Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

#10 (WE)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ding"

Trong hành lang tối om, cửa thang máy mở ra, ánh đèn trong thang máy có màu vàng ấm áp, Wednesday ngẩng đầu nhìn ngọn đèn bị hỏng trong hành lang, bước vào thang máy, nhấn số tầng, cửa thang máy nhanh chóng đóng lại. Wednesday ngẩng đầu lên và nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình.

"Chào mừng."

Khóa vân tay quay mở ra với một tiếng bíp. Wednesday mở cửa và bước vào. Nàng đặt túi xách của mình lên cái ghế cạnh cửa, cởi giày, treo áo khoác, bước vào phòng khách, và ngồi xuống ghế sofa.

"Về rồi?"

Giọng nói của Enid vang lên, Wednesday quay lại và mỉm cười.

"Hôm nay có vất vả không?"

Wednesday bật TV và nép mình vào ghế sofa.

"Cũng may ngày lễ nên không bị đốc thúc chương mới. Chà, nhà cửa sạch sẽ quá."

Wednesday đứng dậy và nhìn xung quanh, đi vào bếp lấy cốc của mình ra và rót một ít nước ấm.

"Đúng vậy, hôm qua Eugene đến chơi, hôm nay tớ dọn dẹp cả ngày đấy."

"Vất vả rồi."

Wednesday nhấp một ngụm nước, cầm chiếc cốc trên tay đi đến phòng khách và chọn một bộ phim trên TV.

"Lần sau Eugene phải dọn dẹp xong mới được rời đi đấy."

Giọng nói của Enid trở nên nhẹ nhàng hơn khi Wednesday đến gần, Wednesday lắng nghe, đôi mắt nàng lấp lánh.

"Cậu không yêu tớ nữa rồi, lạnh lùng quá đi."

Wednesday đi đến cửa phòng làm việc, mở cửa ra, ánh sáng trong mắt nàng lập tức mờ đi, ngây người nhìn chiếc hộp đen trên bàn có ánh sáng xanh lam tỏa sáng.

"Cậu có yêu tôi không?"

Giọng nói của Enid vẫn dịu dàng.

"Lúc nào mà không yêu chứ."

Trong căn phòng làm việc trống rỗng, chỉ có chiếc hộp đen và dàn âm thanh nổi che kín các bức tường của căn phòng, Wednesday nhìn những chiếc bàn cùng chiếc ghế trống không.

"Vậy tại sao tôi không thể ôm cậu?"

Hộp đen nhấp nháy vài lần, nhưng không có câu trả lời, Wednesday tiến lên vài bước, nhìn chằm chằm vào hộp đen một lúc lâu và vuốt ve ký hiệu WE trên đó.

"Tôi biết nàng không phải cậu, nhưng cậu muốn nàng là cậu, cho nên tôi liền coi nàng là cậu."

Hộp đen lại nhấp nháy vài lần, Wednesday xoay người ngồi xuống bên cửa, thở dài, chậm rãi nói.

"Ngày mai nói với chủ nhà là đèn trong sảnh hỏng, bảo họ nhanh chóng sửa đi."

"Được."

Có một tiếng thở dài trong giọng nói của Enid.

Căn phòng tối om, chỉ có ánh đèn ngoài hành lang và TV nhấp nháy sáng, đã là năm thứ ba.

___________

Wednesday nhớ đã hỏi mẹ nàng trước đây, nếu cha nàng rời đi, liệu bà có sử dụng chương trình mà Enid đang phát triển không?

Ngày hôm đó, hai mẹ con đang ngồi trên ghế sofa ở nhà riêng của Wednesday, Enid vẫn đang làm thêm giờ trong phòng thí nghiệm, Wednesday vừa mới thức dậy, mẹ và bố nàng đã mang rau vào nhà giúp làm bữa sáng. Cà phê mới pha, nhìn bố bận rộn, nàng bên bếp lửa ngước mắt lên hỏi mẹ.

"Nếu bố không còn nữa, mẹ có đưa trí nhớ của bố vào chương trình của Enid không?"

Mẹ Wednesday nhấp một ngụm cà phê và sửng sốt.

"Cái nào? Ồ, AI đó à? Cái có thể tiêm ký ức của người chết vào nó và có thể trò chuyện à?"

Wednesday cúi đầu ngửi mùi thơm của cà phê rồi gật đầu.

"Giống như vậy."

Một lúc sau, không có tiếng trả lời, Wednesday quay đầu lại nhìn, giơ tay lắc lắc trước mắt bà.

"Có chuyện gì với mẹ vậy?"

Bà đặt ly xuống.

"Mẹ không biết."

"Nhưng mẹ nhớ đến một câu chuyện. Một ngày nọ khi đang đi mua sắm, mẹ nhìn thấy một chiếc váy đẹp trên khung cửa sổ. Mẹ không nhớ đó là ngày nào và mẹ đã không mua nó. Nhưng mẹ vẫn nhớ dáng vẻ của chiếc váy đó."

Bà quay lại nhìn tấm lưng bận rộn của ông.

"Nếu ngày đó thật sự đến, chương trình của bố con đối với mẹ giống như chiếc váy ngoài cửa sổ."

Wednesday ngồi trên ghế cười khẽ, nàng lấy điện thoại di động từ trong túi ra, phát hiện Enid đã gọi video cho mình, Wednesday đã gọi lại. Đoạn video được kết nối nhanh chóng. Enid mặc một chiếc áo len, tóc buộc cao và có một vết thâm nhẹ dưới mắt, Enid vốn có chút bơ phờ, thấy Wednesday em trông có vẻ hoạt bát hơn, giọng nói của em tràn ngập niềm vui.

"Dậy rồi à?"

Wednesday gật đầu, và không thể không đưa tay chạm vào khuôn mặt của Enid trên màn hình.

"Cậu tối qua có ngủ không?"

Enid gật đầu.

"Tối qua có chút vấn đề, nhưng ổn cả rồi."

Đôi mắt của Wednesday mở to khi nghe thấy điều này.

"Vậy buổi chiều có về nhà không?"

Enid giả vờ như đang suy nghĩ, và khi em thấy Wednesday trở nên lầm lì, em gật đầu với một nụ cười. Wednesday ngay lập tức bật dậy.

"Tôi đi đón cậu!"

Enid mỉm cười và nhìn Wednesday giống như con mèo đen trên điện thoại.

"Được."

Họ đang định nói thêm điều gì đó thì có người gọi Enid từ phía sau. Wednesday bảo em đi làm trước rồi vội vã trở về phòng thay đồ. Thay ra một bộ đồ thoái mái hơn, khi nàng bước ra cửa với chiếc chìa khóa xe và nói với bố mẹ trong bếp.

"Mẹ! Bố! Enid sẽ về sớm thôi! Làm thêm nhiều món ăn đi!"

Khi trong bếp nhìn thấy Wednesday lao ra khỏi cửa, họ nhìn nhau cười.

Xe chạy xuống công ty của Enid ở tầng dưới, ghế phụ của Wednesday có trà sữa và bánh rán, mỗi khi đón Enid sau giờ tan làm, Wednesday sẽ đi mua những thứ này, để khi Enid mở cửa cửa xe, không thể tránh khỏi, với ánh mắt sáng ngời, rõ ràng người lớn như vậy lại dễ dàng bị mua chuộc như một đứa trẻ.

Mười phút sau, Enid mở cửa xe, như mọi khi, nhìn thấy trà sữa, em lập tức hoạt bát và nói gì đó.

"Cậu mua cho tớ nhiều đồ ăn vặt như vậy, về nhà ăn không nổi, tớ sẽ kiện."

Em vẫn vui vẻ đặt hộp bánh rán lên đùi nhưng không uống trà sữa. Wednesday vừa khởi động xe, nhìn Enid khó hiểu, người sau mỉm cười cúi người hôn lên môi Wednesday. Nụ cười nở trên môi Enid, em khẽ mở mắt và hài lòng nhìn Wednesday trước mặt.

Chà, nàng thật sự ngọt ngào hơn cả trà sữa.

Vào ngày chương trình của Enid được công khai, Enid đã tổ chức một bữa tiệc ăn mừng trong văn phòng trong khi gửi tin nhắn cho Wednesday.

"Sói tỷ nhà giàu đãi cậu bữa tối."


Thời gian trôi qua nhanh chóng, Wednesday đến trung tâm thành phố trước, nhà hàng trên tầng cao nhất của trung tâm mua sắm, người phục vụ đưa nàng đến chỗ ngồi, Enid còn chưa đến. Em đã đến khi nàng vừa gọi xong món. Wednesday đưa thực đơn cho em, Enid gọi bừa vài món ăn, Wednesday cười đáp rằng họ đã gọi món rồi. Enid giận dữ liếc nhìn Wednesday.

"Cậu biết người ta muốn ăn cái gì, còn muốn tớ gọi món, thật không có thật lòng."

Wednesday đưa tay lên và gãi mũi Enid.

"Sao cậu không khen tôi? Khen tôi quá hiểu cậu."

Enid uống một ngụm nước, đảo mắt, đặt cốc xuống và mỉm cười nhìn Wednesday.

"Hôm nay phải khen tớ! Hôm nay là ngày dành riêng cho tớ để khoe khoang."

Wednesday mỉm cười cầm lấy chiếc cốc của mình, đứng dậy và nghiêng người về phía Enid.

"Chúc mừng nàng sói xinh đẹp và ngốc nghếch nhất thế giới Enid Sinclair."

Enid mặc một chiếc váy đen, mái tóc xoăn xõa trên vai, ánh mắt hướng về phía khuôn mặt của Wednesday, nụ cười dần tươi lên, em nâng cốc lên.

"Tên nàng là WE."

Enid chạm vào cốc của Wednesday.

"Không có cậu thì sẽ không có tớ, và nàng cũng vậy."

"Cảm ơn Wednesday đã luôn ủng hộ Enid."

Wednesday ngồi lại trên ghế, bắt gặp đôi mắt xanh lam của Enid và nắm tay em trên bàn.

"Tôi ủng hộ cậu cả đời."

Đồ ăn nhanh chóng được dọn lên, hai người đang cắt thức ăn trên đĩa, Wednesday đột nhiên hỏi Enid.

"Nếu tôi chết, cậu sẽ đưa tôi vào WE chứ?"

Bàn tay của Enid dừng lại.

"Cậu có muốn không?"

Wednesday đặt dao nĩa xuống, nhìn thức ăn trên đĩa và cau mày.

"Tôi cũng không biết, tôi thật sự muốn ở bên cậu mọi lúc, nhưng nếu cậu biết tôi chỉ là một chương trình, cậu không phải càng buồn hơn sao?"

Enid gắp một miếng thịt trong đĩa và đút vào miệng Wednesday, nhìn gò má nhấp nhô của Wednesday, em cười hỏi.

"Còn cậu, nếu tớ chết, cậu có muốn đem vào WE không?"

Wednesday nuốt miếng thịt, mím môi và suy nghĩ một lúc.

"Tôi cũng không biết, nhưng nếu có thể lưu lại toàn bộ ký ức của cậu, tôi sẽ làm. Chỉ sợ sẽ quên rất nhiều chuyện, cậu biết trí nhớ tôi kém như nào."

Enid mỉm cười và cắt miếng bít tết, đưa một miếng khác cho Wednesday.

"Phải không? Có đôi khi tớ cảm giác cậu sớm có bệnh Alzheimer, không biết mỗi ngày cậu lại quên nhiều như vậy, nhưng chúng ta không cần suy nghĩ nhiều như vậy, WE là dành cho người già."

Enid nhận ra rằng có tiếng vang từ bên kia, vì vậy em ngẩng đầu lên và thấy Wednesday đang mở miệng chờ đợi, em lắc đầu với một nụ cười bất lực và đút miếng thịt từ nĩa vào miệng Wednesday lần nữa.



Từ chẩn đoán của Enid đến cái chết cuối cùng của em, thời gian rất ngắn, Wednesday thậm chí không có thời gian để phản ứng và đã quá muộn để đau buồn. Có vẻ như Enid đã ra ngoài đi công tác, em nằm trong bệnh viện trong vài ngày, và sau đó có người nói với nàng rằng Enid sẽ không quay lại.

Khi định thần lại, chỉ còn lại gói hàng trước mặt nàng.

Tất cả những người đến an ủi nàng đều đã rời đi, chỉ còn lại nàng trong căn nhà màu đen lạnh lẽo, chiếc gói được bọc trong nhiều lớp được đặt trên cái bàn dài nơi họ từng ăn cùng nhau. Nó được người từ công ty của Enid mang đến. Vào buổi chiều, Wednesday lấy một con dao và mở gói hàng ra. Bên trong chỉ có một chiếc hộp. Khi nàng mở ra lần nữa, đó là một hình vuông màu đen trông giống như một ổ cứng, trên đó có khắc chữ WE, và bên cạnh là một vòng tay, Wednesday biết chiếc vòng này được dùng để phát hiện trạng thái cảm xúc của người dùng nên đã đeo nó trên tay.

Wednesday đã cài đặt nàng vào máy tính mà không cần suy nghĩ, sau khi chương trình được tải xong, máy tính đột nhiên tối đen, sau một hồi im lặng, một ánh sáng trắng lóe lên trong máy tính, đèn xanh trên hộp đen cũng nhấp nháy.

"Wednesday, tớ đây."



Sáng sớm, Wednesday mặc một chiếc áo gió màu đen ngồi trong hiên nhà, xỏ giày xong liền đứng dậy, lấy chìa khóa từ tủ giày cạnh cửa, ngây người một hồi, rồi quay đầu nói vào phòng.

"Tôi đi đây."

Giọng nói của Enid từ phòng ngủ truyền đến, có chút buồn ngủ.

"Buổi tối trở về, cậu mua một gói cà phê nhé , sắp hết rồi, ôi, nói ra cũng sẽ quên, khi nào về tớ sẽ nhắn tin cho."

Wednesday sửng sốt một lúc, và mỉm cười đáp lại căn phòng trống.

"Được."

Có tiếng đóng cửa, màn hình máy tính trong phòng làm việc lập tức sáng lên, âm thanh cảnh báo nối tiếp nhau vang lên, trên màn hình tràn ngập dấu chấm than màu đỏ,

[Cảm nhận được rằng người dùng đã trải qua những thăng trầm cảm xúc quá mức trong mười hai tháng qua, điều này đã kích hoạt chương trình tự hủy]

[Liên hệ với nhân viên... Liên hệ đã hoàn tất]

[Chương trình tự động tải một tin nhắn lên đám mây và nó sẽ được gửi cho người dùng Wednesday lúc 18:00: Quạ đen, trên đường về nhớ mua cà phê, lần này mua thêm mấy gói nữa]

【Đã tải lên 50%】

【Đã tải lên hoàn tất】

【Tạm biệt, Wednesday】

Wednesday đang họp với biên soạn trong văn phòng thì điện thoại di động hiện lên tin nhắn, cửa nhà bị mở ra, Wednesday nhìn qua còn tưởng là mẹ mình đến, nàng thở dài, nhấc điện thoại và đi đến cửa sổ, Wednesday mở điện thoại, bấm vào lời nhắc của ngôi nhà thông minh, nàng bật camera ở lối vào và phát hiện một người mặc quần áo làm việc của công ty trước đây của Enid. Khi người đàn ông đến nhà, Wednesday cau mày nghi ngờ, nhìn người đàn ông bước vào phòng làm việc, đút chiếc hộp vào một hộp đen khác, quay người và rời khỏi phòng.

Wednesday lao ra khỏi văn phòng ngay lập tức, vừa đi về phía gara vừa bật hệ thống định vị của WE, Wednesday lao vào xe, trực tiếp đạp ga và đuổi theo hệ thống định vị suốt quãng đường. Trên đường đông đúc, Wednesday liên tục chuyển làn và liên tục vượt đèn đỏ, thậm chí suýt bị ô tô tông ở ngã ba đường, nàng còn không thèm đếm xỉa đến những tiếng quát tháo, mắng mỏ phía sau.

Wednesday đã lái xe đến một vách đá bên bờ biển, nàng nhớ ra một điều gì đó, nhưng nàng không nhớ rõ lắm, nàng nhớ rằng đó là một ngày rất buồn đối với nàng, khi đó nàng và Enid vẫn chưa có mối quan hệ chính thức. Enid để ý thấy và chỉ nói rằng sẽ đưa nàng đến một nơi sau khi tan làm.

Đêm hôm đó, Enid đón Wednesday lái thẳng lên vách đá, hai người đứng trên vách đá, gió biển thổi tung mái tóc của họ, ánh đèn ngọn hải đăng phía xa thỉnh thoảng phản chiếu trên mặt cả hai. Sau một lúc lâu im lặng, Enid chậm rãi nói.

"Tớ sẽ đi cùng cậu."

Wednesday quay đầu lại, không biết vì lý do gì, ánh sáng từ ngọn hải đăng tình cờ soi rõ đường nét của Enid, Wednesday ngước mắt lên bắt gặp đôi mắt xanh lam của em.

"Nếu cuộc sống có quá nhiều điều không vui, tớ muốn chia sẻ nỗi đau và nỗi buồn của cậu, để cậu bớt đau khổ, và cậu chỉ có thể giữ lại những điều hạnh phúc, để cậu được vui vẻ hơn."

Wednesday ấp úng và lúng túng một lúc lâu, tâm trí nàng không thể hoạt động trước lời tỏ tình đột ngột nên nàng trống rỗng trả lời.

"Tại sao?"

Như thể đang ở trong vòng tay của Enid, em tiến lại gần và gạt mái tóc dài bên cạnh khuôn mặt của Wednesday sang một bên.

"Bởi vì tớ yêu cậu."

Wednesday cuối cùng cũng lái xe đến mép vực, một chiếc ô tô đang đậu trước đó, rõ ràng là xe của một công ty công nghệ, một người đàn ông mặc áo liền quần đã đi đến mép vực, tay cầm một chiếc hộp được niêm phong. Nàng trèo qua lan can và lao đến trước mặt, chặn đường người đàn ông.

"Trả lại cho tôi."

"Xin lỗi, thưa cô, cô là?"

Wednesday nhanh chóng lấy chứng minh thư từ trong túi ra.

"Tôi là người sử dụng cái này, Wednesday, đây là chứng minh thư của tôi. Chiếc hộp này là của tôi, trả lại cho tôi."

Một biểu cảm bối rối xuất hiện trên khuôn mặt của người đàn ông.

"Xin lỗi cô, chương trình này của sản phẩm WE là chương trình tự hủy bí mật mà cô Enid đã thêm vào. Nếu chương trình này được kích hoạt, điều đó chứng tỏ cô Enid đã cho phép nó và không bị ảnh hưởng bởi người khác. Xin lỗi, tôi không thể trả lại được."

"Nhưng tôi là người dùng của nàng, và tôi có quyền giữ nàng."

Người đàn ông cố gắng hết sức để xoa dịu cảm xúc của Wednesday, nhẹ nhàng nói.

"Thực xin lỗi, đây là cô Enid Sinclair từng đặc biệt yêu cầu, tôi không có cách nào trả lại cho cô."

Hai người bế tắc đứng trên vách đá, trong hộp kín, đèn xanh của hộp đen đang sáng đèn, sau đó điện thoại của Wednesday đổ chuông, Wednesday liếc nhìn điện thoại của mình, người gọi là Enid. Wednesday ngăn người đàn ông lại khi đang trả lời điện thoại. Nàng không phát ra âm thanh, một lúc sau giọng nói của Enid từ đó truyền đến.

"Xin lỗi, Wednesday."

"Tớ ích kỷ giữ nàng, và bây giờ lại muốn mang nàng đi."

"Cậu nói không sai, mỗi lần phát hiện tớ chỉ là một chương trình máy móc, cậu liền càng thêm buồn bực một chút, càng ngày càng thống khổ, tớ cũng nên đi."

Wednesday loạng choạng và khuỵu xuống vách đá, điên cuồng lắc đầu, giọng nói của nàng đã có chút khàn khàn và nghẹn ngào. Giống như một hòn đảo bị cô lập chìm trong biển lạnh, tuyệt vọng chờ đợi một người nào đó có thể đến giải thoát. Tuy nhiên, người duy nhất sẽ đến, người đủ gần để nghe, nàng đã đánh mất rồi.

"Không được, Enid, cậu không được hủy nàng, ký ức của cậu đều ở bên trong, ký ức của chúng ta đều ở bên trong, cậu không thể cứ như vậy hủy đi nàng."

"Và, và, nếu tôi quên thì sao? Nếu tôi không nhớ thì sao? Tôi sẽ không nhớ."

Trên điện thoại lại là một khoảng im lặng kéo dài, cho đến khi sự im lặng khiến Wednesday cho rằng Enid đã cúp điện thoại, lúc đó giọng nói từ đầu dây bên kia mới chậm rãi vang lên.

"Nếu vậy thì hãy quên đi, Wednesday."

Trong giọng nói của Enid có một nụ cười ấm áp, nàng dường như nhìn thấy Enid đang đứng bên cạnh mình, gió biển thổi tung mái tóc vàng của em, quay đầu nhìn nàng, em vẫn mỉm cười, đôi mắt hơi cong, và giọng điệu của em bao dung như trước đây.  Bao nhiêu năm qua, em rất ít khi trách móc Wednesday về mọi việc, em bảo vệ và bao dung cho nàng, trên đời này còn có cặp đôi nào có thể trường tồn mãi mãi không?

Tiếc thay ý trời lại chia cắt đôi lứa yêu nhau, chẳng bao giờ có ý nghĩa.

Enid đưa tay lên chạm vào má Wednesday, cố gắng lau nước mắt cho nàng, nhưng em không thể ngăn được, và không thể lau đi được, giọng nói của Enid rất bình tĩnh, và Wednesday luôn cảm thấy giọng điệu này dường như rất quen thuộc.

Trước giường bệnh, tất cả các dụng cụ đều phát ra tiếng bíp, các bác sĩ và y tá chạy xung quanh, nhưng Enid đã tháo máy thở và nắm chặt tay Wednesday. Sói nhỏ, Wednesday gọi tên nàng cho đến khi Enid mở miệng, Wednesday nghiêng người lắng nghe, giọng nói của Enid rất bình tĩnh, mang theo sự tiếc nuối không nói nên lời và không cam lòng bất lực.

"Tiếp tục đi, đừng nhìn lại."

Giọng nói trong ký ức và giọng nói bên tai chồng lên nhau, cuối cùng chỉ còn tiếng vang dài của màn hình điện tâm đồ quanh quẩn trong đầu Wednesday.

Wednesday từ từ đặt bàn tay đang cầm điện thoại di động xuống, quay lưng về phía biển và quỳ trên vách đá, âm thanh duy nhất còn lại trên thế giới là tiếng sóng vỗ vào vách đá và tiếng gió gào thét. Nàng nhìn ánh sáng xanh trên hộp đèn flash 7 lần.

Xin lỗi.

Tôi không thành công.

Tôi không thể tiếp tục chương trình.

Cô ấy đau khổ nhiều hơn vì tôi.

Tôi phải đi.

Rất tiếc.

Cô ấy yêu cậu rất nhiều.

Đèn không bao giờ sáng nữa. Người đàn ông mặc áo liền quần kiểm tra lại thiết bị, xác nhận rằng chương trình đã tự hủy và ném chiếc hộp đen xuống biển.

Wednesday vô thức nhắm mắt. Đáng tiếc là vách đá quá cao, nàng không thể nghe thấy tiếng hộp rơi xuống biển, chỉ có tiếng gió và tiếng sóng vỗ vào tai nàng, và chỉ có những giọt nước mắt âm thầm lăn dài trên má.

Tôi thật sự trách cậu. Trách cậu chết một mình, trách cậu bỏ mặc tôi một mình, trách cậu năm mươi năm sau không thể giữ được ước hẹn cùng tôi. Tôi trách cậu chỉ ở bên tôi những năm tháng ngắn ngủi nhưng lại khiến tôi nhớ cậu đến nửa đời người.

Tạm biệt.

Tạm biệt.

Cuộc sống dường như trở lại như cũ. Wednesday dường như cuối cùng đã bước ra ngoài. Nàng bắt đầu gặp gỡ với bạn bè. Dấu chân của nàng ở thành phố này ngày càng nhiều, và nó không còn là ranh giới giữa công ty và nhà của nàng nữa.

Khi Eugene nhận được lời mời của Wednesday, cậu hạnh phúc đến phát điên, sau khi tan sở, cậu đạp ga đến trung tâm thành phố, và không thèm quan tâm về số lần vi phạm giao thông. Wednesday đã đến. Trên đường Eugene được phục vụ dẫn đến chỗ ngồi của mình, cậu nhìn thấy Wednesday đang ngồi bên cửa sổ, mỉm cười ở chiếc ghế đối diện. Eugene sững sờ một lúc, sau đó tỏ ra thoải mái và bước tới.

"Đang nghĩ gì vậy? Trông vui quá."

Wednesday cũng khẽ mỉm cười khi nghe Eugene nói, và uống một ngụm nước.

"Không, tôi đột nhiên nhớ tới trước đây có cùng Enid ăn cơm ở chỗ này."

Eugene im lặng, quan sát biểu hiện của người trước mặt, Wednesday vẫn như cũ, bất ngờ nàng nhìn trái nhìn phải.

"Hình như là ngồi ở bàn này."

Wednesday gật đầu như đang nói một mình, và đột nhiên lại mỉm cười. Eugene nhìn nàng và cũng mỉm cười.

"Thật là trùng hợp."

Wednesday gật đầu.

"Hôm nay tôi thấy nhà hàng này được giới thiệu trên điện thoại di động và tôi muốn ra ngoài ăn tối. Khi ngồi xuống, tôi đột nhiên cảm thấy như thể mình đã từng đến đây trước đây. Tôi thực sự cảm thấy rằng mình đã già đi và không thể nhớ nhiều thứ."

Eugene nhìn khuôn mặt của Wednesday, cố gắng nhìn ra một chút miễn cưỡng, nhưng cuối cùng không có, vì vậy cậu chậm rãi hỏi.

"Cậu không tiếc sao? Vì không có cách nào để nhớ tất cả mọi thứ."

Wednesday quay đầu lại nhìn Eugene, và đột nhiên mỉm cười.

"Rất tiếc..."

"Tôi luôn muốn ghi nhớ từng lời cậu ấy nói, từng nơi chúng tôi đã đến, từng chi tiết chúng tôi thân thiết với nhau, điều đó thật tuyệt, đã từng có chương trình giúp chúng tôi ghi nhớ, giờ chỉ còn lại tôi. Vì vậy. Tôi thật không may, lại tiếp tục quên."

"Nhưng khi tình cờ nghĩ lại những điều đó, tôi chợt cảm thấy rằng Enid đang ở đây. Cậu ấy không còn ở bên tôi mọi lúc, mọi nơi nhưng dường như luôn ở bên tôi. Tôi luôn luôn, nhớ những điều đó, tôi nhớ chúng tôi đã yêu nhau như thế nào, nhớ lại khoảnh khắc tôi yêu cậu ấy, nhớ lúc cậu ấy nói với tôi rằng cậu ấy đã yêu tôi, nhớ cách cậu ấy tỏ tình, và nhớ những điều tôi muốn nhớ nhất."

Đôi mắt của Wednesday hơi đỏ lên, nàng quay đầu nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ.

"Chỉ là... Tôi sợ rằng một ngày nào đó ngay cả những thứ này tôi cũng có thể quên."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top