Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 69: Muốn Bùi lão sư hôn mới có sức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy năm gần đây ít vận động, leo mấy trăm m lên núi còn có thể tự tin vỗ ngực nói mình có thể, nhưng nhìn đỉnh núi tận trời cao của Vọng Nguyệt Sơn, Tôn Thừa Hoan có chút sầu.

Lúc này mới leo chưa đến nửa giờ, cô đã liên tiếp nghiêng đầu nhìn vẻ mặt thích ý của Bùi Châu Hiền, nhỏ giọng lẩm bẩm vài câu.

"Càng dừng sẽ càng mệt." Bùi Châu Hiền nhấp môi cười khẽ, nhận lấy túi leo núi trong tay Tôn Thừa Hoan.

Từ đầu cô nói để mình cầm nhưng tình huống hiện tại cô không thể không trực tiếp đưa cho Bùi Châu Hiền.

Người leo lên Vọng Nguyệt Sơn cũng không nhiều, tốp năm tốp ba, thiết bị leo núi đều đầy đủ, ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy gánh hàng cùng leo núi.

Bùi Châu Hiền tuy nói vậy nhưng vẫn dừng lại, tìm được tảng đá sạch sẽ, vẫy tay với Tôn Thừa Hoan: "Lại đây."

Tôn Thừa Hoan vẻ mặt e lệ, trong lòng hơi không chịu thua, nhưng biết không thể đối nghịch với đôi chân nặng như trì lúc này của mình, thành thật ngồi cạnh Bùi Châu Hiền, bật quạt tay nói: "Sao không làm một cái cáp treo nhỉ? Từ dưới leo lên thật sự quá mệt."

"Người đến Vọng Nguyệt Sơn hầu hết là hành hương, em thấy ai đi hành hương mà ngồi cáp treo lên núi không?" Bùi Châu Hiền cười nhẹ, lấy khăn giấy lau mồ hôi trên trán Tôn Thừa Hoan.

Phía tây Tây Nam hiện tại đang nghênh đón khí hậu oi bức.

Đường này không đi bao lâu, mồ hôi đã như thác đổ.

"Chờ chúng ta về, mỗi cuối tuần dành chút thời gian, ra ngoại ô leo núi, rèn luyện thân thể."

Tôn Thừa Hoan vừa nghe leo núi đã sợ, cô ngẩng đầu đáng thương nhìn Bùi Châu Hiền nói: "Em có thể từ chối không?"

Động tác trên tay Bùi Châu Hiền hơi dừng như trầm tư suy nghĩ, cuối cùng dưới ánh mắt mong chờ của Tôn Thừa Hoan lắc đầu, tàn nhẫn cự tuyệt: "Không thể, thể lực của em quá kém."

"Nói bậy!" Tôn Thừa Hoan vừa nghe lập tức đứng lên, hừ một tiếng, hai tay ôm ngực, cúi đầu lườm Bùi Châu Hiền: "Thể lực của em thế nào chị còn không rõ? Không nghỉ nữa, chúng ta tiếp tục hướng về phía trước." Hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang ưỡn ngực, cô như chạy chậm trên thềm đá xanh ngát kia.

"Em cẩn thận chút." Bùi Châu Hiền nhìn bóng cô bất đắc dĩ lắc đầu.

Leo núi thật sự không phải trải nghiệm tốt đẹp, giữa sườn núi có một cánh cửa hoa văn cổ xưa, ghi ba chữ to 'Trung Thiên Môn'.

Nơi này có các quán ăn cùng khách sạn, còn có các bà lão ngồi dưới đất bán nước khoáng cùng hương khói.

Hành khách leo núi lúc này đều dừng bước, ngồi bên bàn đá bắt đầu ăn cơm bổ sung năng lượng.

Hai người Tôn Thừa Hoan đi đến đã muộn, chờ khi leo đến Trung Thiên Môn, chỉ còn lại chút đồ ăn vặt cùng hộp cơm nằm trên bàn như đang kể chuyện gì vừa xảy ra.

Cúi đầu nhìn giờ, đã đến hai giờ chiều.

"Chị nói chúng ta có thể lên Nguyệt Thần Điện trên đỉnh núi trước tối không?" Tôn Thừa Hoan chống cằm, giọng có chút u buồn.

Cô chưa từng leo núi ban đêm, bốn phía đều là rừng, ban đêm còn có tiếng kêu, nếu đột nhiên xuất hiện một hồn ma, còn chưa đến lúc đó, Tôn Thừa Hoan đã bị cảnh tượng trong đầu khiếp sợ, nhanh chóng ôm lấy tay Bùi Châu Hiền.

Bùi Châu Hiền cúi đầu dò hỏi: "Sao vậy em?"

Sao có thể nói cho chị là mình bị quỷ hồn do bản thân tưởng tượng dọa sợ được? Đôi mắt khẽ chớp, Tôn Thừa Hoan tươi cười ái muội, cố ý nhỏ giọng nói: "Cả người đau, muốn Bùi lão sư hôn hôn mới có sức."

"Em..." Bùi Châu Hiền lườm Tôn Thừa Hoan, đôi mắt gợn sóng.

Tôn Thừa Hoan chỉ nói đùa, hoặc ít nhất trước khi Bùi Châu Hiền cúi đầu, cô không thật sự nghĩ vậy.

Kinh ngạc như gió thổi mây trôi, cô duỗi tay ôm lấy cổ Bùi Châu Hiền, quấn lấy đầu lưỡi của nàng chơi đùa, sau một lúc mới tách ra, liếm đi chỉ bạc nơi khóe môi, híp mắt cười nói: "Được rồi, lúc này mới có sức."

Khi sắp đến hoàng hôn, đường núi như có sương mù không thấy rõ đường phía trước, cảm giác như tiên cảnh.

Cây cối xanh ngát hai sườn lung lay trong mây mù nửa ẩn nửa hiện, đình viện đỏ như bị bao lấy trong mông lung.

"Có đôi khi em cũng hâm mộ những ẩn giả trong núi." Tôn Thừa Hoan cảm khái nói.

"Ở đây hai ba ngày thật sự là lựa chọn không tệ, chẳng qua nếu dừng chân lâu ở đây, chỉ sợ em sẽ không còn suy nghĩ này." Bùi Châu Hiền khẽ cười nói.

Ẩn gia trong núi đều tự mình xây dựng, nếu luôn không xuống núi thì trước đó còn phải chuẩn bị lương thực, không nói đến sơn tuyền ở đâu chỉ nói trong núi sâu có hổ báo rắn trùng, những điều này làm sao người sống lâu trong thành phố như các nàng có can đảm sống.

Vừa ngẩng đầu đã thấy Nguyệt Thần Điện nguy nga mơ hồ, Bùi Châu Hiền vươn tay về phía Tôn Thừa Hoan, mười ngón tay đan nhau thong thả bước đến.

Leo núi liên tiếp mấy giờ, lòng bàn chân nổi lên không ít bọt nước, ma sát một chút cảm giác đau xuyên tim thấu xương.

Nàng cảm giác như vậy, nghĩ đến Tôn Thừa Hoan cũng không thể tốt hơn mình nhiều.

Trừ lúc đầu oán giận chút, lúc sau chưa từng thấy cô than một tiếng: "Sắp đến rồi, kiên trì chút nữa." Trong mắt Bùi Châu Hiền lóe lên ánh sáng.

"Ân." Tôn Thừa Hoan dùng sức gật đầu, trong mắt cô tràn ngập hưng phấn: "Trước kia nghe nói Nguyệt Thần Điện, nhưng vẫn luôn không có cơ hội đến, cảm giác sùng bài mang theo tính chất nguyên thủy như này là lần đầu tiên em đến." Cảm giác tò mò, hưng phấn tan đi sự mỏi mệt của thân thể, cô thậm chí muốn lôi kéo Bùi Châu Hiền, chạy nhanh đến, đáng tiếc chỉ là muốn, hai chân nặng như chì đã bắt đầu kháng nghị.

Người đến hành hương đều là ngày đầu lên núi, sau đó ở trong lều hoặc ở lữ quán nghỉ một đêm, sau đó bắt đầu thành kính bái Nguyệt Thần.

Nguyệt Thần Điện rất ít có lượng khách lớn, lữ quán ở đây hiếm khi đạt đủ số lượng, gương mặt nhân viên công tác cũng lười biếng, khi có người hỏi giá, cũng chỉ lười biếng chỉ tấm biển đen ngoài cửa.

Trên bản viết vài chữ ghi giá cả, không tiện nghi nhưng so với một vài danh sơn sư tử ngoạm đã phúc hậu rất nhiều.

Bên sườn Tây lữ quán có gần trăm tượng đá, bên trên có một tấm bia khắc ba chữ 'Vọng Nguyệt Đài'.

Lều trại của lữ khách đều ở chỗ này, hiện tại chỉ thưa thớt vài cái, có vài nam sinh đang đùa ở lều trại, cùng một tiểu cô nương trẻ tuổi đang xem kính viễn vọng, chờ màn đêm buông xuống.

Trên đỉnh núi không có cây cối cùng nhà cao tầng che khuất những vì sao lộng lẫy trên trời.

Sau khi đặt hành lý ở lữ quán xong, còn chưa nghỉ ngơi mấy phút, Tôn Thừa Hoan hứng thú hừng hực lôi kéo Bùi Châu Hiền ra ngoài xem cảnh đêm, có người lên núi xem mặt trời mọc, mặt trời lặn, mà ở Nguyệt Thần Điện này đương nhiên nên xem trăng, giờ khắc này cô đã quên sự mệt mỏi của mình.

"Đợi đã." Bùi Châu Hiền tránh khỏi tay Tôn Thừa Hoan.

Lấy một áo khoác dày trong hành lý ném vào tay Tôn Thừa Hoan, nói: "Ban đêm trên đỉnh núi sẽ lạnh hơn chân núi, mặc quần áo rồi hẳn ra ngoài, đừng để bị cảm." Tôn Thừa Hoan suýt quên chuyện này, cô nghiêng đầu cười với Bùi Châu Hiền chốc lát, đáp: "Được được, chúng ta mau ra nhìn xem, hôm nay mùng mười bốn, cũng gần đến trăng tròn."

Dưới ánh trăng tròn khuyết có thể nhìn thấy tư thái thẹn thùng nửa che nửa lộ của nàng, nắm tay bước đi dưới chân đã là tình thú của rất nhiều năm trước, sự lãng mạn của việc nhìn sao nhìn trăng đã bị sự vội vã của xã hội che mất, khi người ta nhắc đến thanh thiếu niên không màng tất cả đắm chìm trong phong hoa tuyết nguyệt, khóe môi cong lên, mày hơi giương mang theo ba phần khinh thường, cùng bảy phần trêu đùa.

Nghênh đón các nàng là tinh thần hỗn độn bị gió núi thổi tỉnh, Tôn Thừa Hoan nắm chặt quần áo không thể không thầm cảm thấy may vì Bùi Châu Hiền có chuẩn bị trước.

Từ khách sạn đến Vọng Nguyệt Đài, chưa đến 20m, các nàng thản nhiên như muốn đi mấy tiếng đồng hồ.

Tôn Thừa Hoan nắm chặt tay Bùi Châu Hiền, có chút không an phận ngoéo ngón út của nàng, mặt mày dào dạt thỏa mãn, vui sướng.

Tôn Thừa Hoan chu môi, ý bảo Bùi Châu Hiền nhìn phía trước: "Chỗ đó còn có người khác." Lúc này nam sinh trong lều đang ngồi xếp bằng dưới đất chơi bài, mà tiểu cô nương ôn nhu còn lại thì vừa cười nói vừa vươn chân đá người gần mình nhất.

Cách họ khá xa, một người đàn ông trung niên đang thổi sáo dưới trăng, giai điệu theo gió truyền vào tai.

"Cậu đá bọn mình thì có lợi ích gì, Liễu nhi còn ở trong lều, tự cậu mời cậu ấy ra đi." Tiếng cười nói của nam sinh vang lên, gương mặt tiểu cô nương dần đỏ ửng.

Bùi Châu Hiền cười khẽ đáp: "Bọn họ có lẽ là đi du lịch tốt nghiệp." Thời học sinh luôn tươi đẹp, ngây thơ.

Tiểu cô nương trong tiếng cười của các nam sinh cùng dần đi về một trong các lều, lúc sau sợ hãi, rụt rè, không dám nhúc nhích như bị ai điểm huyệt.

"Này, bên kia là Tôn nữ thần hay là mình nhìn lầm?" Đột nhiên một tiếng nói truyền đến, Tôn Thừa Hoan bị điểm danh theo bản năng muốn chạy, nhưng tay bị Bùi Châu Hiền nắm chặt lấy.

Nghiêng đầu nhìn ý cười nơi đáy mắt kia, tâm cô cũng dần trầm tĩnh.

Ngẩng đầu nhìn nam sinh ngây ngô chạy chậm đến, tươi cười của cô càng xán lạn.

"Thật sự là Tôn lão sư cùng Bùi lão sư! Mẹ ơi! Tiểu Đào, cậu mau gọi tiểu Liễu đến, nữ thần của cậu ấy xuất hiện rồi!" Nam sinh sửng sốt một lát, sau đó vẻ mặt hưng phấn vẫy tay với bạn học.

Nhưng vẫn giữ khoảng cách với Tôn Thừa Hoan, nhút nhát không dám đến gần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top