Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9: Vấn đề cần ưu tiên chính là Nguồn Máu

 "Suu... yaa... suu... yaa..." Bộ ngực trẻ thơ của Pola đang phập phòng lên xuống nhẹ nhàng trong vòng tay của tôi. Cô bé chỉ là đã ngủ thiếp đi thôi.

Quả nhiên, tôi không thể đáp ứng nguyện vọng của Pola. Hiện tại, tôi biết cô bé đang rất đau khổ. Đột nhiên mất đi người thân, lại còn là bố và mẹ, ai có thể cảm thấy thoải mái cho được. Chưa kể, từ giờ cô bé còn phải tự lực nuôi sống bản thân. Đối với một cô bé 12 tuổi thì áp lực này là quá nặng nề.

Không còn nơi nương tựa, cuộc sống phía trước chỉ toàn là những điều bất an. Thay vì đối chọi với những khổ đau phía trước, Pola đã chọn sự kết thúc để có được tâm trạng nhẹ nhàng. Tuy nhiên, đó chỉ là suy nghĩ của một đứa trẻ còn chưa đủ chín chắn thôi. Một đứa trẻ ở trong hoàn cảnh đáng thương như Pola tuyệt đối không thể đưa ra quyết định đúng đắng được.

Và... nếu tôi đáp ứng nguyện vọng của một đứa trẻ như vậy thì tôi là thứ gì? Không phải tôi muốn dạy đời hay gì hết. Chẳng qua là, tôi cũng đã từng có những suy nghĩ và ý định như cô bé Pola này mà thôi. Mặc dù kết quả là tôi đã bị hại và chuyển sinh đến thế giới này, nhưng tôi vẫn có đủ tự tin để nói rằng, tôi đã rất cố gắng.

"Để cô bé như vậy cũng không ổn..."

Tôi bế Pola lên theo kiểu công chúa. Cô bé nhẹ như bông. Có lẽ đã qua nhiều ngày Pola không ăn uống gì. Sắc mặt không được tốt lắm. Và chắc là cộng thêm việc bị hút máu... cô bé mới bị knock out hoàn toàn. Bình thường được bế lên thế này, ít nhiều cũng sẽ bị đánh thức trong một thoáng, đằng này cô bé vẫn ngủ rất ngon, không có chút động thái nào.

"...Xin lỗi nhé, Pola... lẽ ra, chị nên khách sáo một chút..."

Lắc đầu thật mạnh, tôi đưa Pola lên phòng của mình và để cô bé ngủ trên giường. Tất nhiên là tôi chẳng có ý định hư hỏng gì với Pola rồi, chỉ là tôi không biết chìa khóa của những phòng khác để ở đâu thôi.

"mama...papa...đừng bỏ con lại một mình..."

Khi được tôi đặt lên giường, Pola liền xoay người với vẻ khó chịu. Chắc hẳn cô bé đã rất cố gắng. Mặc dù nhớ bố mẹ nhưng Pola đã không khóc. Và khi rơi vào giấc ngủ, không còn sự phòng bị nữa, Pola mới có thể giải phóng những giọt nước mắt thương nhớ bố mẹ.

"..." Tôi không nói gì và rời khỏi phòng. Tôi nghĩ có lẽ nên để cô bé ngủ yên giấc thì hơn.

Cô hiền lành quá rồi. Cô như vậy nên mới bị mấy kẻ ngốc bắt nạt đấy! Tại sao lại để cô bé đó sống chứ?!

Hiền lành? Cô đang lãm nhãm điều gì vậy? Tôi chỉ là không muốn biến mình thành kẻ ngốc thôi.

Ta nói không đúng sao? Giả như cô bé nói với người khác là cô đã hút máu nó thì cô tính như nào?

Sẽ không có chuyện đó đâu.

Cô lấy đâu ra sự tự tin đó vậy! Thật là... Đại khái cô mềm yếu quá rồi đấy. Cô mà cứ tiếp tục như vậy thì sẽ chẳng làm nên cơm nên cháo gì đâu! Chỉ vì cô bé có cùng hoàn cảnh...

Đúng vậy đó. Vì cô bé có cùng hoàn cảnh, cũng mất đi cả mẹ lẫn bố như tôi, nên tôi mới đồng cảm với cô bé.

Vậy nên ta mới nói...

Nếu mẹ tôi vẫn còn sống, có lẽ cuộc đời của tôi đã không như thế này.Thế giới của tôi chắc chắn cũng sẽ xinh đẹp như những gì tôi đã ngưỡng mộ. Vì là người từng trải qua cuộc sống tuyệt vọng khốn cùng kia, nên tôi không muốn Pola có một kết thúc như vậy.

Ngắt ngang cuộc trò chuyện trong đầu, tôi phát động phong ma thuật, tạo ra những luồng gió nhỏ để gia tăng nhiệt độ trong lò đun nước nóng.

Thế thì chẳng phải ta đã nói quá đúng sao! Cô là một kẻ mềm yếu. Lần này đến lần khác, chỉ vì người ta có cùng hoàn cảnh là cô đồng cảm hết luôn à? Ngu ngốc!

Sẽ không có chuyện đó đâu. Đây là trường hợp ngoại lệ. Lần tới tôi sẽ giết trước khi hỏi hoàn cảnh.

Uwa... Cô đáng sợ hơn những gì ta nghĩ đó...

Thì đúng là như vậy mà. Gặp ai cũng phải nghe người đó kể chuyện và cảm thông cho hoàn cảnh thì phiền chết đi được.

Có vẻ như nước đã nóng lên rồi, tôi cởi bỏ bộ trang phục trên người không một chút chần chừ và bước vào bên trong phòng tắm.

"Hơi tối nhỉ..."

Khung cửa sổ nằm khá cao. Từ cửa sổ trên kia, ánh trăng rọi vào. Dù vậy, phòng tắm vẫn khá tối tăm.

"Mà thôi, thỉnh thoảng tắm bên dưới ánh trăng cũng không tệ."

Cùng với chiếc khăn tắm đặt trước ngực, tôi lặng nửa thân mình xuống bồn tắm. Đã lâu rồi không được tắm, tôi có cảm giác thân thể mình như sắp tan~ chảy~ luôn ra vậy. Thật thoải mái~

Bất giác, tôi ngước nhìn qua khung cửa sổ. Một mặt trăng, hai mặt trăng, ba mặt trăng... bảy mặt trăng.

"Quả là thế giới fantasy nhỉ~"

Chắc là biểu cảm hiện tại của tôi cũng đang tan chảy như giọng nói của tôi vậy. May là không có ai khác ngoài tôi ở đây.

Thế, cô có dự định gì sắp tới không. Ta không nghĩ cô để cô bé kia lại mà không có bất kì mục đích gì.

Ồ~ Hiểu nhau thế. Đúng vậy, chỉ là bất chợt thôi nhưng tôi đã nghĩ ra được một vài kế sách thú vị để giải quyết vấn đề nguồn máu.

À. Ra là vậy. Ta đã đọc suy nghĩ của cô rồi, nhưng cứ nói ra xem nào.

Nếu không phải đang ngồi trong bồn tắm, có lẽ tôi đã phát khùng lên vì tôi thứ hai rồi. Mà thôi, nói ra cũng là một cách để xác định lại suy nghĩ mà.

"Hôm nay trên phố tôi nhìn thấy rất nhiều đứa trẻ không nơi nương tựa."

Này, cô có thể nói luôn trong đầu mà!

Vậy thì còn ý nghĩa gì nữa khi cô bảo tôi nói ra. Như thế cũng giống như cô đọc suy nghĩ của tôi thôi.

Thật sự là hôm nay cô ta bị làm sao vậy?

"Tôi nhận được một số túi tiền từ Nanase. Có lẽ, sắp tới tôi còn kiếm được thêm tiền từ công việc mạo hiểm giả. Nhưng tiền của loài người đối với tôi thì lại vô nghĩa. Cùng lắm cũng chỉ mua được nhà..."

Nhà gì chứ! Thứ đó tùy tiện chiếm đoạt là có ngay mà.

Tại sao tư duy của cô lại giống mấy tên cướp vậy...

Mà, đúng như cô nói, ý định của tôi là biến nhà trọ này thành của mình. Cũng vì vậy mà tôi để Pola lại.

"Nhà trọ này sẽ trở thành nơi nương tựa cho những đứa trẻ đơn côi ngoài kia. Số tiền mà tôi chẳng cần dùng đến sẽ dùng để mua đồ ăn cho tụi trẻ. Và, Pola sẽ giúp tôi chăm sóc những đứa trẻ đó."

Tôi tin rằng, Pola sẽ đồng ý với ý định trên. Với một cô bé vừa mất đi người thân, chắc chắn khi nhìn thấy những hoàn cảnh như vậy sẽ không thể bỏ qua được.

Tệ thật... Cô đúng là một kẻ nguy hiểm...

Xem ra, tôi thứ hai đã hiểu được ý định thật sự của tôi rồi. Từ khi trở thành Wez, đã có rất nhiều thứ trong tôi thay đổi. Và một trong số đó chính là lòng thương cảm đối với con người.

Tôi có thể xem Pola giống như động vật nhỏ đáng yêu và cảm thông cho hoàn cảnh của cô bé, nhưng tôi không thể nhận định cô bé như một con người theo lối suy nghĩ trước kia được.

Mà, nói tóm lại là như vậy đó. Có khả năng sử dụng được thì tôi sử dụng thôi. Pola sẽ là người giúp tôi chăm sóc những đứa trẻ (nguồn máu).

Sáng hôm sau, tôi thức dậy trên giường và khi nhìn qua bên cạnh thì thấy Pola vẫn còn ngủ.

Vì nhiều ngày qua không ăn uống không ngủ nghỉ, đau lòng vì cái chết của bố mẹ, nên có lẽ năng lượng thể chất và tinh thần của cô bé đã cạn kiệt hoàn toàn. Chắc chỉ cần nghỉ ngơi thêm một chút nữa, cô bé sẽ tỉnh lại thôi.

"Mình cũng nên chuẩn bị thôi..."

Đêm qua sau khi tắm xong, không có gì để làm nữa nên tôi quyết định đi ngủ sớm. Không rõ giờ giấc thế nào rồi, nhưng chắc là sau khi chuẩn bị, rửa mặt thay đồ này nọ, tôi sẽ đến tòa nhà Hội luôn.


"Cháu đã đến rồi sao, mời cháu ngồi."

Ngay khi đến tòa nhà Hội, tôi được một chị nhân viên chạy đến cúi đầu chào và dẫn lên phòng guild master. Có lẽ là ông Pavel đã sắp xếp từ trước.

Tôi ngồi xuống, chiếc ghế sô pha vẫn êm mịn như ngày hôm qua. Mặc dù rất muốn dựa vào để thử độ mịn của lưng ghế nhưng để bảo vệ phép lịch sự tối thiểu, tôi thẳng lưng và đặt hai tay ở phía trước.

Và không thay đổi gì so với hôm qua, ông Pavel nở một nụ cười thân thiện. Trái ngược với vẻ ngoài hung tợn; mái tóc bạch kim dựng ngược tựa bờm sư tử, cơ thể cường lực; ông Pavel lại mang đến một cảm giác rất hiền từ.

"Thẻ của cháu đã được làm lại xong rồi. Trong ngày hôm nay cháu có thể mang nó đến chỗ lính gác cổng để xác nhận. Về công việc, nội trong tuần này, ngày nào thuận lợi cháu có thể đến, ta sẽ sắp xếp việc cho cháu."

Ông Pavel đưa cho tôi một chiếc thẻ kim loại. Tôi đưa tay ra nhận lấy nó.

Đây là thẻ mạo hiểm giả sao? Lúc đầu nhìn vào thì tưởng là kim loại nhưng khi cầm lên lại không cảm nhận được độ cứng đặc trưng của kim loại. Màu bạch kim và bên trên có khắc vòng tròn ma thuật. Thứ này hẳn không phải là hàng công nghệ tầm thường rồi.

Dù có nhìn đi nhìn lại tôi cũng chẳng thể hiểu được cấu tạo của nó. Liệu thứ này có thật sự chứng minh được tôi là mạo hiểm giả hay không? Ngoài vòng tròn phép thuật thì có vẻ như không còn gì khác.

"Cháu có muốn thử không?" Nói rồi, ông Pavel lấy từ trong ngăn tủ ra một phiên đá và đặt lên bàn. "Hãy thử đặt mặt còn lại của thẻ lên vòng tròn ma thuật của phiến đá này xem."

Khi tôi thử làm theo lời của ông Pavel, từ vòng tròn phép thuật trên thẻ mạo hiểm, một khung hình nhỏ được vẻ lên giữa không gian. Bên trong khung hình nhỏ đó là những thông tin tôi đã điền vào giấy hôm qua. Tuyệt thật!

"Cháu có còn thắc mắc nào không?"

Ông ấy tài thật, chỉ cần quan sát biểu cảm của tôi cũng hiểu được tôi đang nghĩ gì.

"Công việc của mạo hiểm giả chủ yếu là gì ạ?"

Ấy, tôi quên mất thiết lập của mình là một mạo hiểm giả đã làm mất thẻ. Câu hỏi vừa rồi chẳng khác gì đã phủ định đi thiết lập trên...

"Vậy nhỉ. Trước hết hãy nói về đơn vị tiền ở Ethalina. Đơn vị tiền ở Ethalina là Etan, một Etan có thể mua được một ổ bánh mì và năm Etan có thể ở trọ một đêm kèm thêm bữa ăn tối."

Ông Pavel lấy ra 5 đồng đồng và xếp chúng lên bàn.

"Một đồng đồng tương đương với một Etan. Và mười Etan thì bằng một đồng bạc." Ông Pavel lại lấy ra từ túi quần một đồng bạc và đặt bên cạnh những đồng đồng.

"Tiếp đến là đồng vàng, một đồng vàng sẽ bằng mười đồng bạc và một trăm đồng đồng, giá trị là một trăm Etan." Một đồng vàng to hơn được đặt bên cạnh đồng bạc.

"Về cơ bản, nếu nhận nhiệm vụ trong thành, cháu có thể kiếm được từ mười cho đến năm mươi Etan cho một nhiệm vụ. Nếu là những nhiệm vụ bên ngoài, tùy theo độ khó, tiền thưởng cũng sẽ nhiều hơn. Ngoài ra cháu có thể thu thập ma thạch và bán chúng để đổi Etan."

Ra là vậy. Ông Pavel giải thích vô cùng đơn giản và dễ hiểu. Nếu không nắm rõ giá trị đồng tiền ở nơi đây thì có lẽ dự định sắp tới của tôi đã gặp phải những khó khăn không mong muốn. Không hiểu sao ông Pavel lại giải thích tường tận cho tôi như vậy, nhưng đó là những thông tin rất quý giá.

"...Cảm ơn ông."

"Ừm. Không có gì. Giúp đỡ cho mạo hiểm giả là công việc của ta mà."

Nhân tiện tôi hỏi ông Pavel thêm một vài điều nữa rồi rơi khỏi tòa nhà Hội. Bây giờ, tôi rất muốn quay về nhà trò Bán Nguyệt xem tình hình hiện tại của Pola, tuy nhiên tôi quyết định sẽ ghé luôn qua chỗ của mấy anh lính gác cổng thành phía Tây.

Trước mắt của cô bé là sự tuyệt vọng. Đã nhiều ngày trôi qua, anh của cô bé và cả cô bé đã đi qua khắp những con hẻm, lục lọi gần như toàn bộ thùng rác, vậy mà vẫn chẳng tìm thấy gì để lót cho cái dạ dạy đã không đủ sức kêu gào của mình.

"...Anh hai... em đói quá... em không đi nổi nữa..." Tầm nhìn lảo đảo và mờ dần, cô bé ngã khuỵu hai gối xuống nền đất cứng ngắc. Không được rồi, cô bé không còn đủ sức để bước đi tiếp.

"Anh... cũng vậy... anh không đi nổi nữa..." Câu bé đưa ánh mắt vô hồn nhìn xuống đứa em gái của mình. Ngay cả cậu cũng đã đạt đến giới hạn của cơn đói khát, giờ đây em gái cậu có như thế nào cậu cũng không còn tâm trạng để quan tâm.

"Nè... anh... chúng ta sẽ phải chết... sao?" Cô bé nhìn vào đôi bàn tay gầy gò bẩn thiểu của mình, trước kia đó là đôi bàn tay phúc hậu bụ bẫm nhận được rất nhiều tình yêu thương của bố mẹ. Mỗi ngày, cô bé đều vui vẻ giúp đỡ mẹ dọn chén đũa lên bàn ăn. Nhớ lại những chuyện vui và những chuyện buồn, nhưng cô bé chẳng còn đủ sức để đánh rơi giọt nước mắt nào.

"Anh không biết nữa..." Cậu bé nhìn vào góc tường và không hiểu vì sao, cậu bé lại đứng lên và bắt đầu lục lọi thùng rác bên cạnh. Sau một vài phút mò xuống đến tận đáy, cậu bé tìm thấy một quả táo đã bốc mùi và chắc hẳn bên trong nhung nhúc giòi bọ.

Dường như chẳng màng đến việc quả táo đã bị hỏng và cô em gái đang nhìn cậu, cậu bé cứ thể cắn ngấu cắn nghiến và ăn sạch quả táo.

"...Xin lỗi... anh đói lắm rồi... nếu em muốn ăn thì tự đi mà tìm..." Không phải cậu bé là một kẻ vô tình, mà sự thật là cậu bé cũng đã đạt đến giới hạn. Cậu bé chẳng còn tâm trí đâu lo cho em gái nữa.

"Anh đi... đâu vậy..."

Sau khi ăn xong quả táo, câu bé không quay lại mà vẫn tiếp tục bước đi "...Anh sẽ thử đi qua con hẻm tiếp theo... nếu tìm thấy chút gì đó anh sẽ quay lại..."

"Em... cũng muốn ăn táo nữa..." Cho đến khi không nhìn thấy anh trai nữa, cô bé dựa lưng vào tường.

Từ khi nào cuộc sống như thế này bắt đầu và tại sao cô bé lại không còn bố mẹ, cô bé chẳng nhớ ra nổi. Cậu bé kia có thật sự là anh trai của cô bé hay không, cô bé cũng chẳng bận tâm nghi ngờ. Điều mà cô bé đang nghĩ, là làm thế nào cô bé mới có thể lấp đầy cái bụng trống rỗng của mình.

Đôi khi cô bé còn không nhận ra đâu là sự tuyệt vọng. Cô bé chẳng hiểu khái niệm cái chết là như thế nào. Nhưng nếu cơn đói khát này kết thúc, cô bé sẽ sẵn sàng đón nhận tất cả.

"...mùi gì vậy..."

Một mùi hương thơm phức bắt nguồn từ đầu hẻm. Với cái bụng đói không thể đói hơn nữa, vị giác của cô bé trở nên cực kỳ nhạy bén với mùi thức ăn.

Đôi chân đã không còn cử động, dù vậy cô bé vẫn cố lê lết đến nơi xuất phát của mùi hương.

"Ơ... mình không nghĩ cách này công hiệu, ấy mà..."

Lê đôi chân nặng nề được một khoảng, hiện ra trước tầm nhìn mơ màn của cô bé là hình ảnh một thiếu nữ đang cầm trên tay một túi giấy... Ngay lập tức, mắt cô bé dán chặt vào túi giấy.

Tuy trong một thoáng biểu cảm cô bé trở nên mừng rỡ nhưng rồi như nhận ra điều gì đó, cô bé rệu rã tuyệt vọng dựa lưng vào tường. Từ trước đến nay, chưa từng có người qua đường nào cho cô bé đồ ăn. Không những thế, khi nhận ra cô bé chăm chăm nhìn họ, họ còn nhanh chân tránh mặt đi chỗ khác tựa như nhìn thấy oan hồn.

Người này cũng vậy, chắc chắn cũng sẽ không bận tâm đến cô bé...

"Này, em sống ở đây một mình à? Em có thể nói chuyện được không?"

Nghe thấy giọng nói đến rất gần, cô bé ngẩng đầu lên nhìn. Đôi mắt vô hồ của cô bé liền sáng lên khi nhận ra có một xâu thịt đang chìa về phía mình.

Không màng đến đôi tay đã bị bẩn, cô bé với lấy xâu thịt và ăn sạch, ngon lành trong một hơi.

"...cảm ơn..."

"Em không cần ăn vội như vậy đâu. Ở đây vẫn còn rất nhiều." Thiếu nữ lại đưa thêm cho cô bé một vài xâu thịt vẫn còn nóng hổi. Dù chẳng biết đây là thứ thịt gì nhưng cô bé ăn nó một cách ngon lành. Đến khoảng xâu thứ năm, cuối cùng cô bé cũng bình tĩnh trở lại.

"Em có thể nói chuyện không?"

"Có..."

"Em có nhà hay người thân gì không? Tại sao em lại ở đây một mình như vậy?"

Thiếu nữ trông có vẻ đáng ngờ nhưng dù sao cũng là người đã cho cô bé thịt "...em có anh trai, anh ấy đang đi tìm đồ ăn... nhà thì không, em và anh trai sống trong những con hẻm..." Cô bé trả lời thành thật.

"Vậy à..." Thiếu nữ tỏ vẻ như đang suy nghĩ gì đó "...Em có muốn đến chỗ của chị không?"

"..." Cô bé im lặng.

Không thấy cô bé có phản ứng gì, thiếu nữ tiếp tục lấy ra một xâu thịt nữa, mắt cô bé liền sáng lên.

"...Ừm... Nói vậy đi nhé. Nếu em đến chỗ chị, mỗi ngày em đều có thể ăn thứ này."

"Thật chứ!" Không biết đã bao lâu rồi, cô bé mới cất giọng cao như vậy.

"Đúng vậy nhỉ. Hiện tại, chị đang tìm kiếm những đứa trẻ có hoàn cảnh giống như em. Chị đang có dự định mở một nơi giống như cô nhi viện, nhằm chăm sóc những em nhỏ không nơi nương tựa." Nhận thấy cô bé ngơ ngác nhìn mình, thiếu nữ hắng giọng và chỉnh lại câu "Một nơi giống như đại gia đình, mọi người sẽ được ăn uống no đủ."

"...em không hiểu chị đang nói gì... nhưng nếu có thể ăn thịt mỗi ngày... em sẽ đến!"

"Tốt lắm. Vậy em có biết đứa trẻ nào có hoàn cảnh giống như em ở khu này không?"

"...Không... em chỉ biết anh trai thôi..."

"Hừm... Vậy, anh trai em khi nào thì quay trở lại?"

"...em không biết nữa."

"Thế thì... chúng ta sẽ cùng ngồi ở đây để đợi anh trai em quay trở lại nhé. Sau đó cả hai sẽ cùng đến chỗ chị."

"...ừm... chắc anh ấy cũng sẽ đến... chúng em không lúc nào là được ăn no cả..."

"Cô có thể về được rồi, thẻ của cô không có vấn đề gì cả."

Sau khi anh lính gác cổng kiểm tra thẻ mạo hiểm của tôi và xác nhận là không có vấn đề gì, tôi chính thức trở thành một mạo hiểm giả và có thể tự do đi lại trong thành trì Ethalina.

Nhân tiện, hiện giờ tôi không chụp áo choàng nữa. Áo choàng chặn tầm nhìn khó chịu lắm. Có thể sẽ gây chú ý, nhưng từ giờ có lẽ tôi sẽ phải sống ở đây một thời gian dài, lúc nào cũng chụp áo choàng, ngược lại mới thật đáng ngờ.

Định sẽ quay về nhà trọ ngay, nhưng tôi chợt nhớ đã nhìn thấy một vài đứa trẻ ăn vận rách nát ở gần khu vực này.

"Mà, biết tìm chúng ở đâu đây?"

Khu này nghèo nàn thật, nhưng không hẳn là không rộng lớn. Từ con đường chính lại có thêm những con đường phụ và vô vàng những đường hẻm nhỏ khác. Muốn đi hết khu vực này chắc cũng phải tiêu tốn hơn một tuần là ít.

Đi thêm một đoạn, tôi nhìn thấy ở đằng trước có một gian hàng bán thịt nướng xâu. Túi tiền hôm trước Nanase đưa cho tôi có khoảng 120 Etan.

"Một xâu thịt nướng giá bao nhiêu ạ?"

"Một Etan một xâu, năm Etan bảy xâu. Thấy cô bé dễ thương nên hai mươi xâu mười hai Etan. Cô bé thấy thế nào?"

"Vậy thì hai mười xâu."

"Ồ! Cảm ơn cô bé nhé. Cô bé cũng rộng túi phết nhỉ. Ha ha ha!"

Ông chủ hàng thịt này có vẻ là một người kỳ lạ nhỉ. Tôi lấy trong túi ra 12 đồng đồng đưa cho ông chủ hàng thịt và nhận một túi giấy chứa 20 xâu thịt.

Tất nhiên, tôi không mua chỗ thịt này để tự mình ăn rồi. Đầu tiên, là để nắm được giá cả đồ ăn nơi đây. Một Etan có thể mua được một xâu thịt. Xâu thịt này, một người lớn ăn cùng lắm khoảng 4 5 xâu là đã đủ no bụng rồi.

Như vậy thì, quả nhiên Nanase không tầm thường chút nào. Với một người không thân quen gì như tôi, chị ta lại ném cho một túi đến những 120 Etan.

Tiếp đến, tôi nghĩ, túi thịt này biết đâu sẽ có thể dẫn dụ được những đứa trẻ đang đói bụng tự tìm đến chỗ mình... nghe có vẻ ngốc quá nhỉ...

"Ơ... mình không nghĩ cách này công hiệu, ấy mà..."

Chỉ vừa bước vào một con hẻm không lâu, vậy là đã có một cô bé đói bụng bị dụ ra bởi mùi thịt nướng. Không ngờ cách này lại công hiệu... đúng là chẳng thể hiểu nổi.

Sau đó, tôi cho cô bé một vài xâu thịt và ngộ ra rằng, cô bé này chỉ có thể hiểu được những gì tôi nói nếu trong câu có kèm theo đồ ăn. Cô bé không hiểu cô nhi viện là gì, nhưng cô bé lại sẵn sàng theo tôi khi biết sẽ được ăn uống đầy đủ.

Nói tóm lại, trong mắt của những con người đói bụng thì đồ ăn chính là chân lý.

Và đúng như dự đoán của tôi.

"Thật à! Tôi sẽ được ăn thịt mỗi ngày sao? Đi chứ, tất nhiên là đi rồi!"

Anh trai của cô bé cũng bị tóm gọn bằng thịt nướng xâu.

Trên đường về nhà trọ, tôi ghé một cửa hàng quần áo, mua cho hai anh em mỗi đứa hai bộ. Tôi có thể dùng phong ma thuật để đánh bay đi mùi hôi, tuy nhiên không thể để hai đứa tiếp tục trong tình trạng bẩn thiểu như vậy được.

Điều làm tôi khá bất ngờ là, dù nhìn thấy hai đứa trẻ bẩn thiểu bước vào cửa tiệm, ông chủ cũng chẳng có phản ứng gì. Trang phục được bày bán trong cửa hàng cũng được thiết kế khá sơ sài. Tôi đã mua tổng cộng bốn bộ, hai nam và hai nữ, nhưng cũng chỉ tốn khoảng tầm 10 Etan.

"Còn lại khoảng chín mươi tám Etan, chắc cũng duy trì được khoảng một tuần." Vài ngày tới, sau khi đã ổn định chỗ ở cho những đứa trẻ này, tôi sẽ phải đến Hội nhận thử một vài nhiệm vụ. Tùy vào số tiền kiếm được trong một ngày, và những khoảng chi tiêu khác, nếu thuận lợi, tôi sẽ tìm thêm một vài đứa trẻ nữa.

Ngoài mặt đó là một nơi chăm sóc cho những đứa trẻ không nơi nương tựa nhưng bên trong sẽ là nguồn cung cấp máu cho tôi. Nhưng trước hết, phải liên kết máu bằng cuộc sống thoải mái trong tư duy của những đứa trẻ.

Những đứa trẻ sẽ phải hiểu rằng, nếu chúng đổi máu sẽ nhận được một cuộc sống đầy đủ hơn. Hoàn thành được bước này, tôi mới nghĩ đến việc gia tăng thêm số lượng.

"Đây sẽ là nơi ở sắp tới của hai em."

Quả nhiên, hai đứa nhóc này chỉ phản ứng khi đó là đồ ăn thôi. Chẳng hiểu tụi nhỏ đã bị bỏ đói trong bao lâu nữa...

"A! Chị về rồi ạ? Em tưởng chị đã bỏ đi luôn rồi ạ."

Khi tôi vừa bước vào bên trong, Pola chạy đến với biểu cảm xúc động trên khuôn mặt. Cô bé đã tỉnh dậy rồi à. Thật tốt quá. Mà... quan trọng hơn, cô bé bị làm sao vậy?

"Mà... đây là con của chị ạ? Chị còn trẻ như vậy mà đã có hai em rồi ạ? Nhưng sao bộ dạng lại..."

Hẳn là Pola đang hiểu nhầm gì đó rồi.

"Hai cô cậu bé này là chị tìm thấy ở trên đường. Bởi vì không còn nơi nương tựa, nên chị nghĩ sẽ chăm sóc chúng."

"Vậy ạ? Chị thật tốt bụng đó ạ. Em cũng thấy có rất nhiều cô cậu bé bị bỏ rơi, nhưng không ai để tâm đến hết ạ."

Trước hết, không thể đứng ở đây nói chuyện mải được. "Tạm thời, chị sẽ đưa hai đứa trẻ đi tắm trước. Em không phiền chứ?"

"Không phiền đâu chị ạ. Trẻ em bị bỏ rơi thật tội nghiệp ạ. Em sẽ đi nấu nước ngay, chị đợi một chút rồi đưa hai bé vào ạ."


Sau khi tắm rửa sạch sẽ và thay đồ mới xong, tôi để hai đứa trẻ ngủ trong phòng của mình. Thấy chúng cũng đã mệt rồi, vẫn chưa hỏi tên nhưng để qua hôm sau cũng không có vấn đề gì.

Ban nãy, tôi có bảo với Pola là có chuyện muốn bàn với cô bé. Lúc bước xuống cầu thang, tôi đã thấy cô bé ngồi đợi trên bàn trong phòng bếp.

"...Chị xin lỗi vì đã không thể hoàn thành nguyện vọng của em."

"Không đâu ạ. Em mới là người phải xin lỗi vì đã yêu cầu chị làm một việc như vậy ạ."

Trông thấy phản ứng của Pola như vậy là tôi an tâm rồi. Nếu em ấy trách hoặc sợ hãi tôi thì dự định kia sẽ trở thành một tờ giấy trắng.

"Bây giờ, em đã cảm thấy ổn hơn chưa."

"Em bình tâm lại rồi ạ. Trong giấc mơ, em đã bị bố mẹ mắng khi nói là sẽ đến gặp hai người sớm ạ... Có vẻ như, họ không muốn gặp lại em ạ..."

"Vậy à... Em có bố mẹ tốt nhỉ."

"Vâng ạ... Họ đối xử với em rất tốt ạ..." Tựa như đang hồi tưởng lại những kỷ niệm đẹp, Pola nhìn vào khoảng không phía trước bằng cặp mắt chứa đầy hoài niệm.

Không biết khoảng lặng giữa hai chúng tôi đã kéo dài bao lâu, và Pola là người lên tiếng phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng ấy.

"Thay vào đó... em có một yêu cầu khác ạ..." Trong Pola có vẻ hơi lưỡng lự.

"Một yêu cầu khác?"

"...Chị có thể ở lại chỗ của em được không ạ... Em không nghĩ là em có thể sống tự lập một mình ạ... T-tất nhiên là chị không cần trả tiền ở trọ đâu ạ... À, nhưng mà, em sẽ không có tiền để duy trì nhà trọ..."

"Chị chỉ là một người xa lạ thôi. Em còn chưa biết tên của chị mà. Em tin tưởng chị được sao?"

Đúng là tôi có ý định đề nghị Pola giúp đỡ mình chăm sóc những đứa trẻ. Nhưng tôi không ngờ cô bé lại đưa ra yêu cầu kia đột ngột như vậy. Đại khái, tôi không nghĩ là mình đã làm gì đó để được cô bé tin tưởng đến thế.

"Em cũng không rõ nữa ạ... cũng có thể lý do chỉ đơn giản như chị là vị khách đầu tiên sau khi nhà trọ Bán Nguyệt tái hoạt động thôi ạ..."

"Vậy à. Thế thì, chị có một đề nghị."

"Đề nghị ạ...?"

Pola đang cảm thấy cô đơn. Chính vì vậy, là ai cũng được, cô bé chỉ đang rất mong mỏi một ai đó ở bên cạnh.

"Đầu tiên, như em biết đấy, chị không thể ăn uống gì khác ngoài hút máu con người."

Pola bất giác chạm tay lên cổ "Vâng ạ. Chị là quỷ hút máu ạ?"

"Em không cảm thấy sợ chị sao?"

"Không đâu ạ. Khi bị hút máu em cũng không cảm thấy đau gì hết ạ. Ngược lại... còn rất thoải mái nữa ạ... em ngủ mất cũng là vì vậy ạ..." Má Pola hơi đỏ lên.

Tôi không hiểu lắm, vì tôi chưa từng bị hút máu...

"Ừm... Để duy trì được sự sống, chị cần phải đảm bảo nguồn máu. Chị nhận nuôi những đứa trẻ cũng là vì lý do này."

Nếu cô bé đã hiểu sự tình, tôi cũng chẳng cần phải giải thích vòng vo nữa.

"Vậy ạ... Chị không hút máu của em nữa sao ạ?"

Cô bé bị làm sao vậy?

"Cũng không hẳn... Với lại, chị tính nhờ em giúp chị chăm sóc những đứa trẻ. Tất nhiên, chị sẽ lo toàn bộ chi phí."

"Có phải em cũng sẽ được bị hút máu giống những đứa trẻ khác không ạ... Thế thì em rất sẵn lòng giúp đỡ chị ạ!"

"...À này, em có bị làm sao không vậy?" Đặc biệt là cách nói chuyện, cô bé khá kì lạ mỗi khi nhắc đến 'hút máu'.

"Chị nói gì vậy ạ. Em hoàn toàn ổn ạ."

"Thế thì... tốt."

Tôi hắng giọng để lấy lại tinh thần.

"Vậy nên, chị muốn nhà trọ Bán Nguyệt trở thành một nơi giống như cô nhi viện, để những đứa trẻ đơn côi có nơi nương tựa."

"Ý tưởng của chị rất tuyệt vời ạ. Em tán thành ạ. Em đã luôn thắc mắc vì sao không ai giúp đỡ những đứa trẻ tội nghiệp bị bỏ rơi ạ. Chỉ cần nơi đây mang lại tiếng cười, dù không còn là một nhà trọ, em tin bố mẹ sẽ vui lòng ạ."

Pola khá hăng hái. Tính cánh vốn dĩ của cô bé là như thế này sao? Mà thôi, nếu cô bé đã tán đồng, vậy thì bước đầu tiên coi như là đã hoàn thành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top