Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tế Bào.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Karina đang đi dọc hành lang.

Cô cảm thấy ngột ngạt sau khi cuộn tròn một mình trong phòng cả ngày và quyết định rằng mình cần ra ngoài đi dạo trước khi não cô nổ tung.

Cô đang đi dạo không mục đích và hy vọng rằng tìm được ai đó hoặc bất cứ thứ gì có thể giúp cô thoát khỏi sự im lặng tê liệt đang bắt đầu gặm nhấm sự tỉnh táo của cô nhưng cô cau mày khi không tìm thấy gì ngoài những hành lang trống rỗng.

Lúc đó là 3h10 chiều và hầu hết bệnh nhân đang ngủ trưa trong phòng.

Các thực tập sinh có lẽ đã về nhà. Minjeong vẫn sẽ làm ca đêm - Karina đôi khi thực sự ghét trí nhớ không thể quên của mình - nhưng cô quyết định bỏ qua sự thật đó vì cô không thể chạy đến chỗ Minjeong và làm phiền cô ấy một lần nữa dù thế nào đi nữa.

Vì những gì cô đã tuyên bố lần trước.

Vì thế cô tiếp tục cúi thấp đầu và lặng lẽ bước đi cho đến khi nghe thấy một tiếng hét lớn từ cuối hành lang.

Nó làm cô giật mình.

Góc vắng vẻ và Karina tự hỏi liệu mình có nghe nhầm không. Tuy nhiên, cô có cảm giác như mình biết một trong những giọng nói đang la hét đó.

Sự tò mò đã chiến thắng Karina tiến lại gần và nấp sau bức tường rồi nhìn lén, đúng là nhìn thấy Minjeong bị một chàng trai lạ mặt ghim vào tường.

Một anh chàng đang quá gần Minjeong. Nội tâm Karina bùng cháy dữ dội khi nhìn thấy cảnh tượng đó.

Anh chàng này là ai và tại sao lại ép Minjeong như vậy?

"Đồ khốn. Nhiều năm trước tao không nên nghe lời mày cầu xin tao tha cho con nhỏ đó, đồ vô ơn."

Karina thậm chí còn không có thời gian để giận anh chàng lạ mặt đó vì đã quá thô lỗ khi anh ta lao mình vào Minjeong và hôn thẳng vào môi.

Hôn thẳng vào môi Minjeong.

Minjeong.

Minjeong của cô.

Màu đỏ lại bùng lên trước mắt Karina và trước khi có thể nghe thấy tiếng kêu cứu của Minjeong, Karina đã chộp lấy bất cứ thứ gì có thể tìm thấy gần đó và lao về phía trước với một tâm trí u ám. Tầm nhìn mờ đi vì giận dữ và cầm thứ trong tay đập mạnh vào đầu anh chàng và Karina nhận ra bản thân không quan tâm đến việc máu bắn tung tóe trên mặt cô.

Karina muốn anh chết.

Karina muốn anh ta chết và bị xé xác vì dám chạm vào Minjeong.

Minjeong của cô.

Tiếng cơ thể ngã xuống sàn đánh thức Karina khỏi cơn điên cuồng và cô loạng choạng lùi về phía sau với ánh mắt mơ màng đầu óc u ám và tim đập thình thịch.

Khi nhìn lên Karina thấy Minjeong đang mở to mắt nhìn mình và nhìn xuống thấy máu chảy quanh đầu anh chàng.

Chuyện đó lại xảy ra đó là suy nghĩ cuối cùng của Karina trước khi co rúm lại trong sợ hãi khi mùi máu nồng nặc lại quấn quanh cô như một người bạn cũ đã bị lãng quên từ lâu.

__________

"Irene! Irene! Xin hãy nghe em, em cần giải thích-"

"Tôi không thể, Minjeong!" Bác sĩ trưởng hét lên quay đầu thất vọng khi nhìn các bác sĩ lao ra khỏi phòng từ khoa tâm thần.

"Tôi cần phải đến Phòng Cấp Cứu và xử lý đống lộn xộn này! Cảnh sát và gia đình đang đến và họ đổ lỗi cho chúng tôi vì đã để một bệnh nhân tấn công-"

"Đó không phải lỗi của chị ấy!" Minjeong hét lên hơi thở run rẩy và khuôn mặt vẫn tái nhợt sau toàn bộ mọi chuyện. Đôi mắt cô lo lắng hướng tới Karina đang bị hai y tá nam giữ lại như một kẻ tâm thần nguy hiểm.

"Làm ơn, làm ơn hãy để chị ấy đi. Tiền bối không thấy chị ấy run rẩy đến thế sao?"

"Tôi không thể, Minjeong!" Irene kêu lên, bất lực.

"Cấp trên đã ra lệnh cho tôi đưa cô ấy vào phòng giam trước khi mọi việc được hoàn tất và tôi không còn lựa chọn nào khác!"

Đôi mắt của Minjeong mở to và Irene cảm thấy có bàn tay kéo mạnh tay áo mình.

"I-Irene, làm ơn. Tiền bối không thể ném chị ấy vào phòng giam lúc này được, chị ấy không ổn. Chị ấy cần ai đó ở bên ngay lúc này. X-làm ơn cho em ở cùng-"

Irene lắc đầu buồn bã và gỡ tay Minjeong ra khỏi cổ tay mình.

"Tôi không thể, Minjeong. Tôi xin lỗi. Đó là lệnh. Và em phải đi cùng tôi để gặp cảnh sát và gia đình vì em là nhân chứng duy nhất."

Irene ném cái nhìn lo lắng về phía Karina và với trái tim trĩu nặng quyết định gật đầu với các y tá để đưa Karina vào một trong các phòng giam.

Các phòng giam dành cho những bệnh nhân có hại nơi họ phải bị nhốt sau những song sắt yên tĩnh lạnh lẽo cho đến khi có lệnh khác.

Minjeong quay đầu lại đúng lúc thấy Karina mở to mắt sợ hãi nhìn cô. Karina cố gắng nói điều gì đó qua hơi thở run rẩy nhưng đã bị các y tá đã kéo đi.

Karina trông có vẻ rất sợ hãi.

___________

"Anh ta bị chấn thương sọ não nhẹ do tiếp xúc với vật sắc nhọn nhưng máu chảy chủ yếu ở bề ngoài. Kết quả chụp CT cho thấy không có bất cứ điều gì nguy hiểm đến tính mạng."

Taeyeon, một trong những bác sĩ phẫu thuật làm việc tại Khoa Cấp Cứu mà Minjeong đã lâu rồi không gặp tiết lộ sự nhẹ nhõm của mọi người và Minjeong cũng thấy mình thở ra nhẹ nhõm như vậy.

Không. Minjeong không vui vì sự an toàn của tên khốn đó. Cô chỉ vui vì anh ta còn sống vì điều đó có nghĩa là Karina sẽ không phải chịu quá nhiều hình phạt.

Tuy nhiên, hy vọng thoáng qua của Minjeong đã chết sớm vì bố mẹ của tên khốn đó hóa ra cũng khốn nạn không kém gì con trai họ.

"Làm sao một vị khách có thể bị tấn công trong khu bệnh viện có hàng chục y tá và bác sĩ? Không có ai làm công việc của họ sao?!"

Irene cúi đầu xin lỗi nhưng Minjeong lại ném ánh mắt gay gắt về phía cặp vợ chồng già.

Minjeong biết họ vì cô đã gặp họ trước đây khi Heeseung nài nỉ cô đến nhà anh hồi trung học.

Và xét từ vẻ khó chịu trên khuôn mặt họ Minjeong tin rằng họ vẫn nhớ đến cô vì cô gái tội nghiệp đã làm tổn thương trái tim con trai cưng của họ.

"Đó là lý do tại sao lẽ ra hai bác nên giữ anh ta ở trong nhà và bảo anh ta đừng đến bệnh viện tìm tôi."

Minjeong ngơ ngác.

"Không ai mời anh ta đến cả."

"Cô-!"

Người phụ nữ trung niên giận dữ bước tới và Irene kéo Minjeong ra phía sau.

"Tôi xin lỗi bà. Xin hãy tha thứ cho thực tập sinh của tôi. Em ấy vẫn còn chưa được tỉnh táo."

Minjeong nhìn Irene không đồng tình nhưng bác sĩ trưởng lại cúi đầu.

"Chúng tôi đã nói chuyện này với cảnh sát và thừa nhận rằng đó là sơ suất của chúng tôi. Chúng tôi thực sự xin lỗi và sẵn sàng chi trả toàn bộ chi phí y tế-"

"Tôi không quan tâm đến phí!"

Người phụ nữ rít lên.

"Tôi muốn cô gái điên đã làm điều này với con trai tôi phải nhận hình phạt!"

Irene hít một hơi thật sâu và điều chỉnh giọng nói của mình.

"Nhưng cô ấy là người bị bệnh tâm thần thưa bà. Cảnh sát đã hủy vụ án vì luật pháp nói rằng-"

"Vậy là cô ta sẽ thoát khỏi tất cả những điều này?!"

Irene nhắm mắt lại. Sự kiên nhẫn ngày càng mỏng manh trong cô.

"Chúng tôi sẽ giam cô ấy trong phòng giam trong thời gian này và theo dõi cô ấy chặt chẽ để đề phòng bất kỳ tổn hại nào mà cô ấy có thể gây ra trong tương lai. Cho đến lúc đó, tôi rất tiếc phải nói rằng không có hình phạt nào khác có thể áp dụng cho cô ấy."

Minjeong nhìn cặp vợ chồng già cau có hơn nhưng cuộc tranh cãi của họ dần trở nên vô nghĩa khi cô thở phào nhẹ nhõm.

Karina sẽ ổn thôi và đó là tất cả những gì Minjeong cần biết.

__________

"Em có thể về nhà." Irene mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế.

Mặt trời đã lặn đến chạng vạng khi mọi chuyện đã ổn thỏa và bác sĩ trưởng khoa tâm thần cảm thấy hơi mệt mỏi sau khi thương lượng với cặp vợ chồng bướng bỉnh.

"Hôm nay là ca đêm của em."

Minjeong thông báo không di chuyển một inch khỏi vị trí của mình. Đôi mắt cô dán chặt vào cô gái tóc nâu đang ngồi.

"Bây giờ tiền bối có thể vui lòng thả Karina ra khỏi phòng giam được không? Mọi chuyện đã được giải quyết xong rồi."

Irene bỏ tay xuống khỏi thái dương và nhìn Minjeong với vẻ hoài nghi.

"Em bắt đầu quan tâm nhiều đến cô ấy từ khi nào vậy, Minjeong?"

Minjeong há hốc mồm sự ngạc nhiên của cô là manh mối rõ ràng để bác sĩ trưởng khoa tâm thần thăm dò thêm.

"Tôi đã bỏ lỡ điều gì à? Hoặc có lẽ, em cứ kể cho tôi nghe về toàn bộ sự việc này nhé."

Irene chỉ tay xuống bàn.

"Anh chàng đó là ai và tại sao Karina lại tấn công anh ta khi anh ta đang nói chuyện với em?"

"Tên khốn đó không nói chuyện với em."

Minjeong nghiến răng.

"Tên khốn đấy là người quen cũ của em và cả hai đang...cãi nhau thì Karina nhìn thấy và giúp em."

Irene nhíu mày.

"Ý em là em đang đánh nhau với anh chàng này và Karina nhìn thấy rồi lao vào đập chiếc bình xuống đầu anh ta để bảo vệ em?"

"KHÔNG." Minjeong bực tức không biết phải giải thích thế nào cho Irene mà không phải tiết lộ những chi tiết đáng xấu hổ.

"Đó không chỉ là một cuộc tranh cãi. Anh ta... anh ta đã làm điều quá đáng và em đã thực sự gặp khó khăn cho đến khi Karina xuất hiện. Em không biết chuyện gì sẽ xảy ra với mình nếu chị ấy không lao vào giúp đỡ."

Các nếp nhăn trên trán của Irene ngày càng sâu hơn và tựa cằm lên hai bàn tay đang chắp lại trong khi suy nghĩ rất nhiều.

"Vậy ý em là...Karina tấn công anh chàng này như thế này vì anh ta đang làm hại em, phải không?"

"Vâng." Minjeong gật đầu nhìn xuống.

"Em chắc rằng chị ấy sẽ không hành động hấp tấp như vậy nếu không phải là việc quan trọng. Có lẽ chị ấy cũng đang hoảng loạn như em thôi. Em thấy chị ấy run rẩy..."

Irene dựa lưng vào ghế và cau mày chặt hơn.

Chỉ sau một khoảng thời gian dài im lặng Irene mới có thể nói lại điều gì đó khiến Minjeong ngạc nhiên.

"Hai đứa có thân nhau không?"

Minjeong ngước đôi mắt mở to của mình lên.

"Em và Karina. Hai đứa có thân nhau không?"

Sức nặng trong cái nhìn của Irene nói với Minjeong rằng cô đã biết có chuyện gì đó đang xảy ra giữa họ. Nó khiến cổ họng Minjeong nghẹn lại.

"V-vâng. Em đoán là bọn em khá thân nhau."

Cô gái tóc nâu lắc đầu.

"Tôi không tin điều đó, Minjeong. Tôi đã biết Karina nhiều năm kể từ lần đầu tiên cô ấy đến đây. Cô ấy không phải là loại người hành động hung hăng như thế này nếu điều đó không dành cho người cô ấy thực sự, thực sự yêu."

Ánh mắt của Irene xuyên thẳng vào mắt Minjeong.

"Và xét theo mức độ lo lắng của em cho cô ấy cũng như việc cô ấy lo lắng cho em đến mức làm vỡ sọ một người đàn ông tôi cho rằng 'khá thân thiết' là một cách nói nhẹ nhàng."

Minjeong im lặng tại chỗ và những lời bào chữa của cô đã chết sớm trong cổ họng.

Những lời nói của Irene xé nát vẻ ngoài của Minjeong và khiến cô trần trụi mà không có lý do gì.

Irene nghiêng người về phía trước.

"Vì vậy, em có phiền khi dừng hành động vòng vo này với tôi và chỉ cho tôi biết chuyện gì thực sự đang xảy ra giữa hai đứa không? Tôi có thể ít quan tâm hơn đến việc cả hai đứa đều là con gái."

Minjeong không nói được gì chỉ cúi đầu.

"Em...em quan tâm đến chị ấy. Em rất thích chị ấy, nhưng trước đây chúng em chưa thực sự nói chuyện về điều đó. Chúng em vừa trải qua một tuần khó khăn..."

Irene thở dài trước sự thừa nhận và xoa xoa thái dương lần nữa.

"Minjeong, tôi đã làm bác sĩ được lâu và tôi đã thấy một số đồng nghiệp của mình quan tâm đến bệnh nhân của họ vượt quá trình độ chuyên môn nhưng ..."

Irene dừng lại nhìn Minjeong với ánh mắt bối rối.

"Tôi khuyên em không nên dính líu đến chuyện này. Karina, cô ấy...."

Minjeong dùng ánh mắt bối rối nhìn và Irene thở ra.

"Karina không phải là người mà em có thể mạo hiểm được. Cô ấy rất dễ thay đổi về mặt cảm xúc. Khi cô ấy thích thứ gì đó hoặc cô ấy thích nó quá nhiều và bắt đầu bám vào nó quá nhiều nói chung là cảm thấy muốn quá nhiều về nó..."

Irene lại nhìn Minjeong với vẻ lo lắng.

"Ngay cả khi không bị rối loạn tâm thần, Karina vẫn đứng ở ranh giới. Cả hai càng trở nên cực đoan hơn khi cô ấy bị tổn thương hoặc buồn bã, vì vậy làm ơn"

Irene van nài.

"Trừ khi em thực sự chắc chắn rằng mình sẽ không bao giờ làm cho Karina thất vọng thì xin đừng bắt đầu bất cứ điều gì bởi vì tôi không biết em sẽ đương đầu thế nào nếu một ngày nào đó..."

Irene thở dài.

"Xin đừng làm bất cứ điều gì hấp tấp nếu em không chắc chắn về tình cảm của mình dành cho cô ấy. Karina không phải là kiểu những cuộc hẹn hò vui vẻ như thường lệ. Em cần phải hiểu điều này."

_________

Jimin đang chạy về phía ngôi nhà cũ của cô.

Ngôi nhà cũ bị lãng quên của cô ở Daegu nơi mà cả gia đình cô đã từng sống hạnh phúc bên nhau.

Tòa nhà nhỏ đã cũ đi rất nhiều kể từ lần cuối cô nhìn thấy nó. Những bức tường trắng và nguyên sơ một thời giờ đã nhuốm màu xám xỉn.

Lớp sơn đã bong ra và khu vườn tràn ngập cây chết và cỏ cao hoang dại.

Jimin tự hỏi liệu mẹ cô có quá bận rộn để chăm sóc mảnh đất sau khi bà quay lại đây vào năm ngoái hay không nhưng cô phớt lờ những suy nghĩ đó vì quá vui mừng khi nghĩ về tòa nhà chết tiệt đó.

Cô sắp được gặp lại mẹ mình.

Sau một năm sống xa nhau sau khi bố mẹ ly hôn cuối cùng cô cũng được gặp lại mẹ.

Trái tim cô bay bổng với những suy nghĩ đó và cô gần như nhảy dựng lên để nhảy vào trong vườn.

Jimin nhảy lên hiên nhà cọt kẹt và nín thở chờ đợi khi cô gõ vào cánh cửa bụi bặm.

"Mẹ?" Jimin gọi, kiễng chân lên, hai tay nắm chặt quai ba lô.

Đó là một trong những ngày hiếm hoi khi bố cô đi du lịch đến một thành phố khác cùng với người vợ mới của mình, mẹ kế, Jimin đã phải kêu một cách khó chịu - để cuối cùng cô có thể lẻn lên tàu đến Daegu mà không bị la mắng hay bị nhốt trong nhà phòng của cô.

"Mẹ?" Jimin gọi lại khi gõ cửa mạnh hơn.

Không có câu trả lời nào từ bên trong nên Jimin bắt đầu sốt ruột di chuyển xung quanh nhà để lén nhìn qua ô cửa sổ nứt nẻ.

Ngoại trừ việc dừng lại và nhướng mày sau vài bước vì tại sao mẹ lại để cửa sổ hé mở?

"Jimin?" Một người lớn tuổi dừng lại trước nhà và nhìn cô bé 12 tuổi với ánh mắt khó tin.

"Jimin? Yu Jimin bé nhỏ của chúng ta? Có phải cháu không?"

"Bà Shosho!" Jimin vui vẻ chạy về phía bà ngoại và đắm mình trong cái ôm ấm áp mặt dụi sâu vào bụng bà lão.

"Cháu nhớ bà rất nhiều!"

Bà ngoại cười lớn rồi ôm Jimin vào lòng thật chặt.

"Bà cũng nhớ cháu cưng lắm, Jiminie bé nhỏ của chúng ta! Dạo này cháu thế nào rồi? Nhìn này, cháu đã cao lên rất nhiều!"

Jimin trề môi dưới và nhìn lên. "Đừng nói dối cháu. Hiện tại cháu là người lùn nhất lớp."

Bà ngoại cười vui vẻ và vỗ nhẹ vào đầu Jimin.

"Đừng lo lắng cháu cưng, cháu sẽ trở thành người cao nhất bà biết cháu sẽ làm được. Mà cháu làm gì ở đây thế, Jimin? Cháu đến đây một mình à?"

Jimin gật đầu hào hứng và thả bà ra.

"Con đến thăm mẹ nhưng hình như mẹ không có ở nhà? Hơn nữa, tại sao cửa sổ lại mở vậy bà? Lũ sâu bọ sẽ chui vào mất."

Nụ cười vụt tắt trên gương mặt bà ngoại và biến thành vẻ mặt nhợt nhạt xám xịt.

Jimin ngước nhìn bà đầy mong đợi và giọng bà ngoại vỡ ra khi bà nói.

"Jimin...bố không kể cho cháu nghe chuyện gì đã xảy ra với mẹ à?"

Jimin lắc đầu thứ gì đó trong bụng cô bắt đầu bò lên với cảm giác ớn lạnh khó chịu mà cô từ chối thừa nhận.

"Chuyện gì đã xảy ra với mẹ cháu vậy bà?"

Khuôn mặt của người bà lớn tuổi tối sầm lại và bà lắc đầu khi ngồi xổm xuống để ngang tầm mắt với Jimin.

Jimin có cảm giác bản thân sẽ không thích những gì mà bà sắp nói.

"Jimin..." Bà ngoại buồn bã nói.

"Mẹ của cháu đã qua đời vào chín tháng trước."

Sấm sét nổ vang khắp bầu trời đen và những tia sét liều lĩnh bắt đầu giáng xuống để thắp sáng vùng đất ướt đẫm trong một giây trước khi để nó lại chìm vào bóng tối lạnh lẽo.

Nói dối. Tất cả chỉ là dối trá.

Nói dối. Nói dối. Nói dối.

Tất cả những lời dối trá và hy vọng trống rỗng.

Jimin đứng dưới mưa khi cơn sóng dữ dội trút xuống da cô một cách không thương tiếc.

Những giọt nước hung ác trút xuống người cô như thể cô chỉ là một hạt cát nhỏ cần được cuốn trôi.

Cô ước gì mình có thể được cuốn trôi đi.

Tuy nhiên, cô không thể.

Vì một số lý do chết tiệt nào đó cô buộc phải tiếp tục sống cuộc sống chết tiệt này một mình và cô không chắc mình có muốn tiếp tục nữa hay không.

Cô nghĩ đến việc bước ra giữa đường để một chiếc xe buýt hay ô tô cán qua và kết thúc nỗi đau khổ của mình nhưng đôi chân cô vẫn đứng yên tại chỗ và chỉ có tâm trí cô lang thang một mình trong vực thẳm ngoằn ngoèo của nó.

Không. Cô sẽ không chết.

Cô sẽ không chết trước khi bố phải chết.

Nếu một năm trước Jimin quá nhỏ và quá yếu để có thể làm tổn thương bố đến chết, cô đã tự thề với mình rằng lần sau cô sẽ làm điều đó tốt hơn.

Lần tới, Jimin chắc chắn rằng bố cô sẽ phải chết.

__________

Giết Giết Giết Giết Giết!

Karina bật dậy khỏi giường và thở hổn hển.

Đường thở của cô bị tắc nghẽn và ngực cô nặng nề như thể cô đang chết đuối trong đại dương.

Đôi mắt cô điên cuồng đảo quanh tìm kiếm ánh sáng nhưng không tìm thấy gì, khiến cô thoáng chốc tưởng rằng mình đang chết đuối thật sự.

Chết đuối ở một nơi lạnh lẽo và tối tăm nơi cô sẽ không bao giờ nhìn thấy gì nữa.

Đường thở của cô thậm chí còn co thắt mạnh hơn và cô ngã khỏi giường xuống sàn với một tiếng uỵch lớn. Bàn tay cô run rẩy trong bóng tối.

"Karina! Karina! Chị ổn chứ?"

Karina nghe thấy một giọng nói - một giọng nói quen thuộc - gọi cô từ xa và cô mù quáng bò về phía âm thanh đó trong khi vật lộn với khung cảnh tối tăm xung quanh mình.

"M-Minjeong? Minjeong?"

"Vâng, Karina. Là em đây, Minjeong. Em ở ngay trước song sắt. Chị có thấy em không?"

Karina nhìn thấy một tia sáng lóe lên cách cô không xa và ngay lập tức bò về hướng đó bằng tay và đầu gối.

Minjeong đang ngồi trước song sắt với chiếc đèn pin trên tay.

"Minjeong...Minjeong, ở đây tối quá"

Karina với lấy các song sắt, đẩy và lắc chúng một cách điên cuồng để có thể chui qua nhưng thấy nó bị khóa chặt.

"Trong... ở đây tối quá...Chị không thở được... Làm ơn, hãy để chị ra khỏi đây...Hãy để chị ra khỏi đây, Minjeong!"

Karina bắt đầu khóc và rung lắc các thanh chắn một cách dữ dội, vì vậy Minjeong đưa tay ra để nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé, lạnh lẽo đó và ngăn chúng.

"Này, Karina, không sao đâu. Em ở đây là để ở bên cạnh với chị. Thấy chưa? Chị không cần phải sợ."

Minjeong kéo tay Karina ra khỏi song sắt kim loại lạnh lẽo và đặt chúng vào lòng vuốt ve chúng nhiều lần.

"Thấy chưa? Em ở đây với chị. Sẽ không có chuyện gì xấu xảy ra với chị đâu."

Karina tham lam nắm lấy tay Minjeong như thể chúng là dây cứu sinh và nhích lại gần hơn nữa cho đến khi chúng gần đến mức các thanh kim loại cho phép.

Ánh trăng mờ nhạt chiếu xuống họ qua cửa sổ và Karina cuối cùng cũng có thể nhìn thấy khuôn mặt của Minjeong trong bóng tối. Ngay trước mặt cô, ngay bên ngoài phòng giam.

"Minjeong...chị sợ...chị...chị đã mơ. Và những giọng nói...chúng sẽ không biến mất. Chúng cứ thì thầm ngay cả trong giấc ngủ..."

Hơi thở thoát ra theo một nhịp điệu bất thường nên Minjeong nhấc một cánh tay lên và luồn nó qua song sắt để vuốt ve má Karina một cách nhẹ nhàng.

"Không sao đâu, Karina. Nói với em đi. Nói với em cho đến khi những giọng nói đó biến mất."

Karina run rẩy di chuyển và dựa một bên đầu vào song sắt cong người vào đó để cánh tay của Minjeong quàng quanh cô qua khe hở.

Minjeong chú ý đến việc Karina đang tìm kiếm sự thoải mái và vòng tay qua vai cô.

"Nó cứ bảo chị phải giết... C-chị đang mơ về mẹ...về việc quay lại Daegu để tìm mẹ sau khi ly hôn nhưng...bà đã nói rằng mẹ đã qua đời..."

Minjeong cảm thấy Karina cuộn lại thành một cục bông nhỏ hơn.

"Mẹ đã treo cổ tự tử, Minjeong...Mẹ đã tự sát vì bố đã đưa chị đi sau khi cả hai ly hôn và mẹ không còn ai ở bên cả. Chị rất tức giận...rất tức giận, chị muốn giết người...và đột nhiên... giọng nói trong tai bắt đầu hét lên liên tục và chị chỉ-"

Karina dừng lại. Minjeong nghe thấy nỗi sợ hãi run rẩy trong giọng nói của Karina.

"Chị sợ, Minjeong. Chị sợ chính mình. Chị cảm thấy như mình lại đánh mất chính mình trước giọng nói đó và chị đang trở thành con quái vật mà giọng nói đó muốn chị trở thành."

Minjeong cảm thấy cánh tay mình bị nắm chặt và giọng cô gái lớn hơn nghẹn ngào vì nước mắt.

"Giống như hôm nay...Chị không có ý định tấn công hắn...Chị chỉ thấy hắn đang làm tổn thương em và chị-"

Karina ngừng nói và hít một hơi những tiếng nức nở lặng lẽ xuyên qua. Minjeong nhẹ nhàng siết chặt vai.

"Karina, không sao đâu...Đó là một khoảnh khắc hoảng loạn và chị chỉ muốn giúp đỡ. Chị không phải là quái vật hay bất cứ thứ gì tương tự. Chị muốn cứu em, nhớ không? Không có quái vật nào cứu lại đi cứu người cả."

Karina cố gắng giải phóng đường thở khỏi những giọt nước mắt dày đặc của mình và sau một lúc hơi thở của cô cuối cùng cũng trở nên ổn định.

"T... Tên đó còn sống sao?"

Minjeong gật đầu một nụ cười nhỏ tô điểm trên khuôn mặt và nói nhẹ nhàng.

"Chị không giết ai cả, Karina. Chị sẽ không làm vậy. Chị thậm chí không thể giẫm phải một con mèo mà không cảm thấy có lỗi, nhớ chứ?"

Cô gái lớn lặng lẽ cười và lau nước mắt. Minjeong vỗ nhẹ vào vai.

"Đừng sợ hãi chính mình. Chị không phải là một con quái vật."

Karina kéo cánh tay trên vai mình để ôm Minjeong chặt hơn và chìm đắm trong hơi ấm của nó.

"Ở bên chị như thế này một lúc nhé Minjeong. Chị chưa muốn quay lại giường."

Minjeong gật đầu và để Karina rúc vào hơi ấm chút ít mà cô có thể mang lại vào lúc này.

"Ước gì những song sắt kim loại không ở đây để chị có thể tựa vào vai em. Đã lâu rồi..."

Gò má đỏ bừng Minjeong cảm thấy ấm áp khắp người mặc dù không khí mùa đông lạnh giá đang cắn vào da. Tim cô đập chậm rãi và bụng cô cồn cào với hơi ấm dễ chịu.

Khi màn đêm buông xuống Minjeong nhìn Karina ngủ dưới ánh trăng mờ nhạt khi rúc vào cánh tay và nghĩ rằng sự lo lắng của Irene là điều không cần thiết.

Minjeong muốn giữ cô gái này an toàn. Cô không chắc chắn về bất cứ điều gì khác trong cuộc sống nhưng cô chắc chắn rằng cô sẽ không bao giờ muốn Karina đau khổ đặc biệt là vì sự phủ nhận và bất an của chính cô.

Minjeong thở dài.

Đã đến lúc phải buông bỏ nỗi sợ hãi lo lắng và... thành thật với cảm xúc của mình.

____________

"Bà Lee, xin vui lòng?"

"KHÔNG."

"Làm ơn, làm ơn được không?"

"Câu trả lời vẫn là không, cô Kim."

Bà Lee nghiêm khắc khiển trách và Minjeong rên rỉ.

"Thôi nào xin hãy thương xót cô gái này, bà Lee. Đang là mùa đông và cô ấy sẽ bị ốm nếu ngủ trên sàn cho đến sáng."

Minjeong trề môi dưới và cầu xin - trong lúc đó cô cảm thấy ghê tởm bản thân nhưng sức khỏe của Karina được đặt lên hàng đầu trước lòng kiêu hãnh của cô - và lặp lại.

"Làm ơn đi? Cháu sẽ trả lại chìa khóa cho bà sau khi đưa cô ấy vào giường."

Bà lão thở dài trước sự kiên trì của Minjeong cuối cùng thọc tay vào túi để lấy chìa khóa ra.

"Được thôi! Nhưng hãy mang nó lại cho bà sau mười phút nữa và vì Chúa, hãy giữ cái bĩu môi đó đi, cháu đã hơn 20 rồi đấy."

Minjeong cười toe toét và giật lấy chiếc chìa khóa với một bước nhảy vọt đầy biết ơn.

Aegyo đôi khi không đau.

________

Karina nặng hơn Minjeong nghĩ rất nhiều.

Cô cố gắng bế cô gái lớn lên giường rồi mỉm cười hài lòng khi đặt được Karina lên giường mà không đánh thức.

Kéo chăn lên cho Karina một cách cẩn thận Minjeong đang định rời đi thì cô cảm thấy có bàn tay nắm lấy tay áo mình.

Karina đang cuộn tròn trong giấc ngủ có lẽ vì cái lạnh mùa đông.

Minjeong cố gắng gỡ bàn tay nhỏ bé ra khỏi tay áo mà không đánh thức Karina nhưng lại nắm chặt cô hơn.

Minjeong phải cưỡng lại ý muốn mỉm cười trước sự dễ thương tuyệt đối này.

Bám víu ngay cả trong giấc ngủ.

Minjeong do dự một lúc nhìn chiếc chìa khóa treo trên ổ khóa khi quyết định phá bỏ mọi thứ và chỉ ở đây qua đêm với Karina.

Bà Lee có thể tự mình lấy chìa khóa và nhốt cô vào trong.

Cẩn thận để không đánh thức Karina dậy Minjeong chậm rãi bò lên giường và nằm cạnh. Tuy nhiên, như thể Karina có thể tự động phát hiện nhiệt độ cơ thể cô gái lớn hơn ngay lập tức lăn người lại và ôm lấy Minjeong như thể cô là một món đồ chơi nhồi bông khổng lồ.

Karina chìm đắm trong chiếc áo len của Minjeong như thể đó là điều nhất định phải làm và vùi mặt sâu vào ngực cho đến khi Minjeong không thể tìm được hơi thở.

Minjeong sững người một lúc cho đến khi trái tim đang đập thình thịch của cô dịu xuống rồi cô cẩn thận tựa cằm lên đầu cô gái lớn hơn vì cảm thấy đó là điều đúng đắn nên làm.

Cánh tay của Minjeong vẫn còn lúng túng cho đến khi cô quyết định vung nó qua người cô gái lớn tuổi hơn và ôm vào lòng.

Sự lúng túng dần tan biến theo từng giây trôi qua và Minjeong nhanh chóng nhận ra mình nhanh chóng bị mê hoặc bởi mùi hương vani ngọt ngào đang ru cô vào giấc ngủ. Minjeong bắt đầu rúc mũi sâu hơn vào tóc Karina.

Minjeong cảm thấy ấm áp.

Và vui vẻ.

Tim cô đập chậm trong lồng ngực và cô nghĩ rằng có thể quen với cảm giác mềm mại khi mái tóc đen của Karina vuốt ve khuôn mặt cô thêm nhiều đêm nữa.

Minjeong đã ngủ quên với nụ cười nhẹ vẽ trên môi khi bà Lee đến lấy chìa khóa lắc đầu với cặp vợ chồng trẻ âu yếm.

____________

"Tối qua mọi việc ổn chứ?"

Irene bước vào văn phòng từ sáng sớm và bà Lee gật đầu.

"Ừ, mọi thứ đều ổn."

"Karina không làm gì sai à?"

"Không, thưa cô. Cô gái ấy vẫn ổn."

"Hmmm..tốt, có lẽ xíu nữa tôi nên đến thăm cô ấy."

"Ồ, tôi sẽ không khuyến khích điều đó." Bà Lee lên tiếng và ho nhẹ.

"Tôi vừa...đi ngang qua đó và cô ấy vẫn đang ngủ."

Irene nhướng mày với bà lão nhưng vẫn gật đầu và đi về phía bàn làm việc của mình.

"Được rồi, có lẽ để sau vậy."

Minjeong tỉnh dậy bởi giọng nói nhẹ nhàng chào đón cô từ khoảng cách rất gần.

Cô có thể nghe thấy nụ cười của Karina từ giọng điệu nhẹ nhàng và đôi môi của chính mình cong lên thành một nụ cười. Cô mở mắt ra và thấy Karina đang nhìn cô dịu dàng.

Đôi mắt màu hạt dẻ xinh đẹp chớp chớp nhìn cô và Minjeong nghĩ rằng cô thực sự nên thức dậy với cảnh tượng này mỗi ngày.

"Buổi sáng tốt lành. Chị dậy sớm vậy sao?."

"Ừm. Em ngáy to quá nên chị không ngủ được."

Đôi mắt ngái ngủ của Minjeong lập tức mở to và Karina bật cười khúc khích.

"Đùa thôi. Nó không ồn ào lắm. Chị có thể ngủ ngon."

"Chị." Minjeong đưa tay xuống dưới chăn và véo vào cánh tay cô gái cho đến khi cô ré lên.

Sau đó cả hai cùng cười cho đến khi Karina giương cờ trắng và ôm chặt gối lần nữa trong thất bại.

"Làm thế nào mà em lại vào được đây?" Karina hỏi khiến tiếng cười của Minjeong tắt dần và má cô bắt đầu ửng hồng.

"Em đã hỏi bà Lee chìa khóa không"

Minjeong ngượng ngùng.

"Tối qua chị run rẩy khi ngồi ngủ trên sàn nên em nghĩ em nên đỡ chị dậy."

Karina hạ ánh mắt với đôi má ửng hồng.

"Chị có làm điều gì đáng xấu hổ khi ngủ không?"

Minjeong cười lớn.

"Ừ, chị bắt đầu bám lấy em ngay từ lúc em bế chị lên giường và chị không chịu thả em ra ngay cả khi em đã đặt chị xuống."

Cô gái lớn rúc sâu hơn vào trong chăn và Minjeong nghĩ rằng Karina trông thật sự rất dễ thương khi được quấn như vậy. Tâm trí cô đang hành động buồn cười và Minjeong không thể tìm thấy điều đó để quan tâm.

Có lẽ cô buồn ngủ vì ngủ hoặc có thể cô buồn ngủ vì tình yêu.

Ai biết.

"Minjeong. Cảm ơn em rất nhiều vì tối qua."

Karina lặng lẽ lẩm bẩm nửa khuôn mặt cô ẩn sau tấm chăn trắng.

"Cảm ơn em đã đồng hành cùng chị suốt đêm qua. Chị thực sự...đánh giá cao điều đó."

Minjeong nhắm mắt lại và mỉm cười nhẹ.

"Chị đã cứu em khỏi một tên khốn nào đó. Em chắc chắn rằng việc ngồi xuống và nói chuyện với chị chẳng là gì so với việc đó."

"Không,"

Karina nói đôi mắt chăm chú mặc dù giọng đã hạ xuống mức do dự.

"Em không cần phải cảm thấy bản thân như nợ chị điều gì đó vì điều đó. Em có thể... tiếp tục làm việc của mình như bình thường, em biết đấy."

Minjeong mở to mắt bối rối trước câu nói đó.

"Ý chị là gì?"

"Ý chị là, em không cần phải cảm thấy tồi tệ vì chị bị nhốt ở đây sau khi giúp em. Em có thể...làm mọi việc bên ngoài như bình thường."

Karina cắn môi.

"Chị không muốn trở thành gánh nặng. Đáng lẽ tối qua chị cũng không nên làm phiền em nhưng chị-"

"Chị không bao giờ là một gánh nặng."

Karina há hốc mồm mà không có bất kỳ phản ứng thực sự nào và Minjeong không ngừng nhìn chằm chằm vào cô như thể cô vừa nói ra điều hiển nhiên nhất trên thế giới.

Ánh mắt cô ấy không hề dao động và Karina tự hỏi cô gái vụng về tránh giao tiếp bằng mắt với cô vài tuần trước đã đi đâu rồi.

Minjeong chưa bao giờ trông táo bạo và kiên quyết như thế này trước đây.

"Em không ở lại vì cảm thấy tồi tệ, Karina. Em ở lại vì em muốn thế. Trong trường hợp chị chưa biết, em thích ở bên chị cũng nhiều như chị thích ở bên em. Em xin lỗi nếu em đã mang lại cảm giác trái ngược trước đây".

Minjeong nhìn xuống và tim Karina lỡ nhịp khi cô cảm thấy một bàn tay ấm áp bao bọc lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô dưới tấm chăn đôi mắt màu đồng tìm đường quay trở lại đôi mắt màu hạt dẻ.

"Điều chị nói lần trước, về việc chúng ta ở hai trang khác nhau, là không đúng sự thật." Minjeong nuốt cục nghẹn trong cổ họng và cuối cùng quyết định nói ra cảm xúc của mình.

"Em cũng thích chị nhiều như chị thích em. Vì vậy, làm ơn, chị không cần phải giữ khoảng cách với em nữa." Minjeong siết chặt tay Karina và nhìn chằm chằm vào mắt.

"Hãy ở ngay bên cạnh em."

Karina tự hỏi liệu đây có phải là một giấc mơ hay không nhưng Minjeong nghiêng người tới và đột nhiên một đôi môi ấm áp lướt qua trán cô. Cô cảm nhận được một nụ hôn nhẹ nhàng chạm vào da mình.

Thật ấm áp.

Thật nhẹ nhàng.

Và đó chắc chắn không phải là một giấc mơ.

Karina cảm thấy tim mình như bay bổng đến mức gần như có thể vỡ tung.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top