Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6: Bức tường thành

Trong căn phòng, hai bên tường là khin khít những gáy sách với đủ mọi thể loại từ cổ văn cho đến tiểu thuyết thịnh hành. Đó là hai kệ sách được đóng bằng gỗ thơm phức mùi tự nhiên. Ở giữa căn phòng, dưới sàn lót thảm đỏ sẫm có thêu chỉ vàng sang trọng. Treo trên trần là chiếc đèn chùm kiểu cách trông rất tinh tế.

Nhìn tổng thể, căn phòng này như được cắt rời ra từ một tư dinh giàu nứt đố đổ vách nào đó. Tường được sơn màu tím hoa oải hương, bên trên là những được viền họa tiết màu đen phủ bột vàng kim. Loại trừ hai bức tường đã đặt kệ sách, bức tường có cửa sổ được bày trí rất nhiều khung tranh mà nhìn vào đã thấy giá cao vút trời.

Bộ bàn ghế được bố trí ở giữa phòng trên thảm cũng không thua kém gì. Ghế là bộ ghế sô pha được đóng bằng gỗ quý hiếm với lớp đệm làm từ lông cừu mềm mại êm mông. Và chiếc bàn tròn bóng loáng phản chiếu ánh sáng dịu nhẹ của đèn chùm.

Trong căn phòng sặc mùi tiền ấy, có 3 thiếu nữ đang ngồi mặt đối mặt nhau trên ghế sô pha.

"...Thứ này ngon chăng...?"

"Chị thấy nó rất dễ uống."

"Ừm ừm, đúng là dễ uống thật... Ngon hay không là một chuyện khác."

Trên tay của từng cô là một chiếc tách màu trắng có tay cầm mạ vàng. Bên trong chiếc tách ấy lóng lánh thứ chất lỏng màu đen kỳ dị.

Cô gái sở hữu mái tóc đỏ rực, cặp đồng tử sáng hồng tựa như lửa trong lò luyện kim. Phủ trên cơ thể nhỏ nhắn của mình bộ trang phục màu đỏ sẫm có những đường chỉ thêu màu đen – Dorothy nhăn nhó mặt mày sau khi uống chất lỏng trong tách.

Mang phong thái của một người chị cả, cô gái xinh đẹp có mái tóc màu xanh dương đậm chẻ mái để lộ vầng trán thông thái, đeo cặp kính đen, vận trên người một bộ váy màu xanh bó sát, khoa trương vòng một – Ruler nét mặt vô cùng bình thản. Mặc dù cô vừa nói là dễ uống, nhưng đó là lần cuối cùng cô đụng tay vào tách.

Cô gái còn lại tên là Kyuu, dáng người khá nhỏ và làn da hơi ngăm. Mái tóc màu đen chấm cổ. Trên người cô chỉ có hai lớp vải tồi tàn che đi những phần quan trọng. Vì vòng một tương đối tuyệt vọng nên hầu như phong cách ăn vận của cô là để khoe khoang làn da tràn đầy sức sống.

"...Ý tưởng của chị Ruler cũng thú vị nhỉ...?" Uống thử máu bầm của con người... Dorothy có vắt xẹp óc cũng chẳng ép ra nỗi ý tưởng dở hơi này. Và tất nhiên Dorothy sẽ chẳng hé nửa lời với người chị đang nở nụ hiền lành nhưng trong lòng không biết đang nghĩ gì kia.

"Thay đổi tâm trạng ấy mà."

"...Ừm ừm, nhưng là theo hướng tồi tệ hơn nhỉ." Kyuu gật gù như thể vừa hiểu ra gì đó. Mặc dù Kyuu chẳng hiểu mô tê gì.

"...Ọc.." Dorothy chết lặng trước phát ngôn ngu xuẩn của Kyuu và khẽ mắt quan sát sắc mặt của Ruler.

"Ấy chà... Đúng là chơi dại thật rồi. Lại mất công đánh đập bọn chúng để lấy thử máu bầm." Ruler than thở.

Không thấy Ruler có phản ứng gì khác thường Dorothy thở phào.

"...Phù... đôi khi chị Ruler thật đáng sợ..." Giọng nói hơi run run phát ra không rõ ràng từ Dorothy. Cô không dám cầm tách nữa mà đặt nó luôn xuống bàn.

"Ừm ừm, là một cuộc cách mạng phải không?" Có vẻ như Kyuu thật sự vẫn chưa hiểu gì. Nhân tiện, sở thích của Kyuu là thể hiện bản thân như một người thông thái...

"..."

"..."

Sau một khoảng lặng, Ruler hắng giọng và mở lời.

"E hem, Dorothy, em nói là muốn mượn Kyuu khoảng vài ngày đi làm nhiêm vụ à?"

Với khả năng của Kyuu thì việc di chuyển giữa nơi này và nơi khác thật sự đơn giản như uống một tách máu. Và đây là lý do chính Dorothy mò đến phòng Ruler.

"Vâng. Trước hết là đến chỗ của Aqua, sau đó phải đến khu vực phía tây để bắt Pho đã trốn việc."

"Ừm ừm, nếu là vậy thì không có vấn đề gì hết." Kyuu gật gù tựa như đã hiểu ra gì đó.

"Mà, cũng chỉ có một vài ngày thôi. Thời gian này chị cũng không bận rộn phải đi đây đi đó. Ừm, chắc là không vấn đề gì. Kyuu cũng đã đồng ý rồi."

Ruler nghỉ một hơi rồi nói tiếp "...Nhưng bây giờ đã đêm muộn rồi, em hãy ngủ lại ở đây đi, mai hẳn xuất phát. Thỉnh thoảng chị em cũng cần trò chuyện đôi chút mà."

"...Cảm ơn chị Ruler. Vậy thì Dorothy xin thất thố được ở lại đây đêm nay..." Không hiểu sao sóng lưng Dorothy bất giác run lên.

Sau đêm diễn ra dạ tiệc, đêm mà tôi đã não tàn màu mè uổng thử rượu. Sáng ngày hôm sau, Đoàn 12 dưới sự chỉ huy của Nanase lại tiếp tục hành quân. Mục tiêu là trở về thành trì Ethalina.

Túm lại, vẫn không có gì thay đổi. Có vẻ như lúc tìm thấy tôi thì họ cũng đã hoàn thành nhiệm vụ thảo phạt và đang trên đường trở về thành trì thân yêu.

Điểm khác biệt là, bây giờ tôi không bị nhốt vào lồng sắt nữa mà đang đồng hành cùng họ.

"Trông cô cũng hợp với bộ giáp nhẹ và kiếm ngắn nhỉ." Nanase nhìn từ đầu đến chân tôi và bình luận vô thưởng vô phạt như vậy.

Để không phá nát khu rừng như lần trước, tôi bị Nanase ép mặc giáp nhẹ và trang bị một thanh kiếm ngắn phòng thân. Trang phục cũng đổi từ váy sang quần bó gối, váy ngắn và áo vải dễ di chuyển.

Đây là lần đầu được mặc mấy thứ như giáp ngực, giáp tay gì đó nên tôi khá hào hứng.

"...Cơ mà vòng cổ không thay đổi màu sắc à... Có vẻ như cô cũng sở hữu một lượng lớn ma lực nên tôi cứ tưởng..." Nhìn vào viên pha lê trên chiếc vòng cổ của tôi, Nanase ra chiều suy ngẫm.

Theo như những gì Nanase đã giải thích, chiếc vòng cổ này sẽ tự động đo lường lượng MP trong cơ thể người trang bị và phát ra một loài màu sắc phù hợp với sức mạnh của người đó. Tuy nhiên, viên pha lê trên vòng cổ của tôi lại là màu đen. Tức là nó đã không thay đổi màu sắc khi tôi đeo vào.

"Cho tôi hỏi chút nhé."

Lúc này, tôi đang ở hàng hậu phương. Bên cạnh tôi còn có Nanase và Sophie. Ngoài ra thì còn có thêm vài anh chàng kỵ sĩ khác. Có vẻ như chỉ cần tôi ở nơi nào thì nơi đó sẽ an toàn. Mấy anh kỵ sĩ đã tự ý thức như vậy nên ở hàng hậu phương này trận hình khá thưa thớt.

Tôi thấy cũng hợp lý. Giả như tôi mà nổi khùng lên tấn công con người, thì dù số lượng của họ có nhiều đến đâu cũng vô nghĩa.

"Cứ tự nhiên." So với lúc đầu hình như Nanase đã bớt cảnh giác với tôi...

"Tôi biết là hỏi thế này chỉ mang lại bất lợi cho tôi thôi, nhưng mà... liệu thế này có ổn không?"

Đến đây thì phải kể lại đầu đuôi rồi.

Sở dĩ tôi ăn vận giống như hiện giờ cũng là vì, Sophie và Nanase đã đưa ra ý tưởng, muốn tôi cải trang thành con người. 'Cải trang thành con người' thì nghe hơi ảo. Nhưng vì hiện giờ tôi thật sự không phải con người nên phải nói là nghe hợp lý chăng?

Nói gãy gọn, hai người muốn tôi giả vờ như một người bình thường và cùng Đoàn 12 trở về thành trì Ethalina.

Đối với tôi thì đây là một ý tưởng khá tốt. Bởi vì vẫn còn phải học thêm nhiều về thế giới này, nên thành thật mà nói, tôi không muốn bị dính vào mấy chuyện phiền toái.

"Công... À không. Sophie đã nói là ổn và tôi thấy cũng ổn nên chắc là sẽ ổn thôi."

...Hừm... Chị ta đang nói gì vậy?

"Như em đã nói, chị không những là ân nhân đã cứu mạng em, chị còn cứu giúp Đoàn 12 khỏi cuộc tấn công bất ngờ của lũ Ma vật. Nếu chị thật sự muốn làm hại tụi em cũng đâu cần bỏ ra nhiều công sức như vậy?" Sophie lon ton chạy đến, gắn dính vòng một nhỏ nhắn kia vào một bên tay của tôi... Bình tâm bình tâm...

...Có vẻ như cô bé đã nghe thấy cuộc nói chuyện giữa tôi và Nanase.

"Vậy đó. Tôi đồng tình với ý kiến của Sophie."

Sau khi diệt gọn đám ma cây kia thì thái độ của Nanase đối với tôi cũng thay đổi hẳn. Không còn cảnh giác như ban đầu nữa. Chuyện này chắc chắn không phải chuyện xấu gì. Chỉ là, nếu là tôi thì tôi sẽ không dễ tin người đến vậy đâu. Có những kẻ ngoài mặt thì giúp đỡ nhưng bên trong lại bày mưu gài bẫy người khác mà.

...Nếu không từng trải thì tôi cũng đâu cần phải đa nghi cả nghĩ như vậy.

"...Được rồi. Tôi sẽ cố gắng để không phụ lòng tin của hai người." Chỉ là cố gắng thôi, chứ tôi không hứa chắn nịch nhé.

Đêm hôm trước, tại doanh trại của Đoàn kỵ sĩ 12. Sau khi buổi dạ tiệc kết thúc.

"Cô cảm thấy như thế nào, Nanase?"

Sophie ngước mắt lên nhìn Nanase, người chỉ vừa thoát khỏi trang thái bất tỉnh.

"...Đợi đã Công chúa, tôi vẫn chưa hiểu gì hết. Công chúa có thể giải thích lại một lần nữa không?"

Trong đầu Nanase lúc này vẫn còn sót lại dư âm của hơi rượu, dù cô chưa uống giọt nào... Nhưng chắc chắn là cô đã say nên mới thê thảm như vầy.

"Trời ạ... Là kế hoạch đưa cô ta vào trong thành trì." Sophie lắc đầu tỏ vẻ khó chịu. "...Cô cũng biết đó. Chúng ta không thể khai báo rõ ràng rằng, vâng cô gái này là Wez, hãy để chúng tôi đưa cô ta qua cổng..."

Đặt một tay lên bàn, Sophie nói tiếp.

"Ít nhiều gì cũng sẽ gây ra náo loạn và như thế đám quân thần sẽ biết được việc ta trốn ra ngoài này..."

Kết quả vẫn là lo cho bản thân trước à. Những lời đó đã chạy đến cổ nhưng Nanase nhanh chóng nuốt vào.

"...Vậy thì sao?"

"...Có vẻ như cô vẫn chưa tỉnh dậy khỏi cơn mê nhỉ. Không lẽ, cô đã bị cô ta mê hoặc?" Sophie nói như đang mỉa mai.

"Này dù là Công chúa nhưng cũng đừng nói đùa như thế nhé!" Nanase chau mày giận dữ, liếc nhìn Sophie.

"Mà... Tạm thời gạc bỏ chuyện phiếm đi. Ý kiến của ta là, để cô ta giả dạng thành mạo hiểm giả và cùng chúng ta đi vào thành trì."

Nanase thở dài trước ý kiến của Sophie "...Còn thẻ mạo hiểm thì thế nào?"

"Mạo hiểm giả là một công việc nguy hiểm mà. Lở có đánh mất thẻ cũng là chuyện bình thường thôi."

"Công chúa đừng nói đơn giản vậy chứ. Nếu mất thẻ sẽ phải tìm đến nhân viên hội để tra cứu thông tin và cấp lại thẻ. Trong thời gian đó người bị mất thẻ sẽ bị giữ lại một vài ngày. Và khi không tìm thấy thông tin, cô ta sẽ bị tẩn cổ ra bên ngoài."

"...Thế thì cô thử nói xem phải dùng cách nào đi!" Sophie cũng biết rõ bởi đó là quy định do chính Sophie đã đề ra. Bị nhắc lại một cách hống hách như vậy khiến Sophie cảm thấy tức giận.

"Chỉ còn cách thành thật khai báo thôi." Nanase chưng hửng nói.

"...Và bọn người kia sẽ làm ầm lên dẫn đến cả thành trì bị náo loạn?" Biểu cảm Sophie hiện lên vẻ thất vọng tột độ. Sophie thấy bản thân thật ngốc nghếch khi đã mong đợi gì đó từ con người này.

"Rất tiếc nhưng tôi chỉ là một kỵ sĩ thôi, chỉ đạo đoàn thì tôi làm được, còn những thứ liên quan đến chính trị thì tôi cũng chịu."

"Ta đúng là ngốc nghếch khi đã kỳ vòng vào cô..." Sophie thở dài thườn thượt. "...Cô hãy đứng ra bảo lãnh cô ta đi, thế thì sẽ chẳng có vấn đề gì."

"C-Công chúa đang đùa phải không? Nếu chuyện này lộ ra tôi sẽ bị xử tội chết đấy!"

Chẳng may nếu bại lộ việc Yuu là Wez, Nanase sẽ nhận được ngay một bản ản tử. Chẳng có lý do gì để Nanase vứt bỏ sinh mạng, mà còn là vì một con quái vật.

"Tưởng gì. Khi đó ta sẽ giúp cô. Ít nhất thì cũng từ tử hình xuống đuổi biệt xứ."

"Tôi sẽ rất tán đồng nếu bản án đó là vô tội..." Nanase chán nản từa đầu xuống bàn.

"Ừm. Tóm lại là mọi chuyện sẽ ổn thôi. Cô hãy bảo lãnh cho cô ta vào. Những chuyện khác hãy để ta lo." Sophie nói một cách dứt khoát.

"...Công chúa đã nói vậy thì vậy đi. Có chuyện gì thì Công chúa phải chịu tránh nhiệm đó, đừng lôi tôi vào." Giọng điệu yếu ớt, Nanase vẫn nằm úp mặt trên bàn.

Nhìn thấy Nanase như vậy, Sophie lắc đầu bực nhọc "Hi sinh một chút vì đại cuộc thì có sao..."

Thế rồi hai người không nói gì nữa, vì trong lòng đã có sẵn câu trả lời.

Nếu cứ tiếp tục như thế này, tương lai của loài người tuyệt nhiên sẽ chỉ là một mảng tối. Không một ai là không hiểu được điều này.

Thế nên...

...Dù là tin vào định mệnh hay ma thuật cấm kỵ, dù khả năng ấy có mong manh đến đâu... Khi từ bỏ cũng là lúc kết thúc.

Một ngày lặng lẽ trôi qua trong yên bình. Không có một ngọn gió cũng chẳng có một gợn mây. Và như một lời hứa hẹn, bọn chúng đã xuất hiện.

Từ cánh trái của khu rừng, một con lợn đen kịt to hơn 2 mét với cặp sừng cong lên như lưỡi hái xuất hiện. Trên con đường mà nó bỏ lại phía sau là những thân cây đã bị đốn ngã tan tác.

Một vài Kỵ sĩ quá bất ngờ nên chỉ kịp thời rút kiếm, chưa chém xuống thì đã bị hất tung lên trời.

"Bên này cũng đã bị tấn công. Mau tập hợp thành đội hình và chuẩn bị chiến đấu." Ai đó thét lớn.

Ngay lập tức tiếng kim loại va đập vào nhau vang rộng khắp trời. Bầu trời vàng cam vẫn không đổi. Những chàng Kỵ sĩ trang bị ngập giáp xếp đội hình và nhanh chóng đối ứng với lũ Ma vật lợn.

Dù đã bị tấn công bất ngờ nhưng trông họ không nao núng, tựa như một điều hiển nhiên, dàng quân xếp trận ứng chiến. Đối với họ mà nói thì những chuyện này là thường ngày, là cuộc sống. Kết cục của những kẻ không thích ứng được chỉ có chết mà thôi.

Yuu hiện rõ sự ngạc nhiên khi chứng kiến sự linh hoạt của những Kỵ sĩ. Hình tượng của họ ngày hôm kia là những con người yếu ớt cần được bảo vệ trước bình đoàn Ma cây. Thế nhưng, hình ảnh chiến đấu anh dũng của họ đã làm thay đổi suy nghĩ của Yuu về họ.

"Con người có thể chiến đấu với thứ quái vật như vậy, thật đáng kinh ngạc..."

So với những người Kỵ sĩ, con lợn vừa to lại vừa cao lớn, tuy họ phải hợp sức lại nhưng đó vẫn là một cảnh sắc vô cùng ấn tượng.

Hai Kỵ sĩ ở vị trí dẫn đầu đội hình dùng cây thương dài khoảng 1 mét 8 xuyên thủng mũi và chặn đứng sừng của con Ma lợn. Từ phía sau, hai kỵ sĩ khác vung kiếm hủy hai nhãn cầu dập tan thứ ánh sáng màu tím quỷ mị tỏa ra từ cặp mắt Ma lợn.

Con Ma lợn cao lớn chưa kịp há mỏm hét lên thống khổ lại liền bị hai Kỵ sĩ khác chọc kiếm vào khoang miệng. Chỉ vài phút ngắn ngủi, sau khi kịp để lại một tiếng rên rỉ rít trời, Ma lợn bị xẻ thành hai khối thịt theo chiều ngang. Và dựa vào một quy luật nào đó ở thế giới này, hai khối thịt lợn tan thành tro bụi, chỉ để lại một viên Ma thạch trên nền đất.

"Graaaaaaaaaaaaaaaaaaa..................!!!!!!!!!"

Tuy nhiên, không phải mọi đội hình đều thuận lợi đánh bại được Ma lợn. Một vài Kỵ sĩ đã bị Ma lợn hút bay lên giữa trời và rơi xuống, trên người đầy vết thương.

"Hãy bình tĩnh và xếp lại đội hình. Đừng để bị phân tâm bởi những người khác. Tập trung vào kẻ thù trước mặt!"

Những Kỵ sĩ với một tốc độ rất nhanh đã xây dựng lại đội hình. Ma lợn là một đối thủ tương đối mạnh, nhưng với độ liên kết bên chặt giữa những Kỵ sĩ đã trải qua sống chết bên nhau, không dễ dàng cho nó thấy sự sơ hở.

Chỉ một thoáng bị phân tâm không biết phải chọn đối thủ nào, con Ma lợn đã nhanh chóng bị đốn ngã bởi 6 Kỵ sĩ cùng xông pha. Xác của con Ma lợn tan biến và để lại một viên Ma thạch khác.

"Có vẻ như chẳng cần tôi ra mặt nhỉ." Trong bộ giáp nhẹ khác với bộ giáp đen kín người mỗi khi, không hiểu sao trông Nanase rất tự đắc khi quan sát những Kỵ sĩ đã cùng cô kinh qua nhiều trận chiến sinh tử đang thắng thế lũ Ma lợn.

"Em chỉ thấy mọi người đang chiến đấu rất dũng cảm trong khi chị Nanase đứng chơi thôi." Sophie tinh nghịch đưa ra lời bình luận.

Đứng bên cạnh, Yuu không phản ứng gì với lời bình kia, dường như đã bị thu hút bởi trận đánh phía trước. "Vậy ra đây là cách chiến đấu thông thường của con người sao...!"

Yuu hồi tưởng lại cảnh sắc khi cô chiến đấu với lũ Ma cây yếu ớt mềm mỏng. Chỉ vậy thôi đã đủ nghiệm ra sức mạnh của bản thân đã vượt quá xa so với đẳng cấp thông thường. Một lần nữa Yuu thực cảm được khả năng vượt trội giống loài của mình.

Cho đến một vài phút trước Đoàn Kỵ sĩ vẫn đang nắm giữ lợi thế. Cục diện liền thay đổi khi con Ma lợn to cộ gấp 3 lần những con Ma lợn khác lộ diện. Chiều cao cũng gần 6 mét, kỳ lạ thay chẳng ai phát hiện ra nó trong cánh rừng vài giây trước, tựa như bước ra từ hư không, nó đột ngột xuất hiện.

"...Là A-Class, mau chóng rút lui!!!"

"Tại sao A-Class lại đột ngột xuất hiện như vậy!!"

Chỉ nhìn bằng mắt cũng đủ nhận thấy nhóm Kỵ sĩ không thể nào nghênh chiến và hạ gục con Ma vật to lớn hơn 6 mét chỉ với thương và kiếm.

Đối với những đổi thủ thuộc dạng này, giữ khoảng cách và nện ngã chúng bằng ma thuật là chiến thuật cơ bản nhất. Tuy nhiên, Đoàn 12 lại không tồn tại đội quân ma thuật. Mặc dù cũng có người biết sử dụng ma thuật nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức cường hóa thể chất.

"Từ trước đến nay sự xuất hiện của A-Class vẫn luôn đột ngột như vậy. Dù thế, chúng tôi vẫn có thể nắm bắt được chuyển động của chúng từ trước thông qua cơ thể đồ sộ ấy." Nanase chau mày rồi nói tiếp "...Nhưng lần này thì trên cả cấp độ đột ngột. Thật chẳng thể hiểu được chúng từ đâu chui ra!"

Như đã giải thích xong cho Sophie và Yuu đang không hiểu chuyện gì, Nanase đặt tay lên chui kiếm. Đó là một thanh kiếm màu đen huyền, khảm bên trên là một viên pha lê đỏ.

"A-Class là gì vậy?" Yuu vô tư hỏi. Dù to và tròn đến đâu, trong mắt Yuu nó cũng chỉ là một con lợn. Với cơ thể bất tử và sức mạnh có thể phá nát cả khu rừng, Yuu cảm thấy tự tin đến lạ. Yuu không nghi ngờ gì việc bản thân có thể nghiền nát con lợn đang làm loạn ở phía trước kia.

"Đó là cách chúng tôi sắp xếp lũ Ma vật phù hợp với cấp độ nguy hiểm của chúng." Nanase hướng mắt tập trung về phía trước và giải thích đơn giản như vậy.

Không một ai bàn chiến thuật với nhau, nhưng những Kỵ sĩ khác đang âm thầm dẫn dụ con Ma lợn A-Class đến trước phạm vi lưỡi kiếm của Đoàn trưởng Nanase.

"Có thể để tôi thử chiến đấu với nó được không? Tôi muốn thử một vài kỹ năng." Yuu vui vẻ nói, tựa như một đứa trẻ vừa tìm thấy đồ chơi.

Đối với Yuu thì đây là một cơ hội tốt để thử kiềm chế MP. Mục tiêu là giảm thiểu lượng MP tiêu hao và tập trung sát thương vào đối thủ. Loại bỏ đi những hành động phá hoại vô nghĩa.

"...Nếu cô muốn thì cứ việc...?" Nanase chưa hiểu vì sao nhưng cô cảm thấy hơi run sợ trước sự hiếu chiến lạ thường của Yuu. Vì cô ta có vấn đề về thần kinh hay đó là tính háo chiến cao ngạo của lũ Wez? Trong lúc Nanase vẫn đang nghĩ ngợi mông lung, Yuu đã phóng như bay đến chỗ con Ma lợn to lớn.

"...Quá nhanh!" Sophie cảm thán kêu lên.

"Ể... T-Tôi còn chẳng thể nhìn thấy cách cô ta di chuyển...." Tay vẫn giữ trên chui kiếm, Nanase tuyệt vọng thốt lên.

Rót một lượng nhỏ MP vào đế giày, Yuu thả mình vào gió, phi cắt đoạn và rút ngắn khoảng cách với con lợn to ù. Ngay khi chỉ còn cách con lợn khoảng một vài centimét, Yuu rút thanh kiếm ngắn bên hông, phủ một lớp gió mỏng sắc lên lưỡi kiếm, cứ thể chém hạ một đòn lên cơ thể 6 mét của con lợn.

Sau một giây chẳng thấy có điều gì diễn ra, con lợn bất ngờ bị tách thành hai mảnh tựa như không gian bị tách đôi. Hai khối thịt lợn to ù không còn cân xứng với nhau nữa rơi uỵch ra thành hai hướng đối lập và hóa thành tro bụi, tan biến vào không khí. Viên Ma thạch còn sót lại là tàn dư của con lợn vừa rồi to hơn những con lợn khác một chút.

"Phù... Vậy là thành công rồi. Chỉ tốn có vỏn vẹn 2MP thôi, thành quả vượt ngoài mong đợi." Nhìn viên Ma thạch màu tím nằm trơ trọi trên đất, Yuu lẩm bẩm. Sau đó không quên chỉnh tư thế, tra kiếm vào vỏ. Yuu chỉ muốn thử một lần cho biết cảm giác chứ không phải vì trông như thế sẽ ngầu.

"...Thật là phi thường!" Ai đó hô hào.

"Quả nhiên là thiên sứ. Cô ấy đã dùng đôi cánh vô hình của mình để tiếp cận và thành trừng con quái vật ngu ngốc!"

"Chuyển động của cô ấy tựa như một ngọn gió. Tôi có cảm giác mình sắp làm được một bài thơ hay."

"Tôi muốn bóp thứ rung lắc treo ở phía trước kia!"

Yuu chẳng thèm để tâm đến những lời tán tụng vô thưởng vô phạt, cô nghiêng người về phía trước, nhặt viên Ma thạch và quay về hàng hậu phương như ban đầu.

Ở đó là Nanase và Sophie đang tròn mắt kinh ngạc.

"Cô vừa làm cái quái gì thế?"

"Tôi chỉ vừa thử một vài kỹ năng mới mà thôi. Chẳng hạn như bọc một lớp phong ma thuật lên lưỡi kiếm?" Nói đơn giản là gió, nhưng để con người ở đây có thể hiểu được, Yuu dùng cách nói 'phong ma thuật' có phần dài dòng và thần bí hơn đôi chút.

"...Không không không! Ý tôi là, làm sao mà cô có thể di chuyển nhanh như vậy?! Hãy tạm bỏ qua việc A-Class bị tiêu diệt trong 2 giây đi!!" Nanase lắc đầu, mái tóc đen dài của cô vung vẫy.

"À, là chuyện đó à. Tôi chỉ nén phong ma thuật ở đế giày và giải phóng nó thôi." Tựa như một điều hết sức hiển nhiên, giọng nói điềm đạm thốt ra khỏi bờ môi hồng cánh đào của Yuu.

Nanase cảm thấy hơi choáng váng "...Đây chắc chắn là một phát hiện mới. Chưa ai nghĩ đến việc sử dụng ma thuật lên giày của họ..."

"Chị Yuu tuyệt thật nhỉ. Quả nhiên đó là bản năng của Wez sao? Mới được sinh ra vài ngày thôi mà chị đã thuần thục với việc chiến đấu đến nhường này rồi!" Sophie cảm thán chen vào giữa hai người.

"Ahaha... Ừm, chắc là như vậy..." Yuu không thể nói là, mình đã học được những kỹ năng này thông qua mấy cuốn light novel chiến đấu cô đã đọc trộm trong hiệu sách ở tiền kiếp.

Vào đêm (mặc dù bầu trời vẫn vàng cam như thường lệ) hôm tiêu diệt lũ lợn, bên ngoài lại mở tiệc rượu nhưng tôi không tham gia mà chỉ giết thời gian trong lều của mình.

Không có bài tập về nhà, cũng không có sách hay tạp trí. Cho nên, được chiến đấu với lũ ma vật đã trở thành một trong những niềm vui thú gần đây của tôi. Và để có thể trơn tru kết liễu chúng, tôi đang suy nghĩ ra những kỹ năng ứng dụng phong ma thuật mới.

Đầu tiên là về phòng ngự. Tôi đã tạo ra một lớp khiên bằng phong ma thuật. Nghe có vẻ đơn giản, nhưng lại khó đến không tưởng. Muốn tạo ra một lớp khiên bằng phẳng, tuyệt nhiên không phải là một chuyện đơn giản. Chỉ cần tôi bị mất tập trung một chốc, lớp khiên sẽ bị dao động và nghiên nát những thứ tiếp cận nó. Mặt khác, khi tập trung, tôi sẽ có thể tạo ra một lớp khiên phẳng nhẵn, có chạm tay vào cũng không bị làm sao.

Để bảo vệ một ai đó thì cần phải tạo ra lớp khiên phẳng nhẵn này, nhỡ đâu người bên trong chạm vào khiên và bị nghiền nát thì công dã tràng. Hơi xấu hỗ khi phải nói ra chuyện này... Thật ra, tay tôi vừa mới bị lớp khiên của chính mình nghiền nát...

Không chỉ bàn tay mà là cả một cánh tay. Chỉ chạm một ngón tay vào thôi mà đã khủng khiếp như vậy rồi đấy. Đau kinh hồn. Và hơn thế nữa là sợ điếng người!

Nỗi sợ khi mất đi một phần cơ thể còn kinh khủng hơn những gì tôi đã tưởng tượng...

Thật may mắn là chỉ sau 3 giây, cánh tay đã hồi phục như cũ. Thay vào đó là một lượng MP đã bị vơi đi.

Dù sao thì cũng đỡ hơn bị mất đi một cánh tay.

Cơ mà, cảm giác cánh tay mất đi và phục hồi lại vẫn làm tôi hơi bị sốc tinh thần. Có lẽ, tôi đang muốn uống một ngụm máu tươi ngon ngọt ngập miệng để điều chỉnh lại tâm trạng. Không biết cái người đang đứng ngơ ngác ngoài kia có cảm phiền cho tôi một ít không nhỉ...?

Tôi liếc mắt nhìn chị ta. Bên ngoài vẫn là bầu trời vàng cam không đổi, lại khá ồn ào do tiệc rượu. Khi ánh mắt hai người bắt gặp nhau, mặt chị ta méo mó như vừa nhìn thấy ma.

...Bộ trông tôi đáng sợ lắm à?!

Ừ thì, vì cánh tay của tôi đã bay màu và còn phục hồi nhanh hơn tốc độ đi làm từ thiện mà. Đó rõ ràng không phải là tốc độ phục hồi vết thương của một con người. Mà ngay từ ban đầu con người đã không thể hồi phục được cánh tay hay những bộ phận bị mất đi trừ khi có ma thuật hay phép màu. Mặt chị ta trắng như chì cũng là điều dễ hiểu.

Không nói không rằng, tôi lặng lẽ lon ton chạy ra, đon đả đón chị ta vào trong này.

"C-Cô muốn làm gì tôi hả...!!!" Bị tôi kéo vào trong, Nanase kháng cự, nhưng vì sức mạnh đơn thuần của tôi hơn hẳn chị ta, nên mọi nổ lực của chị ta đều tan thành mây khói.

Trong lều của tôi thì không có gì đặc biệt, chỉ được trải thảm bên dưới và một chiếc túi ngủ đặt bên trên. Ngoài ra còn có váy trắng tôi đã mặc mấy hôm trước được xếp lại gọn gàng trong góc, và bộ giáp nhẹ đã được cởi ra.

Tôi đẩy Nanase lên túi ngủ và nhìn chòng chọc vào chiếc cổ trắng nõn nà của chị ta. Bình thường thì đây là khung giờ ăn tối của tôi, một ngày tôi sẽ được cung cấp cho hai bữa ăn, vào giữa trưa và tầm này. Tôi biết trước là chị ta sẽ đến mà. Vậy nên, tôi chỉ là vừa sử dụng MP một cách hợp lý thôi. Giả như cứ để đầy nhọc MP, song lại đi dùng bữa thì lượng MP đáng lẽ có thể phục hồi sẽ bị lãng phí.

"Á...! G-Gì vậy!?"

Tôi nghịch ngợm thè chiếc lưỡi nhỏ và ngắn của mình ra liếm nhẹ lên cổ Nanase khiến chị ta hốt hoảng kêu lên. Không có gì để giải trí, nên khi nhận ra, tôi đã lỡ trêu đùa chị ta.

Nếu đem so sánh với tôi của trước kia thì vừa rồi quả là một hành động khó tưởng. Tôi lúc nào cũng ở bên bị bắt nạt, chẳng thể hình tượng nỗi việc tôi đi trêu đùa người khác như vầy.

Có lẽ tôi bây giờ chỉ là đang mang ký ức của tôi trước kia nhưng là một người hoàn toàn khác. Mà, dù sao điều này cũng chẳng quan trọng và đáng để bận tâm.

"Ư..." Nanase khẽ rên.

Hai chiếc răng nanh của tôi đã cắn ngập thịt Nanase. Cảm giác răng nanh được lấp đầy thật dễ chịu. Tựa như được ai đó bảo bọc. Có lẽ, Wez chỉ là một giống loài cô đơn cần được người khác sưởi ấm.

Những dòng máu tươi nóng ngọt ngào chảy tọt vào cổ họng, đi qua thực quản và xuống dạ dày. Tôi dường như có thể cảm nhận được từng nhịp đập và hơi ấm của Nanase thông qua dòng máu, huyết cầu.

Chìm trong cảm giác hạnh phúc, tôi thoáng nghĩ. Sức sống của con người ở thế giới này thật mãnh liệt. Nếu nghĩ theo cách thông thường, một ngày bị hút máu đến hai lần như vậy, kiểu gì cũng sẽ bị thiếu máu. Nhưng tôi lại không thấy dấu hiệu bất thường nào từ Nanase. Là khả năng sẵn có, hay là gì đi nữa, có lẽ, nếu không có sức sống dẻo dai, họ sẽ chẳng thể nào sinh tồn nỗi trong thế giới khắc nghiệt này.

Ít nhất thì, nếu là tôi của trước kia, chắc chắn sẽ không thể đánh bại một con sói hoặc một con lợn của thế giới này.

"Ha...ha...ha..." Hơi thở Nanase không đều... Ấy chết, tôi đã hút hơi quá rồi.

"A... Xin lỗi, tôi bị phân tâm."

"Ha...ha...ha..." Nanase nằm rũ rượi trên túi ngủ như một đóa hoa sắp héo tàn. Có vẻ như tôi đã thật sự quá đà. Mặc dù, trong ý thức tôi chỉ nhận định chỉ ta như một loại đồ uống, nhưng mất đi loại đồ uống đó thì cũng chẳng vui vẻ chút nào.

"...Chị không sao chứ? Có cần tôi gọi Sophie không?"

"...Ha...ha... K..Không sao đâu..." Mặt Nanase đỏ như cà chín, hơi thở không đều, ngực phập phồng lên xuống khá nhanh. Có thật là chị ta không sao không vậy?

"Nếu chị đã nói vậy... Chị nghỉ ngơi ở đây đi nhé. Nếu cần thì tôi sẽ đưa chị về lều của chị." Tôi đã làm chị ta ra như vậy, nên ít nhiều cũng cảm thấy có chút trách nhiệm.

"Ưm... Tôi sẽ nghỉ ở đây một chút... Cô có thể lấy cho tôi một chút nước không..."

"Ừ, tôi sẽ đi lấy nước giúp chị." Nói rồi tôi sốt sắng chạy ra ngoài tìm túi nước.

"...Mình vừa mới... t-thật không thể tin được... tại sao mình lại... chết tiệc...!"

Đêm hôm qua (vẫn là bầu trời chiều tà như mọi thường), sau khi mang nước cho Nanase, và để chị ta nghỉ ngơi một lúc, tôi đã đưa chị ta về lều. Trong bộ dạng của chị ta lúc đó có vẻ không được tự nhiên cho lắm, tựa như đang lảng tránh, không muốn nhìn mặt tôi?

Khi ấy tôi cũng đã buồn ngủ nên không quan tâm lắm.

Nhưng...

Từ buổi sáng cho đến hiện tại, hoặc là lúc nói chuyện với tôi hoặc là lúc tôi nhìn chị ta, chị ta luôn tìm cách không nhìn trực tiếp vào tôi. Giả như tôi có lấn nước cố nhìn vào mặt chị ta, chị ta sẽ đưa tay lên che mắt lại giống như chụp ảnh tội phạm.

Cảm giác bị né tránh toàn lực này chắc không phải chỉ là tưởng tượng thôi đâu nhỉ... Lẽ nào do đêm hôm qua tôi đã hút quá nhiều máu của Nanase và đã làm chị ta sợ?

Cũng có thể.

"À này... chị vẫn còn giận chuyện hôm qua?" Nanase không chịu nhìn mặt tôi, nhưng tôi vẫn hỏi khẽ vào tai chị ta.

Người chị ta giật mạnh khi tôi làm thế...?

"...C-Chuyện gì cơ, tôi chẳng nhớ gì hết..."

"Vậy à... Chị nói vậy thì thôi..."

Đêm hôm qua tôi đã hút máu quá nhiều và làm chị ta sợ. Đây cũng là một chuyện dễ hiểu thôi. Dù tôi đã giúp đỡ họ đập nát lũ ma vật nhiều lần, nhưng có vẻ tôi cũng đã dựa vào họ hơi nhiều. Suy cho cùng, chúng tôi vẫn là những người xa lạ. Không nên quá dựa dẫm vào đối phương.

Bị ghét bị sợ thì cũng đành chịu, tôi cũng chẳng có ý định phục hồi mối quan hệ hay tiến sâu thêm. Kết cục, đối với tôi, con người cũng chỉ là chất dinh dưỡng. Có đặt cảm xúc vào cũng không thể thay đổi được cái cổ họng khát.

"T-Tôi nói thật đấy. Tôi không giận cũng không nhớ gì hết. Ừ, chỉ là hơi khó... ư... tôi không biết phải nói sao nữa... nhưng tóm lại là tôi không giận hay gì đâu..." Chị ta cuống quýt giải thích khi thấy hai hàng lông mi của tôi rũ xuống. Chỉ là tôi đang nhìn xuống đất ngẫm nghĩ một vài chuyện thôi mà? Tôi thật sự không cảm thấy buồn hay gì đâu.

"Trời ạ, sao mình lại sợ làm cô ta buồn chứ..." Nanase thì thầm gì đó. "Tôi đã nói rồi nhé. Tôi không bị làm sao cả. Cũng không giận hay gì hết. Tóm lại là, cứ như bình thường nhé. Tôi vẫn sẽ tiếp tục để cô hút máu. Vậy thôi!" Nói xong, Nanase bước vội về phía trước và hòa lẫn vào những kỵ sĩ khác.

Tôi đứng ngơ ở đó vì không hiểu sao chị ta lại luống cuống đến vậy. Như tôi đã nói, tôi không buồn hay cảm thấy gì hết. Chúng tôi đều là những người dưng mà. Để ý đến việc người khác nghĩ gì về bản thân cũng vô nghĩa thôi. Một khi đã không ưa rồi thì dù có sống tốt, không gây phiền phức, kết quả vẫn như vậy thôi.

Hồi còn học sơ trung, trong lớp tôi hầu như không gây sự chú ý gì và cũng chẳng làm phiền ai, nhưng tôi vẫn bị bắt nạt đó thôi. Chúng còn tìm ra những điểm đáng ghét của tôi mà ngay cả tôi còn không biết mình có những điểm đấy.

Nói một cách ngắn gọn, nếu nhìn sắc mặt của người khác để sống thì chi bằng chết đi còn tốt hơn gấp vạn lần. Cho nên, Nanase có giận hay ghét gì tôi thì tôi cũng không bận tâm đâu. Ngày từ đầu, tôi đã có ý định như vậy rồi mà.

"Trông chị có vẻ ảo não nhỉ? Có chuyện gì sao?"

Tôi giật mình khi phát hiện ra Sophie đang lo lắng nhìn mình. Em ấy ở đây từ khi nào vậy...

"Không gì hết. Chị rất ổn." Tôi cố gắng nở một nụ cười xã giao.

"Trông không giống chút nào..." Sophie bĩu môi.

"Chỉ là... đang suy nghĩ kỹ năng mới thôi... Chắc vậy...?" Chẳng hiểu hôm nay tôi bị làm sao nữa!

"Thế à. Chị nói vậy thì em tin vậy." Sophie mỉm cười "Mà, phải thừa nhận rằng, kỹ năng của chị rất mạnh và ngầu. Chỉ một thoáng là đã diệt được A-Class."

Là về con lợn to 6 mét hôm trước à. Khi đó tôi đã chợt nhớ lại một vài chi tiết trong light novel khi quan sát những kỵ sĩ chiến đấu và muốn thử chúng thôi. Tôi cũng không ngờ có thể dễ dàng làm được như vậy.

Đầu tiên tôi đã thử nén phong ma thuật bên dưới đề giày rồi giải phóng nó để tạo lực đẩy. Tiếp theo là đòn tấn công, tôi đã ép mỏng phong ma thuật và phủ nó lên lưỡi kiếm. Một tờ giấy mỏng cắt trúng da cũng có thể làm chảy máu, nên tôi đã suy tượng ra cách thức trên. Và kết quả, lưỡi đao gió thật sự bổ đôi được con lợn.

Bây giờ nghĩ kỹ lại thì, tùy vào cách ứng dụng, phong ma thuật có thể trở thành một loại vũ khí cực kỳ nguy hiểm.

"Gặp may thôi, chỉ là tình cờ thành công ngay trong lần đầu thử nghiệm."

"Thế à. Nhưng dù sao thì chị Yuu cũng đã rất ngầu mà."

Cô bé này muốn làm tôi ngượng chín mặt hay sao vậy! Tôi không dễ bị mắc bẫy đâu.

Từ sớm, Đoàn 12 đã di chuyển không ngưng nghỉ. Bình thường họ sẽ nghỉ chân ở đâu đó vào giữa trưa, và đóng trại lúc gần đêm. Nhưng hôm nay trông họ lại hăng hái đến lạ thường.

Sophie đã chạy đến chỗ của Nanase ở phía trên, hết cách nên tôi đành quay sang hỏi một anh kỵ sĩ.

Anh ta có vẻ lúng túng vì bị tôi hỏi bất ngờ nhưng vẫn vui vẻ trả lời.

"Đây là chặn đường cuối cùng rồi. Phía trước chính là thành trì Ethalina thân yêu của chúng tôi."

Theo như những gì anh kỵ sĩ kia nói, tiếp tục tiến về phía trước thêm một vài giờ nữa chúng tôi sẽ đến được cổng phía đông thành trì Ethalina. Và để không làm phiền người dân ở khu vực phía đông, Đoàn sẽ phải đi vòng qua cổng phía tây, nhưng đây chỉ là một vấn đề nhỏ nhặt không đáng kể.

Tóm lại, vì phía trước đã là thành trì thân yêu nên họ không cần phải nghỉ và đang vô cùng hào hứng vì sắp được gặp lại gia đình, bạn bè.

"Mà này, cho tôi mạn phép hỏi nhé?" Vẫn là anh kỵ sĩ tôi bắt chuyện khi nảy.

"Anh cứ tự nhiên." Có qua thì phải có lại, tôi niềm nở đáp.

"Cô có thật sự là Wez không? Theo những gì tôi nghe được, Wez là một tồn tại rất tàn độc, dùng ngọn lửa thiêu đốt những gì nằm trong tầm mắt và hút cạn máu của những cô gái trẻ..." Lạch cạch lạch cạch. Trong bộ giáp anh kỵ sĩ đưa tay lên gãi đầu khi tôi nhìn chăm chăm vào mũ giáp của anh ta.

"...Đó chỉ là những lời đồn tôi nghe được thôi, bốn năm trước bên ngoài xảy ra rất nhiều vụ án tìm thấy thi thể của những cô gái trẻ mạo hiểm giả bị hút cạn máu. Sau đó, đã có một cuộc chinh phạt được tổ chức..." Anh kỵ sĩ khó xử giải thích.

Ra là vậy. Tôi vẫn chưa thể hiểu rõ, nhưng cũng phần nào đoán ra được cốt lõi vấn đề.

"Và cho đến bây giờ, không ai tìm thấy con Wez đã phóng hỏa hủy diệt đội quân chinh phạt nữa, nhưng thi thoảng vẫn tìm thấy thi thể của những cô gái bị hút kiệt máu."

Vậy thì rất có khả năng, khu vực này vẫn còn tồn tại một Wez khác chăng? Hoặc cũng có thể Wez đã phóng hỏa vẫn còn ở đâu đó ngoài này. Nói chung, tôi vẫn chưa muốn dính dáng gì đến Wez khác.

Thấy tôi chỉ im lặng mà không nói gì, anh kỵ sĩ tiếp lời.

"...À thì, tôi vẫn chưa nhìn thấy Wez lần nào, nhưng so với tưởng tượng lại khác rất xa." Ánh mắt của anh kỵ sĩ khẽ đưa xuống rồi lại nhìn lên mặt tôi. Quả nhiên, hai thứ phía trước này hơi bị gây ấn tượng với cánh đàn ông nhỉ. Mặc dù, tôi cũng đâu có ý khoe mẽ gì...

Sau đó, không biết vì duyên cớ gì, tôi đã đi cạnh anh kỵ sĩ và hỏi thêm một số điều liên quan đến thành trì Ethalina.

Anh ta không ngây thơ nói hết mọi thông tin tôi hỏi. Anh ta chỉ cho tôi biết về cổng thành Ethalina. Có tất cả 4 cổng, cổng đông, cổng tây và cổng nam, cổng bắc. Lý do chúng tôi phải đi đường vòng đến cổng tây mà không vào trực tiếp cổng đông là vì, khu vực phía tây là Đoàn Kỵ Sĩ, khu vực phía đông là khu dân cư. Di chuyển giữa lòng thành phố với số lượng lớn kỵ sĩ cộng thêm hành lý sẽ gây ảnh hưởng đến giao thông khu vực.

"Kia rồi, đó chính là thành trì Ethalina thân yêu của chúng tôi!"

"Ô... Đó là thành trình Ethalian sao!"

Nhìn về hướng anh kỵ sĩ chỉ, đập vào mắt tôi là một bức tường gạch cao sừng sững. Bức tường gạch ấy không chỉ cao mà còn kéo dài gần như vô tận. Dù khoảng cách vẫn còn tương đối xa, nhưng từ đây tôi đã bị sự hùng vĩ của bức tường thành làm cho choáng ngợp.

"Ngày xưa thành trì Ethalina thậm chí còn rộng lớn và hùng vĩ hơn thế này nhiều." Cùng tôi đưa mắt ngắm nhìn bức tường thành, anh kỵ sĩ buộc miệng.

...Nếu không có Sự Kiện Tận Thế nhỉ?

Tôi không biết Ethalina và thế giới này của 8 năm trước mang hình dáng và sắc màu như thế nào. Vậy nên, tôi chẳng thể hiểu được cảm giác của những người ở đây.

Tuy nhiên, bức tường thành bên dưới bầu trời chạng vạng – cảnh sắc ấy trông đẹp lạ kỳ. Tựa như đóa hoa bỉ ngạn dù xinh đẹp và sở hữu sức sống mãnh liệt, nhưng trái với vẻ đẹp đó, hoa bỉ ngạn có độc tính rất cao.

Cũng giống như.

Cho dù thế giới này có trải qua những điều kinh khủng và tồi tệ nhất, với sức sống mãnh liệt, con người vẫn tồn tại.

Có lẽ là bởi đặc tính của giống loài nên nhận thức của tôi mới đánh đồng con người như loài sinh vật thấp kém.

Được chứng kiến sự huy hùng dũng vĩ của bức tường thành kia, tôi đoán mình không nên quá xem thường con người.

Nhưng tạm thời hãy gạc bỏ hết những cái suy nghĩ nghiêm trọng kia đi. Bây giờ tôi chỉ đơn thuần muốn vào bên trong thành trì Ethalina và tận hưởng một vài ngày nghỉ sau chuyến hành trình dài thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top