Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 41: Mưu kế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ban đêm, Tôn thúc đang hốt thuốc, trông thấy tiểu tử này đã đến được hồi lâu nhưng ông không thèm đếm xỉa, nàng ta lại mặt dày mày dạn ngồi xuống bên cạnh. Cúi đầu ho khan một cái, liền thấy người nọ nghiêng đầu lấy lòng rót trà đưa tới. Tôn thúc bưng chén trà lên, trong lòng liền khó nhịn buồn bực, tiểu tử này bày ra bộ dạng chưa từng thấy bao giờ, nhưng mà gần đây cũng không phát sinh đại sự gì, nhìn mà xem, đôi vợ chồng son nhà họ ngọt ngào như vậy, có thèm suy xét đến cái thân già cô độc này sẽ có bao nhiêu khó chịu đâu.

Phẩm trà một hồi lâu, Tôn thúc mới buông chén, nhìn tiểu tử đang cười nịnh nọt bên cạnh, aiya, đây là đứa nhỏ do chính tay mình nuôi lớn, sao lại có bộ dạng ngốc nghếch thế chứ, không nhịn được thầm thở sâu trong lòng. Lúc này mới mở miệng nói: “Gia tới chỗ của ta chắc không phải đơn giản là muốn bồi lão nhân uống trà đâu nhỉ”. Nói xong, nheo hai mắt lại, nhìn người bên cạnh.

Tôn Thừa Hoan chính là chờ Tôn thúc hỏi mình, nàng cũng không thừa nước đục thả câu mà nói: “Tôn thúc, thúc có biết gần đây trong hậu viện vì sao lại yên tĩnh thế không? Là thế này, ba năm trước thúc có nhặt được một con chó, đặt tên là A Hoàng, mỗi đêm đều sủa vang nên bị quận chúa rọ mõm hành hung một trận, nó giống như buồn bực thành bệnh, bây giờ sủa cũng không thành tiếng”. Nói xong, quả nhiên nhìn thấy người bên cạnh cầm chén trà lên, uống vào còn nghe âm thanh ừng ực.

Sau đó nàng tiếp tục nói: “Chiều hôm nay, Quận chúa và nương tử ở phía sau viện ngắm hoa, đột nhiên phát hiện trong viện chúng ta lại có thể có hoa sơn trà, chính là cực phẩm Mười tám vị học sĩ*, cho nên rất hưng phấn trái sờ phải chạm, thúc cũng biết rồi đó, cực phẩm này vốn luôn rất kiêu ngạo, nhưng đến cuối buổi, mười tám vị chỉ còn lại có tám vị thôi”. Nói xong lại nhìn người bên cạnh, không nhìn không biết thì thôi, vừa nhìn liền bị dọa nhảy dựng, gương mặt đen tới mức có thể liều mạng với Bao công.

(*)Thập bát học sĩ: Là loại cực phẩm trong các loại hoa trà, có hình dáng đẹp và cấu trúc kỳ lạ, có đến 70 đến 130 cánh hoa xếp thành hình lục giác, nhiều lớp cánh sắp xếp theo trình tự rõ ràng, có trật tự, vô cùng xinh đẹp. Hai góc cánh hoa xếp xen kẽ nhau và xếp thành 20 vòng, đa số là 18 vòng nên mọi người gọi là “Mười tám vị học sĩ”.

Vì vậy tiếp tục nói: “Tôn thúc này, thúc cũng đừng quá khổ sở, Quận chúa cũng không biết hoa sơn trà này là hoa thúc yêu thích, là hoa thúc trồng tám năm mới nở, bất quá nàng ta cũng rất thích, nói muốn cho người làm mang về trồng trong vương phủ đó”. Tới đây, Tôn Thừa Hoan còn chưa kịp quay đầu lại nhìn, chợt nghe một tiếng xoảng, chén trà vỡ nát nhừ, mà bàn tay siết nát chén trà vẫn lành lặn như cũ, Tôn Thừa Hoan lập tức nuốt nước bọt, quả nhiên, Tôn thúc thâm sâu khó lường.

Sau đó chợt nghe âm thanh trầm thấp truyền đến: “Gia, ngài nói đi, phải làm thế nào Quận chúa này mới bằng lòng rời đi”. Tôn Thừa Hoan lập ức đem nguyên văn dặn dò của Lâm Duẫn Nhi nói ra, xong xuôi vẻ mặt chờ mong nhìn Tôn thúc, sau đó liền thấy lão nhân bên cạnh thâm độc cười, cười đến gian trá hèn mọn, sau đó nói: “Gia à, ta thì thấy có gì khó đâu, chỉ cần tiểu trù nương kia tha thứ cho Tương Vương là được đúng không. Vậy thì đơn giản lắm, lúc ngài vừa hồi phủ thành thân, không phải ta đã đưa cho ngài một gói thuốc sao, đã dùng qua chưa?”. Nói đến đây lập tức nhìn đến người đang lắc đầu như cái trống bỏi.

Vì vậy tiếp tục nói: “Còn đó là được rồi, ngài cảm thấy hiện tại nếu đưa cho tiểu trù nương và Tương Vương, người nào sẽ chiếm thượng phong?” Tôn Thừa Hoan lập tức đảo mắt, nói: “Tất nhiên là Châu Huyền rồi”. Tôn thúc mỉm cười nói: “Thuốc ta đưa cho ngài là thuốc nổi danh trong giang hồ, …, ngài đem thuốc này cho Châu Huyền, sau khi uống thuốc này liền mặc người xâm chiếm, sự tình có thể giải quyết viên mãn, nàng ta phải đáp ứng ngài sáng mai rời khỏi. Sau đó ngài sẽ không cần quản nữa, ta đảm bảo, ngay hôm sau tiểu trù nương sẽ dẫn theo Tương Vương rời khỏi đây”

Tôn Thừa Hoan vừa nghe xong, vẫn rất hoang mang, đắc tội Lâm Duẫn Nhi không phải chuyện đùa, nhưng mà cuối cùng vẫn lựa chọn tin tưởng Tôn thúc, vì vậy lập tức chạy về phòng tìm thuốc, liền như một cơn gió chạy về phía Tây Sương. Tôn thúc trong phòng, mỉm cười nhìn thân ảnh đi xa, nghĩ đến tình cảm chân thành mình dành cho hoa sơn trà, trong lòng liền bi phẫn, Lâm Duẫn Nhi, coi như ngài xui xẻo, ai bảo ngài lại có biểu muội như vậy.

Xa xa, Tôn Thừa Hoan liền thấy hai thân ảnh dưới bóng cây, nhận ra một người hình như là người nàng hận nhất, Sở Thiếu Đình, một người khác là Đỗ Nhược Chi, nhưng thời gian không cho phép nàng suy nghĩ nhiều, liền không nhìn nhiều nữa, chạy thẳng đến cửa phòng Từ Châu Huyền mới dừng lại.

Gõ cửa phòng hai cái, nghe được người lên tiếng trả lời sau đó đi vào, bên trong Từ Châu Huyền không phải đang nghỉ ngơi, mà ngồi trên cửa sổ ngắm trăng, nhìn đến trang phục ăn mặc đơn bạc, Tôn Thừa Hoan thật sợ nàng cứ như thế bị gió cuốn đi. Trong lòng nàng Từ Châu Huyền là người mà nàng cảm thấy gần gũi, tuy rằng bề ngoài lạnh lùng, nhưng đối với nàng cũng rất quan tâm, cho nên lần này coi như là mình giúp nàng đi.

Từ Châu Huyền nhìn người vừa vào liền đứng ngốc ở đó, mỉm cười, chào hỏi nàng rồi ngồi xuống trước bàn tròn, rót chén trà cho nàng, liền nhìn thấy người bên cạnh gãi gãi đầu, nhìn nàng nói: “Châu Huyền, Lâm huynh nói tỷ không tha thứ cho hắn, hắn sẽ ở mãi trong phủ không đi, vốn dĩ các người ở đây, ta cũng rất hoan nghênh, nhưng mà Quận chúa thì không giống vậy, mỗi ngày đều kề cận nương tử ta, cho nên ta muốn Lâm huynh nhanh một chút dẫn nàng ta về. Bất quá Lâm huynh nói, chỉ cần ta giúp hắn tìm cách để tỷ tha thứ, hắn sẽ bằng lòng rời đi, cho nên ta liền tìm đến tỷ”

Nói xong một hơi dài liền lấy gói thuốc trong ống tay áo ra, nói tiếp: “Gói thuốc này dùng một lần, Tôn thúc nói sau khi uống vào thì sẽ mặc người xâm chiếm, thúc còn nói chỉ cần ta đem thuốc đưa cho tỷ, sự tình có thể giải quyết viên mãn, cho nên bây giờ ta đem thuốc cho tỷ, tỷ phải đáp ứng ta là sáng sớm ngày mai liền dẫn các nàng đi, được không?” Từ Châu Huyền nghe lời này không thích hợp lắm, thực choáng váng đầu óc, nhưng câu cuối cùng thì lại nghe hiểu, chính là chuyện ân ân ái ái, có lẽ nàng sẽ có cách dùng, để người này chết cũng phải nếm thử sự lợi hại của nàng, oán hận đêm đó nàng vẫn chưa quên. Vì vậy lần đầu tiên cười thoải mái với Tôn Thừa Hoan, gật đầu xem như đồng ý.

Tôn Thừa Hoan một trận vui mừng, thầm nghĩ sau đêm nay có thể cùng nương tử có thế giới của hai người, sung sướng này khó có thể dùng ngôn ngữ biểu đạt, vì vậy lập tức cáo từ, về phòng ôm lão bà đi ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top