Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4

"Mẹ, đừng khóc, không ở đây được thì con không đi học nữa cũng được."

Ở cầu thang lối thoát hiểm, Bùi Châu Hiền ôm lấy mẹ mình, cẩn thận dùng tay mình xoa xoa lấy tấm lưng gầy gò, cả hai mẹ con đã nổ lực đến thế nào, cố gắng thoát ra khỏi cái quá khứ chỉ toàn là bóng tối kia nhưng đến cuối cùng không có lấy một sự công bằng.

"Con phải đi học, Châu Hiền thông minh như thế, không đi học thì phải làm sao đây?"

Phải làm sao? Bùi Châu Hiền không biết nhưng đến một chút lẽ phải hai mẹ con cũng không có thì đến cuối cùng phải làm sao? Con người ai cũng như thế, chỉ cần nghe mà chưa bao giờ tò mò xem sự thật là như thế nào, chỉ một lời nói hay một tấm ảnh cũng làm cho họ tin tưởng rồi phán xét người vô tội.
Mất một lúc Bùi Châu Hiền mới an ủi mẹ mình bình tĩnh một chút, đưa mẹ ra trạm xe bus gần cổng trường rồi mới trở lại trường. Bùi Châu Hiền lê từng bước mệt mỏi lên lại phòng kí túc xá, vừa đến tầng hai Bùi Châu Hiền đã bắt gặp Phất Lí Ân đang đứng đó, cảm xúc của Bùi Châu Hiền bắt đầu thay đổi, không biết nên làm gì tiếp theo, lớn tiếng trách mắng hay ra tay như đúng trên mạng đang đồn đại?

"Bùi Châu Hiền.."

Nhìn cách Phất Lí Ân đang cố đến gần mình Bùi Châu Hiền cảm thấy đáng sợ hơn bao giờ hết

"Bây giờ vừa ý cậu chưa?"- Bùi Châu Hiền cố hạ giọng mình, nói ra một cách khó khăn
"Thật sự không phải là mình đăng ảnh đó lên, chuyện lúc trước là mình sai nhưng bây giờ thì không."
"Không phải cậu thì là ai? Phất Lí Ân, cậu biết rõ những vết thương của cậu năm đó là do ai làm mà không phải sao? Tên bạn trai của cậu vì sao chia tay cậu cũng rõ không phải sao? Cậu không chấp nhận nổi liền đổ lên đầu tôi. Tôi còn nghĩ đã tới Bắc Kinh thì sẽ không phải rơi vào chuyện này nữa nhưng kết quả thì sao? Tôi đã bị đuổi học, đúng như ý của cậu rồi đấy."
"Mình sẽ nói với thầy, mình sẽ nói mọi sự thật.. Châu Hiền, chuyện này mình không làm, thật sự là không làm."

"Sự thật? Cậu dám đem chuyện bố cậu và bố tôi ra nói, nói cậu và mẹ cậu bị ảnh hưởng tâm lí nên mới đem chuyện đó đổ lên đầu hai mẹ con tôi? Cậu dám nói sao?"

Bùi Châu Hiền nhìn Phất Lí Ân im lặng, trong lòng lại thất vọng chồng chất lên thất vọng. Khi bàn tay của Phất Lí Ân vừa muốn chạm đến gần bàn tay của Bùi Châu Hiền thì bạn của Phất Lí Ân từ nơi nào đã chen ngang vào khoảng cách của hai người, đem Phất Lí Ân đẩy ra phía sau mình thể hiện rằng bản thân muốn bảo vệ đồng thời dùng tay đẩy Bùi Châu Hiền ra hai người, Bùi Châu Hiền vì hành động vừa rồi xém chút mất cân bằng mà ngã xuống nhưng may mắn đã kịp dừng lại.

"Cậu đừng hòng đụng đến tiểu Ân."

Bùi Châu Hiền nhìn đến chán nản, rốt cục Phất Lí Ân đã kể cho cậu ta nghe cái gì mà xem mình như một kẻ bạo lực như thế.

"Tôi không làm gì cả, là Phất Lí Ân đến tìm tôi trước."

"Tôi không tin, nếu cậu còn tìm đến tiểu Ân nữa thì không đơn giản là bài đăng nữa đâu, tôi sẽ cho thế giới thấy cậu là con người đáng sợ như thế nào."

Bùi Châu Hiền nghe được liền nở một nụ cười trào phúng, ra là cô bạn này đăng nhưng có gì khác không? Hai người này đều cùng một loại người, ra ngoài nói bậy hại người chẳng khác gì nhau. Bùi Châu Hiền cũng không muốn ở lại dằn co với hai người thêm nữa, chỉ để lại một câu nói rồi xoay người đi tiếp lên tầng.

"Nếu muốn cậu có thể hỏi mẹ của Phất Lí Ân xem hai năm trước ai là người ra tay cho mấy vết thương chết tiệt đó."

Bùi Châu Hiền vừa bước được mấy bước lên cầu thang liền thấy cô bé tây Wendy đang đứng ở cầu thang chéo lên tầng ba cầm điện thoại bấm bấm gì đó, không muốn nghĩ gì nữa mà bỏ qua Wendy, tránh xa một bước mà đi lên. Wendy thấy Bùi Châu Hiền vội vàng cất điện thoại vào túi quần, cúi đầu không ngẩng đầu lên nhìn mình lấy một cái. Bùi Châu Hiền thu hết mọi hành động của Wendy vào trong mắt, xem ra cô bé duy nhất tin tưởng mình cũng đã không còn nữa rồi.

.

Lúc đến thì đồ đạc bày ra rất nhanh nhưng lúc đi thì xem ra có vẻ lâu, đến vài ba tiếng sau Bùi Châu Hiền mới trả giường kí túc xá lại như cũ, ba cô nàng trong phòng mặc dù rất vui vẻ nhưng không dám thể hiện quá nhiều vì lí do của Bùi Châu Hiền bị cho thôi học là bạo lực với bạn học. Bùi Châu Hiền cũng không muốn để ý, lúc đến là một vali lúc đi thì một balo lớn cùng một vali, Bùi Châu Hiền nặng nề kéo ra cửa.

"Châu Hiền."

Bùi Châu Hiền biết ai đang gọi mình, chỉ có hơi ngạc nhiên một chút thôi nhưng cũng không muốn trả lời, im lặng tiếp tục đi. Chỉ khi cổ tay bị nắm lấy có chút đau Bùi Châu Hiền mới chịu dừng lại. Bùi Châu Hiền thật sự muốn thể hiện sự tức giận của mình, dù sao cũng đã bị xem là kẻ bạo lực thì bây giờ thể hiện một chút cũng chẳng sao nhưng nhìn thấy khuôn mặt kia thì cơ miệng lập tức dừng lại, cơ thể tự hoạt động là kiềm chế năng lượng trong người lại. Bùi Châu Hiền rốt cục không hiểu cô bé tây này là làm sao đây?

"Sau này mình có thể tìm cậu ở đâu đây Châu Hiền?"

Mình có cái gì mà Wendy cứ nhất quyết vậy nhỉ?

"Mình nghỉ học rồi, không cần phải đến tìm đâu."
"Châu Hiền đừng lo, mình tin là cậu sẽ được đi học lại thôi."

Nhìn Wendy chắc chắn như vậy Bùi Châu Hiền lại muốn cười, thật sự rất ngây thơ.

"Cảm ơn Wendy vì đã tin tưởng mình nhưng mà mình cũng không muốn tiếp tục đi học trong tình trạng thế này. Vậy nhé, mình đi đây."

Bùi Châu Hiền không muốn kéo dài cuộc trò chuyện nữa, dù sao sau này tương lai của hai người chắc chắn sẽ không giao nhau nên không cần phải níu kéo gì đó làm gì. Bùi Châu Hiền cũng không muốn nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Wendy nên là mau chạy đi thôi.
Suốt một đoạn đường Bùi Châu Hiền không thể tập trung nổi, cũng không biết làm thế nào mà bản thân đã đứng trước căn phòng trọ nhỏ của hai mẹ con rồi, Bùi Châu Hiền khẽ thở dài, điều chỉnh lại tâm trạng rồi mở khóa đi vào trong.
Căn phòng không rộng, mọi sinh hoạt đều tóm gọn trong căn phòng hai mươi lăm mét vuông, thứ lớn nhất chắc là cái giường ngủvà tủ quần áo bằng gỗ có hơi cũ một chút , bếp chỉ đơn giản là một cái kệ do tự mẹ Bùi Châu Hiền đóng lên, để một cái bếp điện nhỏ cùng gia vị, bên cạnh là một cái kệ khác để bát đũa nồi, lúc Bùi Châu Hiền chưa chuyển đến kí túc xá thì phòng chưa có tủ lạnh mà bây giờ thì có rồi, xem ra cũng đầy đủ hơn một chút. Bùi Châu Hiền để vali và balo qua một bên, đi tới giường ngủ ngồi xuống, bật máy quạt ở đối diện. Bùi Châu Hiền không cần nghĩ cũng biết giờ này chắc mẹ đã lên lại công ti, lần trước mẹ nói rằng tiền lương làm cuối tuần rất cao nên mẹ muốn đi, Bùi Châu Hiền cũng ủng hộ quyết định của mẹ. Bùi Châu Hiền do dự một lúc rồi mở điện thoại, lên trang web trường, không ngoài dự kiến họ đang vui mừng vì một kẻ bạo lực đã bị đuổi học, Bùi Châu Hiền không biết lúc này mình nên cảm giác thế nào, chỉ là Bùi Châu Hiền cảm thấy sợ bọn họ. Lúc nhỏ Bùi Châu Hiền rất sợ ma quỷ, lúc nào cũng muốn có mẹ đi cùng mỗi lần đi vệ sinh đêm, mẹ nói ma quỷ không đáng sợ, chỉ khi ta đụng chạm đến họ thì họ mới bắt nạt ta mà thôi, mẹ nói mẹ cảm thấy sợ loài người nhất vì không làm gì họ cũng sẽ bắt nạt mình vì đó là sở thích của họ Lúc đó Bùi Châu Hiền không hiểu lắm, luôn cảm thấy lời nói của mẹ rất kì lạ nhưng lớn hơn một chút Bùi Châu Hiền mới hiểu rõ, nhất là khi Bùi Châu Hiền nhìn thấy bố ôm hôn một người đàn ông, là bố của Phất Lí Ân, sau đó là cảnh bố đánh mẹ. Không chỉ dừng lại ở đó, tiếp theo là mẹ của Phất Lí Ân đang không ngừng ra tay với con trai và con gái của mình chỉ để đe dọa chồng mình không được li hôn rồi lại cảnh hai người mẹ từng là bạn thân ra tay với nhau, cảnh bị cô lập ở trường vì bạn thân, rất nhiều thứ khiến cho Bùi Châu Hiền hiểu ra rằng điều đáng sợ nhất trên thế giới chính là con người.
Bùi Châu Hiền nằm dài ra giường, khẽ nhắm mắt lại, toàn bộ quá khứ lại hiện ra một lần nữa.

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top