Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

19.

Tống Á Hiên là một nhóc con mù đường, không những vậy còn rất biết cách chọn đường để.. mù.

Lưu Diệu Văn chạy loanh quanh trong cái trấn nhỏ này mấy vòng cũng không thể tìm ra chỗ Tống Á Hiên đang đứng.

Trấn nhỏ nằm trong khu nghỉ dưỡng, nói là khu nghỉ dưỡng cho sang trọng nhưng thực chất vẫn còn đang trong quá trình xây dựng, chỉ có một vài hạng mục được đi vào hoạt động.

Du lịch chưa phát triển, trấn nhỏ này cũng vì vậy mà giữ nguyên được vẻ yên ả tĩnh lặng, không hề có không khí tấp nập náo nhiệt giống những nơi khác. Như vậy thành ra lại hợp với cái tên mỹ miều - "Khu nghỉ dưỡng Hữu An".

Chẳng trách Tống Á Hiên lại thích nơi này như vậy. Thị trấn yên bình đẹp như tranh, Tống Á Hiên thích muốn chết, cậu tắt luôn bản chỉ dẫn trên điện thoại, chuyên tâm đi lang thang chụp lại những điều thú vị. Bởi vậy nên Tống Á Hiên mới bị lạc, cậu đi tới đi lui trong thị trấn du lịch cũ kỹ chưa kịp phát triển, ngay cả tên đường còn không có.

Lưu Diệu Văn dở khóc dở cười nghe Tống Á Hiên kể chuyện, trời đã tối rồi mà vẫn không tìm thấy quán cà phê Sandy này ở đâu. Lát sau Tống Á Hiên háo hức gọi cho Lưu Diệu Văn, nói rằng có vẻ quán cà phê này từng là một quán cà phê chó mèo, Tống Á Hiên đi loanh quanh phát hiện vài cái cây mèo cũ kỹ bị vứt ở góc tường cùng hàng chục bao thức ăn và súp thưởng.

Trong thị trấn nhỏ toàn là người già, thỉnh thoảng mới lác đác vài khách du lịch, Lưu Diệu Văn hỏi gì họ cũng lắc đầu ngập ngừng nói không biết. Hắn tìm mãi mới hỏi được vị trí của quán cà phê mèo Sandy từ một ông chú trung niên địa phương, Lưu Diệu Văn lại chạy đi, chỉ thiếu điều bay luôn đến đó.



Buổi tối quá cà phê Sandy bật đèn sáng trưng, ánh đèn vàng qua ô cửa kính rọi xuống mặt đường, ấm áp như một ngọn lửa nhỏ. Tống Á Hiên ngồi ở ghế gỗ dài trước cửa quán, bên cạnh đặt một cốc cà phê đã lạnh ngắt.

Mặt trước quán cà phê hướng ra sông, gió núi từng đợt thổi xuống cuốn hết mọi vệt ấm còn sót lại từ sáng. Tống Á Hiên đánh một cái hắt xì, cậu đứng dậy ngó nghiêng qua lại xem Lưu Diệu Văn đã tới hay chưa.

Chủ quán dọn dẹp bên trong thấy Tống Á Hiên phất phơ hứng gió từ nãy tới giờ, cái mũi cái tai đã đỏ ửng lên rồi còn không chịu đi vào thì nhìn không nổi nữa.

"Em còn đứng ở ngoài thêm lúc nữa là quán cà phê của anh sẽ có hai bức tượng đứng hai bên mất!"

Chủ quán nói với ra. Trước cửa quán cà phê có đặt một bức tượng mèo chiêu tài lớn bằng đá, màu sơn đã phai nhạt đi rất nhiều, Tống Á Hiên và con mèo chiêu tài đó đã trừng mắt nhìn nhau được 15 phút rồi.

"Vào trong đi, anh làm cho em một cốc cacao nóng. Cứ ở ngoài hứng gió như vậy cũng không đợi được người nhà của em, chỉ đợi được ốm đau thôi!"

Tống Á Hiên nghe chủ quán nói vậy cũng hơi xấu hổ, cậu nghe lời vào đi vào trong, ngồi ngay sát bên khung cửa kính để tiện nhìn ra bên ngoài.

Con mèo Ragdoll mắt xanh của chủ quán nhanh nhẹn leo tót lên đùi Tống Á Hiên, vươn người tìm một tư thế thoải mái nằm ườn ra đấy. Chủ quán thấy vậy thì vui vẻ nói:

"Mao Mao Tử thích em lắm đấy! Không phải ai cũng ôm được nó đâu"

Tống Á Hiên không chú ý đáp lời chủ quán, câu được câu không trò chuyện với anh, trong lòng cứ lo lắng mãi không biết Lưu Diệu Văn đã đi tới đâu rồi, có tìm ra đường đi không, thị trấn nhỏ nằm cạnh những ngọn núi cao, gió vù vù thổi mang theo khí lạnh buốt, Lưu Diệu Văn có biết để mặc thêm áo khoác vào không..

Tống Á Hiên càng nghĩ càng lo lắng, cậu quả thực hối hận chết đi được, chỉ vì một chút sĩ diện mà làm khổ người khác. Cốc cacao nóng anh chủ quán làm cho cậu không vơi đi chút nào, làn khói nóng bốc lên mang theo hương cacao đăng đắng, Tống Á Hiên khổ tâm quá đỗi, đôi tay ôm con mèo Mao Mao Tử hơi siết lại. Mao Mao Tử khó chịu ngẩng đầu lên, mấy giây sau liền ngao ngao giãy dụa.

"Mày sao thế Mao Mao Tử?"

Tống Á Hiên vuốt ve nó dỗ dành, Mao Mao Tử lại càng không thoải mái khè khè kháng nghị.

Chủ quán ngó đầu ra xem náo nhiệt, Tống Á Hiên dỗ mèo không được thì quay ra cáo trạng.

"Mao Mao Tử thông minh lắm, nó biết là có khách tới đó" - Anh chủ quán nháy mắt với cậu - "Người nhà của em đến rồi có phải không?"

Tống Á Hiên chưa kịp phản ứng, cửa kính bên cạnh phát ra vài tiếng gõ cộp cộp. Cậu giật mình quay sang, thấy Lưu Diệu Văn đã đứng trước mặt, tóc mái bị gió thổi ngược ra đằng sau, cái mũi đo đỏ vì lạnh. Hắn chống một tay lên cửa kính, cúi xuống đối diện với tầm mắt cậu, nghịch ngợm chun mũi nói với Tống Á Hiên đang chưa hết sửng sốt:

"Em trốn kỹ thật đấy Tống Á Hiên!"

Tống Á Hiên vội vàng đứng dậy chạy ra với hắn, Mao Mao Tử không chịu nhảy xuống, lì lợm nằm gọn trong vòng tay cậu.

Tống Á Hiên hai tay ôm mèo chạy ra, cậu nhìn kỹ Lưu Diệu Văn từ đầu tới chân, thấy tai và mũi hắn đỏ ửng, khuôn mặt hơi tái đi vì lạnh, đôi môi nhợt nhạt hé mở điều tiết lại nhịp thở hơi dồn dập.

"Em xin lỗi!" - Tống Á Hiên thốt lên, cậu hơi lúng túng nhìn xuống Mao Mao Tử đang ngọ nguậy trong ngực.

"Đúng rồi! Con mèo này rất ấm, anh ôm nó đi!"

Tống Á Hiên vui mừng nói, đưa con mèo vào tay Lưu Diệu Văn.

Mao Mao Tử vốn dĩ không thoải mái, nó bị Tống Á Hiên cưỡng chế nhét vào tay Lưu Diệu Văn thì bực mình quá, con mèo kêu lên ngao ngao, sống chết bám vào tay Tống Á Hiên.

"Mao Mao Tử! Mày hư quá vậy!!"

Tống Á Hiên vật lộn với con mèo, móng mèo in lên tay cậu mấy vệt dài đo đỏ. Lưu Diệu Văn nãy giờ vẫn yên lặng ngắm nhìn cậu, ánh mắt chưa từng rời khỏi cậu một giây.

"Anh ôm em được chứ?" - Lưu Diệu Văn hỏi, thiết tha nhìn đôi mắt hạnh nhân mở to của cậu - "Một cái thôi"

Tống Á Hiên cụp mắt xuống, không đáp. Lưu Diệu Văn nghĩ rằng mình bị từ chối rồi, ngay giây sau hắn lại nghĩ rằng mình đã nhìn nhầm, bởi vì cái gật đầu nhẹ như bông của Tống Á Hiên.

"Chỉ một cái thôi đó" - Tống Á Hiên khẽ nói. Hai tay ôm mèo tiến lên phía trước một bước, trực tiếp bước vào trong lồng ngực mở toang của Lưu Diệu Văn.

Hai tay Lưu Diệu Văn theo phản xạ đưa lên, đầu mũi thoang thoảng mùi hương của Tống Á Hiên. Hắn không chần chừ ôm lấy cậu, bao bọc cậu thật chặt trong vòng tay.

"Anh đã chạy lâu lắm đó" - Lưu Diệu Văn lầu bầu, đem cằm gác lên vai người ta - "Loanh qua loanh quanh, chân cũng nhức hết cả"

Tống Á Hiên tức thì cảm thấy áy náy lắm, cậu ôm mèo bằng một tay, tay còn lại vòng qua vỗ vỗ lưng hắn.

"Lát về em sẽ mua cao dán cho anh"

"Gió núi thổi ác thật đấy, anh chạy qua chạy lại cảm giác như tai sắp rơi xuống luôn.."

Tay Tống Á Hiên lại đưa lên sờ vào tai hắn, quả thực là lạnh cóng. Cậu vội vàng áp bàn tay ấm áp của mình vào.

"..Khi nào về em sẽ mua cho anh một cái mũ phi công giống với cái của ông ngoại em. Ông em thích lắm, đội vào rất ấm, đi đâu cũng không thấy lạnh"

Lưu Diệu Văn nghe vậy phì cười buông Tống Á Hiên ra, xoa xoa mái tóc bị gió thổi loạn của cậu.

"Vậy anh cảm ơn em trước nhé"

Tống Á Hiên vui vẻ gật đầu, một tay ôm mèo, cậu kéo hắn vào trong quán cà phê ấm áp.


Chủ quán đã đi đâu đó, Tống Á Hiên ngó vào gọi mãi không thấy anh đâu. Lưu Diệu Văn cùng với con mèo Mao Mao Tử mắt to trừng mắt bé, Mao Mao Tử thấy Tống Á Hiên đã quay về thì ngoảnh mông về phía Lưu Diệu Văn, kiêu ngạo chui vào lòng nhóc họ Tống.

"Con mèo này là gạo nếp à? Dính người như vậy!" - Lưu Diệu Văn nhận xét.

Tống Á Hiên vuốt bộ lông mềm của Mao Mao Tử, đôi mắt vẫn ngó nghiêng tìm kiếm chủ quán.

"Nó tên là Mao Mao Tử, chủ quán bảo nó thích em lắm mới cho em ôm" - Nói đoạn, cậu chần chừ lên tiếng - "Em gọi chủ quán làm cho anh một cốc cacao nóng, không biết anh ấy đi đâu rồi"

"Chắc anh ấy có việc đi đâu đó" - Lưu Diệu Văn chỉ vào cốc cacao hơi toả khói của cậu - "Cốc này của em đã uống chưa?"

Tống Á Hiên do dự lắc đầu, mới chỉ nhấp môi một ngụm thì có tính không?

"Vậy anh uống cốc này cũng được"

Lưu Diệu Văn cầm lên, hương cacao đăng đắng làm hắn có cảm giác ấm áp hơn một chút. Lưu Diệu Văn uống hai ngụm, hơi nhíu mày lắc đầu, hắn không thích đồ ngọt.

"Anh uống thêm ngụm nữa đi, cho ấm bụng"

Lưu Diệu Văn nghe Tống Á Hiên nói thế thì nể tình uống thêm một ngụm nữa.

"Ngọt ngấy đi được!" - Lưu Diệu Văn chẹp miệng - "Thật đấy, em uống thử xem"

Tống Á Hiên lắc đầu, nói rằng cậu không thích cacao nóng đâu. Lưu Diệu Văn cười hỏi vì sao không thích cacao nóng mà lại gọi một cốc to đùng như thế này?

Tống Á Hiên ôn tồn thuật lại rằng, do cậu cứ đứng ở ngoài cửa đợi hắn lâu quá anh chủ quán mới gọi cậu vào rồi làm cho cậu một cốc cacao nóng. Tống Á Hiên vui vẻ kể lể, không để ý rằng vẻ mặt của Lưu Diệu Văn đã hơi lạnh xuống.

"Em ngồi đợi ở cái ghế kia à?" - Lưu Diệu Văn hỏi, hắn hất cằm hướng về cái ghế gỗ dài ngoài cửa.

"Vâng ạ"

Lưu Diệu Văn im lặng ba giây, lát sau hắn mới nói: "Gió núi thổi phần phật như thế, em lại không sợ chết đứng ngoài đó hai tiếng đồng hồ. Anh có nên khen em không?"

Tống Á Hiên không nghĩ Lưu Diệu Văn lại đột nhiên tức giận, cậu há miệng không biết phân trần thế nào.

"Trước đó anh đã bảo em rồi, bảo em đang ở đâu thì ngồi nguyên chỗ đó đợi anh. Em ra ngoài hứng gió đợi anh như vậy anh cũng có nhìn thấy em đâu?!"

"Thì em ngồi nguyên chỗ đó mà, em vốn dĩ đã ngồi ở ngoài rồi.."

"Em!" - Lưu Diệu Văn thốt lên - "Em còn nói được như vậy hả!?"

Lưu Diệu Văn nổi giận thật, Tống Á Hiên tức thì ngậm miệng không dám ho he gì nữa. Chuyện này vốn dĩ là cậu sai, mặc áo khoác mỏng hứng gió, mải mê chụp ảnh nên bị lạc, Tống Á Hiên biết chính mình không nên chọc giận Lưu Diệu Văn nữa.

Tống - tội nghiệp - Á Hiên và Lưu - tức giận - Diệu Văn ngồi ở quán cà phê thêm chút nữa rồi tạm biệt chủ quán ra về. Con mèo Mao Mao Tử kêu ngao ngao, luyến tiếc không muốn bò xuống khỏi người Tống Á Hiên. Tống Á Hiên cũng thích con mèo xinh đẹp dính người này lắm, trước khi đi còn hôn lên đầu nó mấy cái.

Gần tám giờ tối, mùa thu gió thổi heo hút. Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên ăn tối ở một quán mỳ bò cách tiệm cà phê Sandy không xa. Ăn uống xong cũng đã chín giờ tối, quán mỹ bò ở trong ngõ không tiện đợi xe, Tống Á Hiên phát hiện một bốt điện thoại công cộng, hai người liền vào đó tránh gió tiện thể chờ xe tới đón.

Từ bấy đến giờ Lưu Diệu Văn vẫn giận. Mặt hắn lạnh tanh, nếu không cần thiết thì hắn tuyệt nhiên không nói nhiều dù chỉ một chữ, khác hẳn với tính cách thường ngày.

Tống Á Hiên đã cố gắng gợi chuyện nhưng chỉ nhận lại một vài cái "Ừm" lạnh nhạt. Cậu xấu hổ siết chặt áo khoác lại, không líu ríu nói chuyện nữa, sợ người ta cảm thấy phiền.

"Mặc cái này vào" - Lưu Diệu Văn khoác lên vai Tống Á Hiên cái áo khoác dài của hắn - "Sắp biến thành băng rồi!"

Tống Á Hiên ngọ nguậy, dúi cái áo vào tay người kia: "Em không lạnh"

Lưu Diệu Văn mặc mỗi hai lớp áo, cái áo nỉ bên trong không thể nào chống đỡ được khí lạnh ở đây được. Tống Á Hiên nghĩ vậy, cậu kiên trì đem áo khoác trả lại hắn.

"Không lạnh thật à?"

"Không ạ, em đảm bảo!" - Tống Á giơ tay lên thề thốt.

"Chân em run như sắp gãy rồi kia kìa" - Lưu Diệu Văn không do dự vạch trần.

Tống Á Hiên sống chết giải thích rằng do cậu bị bệnh run chân, tuyệt đối không phải do lạnh. Nói xong thì không nhịn được hắt xì một cái rõ to.

"..Em không lạnh, do có người đang nhắc đến em đấy!"

Lưu Diệu Văn:...

Tống Á Hiên cứng đầu lì lợm như vậy Lưu Diệu Văn cũng không có cách nào. Đúng lúc này Mã Gia Kỳ gọi tới cho hắn, bảo rằng trợ lý của anh qua khách sạn nhưng không thấy hai người đâu.

Lưu Diệu Văn liếc mắt nhìn nhóc con họ Tống đang ra sức ra ám hiệu: Anh đừng nói với Mã ca là em đi lạc đường!

Lưu Diệu Văn cười thầm trong bụng, bên ngoài vẫn tiếp tục nói oang oang: "Mã ca, bọn em đang ở gần khu nghỉ dưỡng hồi sáng anh giới thiệu đó!"

Mã Gia Kỳ hỏi gì đó, Lưu Diệu Văn lại vui vẻ đáp lời: "Á Hiên đang ở bên cạnh em đây. Ngoan ngoãn lắm, mặc rất nhiều áo, anh yên tâm"

Sau đó Lưu Diệu Văn giơ điện thoại lên, hắn ghé sát vào tai Tống Á Hiên đe doạ: "Bây giờ em có hai sự lựa chọn, một là anh sẽ giữ kín chuyện em đi lạc và em phải mặc ngay cái áo này vào. Hai là anh sẽ nói tất cả cho Mã ca biết, em vừa bị Mã ca mắng, áo thì vẫn phải mặc. Nào, em chọn đi!"

Tiếng Mã Gia Kỳ vang lên từ trong điện thoại làm cho Tống Á Hiên gấp chết đi được. Lưu Diệu Văn làm như không hề thấy gấp gáp và do dự trong ánh mắt cậu, sự bình tĩnh của hắn càng làm Tống Á Hiên tin rằng hắn sẽ ngay lập tức tố cáo mọi chuyện với Mã Gia Kỳ.

Cuối cùng Tống Á Hiên vẫn phải chịu thua, cậu vơ lấy áo khoác trên tay Lưu Diệu Văn, nhanh chóng mặc vào.

Bấy giờ sắc mặt của Lưu Diệu Văn mới khá hơn, hắn vui vẻ bóp khuôn mặt xụ xuống của Tống Á Hiên, kết thúc cuộc gọi với Mã Gia Kỳ.

"Như vậy có phải tốt hơn không!" - Lưu Diệu Văn kéo sụp mũ áo hoodie của nhóc họ Tống, buồn cười nhìn khuôn mặt tức tối của cậu.

"Anh quan tâm em mà con còn giận lẫy nữa"

Tống Á Hiên kéo bàn tay lạnh băng của hắn đang đặt trên đầu cậu xuống, rì rầm trách móc: "Anh sắp biến thành kem rồi!"

Lưu Diệu Văn không tiếp lời cậu. Hắn quả thực rất lạnh, nhưng so ra thì còn khoẻ hơn nhóc con họ Tống này. Bốt điện thoại công cộng tuy kín gió nhưng cũng không che chắn được hoàn toàn, gió núi lạnh lẽo vẫn lọt qua vách kính nứt vỡ.

Tống Á Hiên mặc áo khoác dạ dày nặng trịch của hắn, gió nào cũng không lọt qua được. Khi cơ thể đã ấm dần lên, Tống Á Hiên chợt quay qua nắm lấy tay Lưu Diệu Văn.

"Anh lại đây.."

"Làm gì?" - Lưu Diệu Văn thấy khuôn mặt nhóc họ Tống đo đỏ, hắn lo lắng hỏi - "Em không khoẻ à?"

Tống Á Hiên lắc đầu, hai tay cậu mở rộng, Lưu Diệu Văn lập tức được hai vạt áo khoác của hắn bao bọc.

Tống Á Hiên sợ hắn lạnh, cho nên đã chủ động ôm hắn vào lòng..

(tbc)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top