Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Walzt with a Vampire

Một điệu walzt nhẹ nhàng vang lên trong hội trường. Mọi người đang khiêu vũ ở giữa khán phòng. Một số cặp đôi thì nhảy một điệu nhảy thực sự. Trong khi những người khác chỉ có thể được mô tả là đang vẫy vùng một cách duyên dáng hoặc thực sự, thực sự là không.

Irene chỉ có thể lắc đầu khi nhìn bạn bè của mình thuộc loại thứ hai. Seulgi, Yeri và người bạn mới Joy của họ, ba người trông thật lố bịch khi cố gắng nhảy macarena trong bộ váy khiêu vũ. Đảo mắt với nụ cười trìu mến, Irene cầm ly nước táo có ga và uống một ngụm. Khi cô lướt quanh phòng khiêu vũ một lần nữa, cô bị thu hút bởi mái tóc màu vàng sáng.

Chớp mắt thật nhanh, Irene tập trung vào một người phụ nữ tóc vàng mặc chiếc áo choàng có viền rách và một bộ vest rất lịch sự. Mặc dù mái tóc vàng hay chiếc áo choàng kỳ lạ có thể đã thu hút sự chú ý của Irene nhưng đó không phải là trọng tâm. Đôi mắt đỏ thẫm của người phụ nữ mới là điều khiến Irene chú ý nhất. Irene không khỏi nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ ngầu, và có vẻ như người đối diện cũng nghĩ rằng đôi mắt của cô thú vị không kém khi cô ấy bắt đầu nhìn chằm chằm lại. Hai người nhìn nhau một lúc lâu, thế giới dường như mờ đi, chỉ còn cả hai trong khoảng không rộng lớn.

Khoảnh khắc kết thúc khi người phụ nữ tóc vàng nghiêng đầu sang một bên. Irene nhảy dựng lên, suýt làm đổ đồ uống của mình khi cô ấy bắt đầu đi về phía cô. Liếc sang hai bên, Irene cố gắng nhanh chóng tìm lối thoát nhưng đã quá muộn. Và một lần nữa, Irene lại thấy mình lạc vào đôi mắt đỏ của cô ấy.

"Mặt tôi có dính gì à?” Người phụ nữ hỏi với giọng nhẹ nhàng.

"Không! T-tôi chỉ là bị thu hút bởi vẻ đẹp của cô.” Irene lắp bắp, ly nước ép lắc lư trên tay cô.

"Tôi hiểu rồi.” người phụ nữ ậm ừ.

Irene cảm thấy như thể cô ấy đang nhìn thẳng vào tâm hồn cô trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.

"Tôi là Son Wendy.” Wendy mới được đặt tên tiếp tục nói và đưa tay ra.

"Xin chào cô Son, tôi là Bae Irene.” Má Irene đỏ bừng, cô đưa tay lên đáp trả.

Cảm xúc của Irene tiếp tục thay đổi như chong chóng khi Wendy nắm lấy tay cô và đưa lên môi, cô ấy đặt một nụ hôn nhẹ lên những đốt ngón tay của Irene. Lập tức, Irene cảm thấy tim mình như ngừng đập khi Wendy ngước nhìn cô trong khi vẫn đang khom lưng. Nhưng rồi cô ấy nhanh chóng đỏ mặt đứng thẳng dậy.

"Xin lỗi cô Bae, tôi không giỏi những thứ như vậy cho lắm.” Wendy vừa nói vừa xoa xoa mái tóc.

"Không, không, à vâng, tôi cũng cảm thấy như vậy.” Irene vẫy tay, nước trong ly của cô bị đổ một ít, Irene nhanh chóng đặt chiếc ly xuống bàn. "Ý tôi là chưa bao giờ có ai làm điều đó với tôi trước đây.” Irene lầm bầm và nhìn đi chỗ khác.

Wendy dừng lại một lúc trước khi cúi đầu thật sâu, bàn tay đưa ra trước mặt, sau đó cô ấy ngước lên với đôi mắt đỏ rực, những chiếc răng sắc nhọn thò ra khỏi đôi môi đỏ mọng khi cô ấy nở một nụ cười bẽn lẽn.

"Cô có muốn một điệu nhảy với tôi không?" Wendy nói với giọng khàn khàn.

Irene không nói gì khi cô từ từ đưa tay lên và nắm lấy tay cô ấy. Irene kêu khe khẽ khi Wendy kéo cô lại, gần như mặt đối mặt, cả hai nhìn nhau chằm chằm trước khi Wendy bước đi và kéo Irene theo cùng.

Irene đỏ mặt khi nhận ra mình đang đứng giữa sàn. Một phần trong cô đã sẵn sàng bỏ chạy, tuy nhiên, Irene lại ngạc nhiên khi mong muốn đáp lại Wendy chiếm phần nhiều hơn. Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng Irene khi những ngón tay của Wendy lướt qua nó trong chốc lát để rồi yên vị trên lưng cô.

Nhạc vừa nổi lên thì cặp đôi đã bắt đầu khiêu vũ. Phần còn lại của thế giới mờ dần khi Irene nhìn chằm chằm vào khuôn mặt điển trai của người phụ nữ này. Họ quay vòng quanh sàn nhảy mà không hề quan tâm. Những nụ cười bẽn lẽn, những cái ôm nhẹ nhàng và một vài cái nhéo trêu chọc được trao nhau khi họ lướt quanh sàn nhà.

Âm nhạc bắt đầu mờ dần kéo cả hai ra khỏi thế giới nhỏ bé của họ. Quá đắm chìm trong điệu nhảy của mình, cặp đôi không nhận ra rằng họ đã ở giữa hội trường, được bao quanh bởi các vũ công khác. Irene nhìn thấy bạn bè của cô và Joy giơ ngón tay cái lên với cô từ trong góc phòng. Đỏ bừng mặt, Irene quan sát đám đông, cô tìm thấy một khoảng trống nhỏ dẫn đến ban công. Nắm lấy tay Wendy, Irene lao ra khỏi phòng khiêu vũ, kéo theo bạn nhảy của mình.

Ban công vắng tanh trừ họ. Một cơn gió lạnh thổi qua khiến cả hai tựa sát vào nhau một lúc. Irene giật mình, chớp mắt, thoát ra và buông tay Wendy.

"Ôi chúa ơi, tôi rất xin lỗi Wendy. Tôi không có ý kéo cô ra đây. Ý tôi là... tôi... tôi chỉ  muốn nói chuyện với cô nhiều hơn, tôi chỉ... ôi trời-” Irene im lặng khi Wendy đặt một ngón tay lên môi cô.

Rút ngón tay ra, Wendy nheo mắt nhìn Irene.

"Cô gọi tôi là gì?” Wendy nói với giọng nhẹ nhàng nhưng có vẻ nguy hiểm.

"Wendy, tôi gọi cô là Wendy.” Irene giơ tay lên nói, “Tôi rất xin lỗi nếu cô không thích điều đó. Tôi-“ Một lần nữa Irene bị một ngón tay làm cho im lặng.

"Tôi không bận tâm đâu…” Wendy hơi đỏ mặt nói.

Đôi mắt của Irene mở to trước khi cô tươi cười rạng rỡ.

"Cô là một vũ công tuyệt vời, Wen.”

"Bản thân cô cũng không tệ lắm, Irene,” Wendy nói.

Irene rùng mình một lúc trước khi cảm thấy thứ gì đó ấm áp bao bọc lấy mình. Chớp mắt, Irene nhận ra mình được bao bọc trong chiếc áo choàng của Wendy. Với đôi mắt dịu dàng, Irene ngước nhìn Wendy. Cô có thể nghe thấy tiếng thở dốc của Wendy khi cô nhìn chằm chằm vào cô ấy. Một tay vuốt ve cơ thể Irene cho đến khi nó chạm vào má cô. Dựa vào bàn tay ấm áp, Irene nhìn chằm chằm vào đôi mắt hồng ngọc rực sáng. Wendy từ từ cúi xuống, Irene nhắm mắt lại. Nhưng thay vì nụ hôn mà Irene mong đợi, cô lại cảm thấy nhói ở cổ. Cảm giác đó nhanh chóng được thay thế khi cô cảm thấy Wendy đang rút máu ra khỏi cơ thể mình.

Cảm giác râm ran lan khắp người Irene. Não cô như tan chảy sau mỗi lần Wendy mút nhẹ. Có gì đó nghẹn lại trong cổ họng, Irene cố gắng kìm nén để không làm hỏng khoảnh khắc này.

Một cú cắn khác của Wendy đã phá vỡ mọi quyết tâm của Irene, tiếng rên rỉ đầy dục vọng bật ra từ đôi môi nhỏ.

Cả hai sững người, đôi mắt của Irene giờ đã mở to khi cô nhận ra mình đã làm gì. Wendy đã ngừng chôn đầu vào cổ cô. Cả hai đứng đó, không cử động cho đến khi một âm thanh lớn từ phòng khiêu vũ khiến họ buông nhau ra.

Irene có thể nhìn thấy máu, máu của cô, chảy ra từ môi Wendy. Tuy nhiên, sự chú ý hoàn toàn của Irene lại đổ dồn vào đôi mắt mở to đầy hoảng sợ của Wendy, chúng chạy vòng quanh mà không nhìn Irene cho đến khi mắt hai người họ khóa chặt trong khoảnh khắc ngắn ngủi.

Rồi khoảnh khắc đó tan vỡ khi Wendy xoay đi và co người lại. Irene chỉ có thể chớp mắt kinh ngạc khi một con dơi nhỏ bay đi trong màn đêm. Hình dạng nhỏ bé của nó biến mất vào bóng tối của khu rừng xung quanh.

Trong một lúc lâu, Irene bất động nhìn ra khu rừng, sau đó cô bĩu môi và phồng má, "Mình không thể tin được cô ấy lại bỏ rơi mình như thế này.” cô giận dữ lẩm bẩm một mình, "Mình... thực sự muốn cô ấy tiếp tục...” Irene thì thầm trong khi đỏ mặt, kéo chặt chiếc áo choàng, cô quay người bước vào căn phòng lớn.

Irene ngoái lại nhìn vào khu rừng một lần nữa, trong thoáng chốc cô nghĩ mình đã nhìn thấy đôi mắt đỏ rực trước khi chúng biến mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top