Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

BỊ MẮC KẸT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Wendy đang bận viết thì đột nhiên một tiếng động lớn làm cô giật mình. Cô quay lại và thấy ai đó đứng sau lưng mình.

"Xin lỗi. Tôi không có ý làm em sợ. Bảo vệ cho tôi vào".

"Irene-ssi. Chị đang làm gì ở đây vào giờ này?".

"Tôi thực sự đang trên đường về nhà sau khi ăn tối với gia đình em nhưng tôi nhớ em không ở đó và có lẽ tôi chưa ăn nên tôi không biết, tôi sẽ ghé qua ăn tối với em". Irene giải thích.

"Ồ, điều đó thật tuyệt nhưng chị không cần phải làm thế và chị không nên đến đây vì đã muộn".

Irene bối rối.

Wendy thở dài và đặt bút xuống. Cô phải đối mặt với Irene.

"Cảm ơn chị đã đối xử tốt với tôi nhưng chị không cần phải thế. Tôi vẫn ổn. Vì vậy, từ giờ trở đi chị không phải đến đây nữa. Thật sự rất ổn. Tôi biết chị chỉ đang cố gắng trở nên tốt đẹp bởi vì Bogum nhưng thực sự, nó ổn". Wendy nói với giọng điệu nhẹ nhàng để không làm mất lòng Irene.

"Tôi hiểu. Tôi đoán, tôi nên rời đi. Xin lỗi đã làm phiền em". Irene vừa nói và đi ra cửa.

Cô kéo tay cầm nhưng cánh cửa không mở. Bối rối, cô cố gắng lần nữa nhưng cánh cửa vẫn không mở.

"Tại sao nó không mở?". Irene hỏi.

Wendy nhìn đồng hồ, đã hai phút sau mười một giờ. Cô thở dài và đưa tay vuốt mái tóc dài.

"Các cửa tự động khóa sau mười một giờ".

"Vậy là tôi bị mắc kẹt ở đây?". Irene hỏi quay lại nhìn Wendy.

"Vâng. Cứ tự nhiên như ở nhà đi".

Irene thận trọng ngồi xuống ghế và không muốn mất mặt trước Wendy.

Irene ngồi im lặng khó xử.

Wendy thả lỏng đôi vai và đứng dậy. Cô ấy đến bên Irene bên chiếc ghế dài.

Irene nhìn Wendy. Nhìn đôi mắt của Wendy dịu lại khiến cô bớt lo lắng.

"Sao em lại dành cả ngày với tôi ngày hôm qua, em bận cơ mà?".

"Hả? Ồ, ờ, bởi vì Bogum đã nhờ tôi".

"Anh ấy nói với tôi rằng anh ấy nhờ em đến và giúp tôi nhưng không chỉ em đến, em dành cả ngày để đưa tôi đi vòng quanh tất cả các cửa hàng".

"Tôi biết. Tôi đoán, chị có thể nói rằng chị may mắn vì không phải ai cũng dành cả ngày với tôi". Wendy nói với giọng điệu trêu chọc Irene mỉm cười với cô. "Vì vậy, tôi đã làm vậy".

Irene mỉm cười với cô ấy. "Vì vậy, tôi đã được nói".

"Ai nói?".

"Tất cả mọi người". Irene cười thầm.

"Cái gì?".

"Không phải em sẽ hoàn thành bài hát của mình sao? Xin lỗi tôi đã làm phiền em".

Wendy cười nhẹ. "Không sao đâu. Tôi có thể hoàn thành nó vào ngày mai. Vậy bữa tối với gia đình thế nào? Làm quen với mọi người chưa?".

"Ừ. Seulgi hiền lành và ấm áp như một con gấu. Yeri rất năng động và hay nói. Bố mẹ em rất ngọt ngào và tốt bụng. Tôi quen mọi người ... nhưng em". Irene nói khi nhìn vào Wendy.

"Tôi thật nhàm chán. Không có gì để biết về tôi. Thêm nữa, tôi chắc chắn họ đã nói với chị tất cả những gì chị cần biết về tôi".

"Họ nói với tôi nhưng không phải tất cả mọi thứ. Vì vậy, hãy cho tôi biết về em".

"Ừm, tôi không biết". Wendy nhún vai sau đó cô nhớ. "Seungwan".

Irene nhíu mày bối rối. "Ơ?".

"Trước đó, chị gọi tôi là Seungwan. Không ai gọi tôi là Seungwan trừ gia đình tôi. Làm sao chị biết tên tiếng Hàn của tôi?".

"Ồ, cái đó. Bogum đã nói khi chúng tôi uống cà phê. Tôi nghĩ tôi sẽ thử và xem em sẽ nói gì". Irene cười toe toét.

"Không, tôi không có". Wendy phản đối.

"Có thật không?".

"Ừ. Bên cạnh đó, tôi thích Wendy hơn vì Seungwan nghe có vẻ quá nam tính".

Irene nhếch mép. "Seungwan-ah".

"Vâng". Wendy nhanh chóng trả lời rồi dừng lại và nhận ra chuyện vừa xảy ra. "Ý tôi là ... chị. Trêu tôi bây giờ?".

Irene cười. "Em thật dễ thương khi em bối rối".

"Tôi không dễ thương". Wendy nhìn xuống bĩu môi.

Irene đặt tay lên má của Wendy khiến cho Wendy nhìn cô ấy.

Irene cười lớn khi cô ấy nhìn vào Wendy ngạc nhiên. "Ah, thật dễ thương. Em trông giống như một con chuột đồng".

Wendy ngả người ra sau. "Con gấu đó nói với chị sao?".

Irene cười khúc khích với cô ấy rồi ngáp.

Wendy nhìn đồng hồ. Đã nửa đêm.

"Chị phải mệt mỏi. Xin lỗi, chị bị mắc kẹt ở đây". Wendy nói.

Irene vẫy tay. "Không sao đâu. Tôi đã đến đây nên không thể trách ai được".

"Chà, chị nên nghỉ ngơi một chút". Wendy nói và đi đến lấy một số gối và chăn từ kho bên góc.

"Em ngủ ở đây thường xuyên?". Irene hỏi.

"Đôi khi vào những ngày như thế này, tôi quên mất thời gian và bị nhốt ở đây. Chỉ có đây là lần đầu tiên người khác bị nhốt ở đây với tôi". Wendy vừa nói vừa mang đồ đến.

Cô đặt một chiếc gối và chăn lên chiếc ghế dài cho Irene. "Chị có thể ngủ trên đi văng".

"Còn em?".

"Tôi sẽ ngủ trên sàn nhà". Wendy nói khi cô di chuyển bàn cà phê ra khỏi và đặt chăn xuống trước khi ngồi lên nó.

"Em có chắc không?".

"Tôi sẽ ổn thôi. Đây không phải là lần đầu tiên tôi ngủ trên mặt đất. Tin tôi đi".

Cùng với đó, Irene làm cho bản thân thoải mái trên chiếc ghế dài cũng như Wendy trên sàn nhà.

Họ nằm đó. Không ai ngủ cả.

Irene quay lại đối mặt với Wendy.

"Seungwan-ah".

"Vâng? Ah. Seungwan một lần nữa? Chị thích làm điều đó à?". Wendy phàn nàn.

Irene cười khúc khích vì sự dễ thương của cô ấy.

"Không. Tôi thực sự thích nó. Tôi có thể gọi em là Seungwan không?".

"Nếu tôi nói không, chị vẫn sẽ gọi tôi là Seungwan, phải không?".

Irene chỉ mỉm cười với cô ấy.

Nhìn thấy nụ cười của cô, Wendy bỏ cuộc.

"Cảm ơn em. Seungwan-ah".

"Ừ, ừ, sao cũng được". Wendy nói với một tiếng thở dài.

Sau một khoảnh khắc im lặng, Irene lại lên tiếng. "Vì vậy, tôi đã có ý định hỏi em điều gì đó nhưng không chắc chắn làm thế nào. Ngay cả bây giờ, tôi không biết liệu tôi có nên không".

"Đó là gì?".

"Tôi nghe nói rằng em không thích bánh". Irene nói.

"Ồ. Chị đã biết".

"Ừ. Tại sao em không nói với tôi rằng em không thích bánh? Em không cần phải nếm tất cả những chiếc bánh đó với tôi".

"Tôi không muốn chị cảm thấy khó xử, tôi đoán vậy. Ý tôi là, tôi đã cố gắng chu đáo".

"Em không cần phải làm điều đó. Em có ổn không?".

"Tất nhiên. Tôi hoàn toàn ổn". Wendy trấn an.

"Em đang nói dối tôi phải không? Em bị bệnh".

"Chỉ một chút thôi nhưng tất cả đều tốt".

"Tại sao em nói dối tôi?". Irene tiếp tục.

"Về bánh?". Wendy bối rối hỏi.

"Không. Khi em chở tôi về nhà. Bạn cùng phòng của tôi nói rằng em đã đến sớm hơn nhưng ngồi trong xe một tiếng trước khi đánh thức tôi dậy. Tại sao em lại làm thế? Sau đó nói dối tôi về điều đó?".

"Đó là một ngày dài và chị trông giống như cần nghỉ ngơi vì vậy tôi nghĩ tốt nhất là để chị nghỉ ngơi lâu hơn. Tôi không nghĩ đó là một vấn đề lớn". Wendy giải thích.

"Vâng, cảm ơn em nhưng lần sau đừng nói dối tôi". Irene nói.

"Vâng, được rồi". Wendy bối rối.

Sự im lặng lấp đầy không khí nhưng không lâu khi một tiếng vang BANG vang vọng khắp căn phòng làm Irene giật mình rơi khỏi chiếc ghế dài và rơi xuống người Wendy, người đang nằm trên sàn nhà.

"OMO". Irene hét lên.

"Umph". Wendy buông ra.

Irene cúi xuống và nhìn xuống cô gái bên dưới. "Xin lỗi".

"Không sao đâu".

Tuy nhiên, Irene không rời khỏi cô ấy.

Một lần nữa âm thanh BANG lớn lại làm Irene giật mình. Irene thét chói tai.

"OW!". Cả hai cùng la lên.

Wendy giữ lấy trán mình bằng tay. Irene cũng làm như vậy với một tay.

"Cái gì vậy?". Irene sợ hãi hỏi.

"Tôi không biết". Wendy trả lời.

Họ làm im vài phút trước khi Wendy chỉ nhìn chằm chằm vào Irene.

"Sao thế?". Irene lo lắng hỏi.

"Chị có biết tay của chị đang ở đâu bây giờ?". Wendy vừa nói vừa nhìn xuống.

Irene nhìn theo ánh mắt của cô. Đôi mắt cô mở to khi thấy cả hai tay cô chạm vào ngực của Wendy. Cô nhanh chóng di chuyển tay ra khỏi người Wendy và ngồi dậy nhưng Wendy đã di chuyển và làm cô mất thăng bằng và đụng vào Wendy lần thứ hai.

"OW!! Lại thế?". Wendy hỏi.

"Không phải. Ai bảo em di chuyển làm gì?". Irene vặn lại.

"Chị mò mẫm tôi".

"Tôi không có ý đó. Tôi chỉ, tôi dễ dàng sợ hãi". Irene thú nhận, cô nhấc tay khỏi người Wendy.

"Chà, giờ thì ổn rồi. Không còn tiếng ồn nữa, chị có thể trở về chỗ của mình". Wendy ra hiệu cho cô ấy di chuyển.

"Tôi có thể ngủ ở đây với em?". Irene hỏi như một đứa trẻ sợ hãi.

"Nhưng ...". Wendy giận dữ. "Không được đánh tôi hay mò mẫm, được chứ?".

"Được". Irene trả lời với một nụ cười rạng rỡ.

Hai người nằm cạnh nhau và ngủ thiếp đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top