Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

#19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bên ngoài cửa sổ trông có vẻ lạnh. Nàng không biết nguồn gốc của suy nghĩ này, bởi vì nếu không có tuyết trên cành cây ở trung tâm của sân, rất khó để thấy rằng nó "lạnh", nó không phải là một sự tồn tại thực sự vào lúc này, có lẽ nó chỉ là sự một mô tả đơn điệu và nhàm chán.

Đó có thể là do nàng vẫn chưa quên thời điểm hiện tại đang vào mùa nào nên nàng liên kết những buổi đêm khi những ánh đèn dưới sân lạnh lẽo sẽ được thắp sáng với cái lạnh.

Nàng không nói một lời ngồi trên mép cửa sổ, đây là bệ cửa sổ có thể kê một tấm đệm nhỏ duy nhất, Nàng dùng nó làm bàn trồng cây xanh. Lúc này, nàng dọn cây sang một bên, ngồi vào một góc hơi chật chội không bật đèn, thay một cốc cà phê khác, ném điện thoại sang một bên.

Muốn cầm ly cà phê lên rồi tay kia cầm điện thoại. Vẫn biết nhâm nhi ly cà phê nhưng không biết làm gì với điện thoại. Sương trắng từ ly cà phê làm mờ mắt kính trên cầu mũi của nàng. Nàng cũng hơi bực nhưng chả muốn buông cái gì cả.

Cho đến khi thông báo cuộc gọi đến đột nhiên sáng lên, mắt Nàng cũng sáng lên trong giây lát. Sau khi nhấn nút trả lời và đặt cốc cà phê xuống, cả hai lắng nghe tiếng thở nhẹ nhàng ở đầu bên kia điện thoại của nhau, và đều không cất tiếng nói.

Cho nên cuộc điện thoại đột ngột này chẳng lẽ chỉ để nghe đối phương thở thôi sao? Nàng đang nghĩ xem nàng cần phải làm gì, cho dù tiếng thở có thể có tác dụng thúc đẩy giấc ngủ, thì cũng không cần đến như vậy, nàng hiểu rằng cả hai lúc này đều mệt mỏi nhưng lại rất hưng phấn, làm sao có thể như vậy được? Một mình một tiếng. Nguyện bằng lòng đi ngủ như thế. Nàng không cáu gắt nhưng cũng cảm thấy hơi thở trở nên gấp gáp, áp sát điện thoại vào tai hơn, quay đầu tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.

Em là người lên tiếng trước.

"Addams."

"Hmm." Nếu không trả lời là quá bất lịch sự.

"Tớ có chuyện muốn nói với cậu."

Với giọng điệu lười biếng, nàng biết đó có thể không phải là vấn đề lớn.

"Vậy cậu nói đi."

"Cậu cũng có chuyện muốn nói nên mới trả lời như vậy đúng không?"

"Thẳng thắn là không có."

"Ồ." Em dừng lại, và đầu dây bên kia lại chìm vào im lặng—sự im lặng giữa hai người.

Nàng không vội cúp điện thoại, may mà em cũng không vội.

"Đoán xem bây giờ tớ đang nằm ở tư thế nào?"

"Cứ nằm đó đi."

Nàng nghe thấy tiếng em cười khúc khích ở đầu bên kia điện thoại, giọng em không lớn chút nào và hơi khàn.

"Cậu đoán không sai, đầu giường hướng đông đến cuối giường, hiện tại tớ nằm ngửa, nhưng đầu hướng đông chân hướng nam."

Có một chút vui mừng trong giọng điệu của em.

"Không có gì vui."

"Cậu đoán không sai, sao lại không có gì vui sao?"

"Tôi chỉ nói bừa." Nàng đốt một điếu thuốc.

"Đó là sự thật ... vậy cậu có thể đoán một lần nữa?"

Nàng không biết từ đâu mà có đủ kiên nhẫn để có thể cùng em gây chuyện vô cớ như thế này.

"Nói đi."

"Căn hộ đối diện có mười một tầng. Đoán xem hiện giờ đèn đang sáng ở tầng nào."

Đây không phải là một giọng điệu nghi vấn, như thể nó không yêu cầu nàng đoán, mà là nói ra những gì nàng đã nhìn thấy. Nàng ngẩng đầu nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ—thật trùng hợp, căn hộ đối diện nàng cũng ở tầng mười một. Nàng quan sát kỹ từ dưới lên trên một hồi, cuối cùng thở ra vào điện thoại:

"Tầng mười."

Không có cảm xúc trong giọng điệu của nàng.

"Thật tuyệt vời."

Không có niềm vui trong giọng điệu của em.

"Cậu lại đoán đúng."

"Tôi đã thấy rồi." Nàng không muốn ghi công, vì vậy nàng nói với em những gì nàng thấy.

"Tớ luôn để cậu đoán, cậu không phải muốn cũng muốn tớ đoán sao?"

Nàng cảm thấy hơi buồn cười, thậm chí còn cười khan trước làn khói vừa đi qua khoang phổi khiến nàng lâu lâu bị sặc bởi thứ khói thất bại này.

"Buồn cười sắp khóc rồi"

"Cảm ơn cậu."

"Vì biểu đạt cho sự xin lỗi, cho dù lần này tớ đoán sai, cậu sẽ tha thứ cho tớ chứ?"

Em đang nói vớ vẩn gì thế... Nàng cau mày.

"Say à?"

"Đi mà."

"Cậu biết là cậu sẽ đoán sai."

"Để tớ đoán xem~" Giọng điệu có chút dụ hoặc.

"Được," nàng cũng tạm dừng, "Đoán xem tôi đang làm gì."

"...Cậu đang nhìn tớ à?"

Nàng lặng lẽ nhìn chiếc giường của mình đối diện với cửa sổ, nó luôn được nàng sắp xếp gọn gàng và nó luôn khiến nàng cảm thấy mình đã làm được một điều gì đó có ý nghĩa, nhưng nó không khiến nàng cảm thấy hạnh phúc.

Em nói với nàng nếu đoán sai và có thể tha thứ cho em không, nhưng em đã tự mình lãng phí cơ hội—một cơ hội đoán sai và cho phép nàng tha thứ cho em.

"Tớ đoán sai rồi Wedn—"

"Tôi đang nhìn cậu." Điếu thuốc sắp tàn, đốt đến đầu lọc có một mùi khác với thuốc lá. Cái mùi cay nồng luôn làm nàng nghẹt một bên mắt, còn tùy vào việc nàng đang cầm điếu thuốc sắp tàn bên tay nào.

Lần này đến lượt mắt trái không bị che bởi phần tóc mái rũ xuống đang rơi một giọt lệ.

"Thật đáng tiếc, cậu không có cách nào tha thứ cho tớ."

"Tôi chưa bao giờ trách cậu."

Đáp lại nàng là một khoảng im lặng kéo dài, lâu đến mức tưởng như một trong hai người đã cúp điện thoại, nhưng cả hai vẫn chìm đắm trong hơi thở và giọng nói của nhau mà không nhận ra rằng điện thoại có thể đã tắt. Có thể đã dừng lại ở câu chào ban đầu. Hai mươi lăm giây.

Thời gian như ngừng trôi trong tích tắc, nàng nghĩ mình đã nếm trải hết những đau thương, nhưng giờ chỉ còn lại sự im lặng, muốn khóc cũng đã muộn rồi.

Nàng không biết tại sao, có lẽ cả hai đều tin tưởng nhau quá nhiều.

Làm gì để tin nhau? Có thể đó là do sự hiện diện của nhau.

"Cậu có yêu tớ không?"

Làm gì có tình yêu nào, nó đã nằm ở cuối con đường và chết trước khi được bắt đầu.

"Cậu có nhớ quán cà phê cậu từng rất thích đến cùng tớ không?"

"Có."

"Sao bây giờ lại không đến nữa?"

"Thay đổi."

"Cái gì thay đổi?"

Không giống như một cuốn sách hay một bộ phim,
không có cách nào để làm sống lại tình yêu.
Hầu hết những khoảng trống trong kí ức đều được lấp đầy bởi sự đau lòng.

"Sinclair."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top