Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác phẩm đã được tác gỉa đồng ý sử dụng cho dự án này. 

01

Hanwha là một nơi chứa đầy ma thuật.

02

Được rồi, thật sự rất bất ngờ khi tuyển thủ Doran – toplaner của Hanwha lôi ra cỗ máy thời gian từ trong túi mình.

03

Choi Doran có một bí mật, cậu là Doraemon, là thật đó không đùa, cậu là anh em với con chồn da xanh không tai không ngón tay đến từ quốc đảo hàng xóm – Doraemon -Doraelan. Nhưng cậu có tai có ngón tay, da không xanh, không phải mèo máy, không thì làm sao cậu có thể trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp đươc.

Túi của Doraelan cũng chứa một loạt bảo bối lộn xộn như Doraemon, nhưng cậu không hay dùng lắm, cũng ít khi lọ mò xem trong cái túi không gian 5D của mình có những gì. Bạn nhỏ Doran nói rằng, lý do cho việc mình ít khi tìm tòi là vì nếu dùng bảo bối để giúp cho cuộc sống của mình dễ dàng hơn thì nó nghe không đúng đắn cho lắm... Nhưng mà thật ra thì, Doranmon không biết cách dùng bảo bối, ngay cả khi có hướng dẫn sử dụng.

"Ước gì có bảo bối nào tiên tri được khi nào mình sẽ thắng." Bé Choi, đều đặn mỗi tối trước khi đi ngủ đề rất cung kính ước nguyện với túi thần kỳ, sau đó thò tay vô túi tìm bảo bối --- Làm ơn đi, túi thần kỳ không phải là giếng ước nguyện đâu nha!!

04

Hôm nay là ngày đầu tiên Choi Doran chuyển đến ký túc xá Hanwha. Cậu liền chụp ảnh chứng nhận đã đến ở cổng gaming house rồi đăng lên insta, sau đó vội vàng thay đồng phục đội mới để chụp ảnh xác nhận, bận rộn một lúc lâu mới có thời gian trở về phòng ký túc bắt đầu dỡ hành lý, bạn cùng phòng mới của cậu là thầy giáo Park – một người đồng đội cũ, không lạ lẫm nhưng cũng không thân thiết - mặc dù tối nay thầy giáo Park vẫn chưa rời đi, cũng cứ coi như hôm nay Doran được hưởng đặc quyền phòng riêng đi.

Phù- Cuối cùng cũng dọn xong, bé Choi bay cái uỵch lên giường, vùi mình vào chăn bông mềm mại và thở dài một hơi.

Dù sao ở đây cũng chẳng có ai, cũng hết việc rồi, lôi bảo bối ra nghịch tí chắc không sao đâu nhỉ?

Giống như ma xui quỷ khiến, Choi Doran thò tay vào túi quần -- cộc, tay chạm vào một chiếc hộp cứng hình hộp nhỏ, Doran lôi nó ra và nhìn kỹ hơn – nhìn này, thực sự là một cỗ máy thời gian.

Tiểu Choi đứng dậy, cầm lấy tờ giấy hướng dẫn sử dụng của chiếc hộp cứng nhỏ này và mày mò nghiên cứu.

"Là đồ thật hay giả vậy nè.... Trong túi mình còn có cái này sao...." Choi Doran lẩm bẩm, lại nhấn luôn nút màu đỏ trên hộp mà không đọc hướng dẫn.

"ah aH Ah AHHHHHH-----"

04

Một giây sau, cậu phát hiện ra mình ở trong tình trạng lơ mơ, nửa tỉnh nửa mơ, như không có trọng lượng mà lơ lửng trong không gian, sau đó mở mắt ra.... Ahhhhh, sao mà vẫn là vị trí cũ thế này

Gì đây... Bảo bối bị hỏng rồi à, ngã tư không gian bẹo hình bẹo dạng của Doraemon đâu.... Chẳng có cái gì thú vị gì hết." Choi Doran ngắt nhéo cái cục được gọi là cỗ máy thời gian này, nhìn xung quanh cũng chả có thêm gì, bỏ đồ vào túi, cậu chuẩn bị đứng dậy vào nhà tắm.

Thời điểm cậu mở cửa, bên ngoài cửa cũng bị lực của một người đẩy vào, khoảnh khắc nhìn thấy đó là ai, Doran cảm thấy mình sắp hét lên lần nữa.

" Ơ á Á Á Á."

Cũng may là đối phương phản ứng nhanh, Choi thỏ vừa mới hét lên đã khéo léo bịt miệng nhỏ lại, sau đó ép thỏ vào phòng, dùng đôi chân dài đá khép cửa lại.

"Uuuuuuuuuuuuuuuuu" Doran cảm thấy mình sắp chết ngạt, liều mạng vùng vẫy, lúc này người đàn ông mới kịp phản ứng, buông tay mình ra.

"A, suýt nữa là Jihoon bóp anh ngạt thở luôn rồi... Tại sao muộn như vậy rồi mà em lại còn đến Hanwha? Còn mặc đồng phục của đội Hanwha? Hôm nay có hoạt động gì à?" Doraelan như thường lệ lèm bèm phàn nàn đối phương.

"Em mới là người nên hỏi Hyeonjoonie mấy câu hỏi này!" Jihoon cảm thấy như mình sắp phát điên. "Tại sao Hyeonjoonie lại xuất hiện trong ký túc xá của em vào lúc nửa đêm, còn mặc quần áo đen có logo Hanwha? Trò cosplay mới à? Nhưng chẳng phải toplaner của Hanwha là Morgan sao? Asssii, anh muốn cạnh tranh vị trí này à "

"A..." Sau khi bị một loạt câu chất vấn của Jihoon tấn công, Doran chầm chậm ngơ ngác phản ứng lại, à đúng rồi nhở, nơi này trông không giống căn phòng mà mình vừa vất vả dọn dẹp...thậm chí ga trải giường cũng không phải loại mình trải ra. "Ừm... Jihoon nè, hình như anh đã xuyên không..." Choi thỏ cảm thấy có chút không yên tâm, cậu không thể biết được liệu Jihoon có thể tin mình hay không. Dù sao, đối với người bình thường mà nói, du hành thời gian rõ ràng có chút quá phi lý.

"Hả?" Đồng tử như mèo của Jihoon co rúm lại, nó cúi đầu không nói gì, hai tay bồn chồn siết chặt ga trải giường. Im lặng một lúc, ngay khi Doran từ bỏ mọi hy vọng rằng nó có thể tin mình, Jihoon lại ngẩng đầu lên nhìn cậu, nghiêm túc hỏi: "Choi Hyeonjoon, anh thực sự đã phát minh ra cỗ máy thời gian à?"

"Đúng đúng đúng đúng đúng cỗ máy thời gian! Mà không, không, không, anh không phát minh ra nó, nó ở trong túi của anh..." Mắt cậu sáng lên khi nghe câu hỏi, vội vàng lấy ra cỗ máy thời gian ra khỏi túi và cố gắng giải thích.

05

"Ý anh là, nguyên lai anh là Doraelan, sau đó ngồi lên cỗ máy thời gian dịch chuyển xuống khoảng thời gian này?" Jihoon ngồi khoanh chân trên giường, mặt đối mặt với Choi thỏ, nghịch cỗ máy thời gian vừa được lấy ra.

"Không phải, anh không phải là Doraelan mà Jihoonie, anh là Doran, Choi Doran, Choi Doran có tai nè, có cả ngón tay nữa." Doran cười ngốc, bụm tay lại thành hình cái tai và cười toe toét thành hình hộp vuông đặc trưng.

"Ahhh Choi! Do! Ran! Anh đúng là đồ ngốc!" Jihoon nói không cần nghĩ, đặt cỗ máy thời gian xuống và đẩy Doran đang ngồi ngoan trên giường nằm dúm dó, dùng cả hai tay cật lực tàn phá cặp má thỏ.

"á! Jeong Jihoon! Á ư ư! Đừng có nhéo mặt anh..."

Hai người cứ quậy như vậy một lúc lâu rồi mới nằm xuống giường, thở dốc vì kiệt sức.

"Tương lai của Hyeonjoonie trông như thế nào vậy? Hyeonjoonie cũng đến Hanwha à? Nhưng em lại không có ý định sẽ ở lại Hanwha vào năm tới, vì vậy chúng ta lại bỏ lỡ nhau thêm lần nữa..."Jihoon quay sang một bên, tay và chân dài quấn quanh Doran như dây leo, và cậu lẩm bẩm như một đứa trẻ nài nỉ ủ ê ba mẹ mua đồ chơi trong siêu thị.

"Anh á hả?" Doran lại cười ngơ ngác, như đang suy nghĩ làm thế nào để trả lời câu hỏi của Jihoon, "Anh đang làm rất tốt, Jihoon à."

"Hmph, không có em mà Choi Doran lại đang rất tốt." Jihoon vô cớ tức giận, nửa giận dữ nửa bực bội, vì vậy nó chỉ vùi đầu vào vòng tay của anh lớn hơn.

"Ư ư... không phải đâu. Jihoon trong tương lai cũng cực kì tốt." Nụ cười của Doran như có phép nhiệm màu, cậu rất giỏi làm mèo bự dịu lại. "Chúng ta đều đang làm tốt. Không có gì phải hối tiếc hết, anh đã giành được ba chức vô địch với Jihoonie nè, tụi mình là bạn cùng phòng thêm hai năm nữa, và anh là người duy nhất trên thế giới có thể chịu được việc Jihoon xem video vào nửa đêm mà không đeo tai nghe."

Jihoon nghe vậy liền vùi đầu vào trong ngực đối phương và dụi thêm lần nữa, giống như một con mèo đang tìm sữa thỏ. Một lúc sau, giọng nói nghèn nghẹt phát ra từ trong vòng tay Doran, "Còn năm thứ ba thì sao? Em và Hyeonjoonie lại phải xa nhau sau hai năm là bạn cùng phòng. Vậy em đã làm gì khiến Hyeonjoon không vui sao?" Mèo khôn biết lùi biết tiến.

"Không phải mà, Jihoon không làm bất cứ điều gì khiến anh buồn hết. Anh đến Hanwha vì Hanwha đưa cho anh điều kiện hấp dẫn hơn hơn, và cả Jihoon và anh đều là những người muốn giành được thêm nhiều chức vô địch nữa."

"Chà vậy thì em sẽ ghen tị với Jeong Jihoon của tương lai lắm, được ở chung với Hyeonjoonie nè, còn cùng Hyeonjoonie dành chức vô địch nữa." Mèo con rất nũng nịu, bé muốn Hyeonjoon dỗ dành.

"Nhưng Jihoon của tương lai vẫn chưa thấy anh mặc đồng phục mới, mấy ngày nay bận quá, không có thời gian cho Jihoon xem bộ đồng phục mới của anh đẹp như thế nào." Nói đi nói lại Choi Hyeonjoon cũng trở nên có chút u sầu.

"Đẹp lắm! Rất đẹp! Đẹp tuyệt vời! Doran mặt cái gì cũng đẹp hết!" Mèo vằn là một con mèo con nhạy bén, nó nhận thấy tâm trạng Doran không tốt, ngay lập tức hóa thân thành chàng trai số một của nhóm vỗ tay, bày tỏ sự khen ngợi mù quáng.

Từ gốc: 夸夸群 Ở bên Trung có một hội nhóm chat khen ngợi, kiểu gì cũng khen, khen hoài khen hoài vô cùng nổi tiếng trong cộng đồng sinh viên.

"À vậy thì Jihoon của hiện tại cũng là người bạn đầu tiên nhìn thấy Doran phiên bản mới đó." Rõ ràng là anh trai lớn hơn vài tuổi, nhưng đôi khi Doran trông như một em trai ngây thơ đáng yêu.

"Ừ ừ." Jihoon lơ đãng trả lời. Ông trời ơi thứ lỗi cho con mạo phạm nhé! Má thỏ tròn lẳng ngay trước mặt, ai mà nhịn được không tới cắn một cái chứ!

Mèo nghĩ là mèo làm.

Jihoon không thể đợi được nữa, nó nhanh như cắt hôn lên má Doran, một nụ hôn nhanh thoăn thoắt, tranh thủ chụt một cái thật kêu - à, đúng như tưởng tượng, vừa mát vừa mềm, còn ngon hơn cả món tráng miệng tên là Tuyết Mị Nương do tổng giám đốc mang về mấy ngày trước. Con mèo cười ranh mãnh vì đã ăn trộm thành công, hạnh phúc bao quanh nó như một bong bóng ngọt ngào.

Nhưng Choi thỏ con vẫn cười rất tươi, nụ cười hình hộp vẫn trưng trên khóe môi, tiếng cười khúc khích dễ thương, không hề kháng cự, thậm chí không có một chút bất ngờ.

"Ơ—" Mèo vằn phản ứng lại, bản thân mèo cho rằng mình đã bị con thỏ ngây thơ này lừa gạt. "Vậy là Hyeonjoonie biết tỏng rồi, có đúng không, có phải không?" Con mèo dài cảm thấy mình bị lừa, buông tay chân quấn quanh người Doran ra, húng hắng lật người vùi mình vào chăn bông, chỉ còn đôi tai đỏ khẽ lộ ra trái tim rối bời của mình.

"Ah, rõ ràng là Jihoonie chủ động, tại sao lại làm ra vẻ như anh bắt nạt Jihoon vậy". Choi Doran, người có bốn năm kinh nghiệm nuôi mèo, chuyên gia trong lĩnh vực dỗ mèo, anh tiến tới từ phía sau, an ủi chú mèo con từng chút một, "Chúng ta đã là bạn cùng phòng được bốn năm, mà á nếu chúng ta là một cặp trong bốn năm, chúng ta phải kết hôn."

"Vậy khi làm bạn cùng phòng bốn năm là em hôn môi anh được đúng không! Asi, ah, ah, ah, thực sự rất ghen tị với Ji Hoon tương lai bên cạnh Hyeonjoonie!"Con mèo con này rất là hung hãn,lúc tức lên còn chửi luôn cả mình của tương lai.

"Nhưng mà... lúc nãy Jihoon đâu có hôn môi đâu, Jihoon hôn mặt mà." Doran ngốc nghếch nói.

"Vậy thì em lại hôn lần nữa!" Một con mèo thông minh, nó đã bắt đầu mặc cả. "Vậy là trong tương lai, Hyeonjoon là bạn trai của em, có đúng không?"

"Ờ... Anh đoán là vậy ha."

"A Ang, chữ đoán đây là có ý gì! Choi Doran, ngay từ đầu là anh đã định đổi tên thành Choi Xong Dong đúng không! Không được bỏ em Choi Doran!"

"Cái gì! Rõ ràng là do Jihoon chưa bao giờ đề cập đến điều này." Lần này Doran đã thật sự có chút bực bội.

"......" Jihoon muốn mắng mình của tương lai đúng là một tên cặn bã, nhưng kệ mày chứ, con mèo không muốn dọn hộ mớ bòng bong cho thằng cha Jihoon của tương lai, vì lúc này nó chỉ muốn hút cạn con thỏ đã đến với mình thông qua cỗ máy thời gian.

06

Phải mất một lúc để họ dừng lại.

"Vậy bây giờ Hyeonjoon ngồi trên cái máy này đi về hả?"

"Anh đoán vậy,nhưng có vẻ như cỗ máy thời gian này cần sử dụng đĩa CD, phải hạ nhiệt một chút giữa các lần sử dụng."

"Ah, có thể ngồi hai người trong cỗ máy thời gian không, em rất thích trải nghiệm cảm giác du hành xuyên thời gian và không gian. "

"Về mặt lý thuyết thì có thể, nhưng mà...", Choi Hyeonjoon gãi gãi tóc một cách ngây thơ, "Nhưng anh không biết nên sử dụng cái máy này như thế nào, em có muốn thử không?"

"Wow, vậy thì Doran ơi, chúng ta hãy quay trở lại thời điểm mà chúng ta có thể duo với nhau nào!" Đôi mắt của Chobby lấp lánh, và không ai có thể từ chối khi họ nhìn thấy nó.

"Vậy thì

"Vậy thì chuẩn bị sẵn sàng đi thôi!" Doran một tay nắm lấy cổ tay Jihoon, bởi vì Jihoon quá gầy, xương cổ tay nhô ra hơi áp vào lòng bàn tay của Doran, tay còn lại không ngần ngại nhấn nút động cỗ máy thời gian.

Quả nhiên là!

Không có gì ngạc nhiên, bản thân Doran ngờ nghệch lại là vấn đề lớn nhất! Cậu lại vô tình quay lại thời gian nữa rồi!

07

"Vậy là hai người ngồi trong cỗ máy thời gian này và xuyên qua như Doraemon hả!?" Son Siwoo nhìn hai đồng đội cũ xuất hiện trong phòng mình với vẻ mặt sửng sốt, cho dù tất cả đều mặc đồng phục đội của Hanwha việc họ đều mặc đồng phục Hanwha Life cũng không thành vấn đề. Điều quan trọng là họ mặc quần áo khác, đồng phục của đội Hanwha khác với đồng phục anh ấy mặc! Ủa! Hai tên nhóc này hiện tại không phải đang ở DRX sao? ? ? Bây giờ người đang thật sự làm việc cho Hanwha Life, không phải là Lehends sao! ?

Park Dohyeon ở bên cạnh đang lặng lẽ chơi với cỗ máy thời gian. Hay thật, vừa về ký túc xá sau buổi tập hôm nay lại gặp ngay hai người đồng đội cũ, cả hai đều mặc đồng phục Hanwha "lạ", nói là du hành thời gian đến đây ai mà không sốc cơ chứ. Nhưng may mắn thay, họ xuất hiện trong phòng của hắn và Siwoo, và họ đã chấp nhận điều đó. Ngay cả hắn cũng cho rằng thật ngầu, trong lòng thầm bật ngón cái khen đù mạ ngầu quá bây ơi, nhưng để duy trì mặt nam tính đàn ông của mình, hắn đành tỏ ra không tò mò chút nào. Ừm, không sao đâu, dù sao thì anh Siwoo nhất định sẽ nói thay mình. Hừm hừm! Khỉ nhỏ nhiều chiện.

Sờ mó đụng chạm một hồi, Park Dohyeon vô tình nhấn vào cái nút đỏ trên đó, và trong một khoảnh khắc hắn cảm thấy mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau chảy, làm ơn cứu Dohyeon với! Tạm thời hắn không muốn đi đâu cả, còn chưa nói rõ một số chuyện với Son Siwoo! Dohyeon cố gắng duy trì tư thế giữ lấy cái nút không dám buông tay, biểu cảm vẫn cố thờ ơ, và di chuyển nó vào chỗ ba người tụ tập cùng nhau.

"Này Park Dohyeon! Làm sao mày lại có được nó, nhóc con? Mày định du hành thời gian ở đâu vậy?" Đúng như dự đoán, Son Siwoo là người đầu tiên hét lên.

"Không sao đâu..." Doran nhỏ nhẹ, mặc dù ở một mức độ nào đó đáng ra cậu phải là người lớn tuổi nhất trong bốn người, nhưng không hiểu vì lý do gì, cậu luôn cảm thấy số ít người trước mặt đều là anh lớn của mình, đặc biệt là những người đứng trước mặt. Đối mặt với người đồng đội cũ và cũng là bạn cùng phòng tương lai Park Dohyeon, thầy Park - mặc dù thực tế Doran mới là người lớn hơn ông thầy này một chút xíu. Doran tiếp tục nhỏ giọng giải thích: "Cỗ máy thời gian này có đĩa CD. Em và Jihoon vừa mới dùng nó. Nếu bây giờ có nhấn nút thì cũng không có chuyện gì xảy ra."

Nghe thấy điều này, Park Doheyon nhanh chóng dứt khoát, mặt vẫn thờ ơ buông ngón tay ra và đưa cỗ máy thời gian lại cho Choi Hyeonjoon. Hú họa chưa, may có thêm một đĩa CD nữa! Hắn lặng lẽ đổ mồ hôi một hồi.

Doran nhận lại nhiệm vụ tiếp quản cỗ máy thời gian, con mèo vốn đã nằm bẹp trên giường của Son Siwoo, nhanh chóng dùng chân dài quắp Doran đến bên cạnh mình. Siwoo không khó chịu khi nhìn thấy điều này, anh đá dép lê và ngồi khoanh chân trên giường của Park Dohyeon, người bên cạnh anh bất lực, nhưng cũng không đuổi người, lết thân di chuyển nép một bên giường để nhường chỗ cho anh.

"Nè, Hyeonjoon ơi, em nói cho mọi người ở đây biết về tương lai đi!" Nơi nào có Son con khỉ, bầu không khí không bao giờ lạnh lẽo, tuyển thủ Lehends rất tò mò về tương lai, bắt đầu tra khảo đứa em trai đã xuyên không.

"Hừ..."Với những ký ức mỏng manh còn sót lại từ việc xem quá nhiều Kdrama với mẹ khi còn nhỏ, Doran cảm thấy mình không thể nói ra tất cả mọi thứ, nếu không lỡ xảy ra hiệu ứng cánh bướm và thay đổi tương lai thì mọi thứ sẽ rất tệ hại.

Ba người còn lại chỉ nghĩ con thỏ này đang load ngôn ngữ D, như thể có một vòng tròn chấm chấm quanh đầu Choi Doran, vậy nên họ không thúc giục, chỉ ngồi im đợi cậu ấy.

Choi Hyeonjoon cảm nhận được mình đang bị nhìn chằm chằm, toàn thân tê dại! Nhưng tay chân dài của Jihoon vẫn quấn chặt anh. "... Sau này em cùng Jihoon, còn có anh Siwoo nữa là đồng đội với nhau, sau đó nữa em cùng với... tuyển thủ Viper là đồng đội của hiện tại... Tất cả chúng ta đều có chức vô địch... Ờ... Thêm nữa, bây giờ em là bạn cùng phòng với Viper ở đằng kia kìa!" Đôi mắt Doran lấp la lấp lánh, giống như một loại thú nhỏ lông xù nào đó.

Park Dohyeon, người được xướng tên, nhướng mày không nói gì, ngược lại, Son Siwoo bên cạnh lại lên tiếng trước: "A a? Dohyeon nhà ta chung thủy như vậy luôn sao, một lòng ở lại Hanwha?"

"À không, không phải, không phải, Dohyeon nim đã không ở Hanwha liên tục, cậu ấy đã làm việc ở nước ngoài một thời gian...", Choi Doran giải thích trong hoảng loạn.

Bầu không khí đột nhiên im lặng trong chốc lát, Hyeonjoon cũng nhận ra mình có thể đã lỡ lời rồi, vì vậy ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Nhân vật chính được nhắc đến vẫn im lặng, có lẽ vì không biết nói như thế nào. Cuối cùng, chính anh cả trên danh nghĩa của bốn người họ, Son Siwoo, đã phá vỡ thế im lặng bế tắc, "Em... Em sẽ ra nước ngoài? Sao đến một câu cũng không nói vậy, thật sự... Khi nào đi, một vài người trong tụi này sẽ đi tiễn em. Khi em nói chuyện với người ta, hãy cẩn thận, đừng nói quá lớn hay nói quá nhỏ, không được để mình bị bắt nạt nhé." Siwoo mỉm cười và đấm Park Dohyeon, trông rất phóng khoáng và tự nhiên - nếu bạn bỏ qua việc giọng nói anh ấy tự nhiên trở nên trầm thấp và nụ cười cay đắng.

"... Vậy lúc em đi ra ngoài anh còn cần em không?" Park Dohyeon, người đã im lặng trong một thời gian dài, đột nhiên thốt ra một câu không đầu không cuối, xạ thủ ping một cái vào cả top, mid và hỗ trợ, đặt biệt là hỗ trợ, ping một dấu chấm hỏi to đùng trước mặt!

"Em không biết nói như thế nào nữa, lỡ như em đi nước ngoài anh không cần em nữa thì phải làm sao, mấy xạ thủ khác có tốt bằng em không? Có xạ thủ nào làm việc với anh bằng em không? Ahhhh, Son Siwoo không có em thì không được đâu, vì em là xạ thủ tốt nhất của anh cơ mà!" Bây giờ Park Dohyeon bắt đầu hoảng rồi, rap một tràng không ngừng nghỉ.

Son Siwoo nghe được, không biết nó đã chọc vào huyệt cười nào, anh cười ngặt nghẽo. "Ha ha ha ha ha được rồi, coi như miễn cưỡng xem em như xạ thủ tốt nhất của Lehends lúc này đi! Nhưng mà để đổi lại, hối lộ anh cái gì đây? Takoyaki thì thế nào?"

"Vậy ngày mai em mua cho anh nha". Park Dohyeon lặng lẽ ủn mông về phía Siwoo, nếu hắn ta có đuôi, hẳn cái đuôi này đã quay vòng như chong chóng tre trong túi của Doran.

"Nhưng anh muốn ăn bây giờ cơ!"Hỗ trợ dùng chiêu cuối——mặt dày xin xỏ!

"Không được đâu, hôm nay anh mà ăn là mai anh quên em cho mà xem."AD né tránh chiêu cuối của hỗ trợ bằng một tốc biến, và sau đó là cho một Q trở lại!

"Dohyeon ơi ~ Dohyeon giỏi nè ~ Đi mua cho anh đi mà!"

"Không được mà."

"Tiểu tử thối, tao nghĩ mày không muốn mua đồ cho tao thì có!".

......

08

Một con mèo dài nào đó không có ý định lắng nghe lời hai ông anh tán qua tán lại, một bên thoải mái phè phỡn chiếm lấy giường anh Siwoo, đồng thời ôm Choi Doran chơi đùa và nghiên cứu cỗ máy thời gian nhỏ.

"Anh ơi nhìn nè" Jeong Jihoon chỉ vào một nút nhỏ kế bên nút khởi động "Đây là nút quay lại!"

"Có thể lắm, để anh xem hướng dẫn sử dụng!" Doran bắt đầu lục lọi trong túi để hướng dẫn sử dụng.

"Gì đây, anh có hướng dẫn sử dụng tại sao lại không lôi ra xem." Mèo con mím môi và lẩm bẩm。

"Lúc trước anh còn tưởng rằng mình biết cách sử dụng...hehe." Doran nhìn vào hướng dẫn sử dụng và nói, "Wow Jihoon, em tuyệt thật đấy! Nút này thực sự có thể khiến dòng thời gian trở lại vị trí ban đầu! Hóa ra thứ này cũng khá là thông minh đấy chứ!"

"Hai đứa trở về sao?" Son Siwoo nhìn hai đứa em trai của mình.

"Dạ, đã đến lúc tụi em quay trở lại dòng thời gian tương ứng. Doran ngoan ngoãn trả lời trong khi cầm cỗ máy thời gian.

"Vậy thì chúng ta hãy cùng cổ vũ lẫn nhau một lần nữa. Giống như trước đây vậy, mọi người đều sẽ tốt cả!" Siwoo là người đầu tiên đưa tay ra, sau đó Dohyeon, Jihoon rồi Hyeonjoon lần lượt đặt tay lên và chồng lên nhau, giống như những lần trước đây ở Griffin, trước mỗi trận đấu vậy.

"3,2,1,fighting!"

Trong lúc hô to, Doran vẫn lơ đãng nghĩ, "Ah, tiếc thật đấy, không có anh Seungyong và anh Sungwon ở đây."

"Đi thôi, chúng ta nên trở về thôi, Hyeonjoon." Jihoon gọi cậu tỉnh táo lại.

"Ừm."

Doran vô thức mỉm cười với con mèo vào giây cuối cùng trước khi nhấn nút quay lại trên cỗ máy thời gian, tình cờ gặp con ngươi đen láy.

09

Cỗ máy thời gian suôn sẻ đưa Doran trở về giường trong ký túc xá mới。

"Huh-" Cậu khẽ thở dài, sau đó nghe thấy tiếng cửa ký túc xá được mở ra. Doran ngước lên và thấy người bạn cùng phòng mới đã quay lại.

"Ủa, không phải ngày phép của cậu chưa hết sao? Tại sao Dohyeon nim lại quay lại?"

"Quay lại lấy đồ," Viper suy nghĩ một lúc trước khi nói thêm, "Cần soạn đồ để đi du lịch, với anh Siwoo."

"Ơ ơ, hai người không phải nói đợi khi nào nghỉ hưu mới..."

"Anh Siwoo nói rằng không cần phải đợi lâu như vậy. Dù sao thì, xạ thủ phù hợp nhất với anh ấy vẫn là tôi." Park Dohyeon đang khoe khoang với một chút tự hào chẳng vì lý do gì, nhưng điều mà Hyeonjoon đang nghĩ trong đầu là "Ủa sao tự nhiên lại đi khoe với mình nhỉ, mình là toplaner mà? Cậu ấy muốn khoe thì phải đi tìm Suhwan mà khoe chứ?"

"Còn có....Cảm ơn." Không biết vì sao Park Dohyeon đột nhiên nói như vậy với Doran.

"Ơ ơ? Không có chi....Nhưng mà, sao tự nhiên lại cảm ơn mình?" Đầu óc Doran lại bắt đầu load.

May mắn thay, Park Dohyeon đã cắt ngang việc loading bằng một câu: "Nhắc nhở thân thiện với đồng đội mới, hình như có một chú mèo đang đợi ở cổng. Nếu cậu đến muộn, có lẽ sẽ chỉ còn lại mèo que đông đá"

"Ồ! Được rồi! Mình đi ngayChoi Hyeonjoon mơ hồ đáp lại. CPU vốn thường phải đợi load ba lần mới có thể phản hồi một câu, đột nhiên hiểu ra ý tứ trong lời Park Dohyeon, rảo bước nhanh về phía cổng vào.

Vừa mở cửa, cậu đã bị một bóng đen ôm lấy, "Sao anh mặc ít như vậy, không sợ cảm sao? Hanwha năm nay hình như không có sub toplaner đúng không?" Giọng nói của Jeong Jihoon vang lên bên tai, hắn dùng tay chân dài ôm chặt Doran, tư thế vẫn chuyên nghiệp điêu luyện như vậy.

"Hyeonjoonie thực sự đã phát minh ra cỗ máy thời gian rồi này, vậy khi nào anh mới duo rank với em đây?"


Link gốc: https://kuqiloverightming.lofter.com/post/1e562948_2bb4b44ba

Tác giả: kuqi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top