Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Blossoming love

"Chị thích em."

Nhìn lại thì, có lẽ đó là lúc mọi chuyện bắt đầu. Trên bãi biển ngày hôm đó, khi mặt trời vừa mới nhô lên khỏi đường chân trời, cô nắm lấy tay Wendy.

Irene đã trút hết trái tim và tâm hồn mình cho Wendy bằng ba từ. Đó là tất cả những gì cô có thể nghĩ ra để bày tỏ lòng ái mộ và cảm kích của mình. Trong khoảnh khắc, mọi cảm xúc trong cô trào dâng và vỡ tung như một con sóng.

Chuyện gì xảy ra nếu cô ấy không thừa nhận?

Và không may là Wendy thực sự không đáp lại cô.

Sự im lặng của cô ấy khiến Irene đau đớn, cô đột nhiên ước mình chưa bao giờ nói những lời thổ lộ đó ngay từ đầu. Cô ước mình có thể lấy lại những luồng khí trắng thoát ra từ miệng và nuốt chúng xuống.

Irene trở về dorm từ bãi biển vào ngày hôm đó với một sự nghẹn ngào ở cổ họng. Lúc đầu, cô gạt đi vì nghĩ có lẽ cảm xúc đau đớn đang trào dâng trong cô. Đó là cách mà tất cả những cuốn tiểu thuyết lãng mạn cô mua đều mô tả phải không? Một khối u trong cổ họng của bạn.

Tuy nhiên, cảm giác đó vẫn không biến mất. Không phải ngày hôm sau, thậm chí không phải ngày hôm sau nữa. Irene cố gắng phớt lờ nó, giống như cách xoá bỏ một mùi hương sau khi ở trong phòng đủ thời gian. Nhưng bất cứ khi nào Irene nghĩ về điều đó, cảm giác khó chịu quay trở lại. Nó vẫn ở đó và trở thành người bạn đồng hành thường xuyên, giống như một nốt ruồi hay một vết bớt. Cho đến một ngày, Irene cảm thấy nó thay đổi và lớn dần lên, làm cổ họng cô nhộn nhạo.

Nó trở nên khó chịu, gãi vào bên trong cô như thể cô đã nuốt phải giấy nhám, những chiếc ghim và kim kéo dọc theo làn da mềm mại. Và khi cô ấy cố gắng ho để tống nó đi...

Những cánh hoa diên vĩ xanh bung ra khỏi người cô.

Cô kinh ngạc nhìn chúng bay trong gió trước khi từ từ trôi xuống đất.

"Ồ, hôm nay có ai tặng hoa cho chị à?” Seulgi ngái ngủ bước vào.

"A...chị không-”, Irene cố gắng giải thích, nhưng một cơn ho khác lại hành hạ cô, và cô lại phun ra những cánh hoa.

Seulgi há hốc mồm. "Này, có phải những thứ đó đang phát ra từ chị không!?”

"E-em nhìn lầm rồi, Seulgi!”, Irene lắp bắp và nhanh chóng quét sạch những cánh hoa trên sàn. "Chị nghĩ em bị hoa mắt do thức quá khuya để chơi game đấy.”

Irene nhanh chóng bỏ vào toilet, để lại Seulgi đang ngơ ngác suy nghĩ xem mình có thực sự nhìn lầm hay không. Về sau, Irene trở nên cảnh giác hơn với những người xung quanh khi cô muốn ho.

Irene cũng dần dần nhận ra rằng những cánh hoa có liên quan gì đó đến Wendy. Nó xảy ra bất cứ khi nào họ ở bên nhau, cảm giác nhức nhối trong tim cô, và những cơn ho khiến những cánh hoa tuôn ra khỏi người cô ngày một nhiều.

"Chị có ổn không?" Wendy hỏi cô với khuôn mặt dễ thương tràn ngập sự tò mò. "Gần đây trông chị có vẻ hơi ốm.”

Sự quan tâm của Wendy dành cho cô khiến trái tim Irene rung động, nhưng đồng thời, nó khiến cổ họng cô bỏng rát như lửa.

"Chị ổn." cô trả lời, cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng giọng cô lại trở nên khàn khàn. Ngay cả lời nói cũng khiến cô muốn gãi cổ họng. "Đừng lo cho chị, Wendy.”

"Nếu chị đã nói vậy...” Wendy nói một cách ngập ngừng và gạt nó ra khỏi tâm trí.

Cô biết tên căn bệnh của mình từ Yeri khi họ đang nghỉ ngơi sau buổi tập căng thẳng, em ấy kể những câu chuyện về những căn bệnh bất thường mà em ấy đã đọc. Nó được gọi là hanahaki, một căn bệnh khiến hoa cư ngụ trong phổi, khiến người mang nó ho ra những cánh hoa, căn bệnh này xuất phát từ một tình yêu đơn phương sâu đậm, và chỉ có thể chữa khỏi khi tình cảm được đáp lại hoặc là phẫu thuật để quên đi tình yêu đời mình.

Vậy ra lời tỏ tình không có câu trả lời của cô dành cho Wendy trên bãi biển là hình ảnh thu nhỏ của một tình yêu đơn phương.

Irene rời phòng tập ngày hôm đó với tâm trạng chán nản. Liệu cô có ho ra hoa mãi mãi không?

Nếu Wendy không hiểu ý tứ lời nói của cô ngày hôm đó, cô có nên thử tỏ tình lần nữa? Nhưng cô phải làm thế nào? Lúc đó, mọi chuyện diễn ra rất tự nhiên, có một dòng cảm xúc dâng trào mà cô không thể kìm lại được. Còn lần này cô sẽ phải tự mình lấy hết can đảm. Hoặc nếu như Wendy đã hiểu ý của cô nhưng không muốn đáp lại thì việc tỏ tình lần hai có ý nghĩa gì? Và điều gì sẽ xảy ra nếu lần này Wendy thẳng thừng từ chối cô? Chỉ ý nghĩ đó thôi cũng đủ khiến cô muốn khóc.

Irene nằm trên giường suốt buổi tối hôm đó, trong bóng tối và trong nỗi u sầu của riêng mình, không làm gì khác ngoài việc ho ra những cánh hoa cho đến khi cô nằm trên một chiếc giường không làm bằng bông mà bằng cánh hoa diên vĩ. Bất chợt, điện thoại của cô rung lên với tin nhắn từ Wendy.

"Em đang ở trước phòng chị! Có muốn gặp nhau một chút không?”

"Này... chị vẫn ổn chứ?”

"Không sao nếu hôm nay chị không muốn nói chuyện! Chúc chị ngủ ngon!”

Irene tắt điện thoại. Cô vùi mặt vào biển cánh hoa xung quanh mình. Wendy có lẽ không có cảm giác đồng điệu với cô chút nào. Irene cho rằng cô hiểu Wendy hơn bất cứ ai. Họ dành mọi giây phút để có thể ở cạnh bên nhau, họ nói chuyện hàng giờ liền nếu có thời gian rảnh. Họ đã thức trắng đêm chỉ để sáng tác nhạc và viết lời. Họ đã luyện tập, nhảy múa, ca hát và biểu diễn cùng nhau trên mọi sân khấu.

Trong suốt thời gian đó, Wendy chưa bao giờ nhìn Irene như cách Irene nhìn Wendy. Cô ấy chưa bao giờ thở dài vì khao khát cô. Cô ấy chưa hề đỏ mặt một chút nào vì cô. Trên thực tế, Wendy đã ôm cô quá dễ dàng, nắm tay cô quá dễ dàng, thế nên Irene chắc chắn cô ấy không thể coi cô nhiều hơn một người bạn.

Và cô sẽ phải ổn với điều đó.

"Xin lỗi vì ngày hôm đó.” Irene nói khi cả hai cùng ngồi trên sofa, vài đêm sau.

Wendy lắc đầu, "Không sao cả! Ai cũng đều có những ngày tồi tệ."

"Wendy, chúng ta... là bạn tốt, phải không?” Irene không chắc câu hỏi này sẽ đi đến đâu. Nhưng cô mệt mỏi và đang tìm kiếm điều gì đó để dựa vào, điều gì đó để an ủi bản thân.

“Tất nhiên rồi! Chị hỏi kiểu gì vậy, thật ngốc.” Wendy đáp lại và cười. Tiếng cười nhẹ nhàng giống như nước và ánh nắng chiếu vào những nụ hoa trong cổ họng Irene, và Irene biết rằng cô ấy sẽ ho ra những cánh hoa nở rộ sau cuộc trò chuyện của họ.

“Chúng ta còn là gì nữa không?” cô hỏi không kịp thở, không chắc Wendy có nghe thấy mình không.

"Hmm, em đoán nó hơi khác so với tình bạn của em với Seulgi, Sooyoung hay Yerim...” Wendy cười toe toét với cô ấy, cười đến tận mắt. “Chúng ta là bạn thân nhất!”

Irene cũng mỉm cười. Cuộc trò chuyện của họ kết thúc ngay sau đó.

Đêm đó Irene nằm trên giường, cố gắng bằng lòng với việc chỉ là bạn của Wendy. Irene tự nhủ nhiều lần trong đầu rằng cô có thể hạnh phúc, chỉ cần ở bên Wendy mỗi ngày như thường lệ, không bao giờ nói với cô ấy sự thật và hi vọng cảm xúc yêu thương của mình tàn lụi mà không bị chú ý.

Nhưng Irene biết đó không phải là sự thật. Giống như những bông hoa trong cổ họng cô ngày càng lớn lên, tình yêu của cô dành cho Wendy chỉ có thể nhiều hơn trước. Những bông hoa mọc ra từ người cô ngày càng nhiều, là lời nhắc nhở thường xuyên về cảm xúc của cô.

Và Irene biết bệnh tình của mình ngày càng nặng hơn.

Một buổi sáng, cô thức dậy với cơn đau ở cổ họng dữ dội hơn bao giờ hết, như thể có thứ gì đó đang xé toạc để cố gắng thoát ra. Cô ôm chặt cổ khi lăn và rơi ra khỏi giường. Hầu như không thể thở được, cô cuộn tròn thành một quả bóng và nhổ cả một nhành hoa diên vĩ.

Irene ở dorm cả ngày hôm đó.

"Chị có chắc là mình ổn không?” Wendy hỏi cô, lo lắng vì Irene đã trốn tập một ngày. Tất nhiên là cô ấy sẽ quan tâm, cô ấy luôn tốt bụng như vậy. "Chị làm em lo lắng cả ngày hôm nay đấy.”

"Chị đã nói là chị ổn mà.” Irene trả lời, nhưng khuôn mặt nhợt nhạt và nụ cười mệt mỏi của cô lại phản ánh điều ngược lại. Irene hy vọng Wendy sẽ không tò mò thêm nữa. Và cô ấy đã không làm thế. Wendy đã làm điều gì đó còn tệ hơn nhiều. Cô ấy đã mở lòng mình.

"Em quan tâm đến chị Irene, và nếu gần đây có điều gì làm phiền chị, em muốn giúp đỡ! Không có điều gì mà em sẽ không làm cho chị.”

Wendy nở một nụ cười dịu dàng và ấm áp, còn Irene nuốt chửng những dây leo đang bò lên cổ họng cô. "Chị…"

Wendy nắm lấy tay cô. “Chị biết chị có thể nói với em bất cứ điều gì, Irene.” Cô ấy nói, giọng cô ấy nhẹ nhàng và rất, rất, rất tử tế, đến mức khiến trái tim Irene xấu hổ khi biết rằng mình đã nói dối Wendy.

Irene không thể kiềm chế được nữa, cô gập người lại và ho dữ dội vào tay, một cơn mưa cánh hoa màu xanh lam kèm máu vương vãi khắp lòng bàn tay và trên sàn nhà.

“Joohyun!?” Giọng Wendy đầy hoảng loạn. Irene không thể trả lời, cơ thể cô co giật theo từng cơn ho, và mỗi cơn ho đều bắn ra những cánh hoa lẫn phấn hoa vào không khí.

Cố gắng giúp đỡ hết mức có thể, Wendy quỳ xuống và giữ Irene ngồi vững trong khi cô liên tục nôn ói. Sàn nhà trở nên lộn xộn với những cánh hoa và những vết máu đỏ thẫm. Cảnh tượng khiến bụng Wendy quặn thắt, nhưng cô ấy không bao giờ rời mắt khỏi Irene.

Irene cuối cùng cũng ho xong, cô kiệt sức ngã gục vào Wendy, tựa đầu vào vai cô ấy. Và Wendy ôm Irene chặt hơn, đung đưa cô thật nhẹ, xoa vòng tròn vào lưng cô để an ủi.

"Này, Irene, chị có đang thích ai không?”
Hơi thở của Irene nghẹn lại.

"Đó là hanahaki của chị phải không? Thứ mà Yerim đã nói đến?”

Irene không muốn trả lời, nhưng sau tất cả những gì đã xảy ra, Wendy xứng đáng được biết. "Phải, chị… đang thích một người...” cô thú nhận với hơi thở run rẩy.

"Hãy kể cho em nghe về cô ấy,” Wendy thì thầm, còn Irene suy nghĩ một lúc.

"Cô ấy, rạng rỡ và ấm áp, giống như mặt trời.” Irene bắt đầu, nhưng rồi dừng lại nhanh chóng vì sự tự tin của cô đã đánh mất. “Nhưng em không thể mong đợi mặt trời yêu em trở lại...”

"...Đó là ai?"

Irene lắc đầu. Nói cô thích ai là một chuyện, còn nói người đó là ai thì là chuyện khác. Đặc biệt khi người đó ở ngay bên cạnh cô.

“Irene, nhìn này.” Wendy lùi ra một chút và đưa tay lên miệng. Cô ấy ho và những cánh hoa màu hồng trào ra từ cô ấy. Chúng có mùi thơm, Irene lưu ý. Hoa cẩm tú cầu.
Nhưng rồi cô nhận ra điều đó và thở hổn hển. “Seungwan, em…”

“Em cũng có người mình thích.” cô ấy nói và mỉm cười lo lắng.

Irene cảm thấy tim mình đập như trống, vang vọng lên từng dây thần kinh.

“Nếu em nói cho chị biết em thích ai, chị sẽ nói cho em biết người chị thích chứ?”

Irene cắn môi, nỗi lo lắng tràn ngập khắp cơ thể cô. Cô có thực sự muốn biết không? Có phải đó là lý do Wendy không đáp lại lời tỏ tình của cô vào lần đầu tiên? Khả năng đó chính là bản thân cô rơi vào bao nhiêu phần trăm?

Và rồi cô nhận ra, lông mày Wendy nhíu lại, ánh mắt run rẩy, cô ấy đang cắn chặt môi mình. Cô ấy trông sợ hãi và đầy hy vọng. Giống như hy vọng Irene sẽ đồng ý. Nhưng tại sao? Có phải vì cô ấy hy vọng một câu trả lời nào đó? Có phải vì... cô ấy cũng thích cô?

Irene cảm thấy niềm hy vọng lây lan và trào dâng trong mình. Cô nắm lấy nó, giống như nắm lấy ánh sáng trong bóng tối, ánh sáng mà Wendy luôn mang theo bên mình.

"Được.” Irene đồng ý.

Wendy thở dài. "Cô gái em thích bước vào cuộc đời em như một phép màu. Cô ấy đã giúp em tìm thấy sự rạng rỡ của mình. Cô ấy luôn ở bên cạnh em, cô ấy thật xinh đẹp và tài năng. Thực ra cô ấy đã tỏ tình với em một lần rồi...”

Tim Irene lỡ nhịp và cô thấy mình đang nín thở. Tia hy vọng thắp lên ngọn lửa và ngọn lửa đang bùng cháy trong cô.

"Lúc đó em rất sợ. Em không thể tin được một người như cô ấy lại có thể thích một cô gái như em. Vì thế nên em đã không thể nói được điều gì cả. Và em cứ giả vờ như thể chúng em là bạn bè. Nhưng bây giờ... em nghĩ em đã sẵn sàng tin vào lời nói của cô ấy, và... em muốn cho cô ấy một câu trả lời.”

Irene cảm thấy nước mắt mình đang trào ra, và tiếng nức nở dâng lên khiến cô không thể nói thêm được gì. Cô chỉ có thể gật đầu.

"Em yêu chị, Joohyun.”

Mọi chuyện diễn ra chậm rãi, nước mắt cô mất kiểm soát và cô không thể ngăn chúng chảy xuống má mình. Cô ôm Wendy với một cái ôm mãnh liệt rồi khóc vào vai và cổ cô ấy.

"Chị cũng yêu em, Seungwan! Chị yêu em rất nhiều!"

Cô không chắc liệu Wendy có thể hiểu được ý nghĩa khi tiếng nức nở còn to hơn lời thổ lộ của cô  hay không. Trong thâm tâm, cô nhận thấy tiếng nấc của mình không còn kèm theo những cánh hoa nữa, và cổ họng cô trong trẻo hơn bao giờ hết.

Khoảnh khắc đó, tất cả những gì quan trọng trong tâm trí Irene là Wendy trong vòng tay cô, cô trong vòng tay của Wendy, và niềm hạnh phúc mà cô cảm thấy khi tình yêu của mình được đáp lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top