Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 39: Quận chúa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi trưa mùa đông, Tôn Thừa Hoan một bên chăm chú giúp nương tử nhà mình lột vỏ nho, một bên vẫn mơ hồ cảm thấy như có ai đó chỉa mũi nhọn vào mình. Aiyo, ra là còn một Tương Vương đáng thương đang ngồi bên cạnh vừa uống trà vừa oán hận người đang đùa giỡn ngọt ngào trước mặt. Tôn Thừa Hoan thật sự bị oan, cũng không phải mình làm cho Từ Châu Huyền nổi giận, rõ ràng là tự Lâm Duẫn Nhi đó thôi, không lo đi dỗ dành còn một mặt oán phụ với các nàng, người ta thầm muốn cùng nương tử hai người uống trà chiều phơi nắng cơ mà.

Bùi Châu Hiền ngược lại không để ý nhiều lắm, vừa nãy Từ Châu Huyền rõ ràng đã giúp đỡ giải vây cho Tôn Thừa Hoan, tiện thể để Lâm Duẫn Nhi biết điều hơn. Còn mình đối với Từ Châu Huyền không biết nên nói thế nào, lúc mới đầu quả thực trong lòng từng có chút không được tự nhiên, Bùi Châu Hiền chưa từng cảm thấy mình hào phóng ở phương diện tình cảm, cho nên dựa vào chuyện trước đó Từ Châu Huyền ngã lên vai Tôn Thừa Hoan, trong lòng ít nhiều có chút để ý.

Nhưng sau lại biết được, nàng và Lâm Duẫn Nhi cũng yêu nhau như mình và Tôn Thừa Hoan, chỉ là các nàng không may mắn như vậy, dù sao được ở cùng người bên cạnh ngoại trừ mấy ngày phong ba trước đây thì cũng là một đường bằng phẳng. Cho nên đối với Từ Châu Huyền đã phải trải qua nhiều chuyện như vậy, hiện tại mình chỉ có hảo cảm và chúc phúc, thêm cả cũng hiểu được trước đây một Tương Vương mà mình từng cố kỵ, chẳng qua cũng chỉ là một người tâm tính trẻ con mà thôi.

Trẻ con, không biết Lâm Duẫn Nhi vẫn đang mải mê gây khó dễ cho Tôn Thừa Hoan nghe được đánh giá này liệu có nhảy dựng lên không? Nghĩ vậy, Bùi Châu Hiền không nhịn được liền vui vẻ, người đang bận tay bên cạnh tựa hồ cảm nhận được tâm tình tốt của nàng, cũng cười khúc khích, sau đó lại bắt đầu thao tác đút ăn.

Lúc này, trước cửa viện đột nhiên xuất hiện thân ảnh hoang mang rối loạn chạy gấp vào, là Tôn Phát, sau đó đến đứng vững trước mặt các nàng nói: “Gia ơi, ngoài cửa có một đám người tự xưng là người của phủ Trấn Quốc Công, Tôn Tài đã ra chào hỏi trước, bảo ta đến tìm ngài, ngài có gặp họ không?” Còn chưa đợi mấy người phản ứng lại liền nghe âm thanh giòn tan vang lên: “Không cần làm phiền ông chủ Tôn đâu, bổn Quận chúa không thỉnh tự vào, hi vọng ông chủ Tôn không để bụng”

Nói xong, chỉ thấy một thiếu nữ ước chừng tuổi cập kê đi vào sân, bước đến gần chỗ các nàng, đúng là mắt ngọc mày ngài, xinh đẹp động lòng người. Tôn Thừa Hoan đang nghĩ ngợi phải đáp lại như thế nào, chỉ thấy thiếu nữ này không khách khí ngồi xuống bên cạnh các nàng, cũng không thèm nhìn gia chủ, ánh mắt thẳng tắp nhìn Lâm Duẫn Nhi, tươi cười nói: “Tương Vương lần này ngao du xem ra che giấu thật kỹ càng, Thiếu Đình phải truy xét một tháng trời mới biết ngài tới kinh thành, không biết năm đó là ai đã từng nói, trong thiên hạ này ghét nhất kinh thành.”

Lâm Duẫn Nhi mặt tối lại, quả nhiên đầu óc của mình đều bị Từ Châu Huyền chiếm rồi, bởi vậy thật sự quên mất Quận chúa Sở Thiếu Đình, người chưa bao giờ rời khỏi Nam Phương Trấn Quốc Công, vì vậy lúc này nhìn thấy nàng mới khϊế͙p͙ sợ như vậy, xem ra mình đã thật sự xem thường nghị lực của nha đầu này.

Nghĩ vậy, vội vàng nhìn sang Sở Thiếu Đình đang thảnh thơi uống trà vừa được đưa lên: “Thiếu Đình, xác thực là lần này có chuyện quan trọng nên mới phải đi ra ngoài, lại quên báo cho muội một tiếng, muội cũng đừng ghi hận biểu ca a” Đúng rồi, quên giới thiệu, Quận chúa này có một thân phận khác chính là con gái của thân di nương của Tương Vương Lâm Duẫn Nhi, cũng chính là biểu muội của nàng.

Nhìn phong thái xuống thấp không thường có của Lâm Duẫn Nhi, vợ chồng son Tôn gia ngược lại sửng sốt, không phải chứ, phúc hắc như Lâm Duẫn Nhi còn sợ người khác sao. Nhìn Tương Vương một bên vẫn duy trì nụ cười tự nhận là mê người của mình, mà Sở Thiếu Đình người ta đã sớm không thèm phản ứng tới nàng, ngược lại là quay sang gia chủ bị nàng xem nhẹ thật lâu. Ngay lúc nhìn đến Bùi Châu Hiền, quả là mỹ nhân hiếm có, không phô trương như mẫu đơn, không yếu ớt như hoa lê, không ngạo nghễ như hoa mai mà lại làm ta nghĩ đến vẻ thoát tục siêu phàm của hoa sen, khiến nàng lập tức hăng hái, lập tức tiến gần đến nhân vật mục tiêu này.

Tôn Thừa Hoan nhìn Tiểu Quận chúa vừa quay sang, mới vừa rồi còn tính chuyện cũ với Lâm Duẫn Nhi, dáng vẻ sát khí đằng đằng, hiện tại lại dính bên người nương tử bảo bối của nàng, hỏi đông hỏi tây, xưng hô đã sớm đổi Tôn phu nhân thành Châu Hiền tỷ tỷ, nhanh chóng như vậy, thân thiết như vậy. Tôn Thừa Hoan sắp nhíu hai lông mày dính lại thành một luôn rồi =”=.

Nàng lập tức liếc mắt oán hận không gì sánh được nhìn Lâm Duẫn Nhi, nghĩ thầm mình thất bại mốc meo tám kiếp mới quen biết được nhân vật lớn này, trước kia xem như không nói tới nữa, hiện tại cũng không biết từ đâu trêu chọc tới biểu muội như thế này, từ sau khi phát hiện nương tử nhà nàng, một ánh mắt rõ ràng chưa từng rời khỏi người nương tử. Mà dáng vẻ của nương tử nhà nàng cũng giống như vui mừng, ánh mắt ôn hòa lắng nghe, trò chuyện.

Trên thực tế Bùi Châu Hiền cũng xác thực có hảo cảm đối với Sở Thiếu Đình vừa gặp mặt không lâu này. Giữa người với người thật kỳ diệu, có vài người ở bên cạnh ta cả đời cũng chỉ là cái gật đầu giao tình, có vài người mới lần đầu gặp gỡ đã khiến ta cảm thấy dù là mới gặp nhưng lại như gặp được cố nhân. Lúc này, Sở Thiếu Đình đang tạo cho Bùi Châu Hiền cảm giác như vậy, Bùi Châu Hiền từ nhỏ sống trong Bùi phủ, không thích ra ngoài, không thích nói chuyện cùng ai, vì vậy cũng không có cơ hội kết giao khuê mật, cho nên hiện tại mới bị tinh thần phấn chấn mạnh mẽ của Sở Thiếu Đình hấp dẫn.

Tôn Thừa Hoan nhìn hai người trò chuyện nồng nhiệt như lửa với lửa, lúc Bùi Châu Hiền nói thì mặt mày hớn hở, là vẻ mặt mà nàng không thường được thấy, nàng biết dường như nương tử nhà mình thích nghe Quận chúa này nói chuyện, nhưng Tôn Thừa Hoan lại liệt Sở Thiếu Đình vào danh sách vĩnh viễn không bao giờ thích, là ai cho nàng ta có thể chiếm lấy bảo bối nhà mình cả buổi như vậy, nàng cảm thấy mình sâu sắc bị người ta bỏ qua rồi. Mà Lâm Duẫn Nhi ở một bên nhìn Tôn Thừa Hoan ăn dấm chua, không hiểu sao tâm tình lại sung sướng.

Đến buổi tối, Tôn Thừa Hoan rốt cuộc chờ mong được nương tử nhà mình tắm rửa sửa sang thỏa đáng, đang muốn đi tới hảo hảo cùng nàng dây dưa một phen, bù đắp cho mình bị bỏ quên từ chiều đến giờ, lại thấy Bùi Châu Hiền cũng không cởi y phục mà lại khoác áo vào, sau đó là áo bông, đây là tình huống gì vậy, sau đó nhìn thấy Bùi Châu Hiền đến gần, vẻ mặt áy náy nói với nàng: “Phu quân, vừa nãy quên nói với người, cơm tối xong Thiếu Đình hẹn ta buổi tối chơi cờ, người ngoan ngoãn đi ngủ sớm một chút nha, ta chơi cờ xong sẽ trở lại”. Nói xong, không để ý đến vẻ mặt oán phụ của người trước mắt, chỉ lưu lại trên miệng nàng một nụ hôn trấn an liền đi ra ngoài.

Tâm tình này của Tôn Thừa Hoan, sự bi đát này đâu thể dùng từ là có thể nói rõ ràng hoàn toàn được. Nàng lập tức nhe răng trợn mắt trong lòng chửi bới Sở Thiếu Đình hơn một nghìn lần.

Sở Thiếu Đình ngồi pha trà ở Tây Sương đột nhiên hắt xì hai cái, lập tức nhíu mày nghĩ xem là ai đang mắng nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top