Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHỊ GÁI GIẬN DỮ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Irene bước vào nhà. Cô nhìn xung quanh nhưng không thấy Wendy đâu.

Cô thấy cánh cửa sân sau mở ra và cô định bước tới để đóng nó lại nhưng cô chợt dừng lại khi cô thấy Wendy khẽ đung đưa trên chiếc xích đu.

Chậm rãi nhưng thận trọng, cô bước tới.

Khi cô ấy đến gần xích đu, cô thấy Wendy đang ngủ. Cô không thể không nhìn chằm chằm vào người con gái bình yên trước mặt. Cô không nhận ra mình đã đứng đó bao lâu cho đến khi một giọng nói làm cô giật mình.

"Chị biết đó là thô lỗ khi nhìn chằm chằm vào ai đó đang ngủ không?".

Irene giật nảy mình lên, vấp phải chiếc ghế gần đó và vấp vào Wendy. Con chuột Wendy thấy mình đang nằm trên mặt đất, rên rỉ đau đớn.

Irene lấy lại được thăng bằng, nhanh chóng kiểm tra con chuột đang bị ngã.

"Tôi xin lỗi. Tôi không có ý ...em ổn chứ?". Irene nói với sự quan tâm.

Wendy đứng dậy và xoa mông, "Tôi sẽ ổn thôi".

Irene trông lúng túng. Cô ngập ngừng. Cô không biết nên đi hay ở lại. Cô bắt đầu đi về phía sau nhưng không thấy đường nên đã bị ngã về phía sau.

Wendy nhanh chóng phản ứng, cô nắm lấy cổ tay của Irene kéo cô về phía trước.

Irene ngã vào người Wendy, Wendy vòng tay quanh eo, giữ cô đứng thẳng. Họ ở vị trí đó trong một phút trước khi Wendy lên tiếng.

"Chị chắc chắn thích đi lùi mà không nhìn".

"Uh, Irene-ssi?". Wendy nói khiến cô không khỏi bàng hoàng.

"Huh?".

"Tôi không muốn làm cho điều này trở nên khó xử hoặc thậm chí đề cập đến nó nhưng uh, ừm, chị có thể bỏ tay ra không?". Wendy lúng túng nói.

Irene nhìn xuống và thấy rằng tay cô đang đặt trên mông của Wendy. Cô nhanh chóng rút tay lại và nhìn vào Wendy, bây giờ mặt cô ấy đang đỏ bừng lên. "À, xin lỗi".

Họ đứng đó lúng túng một lúc nhưng rồi chuông cửa reo.

🐹🐰

Wendy ra mở cửa cửa. "Seulgi". Cô dừng lại và nhìn thấy một người khác. "Ồ, Joy? Bạn đang làm gì ở đây?".

Bốn người họ ngồi trong phòng khách.

Joy ngồi bên cạnh Wendy, Seulgi và Irene ngồi ở những nơi riêng biệt.

"Bạn cảm thấy thế nào? Tốt hơn chưa? Tôi thực sự xin lỗi". Joy nói một cách dễ thương với Wendy.

"Không sao đâu. Tôi không nói với bạn là tôi bị dị ứng nên đó cũng là lỗi của tôi". Wendy nói một cách lịch sự.

Joy khoác cánh tay của cô với Wendy.

Irene nắm chặt tay vịn ghế.

Ngay sau đó Seulgi hắng giọng. "Uh, Wendy, em có thể nói chuyện với chị một phút được không?".

🐹🐰

"Sao vậy?". Wendy hỏi.

"Uh, chị... chị ...?". Seulgi lúng túng.

Wendy mỉm cười khi thấy con gấu đang vật lộn cố gắng tìm lời nói của mình. Cô đặt tay lên vai Seulgi. "Yah, con gấu dễ thương. Chỉ cần nói bất cứ điều gì em muốn nói".

"Ừm, ừm ...". Seulgi ngập ngừng.

"Sao vậy?"

"Chị có thích Joy không?"

Wendy cười khúc khích với Seulgi. "Tất nhiên. Sao lại không thích được chứ? Cô ấy xinh đẹp, dễ thương, cao và ngọt ngào".

"Ồ. Vậy chị có thích cô ấy không?".

"Sao vậy? Em có muốn chị ghét cô ấy không?". Wendy hỏi.

"Không. Không. Cô ấy thật tuyệt". Seulgi nhanh chóng trả lời.

Wendy cười khúc khích và vỗ nhẹ vào đầu cô. "Em có cảm thấy ổn không? Sao lại tò mò như vậy".

"Uh, yeah. Chỉ hỏi vì em nghĩ Joy cũng thích chị".

"Yeah? Em có nghĩ rằng tụi chị trông hợp nhau không?". Wendy hỏi và nhìn qua Joy trước khi nhìn lại Seulgi.

Seulgi nhìn Joy. "Cô ấy trông hợp với chị".

Wendy cười. "Đó là một điều tốt, phải không?".

Seulgi nhìn lại Wendy với một nụ cười nhỏ. "Vâng đúng vậy".

Wendy cười khúc khích và kéo Seulgi cùng với cô khi họ quay trở lại chỗ cũ.

--

Irene nhìn Wendy và Seulgi bước đi trước khi sang ngồi bên cạnh Joy. Cô đánh vào cánh tay của Joy.

"Ow, chị làm gì vậy?". Joy rên rỉ.

"Em đang làm gì đấy?". Irene hỏi.

"Tán tỉnh đó. Đó là những gì chị phải làm khi chị thích ai đó. Chị không biết điều đó hả? Mà sao chị về nhà sớm vậy. Lẽ ra chị phải đang ở chỗ làm chứ?".

"Chị đã làm vậy nhưng Taeyeon bảo chị về nhà sớm. Và đừng thay đổi chủ đề. Chị đang cảnh báo em, đừng dẫn dắt cô ấy. Chị hiểu em hơn bất cứ ai. Em sẽ lại chơi đùa với Wendy như em đã làm với người yêu cũ của em". Irene tuyên bố.

"Tại sao chị lại quan tâm đến những gì em đang làm?". Joy hỏi.

"Hãy để chị nhắc em rằng người em đang tán tỉnh là em chồng của chị. Nếu em làm tan vỡ trái tim cô ấy, điều đó sẽ khiến chị trông như thế nào, đồ ngốc?".

"Tại sao chị không nghĩ rằng em thực sự thích cô ấy? Ý em là, chị đã bao giờ thấy em đuổi theoai đó như thế này chưa? Em, Joy. Em không theo đuổi ai cả. Họ theo đuổi em ". Joy nói.


"Em có thực sự thích cô ấy?". Irene thận trọng hỏi.

Joy ngả người vào chiếc ghế dài. "Cô ấy thực sự tốt, xinh đẹp, dễ thương và cô ấy thực sự ấm áp".

"Chà, chị không muốn thấy ai bị tổn thương. Nếu đó là những gì em đang tìm kiếm để chơi đùa thì chị đề nghị, em hãy dừng lại ngay bây giờ".

"Em chưa bao giờ nói rằng em sẽ chơi đùa với cô ấy. Bên cạnh đó, tại sao chị lại quản em những chuyện thế này? Tại sao chị lại quá khắt khe với e như vậy? Trước đây chị có như vậy đâu?". Joy nghiêm túc hỏi. "Có điều gì đó chị không nói em, phải không?".


"Chỉ là chị không muốn thấy chuyện đó xảy ra với Wendy".

"Vì vậy, chị lo lắng về em hay lo lắng về Wendy? Nếu chị lo lắng về em, em có thể tự xử lý nhưng có vẻ như chị quan tâm đến Wendy hơn".

"Chị lo lắng cho cả hai ". Irene nói.

"Chúng em đều là người lớn. Và chị không bao giờ biết, cô ấy có thể trở thành em dâu của chị". Joy nói với một nụ cười.

Nghe điều này đột nhiên khiến Irene cảm thấy đau lòng. Cô ấy không nói nên lời.

Seulgi và Wendy trở lại. Irene đột nhiên đứng dậy và rời đi. Họ nhìn cô bối rối.

🐹🐰

Joy tiếp tục tán tỉnh với Wendy.

Seulgi có vẻ thất vọng và bỏ đi. Cô cùng Irene vào bếp. Hai người họ nhìn từ xa trông buồn bã.Seulgi nhìn Irene và thở dài.

"Chuyện gì vậy?". Irene hỏi.

"Hả? Ồ. Không có gì". Seulgi nói.

"Có vẻ như có điều gì đó làm em phiền lòng. Em có thể nói chuyện với chị về điều đó nếu em muốn?"


Seulgi liếc qua và Wendy và Joy cười. Cô thở dài và gục đầu. Vai gục xuống. Hành động của cô khiến Irene nhận ra vấn đề.


"Em thích Joy phải không?". Irene nói.


Cô ngạc nhiên nhìn Irene. "Làm thế nào mà chị biết?".

Irene cười. "Joy có ảnh hưởng đến những người xung quanh cô ấy. Vì vậy, em thích cô ấy hả?".


"Ừ nhưng cô ấy thích Wendy". Seulgi hờn dỗi.


Irene nhìn qua, thấy họ rất hợp nhau. Cô cũng thở dài. "Chà, nếu họ thích nhau thì ai sẽ không ai ngăn họ lại, phải không?". Mặc dù cô nói vậy, nhưng trong lòng cô cũng vô cùng khó chịu.


"Bạn biết bạn thực sự dễ thương khi bạn cười không. Bạn nên cười nhiều hơn".Joy nói làm cho Wendy mỉm cười.


"Cảm ơn bạn". Wendy nói sau đó hít một hơi thật sâu. "Joy, bạn là một cô gái thực sự tốt và rất xinh đẹp nhưng tôi không nghĩ mình không thể đáp lại tình cảm của mình".


"Ơ? Ý bạn là gì?"


"Tôi biết bạn thích tôi và tôi cảm ơn vì điều đó. Bạn là một cô gái ngọt ngào. Tôi thích bạn nhưng không phải thích kiểu tình yêu".


"Vì vậy, bạn đang từ chối tôi trước khi tôi thậm chí hỏi ý kiến của bạn?". Joy hỏi.


"Ngay cả như thế thì tôi cũng không muốn ở bên người mà em gái tôi thích". Wendy nói thật lòng.

"Em gái của bạn? Vì vậy, bạn đang nói nếu bạn đã thích tôi, bạn sẽ từ bỏ tôi vì em gái của bạn thích tôi?". Joy hỏi.


"Nếu bạn suy nghĩ như vậy... Thì có lẽ nó cũng đúng".


"Tại sao? Ý tôi là, nếu cô ấy thực sự yêu bạn, điều đó không quan trọng với cô ấy, phải không?".


"Không, nó không quan trọng với cô ấy nhưng nó quan trọng với tôi. Cô ấy thực sự thích bạn và vì là em gái tôi, tôi không bao giờ có thể làm bất cứ điều gì để bảo vệ cô ấy". Cô giải thích.


"Vậy còn bạn thì sao? Nếu bạn cho đi tất cả, bạn nhận được gì? Ý tôi là, bạn sẽ từ bỏ tình yêu?".


"Không quan trọng những gì tôi nhận được. Nó quan trọng với những gì tôi cho đi". Wendy nói với cô ấy.


Joy thở dài thất bại. "Vì vậy, bạn thực sự không thích tôi?". Cô hỏi với đôi mắt cún con.


Wendy cười khúc khích. "Tôi thích bạn nhưng với tư cách là một người bạn. Seulgi là một người tốt bụng, ngọt ngào và tốt bụng. Cô ấy sẽ không bao giờ làm tổn thương bạn. Cô ấy cũng siêu đáng yêu".


Wendy nhìn sang nơi Seulgi và Irene đang ở. Họ đang nói chuyện và Seulgi đang hờn dỗi. Joy nhìn về phía họ cũng thấy Seulgi đang hờn dỗi. Cô thấy cô ấy thật dễ thương.


Wendy quay lại và thấy Joy mỉm cười khi nhìn Seulgi. Cô mỉm cười rồi hắng giọng. "Seulgi thực sự thích bạn nhưng cô ấy ngại. Cô ấy ấm áp, người có trái tim giống như một con gấu bông. Nếu bạn cho cô ấy một cơ hội, tôi hứa, bạn sẽ hạnh phúc hơn bạn ở bên tôi".


Joy nhìn Seulgi một lần nữa trước khi nhìn lại Wendy và mỉm cười. "Cô ấy thực sự dễ thương. Vì vậy, cô ấy thực sự thích tôi?".


Wendy cười. "Rất nhiều cô ấy hờn dỗi rằng bạn đang nói chuyện với tôi ngay bây giờ".


Họ cười.


Joy dừng lại và nhìn vào Wendy. "Bạn thật sự rất tốt bụng. Bất cứ ai có thể làm bạn rung động đều rất may mắn. Vì vậy, khi bạn tìm thấy tình yêu đích thực của mình, tôi hy vọng rằng bạn sẽ không để nó đi vì bạn xứng đáng được yêu và yêu. Tôi hi vọng bạn biết điều đó".


Wendy cười ấm áp với cô. "Cảm ơn bạn".

🐹🐰

Joy và Wendy cùng hai người vào bếp.


"Hai người đang nói về chuyện gì vậy?". Joy hỏi khi cô ngồi xuống cạnh Seulgi.


Wendy ngồi đối diện họ. Seulgi nhìn Wendy với đôi mắt to. Wendy nháy mắt khiến Seulgi bối rối.


"Ah, Wendy-ssi, cảm ơn bạn". Joy nói và mỉm cười với cô ấy.


Irene thấy Wendy nháy mắt với Joy và thấy Joy mỉm cười hạnh phúc.


Đột nhiên, cô không thể nhịn được nữa, cô đột ngột đập bàn và đứng dậy.


Họ nhìn cô bàng hoàng.


"Unnie? Có chuyện gì vậy?". Joy cẩn thận hỏi.


Irene nhìn Seulgi và Joy sau đó nhìn vào Wendy. "Tôi ghét em".


Joy và Seulgi nhìn Wendy đang bối rối.


"Ơ? Tôi đã làm gì?".


"Em ...em ...em chỉ ...". Irene nhìn họ không nói nên lời. Cô ra khỏi bếp.


Wendy nhìn Seulgi và Joy bối rối. "Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Có ai biết tại sao cô ấy giận tôi không?".


"Tôi không biết nhưng Irene unnie đã hành động kỳ lạ cả ngày nay. Cô ấy là một unnie giận dữ ngày hôm nay và tôi không biết tại sao". Joy nói.


Wendy ngồi đó suy ngẫm về những gì cô ấy làm, vì sao mà Irene buồn.

🐹🐰

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top