Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trải qua 23 mùa hoa anh đào nở rộ, Son Seungwan chưa bao giờ thấy mình thảm đến mức độ này.

Là du học sinh vừa trở về nước không bao lâu, Seungwan đã được nhận đơn thực tập tại một trường trung học danh tiếng ở Seoul vơi tư cách giáo viên thực tập giảng dạy môn Tiếng Anh.

Seungwan đồng thời nhận luôn việc chủ nhiệm lớp cuối cấp một năm. Và khoảng thời gian đau đầu triền miên của cô chính thức bắt đầu.

Ngay từ ngày nhận lớp đầu tiên, giáo viên thực tập Son đã suýt đến trễ vì vừa về nước và không thông thạo đường xá. Sẽ ổn thôi nếu như cô ấy chỉ suýt đi trễ.

Đoạn đường từ chung cư đến trường nếu đi bộ cũng chỉ mất không đến hai mươi phút. Vừa vặn tháng tư, anh đào hai bên đường nở rộ, Seungwan quyết định đi bộ đến trường thay vì đi taxi.

Một quyết định sai lầm.

Họ Son lạc đường vì mải mê ngắm hoa anh đào mà không chú ý đến việc mình rẽ nhầm đường tận hai lần. Còn hơn nửa giờ đồng hồ nữa mới bắt đầu tiết học, Seungwan tự nhủ rằng mình sẽ đến kịp lúc. Nhưng đến khi quyết định bật điện thoại đọc bản đồ, Seungwan lại chẳng biết mình đang đứng ở nơi nào.

Không sao cả, lạc đường thì bắt taxi thôi.

Kết quả, họ Son không bắt được taxi vì ra ngoài mà quên mang theo ví tiền. Được rồi, có lẽ cô đã bước nhầm chân lúc ra khỏi nhà rồi.

Seungwan thở dài thườn thượt, cầm lấy điện thoại tiếp tục mò đường đến trường. Thật ra cô không phải dạng mù đường hay không biết đọc bản đồ gì đâu, chẳng qua là hơi tốn thời gian mò mẫm thôi.

Đến được trường học, Son Seungwan đứng giữa sân trường chống tay lên đầu gối thở như cún. Mất hơn hai mươi phút, cô mới mò được đường đến trường trong tình trạng đầu đầy mồ hôi mặc dù tiết trời tháng tư vô cùng mát mẻ.

Đến lúc này, Seungwan mới nhận ra mình hoàn toàn chả biết chút gì về cái trường rộng lớn này. Nó to như một khu giải trí luôn chứ chả đùa.

Họ Son bắt đầu rén. Giờ biết tìm phòng giáo viên ở đâu đây?

Seungwan chỉ mới thực tập thôi đấy, còn non và xanh lắm, lại chẳng quen ai, đột nhiên được bảo cứ đến trường là sẽ có người hướng dẫn. Nhưng mà người hướng dẫn đâu?

Đứng giữa sân trường một lúc lâu trong trạng thái hoảng loạn, cuối cùng cũng có người đến tìm Seungwan.

Ừ thì gọi là "tìm" cũng không đúng lắm nhỉ?

Đột nhiên có bàn tay chạm vào vai mình, lại còn kéo kéo, suýt dọa chết Seungwan. Này nhé, cô không có sợ ma cỏ hay gì đâu, chỉ là giật mình thôi. Nhắc lại là giật mình thôi đấy nhé.

Như một con robot được lập trình tự động, Seungwan xoay người nhìn người vừa gọi mình ở phía sau một cách máy móc.

Ủa?

Seungwan đưa tay vuốt vuốt ngực mình, chỉ là một nàng học trò thôi.

- "Cô đang tìm gì?"

Chưa kịp đánh giá người trước mặt, Seungwan đã bị thái độ lạnh nhạt của người nhỏ hơn làm cho mất thiện cảm. Người trông rõ xinh, xinh hơn bất kì người nào mà Seungwan từng gặp qua luôn ấy. Vậy mà lời nói giống như đang cố giết người vậy.

Rén đủ rồi, Seungwan là giáo viên tương lai kia mà, như thế này làm sao mà dạy dỗ học trò được chứ? Phải chỉnh đốn lại.

- "Làm phiền ờm..." - Seungwan cố gắng liếc nhìn bảng tên nàng nữ sinh trước mặt để thuật tiện xưng hô - "Làm phiền em một chút nhé Bae Joohyun, em có thể chỉ giúp cô vị trí phòng giáo viên được không?"

Người được gọi là Bae Joohyun chăm chú quan sát cái người ngơ ngác kia, phỏng chừng là người mới. Ngay từ lúc thấy dáng vẻ ấp a ấp úng đứng trước cổng trường, Joohyun đã đoán ra người này không biết đường đi rồi.

- "Được. Cô theo em." - Bae Joohyun nhún vai. Thời gian còn nhiều, nàng tình nguyện làm hướng dẫn viên bất đắc dĩ cho cái người thoạt nhìn có chút ngu ngốc này vậy.

Seungwan rảo bước theo sau nàng học trò, trong lòng thầm cảm thán. Nàng ấy xinh lắm luôn, đặc biệt là góc nghiêng. Không nhìn rõ hết mặt vì nàng đội mũ che gần hết cả mắt nhưng trong một lúc vô tình, cô đã bắt kịp khoảnh khắc Joohyun để lộ góc nghiêng đẹp đến mê người. Nếu mỗi ngày mà được ngắm vẻ đẹp không góc chết này thì đối với Seungwan, nhân sinh không còn gì hối tiếc cả.

Seungwan cứ lẽo đẽo theo đuôi Joohyun đến tận cửa phòng giáo viên mới ríu rít cảm ơn nàng. Seungwan muốn có cơ hội tiếp xúc với Joohyun một lần nữa ấy, nhưng ngặt nỗi người gì đâu mà khó gần ghê. Joohyun thậm chí còn chả buồn quan sát xem người ta nhìn mình thế nào hay nghĩ gì về mình. Nàng nhận được lời cảm ơn của Seungwan cũng gật đầu cho có rồi quay lưng bước về lớp như chưa hề gặp gỡ Seungwan.

Cứ tường là không thể gặp nhau giữa hàng ngàn học sinh, nào ngờ đâu Seungwan lại chủ nhiệm ngay đúng lớp Bae Joohyun học.

Đùa? Như này gọi là có duyên phải không?

Ổn thôi, ít nhất thì mỗi ngày đi dạy là mỗi ngày được ngắm cái đẹp.

Mà Seungwan cũng không có để tâm đến người ta mấy đâu. Chẳng qua thoạt nhìn thì Bae Joohyun có vẻ rất vừa mắt thôi.

Đấy là bây giờ, còn sau này họ Son vác giáo án chạy theo người ta dài dài.

...

- "Kkang Seul, lâu lắm rồi mới được gặp cậu. Lại đây ôm cái coi nè."

- "Son Seungwan, cậu ở bên đó mấy năm mà sao vẫn trẻ con thế?"

Vừa nhìn thấy Seungwan từ xa chạy lại, miệng ú ớ gọi tên mình, hai tay dang ra đòi ôm, Kang Seulgi đứng ở góc phố bỗng dưng nổi da gà. Song, vẫn đứng im để bạn mình ôm, còn không thêm bồi thêm mấy câu châm chọc.

- "Cậu thôi đi." - người vừa bị mắng trẻ con siết chặt cái ôm, đáp trả người bạn thân - "Mình trưởng thành rồi, không có như cái thời bé tí chạy tung tăng đùa giỡn với cậu đâu đấy nhá."

Kang Seulgi cũng đâu có vừa

- "Có thật là trưởng thành không?"

- "..."

Sau gần chục năm không gặp nhau, đây hẳn là cách chào hỏi giữa đôi bạn thân hồi bé đánh nhau sứt đầu mẻ trán chỉ vì que kem.

Son Seungwan lên cao trung thì cùng với ba mẹ và chị gái Son Seunghee sang Canada du học. Sau khi tốt nghiệp sư phạm, Seungwan quyết định về Hàn Quốc trước gia đình để thực tập, sau đó dạy ở đây luôn.

Kang Seulgi có tiền sử choảng nhau với Seungwan đến mức hai đứa bị hai bên gia đình mắng đến không còn gì chỉ vì mấy chuyện không đâu. Bởi vì thân nhau từ nhỏ nên lúc Seungwan đi Canada, nàng Gấu buồn đến thiếu điều muốn khăn gói lên đường sang đất Canada với bạn mình.

Bạn mình về nước, Seulgi lúc biết tin đã chủ động hẹn Seungwan đi hâm nóng tình bạn.

Rảo bước trên lối dẫn đến bờ sông Hàn, hai người trò chuyện rôm rả, cười ngất ngây.

- "Mình hỏi cậu này, học đại học bên ấy, sao cậu không thực tập bên đó luôn mà phải về tận Hàn?" - Seulgi ôm túi bánh, vừa ăn vừa hỏi

- "Trước sau gì mình cũng về dạy bên này nên thực tập ở đây sớm cho quen dần, sau này đỡ bỡ ngỡ."

- "Quyết định như cậu bất tiện thật đấy. Sau này có việc lại phải bay sang bên ấy nữa." - Kang Seulgi vẫn ngấu nghiến phần bánh của mình, vừa vặn hỏi thêm một câu - "Hôm nay là ngày đầu cậu đi dạy nhỉ? Sao, có suôn sẻ không?"

Hỏi trúng câu khó, bước chân Seungwan chậm dần rồi dừng hẳn.

- "Sao? Kể mình nghe v-" - Kang Seulgi nhận ra điểm bất thường rồi - "Sao cậu không đi mà đứng đó? Bị sao à?"

Thở dài một tiếng, Seungwan lại tiếp tục bước đi, vừa đi vừa kể lể với bạn mình

- "Ngày đầu của mình chưa bao giờ là suôn sẻ. Mình đi bộ đến trường, rồi bị lạc. Mình cũng không mang tiền theo luôn. Đến được trường rồi thì mình lại chẳng biết phải đi đâu. Nó rộng đến mức làm mình choáng ngợp luôn."

- "Hả?" - nàng Gấu trợn mắt - "Sao không gọi bảo mình hướng dẫn cho. Lúc sáng mình không có tiết dạy nên rảnh lắm."

Ừ nhỉ? Son Seungwan nhất thời quên mất mình có cô bạn dạy chung trường.

- "Vậy rồi cậu tự mò đường đến nhận lớp luôn?"

- "Không có, mình nhờ học trò chỉ."

- "Xem như cậu cũng còn hên đi."

Điểm dừng nhân của đôi bạn là tiệm cafe gần sông Hàn. Đi dạo đủ rồi, giờ tiếp tục ngồi ôn lại chuyện cũ.

- "Mà này Kkang Seul, cậu biết Bae Joohyun không?" - Seungwan vừa khuấy tách cà phê nóng vừa hỏi.

- "Bae Joohyun? Joohyun nào? Cậu vừa đi dạy đã quen cô nào nữa đấy à?

Gì chứ với thói đào hoa của họ Son, không chừng ngay ngày đầu đã hút được kha khá vệ tinh rồi.

- "Không có. Là học trò của mình thôi." - lập tức phản bác, Seungwan không có nhé.

- "Gì? Đến cả học trò mà cậu cũng tia được á?"

Trước ánh nhìn thập phần gian xảo của Seulgi, Seungwan quyết định làm lơ. Cô không có thời gian để tâm đến mấy lời trêu chọc kia đâu.

- "Thế bây giờ cậu có muốn biết không?"

- "Chán cậu ghê." - Seulgi lắc đầu, bây giờ mới chịu nghiêm túc trả lời đây này - "Bae Joohyun năm cuối lớp A phải không? Cậu hỏi em ấy làm gì? Lại có ý đồ với con nhà người ta đấy à?"

- "Im miệng. Mình hỏi nghiêm túc và không-hề-có-ý-đồ gì cả."

- "Vậy cậu hỏi làm gì chứ? Em ấy không phải người cậu nên tìm hiểu đâu."

Seulgi lại lắc đầu, đưa ra một lời khuyên chân thành nhất đến bạn mình rồi chậm rãi thưởng thức tách cà phê nóng.

Son Seungwan không thèm quan tâm đến lời cảnh báo kia, vẫn tiếp tục lấn tới.

- "Ban nãy mình có kể với cậu là mình nhờ học trò chỉ đường ấy. Người mà mình nhắc đến là Bae Joohyun đấy."

Nghe như sét đánh ngang tai, Kkang Seul ngu ngơ suýt nữa thì phun cả ngụm cà phê lên mặt người đối diện.

- "Gì cơ? Cậu được con bé đó giúp á? Phi lý!" 

- "Hả?" - Seungwan ngớ người ra. Cô nhất thời không hiểu ý họ Kang là gì.

- "Hôm nay cậu không xui xẻo tí nào cả Seungwan. Cậu hên vô cùng luôn ấy."

- "Tại sao?" - Seungwan không nghĩ việc mình bị lạc là hên đâu

- "Này nhé..." - Seulgi bắt đầu giải thích lý do - "Chưa ai được con bé để ý đến đâu. Tính cả thời gian thực tập như cậu thì giờ mình dạy ở trường hơn một năm rồi mà vẫn chưa lần nào giao tiếp được với con bé dù chỉ một câu luôn."

Thông qua những lời Seulgi kể thì Bae Joohyun hoàn toàn giống với những gì Seungwan lần đầu trải nghiệm.

- "Vậy luôn cơ á? Mình thấy con bé đẹp mà ít nói quá. Con bé chỉ đường cho mình mà mình chỉ dám lẽo đẽo theo sau thôi ấy, không nói được lời nào luôn."

- "Con bé không ít nói mà là quá mức khó gần luôn. Mình không biết ở nhà Bae Joohyun ra sao nhưng ở trường con bé có rất ít bạn bè luôn ấy. Ai cũng khó chịu vì con bé cứ im suốt."

- "Nghe cậu nói cứ như chuyện Bae Joohyun giúp mình là chuyện cổ tích không bằng."

Mắt Kang Seulgi đột nhiên sáng hẳn lên, quay sang định ôm họ Son thêm lần nữa

- "Nào, cho mình xin vía hút gái như cậu đi bạn hiền. Bae Joohyun đẹp đến mức nếu con bé không khó gần thì nam nữ trong trường xếp hàng theo em ấy dài dài đó."

Gượm đã, sao tự nhiên lại bẻ sang chuyện đào hoa từ nhỏ của Seungwan rồi. Này nhá, theo lời Seulgi nói thì Seungwan nên vui mới đúng chứ, sao bỗng dưng lại thấy sợ sợ thế này.

- "Không! Tránh xa mình ra."

- "..."

- "..."

- "Được rồi, nghiêm túc nè. Phải lòng người ta rồi đúng không?"

Ủa? Kang Seulgi hôm nay bị sao ấy. Son Seungwan thề, chưa bao giờ cô thấy bạn mình hứng thú với chuyện yêu chuyện thích của mình như bây giờ cả.

Làm sao mà Seungwan phải lòng cái cô mặt lạnh như băng thế kia được. Vô lý, quá sức vô lý.

- "K.A.N.G S.E.U.L.G.I cậu có thôi đi không hả?" - Seungwan nghiến răng gọi tên bạn mình đầy tức giận

- "Ơ hay, mình hỏi thật lòng mà. Nếu không phải cậu thích em ấy thì việc gì cậu phải hỏi mình?"

Son Seungwan cáu bẳn lên, nắm lấy hai bả vai Seulgi lắc liên hồi, đến khi bạn mình dừng cái trò ngu ngốc này lại mới thôi.

Nếu không phải đang ở ngoài, Seungwan đã lao vào gặm chết con gấu kia rồi.

Bên ngoài gió lớn, thổi bay mấy cánh hoa anh đào trên nền đất. Đối diện tiệm cafe nơi đôi bạn trẻ đùa giỡn, cô gái nép dưới gốc anh đào nâng máy ảnh trên tay, lặng lẽ ghi lại khoảng khắc đẹp đẽ ấy.

Lưu giữ chúng mãi về sau.

20:13
01-05-2022

___________

Hôm trước nghe chị trưởng nhóm nào đó bảo mình muốn làm em bé hơn vì đã làm chị lớn rồi nên mình chốt đơn đào thêm một chiếc hố để Hyunie làm em píe của Wanie.
Cơ mà từ giờ đến khi chiếc fic cũ hoàn thành, bên này vẫn giữ tốc độ update đều đặn 2 chương mỗi tuần nhe.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top