Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

#23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Warning: ám chỉ tự tử

_______

Tôi chuyển đến đây vào năm thứ hai trung học. Chủ nhiệm là một ông già nghiêm khắc. Khi ông dẫn tôi vào thì lớp vừa học xong lớp văn học buổi sáng. Ai đó đang ăn bữa sáng lén mang theo. Mùi của đủ thứ trộn lẫn với nhau rất kinh khủng.

Lão già nhỏ con sợ trễ giờ vào lớp nên vội ra khỏi lớp và bảo tôi tự giới thiệu về mình. Tôi đang viết cái tên Wednesday Addams trên bảng đen, dưới bục thưa thớt vài tiếng động nho nhỏ, tiếng vỗ tay xen lẫn tiếng lật giấy, ngâm thơ cổ, bàn luận toán.

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Enid Sinclair, cậu ấy bước vào lớp quá khoa trương, giọng nói của cậu ấy vang lên trước những người khác, giọng nói ngọt ngào phát ra từ cổ họng khiến tôi cảm thấy khó chịu và mệt mỏi. Cậu ấy có mái tóc dài ngang vai và gợn sóng, son môi đỏ, móng tay sơn màu sặc sỡ tệp với màu tóc của cậu ta.

Tôi đã thấy nhiều cô gái xinh đẹp và thanh tú, nhưng tôi chưa bao giờ thấy một người tự phụ như vậy.

Khi tôi nhập học ngày hôm qua, cậu ấy đã bỏ học cả ngày. Tất nhiên, điều này không liên quan gì đến tôi, và tôi không quan tâm.

Nhưng cậu ấy đang ngồi trước mặt tôi, dựa vào bàn của tôi với hai chân vắt chéo và không ngừng run chân. Tôi đã trằn trọc cả đêm qua và không ngủ được nhiều. Enid vẫn lắng nghe những cô gái xung quanh khoe khoang về bộ móng tay mới làm của mình, nhưng cậu ấy không đáp lại, trên khuôn mặt lộ rõ ​​vẻ sự hài lòng và tự đắc.

Màu gì phù hợp với màu da, cậu ấy đã nói không ngừng từ khi bước vào lớp, và các cô gái đã cười với cậu ấy. Không thể chịu đựng được nữa, tôi cau mày đập cuốn sách xuống bàn, đá mạnh cậu ta xuống ghế.

"Im lặng đi có được không?"

Cậu ấy bị tôi đá khiến chiếc ghế đẩu nghiêng về phía trước theo quán tính, bộ móng đập vào cạnh bàn và gãy làm đôi. Sau khi phản ứng lại, cậu ta tỏ ra khó chịu và nhìn tôi một lần nữa, mái tóc cậu ấy dựng lên một vòng cung rưỡi nhỏ trong không trung. Cậu ấy cao hơn tôi một chút, và hỏi những người xung quanh tôi rằng tôi là ai với một nụ cười kỳ lạ. Tôi lại đá vào bàn của mình, và cái bàn đập vào bụng cậu ấy, không ai trả lời cậu ấy.

"Chó điên nhà ai vậy? Nó sủa ầm ĩ làm tôi sợ đấy."

Cậu ấy giả vờ đau khổ và nói với chất giọng giả tạo, nhưng chợt thoáng thấy chiếc cặp sách của tôi nhét trong hộc bàn, và đôi mắt cậu ấy dừng lại ở dây đeo vai của chiếc cặp có in một logo nhỏ. Cậu ấy lại nhìn vào nhãn hiệu nhỏ trên dây đeo của chiếc cặp, và nhìn tôi chằm chằm với một nụ cười trên môi. Tôi đã cảnh báo cậu ấy không được coi lớp học như một bữa tiệc trà. Đang định nói gì đó, giáo viên tiếng Anh từ bên ngoài đi vào nhắc nhở,  và cô gái độc tài lập tức vội vàng mở sách tiếng Anh.

Enid Sinclair là một người thù dai và ngây thơ. Sau khi chúng tôi thiết lập một mối quan hệ, cậu ấy đã cố gắng tìm mọi cách để đổ lỗi cho tôi trong thời gian rảnh nhất, nhưng có nhiều lý do khác nhau ở trường khiến tôi phải chuyển trường. Nói cho cùng, tôi không phải là một người rất thân thiện. Cậu ấy kiêu ngạo và độc đoán, nhưng cậu ấy cũng chỉ là một con hổ giấy.

Tôi và cậu ấy là hai con người có tính cách hoàn toàn khác nhau. Cậu ấy theo đuổi bầu không khí được bao quanh bởi các vì sao, và tôi hoàn toàn đơn độc ở đây. Enid Sinclair thích đến lớp thể dục, đến căng tin và thậm chí là đi vệ sinh tay trong tay với một vài cô gái. Rồi cậu ấy giả vờ khoe với tôi. Những phương pháp trả thù thiểu năng của cậu ta như một trò chơi khăm của một học sinh tiểu học. Sự không thích ban đầu của tôi đối với cậu ấy dần dần phát triển thành sự thờ ơ có chọn lọc.

Tôi không thích học trong lớp hay giao tiếp xã hội, và thường ngủ gật sau giờ học.

Sau đó, cậu ấy bằng cách nào đó trở nên thông cảm với tôi. Cậu ấy nói, Wednesday Addams, nhìn cậu cô đơn như loài chó hoang chạy rong nơi thôn quê, chỉ biết chạy về phía trước, sợ quay đầu lại không có gì, nhưng nhìn về phía trước cậu lại không có gì.

Sau khi Enid Sinclair rời trường luyện thi, cậu ấy mang một cây đàn guitar trên lưng. Khi đi ngang qua quán bar, cậu ấy thấy tôi ngồi xổm bên lề đường và nôn thốc nôn tháo. Cậu ấy đưa cho tôi một chai nước, vui vẻ cảm thấy hào phóng và bao dung.

như một tên ngốc.

Gió làm tôi cảm thấy nóng và buồn ngủ, và Enid Sinclair đột nhiên trở nên cực kỳ lộng lẫy trong mắt tôi. Chúng tôi lầm lũi đi trên con đường trải đầy hoa cẩm tú cầu, cậu ấy đi trước còn tôi theo sau, đôi giày trắng của cậu ấy được vẽ bằng màu sơn hoa lệ, chỉ có đôi tất trắng là màu trắng.

Khi cậu ấy đi bộ, cậu ấy sẽ thỉnh thoảng nhặt những cánh hoa, rồi vò nát chúng và phủi nó đi như bụi bẩn.

Cậu ấy đã phá vỡ sự bối rối của tôi và rõ ràng là cậu ấy đang rất vui vẻ, nhưng lại cố gắng hết sức để giả vờ trông như bình thường.

Chúng tôi đi bộ về phía đông của thành phố mà không nói một lời nào. Có một con sông ở phía đông của thành phố. Enid Sinclair ngồi trên một tảng đá và gảy cây đàn guitar của mình. Cậu ấy phàn nàn, nói rằng cái gảy đàn bị mất, tôi lấy nó ra, lấy trong túi ra một đồng xu và đưa cậu ấy.

Tôi có một chiếc xe đạp, đã mua từ lâu. Tôi không mang theo gì khi chuyển trường. Enid Sinclair không ngồi trong chiếc xe được gia đình đặc biệt đưa đón, và lặng lẽ trèo vào ghế sau của tôi. Cậu ấy nhảy múa và ra lệnh cho tôi đưa cậu ấy đi mua hoa và cá, để đổi lấy chiếc cặp có cái logo giống nhau của chúng tôi. Cậu ấy tặng người khác những thỏi son phiên bản giới hạn, hoa tai đính những viên kim cương nhỏ và dây buộc tóc với tay nghề tinh xảo với cái giá không thể nói ra. Cậu ấy cho tôi những con cá nhỏ, những chiếc lá hái vào buổi sáng và những cánh hoa hồng từ khu vườn của mình.

Cậu ấy dần thích quay người lại và nói chuyện với tôi. Cậu ấy rất giàu trí tưởng tượng, cậu ấy nói rất nhiều và các chủ đề thì liên tục thay đổi, cậu ấy luyên thuyên không ngừng, và con người thì tràn đầy năng lượng. Tôi chỉ lắng nghe cậu ấy khi tôi không muốn nói chuyện, và thỉnh thoảng buộc tôi phải cười với cậu ấy.

Cậu ấy nhìn tôi và mỉm cười, bất động.

Tôi hỏi cậu ấy, Enid Sinclair, tại sao cậu lại nhìn tôi như vậy?

"Không nhìn ra sao?"

"Tôi sợ."

Enid Sinclair là một sinh viên nghệ thuật, cậu ấy học diễn xuất, rất nghiện phim truyền hình, mắt cậu ấy ngấn nước, tôi nhìn vào mắt cậu ấy và nhìn thấy tôi trong đó, cậu ấy nằm trên bàn của tôi tràn ngập tình cảm và nhìn tôi, nói rằng tôi chỉ nhìn cậu bởi vì tôi thích cậu.

Tôi luống cuống kiếm cớ đi vệ sinh.

Tôi và Enid Sinclair đã lâu không nói chuyện, cậu ấy vẫn lôi kéo những người xung quanh trò chuyện về việc làm móng tay, tô son và bàn về tương lai. Cậu ấy rất tươi sáng và năng động khi là tâm điểm đến nỗi tôi không thể ngủ được vì tiếng ồn.

Tôi thường hút thuốc trên sân thượng vì nhà trường đã dán thẻ cấm vào ở bên ngoài lối vào nhỏ do hàng rào ở đây đã bị hỏng và không có ai đến sửa nó.

Hầu hết các sinh viên sẽ trốn sau căn tin và hút thuốc trong nhà vệ sinh, phía sau căn tin có một góc bí mật, quanh năm tràn ngập mùi thuốc lá và tiếng rên rỉ yếu ớt của các cô gái, khiến nó trở nên hỗn loạn và dơ dáy. Tôi thấy không có ai lên sân thượng nên chọn nơi này, không ngờ Enid Sinclaircũng đến, cậu ấy mở cửa, gió lùa vào, đồng phục học sinh của tôi bị gió thổi tung bay.

"Wednesday Addams, sao không nhảy xuống đi?"

Tôi kẹp điếu thuốc giữa ngón trỏ và ngón giữa, nhẹ đung đưa, mặc kệ cậu ta, tàn thuốc rơi xuống. Khi mùa thu đến, cây phong bên cạnh tòa nhà giảng dạy hoàn toàn đỏ rực. Nếu nhìn xuống từ phía tôi, trông có vẻ như máu bắn tung tóe khắp nơi.

Mặt trời vẫn còn rất gay gắt khi tan học, và ngay cả khi mặc đồng phục mùa thu, trời vẫn sẽ rất nóng. Trán của Enid Sinclair rỉ ra một tầng mồ hôi mỏng , mặt trời phủ một màu cam, cậu ấy vẫn như một người đứng trong khu rừng mùa hè, và bầu trời màu cam dần dần đè lên đường chân trời, cậu ấy đứng đó.

"Gần đây tôi đang đợi ai đó dưới gốc cây phong đó. Có rất nhiều người, tất cả đều là con gái. Sau đó bạn trai của họ sẽ đến, nhưng chỉ có tôi là không chờ đợi. Khốn kiếp thật."

Cậu ấy cầm lấy điếu thuốc trên tay tôi, rít một hơi giống tôi và bị sặc đến rơi nước mắt.

"Wednesday Addams, hút thuốc chắc chắn không thú vị bằng hẹn hò với tôi, sao cậu không thử xem."

Enid Sinclair leo trở lại ghế sau xe đạp của tôi, cậu ấy rất tự hào rằng cậu ấy hài hước như chữ 'r' trong "How old are your."

Cậu ấy kéo tôi đến cửa hàng tạp hóa và ép tôi uống sữa. Cậu ấy có thể không vào nhà tắm khi tôi đi vào nhà tắm nhưng tôi phải vào nhà tắm khi cậu ấy đi vào nhà tắm. Dễ thương.

Chúng tôi ăn cùng nhau, không thể nói lời cạnh khóe nhau, bị phạt đứng cùng nhau, cùng nhau đi mua sắm, đi mua cá và hoa, đi xem phim, nắm tay, ôm hôn ở những góc vắng người.

Tôi nghĩ, quên đi, tôi sẽ theo cậu ấy bất cứ nơi nào cậu ấy đi.

Ngày trở lại trong xanh, Enid Sinclair mặc váy hồng hét lớn: Wednesday, dẫn tớ đi ăn kem đi!

Cây đàn cậu ấy mang theo đã có cây gảy mới, và cậu ấy cười với tôi đến nỗi nhìn thấy răng mà không thấy đôi mắt đâu. Mấy người trường ở trường cũ cũng chuyển đến đây nên câu chuyện cũng thay đổi, tôi trở thành kẻ tội nghiệp mất đi người mình yêu.

Tôi từng có một cô nàng dịu dàng thường ngồi sau xe đạp của tôi. Chúng tôi đi qua con hẻm, và em ấy có một nụ cười tươi sáng với hai chiếc răng nanh nhỏ nhọn. Chúng tôi lớn lên cùng nhau, em ấy chỉ có bà nội, bố mẹ em ấy mất trong một vụ tai nạn giao thông, tôi chỉ có một khoản tiền lớn trong thẻ mỗi tháng, bố mẹ tôi bận rộn công việc không thể về nhà. Những người khác bắt nạt em ấy, vì vậy tôi học cách đánh nhau, và em ấy đi theo tôi, khóc lóc cho đến khi chết vì bệnh bạch cầu. Tôi học cách hút thuốc và uống rượu, và chuyển đến đây.

Enid Sinclair ngồi đối diện chiếc bàn nhỏ, giả vờ không quan tâm, giả vờ bất đắc dĩ, đôi chân trần lủng lẳng dưới chiếc váy hồng, rơi nước mắt uống sinh tố, ở nhà không bao giờ cho cậu ấy ăn thứ rẻ tiền này và tôi đã làm rất nhiều điều tồi tệ với cậu ấy như bây giờ, nói câu chia tay với cậu ấy.

"Wednesday Addams, tôi là gì? Tôi là gì của cậu?"

Nhưng Enid không biết, em ấy có thể đã không phải chết, đã tìm thấy được quả thận phù hợp, nhưng bố tôi đã dùng em ấy như một điều kiện để kìm hãm tôi, thậm chí còn viết một hợp đồng đặc biệt chờ tôi ký với em ấy. Sau đó, em ngâm mình trong bồn tắm, người đầy máu, mạch máu trên cổ tay được cắt gọn gàng. Bức thư tuyệt mệnh của em ấy viết, Wednesday, chúng ta hãy đi, tiến về phía trước, bước những bước thật dài, đừng nhìn lại.

Em ấy mất, và người ta mất ba ngày để thương tiếc sự ra đi của em ấy trên diễn đàn trường. Em ấy trở thành một người bạn cùng lớp tốt bụng và một học sinh giỏi.

Sau đó, bố tôi buộc tôi chuyển đến một ngôi trường khác, cố gắng xóa bỏ sự nhơ nhớp này khỏi tâm trí ông ấy, và tôi vẫn bị ông ấy gọi điện khắp nơi. Giống như bây giờ sau kỳ thi tuyển sinh đại học, tôi sẽ được gửi đến đất nước phía bắc, ông ấy nói, "con có thể cố gắng chống lại ta", tôi không thể mang Enid Sinclair đi, và tôi không thể đi cùng cậu ấy.

Khi lá phong đỏ rực, Enid Sinclair hỏi tôi: Wednesday Addams, sao cậu không nhảy xuống?"

Hốc mắt và chóp mũi cậu đỏ ửng, như mới trang điểm. Tôi quay lại và thấy rằng mùa thu đang đến, và bê tông dày khắp thành phố được nhuộm một màu cam. Ngày ấy, Enid Sinclair lấy của tôi một điếu thuốc và trả lại một mạng cho tôi.

"Sao cậu lại ngu như vậy, ngoại trừ vật thay thế thì còn có thể làm được gì nữa."

Chúng tôi ra khỏi quán sinh tố và đi vào con hẻm, Enid dở khóc dở cười, vừa khóc vừa cười, chỉ vào mặt tôi chửi bới, cậu đúng là đồ khốn nạn.

Cậu ấy không biết rằng một mảnh từ cây đàn mới mua đã bị tôi lấy đi và làm thành một chiếc vòng đeo cổ, vì vậy cậu ấy phải thay mới một lần nữa.

Enid Sinclair lại khóc, nói Wednesday Addams, vậy cậu cũng chỉ là tên khốn thượng lưu. Cậu ấy ôm tôi đến khi tim tôi gần như mềm đi, rồi quay lưng bỏ đi, chiếc váy hồng như một cánh bướm tươi tắn.

Enid Sinclair, đi thôi, đi thôi, tiến về phía trước, bước những bước thật dài, đừng quay đầu lại.

Enid đã đưa cho tôi một lá bùa hộ mệnh khi cậu ấy trở về từ kỳ thi mỹ thuật. Là bà cậu ấy lên chùa xin. Cậu ấy nói Wednesday, tôi chỉ mới dùng một lần. Chúng tôi đi dưới gốc cây phong, lá cây ngoài cửa sổ xanh vàng, cậu ấy thường xuyên nghiên cứu và đưa lá phong cho tôi, cậu ấy không đi xuống cầu thang đàng hoàng mà chụm chân nhảy ba bước, hét gọi tôi xuống và khen cậu ấy thật tuyệt vời. Cậu ấy làm nũng rất giỏi, cậu ấy nói Wednesday, Wednesday, tôi rất thích cậu...

Nhưng Enid Sinclair, tôi không thể đưa cậu đi hoặc đi theo cậu.

Tôi đến con sông ở phía đông thành phố, nhưng không có ngọn đèn nào trên bờ sông dành cho tôi. Dòng sông lạnh giá và cuối cùng, cuối cùng cũng được tự do...

Enid Sinclair, đi thôi, đi thôi, tiến về phía trước, bước những bước thật dài, đừng quay đầu lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top