Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 32: Em muốn!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôn Thừa Hoan nhìn nam nhân ăn nói khép nép trước mắt, trong lòng có chút buồn cười.

Ở trong giới giải trí cũng được một thời gian, sao còn ngây thơ như vậy? Bọn họ không có sơ giao, dựa vào đâu muốn mình giúp hắn? Tôn Thừa Hoan không phải người tùy tiện phát thiện tâm, cô luôn lạnh nhạt lương bạc.

Cô đánh giá Giang Hoài, tiểu sinh lưu lượng cao này, Thịnh Đường phủng hắn còn không kịp? Muốn gia nhập phòng làm việc của Bùi Châu Hiền là có ý đồ gì?

Chờ đợi vài phút nhưng vô cùng lâu, Giang Hoài nhìn gương mặt lạnh nhạt tinh xảo dưới ánh đèn, trong lòng dần sinh ra cảm giác tuyệt vọng, từ nơi này của Tôn Thừa Hoan không chiếm được điều hắn muốn.

Mím môi, tươi cười cứng đờ, hắn giơ ly rượu: "Xin lỗi, quấy rầy." Quay đầu rời đi, lại thay bằng vẻ mặt khác đắm chìm vào nơi xa hoa trụy lạc.

Lục Dư Thanh cùng Bùi Châu Hiền nói về chuyện công tác sau đó nói chuyện khác.

Khi Tôn Thừa Hoan đến gần, chỉ nghe Bùi Châu Hiền nhàn nhạt nói: "Nếu một người không muốn được cứu vớt, vậy chị cùng không cần cứu cô ấy." Trong lòng đột nhiên lộp bộp.

Lúc trước ly hôn, có phải Bùi Châu Hiền cũng trải qua chuyện như vậy? Có phải dần rơi vào tuyệt vọng vì thái độ của mình? Cuối cùng dẫn đến kết thúc không thể vãn hồi? Dù Bùi Châu Hiền đã nói hết mọi thứ, trong lòng Tôn Thừa Hoan vẫn lo sợ, cô sợ một khi tỉnh mộng, sẽ quay về điểm bắt đầu.

Đung đưa rượu đỏ trong ly, Tôn Thừa Hoan muốn mượn ngoại lực che đi tâm lư lung lay quá mức của mình, môi cách gần ly rượu lạnh lẽo, một bàn tay cướp lấy ly rượu.

Bùi Châu Hiền nhớ rõ vẻ say rượu của Tôn Thừa Hoan, dù không ồn không nháo nhưng say rượu không phải là chuyện tốt.

Nàng ngửa đầu uống cạn rượu trong ly, lắc đầu nhìn Tôn Thừa Hoan.

Người có tửu lượng không tốt, đến nơi này không nên miễn cưỡng bản thân.

Ánh mắt Tôn Thừa Hoan chuyển xuống cổ Bùi Châu Hiền, cô làm động tác nuốt, lắc đầu không tiếp tục suy nghĩ miên man bất định.

Có lẽ thanh tịnh lâu rồi, đốm lửa trong lòng không ngừng thiêu cháy vùng thảo nguyên không cách nào ngăn lại.

Đôi mắt Bùi Châu Hiền bao phủ bởi một tầng hơi nước, mang theo vài phần mê ly, trong nháy mắt Tôn Thừa Hoan hy vọng nàng có thể say.

Nhưng tửu lượng cùng tự chế không cho phép Bùi Châu Hiền xảy ra chuyện này, đến khi tàn cuộc, nàng vẫn là một trong những người thanh tỉnh nhất.

Đường về phòng không ngắn, Tôn Thừa Hoan ra thang máy đi theo sau Bùi Châu Hiền, mắt thấy nàng dần vào phòng, lần này không có kịch bản, nếu không cho phép mình cửa thì làm sao bây giờ? Trong lòng nôn nóng, động tác vĩnh viễn nhanh hơn suy nghĩ, cô bước đến như cá chạch linh hoạt, len lỏi qua người Bùi Châu Hiền cùng cửa.

Ngồi trên sô pha, mắt lờ mờ mê ly giả say, nhẹ giọng nói: "Đầu em đau, uống nhiều rượu."

"..." Bùi Châu Hiền đóng cửa, khoanh tay trước ngực, chậm rãi bước đến trước mặt Tôn Thừa Hoan, bàn tay mát lạnh dán lên mặt cô, như gặp chuyện lạ nói, "Có lẽ là say rồi, em về phòng mình ngủ đi." Tôn Thừa Hoan căn bản không uống nhiều rượu, nào có người dám mời cô? Dù đạo diễn Lý Âu kính rượu, cũng bị Bùi Châu Hiền chắn.

"Uống say tứ chi vô lực, đầu còn đau nữa." Tôn Thừa Hoan bắt lấy tay Bùi Châu Hiền, con ngươi đảo qua ngụy trang, cô chớp mắt nhìn Bùi Châu Hiền, tay tăng thêm chút lực kéo nàng vào lòng mình, thấp giọng hỏi, "Chị cùng Lục Dư Thanh thảo luận gì vậy? Chị ấy không phải nói không đến sao?"

"Chị ấy đến em không vui?" Bùi Châu Hiền xoay người, tay chống lên vai Tôn Thừa Hoan, nhàn nhạt hỏi.

Lời phủ nhận vừa đến môi thì bị Tôn Thừa Hoan nuốt xuống, cô cười nhìn Bùi Châu Hiền, thản nhiên nói: "Phải, gần đây chị ấy không cho em cơ hội trò chuyện với chị. Hai người là nói chuyện không muốn cho em nghe sao."

"Có vài việc em nghe cũng không sao." Bùi Châu Hiền cười nhẹ đáp, "Còn em với Giang Hoài thì thầm chuyện gì? Cậu ấy vì sao nhiều lần tìm em? Trong đoàn phim, thì vô cùng ân cần, mọi người đều nhìn thấy." Lời này nếu là bình thường, nàng sẽ không hỏi, dù sao cũng thuộc về chuyện nhàm chán vô nghĩa.

Nhưng ngày ấy được Tôn Khai Dương đánh thức, nàng đã thử một ít việc trước đây chưa từng làm, cảm thấy cũng không tệ lắm.

"Em còn tưởng cậu ta mơ ước sắc đẹp em." Tôn Thừa Hoan hừ một tiếng, dùng ngữ khí đùa giỡn đáp.

Cẩn thận nhìn biểu cảm của Bùi Châu Hiền, thấy mặt nàng vẫn nhẹ nhàng như cũ, Tôn Thừa Hoan mới nói thêm, "Cậu ta hỏi em có thể cho cậu ta gia nhập phòng làm việc của chị không, ý của cậu ta hình như không muốn ở lại Thịnh Đường. Giang Hoài này, có nhan sắc, nhưng kỹ thuật diễn..." Con ngươi xoay chuyển, có vài lời không cần phải nói ra, mọi người cũng có thể ngầm hiểu.

Tiểu sinh lưu lượng thì thế nào? Cũng cùng mặt hàng với người được xưng là 'bình hoa' như cô thôi, Thịnh Đường có thể bồi dưỡng ra một nghệ sĩ như Bùi Châu Hiền, nhưng phần lớn đều sản xuất dây chuyền tạo ra tiểu hoa tiểu sinh.

"Cậu ta thật sự không muốn ở lại." Trầm mặc giây lát, Bùi Châu Hiền nhàn nhạt đáp, "Có thể em không biết, Giang Hoài là con ngoài giá thú của lão tổng Thịnh Đường Giang Thủ Phương, là kiểu không thể lên bàn gặp mặt. Những người anh em cùng cha khác mẹ kia của Giang Hoài chưa chắc có thể bao dung cậu ta, Giang Thủ Phương có thể cho cậu ta một ít tài nguyên, mà những người anh em tranh quyền đoạt thế kia cuối cùng sẽ không chừa đường sống cho cậu ta, Giang Hoài cũng tự biết điều này."

"Sao? Còn có chuyện này sao?" Tôn Thừa Hoan thật không biết điều này, nhíu mày, hỏi: "Không lẽ chị muốn nhận Giang Hoài."

Bùi Châu Hiền lắc đầu nói: "Không, kỹ thuật diễn của cậu ta không được."

Phản ứng của Bùi Châu Hiền là có tình có lý, nhưng nghe ngữ khí của nàng. Tay Tôn Thừa Hoan đặt lên eo Bùi Châu Hiền, cách áo lông mỏng vuốt eo nàng, tinh thần chạy đến nơi khác, qua một lúc mới trở về hỏi: "Cho nên sau khi phòng làm việc của chị thành lập cũng không thể nhận em sao?"

"Đúng vậy." Bùi Châu Hiền đáp như vậy xem như khá tàn nhẫn, cũng lờ đi ánh mắt đáng thương của Tôn Thừa Hoan.

Tôn Thừa Hoan cũng biết Bùi Châu Hiền không có thái độ cẩu thả trong công tác, bĩu môi không trách cứ, ngược lại vì nàng nghiêm túc mà mê muội.

Đôi tay không tha bắt lấy eo Bùi Châu Hiền, nhìn người không còn trong lòng ngực, chỉ còn lại cảm giác hư không khó miêu tả, cô mím môi có chút tiếc nuối.

Cô nói với Bùi Châu Hiền, "Em trở về tắm."

Ý là nhớ đừng khóa cửa.

Buổi tối cuối cùng trong khách sạn này, Tôn Thừa Hoan muốn ngủ với Bùi Châu Hiền, có vài lời chưa nói xong đã bị Lục Dư Thanh ngắt ngang.

Dù Bùi Châu Hiền đã quên mất đề tài trước đó, nhưng cô vẫn nhớ rõ.

Bùi Châu Hiền không lên tiếng, Tôn Thừa Hoan thấy được sự ngầm đồng ý trong mắt nàng, trong lòng lập tức nhảy nhót.

Khi cô mặc áo ngủ vào phòng Bùi Châu Hiền, lúc này Bùi Châu Hiền đã lau khô tóc.

Kịch bản trước đã được thay bằng điện thoại, khi thì thoải mái, khi thì nhíu mày, không biết điều gì tác động cảm xúc của nàng.

Trên mặt Tôn Thừa Hoan vẫn tươi cười xán lạn, chui vào ổ chăn cô tò mò nhìn điện thoại Bùi Châu Hiền, còn chưa nhìn rõ, trên trán đã bị búng một cái.

Tôn Thừa Hoan xoa trán, trong mắt tò mò, hỏi: "Chị đang xem gì vậy?"

Bùi Châu Hiền nhìn cô, nhẹ giọng nói: "Lịch công tác tiếp theo."

Tôn Thừa Hoan nói: "Sao giống như ảnh chụp vậy? Lịch công tác không phải là bảng biểu sao?"

Bùi Châu Hiền trừng cô, nghiêm mặt nói: "Em nhìn lầm rồi."

"Được rồi." Tôn Thừa Hoan vẫn không tin, nhưng nếu Bùi Châu Hiền đã phủ nhận, cô cũng không tiếp tục truy vấn.

Trong tiệc rượu, cô cong mắt muốn nói chuyện quan trọng, nhưng Lục Dư Thanh đột nhiên xuất hiện.

Lúc này mới có cơ hội một chỗ với Bùi Châu Hiền, lại không biết nên nói thế nào.

Do dự nửa ngày, "em" cả ngày sau đó lâm vào trầm mặc.

Biểu cảm ngày càng rối rắm, còn mang theo thấp thỏm cùng bất cẩn.

Nghĩ đến trạng thái lúc say rượu của Tôn Thừa Hoan, đáng thương lại bất lực như đứa nhỏ bị vứt bỏ, chật vật khó tả, lòng Bùi Châu Hiền hơi run lên, con ngươi nháy mắt trầm xuống, nhìn mặt Tôn Thừa Hoan, ôn nhu hỏi: "Em muốn nói chuyện gì với chị?"

"Em, em..." Đầu lưỡi như dính lại, dưới ánh mắt Bùi Châu Hiền, Tôn Thừa Hoan giỏi ăn nói đã biến mất.

Cô rất sợ bị cự tuyệt, nhưng nếu không hỏi, trong lòng cô như bị kim đâm.

Cảm giác eo mình chợt nặng, Tôn Thừa Hoan chui vào lòng Bùi Châu Hiền, hơi ngẩng đầu nhìn đôi môi hồng thuận kia, mặt cô dần hồng.

Không lẽ là!

Trong đầu Bùi Châu Hiền hiện lên một suy đoán, tai bắt đầu ửng đỏ.

Cả người Tôn Thừa Hoan nằm trong lòng nàng, áo ngủ vì thân thể vặn vẹo mà có lỗ hổng rộng, có thể nhìn thấy khe rãnh.

Da thịt non mịn dưới ánh đèn như ngọc oánh.

Dục niệm đột nhiên dâng lên như lửa bỏng đốt cháy yết hầu.

Nàng không phải người trọng dục vọng, nhưng không có nghĩa nàng không bị người trong lòng hấp dẫn.

Tựa như đã lâu rồi chưa chạm vào thân thể mềm mại được bao lấy lớp dưới quần áo này, hình ảnh động tình dần hiện lên trong ký ức sâu thẳm.

Lúc này sắc mặt Tôn Thừa Hoan ửng đỏ, ánh mắt mê ly, như e lệ ngượng ngùng.

Giống như chốt mở, mở ra khát vọng được giấu kín hồi lâu trong cơ thể kia.

"Em muốn..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top