Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 4

Thời hạn Joo Hyun được thuê làm người yêu là bảy ngày, được bắt đầu tính vào lúc cô nhập học. Kể từ lúc đó đến bây giờ thì đã là hai ngày chẵn, tức thời gian còn lại là năm ngày. Và trong năm ngày này, có vẻ như Joo Hyun đều có hẹn với cái tên Bo Gum  gì đó, vậy nên đây cũng chính là lúc Wendy phải hành động.

Ngày thứ nhất.

Joo Hyun quả nhiên không hổ danh là nhân viên Top 1, ngoại trừ ngoại hình hoàn hảo ra, cô cũng là một người rất biết làm người khác vui lòng. Chẳng hạn như hôm nay vừa mới reng chuông là Joo Hyun lập tức dọn đồ với tốc độ ánh sáng mà tông thẳng ra khỏi trường, khiến cho Wendy phải dốc hết hơi chạy đi xin nghỉ sinh hoạt câu lạc bộ điền kinh của mình một bữa và lại dốc hết hơi để có thể bắt kịp cô nàng.

Trước cổng trường, một chiếc xe Mercedes đời mới khoa khoa trương trương đậu ngay giữa lối đi, một nam nhân ăn mặc sang trọng đang đứng dựa vào xe, bộ dạng như đang đợi ai đó.

“Anh Bo Gum” – Joo Hyun từ xa đi đến nhẹ nhàng gọi.

Không ngờ tên này ngoài việc tham tiền ra lại còn thích ra vẻ. – Wendy  thầm nghĩ.

“A, em đến rồi à? Vào xe đi.”

“Vân-...”

“Bae Joo Hyun!!!” – Wendy  không biết từ đâu rất đúng lúc chạy ra nắm lấy tay Joo Hyun không cho cô lên xe, mặt thì tỏ vẻ rất nghiêm trọng. – “Chủ nhiệm nói cậu bây giờ ngay lập tức phải quay vào trường học phụ đạo kìa!”

“Cái gì?”

“Chủ nhiệm nói trong lớp cậu học bết quá nên phải ở lại phụ đạo, không thì sẽ không tốt nghiệp được đâu!”

Mặc dù Joo Hyun công nhận một điều là cô không có duyên với việc học thật, trong giờ học nếu như không ngủ thì đầu óc cũng toàn để trên mây, nhưng cô thấy mình hình như cũng đâu đến mức tệ hại tới nỗi phải ở lại học phụ đạo đâu? Vả lại cô cũng không biết bản thân ở đây học được bao lâu nữa hay là lại bị chuyển sang trường khác theo yêu cầu của người thuê mới.
Trong khi Joo Hyun vẫn còn ngơ ngơ suy nghĩ thì đã bị Wendy lôi vào trường tự lúc nào rồi.

“Thật xin lỗi, anh hẹn cậu ấy bữa khác nha, việc học quan trọng hơn mà!” – Wendy quay lại nói với tên Bo Gum với vẻ mặt hối lỗi giả tạo.

Wendy dẫn Joo Hyun vào trường đi lòng vòng một hồi rồi lại dẫn cô ra cổng sau và đẩy luôn cô vào chiếc Limo quen thuộc của mình.

“Chúng ta đi thôi.” – Wendy cười vui vẻ nói với bác quản gia.

“Đi đâu? Không phải vào trường học phụ đạo sao?” – Joo Hyun vẫn còn ngơ ngác khiến cho Wendy phải bật cười vì độ đáng yêu của cô nàng.

“Xạo đó.”
Cái gì!!!!!!?”

Thế là cả ngày hôm đó Joo Hyun đi chơi với Wendy.

Ngày thứ hai.

“Bo Gum-si”

“A, Joo Hyun hôm qua không đi chơi được thật tiếc quá...”

“Anh đừng nhắc đến nó nữa, đi thô-...” – Mặt Joo Hyun lập tức hầm hầm lại.

Cô chưa kịp dứt câu thì lại một lần nữa Wendy  không biết từ đâu đúng lúc bay ra nắm lấy tay cô.

“Bae Joo Hyun!!! Hôm nay là hạn chót để cậu chọn câu lạc bộ cho mình rồi đó, mau mau vào chọn thôi!”

“Thật xin lỗi anh, anh hẹn cậu ấy bữa khác nhé?” – Biểu hiện trên mặt Wendy không khác gì hôm qua.

“Ậu ại ính ạo ữa ả!!?” [Cậu lại tính xạo nữa hả!!?] – Joo Hyun muốn hét lớn lên nhưng đã bị Wendy bịt miệng lại.

Tên Bo Gum đó lại chỉ biết chôn chân đứng đó nhìn Joo Hyun bị kéo xệch xệch vào trường.

Ngày thứ ba.

Có vẻ như tên Bo Gum đó đã khôn ra được một chút, hắn không hẹn Joo Hyun sau giờ học nữa mà là hẹn vào buổi tối, tránh xảy ra sự cố như hai lần trước. Wendy đang ngồi ngẫm nghĩ xem nên phá như thế nào thì Joo Hyun từ xa hùng hổ đi đến đập thật mạnh lên bàn, trừng mắt nói.

“Son Wendy!!!”

“Ô, hôm nay cậu bắt chuyện với tôi trước luôn à? Bất ngờ ghê!”

“Cậu có phải là con nít không hả!!? Đi bày ba cái trò vớ vẩn để phá tôi!”

“Tôi làm gì?”

“Cậu còn dám nói nữa!!” – Joo Hyun chưa bao giờ mất bình tĩnh đến mức như vậy, cũng không trách cô được, là vì cô gặp phải một người quá sức mặt dày như Wendy mà thôi.
Được rồi, tôi làm vậy là vì tôi thích cậu mà.” – Wendy định lấy tay xoa mặt Joo Hyun nhưng cô nàng đã nhanh chóng né ra. – “Tên đó không có gì tốt đẹp đâu, tôi biết mặc dù cậu chỉ là người yêu thuê của hắn thôi nhưng tốt nhất nên dẹp đi thì hơn.”

“Mặc kệ tôi. Tối nay tôi có hẹn, đừng cho tôi thấy bản mặt cậu đi phá đám nữa.” – Joo Hyun lạnh lùng ra lệnh rồi xoay lưng về chỗ ngồi.

Wendy mỉm cười vẫy tay tạm biệt nàng, lẩm bẩm.

“Bướng bỉnh thật.”

Tối hôm đó.

“Em muốn ăn tối ở đâu?” – Tên Bo Gum mở cửa xe cho Joo Hyun

“Đâu cũng được.”

“Joo Hyun-si!!!!!”

“Tôi đã nói là...” – joo Hyun giận dữ quay lại nhưng cô ngay lập tức ngẩng người, cô gái đang đứng trước mặt cô lúc này không phải là Wendy, mà là Yeri.

“Joo Hyun à.Tớ mới bị thất tình, đi uống chung với tớ giải buồn nàooo!!!”

“Cậu...”

“Đi đi, không nói nhiều, tớ đang cần giải tỏa bầu tâm sự càng nhanh càng tốt đây! Nếu cậu ngại đi riêng với tớ thì tớ đi chung ba người với cậu cũng được!”

Vừa dứt câu thì Yeri đã nhảy tót lên chiếc Mercedes của tên Bo Gum và ngồi chễm chệ trên đó, cứ như đó là xe của cô vậy.

Thế là buổi đi ăn tối lãng mạng đã chuyển sang một buổi uống bia giải sầu.

Ngày thứ tư.

“Tôi đã bảo cậu đừng có phá rồi mà!!!”

“Thì tôi có phá nữa đâu, là Yeri mà.” – Wendy khẽ nghịch cây viết trên bàn nói.

“Đồ chết tiệt! Cậu nghĩ tôi không biết là do cậu giật dây nên Yeri mới làm theo à!?”
Wendy nheo mắt nhìn nhìn cô một lúc rồi giơ cả hai tay lên như kiểu đầu hàng.

“Thôi được, cậu không thích thì thôi vậy, tôi không làm phiền cậu nữa.”

Joo Hyun nghe vậy thì hiển nhiên là không tin, bản thân thầm nghĩ cách để đối phó. Thế nhưng cô không ngờ hôm đó Wendy lại ngoan ngoãn không phá cô thật, mà hôm đó cũng vừa vặn là ngày tên Bo Gum dẫn cô ra mắt với ba hắn ta.

Thật vớ vẩn, ông đang bị thằng con ông dắt mũi có biết không? – Trước mặt lão già đó, Joo Hyun khinh bỉ nghĩ thầm trong lòng.

Ngày cuối cùng.

Tên Bo Gum nói với cô rằng muốn cùng cô đi uống chúc mừng, hắn đã hào phóng bao trọn cả một quán bar, vốn Joo Hyun không muốn đi nhưng vì hắn nài nỉ dữ quá, cô nể tình dù gì cũng là ngày cuối hắn thuê cô rồi nên đành miễn cưỡng đồng ý.

Trong một quán bar rộng lớn nhưng tuyệt nhiên chỉ có hai người ngồi rót rượu cho nhau, khung cảnh thật khiến cho người ta có chút lạnh sống lưng, tửu lượng Joo Hyun không thấp nhưng cũng không cao, uống được vài ly thì cô tỏ ý không muốn uống nữa, tên Bo Gum thấy thế thì lại bắt đầu nài nỉ Joo Hyun.

“Sao nhanh vậy? Mới có vài ly thôi mà?” – Mùi rượu nồng nặc phả ra từ người hắn khiến cho cô rất rất khó chịu.

“Chúng ta đi ăn tối ăn mừng không được sao?”

“Lỡ mướn trọn cả một quán bar này rồi, bây giờ đi không phải là đốt tiền sao?”

Joo Hyun khinh bỉ nhếch miệng cười, ý đồ của hắn ta, cô biết rõ. Cô định ấn vào chiếc bông tai của mình để gọi hộ vệ tới giải quyết thì bất chợt một tiếng “Rầm” lớn vang lên, sau đó một bóng người nhỏ nhắn đi vào, kế đến là cả một đám người mặc đồ đen hung tợn.

Không cần nói Joo Hyun cũng nhận ra được đây là ai.

“Tôi đã nói với cậu tên này không có gì tốt đẹp hết rồi mà.” – Wendy  nở một nụ cười nửa miệng.

“Các người là ai? Sao lại dám tự tiện xông vào đây? Vệ sĩ đâu!? Vệ sĩ đâu hết rồi!!?” – Tên Bo Gum hung tợn đứng dậy quát.

“Âm lượng nhỏ lại một chút thôi, nhức đầu quá.” – Wendy nhăn mặt. – “Cái đám vệ sĩ vô dụng của anh, tôi đã cho bọn chúng ngủ sớm hơn thường ngày một chút rồi.”

“Cô nói cái gì?”

“Bây giờ là đến lượt anh đấy.”

Wendy nói nhẹ tênh, khiến cho tên Bo Gum đó có phần không kịp phản ứng.
Đánh!!!!!” – Wendy khoanh tay nghiêm mặt ra lệnh, lập tức đám người mặc đồ đen đằng sau bay đến đánh đấm túi bụi vào tên Bo Gum  khiến cho hắn chỉ kịp la oai oái rồi nằm hẳn xuống đất chịu đòn.

Trong khi đám hộ vệ của mình xử lý tên kia thì Wendy nhẹ nhàng đi đến quầy Bar, nghịch ngợm gì đó không rõ, vài phút sau thì chuyển hướng sang Joo Hyun.

“Cậu say rồi, uống nước chanh giải rượu đi.”

“Tôi chưa say, không cần.” – Joo Hyun  vẫn bướng bỉnh như ngày thường.

“Nè, tôi vừa mới cứu cậu đó, tôi thậm chí còn pha nước chanh cho cậu nữa. Cậu nể mặt tôi một chút có được không?”

“Tôi chưa kịp gọi người thì cậu đã đến rồi thôi.”

“Không cần biết, miễn là tôi cũng đã cứu cậu rồi, ly nước chanh này, cậu uống xem như là cám ơn tôi đi.” – Wendy bất mãn nói. – “Dù sao thì người cậu cũng đầy mùi rượu, tôi khó chịu lắm.”

Joo Hyun khi nghe thấy Wendy bảo mình hôi mùi rượu thì lập tức mặt nóng cả lên, cô giật mạnh ly nước trong tay Wendy  và uống một hơi hết sạch.

“Vừa lòng cậu chưa!!”

Khi ý thức Joo Hyun vẫn còn tỉnh táo, điều cô duy nhất nhớ rõ chính là nụ cười gian manh của Wendy từ từ nở trên môi.

Đúng vậy, làm gì có vụ Son Wendy này lại ân cần như thế cơ chứ? Joo Hyun  bắt đầu cảm thấy cả người nóng bức khó chịu, cổ họng khô khốc, hô hấp cũng trở nên khó khăn hơn, không cần nói cô cũng biết Wendy  đã bỏ thứ gì vào ly nước chanh vừa nãy rồi. Joo Hyun cực lực kiềm chế bản thân, hay tay bấu chặt vào mặt sofa, móng tay thậm chí muốn cắm xuyên thủng cả chiếc ghế.

“Cậu...” – Joo Hyun gằn giọng nhìn Wendy.

“Bình tĩnh nào.” – Wendy  liếm môi cười. – “Đi thôi, ở đây ngột ngạt quá.”

Nói rồi Wendy  bế cả người Joo Hyun lên đi ra khỏi quán bar, không ngờ người nhỏ con như thế mà lại khỏe cực kỳ. Khi  đi ngang qua tên Bo Gum đó cô còn đạp thêm một cái vào mặt hắn.

Đặt Joo Hyun lên xe, Wendy ra lệnh cho quản gia chở về nhà, thân nhiệt cô mèo lúc này đã nóng đến muốn bốc hỏa, cả người mềm nhũn không còn sức lực, chỉ có thể tựa người vào Wendy để không bị ngã.

“Đồ... Chết... Tiệt...” – Joo Hyun nghiến răng cắn chặt môi khó khăn bật ra từng tiếng.

Wendy thấy bộ dạng khổ sở của Joo Hyun thì lại nở nụ cười gian manh thường trực của mình, thuốc tốt có khác, thật hiệu quả. Cô nâng mặt Joo Hyun lên thì thầm.

“Bình tĩnh nào Hyunie, chúng ta sẽ chơi một trò chơi nhỏ...”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top