Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

30.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm vừa tỉnh giấc, Oh SeHun cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường. Trên màn hình không có thông báo tin nhắn mới, giờ này hẳn là Son SeungWan vẫn đang ngủ.

Oh SeHun rời giường, cởi áo thun trắng ra rồi đi vào phòng tắm.

Đây là một căn nhà hai tầng hơi cũ kỹ, trước nhà có một khoảng sân nhỏ. Trong sân cỏ dại mọc um tùm, hôm qua sau khi trở về, anh đã cắt dọn sạch sẽ.

Khác với những thành phố ở phương Bắc, tháng Ba ở Thành phố N đã có không khí của mùa hè. Hôm qua trời đổ mưa, sáng nay thời tiết lại trong lành mát mẻ, không khí thoang thoảng mùi bùn đất ẩm ướt và hương hoa thơm dịu.

Sau khi tắm xong, Oh SeHun vào bếp nấu bữa sáng cho bản thân. Ăn xong bữa sáng, Oh SeHun rửa sạch bát đũa, rồi đẩy cửa đi ra ngoài.

Căn nhà này là của ông bà ngoại anh, sau khi ba mẹ anh ly hôn, mẹ anh cũng sống ở đây. Sau đó nữa, mẹ anh qua đời, để lại căn nhà cũ này cho anh.

Căn nhà được xây theo lối kiến trúc thời dân quốc, mặc dù cũ kỹ, nhưng vì cách xa trung tâm thành phố, nơi đây yên tĩnh mà trong lành khiến người ta cảm thấy thoải mái. Trong mấy ngày Son SeungWan rời đi, Oh SeHun thỉnh thoảng trở về đại viện quân đội đánh cờ với ông nội, cắt tỉa hoa lá với bà nội, toàn bộ thời gian còn lại anh đều ở đây.

Bước ra cổng, Oh SeHun nhìn khóm hoa mọc giữa phiến đá và vách trường. Qua một cơn mưa, dường như đóa hoa càng trở nên kiều diễm, mang theo sức sống mãnh liệt của ngày xuân.

Oh SeHun bước trên con đường đá xanh, ven đường gặp vài cô cậu bé đang chạy đến trường, bọn nhỏ lễ phép chào anh, Oh SeHun mỉm cười đáp lại. Anh đi ra đầu hẻm, ngồi lên xe mình, chiếc xe lăn bánh chạy đến bệnh viện quân khu.

Hôm qua bác sĩ Song gọi điện thoại bảo anh đến làm trị liệu thôi miên, lúc Oh SeHun đến, ông ấy đang ngồi chờ.

Hơn một tháng không gặp, trông Oh SeHun đã có sức sống hơn rất nhiều. Song IlGuk ngồi trước bàn, mỉm cười nhìn anh nói: "Trông cậu tươi tỉnh hơn hẳn đấy."

Oh SeHun cũng bật cười, sau khi ngồi lên ghế, anh nói: "Bắt đầu ngay bây giờ được không?"

"Cậu còn vội hơn cả tôi." Song IlGuk cười.

Oh SeHun nói sự thật: "Đây là lần đầu tiên tôi làm thôi miên sau khi có thể nhắm bắn."

Sau lần chơi bắn bóng bay với Son SeungWan, khi Oh SeHun thử nhắm bắn, đôi lúc anh có thể nhìn thấy rõ. Nhưng chuyện này rất hiếm hoi, trước đây gần như anh không bao giờ nhìn rõ được.

Lúc ấy khi Oh SeHun gọi điện thoại báo cho ông biết, Song IlGuk rất kích động, ông còn muốn bảo Oh SeHun đến làm trị liệu thôi miên ngay đêm đó, nhưng lại cảm thấy làm vậy sẽ khiến anh bị áp lực, thế nên đành chờ đến ngày hôm nay.

Trong lòng ông đã mong chờ rất lâu, nghe Oh SeHun nói thế, Song IlGuk bèn bước đến cạnh anh, nói: "Bắt đầu thôi."

Oh SeHun gật đầu, nhắm mắt lại.

Anh lại trở về cánh rừng mưa ấy, không khí ẩm ướt mà dính nhớp, trên căn nhà gỗ hai tầng, muỗi bay vo ve bên mặt. Anh cầm khẩu súng bắn tỉa, tập trung nhìn vào kính ngắm.

Trong không khí nồng nặc mùi thuốc súng và hoa anh túc, bốn bề im lặng như tờ, sau lớp kính ngắm là cánh rừng mưa rậm rạp cây cối.

Mỗi thân cây đều được buộc một người.

Qua lớp kính ngắm, khuôn mặt bọn họ hiện lên thật rõ nét, làn da nâu, khuôn mặt tròn, đôi mắt nhỏ, đôi môi dày, ngoại hình chung của thổ dân vùng ấy.

Dường như bọn họ biết mình đang bị nhắm bắn, ánh mắt bọn họ đều nhìn về phía anh sau lớp kính ngắm, môi bọn họ liên tục mấp mấy, trong mắt là vẻ bất lực và sợ hãi.

Ngón tay Oh SeHun đặt trên cò súng, một tiếng "đoàng" vang lên, đầu người gục xuống, bên tai vang lên giọng nói của một người đàn ông.

"Bọn họ đều là người vô tội."

Oh SeHun nhíu mày, khung cảnh trong đầu sụp đổ trong nháy mắt, anh rơi xuống vực sâu hun hút...

Oh SeHun mở bừng hai mắt.

Máu cuộn trào như thể vừa có một con dao cắt ngang mạch máu, anh không thể nào chịu đựng được cơn đau thấu xương ấy. Cả người toát mồ hôi lạnh, hai tai ù đi, Oh SeHun nhìn chậu hoa lan quân tử đặt trên bệ cửa sổ, bàn tay lạnh buốt đặt lên trái tim đang đập trong lồng ngực.

Song IlGuk không ngờ rằng Oh SeHun sẽ tỉnh lại nhanh như thế, SuHo cũng bất ngờ. Lúc Oh SeHun tỉnh dậy, Song IlGuk định đẩy SuHo đi, không ngờ Oh SeHun lại quay đầu sang.

Ánh sáng trong mắt anh le lói như sắp tắt, đôi môi và khuôn mặt đều tái nhợt, anh bình tĩnh nhìn về phía SuHo đang đứng trước cửa, cuối cùng thì khẽ mỉm cười đứng dậy đi sang.

"Đội trưởng."

Oh SeHun là quân binh do đích thân SuHo tuyển chọn, được sàng lọc từ tốp binh lính mới trong quân doanh, chọn ra người tinh anh nhất trong số những người tinh anh. Oh SeHun được sinh ra để làm quân nhân, anh có cả tố chất thể lực lẫn tố chất tâm lý. SuHo đã tham gia quân ngũ rất nhiều năm, Oh SeHun chính là cấp dưới khiến ông hãnh diện nhất.

Oh SeHun là sinh viên xuất sắc của trường quân đội, mặc dù là con cháu nhà binh, nhưng anh không hề kiêu căng tự đại. Mấy năm tham gia đội lính đặc chủng, dù là thi hành nhiệm vụ, tham gia thi đấu hay diễn tập quân sự, anh luôn là quân nhân ưu tú nổi bật nhất. Anh trẻ tuổi như vậy đã giành được Huân chương chiến công hạng nhất, quân hàm đã được thăng lên cấp Tá, tương lai đầy triển vọng.

Nhưng một quân nhân với tiền đồ xán lạn như thế lại gặp chướng ngại tâm lý vì một lần làm nhiệm vụ, cứ thế mà lụi tàn.

SuHo đau lòng hơn bất kỳ ai.

Lúc Song IlGuk nói với ông Oh SeHun đã có thể nhắm chuẩn, ông như được một liều thuốc an ủi. Thế nên hôm nay vừa nghe nói Oh SeHun sẽ đến bệnh viện quân khu để làm trị liệu, ông vội hoàn tất công việc rồi đến đây ngay.

Mấy tháng rồi SuHo chưa gặp Oh SeHun, nhưng ông có thể nhìn ra được, tình trạng của Oh SeHun không tốt lắm, nhất là sau khi thôi miên.

Mà đến khi Oh SeHun mỉm cười chào hỏi ông, sắc mặt anh dần trở lại bình thường. Trông anh giống như chưa từng rời khỏi quân ngũ, trong lòng SuHo lại dâng lên hi vọng.

Oh SeHun đã phát hiện, Song IlGuk cũng không ngăn cản nữa, ông thở dài nói: "Ông gấp gáp làm gì, chờ đến khi khá lên rồi tham gia huấn luyện cũng được mà."

Thấy SuHo ngồi xuống, Oh SeHun cũng ngồi theo. Nghe Song IlGuk nói vậy, Oh SeHun cũng nhận ra được ý của ông. Hôm nay SuHo đến là để bảo anh tham gia huấn luyện.

"Không phải tham gia huấn luyện, tôi chỉ muốn cậu ta chạm vào súng thôi. Lâu quá không cầm súng sẽ quên mất cảm giác."

SuHo vội vàng nói. Ông là người nóng nảy, tính tình bộc trực, năm nay đã ngoài bốn mươi lăm, là đội trưởng đại đội lính đặc chủng, cũng là cấp trên trực tiếp của Oh SeHun.

Song IlGuk tức giận nói: "Để sau này cầm súng cũng được mà. Sao anh cứ ép buộc cậu ta làm này làm nọ vậy?"

SuHo quát: "Đây là lính của tôi, tôi biết tố chất của cậu ta, tôi có chừng mực!"

Song IlGuk đáp trả: "Bây giờ cậu ấy không phải là lính của anh, mà là bệnh nhân của tôi."

Hai người quát tháo ầm ĩ trong phòng bệnh, Oh SeHun bất đắc dĩ phải ngồi nghe. Anh lên tiếng ngăn hai người lại, sau đó dịu giọng nói: "Lâu rồi chưa trở lại quân khu, tôi đến xem một chút cũng được."

Oh SeHun vừa nói, Song IlGuk và SuHo đều quay sang nhìn, cuối cùng, hai người họ đồng ý.

Quân khu cách bệnh viện không xa, SuHo không để Oh SeHun lái xe mà bảo anh đi cùng xe mình. Hai người đã lâu không gặp, trên đường đi SuHo hỏi thăm tình hình gần đây của Oh SeHun, Oh SeHun đều trả lời cặn kẽ.

Xe tiến vào quân khu, dọc đường có vài tốp lính đi qua, lúc xe chạy ngang, bọn họ dừng lại chào theo nghi thức quân đội. Trong quân khu vô cùng yên tĩnh, Oh SeHun có thể ngửi thấy mùi cỏ xanh quen thuộc. Mùi hương ấy tản ra khắp cơ thể anh, dần dần đánh thức những ký ức về quân nhân trong anh.

Đã nửa năm rồi anh chưa trở lại.

Xe chạy vào sân huấn luyện, cả sân là một bãi đất trống, xung quanh là vách núi, trong bụi cát và đất vàng có pha lẫn mùi thuốc súng, máu Oh SeHun bỗng cuộn trào.

Song IlGuk không yên tâm để Oh SeHun đến đây một mình, thế nên bèn đi theo anh. Ông chỉ muốn Oh SeHun đến đây nhìn, không muốn anh cầm súng nhắm bắn ngay bây giờ, có khả năng Oh SeHun không chịu được tiến độ quá nhanh như vậy.

Oh SeHun xuống xe, đôi chân dài sải bước, đôi mắt sắc bén như chim ưng. Nhìn cảnh tượng ấy, Song IlGuk đã biết hôm nay Oh SeHun sẽ cầm súng.

Oh SeHun thuộc về chiến trường, lúc ở bệnh viện, anh giấu đi sự sắc bén, chỉ có thể nhìn thấy vẻ ngoài mạnh mẽ mà điềm đạm của anh. Nhưng vừa đặt chân lên sân huấn luyện, dòng máu quân nhân đã dâng trào trong cơ thể, cả người toát lên khí phách kiêu hùng của một người lính.

Xe vừa dừng lại, mấy binh sĩ đang huấn luyện chạy vụt tới. Bọn họ đều đang mặc quân phục chiến đấu, cả người bám đầy đất cát, tóc để đầu đinh, khuôn mặt bôi thuốc màu lấm lem. Bọn họ tràn đầy sức sống, còn chưa đến gần đã có người kêu lên:

"Trung đội trưởng!"

Oh SeHun mỉm cười nhìn sang, bọn họ cũng cười rộ lên, để lộ hàm răng trắng tinh. Nhưng khi chạy đến nơi, thấy SuHo đứng bên cạnh, bọn họ vội vàng đứng thẳng người, chào theo nghi thức quân đội.

"Đại đội trưởng!"

Trên người bọn họ còn vương mùi binh khí nồng nặc. Dưới chân mang bốt quân đội, ống quần tấn vào bốt, dáng cao chân dài, toát lên khí phách hào hùng của quân nhân.

SuHo không muốn gây nhiều sự chú ý như vậy, ông nhướng mày nói: "Mấy người các cậu không huấn luyện mà chạy đến đây làm gì? Kỷ luật vứt đâu hết rồi?"

"Huấn luyện vừa kết thúc rồi ạ." Chuyên gia chất nổ Lee DongSeok nói.

"Đúng vậy, lâu lắm rồi bọn tôi chưa gặp trung đội trưởng, nên đến nhìn một chút thôi." Tay súng liên thanh Choi HanSoo tiếp lời.

Đây là hai người lắm miệng nhất trong tiểu đội của Oh SeHun. Sau khi bọn họ nói xong, Oh SeHun hơi cụp mắt xuống, cao giọng ra lên: "Tiếp tục huấn luyện."

Lee DongSeok bất mãn la oai oái, vừa thấy Oh SeHun nghiêm mặt, cậu ta đã sợ đến mức co rụt cổ. Choi HanSoo đứng bên cạnh đạp anh ta một cái, mọi người lập tức hiểu ra, vội vàng nói: "Vâng vâng, vậy trung đội trưởng đừng đi, ở lại ăn cơm trưa với mọi người đi."

Đáy mắt Oh SeHun sáng ngời, anh gật đầu nói: "Được."

Mọi người bèn tản ra, trước khi đi, Oh SeHun nói: "Park JiHwan, cậu ở lại."

Park JiHwan rời khỏi hàng ngũ, cậu ta còn rất trẻ, mới hai mươi mốt tuổi, mặt mày như trẻ con, mắt lại to, khiến cậu ta trông càng nhỏ tuổi hơn. Park JiHwan ngước mắt nhìn Oh SeHun, gọi: "Trung đội trưởng."

Park JiHwan là quan sát viên, năm ngoái vừa được tuyển vào đội đặc công thì đã được phân vào dưới trướng Oh SeHun. Oh SeHun đưa tay phủi đất cát trên đầu cậu ta, sau đó dịu giọng nói: "Ở lại bắn súng với tôi một lát."

Lòng Park JiHwan vốn đang nặng trĩu, vừa nghe vậy thì trở nên kích động, cậu ta lắp bắp hỏi: "Trung đội trưởng, anh cầm súng được rồi sao?"

Oh SeHun nhìn về phía sân huấn luyện, thấp giọng nói: "Để tôi thử."

Park JiHwan dẫn Oh SeHun vào sân huấn luyện, quần áo Oh SeHun đang mặc cũng phù hợp, anh bước đến cầm một khẩu súng bắn tỉa.

Khẩu súng bắn tỉa vừa mới được sử dụng, thân súng nóng rực, bàn tay Oh SeHun vuốt lên cây súng, cảm giác cứng rắn mà nóng rực kích thích thần kinh anh. Trong đầu hiện lên một khung cảnh, tầm mắt Oh SeHun mơ hồ. Anh hoàn hồn lại, đứng thẳng người lên, anh giương cây súng lên một cách thành thục.

Mắt Oh SeHun đặt sau kính nhắm, nhắm vào tấm bia phía xa.

Sân huấn luyện rộng thênh thang, cho dù đang mùa xuân nhưng vẫn nóng bức như ngày hè, ánh mắt của mọi người trên sân đều đổ dồn về phía anh. Anh cầm cây súng, dán mắt vào kính ngắm, họng súng dài nhắm thẳng về phía tấm bia xa xa. Tất cả mọi người đều nín thở tập trung, chờ đợi phát súng ấy.

Thế giới trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng gió lay động bãi cỏ, gió mang theo mùi tươi mát của cỏ, còn có mùi thuốc súng nồng nặc. Ngón tay anh đặt trên cò súng, hơi thở chậm dần, Oh SeHun có thể nghe thấy nhịp tim mình vang vọng.

Trong tầm mắt anh không có tấm bia, cũng không có rừng mưa, chỉ có một vùng mơ hồ.

SuHo và Park JiHwan hồi hộp quan sát, từng giây từng phút trôi qua như bị kéo dài vĩnh viễn, không biết qua bao lâu sau, vẫn không có tiếng súng vang lên, Oh SeHun bỏ súng xuống.

Anh quay đầu, nở nụ cười bất lực: "Vẫn mờ."

Tầm mắt sau kính ngắm mờ căm, nhưng mọi người trước mắt lại rõ ràng, Oh SeHun có thể thấy sự không cam lòng và thất vọng lóe lên trong mắt bọn họ. Song IlGuk kịp hoàn hồn, nói: "Cầm súng được là có tiến bộ rồi."

Ông lúc nào cũng lạc quan an ủi như thế, Oh SeHun khẽ bật cười, trả lời: "Đúng vậy."

Cuối cùng, buổi huấn luyện kết thúc bằng một bữa tiệc liên hoan của trung đội và Oh SeHun. Đã rất lâu rồi Oh SeHun không ăn cơm ở quân khu, trong nhà ăn ngoại trừ lính của anh còn có mấy trung đội trưởng khác mà anh quen biết. Đến khi ăn cơm xong, bọn Lee DongSeok không cho anh rời đi, Oh SeHun đành ở lại sân huấn luyện với bọn họ cả buổi trưa, lúc anh rời đi đã là ba giờ chiều.

Oh SeHun đi, mọi người trong đội bịn rịn không nỡ rời xa, trong lòng bọn họ đều có điều muốn hỏi Oh SeHun, nhưng lại không thể hỏi, chỉ có thể nhìn anh rời đi. Xe Oh SeHun nằm ở bệnh viện quân khu, anh bảo Park JiHwan lái xe chở anh sang.

Chiếc xe ra khỏi cổng quân khu, Park JiHwan cứ lấm lét nhìn anh. Oh SeHun dịu giọng nhắc nhở, Park JiHwan vội vàng tập trung lái xe. Cậu ta như người vừa học lái, cả người căng như dây đàn. Oh SeHun gác khuỷu tay lên cửa sổ, dõi mắt nhìn núi cao phía xa, hỏi: "Sao thế?"

"Dạ?" Park JiHwan hơi giật mình, đôi mắt to dần trở nên ủ rũ, cậu ta nói: "Lúc ấy nếu không phải vì em..."

"Park JiHwan." Oh SeHun gọi cậu ta, bình tĩnh nói: "Làm nhiệm vụ sẽ có lúc thất bại, không ai tránh được."

Cổ họng Park JiHwan khô khốc, cậu ta khẽ đáp "vâng".

Chiếc xe chạy băng băng, hai hàng cây ven đường lướt vụt qua cửa sổ, mùa xuân là mùa vạn vật sinh sôi nảy nở. Oh SeHun nói: "Bác sĩ nói anh sắp khỏi rồi."

Park JiHwan kích động quay đầu sang, Oh SeHun bất đắc dĩ nói: "Lo lái xe đi."

"Vâng ạ." Park JiHwan vội vàng quay đầu lại nhìn đường, lại không kiềm lòng được mà hỏi: "Vậy, vậy anh sắp trở về rồi phải không?"

Đáy mắt Oh SeHun hiện lên nét cười, anh đưa tay xoa gáy cậu ta, nói: "Đương nhiên."

Park JiHwan mỉm cười rạng rỡ.

Đến bệnh viện quân khu, Oh SeHun xuống xe rồi chào tạm biệt Park JiHwan. Anh ngồi vào xe mình, xe lăn bánh rời khỏi bệnh viện. Ánh mắt Oh SeHun vẫn luôn sáng ngời, nhưng sau khi lái xe rời khỏi bệnh viện quân khu, ánh sáng ấy dần lụi tàn.

Chỉ khi đặt chân lên sân huấn luyện, anh mới tìm lại được bản thân mình. Nhưng anh không biết khi nào mình mới được trở về quân ngũ, cũng không biết liệu mình có cơ hội trở về hay không.

Oh SeHun mím chặt môi, cảnh vật trước mắt bỗng trở nên mơ hồ.

Khi anh về đến căn nhà cũ đã là năm giờ chiều, anh dừng xe ở đầu ngõ, đúng lúc gặp được mấy đứa bé đi học lúc sáng. Bọn trẻ chào hỏi anh, sau đó vui vẻ đi xa dần. Oh SeHun bước trên con đường đá xanh, đi về phía căn nhà cũ.

Con hẻm nhỏ yên tĩnh mà thanh bình, văng vẳng bên tai là tiếng nấu nướng từ những ngôi nhà xung quanh, mùi thơm của thức ăn lượn lờ trong không khí, mang theo khói bếp thanh bình mà ấm áp.

Giữa màn khói lửa nhân gian ấy, Oh SeHun ngẩng đầu nhìn thấy Son SeungWan.

Cô chưa nhìn thấy anh, vẫn đang đứng ngắm khóm hoa dại mà anh chụp hình gửi cho cô, thân hình mảnh khảnh dựa lên vách tường, hai tay chắp sau lưng.

Cô mặc áo sơ mi quần dài và áo khoác đơn giản, mái tóc đen dài tung bay cùng hương hoa trong gió, ánh tà dương chiếu rọi lên con hẻm rêu phong, phủ một tầng sáng dịu dàng lên sườn mặt cô, khiến những góc cạnh của cô cũng mềm mại đi. Cô dịu dàng đứng giữa biển hoa dại, cũng đứng ở nơi mềm mại nhất trong lòng anh.

Anh không gọi cô, nhưng Son SeungWan đã nhìn thấy anh. Cô ngước mắt nhìn sang, dưới hàng mi dài, đôi mắt nâu vụt sáng. Cô vội đứng thẳng người, xung quanh là những khóm hoa dại đung đưa trong gió, gió thổi tóc cô tung bay lướt qua bờ môi cô.

Một buổi hoàn hôn giữa ngày xuân, trong con hẻm đá xanh rêu phong, Son SeungWan phác lên một bức họa trong lòng anh.

"SeHun." Cô gọi.

Giây phút ấy, trái tim trĩu nặng của Oh SeHun như có máu tràn vào, anh nghe thấy nhịp đập trái tim mình, sinh mệnh cũng tươi sáng trở lại.

Anh đáp một tiếng rồi bước tới. Mặt trời chiều hắt lên lưng anh, cái bóng dài đổ phía trước. Anh đến bên cạnh cô, bóng của anh hoàn toàn che phủ cô, mùi bạc hà thoang thoảng bên cánh mũi. Son SeungWan ngước mắt nhìn Oh SeHun, còn chưa kịp lên tiếng, anh đã hỏi cô trước.

"Sao em lại trở về?"

Son SeungWan hoàn hồn lại, cô chưa nghĩ đến câu hỏi này. Sau khi Lee Joon đến Milan bèn xử lý công việc giúp cô, bảo cô có thể giải sầu ở Milan hai ngày. Cô cảm thấy không cách nào giải sầu ở Milan được, trái tim cô đã ở đặt ở nơi Oh SeHun mất rồi, thế nên cô bèn trở về.

"Tôi nhận được vai diễn rồi." Son SeungWan nói.

Cô đang chuyển chủ đề, anh khẽ bật cười rồi nói: "Tôi biết. Còn gì nữa không?"

"Tôi còn lấy được mấy hợp đồng thời trang mới." Son SeungWan nói tiếp.

Anh bình thản nhìn cô, gật đầu nói: "Ừm, còn gì nữa không?"

Ngõ hẻm yên tĩnh không có người qua lại, chỉ có nắng, gió, và Oh SeHun. Son SeungWan mím môi lẩn tránh ánh mắt của anh, cô cúi đầu nhìn mũi chân, nói: "Mấy ngày nay tôi cũng không nổi giận."

Oh SeHun trả lời: "Giỏi lắm. Còn gì nữa không nào?"

Son SeungWan ngẩng đầu nhìn anh chăm chú.

Cô vừa ngẩng đầu, Oh SeHun đã đưa tay khẽ nâng mặt cô lên. Đây là lần đầu tiên khuôn mặt cô nóng hơn hẳn tay anh, cô ngửi thấy mùi thuốc súng nhàn nhạt.

Trong đôi mắt đen của anh chất chứa sự dịu dàng, anh cúi người nhìn thẳng vào mắt cô, khóe môi khẽ cong lên, giọng nói trầm ấm mà dịu dàng.

"Son SeungWan, sao lại không nói em muốn gặp tôi?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top