Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chạy Trốn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Vậy mẹ cậu có đồng ý không?”

Minjeong áp điện thoại lại gần tai hơn một chút ngồi trên chiếc ghế đệm bên ngoài phòng Karina với vẻ lo lắng phải thừa nhận là nhiều hơn cô muốn. Bàn tay còn lại của Karina kẹp chặt miệng trong khi răng cắn chặt móng tay một cách lo lắng.

"Đồng ý rồi." Câu trả lời của Aeri đã xoa dịu mọi lo lắng và Minjeong ngồi dựa vào ghế với sự nhẹ nhõm vô cùng.

"Cảm ơn Chúa. Cảm ơn Aeri. Cảm ơn cận rất nhiều. Cậu không biết tớ vui đến thế nào khi nghe điều này đâu."

“Tớ cũng vậy, ngốc ạ.” Aeri lặng lẽ cười, giọng có phần dịu lại.

"Cậu không cần phải cảm ơn tớ đâu. Jimin là chị gái tớ. Nên tớ sẽ làm bất cứ điều gì có thể để giúp chị ấy. Sau này mẹ tớ sẽ không thể can thiệp vào cuộc sống của chị ấy nữa khi có thông tin về việc chuyển đổi quyền giám hộ hợp pháp chính thức."

Minjeong ậm ừ đáp lại, một nụ cười cuối cùng cũng nở trên khuôn mặt sau khoảng thời gian tưởng chừng như mãi mãi.

"Tớ vẫn phải cảm ơn cậu. Cậu đã làm rất nhiều để giúp đỡ. Tớ cũng không còn thấy bất kỳ tin tức nào về việc truy tố Jimin nữa."

Aeri có vẻ im lặng một lúc khi được nhắc đến. Khi Aeri nói lại, giọng nói có vẻ u ám.

"Cậu có nhận ra rằng cảnh sát vẫn đang truy lùng chị ấy không? Không giống như giới truyền thông họ không thể bị mua chuộc hoàn toàn. Gia đình người quá cố vẫn còn tức giận. Họ yêu cầu hành động pháp lý. Trong trường hợp của Jimin unnie, họ muốn chị ấy được tìm thấy và bị nhốt vào trại tâm thần vì chị ấy được coi là mối đe dọa đối với công chúng. Một số người đã đến làm nhân chứng nói rằng họ đã nhìn thấy một cô gái có đặc điểm giống chị ấy vào đêm sau vụ tai nạn, tớ cho rằng đó là trước khi Shuhua đón chị ấy.”

Nụ cười của Minjeong lại rũ xuống đôi vai.

"Tớ biết...tớ biết tớ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đưa chị ấy về vào một ngày nào đó nhưng tớ chỉ- tớ muốn cho chị ấy thêm thời gian."

"Tớ hiểu rồi." Aeri lẩm bẩm, có vẻ cũng miễn cưỡng như Minjeong khi đưa Karina trở lại bệnh viện.

"Cứ từ từ. Đừng lo. Tớ sẽ cố gắng chống đỡ nhất có thể. Rốt cuộc thì số tiền công ty bẩn thỉu này có ích gì, phải không?"

Có một tiếng cười vang lên trong điện thoại nhằm coi câu hỏi đó như một trò đùa, nhưng Minjeong có thể nhận ra sự cay đắng từ nó ngay cả khi không nhìn thấy khuôn mặt của người bạn thân nhất của mình.

"Aeri, tớ xin lỗi. Tất cả những điều này chắc hẳn cũng khó khăn với cậu lắm."

Tiếng cười chậm rãi dừng lại, và sau đó, hiện ra một sự thật đau lòng.

"Đúng vậy, nhưng nó chẳng là gì so với những gì Jimin unnie đã trải qua. Thật khó để sống với mẹ khi biết mẹ thực sự là người như thế nào nhưng tớ đã hứa với mẹ rằng sẽ cho mẹ một cơ hội nếu mẹ ngừng làm phiền cuộc sống của unnie. Mẹ tớ đang làm phần việc của mình  vậy nên tớ cũng đang làm việc của mình."

Minjeong hơi hơi nghiêng đầu.

"Này, Min?" Aeri có vẻ lo lắng.

"Cậu có thể nói với Jimin unnie rằng khi chị ấy sẵn sàng thì tớ có thể gặp chị ấy không?"

Minjeong lại gật đầu trên môi nở một nụ cười nhẹ.

"Tất nhiên rồi".

"Cám ơn cậu. Tớ đoán vậy là xong rồi." Aeri đang định cúp máy thì Minjeong đã ngăn lại.

"Này, Ri."

"Hửm?"

"Cậu là một người tuyệt vời và cậu đang làm rất tốt."

Một khoảng im lặng bao trùm và rồi Minjeong nghĩ rằng mình nghe thấy một tiếng sụt sịt.

"Đừng có khóc đồ mít ướt." Minjeong cười.

"Câm cái miệng cậu ngay.

Aeri cố gắng kìm nén.

"Tớ cúp máy đây, tạm biệt."

***

Minjeong nghĩ nếu có điều gì khó chịu hơn việc cố gắng ăn uống trong tình trạng bó bột ở cánh tay thì đó chắc chắn là việc cố gắng mặc quần áo trong tình trạng bó bột ở cánh tay.

Minjeong liếc nhìn đồng hồ trên tường để ý rằng đã một giờ trôi qua kể từ khi Karina ở trong phòng tắm.

"Karinaaaaa. Chị làm gì trong đó vậy. Em bắt đầu lo lắng rồi đây."

Minjeong nói đùa cô biết rằng Karina đã ngừng vật lộn với nước vì vòi hoa sen đã tắt được một lúc rồi. Chắc hẳn bây giờ Karina đang phải vật lộn với chiếc áo sơ mi của mình như mọi khi.

"Ugh." Một tiếng rên rỉ nghèn nghẹt phát ra từ phòng tắm.

"Chị bị mắc kẹt rồi."

"Mắc kẹt?" Minjeong lặp lại không hiểu lắm ý bạn gái mình.

"Ý chị là bị mắc kẹt trong phòng tắm hả?"

"Không, đồ ngốc là trong áo."

Karina không thể không cười bất chấp tình thế khó khăn của mình.

"Chúa ơi, đôi khi có thể thật vô lý. Mặc dù vậy, chị chắc chắn rằng lúc này chị cũng ngớ ngẩn như vậy. Bằng cách nào đó, chị không thể rời đầu và cánh tay của mình ra khỏi thứ này được. Urgh."

Minjeong cười khúc khích.

"Chị có muốn em giúp không?"

"Không cần đâu. Chị có thể tự làm việc này. Đây cũng chỉ là một chiếc áo thôi!"

Một loạt tiếng vật lộn giận dữ khác với một mảnh vải vô tội bắt đầu và sau đó là một tiếng thở dài.

"Được rồi. Chị từ bỏ. Minjeong vào đây giúp chị đi."

Minjeong đứng dậy khỏi ghế với nụ cười đắc thắng.

“Đã bảo rồi mà.”

Minjeong xoay tay nắm cửa và kéo cửa phòng tắm mở ra trước mắt là một cảnh tượng lố bịch đến mức phải dừng lại và nhìn chằm chằm đầy kinh ngạc.

"Đừng có mà cười."

"Chính xác thì làm thế nào mà chị... rơi vào tình huống như này?"

"Có lẽ chị đã sử dụng nhiều lực hơn mức cần thiết. Do đó, mớ hỗn độn này đã xảy ra."

"Chị thực sự nên rèn luyện thêm sự kiên nhẫn đó."

Minjeong cười khúc khích thong thả tiến về phía trước để kéo chiếc áo quá khổ chỗ này chỗ kia cho đến khi nó vừa vặn với người bạn gái nóng nảy của mình ở đúng vị trí.

"Ở đó." Minjeong đặt một nụ hôn nhanh lên mũi Karina khi làm xong nhéo đôi má mềm mại với ánh mắt đầy trìu mến.

"Hung hăng ngay cả khi đang ốm, cưng thật đó."

Karina nhìn với nụ cười nhẹ và tiến tới hôn lên môi Minjeong.

"Ồ."

Minjeong ngân nga cảm kích trước cảm giác của đôi môi ấm áp nụ hôn ngây thơ dần chuyển thành nụ hôn sâu hơn khi bàn tay lành lặn của Karina trườn lên kéo gáy cô xuống.

"Ối." Karina nhăn mặt và đột ngột lùi lại cau mày nhìn cánh tay bị thương đã bị đè bẹp khi cả hai ép chặt vào nhau.

"Em xin lỗi."

Karina cười lớn -  "Không sao đâu. Không có gì to tát đâu."

Minjeong cau mày lùi lại vài bước lắc đầu với chính mình.

"Em ở đây để giúp chị khỏe mạnh hơn chứ không phải làm chị ốm hơn."

Karina nghiêng đầu và mỉm cười.

"Nó thậm chí còn không tệ đến thế. Nó đã được bó bột được ba tuần. Chỗ gãy nặng nhất có lẽ đã lành."

"Không, điều đó không đúng. Em sắp trở thành bác sĩ ở đây nên em biết. Chúng ta không nên làm như vậy nữa cho đến khi chị được tháo bột sau ba tuần nữa."

Karina nhướn mày.

“Em không thể nghiêm túc được.”

"Em có thể."

"Thật không?"

Karina kéo dài giọng nghiêng đầu sang một bên để đánh giá Minjeong với sự thách thức khó che giấu.

"Em có chắc là em có thể?"

"Đừng đánh giá thấp sức mạnh ý chí của em."

Karina cười và bước lại gần. Minjeong nao núng trả lời.

"Và đừng cố ý dụ dỗ em nữa. Đó là vi phạm pháp luật."

Karina cười khúc khích trước trò hề của mình lắc đầu và bỏ đi.

"Được rồi, đồ ngốc. Chúng ta có thể ra ngoài đi dạo được không?"

Minjeong chớp mắt nhìn Karina cảm thấy hoàn toàn ngạc nhiên nhưng đồng thời cũng thấy hạnh phúc.

"Chị muốn đi ra ngoài à?"

"Đúng rồi đó."

Giọng Karina nhỏ dần khi cô kéo tay áo len dài của mình rồi nhìn Minjeong.

"Liệu có ổn không? Chị muốn...nhìn thấy mọi thứ. Chị cảm thấy như mình đã nhốt mình trong căn phòng này quá lâu. Chỉ cần ở bên trong tòa nhà này, chị hứa, chúng ta không cần phải ra ngoài."

Lời nói lan man đầy lo lắng của Karina bị cắt ngang khi Minjeong lao mình vào và ôm Karina vào lòng một cách vô cùng phấn khích và ấm áp.

"Chắc chắn rồi! En sẽ lấy cho chị chiếc xe lăn và chúng ta sẽ làm bất cứ điều gì chih muốn làm ở bên ngoài. Bất cứ điều gì. Hãy đợi em ở đây một lát."

"Hả? Xe lăn? Nhưng cánh tay của chị thì-" Karina gọi nhưng chẳng có ý nghĩa gì bởi vì Minjeong đã chạy nhanh ra ngoài với sự nhiệt tình của một học sinh khi nghe thấy tiếng chuông tan học.

Karina lắc đầu với một nụ cười trìu mến một giây sau lại nhăn mặt khi cảm thấy đau ở cẳng tay.

Minjeong vừa vô tình chạm vào nó lần nữa khi ôm Karina trước đó.

***

Nếu Karina muốn làm bất cứ điều gì với thế giới bên ngoài một lần nữa thì Minjeong chắc chắn sẽ tự mình dọn đường nếu người yêu mình muốn.

Minjeong vừa ngân nga một giai điệu vui tươi vừa đẩy xe lăn cảm thấy hạnh phúc hơn cả khi  cuối cùng dường như đã dần lấy lại được con người cũ của mình. Những thứ mà Karina từng thích - hoa, những sinh vật nhỏ, bầu trời - dường như lại thu hút sự chú ý sau một khoảng thời gian thờ ơ đen tối đáng lo ngại mà dường như không có gì quan trọng.

"Chị vẫn nghĩ đây là một sự cường điệu."

Karina phản đối đằng sau chiếc mặt nạ do phòng khám cấp, miễn cưỡng ngồi trên xe lăn khi Minjeong đẩy đi vòng quanh khu vườn.

"Taeyeon sunbae nói chị không nên di chuyển quá nhiều để tránh chảy máu lần nữa."

"Đã ba tuần kể từ khi chị được điều trị rồi, Minjeong. Lần chụp CT cuối cùng cho thấy hầu hết lượng máu chảy đã bớt rồi."

"Suỵt. Em là-"

"Sớm trở thành bác sĩ, vâng."

Karina giả vờ đảo mắt. Tuy nhiên, một nụ cười nở trên môi sau chiếc mặt nạ.

Trời đang ấm lên, Minjeong lo lắng cho sức khỏe của mình.

"Nói về chuyện đó, ở khoa em đang thực tập- ừm có chuyện gì vậy? Họ định đuổi em à?"

"Em đã nói với họ rằng em muốn nghỉ một kỳ. Khi về em sẽ phải điều trị lại thần kinh nhưng chỉ vậy thôi."

Karina không đáp lại bất cứ điều gì, nhưng cô ấy dường như đang chìm đắm trong sự tự trách nội tâm của mình.

"Này, thực sự không sao đâu. Dù sao thì em cũng cần nghỉ ngơi tạm thời. Em chán việc học quá rồi."

Minjeong cười để làm dịu tâm trạng.

“Hơn nữa, sẽ tốt hơn nếu em trở lại trong trạng thái tươi mới và sẵn sàng đối mặt với con quỷ của trường y hơn là buộc mình phải sống dở chết dở ở đó.”

Karina dường như không hoàn toàn bị thuyết phục với những lời bào chữa một phần của Minjeong nhưng cuối cùng cũng khẽ gật đầu đồng ý.

"Em thật sự chán ghét sao? Học làm bác sĩ?"

"Đúng là vậy? Chị biết đó âm nhạc và nghệ thuật luôn là sở thích của em. Những kỹ năng đó dường như trở nên dễ dàng đối với em và em rất muốn thực hiện chúng. Em chỉ ở mức bình thường ở ngành y. Mặc dù vậy, em thừa nhận rằng tâm thần học cũng trở nên rất khó khăn đó là một môn học khá thú vị khi em tìm hiểu sâu hơn."

Karina từ trên xe lăn ngước nhìn Minjeong, đôi mắt hơi nheo lại mà Minjeong biết không phải vì ánh nắng mà nhiều hơn là vì nụ cười đằng sau chiếc mặt nạ.

“Điều đó nghe có vẻ khủng khiếp đấy.”

“Ý chị là em thích nó vì chị phải không?”

Minjeong trêu chọc nhếch mép cười khi tiếp tục đẩy chiếc xe lăn băng qua vườn. Những hàng dã yên thảo, đỗ quyên nở rộ hai bên lối đi nhỏ, tạo thành những bức tường ngắn rạng rỡ màu trắng, vàng, tím đung đưa nhẹ nhàng trong vũ điệu của gió Xuân.

"Có lẽ vậy."

Karina đưa tay ra uể oải kéo những ngón tay của mình trên những cánh hoa rực rỡ, đầy màu sắc.

"Rất đẹp." Karina lẩm bẩm một mình.

Minjeong cho Karina một cơ hội để đắm mình trong sự tốt lành nho nhỏ mà không bị quấy rầy ngắm nhìn Karina nhìn chằm chằm vào những bông hoa và ngước nhìn bầu trời trong xanh với nụ cười hạnh phúc.

"Em nghĩ mình sẽ theo đuổi điều gì nếu có cơ hội quay lại quá khứ?"

Karina hỏi sau khi dành thời gian hít thở không khí trong lành thoáng đãng.

"À ừm- thật ngạc nhiên, em không nghĩ mình muốn quay về quá khứ bây giờ. Em đã học năm cuối ở trường y sau nhiều năm chịu đựng nên em nghĩ mình sẽ cố gắng thêm một chút nữa. Em nghĩ mình sẽ tìm được một chuyên môn mà em thích nhất, em vẫn có thể tiếp tục hoạt động âm nhạc và nghệ thuật mà không phải vứt bỏ chiếc áo khoác trắng của mình."

Karina cười nhẹ và quay lại chỗ ngồi của mình khiến Minjeong phải dừng lại.

“Em nghiêm túc về việc thích tâm thần học à?”

"Đúng vậy. Ý em là, en sẽ nói dối nếu nói điều đầu tiên khiến em hứng thú đọc sách giáo khoa không phải là do chị nhưng sau khi thực sự bắt tay vào đọc, em thực sự nghĩ rằng đây là một nghiên cứu thú vị. Nó ít hơn - em không biết, có phương pháp và khách quan - so với các lĩnh vực khác chị phải hình thành sự kết nối và thấu hiểu với bệnh nhân của mình. Chị không chỉ phải kiểm tra, viết đơn thuốc và gửi họ đi.

Karina nhìn chằm chằm vào Minjeong một lúc lâu trông như thể đang đánh giá liệu Minjeong có thực sự có ý như những gì mình nói hay không.

"Vậy em có muốn học nội trú ở đó và trở thành bác sĩ tâm thần không?"

Minjeong thở ra một hơi, duỗi thẳng vai.

"Vâng. Ngoài ra, phẫu thuật, sản khoa và nhiều chuyên ngành khác có thời gian làm việc điên cuồng. Em muốn có nhiều tiền nhưng lại không thể về nhà thăm chị mỗi tối. "

Minjeong thở hổn hển và đưa tay lên miệng đôi mắt mở to trước sự sơ suất của chính mình. Ý nghĩa đầy đủ đằng sau câu này đã đánh vào cả hai ngay từ đầu. Miệng Karina mở ra nhưng lời nói dường như cũng chạy trốn.

"Hả?" Cuối cùng Karina cố gắng rít lên, giọng nghe khàn khàn ở phía sau cổ họng.

"Thăm chị? Mỗi tối?"

Má Minjeong nóng bừng và nóng đến mức gần như tan chảy.

Đầu Minjeong cúi xuống ngượng ngùng.

"Xin lỗi. Em không có ý- ừm, tự phụ- Em chỉ- à, chị biết đấy. Em không có ý ám chỉ rằng chúng ta nên kết hôn- ồ, ồ! Nhưng em cũng không có ý là em không' em không muốn kết hôn với- ôi chúa ơi, cái quái gì vậy, ý em là-"

"Minjeong."

Minjeong ngước mắt từ đôi giày của mình lên Karina nhận thấy đôi mắt màu hạt dẻ sáng đang xoáy vào mình với những cảm xúc đan xen phong phú đến mức không thể diễn tả bằng lời.

"Lại đây nào." Karina kéo mặt nạ xuống và ra hiệu cho Minjeong cúi xuống.

Đầu óc còn quay cuồng Minjeong cuối xuống không suy nghĩ nhiều. Minjeong được khen thưởng bằng một bàn tay mềm mại chạm vào má và một đôi môi thậm chí còn mềm mại hơn chạm vào môi.

"Chị Yêu Em."

Karina lùi lại và nhìn chằm chằm vào Karina bằng đôi mắt mãnh liệt không đáy dường như nuốt chửng toàn bộ tâm hồn.

"Chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng đã có ý nghĩa rất lớn với chị rồi, cảm ơn em."

Minjeong cau mày và khoanh tay không hoàn toàn hài lòng với cách Karina nói về chuyện đó như thể đó chỉ là một ý tưởng ngẫu nhiên nảy ra trong đầu mà không có ý định thực sự hiện thực hóa.

"Đó không chỉ là một ý tưởng lạc lối."

Minjeong lẩm bẩm, lại nhìn xuống đôi giày của mình và bực bội đá đá vào sỏi vì dù rất muốn nhưng không biết phải làm thế nào để biến điều đó thành hiện thực. Karina không hoàn toàn sai.

"Chị biết là không."

Ánh mắt của Karina dịu đi khi đặt một tay lên tay Minjeong trên tay cầm xe lăn.

“Chỉ là- em biết đấy.”

Karina chỉ tay về hướng chung của mình.

Sự thiếu lạc quan tuyệt đối trong hành vi của Karina đã khiến Minjeong thốt ra những lời mà  không nghĩ mình sẽ nói.

“Em đã kể với bố em về chúng ta.”

Karina mở to mắt.

"Em đã nói với bố về việc chúng ta có mối quan hệ với nhau. Và em sẽ nói với bố khi về đến nhà rằng chúng ta đang hẹn hò."

Cổ họng Karina nghẹn lại khi cố gắng nuốt vài ngụm nước bọt để đảm bảo bản thân có thể thở.

"Em có chắc chắn muốn nói với bố không? Ngoại trừ việc bố em không thích em thích con gái, chị chắc chắn chị không phải là người giỏi nhất-"

"Bố sẽ phải chấp nhận"

Minjeong nắm chặt tay cầm xe lăn một cách quyết tâm, mạnh mẽ tiến về phía trước bằng những bước đi tự tin.

"Đây chính là con người em. Em đang yêu một cô gái và mọi người khác sẽ phải biết điều đó."

***

"Nè nha tôi là gái thẳng."

Ningning khoanh tay trước ngực hơi lùi lại trước nỗ lực của Shuhua với tiếng thở dài mệt mỏi.

"Tôi khuyên cô nên tìm kiếm mục tiêu thực tế hơn."

Shuhua bĩu môi chán nản lùi lại khoanh tay.

"Chết tiệt. Lại một hot girl lọt qua kẽ tay."

“Tôi ước gì tôi có thể.”

Ningning kéo dài câu ám chỉ bằng một cái lắc đầu và đùa giỡn đẩy vai cô gái tóc đỏ.

"Từ bỏ việc tán tỉnh đi. Đừng khiến tôi phải hối hận khi làm bạn với cô."

"Nghĩ lại thì đúng vậy. Chị không muốn mất người bạn thân mới".

Ningning dựa vào máy bán hàng tự động trong căn tin, khịt mũi khi đưa lon cà phê mát lạnh lên miệng.

"Nhìn cô như Ariel bị mắc kẹt trong một chiếc váy và áo không phù hợp và chiếc khăn lông quá lớn so với đầu."

"Chà!" Shuhua nhìn xuống chiếc khăn lông quá mức, áo ba lỗ màu xanh neon và chiếc váy ngắn màu hồng nổi bật của mình mà không hề tiếc nuối.

“Nó được gọi là thời trang cao cấp. Và cưng cũng có mái tóc đỏ đấy.”

"Cô chỉ cao thôi. Không hợp thời trang lắm. Và tóc của tôi đẹp hơn tóc của cô rất nhiều."

"Hài hái hai?"

Minjeong thò đầu vào giữa hai người khiến họ giật mình đến mức Ningning sặc cà phê và ho ra một cách thô lỗ.

"Xin lỗi em nha." Một nụ cười ngượng ngùng hiện lên trên khuôn mặt trước khi Minjeong quay lại để đánh giá Shuhua và bộ trang phục quyến rũ.

"Tôi đoán chị cao nhất đó nhưng mà gu thời trang thì..."

"Thấy chưa! chị Minjeong cũng thấy vậy."

Ningning vỗ ngực liên tục để kiềm chế cơn ho dù sao cũng có vẻ đắc thắng.

Shuhua trợn mắt.

"Xía. Tất cả sinh viên y khoa đều không có gu thời trang."

"Ò, bởi vì dù sao thì tất cả cũng sẽ được giấu dưới chiếc áo blouse này thôi. Tôi có thể mặc đồ ngủ mà không ai biết."

Minjeong đi lấy lon cà phê của riêng mình từ máy bán hàng tự động và cũng dựa vào đó.

"Vậy bây giờ hai người là bạn thân à? Cùng nhau đi mua sắm và tô son cho nhau?"

"Cô ấy có một kỹ năng thương lượng đặc biệt mà em gọi là nói chuyện với người bán cho đến khi họ đồng ý đưa ra bất cứ mức giá nào thấp nhất." Ningning giải thích.

Ningning phớt lờ ánh nhìn trừng trừng của Shuhua và quay lại nhìn Minjeong.

"Karina thế nào rồi? Em đã mua một ít trái cây trên đường tới đây cho chị ấy."

"Karina ổn."

Minjeong cười khúc khích, chậm rãi nhấp từng ngụm cà phê.

"Ý chị là, ảo giác đôi khi vẫn còn nhưng chúng không còn quá sức chịu đựng vì nhờ những loại thuốc mới nhất. Karina đã đối phó với nó tốt hơn một tháng trước."

Ningning gật đầu có vẻ thực sự vui mừng về điều đó.

"Thật tuyệt. Em cũng có một tin tốt cho chị. Tiền bối Irene đã tỉnh lại sau cơn hôn mê ngày hôm qua."

Đôi mắt Minjeong mở trước tin tức đáng ngạc nhiên này.

Shuhua ồ lên bên cạnh Ningning.

"Chết tiệt. Mất cả tháng trời. Tôi mừng vì họ đã không từ bỏ cô gái ấy."

"Tạ ơn Chúa." Minjeong nói, đặt cà phê xuống.

"Tiền bối... ổn chứ?"

Khuôn mặt của Ningning tối sầm lại.

"Tiền bối đã mất chức năng vận động ở bên trái cơ thể. Vỏ não chịu trách nhiệm về điều đó chắc chắn đã bị tổn thương. Tiền bối sẽ phải sử dụng thiết bị hỗ trợ đi lại trong suốt quãng đời còn lại nhưng ít nhất tiền bối còn sống."

Minjeong gật đầu nét mặt hiện lên sự đồng cảm.

"Thật đáng tiếc, nhưng đồng thời tiền bối vẫn rất may mắn."

Cả Ningning và Shuhua đều gật đầu đồng ý.

Một khoảnh khắc im lặng bao trùm họ trước khi Ningning dừng lại bằng cách hắng giọng.

"Nhân tiện, hôm nay em đã nói chuyện với tiền bối Taeyeon. Em sợ chúng ta sắp hết thời gian rồi."

Minjeong nhướng mày với Ningning và rồi ý nghĩ duy nhất có thể nảy sinh trong đầu và đôi vai bắt đầu chùng xuống.

"Chị biết rồi. Một số y tá bắt đầu nhận thấy điều kỳ lạ vì Karina đã ở đây gần một tháng."

"Mọi chuyện có thể thực sự rất lộn xộn nếu cảnh sát tìm thấy Karina ở đây. Tiền bối Taeyeon có thể bị buộc tội và giấy phép hành nghề bác sĩ của tiền bối có thể bị tước đi. Chúng ta tuyệt đối không thể để điều đó xảy ra với tiền bối sau tất cả những gì tiền bối đã làm để giúp đỡ chúng ta."

"Chúng ta sẽ không."

Minjeong thở dài xoa xoa khoảng trống giữa hai lông mày khi chìm đắm trong suy nghĩ. Chỉ sau một lúc lâu im lặng thì cô mới có thể lên tiếng.

"Chị đoán cuối cùng chị sẽ phải đưa Karina về... một ngày nào đó trong tuần này." Giọng Minjeong nghe có vẻ đau khổ.

"Không sao đâu." Ningning bóp nhẹ vai và lay Minjeong một chút.

"Sẽ ổn thôi. Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Chị vẫn có thể đến thăm Karina hàng ngày mà."

“Chỉ trong số giờ giới hạn thôi…”

Minjeong lẩm bẩm, đôi mắt hiện lên vẻ u ám.

"Chị phải tìm ra một lời bào chữa cho việc chị đã tìm thấy Karina như thế nào. Chị sẽ đảm bảo không lôi kéo bất kỳ ai trong số mọi người khi chị nói chuyện với cảnh sát."

"Mẹ kiếp." Shuhua chửi thề, trong lúc nhất thời Minjeong nghĩ rằng cô sợ bị liên lụy. Tuy nhiên, cô đã hoàn toàn sai lầm.

"Karina sẽ rất căng thẳng và lo lắng." Shuhua nghe có vẻ buồn bã thực sự.

"Tôi biết." Minjeong thở dài, luồn tay vào tóc và kẹp nó vào miệng.

"Tôi ước- tôi ước tôi có thể làm điều gì đó khác...nhưng tôi không thể. Tôi không biết làm thế nào-"

Ningning vỗ vai Minjeong gật đầu hiểu ý.

"Em hiểu rồi."

"KHÔNG." Shuhua cau mày, đứng cao hơn, lưng thẳng và hai tay khoanh trước bộ ngực đồ sộ. Vẻ quyết tâm hiện rõ trên gương mặt.

"Nhóc có thể đưa Karina đi. Đi đến một nơi nào đó thật xa, thật xa hãy sống và chạy trốn nếu nhóc phải làm thế! Nếu tôi có một cô bạn gái mà tôi vô cùng yêu quý, chắc chắn nhóc sẽ thấy tôi thực hiện một động thái chết tiệt của Hollywood để đưa cô ấy đi và sống với tôi hạnh phúc mãi mãi."

Ningning liếc nhìn Shuhua, nửa trợn mắt.

"Shuhua, chúng ta đang nói chuyện thực tế đấy."

"Gì vậy trời? Vậy, tình yêu phá vỡ giới hạn không có thật đối với tất cả mọi người à?"

Shuhua thách thức, hất cằm lên để thách Ningning tranh luận với cô.

Minjeong im lặng một lúc lâu với vẻ mặt khó đoán Ningning nhìn với ánh mắt kinh hãi.

"Xin hãy nói với em là chị không cân nhắc điều đó."

Khi Minjeong lén nhìn có vẻ hơi ngượng ngùng.

"Điên quá à?"

"Ôi Chúa ơi." Ningning giơ hai tay lên, vẻ mặt vô cùng hoang mang.

"Không, nó không điên. Nó thật khốn nạn, điên rồ chết tiệt! Chị có muốn cái mông của mình vào tù trong khi Karina bị nhốt trong trại tâm thần không?"

Minjeong nhăn mặt trước tiếng hét của Ningning, hơi bịt tai lại.

"Được rồi, được rồi. Hãy bình tĩnh. Nghĩ lại thì, đó có vẻ là một kế hoạch hay."

"Thật tồi tệ nếu nhóc bị bắt!" Shuhua nói

Ningning ném cho Shuhua một cái nhìn đầy đe dọa.

"Được rồi, xin lỗi. Tôi chỉ đang rất bực bội."

Đôi lông mày thù địch của Ningning dường như dịu đi một chút toàn bộ khuôn mặt được thả lỏng.

Được rồi, điều đó nghe có vẻ không tệ lắm. Vẫn sẽ mạo hiểm, nhưng không đến mức điên rồ."

"Chị cũng đã suy nghĩ về điều đó một thời gian." Minjeong lẩm bẩm.

"Chị cứ bắt mình nghĩ đến việc đưa Karina đến một nơi nào đó yên tĩnh và xa xôi, như trên bờ biển hay gì đó, và ổn định cuộc sống bình thường trong vài ngày trước khi tất cả lại bị lấy đi. Aeri nói rằng cậu ấy sẽ có quyền giám hộ hợp pháp đối với Karina sớm thôi nhưng ngay cả khi đó, chúng ta cũng không thể đưa Karina ra khỏi bệnh viện sớm được. Mọi người sẽ chú ý mất."

Ningning lại gật đầu bên cạnh Shuhua đột ngột lao vào tìm kiếm điên cuồng thứ gì đó trong ví.

"Tôi có một thứ có thể hữu ích, nhìn này!"

Shuhua cho cả hai xem một bức ảnh trên điện thoại sau khi vuốt ve liên tục trong một phút.

"Đây là căn phòng nhỏ tôi thuê được 6 tháng ở ngoại ô Yeosu khi tôi đang theo đuổi tên khốn vô ơn của bạn gái cũ."

Minjeong và Ningning tập trung vào bức tranh về một ngôi nhà nhỏ, nhếch nhác, có lẽ chỉ có hai căn phòng cũ kỹ với giấy dán tường bong tróc, trần nhà dột và hệ thống thông gió kém.

“Nó vẫn còn một hoặc hai tháng hợp đồng thuê. Nhóc có thể sử dụng nó cho đến lúc đó.”

Ningning nhìn Shuhua với vẻ nghi ngờ.

"Cô nói thật à?"

"Tôi nói thật đấy, Ningning."

"Được rồi tôi tạm tin"

"Minjeong, nhóc có muốn hay không? Tôi sẽ không tính phí một xu nào."

Minjeong nhìn Shuhua với ánh mắt bối rối.

"Tại sao cô lại tốt với chúng tôi như vậy? Ý tôi là với tôi và Karina."

"Bởi vì-" Shuhua ngập ngừng, dường như đây là lần đầu tiên trong đời cô không nói nên lời.

"Chà, bởi vì tôi biết điều đó thực sự khó khăn với Karina. Tôi chỉ có xu hướng cuồng loạn này và nó đã mang lại cho tôi rất nhiều điều tồi tệ trong cuộc sống, nhưng tôi sẽ sẵn sàng vượt qua những ảo giác thường xuyên xé nát sự tỉnh táo này mỗi ngày. Đó là đủ khó để đánh bại lũ quỷ ngay cả khi chúng không có tiếng nói thực sự."

Khuôn mặt Minjeong từ từ giãn ra, một nụ cười nhẹ nở trên môi.

"Cảm ơn cô, Shuhua. Nó có ý nghĩa rất lớn với tôi. Và với Karina nữa, tôi chắc chắn vậy. Tôi muốn biết địa chỉ nếu cô không phiền."

"Được thôi." Shuhua khoanh tay với nụ cười tự hào.

***

Nó khó khăn hơn những gì Minjeong đã tưởng tượng trong đầu suốt 8 năm qua.

Minjeong chậm rãi khuấy trà trong cốc, vô thức muốn trì hoãn cuộc nói chuyện về chủ đề sắp xảy ra mà cuối cùng đã không còn thời gian để che giấu.

Ông Kim đang ngồi trên chiếc ghế dài cũ kỹ, hướng mặt về phía TV nhưng không để ý đến nó. Khuôn mặt ông trông ủ rũ và mệt mỏi Minjeong nghĩ về việc bố mình đã già đi biết bao nhiêu kể từ lần cuối cả hai cùng nhau nói chuyện về một cô gái mà cô thích.

Đó là khi Minjeong vừa rời khỏi trường trung học cũ. Bố hỏi liệu Minjeong có thực sự thích Aeri không và thẳng thắn nói với cô rằng bố ước Minjeong không giống mẹ mình. Rằng Minjeong không nên theo đuổi một cô gái.

Minjeong thở ra và xoa dịu nỗi lo lắng của mình, đặt chiếc cốc lên quầy bếp nhỏ.

"Bố, chúng ta cần nói chuyện."

Đầu của ông Kim lập tức quay ngoắt lại, như thể ông không ngờ rằng Minjeong lại muốn nói chuyện với ông.

"Ừ, được rồi. Lại đây ngồi với bố đi."

Minjeong bước tới với cốc trà của mình nhưng cô lại chọn chiếc ghế đối diện thay vì ngồi chung. Mặt ông Kim hơi xụ xuống nhưng Minjeong đã củng cố quyết tâm của mình vì cô cần phải nhìn thẳng vào mắt bố mình khi nói điều này.

Ánh mắt cả hai khóa chặt và trong một khoảnh khắc thoáng qua Minjeong nghĩ rằng bố đã biết ngay cả trước khi cô lên tiếng.

"Con là người đồng tính."

Minjeong nói sau những gì tưởng chừng như mãi mãi. Một hơi thở nặng nề thoát ra khỏi môi cô trước khi nhắm mắt lại và mở ra và lặp lại những lời đó một cách tự tin hơn.

"Con là người đồng tính và con thích con gái."

Ông Kim dường như co người lại trên ghế và tái nhợt.

“Bố đã biết điều này rồi.”

Minjeong nói thêm khi có vẻ như bố mình sẽ không đáp lại bất cứ điều gì.

"Lần này bố đã biết rồi."

"Không dễ dàng chấp nhận hơn khi điều đó được nói ra."

Ánh mắt của cả hai cuối cùng cũng nhìn nhau, và cuối cùng ông Kim thở dài thật sâu.

"Minjeong, hãy-nghĩ về tương lai của con. Con có thể làm gì với...cô gái mà con có quan hệ này? Con không thể cưới cô ấy. Con không thể có con. Không phải ở đây. Con thậm chí không thể lấy cô ấy và nói với mọi người xung quanh rằng cô ấy là bạn đời của con. Con có ý định sống bí mật mãi mãi không? Điều này thật không đúng."

"Bố không có quyền quyết định điều đó. Con là người sống chung. Đối với con không phải là không phù hợp, đó là cảm giác tự nhiên nhất từ ​​trước đến nay. Đó là tình yêu. Chính tình cảm và hàng trăm từ vựng tuyệt vời khác đã đánh thức con trong cuộc đời."

Ông Kim có vẻ đau đớn, nhưng Minjeong vẫn tiếp tục.

"Tình yêu không sai. Chỉ là tình yêu thôi. Con chỉ muốn ở bên người mình mà con cảm thấy được yêu vả hạnh phúc. Giống như bất kỳ người nào khác mong muốn. Ngay cả khi mọi người sẽ làm khó chúng con."

Ông Kim trông ủ rũ khủng khiếp. Một khoảng lặng rất dài kéo dài trước khi ông có thể nói tiếp.

"Cô gái đó là ai?"

Minjeong hơi im lặng, hít một hơi trước khi từ từ thở ra.

"Jimin. Yu Jimin. Bố có thể gọi chị ấy là Karina. Chị ấy hơn con hai tuổi."

Ông Kim có vẻ im lặng nên Minjeong tiếp tục.

"Con gặp chị ấy ở bệnh viện. Chị ấy là một trong những bệnh nhân của con."

Minjeong chờ đợi câu hỏi không thể tránh khỏi về việc Karina chính xác là bệnh nhân gì nhưng lại thấy bố mình lắc đầu hoài nghi và thay vào đó không hỏi gì cả. Rõ ràng, ông Kim vẫn còn quá ấn tượng với sự thật rằng Minjeong giống người mẹ ương ngạnh của mình.

Minjeong không bận tâm. Cô sẽ cho bố minhg thời gian để thay đổi thành kiến.

Đó là chuyện cá nhân.

“Con sẽ đi xa vài ngày.” Minjeong chậm rãi nói.

“Không có thời gian chính xác khi nào con sẽ trở lại nhưng con hứa sẽ không quá ba tuần.”

Ông Kim không phản ứng gì trông như thể ông đã bị đánh bại và bị cướp đi tất cả những thứ mà ông đã đấu tranh để giành được còn Minjeong đứng dậy vì cảnh tượng đó khiến cô đau lòng.

Minjeong ước bố sẽ được hạnh phúc hơn khi biết rằng con gái mình đã tìm thấy tình yêu của đời mình.

"Minjeong."

Ông Kim khẽ gọi khi Minjeong đang ở trước cửa phòng ngủ, sẵn sàng đóng gói những thứ cần thiết và đồ đạc nhỏ.

“Con hãy mang theo một ít tiền trước khi rời đi.”

Giọng ông Kim vẫn lạnh lùng nhưng lại nhìn Minjeong bằng đôi mắt dịu dàng, mệt mỏi.

"Bố không muốn con chết đói trên đường phố."

Khóe môi Minjeong hơi cong lên, vì đó là điều gần nhất với sự đồng ý mà cô nhận được từ bố mình cho đến nay.

"Cảm ơn bố"

***

Khi Minjeong quay lại phòng khám thì đã hơn 7 giờ tối và phòng của Karina trống rỗng một cách đáng ngạc nhiên.

Minjeong quay người nhìn quanh các hành lang một chút lo lắng. Minjeong tự nhủ không được suy nghĩ quá nhiều mà hãy tìm kiếm xung quanh trước. Karina có thể chỉ muốn đi dạo một vòng quanh mà thôi.

Khu vườn dường như trống rỗng và hành lang tầng một cũng vậy khi nhịp tim của Minjeong tăng nhanh.

"Xin lỗi? Cầu thang đó dẫn tới đâu vậy ạ?"

Minjeong chặn đường một y tá, cô gái liếc nhìn cầu thang hẹp mà Minjeong đang chỉ.

"Ở trên sân thượng."

Một cảm giác nhẹ nhõm tràn ngập Minjeong khi chạy theo cầu thang.

"Cảm ơn."

Minjeong leo lên cho đến khi lên tới nơi mở tung cánh cửa khi làn gió mùa xuân mát mẻ chào đón và sự căng thẳng tan biến. Cuối cùng.

Karina đang ngồi trên một trong những chiếc ghế dài khi nhìn lên bầu trời.

"Chị là một bệnh nhân không biết nghe lời"

Karina quay lại khi nghe thấy giọng nói của Minjeong sự ngạc nhiên trên khuôn mặt nhanh chóng chuyển thành vẻ mặt vui vẻ.

"Chị xin lỗi. Chỉ là chị muốn đi xung quanh thôi lại đây cùng chị ngắm sao nè. Chúng đẹp quá."

Minjeong ngồi xuống khoảng trống bên cạnh Karina trên chiếc ghế gỗ, nhìn chằm chằm vào một bên khuôn mặt người yêu đang ngắm sao của cô thay vì chính những vì sao. Thật nhỏ bé so với những gì Minjeong đang nhìn thấy lúc này.

"Chị ở đây bao lâu rồi, hm?"

Trước âm thanh mắng mỏ nhẹ nhàng, trìu mến Karina quay lại nhìn Minjeong với nụ cười nhẹ.

"Cũng khá lâu rồi. Chị thấy chán. Chị xin lỗi nếu làm em lo lắng."

"Không sao đâu." - Minjeong thực sự có ý như những gì Karina nói.

"Thật sao? Em không thấy mệt mỏi khi liên tục lo lắng cho chị sao?"

"Có lẽ vậy."

Minjeong mỉm cười, tựa lưng vào băng ghế nhưng vẫn giữ ánh mắt kiên định nhìn Karina.

"Nhưng những người khác trong mối quan hệ cũng cảm thấy mệt mỏi với những đặc điểm khác. Đó là điều tự nhiên."

Karina bật ra một tiếng cười nhẹ nhàng và thoáng đãng.

"Không với cái cuối cùng. Tuy nhiên, có với cái đầu tiên."

"Này!."

Minjeong huých nhẹ vào cánh tay Karina, khiến cả hai cùng bật cười.

Sau đó, cả hai lại im lặng, đó là cảm giác yên bình và thoải mái.

"Nó lại tái phát một thời gian trước đây."

Karina lẩm bẩm từ trên trời nhìn xuống đôi chân đang buông thõng trên băng ghế và đá nhẹ một cái.

"Giọng nói đó gần như đánh gục chị một lần nữa áp đảo nên chị chạy ra ngoài."

Minjeong chăm chú lắng nghe, cảm thấy vui mừng vì bây giờ Karina sẽ nói chuyện đó một cách cởi mở với mình.

“Nó đã nói gì thế?”

"Rằng chị sẽ làm mọi người mệt mỏi. Làm em mệt mỏi. Bởi vì chị quá khó để chăm sóc. Rằng chị sẽ không khá hơn và rồi chị sẽ trở về con số 0."

Minjeong làm ra vẻ mặt khó chịu.

"Không đúng. Giọng nói đó thật ngu ngốc."

"Thật sao?"

Karina khẽ cười, nhưng ánh mắt lại lo lắng nhìn Minjeong và Minjeong có thể thấy rằng Karina đang tìm kiếm sự trấn an.

"Không sao đâu. Em biết điều đó không đúng. Chị đang tiến bộ. Bây giờ chị uống thuốc mà không gặp khó khăn gì, đúng giờ, tự mình. Chị cũng có thể kết được một số bạn mới. Chih đang làm rất tốt."

Lúc này, Karina nhướn mày phải.

"Ningning cứ vài ngày lại mang quà cho chị một lần vì em ấy quan tâm. Shuhua cũng đã giúp đỡ chị rất nhiều và đã đưa ra một ý kiến mà em định nói tối nay."

Lông mày của Karina nhướng cao hơn khi Minjeong mỉm cười.

"Trước hết, hãy để em hỏi chị một điều. Sáng nay chúng ta đã nói về ước mơ của em nhưng còn ước mơ của chị thì sao? Chính xác là chị muốn làm gì trong tương lai nếu chị có thể làm được tất cả?"

Đôi mắt của Karina dường như lấp lánh thích thú trước giấc mơ đó rồi trở nên dịu dàng hơn.

"Làm mẹ? Chị muốn làm mẹ. Chị muốn có con. Chị muốn nuôi chúng cùng em và chị muốn tất cả chúng ta sống ở một nơi nào đó yên tĩnh, nhưng không quá yên tĩnh để chị có thể luôn bị phân tâm khỏi giọng nói. Chị đang nghĩ đến một ngôi nhà nhỏ gần bờ biển, nơi thường xuyên có tiếng sóng vỗ."

Minjeong gật đầu có vẻ hài lòng và kéo chiếc túi xách của mình lên để tìm kiếm thứ gì đó bên trong. Karina nhìn bạn gái mình với vẻ thích thú nhẹ nhàng.

"Trước hết, có con có thể còn hơi sớm trong việc này nhưng em hy vọng điều này có thể thay thế vào lúc này."

Minjeong lôi ra con mèo màu tím từ buổi hẹn hò đầu tiên của họ, khi mắt Karina mở to đến mức Minjeong sẽ cười khúc khích nếu không lo chúng sẽ rơi ra ngoài.

"Wao, em đã lấy nó ở đâu!"

Minjeong bật cười để cho món đồ chơi mềm bị kéo mạnh bởi đôi bàn tay háo hức không kém gì bàn tay của một người mẹ hạnh phúc đã được đoàn tụ với đứa con thất lạc đã lâu của mình.

"Em bảo Ningning mang nó từ bệnh viện về."

"Cảm ơn em. C-chị thực sự rất buồn khi phải bỏ lại nó-"

"Không sao đâu. Em hiểu mà." Minjeong nghe có vẻ dịu dàng khi đưa tay ra cùng Karina vuốt ve bộ lông ngắn mềm mại.

Karina ôm con mèo vào ngực bằng cánh tay lành lặn của mình mắt bắt đầu ngấn nước.

"Cảm ơn em rất nhiều. Chị sẽ không bao giờ bỏ rơi nó nữa."

“Tốt nhất là chị nên hứa đi.”

Minjeong cười toe toét rút ​​tay lại khi chuẩn bị tung ra điều bất ngờ tiếp theo.

"Tuy nhiên, đó mới chỉ là sự khởi đầu."

Karina nhìn gần như thể sợ tin vui nào đó có thể khiến bản thân bất ngờ một lần nữa.

Ánh mắt vui tươi của Minjeong trở nên kiên định khi giữ lấy ánh mắt của Karina và không chịu buông ra.

"Hãy sống với em. Ở một nơi nào đó rất xa?"

Ánh sáng hạnh phúc trong mắt Karina dường như chập chờn trong giây lát, như thể cô không chắc rằng Minjeong có nghiêm túc hay không.

"Chỉ một thời gian thôi. Một vài ngày. Hoặc vài tuần. Ngôi nhà có hơi tồi tàn nhưng nó sẽ là của chúng ta. Trong một thời gian."

Minjeong nắm lấy bàn tay nhợt nhạt của Karina và siết chặt.

"Đi với em. Em nghiêm túc đấy. Em đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ rồi. Chúng ta biết điều này - chúng ta được tự do. Vì vậy...em muốn nếm trải hương vị của cuộc sống cùng chị ở bên ngoài bức tường trước khi chuyện đó xảy ra."

Vẻ mặt của Karina quá giông bão để có thể nhận ra, nhưng Minjeong có thể phát hiện ra chút hạnh phúc bị che giấu đang chạy rất sâu, nó dường như lan ra từ mắt Karina để mang lại màu sắc cho toàn bộ con người.

"Chị sẽ?"

"Được."

Karina thở, nuốt lại những giọt nước mắt dày đặc không thể kiểm soát được cuối cùng cũng vỡ ra.

"Chị rất thích điều đó. Chị sẽ đi cùng em. Bất cứ nơi nào. Bất cứ nơi nào em muốn."

Trái tim vỡ òa vì vui sướng Minjeong nghiêng người về phía trước và ôm người bạn gái trước mặt bằng một cái ôm xứng đáng.

"Em Yêu Chị."

Minjeong nói trong làn da ấm áp một cánh tay vòng qua lưng để kéo Karina lại gần mình hơn.

"Em sẽ đưa chị đi. Chúng ta hãy đi thật xa, thật xa nhé."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top