Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

21.

Mã Gia Kỳ chỉ ở cùng Lưu Diệu Văn được một lúc, lát sau liền bị trợ lý gọi điện giục quay lại phim trường.

Tống Á Hiên đợi cho Mã Gia Kỳ đi rồi mới tới phòng của Lưu Diệu Văn. Lưu Diệu Văn đang nằm lướt điện thoại kiểm tra công việc ở studio, thấy Tống Á Hiên xách vào túi lớn túi bé thì đặt điện thoại xuống.

"Đã ăn trưa chưa?" - Hắn hỏi.

Tống Á Hiên lắc đầu. Cậu mở một loạt túi lớn túi bé, hai tay thoăn thoắt trải đồ ăn kín cái bàn trà con con.

Lưu Diệu Văn hơi hết hồn nhìn một bàn thức ăn dành cho bốn người Tống Á Hiên bày ra, không biết nói sao cho phải.

"Em là sóc à?" - Lưu Diệu Văn thốt lên.

"Dạ?"

Hắn chỉ bàn đồ ăn đầy ắp: "Mang đồ ăn về ổ để tích trữ"

"Em thấy cũng không nhiều lắm.. nhỉ?" - Giọng Tống Á Hiên càng ngày càng nhỏ, hơi đỏ mặt đối diện với Lưu Diệu Văn đang mang vẻ mặt 'như vậy mà không nhiều' - "Bà chủ ở đó bảo những món này đều rất tốt cho người bệnh.. em nghĩ một hồi, không bằng cứ mua hết về"

"Để anh ăn hết á??" - Lưu Diệu Văn hoảng sợ, hắn cảm thấy bản thân mình chưa ăn đã muốn bội thực bất tỉnh rồi.

"Không không! Em ăn cùng anh mà"

Lưu Diệu Văn tức thì cảm thấy được an ủi, ít ra thì hắn sẽ không bị bội thực một mình.

Tống Á Hiên dọn ra một bàn ăn thịnh soạn, món nào món ấy đều thơm phưng phức, ấm nóng ngon lành, hẳn là đã tốn rất nhiều công sức chạy đi chạy lại mang về.

"Hay là em mang một nửa về phòng mà ăn"

"Anh đuổi em à?"

Tống Á Hiên cong miệng nhìn sang. Lưu Diệu Văn gõ một cái nhẹ nhàng lên trán cậu.

"Em không sao đâu, em khoẻ lắm đó!" - Nói xong còn tự tin vỗ vài cái bộp bộp vào ngực mình - "Với lại em cũng không muốn ăn trưa một mình đâu"

Lưu Diệu Văn nghe đến đây cũng đành chịu thua, ngoan ngoãn ngồi xuống ăn cơm với Tống Á Hiên.

Lưu Diệu Văn bị ốm cả người đều cảm thấy không khoẻ, ăn uống cũng chẳng có khẩu vị chỉ qua loa ăn vài thìa cháo hải sản.

Miệng Tống Á Hiên căng phồng, vừa lúng búng nghiền thức ăn vừa thành thạo bóc vỏ một con tôm hấp nước dừa kỷ tử, đợi lúc Lưu Diệu Văn xem điện thoại không để ý liền đặt vào bát của người ta.

Lưu Diệu Văn vừa ăn vừa làm việc từ xa với Tiểu Ngô, một lát sau mới phát hiện ra con tôm được bóc vỏ nằm gọn gàng trong bát. Hắn nhìn Tống Á Hiên đang điềm nhiên ngồi phía đối diện chu miệng lên hút sữa trái cây, tức thì cái tính khí thích trêu chọc trẻ con bộc phát.

Lưu Diệu Văn giả bộ ho lên vài cái rồi khó khăn bảo: "Hiên Hiên, lấy hộ anh ly nước"

Tống Á Hiên đứng dậy rót cho hắn một ly nước ấm. Lưu Diệu Văn cầm lấy uống từng ngụm nhỏ, không quên mỉm cười cảm ơn Tống Á Hiên.

Tống Á Hiên không nghĩ ngợi nhiều, rót nước xong lại quay trở lại chiến đấu với đống đồ ăn. Vừa ngồi xuống được một chốc, giọng Lưu Diệu Văn lại vang lên:

"A canh đổ ra rồi, Hiên Hiên đưa anh mấy tờ giấy!"

Tống Á Hiên lại vươn người rút mấy tờ giấy đưa cho người kia.

"Hiên Hiên lấy cho anh bát cháo, xa quá anh với không được.."

Tống Á Hiên múc cho hắn một bát cháo.

"Hiên Hiên hết nước mất rồi, lấy giúp anh"

"Anh phải nhắn tin cho Tiểu Ngô, nhưng mà tôm này ngon thật đấy Hiên Hiên em có thể bóc giúp anh một con được không?"

"Hiên Hiên cái thìa này rơi xuống đất rồi, phiền em đưa cho anh cái thìa mới"

"Hiên Hiên, bát canh này nhiều kỷ tử quá.."

Tống Á Hiên đen mặt lựa ra mấy hạt kỷ trong bát canh hầm của Lưu Diệu Văn, càng lựa mặt càng đen, cuối cùng cậu đặt bộp bát canh trong veo xuống trước mặt hắn.

"Hết kỷ tử rồi đó, bây giờ anh có thể thành thật ăn uống được chưa??"

Lưu Diệu Văn nhịn cười rời mắt khỏi màn hình điện thoại, cầm thìa lên khuấy khuấy vài cái kiểm tra: "Ôi chao hết thật rồi này, cảm ơn em nhiều nha Hiên Hiên"

Tống Á Hiên không thèm quan tâm Lưu Diệu Văn nữa, cậu nén giận ngồi xuống tiếp tục ăn. Chẳng ngờ mấy phút sau giọng khàn khàn của Lưu Diệu Văn lại truyền tới:

"Hiên Hiên, em-"

Lưu Diệu Văn còn chưa kịp nói hết câu Tống Á Hiên đã quay người sang, nhét vào miệng hắn một cái màn thầu, ý đồ chặn miệng con người rắc rối này lại.

"Anh thôi đi được không hả??" - Tống Á Hiên nạt nộ - "Từ nãy tới giờ anh quay em như chong chóng, anh đừng ỷ mình bị bệnh mà bắt nạt em!"

Tống Á Hiên đe dọa xong còn trừng mắt đập vào tay hắn một cái. Lưu Diệu Văn buồn cười nghĩ thầm đúng là con thỏ nhỏ một khi bực lên cũng cắn người.

"Anh chỉ định hỏi em là chiều nay em có dự định gì không thôi"

Tống Á Hiên ngẩng đầu lên, giận dỗi lườm hắn một cái vì tội trêu chọc mình. Lát sau cậu mới phân vân nói:

"Em không biết nữa, chắc em sẽ ở phòng xem phim"

Lưu Diệu Văn gật gù, Tống Á Hiên cứ ngoan ngoãn ngồi một chỗ như vậy lại tốt hơn. Hắn nghĩ nhóc con đó mà một lần nữa lang thang đi lạc thì Lưu Diệu Văn hắn cũng chẳng còn bao nhiêu sức lực mà chạy đi tìm.

"Hay là anh xem phim với em đi. Mấy hôm trước Hạ Nhi giới thiệu cho em một bộ phim hay lắm, nhưng mà cậu ấy bảo có mấy cảnh hơi đáng sợ, em không dám xem một mình"

Lưu Diệu Văn vốn định từ chối, ăn trưa xong sẽ bảo cậu về phòng, ai ngờ Tống Á Hiên lại dùng đôi mắt tròn vo rủ rê hắn như thế, lời từ chối sắp bật ra khỏi miệng lại phải dè dặt rút về. Lưu Diệu Văn thật không có cách nào nói "Không" với một nhóc con đáng yêu như Tống Á Hiên cả.

Vậy là nửa tiếng sau nhóc họ Tống mượn được một cái máy chiếu phim mini, hồ hởi kết nối với điện thoại. Lưu Diệu Văn dọn dẹp cái sofa nhỏ cạnh giường, đặt lên đó mấy cái gối mềm cùng một tấm thảm nhỏ để lát nữa cho Tống Á Hiên làm ổ ở đấy.

Tống Á Hiên hoàn toàn không có ý kiến gì với cái ổ nhỏ Lưu Diệu Văn chuẩn bị cho mình, một bên vui vẻ ăn snack một bên chuẩn bị cầm gối che mắt lại khi phim chiếu đến cảnh tượng khủng bố. Lưu Diệu Văn thì ngồi trên giường dựa lưng vào đống chăn gối ngổn ngang, từng đoạn phim vút qua trong mắt hắn rồi nhanh chóng trôi tuột đi như nước, chẳng để lại cái gì.

Lưu Diệu Văn ngáp dài một cái, không hiểu sao Hạ Tuấn Lâm lại có thể giới thiệu một bộ phim chán đời như vậy cho Tống Á Hiên, lại còn cẩn thận dặn dò rằng sẽ có mấy cảnh tượng đáng sợ. Đúng là đáng sợ thật, đáng sợ đến mức khiến người ta buồn ngủ.

Lưu Diệu Văn thật khó chịu đựng thêm nữa, hắn lơ đãng nhìn sang bên cạnh, bắt gặp cái đầu bông xù của nhóc họ Tống đang mềm mại đặt lên gối đầu, tấm thảm nhỏ vắt vẻo sắp rơi xuống đất.. Tống Á Hiên còn giỏi hơn hắn, không biết đã ghé xuống sofa ngủ say từ lúc nào.

Lưu Diệu Văn thật cạn lời với nhóc con rắc rối này, cũng vừa cảm thấy dáng vẻ ngủ say co thành một cục của nhóc con thật đáng yêu. Hắn bước tới, nhẹ nhàng lấy tấm thảm đang bẹp dí nằm dưới chân Tống Á Hiên lên đắp cho cậu.

Khuôn mặt khi ngủ say của Tống Á Hiên toát lên vẻ ngoan ngoãn lạ thường. Hai hàng lông mi dài như cánh chim hơi rung rinh theo từng nhịp thở, tưởng như chỉ cần Lưu Diệu Văn thổi nhẹ một cái là Tống Á Hiên sẽ tỉnh giấc, đôi mắt trong veo mơ màng chớp chớp nhìn hắn.. giống như một con mèo Ragdoll xinh đẹp và kiêu hãnh, chỉ khi mơ màng ngủ mới cho người ta vuốt lông.

Con mèo Ragdoll Tống Á Hiên chính xác mở mắt ngay lúc này, khi mà Lưu Diệu Văn đang chăm chú chỉnh lại gối đầu cho cậu.

Tống Á Hiên hơi mơ màng rồi mở to mắt, trân trân nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của người kia, hai tai cậu ngay lập tức hồng rực.

Lưu Diệu Văn cũng không ngờ Tống Á Hiên sẽ tỉnh dậy, lại còn trong lúc hắn bày ra một tư thế rất dễ gây hiểu lầm như thế này. Hắn đợi cho Tống Á Hiên hoàn hồn mới bình tĩnh mở miệng:

"Anh chỉ muốn chỉnh gối cho em thôi.. thật đấy"

Mùi nước hoa của Lưu Diệu Văn thật gần, Tống Á Hiên vội càng cụp mắt xuống, hơi ngửa về đằng sau, khoảng cách nguy hiểm chỉ bằng nửa bàn tay ngay lập tức được kéo giãn ra.

"Em, em về phòng ngủ"

Tống Á Hiên chỉ mất có ba phút thu dọn đống đồ đạc đã mang sang chỗ Lưu Diệu Văn, chẳng kịp để hắn dặn dò cái gì đã chạy biến về phòng. Nếu như Mã Gia Kỳ bắt gặp khuôn mặt đỏ lựng lúc này của Tống Á Hiên thì chắc hẳn anh sẽ mang ngay cậu đến bệnh viện vì nghĩ rằng cậu bị lây bệnh của Lưu Diệu Văn.

Rất lâu sau đó, khi hai người đã ở bên nhau, Lưu Diệu Văn thỉnh thoảng lại nhắc về việc này. Hắn ôm lấy chú mèo Ragdoll xù lông Tống Á Hiên trong ngực, cười nói rằng không ngờ ngày xưa Hiên Hiên của chúng ta lại dễ xấu hổ như vậy, còn chưa làm gì mà mặt mũi đã hồng rực lên rồi.

Tống Á Hiên thì chỉ muốn quên ngay chuyện này đi, nghe hắn nói vậy lại càng dãy dụa không cho hắn ôm. Lưu Diệu Văn trêu chọc thành thói, không thể bỏ qua cơ hội này, hắn lại giả vờ than thở: So với Hiên Hiên nhà chúng ta bây giờ thật là khác xa, sáng anh đi làm quên không hôn em một cái, tối về thể nào em cũng mặt nặng mày nhẹ với anh.

Con mèo Ragdoll Á Hiên kêu ngao ngao phản đối lời vu khống vô căn cứ này, mặc kệ lời dỗ dành của Lưu Diệu Văn, cứ thế nhất quyết không thèm hôn hắn tận ba ngày. Lưu Diệu Văn còn có thể làm gì, mèo nhà mình bị chính mình chọc giận, hắn chỉ có thể ra sức ôm ôm hôn hôn dỗ dành thôi.

(tbc)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top