Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Roses n Vanilla.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng 2 năm 2017

"Tớ không thể tin được là chúng ta đang mang thứ này đến tận nhà cậu." Minjeong lẩm bẩm vào một buổi chiều cúi mặt xuống trước những ánh nhìn kỳ lạ mà người đi đường dành cho cô và người bạn thân.

Người sau chỉ giận dữ tranh luận.

"Là do ý tưởng thiên tài của ai đã tặng tớ một con gấu bông to ở trường?" Aeri châm chọc suýt té trên đường vì cố gắng giữ vững con gấu bông sang trọng khổng lồ trong tay khi cả hai cầm.

"Tớ tưởng cậu sẽ được tài xế đón như thường lệ!" Minjeong rên rỉ.

"Ai biết anh ấy lại chọn ngày sinh nhật của tớ làm ngày nghỉ ốm?"

Aeri cười toe toét đôi mắt sáng lên tinh nghịch với người bạn đang càu nhàu của mình. Cô liếc nhìn con gấu bông màu nâu trong tay họ và nụ cười của cô càng nở rộng hơn.

Cả hai trông giống nhau một cách nào đó, Minjeong và con gấu. Mềm mại, nhão nhoét. Dễ thương.

Rất dễ thương.

"Làm thế nào mà cậu đã giấu thứ này ở trường được vậy? Nó to quá." Aeri trầm ngâm.

"À, tớ đến trường sớm vào lúc bình minh khi không có ai xung quanh và tớ đã giấu nó trong nhà kho cũ. Cậu ngạc nhiên lắm phải không?"

Aeri khịt mũi thay cho câu trả lời.

"Cái gì?" Minjeong chỉ trích.

"Òm, không có gì. Chỉ là hình ảnh cậu cõng con gấu bông khổng lồ một mình đến trường lúc 5 giờ sáng thôi là rất đã...buồn cười." Aeri cố gắng không cười thật sự, nhưng cuối cùng cô cũng cười khúc khích trước sự nỗ lực ngớ ngẩn của bạn mình.

"Lấy làm tiếc."

"Cậu thật may mắn vì tớ thích cậu." Minjeong càu nhàu rồi đỏ mặt một lúc sau khi nhận ra mình vừa nói gì.

May mắn thay, Aeri dường như không để ý khi cô dậm chân trước một dinh thự khổng lồ hoành tráng và sang trọng với tất cả sự vinh quang của nó và nói:

"Chúng tôi đang ở đây."

Aeri lẩm bẩm điều gì đó bằng tiếng Anh với hệ thống liên lạc video dán trên tường và không lâu sau đó một phụ nữ đã có tuổi mặc đồng phục hầu gái bước ra chào đón cả hai vào trong.

Minjeong nghĩ rằng quai hàm của bản thân sẽ không bao giờ quay trở lại vị trí cũ vì cô chắc chắn rằng miệng mình đã há hốc trong suốt chặng đường vào biệt thự.

Cô biết Aeri rất giàu nhưng cô không biết rằng Aeri là một tỷ phú đáng kinh ngạc vì cô gái tóc vàng luôn hành động khiêm tốn đến mức không bao giờ thể hiện ra ngoài.

"Phòng ngủ của cậu lớn hơn toàn bộ ngôi nhà của tớ nữa." Minjeong lẩm bẩm trong sự pha trộn giữa sợ hãi và tàn phá.

"Cậu cứ tự nhiên như ở nhà!" Aeri đặt con gấu bông khổng lồ lên chiếc giường lớn màu hồng của mình và bước ra khỏi phòng để lấy đồ ăn nhẹ trong bếp.

Minjeong bàng hoàng đưa mắt nhìn xung quanh.

Aeri có rất nhiều sách trên kệ. Chúng chủ yếu được viết bằng tiếng Anh hoặc tiếng Nhật nên Minjeong bỏ qua chúng gần như thể cô bị dị ứng.

Cô tìm thấy vài bản nhạc nằm trên chiếc bàn học màu trắng và cạnh cây đàn guitar quen thuộc. Một số bức ảnh được xếp trên các đồ nội thất bằng gỗ. Minjeong mỉm cười khi nhìn thấy những bức ảnh thời thơ ấu của Aeri khi giành chiến thắng trong các cuộc thi ca hát ở Nhật Bản. Những khung hình còn lại là những bức ảnh chụp cùng bố mẹ và sau đó một bức ảnh đặc biệt đã thu hút sự chú ý của Minjeong.

Đó là bức ảnh Aeri khoảng 9 tuổi đứng cạnh một cô gái khác có lẽ lớn hơn vài tuổi.

Bức ảnh thực sự trông khá kỳ lạ Aeri thì đang mỉm cười rạng rỡ nhưng cô gái kia hoàn toàn không cười đôi mắt cô ấy xuyên thấu sự giận dữ và nỗi buồn không thể nói thành lời mà không một đứa trẻ nào ở độ tuổi đó có thể có được.

Minjeong không chắc liệu mình có hiểu đúng hay không nhưng cô gái có đôi mắt màu hạt dẻ sáng đáng kinh ngạc khiến cô trông hoàn toàn khác biệt với Aeri có đôi mắt tối màu. Họ trông không giống nhau chút nào.

"Đồ ăn nhẹ tới đây!" Aeri xuất hiện với nụ cười toe toét và hàng tá đồ ngọt sâu răng trên tay. "Mẹ tớ vẫn chưa về nên cậu có thể chơi tùy thích."

"Đây có phải là bạn của cậu không?" Minjeong hỏi chỉ vào bức ảnh cụ thể mà cô đang nhìn chăm chú một cách tò mò.

"À không." Aeri cười, nhưng đó là một tiếng cười khá lo lắng. "Thực ra đó là chị gái tớ. Chính xác thì là chị kế."

"À, ra vậy." Minjeong cúi xuống ngồi cùng Aeri trên sàn được trải thảm. "Cậu và chị ấy thật sự không giống nhau."

"Có thật là vậy không?" Aeri chun mũi với nụ cười hiền hậu. "Chị ấy xinh đẹp, phải không? Tính cách gắt gỏng nhưng vẫn xinh đẹp."

"Đúng vậy, nhưng tớ không biết ai đó có thể trông giận dữ hơn tớ trong những bức ảnh thời thơ ấu." Minjeong nói đùa, nhặt một viên sô cô la lên và bỏ vào miệng. "Nhân tiện, chị ấy hiện giờ đang ở đâu? Cậu chưa bao giờ kể với tớ về chị ấy cả."

Thật kỳ lạ, Minjeong nghĩ. Aeri thường nói chuyện với cô về bất cứ điều gì.

Aeri trông như đang chật vật tìm lời loay hoay với thanh sô cô la trên tay không giống như vẻ vui vẻ thường ngày.

"Chà, chị ấy gần như...bỏ đi sau khi bố qua đời ba năm sau khi cưới mẹ tớ. Tớ đoán chị ấy cực kỳ ghét mẹ và tớ."

Bầu không khí trở nên u ám nên Minjeong quyết định lúng túng nhét một chiếc bánh cupcake vào miệng Aeri để ngăn cô khỏi suy ngẫm. Cô ghét phải nhìn thấy. Tuy nhiên, biện pháp ngu ngốc của cô đã thành công khiến Aeri hét lên.

"Này!"

Minjeong cười khúc khích khi Aeri đè cô xuống sàn trải thảm và bắt đầu cù vào hai bên hông không thương tiếc.

"Dừng lại!" Minjeong kêu lên, quằn quại dưới Aeri như một con sâu đất thảm hại.

Aeri vui mừng vì chiếm được thế thượng phong hiếm hoi mà mình có được liên tục tung ra đòn tấn công nhột nhột vào cô gái bên dưới cho đến khi Minjeong không thể chịu đựng được nữa và dễ dàng lật thân hình nhỏ bé của Aeri sang một bên.

Cả hai cười lăn lộn và Minjeong ghim cả hai tay của Aeri xuống sàn cạnh. Hơi thở của cả hai dồn dập sau màn biểu diễn trẻ con mà họ thực hiện và Aeri bật cười thích thú.

Minjeong nhìn chằm chằm vào đôi mắt bên dưới tim đập thình thịch và bụng quặn lên như bươm bướm khi cả hai áp sát vào nhau.

Tim Minjeong như đang bay bổng đưa mắt nhìn xuống đôi môi hồng hào dưới chiếc mũi mềm mại thì đột nhiên có người gọi.

"Giselle, bé yêu, con có ở nhà không?"

Aeri thở hổn hển. Trong tích tắc cả hai tách mình ra khỏi nhau và đứng dậy.

"Giselle, con có ở đây không?" Một người phụ nữ khoảng gần ba mươi mặc bộ vest công sở màu đen thanh lịch và đeo kính râm đen phù hợp mở cửa và nhìn chằm chằm vào...không có gì.

Đúng rồi Aeri đã nói rằng mẹ cô đã bị mất thị lực vài năm trước.

"V-vâng, mẹ." Aeri lắp bắp chạy tới ôm người phụ nữ.

"Con chơi cùng... một người bạn." Aeri có vẻ lo lắng một cách bất thường và lưỡng lự một cách kỳ lạ.

"À, xin chào." Người phụ nữ lớn tuổi mỉm cười. "Hãy cứ thoải mái như ở nhà cháu nhé. Đã lâu rồi Giselle không có người chơi cùng. Cô chỉ kiểm tra xem thôi. Chúc hai đứa chơi vui vẻ.

Người phụ nữ quay người định đi nhưng Aeri đã níu lấy cánh tay.

"Mẹ, để con giúp mẹ lên phòng." Aeri nhìn Minjeong lần cuối trước khi ra khỏi phòng, và Minjeong ngạc nhiên khi thấy má của cô gái tóc vàng ửng đỏ.

Có phải Aeri cũng cảm thấy những cảm giác kỳ lạ như vậy trước đó không?

___________

11/2023 - Hiện tại

"Kim Minjeong, em hãy chú ý vào bài học nếu không thì xách cặp đi và biến khỏi lớp của tôi." Giọng nói lạnh lùng vang vọng khắp phòng và Minjeong mơ màng tỉnh dậy mắt đỏ hoe và đầu choáng váng.

Bae Irene, bác sĩ trưởng Khoa Tâm Thần và là cố vấn của nhóm trong ba tháng tiếp theo đã ném cho Minjeong một cái nhìn lạnh thấu xương.

Minjeong dụi mắt bằng một tay thẳng lưng và cố gắng ngồi cho đàng hoàng nhưng không lâu sau đó lại trở về tư thế uể oải khi đôi chân duỗi dài dưới gầm bàn.

Taeyeon không hề nói đùa khi nói rằng bác sĩ trưởng khoa Tâm Thần rất xinh đẹp, nhưng rõ ràng Taeyeon đang nói đùa khi nói rằng cả nhóm sẽ thích cô ấy.

"Vì vậy, giống như những gì tôi đã nói trước đó có hai loại bệnh nhân chính ở đây. Những người loạn thần kinh là những người mắc chứng lo âu hoặc trầm cảm còn những người tâm thần là những người mất liên lạc với thực tế và thường bị ảo giác hoặc ảo tưởng mạnh mẽ. " Irene đi quanh bàn với cây thước trong tay nói chuyện như thể sáu thực tập sinh là học sinh tiểu học chứ không phải là những người sắp trở thành bác sĩ.

"Hãy cẩn thận với những bệnh nhân vì có số ít trong số họ có thể bị ảo giác thị giác hoặc thính giác nghiêm trọng đến mức khiến chúng vô tình gây ra sự hỗn loạn." Irene nhắc nhở. "Tuy nhiên, miễn là thuốc của họ được sử dụng đúng cách và các liệu pháp tâm lý xã hội của họ đang tiến hành tốt thì họ thường bình tĩnh và khỏe mạnh và trông khá bình thường. Các em sẽ ngạc nhiên khi biết có bao nhiêu bệnh nhân tâm thần phân liệt có thể trò chuyện và có lẽ là thông minh hơn các em đấy."

Các thực tập sinh cười nhẹ với nhau như thể đó chỉ là một trò đùa nhưng Irene chỉ đập tay xuống bàn một cái và tất cả lại im lặng.

"Các em cũng sẽ có ca đêm trong đó hai người sẽ ở lại đây qua đêm và kiểm tra cả hai phía. Tuy nhiên, việc phân cặp, tôi sẽ để các em tự quyết định."

Ningning ngay lập tức đập tay với Eunchae và ăn mừng "Đúng vậy!"

Jaemin và Jeno cũng vậy và chỉ những lúc như thế này Minjeong mới ước rằng bản thân không phải là người khó tiếp cận.

Chúa. Minjeong ghét phải chia sẻ chỗ ngủ với một chàng trai. Trong trường hợp này, Doyoung là người duy nhất còn lại mà cô ghép đôi.

"Toàn bộ tòa nhà này đều được khóa chặt. Mỗi người sẽ được cấp một thẻ ra vào cổng chính nhưng tôi cảnh cáo các em đừng làm mất thẻ. Nếu có bệnh nhân nào trong số này tình cờ trốn khỏi nơi này vì sự ngu ngốc của các em, tôi sẽ xử lí và đảm bảo rằng các em sẽ không bao giờ có thể sống để mặc chiếc áo khoác trắng của mình. Hiểu không?" Irene cảnh báo một cách nguy hiểm.

Minjeong đưa tay xoa mặt rồi thở ra. Chúa. Cô không muốn gì hơn ngoài việc kết thúc một ngày và về nhà. Cô không thể quan tâm đến tất cả những thứ vớ vẩn mà bản thân hoàn toàn không có chút hứng thú nào.

"Bây giờ hãy để tôi đọc tên các bệnh nhân, những bệnh nhân mà các em sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn trong thời gian ở đây. Những bệnh nhân này sẽ do các em chăm sóc và tôi mong đợi rằng các báo cáo đầy đủ về thuốc, liệu pháp tâm lý xã hội và sự phát triển của họ hàng tuần. Hiểu chưa?"

Các thực tập sinh - đồng thanh trả lời

"Có"

Và Irene bắt đầu đọc danh sách.

"Lee Jeno, anh Han, phòng số 11."

"Trời ạ, tớ hy vọng bệnh nhân của tớ không phải là một kẻ giết người hàng loạt điên rồ nào đó." Ningning thì thầm với Eunchae cả hai người gật đầu đồng ý và bắt đầu lẩm bẩm cầu nguyện thầm lặng.

"Ning Yizhuo, cô Choi, phòng số 7."

"Hong Eunchae, cô Lee, phòng số 9."

"Na Jaemin, anh Song, phòng số 6."

"Kim Doyoung, anh Jeong, phòng số 3."

"Kim Minjeong, cô Yu, phòng số 13.

Được rồi, còn câu hỏi nào không? Nêu không thì tuyệt vời. Các em có thể bắt đầu công việc của mình ngay bây giờ."

Các thực tập sinh xôn xao về đống hồ sơ y tế của bệnh nhân được phân công.

Minjeong uể oải giật lấy hồ sơ và lật qua các trang mà không có chút hứng thú nào.

Yu Jimin?

Minjeong đọc tên trên hồ sơ và để lại trên bàn, đeo hộp đựng đàn guitar ra sau lưng.

Hừm thật xui xẻo cho cô Yu Jimin có vẻ như cô sẽ không có thực tập sinh chăm sóc mình trong một thời gian rồi.

____________

Thời gian trôi chậm một cách đau đớn khi bản thân bị mắc kẹt trong những việc không thích.

Minjeong đã trải nghiệm câu tục ngữ này khi cô vào trường y cách đây 5 năm. Mỗi ngày dường như trôi qua chậm chạp một cách đau đớn và cô nhận thấy sinh lực của mình trong bệnh viện thậm chí còn suy giảm nhanh hơn so với vài năm trước.

Đôi khi cô ngồi một mình với cây đàn guitar ở một nơi trống trải - như sân thượng lúc này và tự hỏi liệu cuộc sống của cô có thể khác đi không nếu cô không đồng ý với yêu cầu của bố là cho cô học ở nơi ngột ngạt ngập mùi thuốc sát trùng này.

Có lần, trong một thời gian ngắn, cô đã rèn luyện bản thân để chịu đựng ý tưởng trở thành bác sĩ y khoa chỉ vì có ai đó đã hứa với cô rằng sẽ cùng nhau vượt qua điều đó. Nhưng tất nhiên, bây giờ điều đó không còn quan trọng nữa vì người đó đã không còn ở bên cạnh để giữ nguyên vẹn lời hứa tuổi teen sôi nổi bảy năm trước nữa.

Minjeong ngừng gảy đàn guitar và thở dài. Hình ảnh thoáng qua của Aeri đã làm rối loạn tâm trí và đã làm cô quên mất lời bài hát mình đang hát.

"Tại sao cậu lại ngừng chơi?"

Một giọng nói nhẹ nhàng thoáng đãng làm Minjeong giật mình. Từ phía sau, Minjeong quay lại và nhìn thấy một đôi mắt màu hạt dẻ sáng đang nhìn chằm chằm vào cô từ khuôn mặt nhỏ nhắn như sứ.

Đó là cô gái mà Minjeong đã nhìn thấy trong vườn hoa vài ngày trước.

Minjeong ngay lập tức đứng dậy để tạo khoảng cách giữa cả hai vì cô gái ấy đứng sát sau lưng.

"Chị này làm gì ở đây vậy? Chị đã đứng sau lưng tôi lâu chưa?" Minjeong giận dữ nhổ nước bọt nhưng cô gái mặc váy trắng chỉ chớp mắt nhìn lại với vẻ mặt nghiêm nghị trông gần như không bị ảnh hưởng bởi sự cáu kỉnh rõ ràng của Minjeong.

"Tại sao cậu lại ngừng chơi?" Cô gái lặp lại. "Tiếng đàn guitar, nghe hay đấy."

Khuôn mặt cô gái ấy hoàn toàn bình thản nhưng đôi mắt lại sống động một cách kỳ lạ.

"Tôi thích nghe nó."

Minjeong nhìn chằm chằm vào người kỳ quặc trước mặt và trong năm giây trước khi nhận ra rằng cô gái đó có lẽ là một trong những bệnh nhân.

Minjeong đổ lỗi cho khuôn mặt xinh đẹp và đôi mắt rực rỡ lừa dối trông quá tri thức đối với một kẻ điên.

"Tôi xin lỗi, tôi phải đi." Minjeong bước sang một bên và cố gắng tránh xa cô gái nhưng một bàn tay nhỏ bé đã nắm lấy cánh tay cô và giây tiếp theo bản thân thấy mình suýt vấp ngã xuống sàn cùng với người lạ có đôi mắt màu hạt dẻ.

Mắt chạm mắt mũi đối mũi trong một khoảng cách hẹp đến mức báo động, Minjeong có thể ngửi thấy mùi hương hoa hồng và vani nồng nặc tỏa ra từ cô gái tóc đen.

Cái quái gì đang xảy ra vậy?

"Cậu có một giọng hát tuyệt vời." Cô gái nói một cách chân thành đôi mắt chớp chớp mơ màng và bình tĩnh đặt lên môi Minjeong. "Nó rất hợp với guitar. Cậu có thể hát cho tôi nghe lần nữa được không?"

Lông mày Minjeong nhướn lên.

Nếu đây là tình huống bình thường Minjeong sẽ đẩy người đó ra ngay lập tức hoặc ném họ xuống sân thượng vì dám xâm phạm không gian cá nhân của mình. Tuy nhiên, cô gái này chẳng có gì bình thường ngay từ đầu, dường như không phải tâm trạng, không phải khuôn mặt xinh đẹp đến ngu ngốc và chắc chắn không phải đôi mắt quyến rũ chết tiệt của cô ấy - vì vậy Minjeong thực sự thấy mình lắp bắp trong vài giây trước khi đẩy cô gái đó ra.

"T-tránh xa tôi ra! Chị nghĩ mình đang chạm vào đâu vậy?" Minjeong giật mình thoát khỏi vòng tay của cô gái và lùi lại vài bước.

Chúa ơi. Chắc hẳn lúc này Minjeong cũng đang không tỉnh táo vì cô vẫn không thể ngừng nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu hạt dẻ đó. Hổ phách, xanh lá cây và nâu xen kẽ với nhau tạo thành một cặp tròng mắt sáng hiếm có. Đôi mắt ấy thật đẹp khi nhìn gần.

"Đã lâu rồi tôi không nghe được điều gì hay ho như vậy." Cô gái lẩm bẩm đôi mắt nhìn xuống đất và giọng nói nhẹ nhàng với nỗi buồn xa xăm. "Đã... nhiều năm rồi tôi mới nghe ai đó hát cho mình nghe."

Minjeong hắng giọng và cố gắng lấy lại cảm giác của mình.

Không, cô không liên quan gì đến chuyện này.

Những điều cô gái này nói chẳng liên quan gì đến cô cả.

Cô ấy chỉ là một kẻ điên.

Một kẻ điên lang thang.

"Không ai hát cho chị nghe cả." Minjeong thốt lên cộc lốc.

Ngạc nhiên nhìn cô gái đang nhìn cô với ánh mắt trong sáng khó hiểu thay vì vẻ mặt bị xúc phạm.

"Chị chỉ lẻn vào đây trong khi tôi đang hát cho chính mình nghe, thế thôi."

"Vậy lần sau cậu có thể hát cho tôi nghe được không?" Cô gái nghiêng đầu sang một bên và nhìn chằm chằm với ánh mắt đầy hy vọng câu hỏi dễ dàng thốt ra như thể Minjeong không hề tỏ ra tức giận chút nào.

"Tôi không hát cho ai cả." Minjeong càu nhà nhét cây đàn guitar của mình vào hộp và nhanh chóng kéo khóa lại.

"Tôi không thích đàn và hát cho người lạ, và tôi không biết làm thế nào một bệnh nhân như chị lại lên được sân thượng này nhưng-"

Minjeong dừng lại, bắt gặp ánh mắt tò mò kỳ lạ của cô gái trước khi kết thúc câu với giọng thô lỗ.

"Sẽ không có lần sau bởi vì lần sau nếu tôi nhìn thấy chị lại lén lút tới đây, tôi sẽ báo cáo cho bác sĩ trưởng, nhốt chị trong phòng giam."

Mang hộp đàn guitar lên lưng rồi rời đi và có một đôi mắt bối rối nhìn chằm chằm vào lưng Minjeong.

___________

Minjeong luôn biết rằng cô trông khá đáng sợ khi không nở nụ cười trên môi như Aeri thường nói và cô cũng nghe nói rằng một số người cho rằng cô trông không thân thiện hoặc cực kỳ lạnh lùng khi họ chẳng biết gì cả.

Vì vậy, hãy tưởng tượng sự ngạc nhiên của Minjeong khi đi lên sân thượng vào ngày hôm sau và nhìn thấy cô gái kỳ quặc đang ngồi xổm dưới đó với một con mèo con chơi đùa một cách vui vẻ như thể lời cảnh báo của Minjeong ngày hôm qua hoàn toàn là chuyện nhảm nhí.

Không thể tin được.

"Ô, xin chào. Cậu lại đến đây." Cô gái ngước lên khỏi chú mèo con và thản nhiên mỉm cười với Minjeong.

Minjeong cau mày. "Ừm, và tại sao chị lại đến đây? Tôi tưởng tôi đã nói nếu chị lẻn vào đây lần nữa tôi sẽ báo chị với bác sĩ trưởng."

Cô gái thủ thỉ với chú mèo con đang rúc vào tay mình gần như phớt lờ cơn giận của Minjeong và cô đáp lại một cách bình tĩnh.

"Tôi không có lẻn lên đây. Ở dưới đó không có ai theo dõi tôi nên tôi chỉ...đi lên đây một chút."

Cô ấy không phải là người thông minh sao?

"Không có thực tập sinh nào đang theo dõi chị à?" Minjeong bực bội hỏi nhưng cô gái chỉ nhìn lại cô với vẻ mặt ngơ ngác ánh mắt bình yên và thanh thản.

Minjeong từ bỏ việc cố gắng căng thẳng với kẻ điên.

"Chúa ơi, quên nó đi, không phải là tôi quan tâm đâu, tôi chỉ-" Minjeong cau mày nhìn cô gái và con mèo con đang kêu meo meo.

"Cứ ôm con mèo đi khỏi đây đi, tôi muốn ở một mình."

"Không. Cậu là người nên tìm chỗ khác để ở một mình."

Đợi đã cái gì?

Minjeong chớp mắt không nói nên lời trong vài giây. Cô thực sự chưa chuẩn bị cho câu trả lời đó và không thể đáp lại chỉ nhìn cô gái bế chú mèo con trên tay. Cô gái đứng và nhìn lên bầu trời xanh với nụ cười rạng rỡ.

"Bầu trời đẹp quá." Cô gái nhắm mắt lại và hít một lượng không khí khổng lồ như thể cô đã không có nó trong nhiều năm rồi.

"Tôi nhớ cảm giác bầu trời rộng mở trên đầu, không mái, không tường. Gió mát lạnh trên da tôi..."

Minjeong thích thú nhìn cô gái xoay người và mỉm cười với cô lần nữa khuôn mặt thật rạng rỡ - và xinh đẹp - và cử động thanh lịch hơn nhiều so với bất kỳ bệnh nhân nào khác mà cô từng gặp. Có thể còn hơn cả bản thân Minjeong.

"Vì vậy, trừ khi cậu đồng ý chia sẻ không gian nếu không tôi e rằng cậu sẽ phải tìm một nơi khác để...nghỉ ngợi một mình."

Cô gái mỉm cười thân thiện với Minjeong.

Có lẽ hơi quá tử tế nó giống như một sự đe dọa chế giễu cái tôi quá phòng thủ nhưng yếu đuối của Minjeong.

"Ai nói tôi sẽ rời đi?" Có lẽ Minjeong lảm nhảm quá nhanh.

Cô gái nở một nụ cười nhẹ nhàng, êm ái. Lẽ ra Minjeong nên cảm thấy bị xúc phạm và thay vào đó không thích thú với âm thanh đó nhưng đó chính xác là những gì cô ấy đã làm.

"Vậy cậu sẽ ở lại đây với tôi chứ?"

Minjeong cau mày nghĩ rằng lẽ ra cô mới là người điều khiển bọn điên chứ không phải ngược lại.

"Tôi sẽ ở lại đây và giả vờ như chị không có ở đó." Minjeong ra hiệu giữ khoảng cách nghiêm túc giữa họ và ngồi xuống chiếc ghế dài gần đó với cây đàn guitar của mình, càu nhàu.

Dù sao thì Minjeong cũng không có nơi nào khác để thư giãn mà không bị Irene bắt.

Cô gái nhìn chằm chằm vào lưng cô một lúc dường như đang chờ đợi điều gì đó. Minjeong phớt lờ cô gái và nằm phịch xuống chiếc ghế gỗ để ngủ.

"Cậu không chơi đàn sao?" Cô gái cuối cùng cũng hỏi.

"Tôi đã nói với chị là tôi không hát hay chơi đàn cho người lạ." Minjeong ngắt lời cô gái với đôi mắt nhắm nghiền. Ánh nắng hơi chói trên mặt nhưng cô vẫn quyết định ngủ trưa còn tốt hơn là phải đối phó với kẻ điên.

"Cậu có định đi ngủ không?"

"Phải, và tôi sẽ kéo chị ra khỏi sân thượng nếu chị không ngừng nói chuyện với tôi ngay bây giờ."

Cô gái im lặng ngay lập tức và Minjeong tự hỏi liệu cuối cùng cô có dọa cô ấy bỏ chạy hay không. Tuy vậy Minjeong vẫn nhắm mắt.

"Đừng đến gần tôi khi tôi đang ngủ, được chứ? Tôi thề có Chúa, tôi sẽ nhốt chị vào phòng giam nếu chị làm vậy."

Minjeong di chuyển cố định mình vào một tư thế thoải mái và cuối cùng chìm vào giấc ngủ với hy vọng rằng sự phiền toái đó sẽ qua đi khi cô thức dậy.

______________

Chúa ơi, Irene sẽ giết mình mất! Đó là suy nghĩ đầu tiên của Minjeong khi cô mở mắt ra vài giờ sau đó và không thấy gì ngoài bầu trời tối đen xung quanh.

Minjeong bật dậy khỏi tư thế ngủ điên cuồng rút điện thoại từ trong túi ra và thở hổn hển.

Đã quá 6 giờ chiều.

Chúa ơi, cô gần như đã ngủ quên cả buổi chiều. Nếu Irene nhận thấy sự vắng mặt quá lâu của cô hoặc nếu Ningning phiền phức đó quyết định nói với Irene - Minjeong sẽ phải thêm ca đêm vào lịch trình của mình và bản thân cô sẽ ghét điều đó đến chết mất.

Minjeong rên rỉ cầm lấy cây đàn guitar trên sàn và đứng lên bỏ chạy thì đầu cô đập mạnh vào thứ gì đó.

"Ối! Cái mẹ gì vậy trời?" Minjeong ném một cái nhìn khó chịu vào thứ đã đập vào đầu cô nhưng lời tục tĩu đã chết đi trong cổ họng cô khi cô nhận ra thứ đó thực sự là gì.

Đó là một chiếc giá phơi đồ cao với một tấm ga trải giường khổng lồ trải trên đó thấp thoáng ngay phía trên nơi cô đã tựa đầu trước đó.

Vẻ mặt nhăn nhó của Minjeong biến mất thay vào đó là vẻ mặt bối rối hiện lên trên khuôn mặt cô khi cô lơ đãng lướt ngón tay trên làn vải trắng mịn nhận ra rằng hương thơm ngọt ngào của hoa hồng và vani xộc thẳng vào mũi.

Bây giờ Minjeong đã biết vì sao mình có thể ngủ ngon lành trên chiếc ghế gỗ không thoải mái đến mức ngủ quên.

Cô gái điên khùng đã che chắn cho Minjeong khỏi ánh nắng khi cô đang ngủ.

Minjeong không biết tại sao nhưng cô cảm thấy có gì đó kỳ lạ xuyên qua ngực mình.

Sự ấm áp sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top