Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[X] Điểm Dừng Cuối Cùng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Khi nào con về?"

Minjeong cắn vào ngón tay mình đá bay một viên đá trước cửa hàng tiện lợi nhỏ mà lẽ ra phải vào mua sắm trước khi bố gọi.

"Đã hơn một tháng rồi, Minjeong. Con nói con chỉ đi vắng vài ngày hoặc vài tuần thôi mà."

Giọng nói lo lắng của ông Kim vang lên từ đầu dây bên kia.

Minjeong nhéo sống mũi và nhìn xuống đôi giày mòn của mình. Cô ước mình không phải nói - hay thậm chí là suy nghĩ - về chủ đề này.

Hậu quả lờ mờ đằng sau câu trả lời cho câu hỏi đơn giản đó hoàn toàn quá lớn đối với Minjeong lúc này.

Nếu Minjeong nói - hoặc quyết định - khi nào sẽ trở về nhà điều đó có nghĩa là đã quyết định khi nào sẽ đưa Karina trở lại bệnh viện.

Điều đó có nghĩa là Minjeong đã quyết định khi nào nên kết thúc cuộc sống yên bình hạnh phúc ở đây và khi nào nên quay trở lại thực tế tồi tệ hơn nhiều.

Và điều đó có nghĩa là Karina sẽ rời đi.

Minjeong đơn giản là không thể nghĩ về điều đó.

"Con đã nói với bố rồi. Bố không cần phải lo lắng. Con sẽ về nhà sớm thôi. Một ngày nào đó. Con hứa."

"Con đã nói điều đó hàng tuần nay rồi, Minjeong."

Ông Kim có vẻ bực tức.

“Và làm sao bố không phải lo lắng khi bố không biết con gái bố ở đâu, nó đang làm gì và sống với ai?”

Minjeong thở dài và dậm mũi giày xuống đất và cần thứ gì đó để giải tỏa căng thẳng vì không thể tìm ra cách nào để tranh luận về lý lẽ hợp lý của bố.

"Con sẽ gọi lại cho bố sau. Bố thực sự không cần phải lo lắng cho con. Con ổn và không gặp rắc rối gì cả."

Minjeong ngẩng đầu lên đúng lúc thoáng thấy hai người đàn ông mặc đồng phục đang cầm tờ rơi và hỏi người dân thị trấn gần đó trên đường.

Những sợi tóc mảnh trên cổ Minjeong dựng lên.

Là sảnh sát Minjeong nhận ra họ.

"Con phải đi bây giờ nhưng con sẽ gọi lại cho bố sớm. Tạm biệt bố. Con yêu bố."

Minjeong tắt điện thoại ngay lập tức lùi vào khu vực an toàn của cửa hàng tiện lợi khi cố gắng theo dõi tờ rơi của cảnh sát từ xa.

Lòng Minjeong quằn quại lên hết.

Khi hai người đàn ông hơi quay người lại vị trí của họ cho phép Minjeong nhìn thoáng qua những gì được in trên tờ rơi. Hơi thở của Minjeong nghẹn lại trong cổ họng và tứ chi cứng đờ.

Đó là hình của Karina được in trên giấy.

***

"Chào mừng em về nhà"

Karina hạ cuốn sổ của mình xuống và đứng dậy khỏi sàn ngay khi Minjeong bước vào môi nhếch lên thành một nụ cười rạng rỡ khi bước tới đầy phấn khích.

Minjeong giật mình thoát khỏi những suy nghĩ u sầu và ngạc nhiên nhìn Karina.

"Ừm...có chuyện gì vậy? Trông chị như thể có thể cung cấp năng lượng cho cả đất nước bằng nguồn điện tự tạo ra ngay tại đó vậy."

Karina cười và giúp Minjeong cởi áo khoác.

"Tại sao em lại hỏi vậy? Con gái không thể vui mừng khi gặp lại người yêu của mình sao? Bây giờ làm như vậy có phải là phạm pháp không?"

"Còn tùy tại sao chị lại vui mừng khi gặp lại người yêu. Nếu để đi cùng chị mua một thiết bị gia dụng màu tím khác thì đúng vậy đó là phạm pháp."

Minjeong hôn lên đôi môi đang tươi cười của Karina và cảm thấy mình cũng chậm rãi mỉm cười bất chấp nỗi buồn đang giày vò.

"Không phải vậy mà."

Karina hơi lùi lại sau nụ hôn cánh tay vẫn quàng quanh cổ và khuôn mặt vẫn sáng lên niềm vui sướng.

"Tuy nhiên, em sẽ phải đi cùng chị đến chỗ này."

Karina thả Minjeong ra và đi đến chỗ đã ngồi trước đó nhặt cuốn sổ trên sàn lên rút ​​ra một tờ rơi và đưa nó cho Minjeong.

Minjeong đọc qua và nhướng mày tò mò.

“Lễ hội pháo hoa sao?”

"Chuẩn luôn."

Karina nhìn chằm chằm vào Minjeong với nụ cười toe toét hành động như thể chỉ một từ đó và vẻ mặt hồ hởi của Karina sẽ giải thích được tất cả.

"Bà Jeong nói rằng bất cứ khi nào mùa xuân sắp kết thúc và mùa hè đang bắt đầu người dân trong thị trấn sẽ tổ chức lễ hội pháo hoa ở bến tàu. Chúng ta sẽ phải có mặt ở đó."

Minjeong nhìn chằm chằm vào với đôi mắt mở to nghiêm túc và bật cười.

"Chúng ta phải đi thật sao?"

"Đúng rồi đó. Chúng ta phải đi"

"Nếu không đi chúng ta sẽ bị phạt sao?"

"Coi chừng chị đánh em đấy."

Minjeong cười khúc khích và vuốt tóc một cách trìu mến trước khi đặt tờ rơi lên quầy bếp.

"Vậy thì chúng ta nên đi thôi. Không thể để cả hai chúng ta bị phạt, phải không?"

"Phải đó."

Karina cười rạng rỡ khi nhìn Minjeong pha cà phê.

"Khi nào thì lễ hội diễn ra?"

“Chị nghĩ là khoảng ba tuần nữa.”

Điều đó ngăn tay Minjeong khuấy cà phê và làm mất đi nụ cười.

Minjeong ngước nhìn Karina và bất động trong một giây.

"Có chuyện gì sao?"

Karina hỏi vẻ mặt vui vẻ đột nhiên chuyển thành lo lắng.

"Có điều gì sao?"

"Không, không. Tất nhiên là không. Em chỉ-"

Minjeong quay lại khuấy cà phê lần nữa và quay người lại đối mặt với cửa sổ phía trên bồn rửa giả vờ rằng khung cảnh bên ngoài rất bắt mắt.

"Vậy là còn lâu lắm."

Tim Minjeong đau nhói.

"Đúng là còn lâu thật"

Karina chậm rãi lẩm bẩm giọng nói hồ hởi giờ đã dịu đi nhiều khi dần dần nhận ra. Karina cảm thấy mình như một kẻ ngốc.

"Em có nghĩ rằng chúng ta không thể ở đây lâu như vậy không? Bởi vì sẽ ổn thôi nếu-"

"Chúng ta sẽ đi mà."

Minjeong đặt chiếc cốc của mình xuống với một lực mạnh gây ra một tiếng kêu lớn vang vọng khắp không gian sống nhỏ bé giờ đây có cảm giác hoàn toàn quá ngột ngạt.

Karina cảm thấy ngột ngạt và Minjeong cũng vậy.

"Em sẽ đi tắm."

Minjeong đổ phần cà phê còn lại vào bồn rửa và rửa sạch bằng một dòng nước lạnh từ vòi rồi nhanh chóng vặn lại.

Minjeong đi ngang qua và hôn nhanh lên má Karina trước khi tiến hành lấy quần áo của từ phòng ngủ mà không nói một lời.

***

Karina biết có điều gì đó không ổn.

Có thể nói rằng có điều gì đó khác ngoài lời đề nghị ngu ngốc thiếu cân nhắc của mình đã khiến Minjeong bận tâm nhiều hơn những gì.

Bụng Karina quặn thắt khi ngồi trong phòng khách nhỏ của và đợi Minjeong tắm xong để có thể hỏi một cách rõ ràng về điều đó.

Cả hai đã vượt qua những lời nói dối trắng trợn và trò chơi đố chữ và Karina không muốn cả hai quay trở lại trạng thái đó dù thế nào đi nữa.

Đó là điều cuối cùng Karina muốn xảy ra mặc dù tất cả nội tâm đang gào thét đòi những lời nói dối vào lúc này.

Bởi sự thật quá phũ phàng.

"Minjeong, em ổn chứ?"

Karina gọi lớn và nhận ra rằng đã hơn một giờ trôi qua kể từ khi Minjeong biến mất sau cánh cửa phòng tắm.

Karina đứng dậy và lê bước về phía phòng tắm một cách chậm rãi.

"Minjeong?"

Giọng Karina nghe có vẻ yếu ớt ngay cả với chính mình bàn tay lơ lửng ngay phía trên cánh cửa và ngần ngại gõ cửa.

"Làm ơn, đừng bắt chị phải im lặng. Chúng ta đã hứa sẽ cùng nhau vượt qua mọi chuyện phải không?"

Karina nghe thấy tiếng sụt sịt yếu ớt từ bên trong biết rõ rằng Minjeong đang khóc.

"Chị vào được chứ?"

Karina nhẹ nhàng dỗ dành đẩy cửa mở ra và bước vào.

Sàn phòng tắm chất đầy quần áo. Minjeong ngồi ủ rũ trong bồn tắm ôm đầu gối vào ngực. Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt lặng lẽ.

"Minjeong."

Karina thở dài trái tim tan nát khi nhìn bạn gái đang khóc.

Có điều gì đó về việc Minjeong quá chán nản.

Minjeong người luôn cố gắng làm mọi thứ vui lên giờ lại buồn vì Karina.

"Em có sao không."

Karina cúi xuống sàn cố gắng ngang tầm mắt với Minjeong người dường như đang có ý định lảng tránh ánh mắt.

Minjeong vẫn chỉ nhìn chằm chằm vào làn nước ấm áp ngay cả khi Karina tiến lại gần và đưa tay ra vuốt ve thái dương.

"Minchon à."

Karina thử lại lần nữa đặt cánh tay còn lại của mình lên thành bồn tắm và tựa đầu lên đó hơi nghiêng đầu một chút để nhìn Minjeong rõ hơn.

"Xin hãy nhìn chị"

Cuối cùng Minjeong cũng nhìn Karina với đôi mắt đỏ hoe và sưng tấy.

"Em không muốn quay lại."

Tiếng thì thầm của Minjeong phát ra nhỏ và khàn khàn.

"Chị cũng vậy."

Karina chậm rãi lẩm bẩm cố gắng giữ cho giọng mình không bị vỡ ra.

"Chị cũng không muốn quay lại."

Nước mắt lại trào ra trong mắt và Minjeong quay đầu lại để tránh nhìn thẳng vào mắt Karina.

Karina thở dài lần nữa.

"Nhưng chúng ta biết điều này sẽ xảy ra, phải không? Chúng ta đã tự hứa với mình rằng sẽ tận dụng tối đa khoảng thời gian này. Không có suy nghĩ buồn bã...không có nỗi lo lắng ngày càng tăng về quá khứ hay tương lai sắp xảy ra... Chúng ta nói rằng sẽ sống hạnh phúcvtrong thời gian ngắn ngủi này ở hiện tại."

Những ngón tay Karina không ngừng vuốt ve những đường nét mềm mại dọc lưng Minjeong xoa lên làn da ấm áp khỏi mọi chuyện sắp xảy ra.

"Vì vậy, em có thể vui lòng giúp chị một lần nữa để trải qua những ngày cuối cùng của chúng ta ở đây được không? Chị sẽ-chị thực sự thích những ngày cuối cùng của chúng ta ở đây thậm chí còn hạnh phúc hơn tháng vừa qua, nếu điều đó có thể."

Sau đó Minjeong liếc nhìn Karina với đôi mắt viền đỏ hoe nhìn chằm chằm vào tâm hồn dường như là mãi mãi. Cuối cùng chậm rãi gật đầu.

"Cảm ơn em."

Karina lẩm bẩm lướt ngón tay dọc theo má Minjeong.

Karina cố gắng làm Minjeong nhẹ nhõm hơn và mỉm cười.

"Vậy chị có thể chấp nhận lời đề nghị đi tắm cùng em được không? Để ngăn em làm trò nghịch ngợm với cuốn sổ của chị và những thứ tương tự?"

Minjeong cười nhẹ trong hơi thở bất chấp tiếng sụt sịt.

"Chị muốn sao cũng được mà."

Karina ậm ừ và chậm rãi đứng dậy khỏi sàn, nhìn xuống Minjeong với ánh mắt nghiêm túc.

"Vậy thì em nhắm mắt lại đi."

Tim Minjeong đập thình thịch trong lồng ngực và Karina có thể nhìn thấy điều đó qua cách mạch máu trên cổ.

"Được rồi."

Minjeong nói nhỏ, nhắm mắt lại đúng như yêu cầu của Karina.

Những ngón tay của Karina quấn quanh áo len  và từ từ cởi ra khỏi người và vứt nó xuống sàn cạnh bồn tắm cạnh vào đống quần áo của Minjeong.

Tiếp theo là chiếc quần dài và cả quần lót.

Khi chỉ còn lại chiếc áo lót Karina hít một hơi thở tĩnh lặng và đưa tay ra sau lưng để cởi bỏ mảnh quần áo cuối cùng của mình.

Nó rớt xuống sàn với một tiếng thịch nhẹ.

Mắt vẫn nhắm Minjeong nuốt nước bọt thật sâu cảm nhận được làn nước xung quanh chuyển động khi Karina bước vào bồn tắm với tia nước bắn nhẹ và ngồi giữa hai chân.

Tấm lưng mềm mại ấm áp, áp vào phía trước Minjeong khi Karina để toàn bộ trọng lượng cơ thể dồn lên người và Karina thở dài một cách bình tĩnh và nhẹ nhõm.

“Bây giờ em có thể mở mắt ra được rồi.”

Karina lẩm bẩm tựa lưng vào Minjeong hoàn toàn cho đến khi đầu cả hai gần sát cạnh nhau.

Minjeong mở mắt và bằng cách nào đó vẫn cố mỉm cười bất chấp nhịp đập điên cuồng trong lồng ngực.

"Nơi này rất ấm cúng."

Karina ậm ừ và nhắm mắt lại tận hưởng cảm giác tuyệt vời khi làn da ấm áp của cả hai áp vào nhau.

"Đó là bởi vì chúng ta rất thân thiết. Chị chưa bao giờ thân thiết với ai như thế này. Cảm giác như em là làn da thứ hai của chị vậy."

Minjeong mỉm cười vòng tay quanh cái bụng thon gọn dưới nước và hôn nhẹ vào một bên đầu Karina và dụi mũi mình vào làn da rồi rúc cả vào mái tóc mượt mà.

"Chị thơm quá. Chị lúc nào cũng thơm."

"Cảm ơn chúa vì chị là phụ nữ."

Karina cười nhẹ. Trong một khoảnh khắc, cả hai không làm gì ngoài việc ôm nhau và đắm mình trong sự hiện diện của nhau.

Môi Minjeong đi xuống vết sẹo trên gáy Karina và hôn nó từ từ xuống tận lưng.

Karina hơi giật mình một và chút đột nhiên nhận ra lưng bản thân hẳn trông khủng khiếp đến mức nào. Một số vết sẹo lồi lõm vẫn còn sót lại do bị bố đánh đập.

"Trông thật kinh khủng phải không? Đó là vì bố chị."

"Không sao đâu."

Minjeong thì thầm trên làn da kéo những nụ hôn nhẹ nhàng lên một bên cổ rồi vùi mặt mình vào hõm cổ Karina tựa đầu vào. Cánh tay siết chặt quanh bụng để giữ Karina gần hơn.

"Chúng ta không cần phải nói về chuyện đó nếu chị không muốn. Chúng ta đang...sống ở hiện tại."

“Đúng vậy nhỉ chị rất muốn điều đó.”

Karina vuốt ve cánh tay quấn quanh eo mình.

Tuy nhiên, chị có thể hỏi em về chuyện gì đã xảy ra trước đó không? Trông em...rất buồn bã kể từ khi em trở về từ cửa hàng."

Karina có thể cảm thấy Minjeong nuốt khan cổ hongn bằng cách nào đó.

"Em thấy một vài cảnh sát cầm ảnh của chị và hỏi thăm khắp khu phố. Ngoài ra, bố em lại gọi . Ông ấy càng lo lắng hơn khi em né tránh những câu hỏi."

Karina im lặng một lúc trước khi thử nói đùa nhẹ nhàng mà Minjeong biết chẳng hề vui vẻ chút nào.

"Vậy, chị đoán lễ hội pháo hoa sẽ phải bỏ qua thôi nhỉ? Chết tiệt, có lẽ bây giờ chị thậm chí không nên đi ra ngoài."

Đầu Minjeong cúi thấp hơn cho đến khi trọng lượng hoàn toàn đè lên vai Karina.

"Vậy thì đừng ra ngoài nữa. Hãy cứ ở đây mãi mãi thôi."

Karina quay lại cho đến khi đối mặt với Minjeong và đưa tay lên ôm lấy mặt Minjeong.

"Minjeong nè. Chị biết rõ hơn ai hết rằng nếu được lựa chọn, chị sẽ chọn ở đây với em mãi mãi. Ngày nào chị cũng sẽ ăn mì với em và thậm chí chị sẽ không phàn nàn khi mái nhà lại bị dột nữa và chúng ta phải đặt những chiếc xô khắp phòng khách chật chội."

Khuôn mặt Karina mờ đi khi tìm kiếm đôi mắt của Minjeong.

"Nhưng điều này bây giờ là không thể cả hai ta đều biết. Tất nhiên, bố của em sẽ lo lắng cho em. Và tất nhiên, mọi người sẽ tìm kiếm chị... vì những gì chị đã làm. Đó là sai lầm của chị. Em biết đấy chị thực sự muốn ở đây với em mãi mãi nhưng nếu có một điều ước chị muốn hơn thế đó là em không bị kéo xuống bởi những vấn đề mà chị đã gây ra. Em đang học năm cuối ở trường y chị không thể để những năm tháng của em trôi qua lãng phí chỉ vì chị được."

Karina lau nước mắt cho Minjeong và cố gắng an ủi bạn gái mình bằng nụ cười nhẹ nhàng nhất có thể. Nước mắt của chính bản thân cũng đang chực trào ra.

"Chúng ta phải quay lại sớm thôi, được chứ? Đừng bận tâm đến pháo hoa ngu ngốc hay bất cứ thứ gì. Sau này ắt sẽ có cơ hội khác để làm điều đó."

Karona đặt một nụ hôn dịu dàng lên môi Minjeong nếm những giọt nước mắt và nỗi buồn.

"Chúng ta ra khỏi bồn tắm nhé? Trời bắt đầu lạnh rồi."

"Đừng mà."

Minjeong siết chặt vòng tay quanh người Karina không chịu buông ra. Môi run lên khi nhìn vào mắt Karina.

"Em cần chị vào đêm nay"

Karina ngước mắt lên nhìn Minjeong.

"Em có chắc không?"

Karina đưa tay lên chạm vào đôi môi run rẩy của Minjeong.

"Em chắc."

Minjeong áp lòng bàn tay lên má Karina và hôn lên đó xua tan mọi chút do dự cuối cùng.

"Em muốn làm chuyện đó cùng với chị đêm nay.”

***

Lưng của Minjeong đập vào tường trong phòng ngủ với tiếng uỵch nhẹ khi Karina hôn một cách mạnh bạo.

Không khí mát mẻ trong phòng ngủ đối lập với không khí ấm áp trong phòng tắm khiến Minjeong càng rùng mình hơn khi bàn tay mềm mại lang thang dọc cơ thể và sượt xuống từ cổ đến ngực bản thân.

Đôi môi của Karina nghiêng qua đôi môi đang hé mở và lưỡi trượt vào miệng Minjeong một cách cuồng nhiệt.

Tay phải của Minjeong vòng ra sau cổ và đưa khuôn mặt Karina lại gần nụ hôn của cả hai sâu hơn nữa cho đến khi tất cả không khí gần như cạn kiệt một cách tuyệt vọng. Cánh tay trái vòng qua eo Karina và kéo lại gần hơn nơi đang đập rộn ràng với ham muốn nặng nề.

Lưỡi sâu vào nhau tay Karina lướt xuống bộ ngực đỏ bừng.

"Ah."

Minjeong hít một hơi thật mạnh và ngừng cử động.

Karina nhìn Minjeong với ánh mắt lo lắng và bắt đầu chậm lại.

"Em có ổn không?"

"Không sao...em ổn. Chị cứ tiếp tục đi."

Minjeong nắm lấy bàn tay do dự của Karina và đưa trở lại ngực mình miệng thì lại tìm kiếm bàn tay Karina trong một nụ hôn cuồng nhiệt và cẩu thả.

Hoàn cảnh thật lộn xộn và không thể kiềm chế được Minjeong cảm thấy như thể bản thân có thể sớm bị hủy hoại bất cứ lúc nào với cách Karina đang liếm phần cổ của cô bằng đôi môi và chiếc lưỡi đói khát còn bàn tay thì mềm mại từ từ vuốt ve bầu ngực cho đến khi mắt Minjeong nhắm nghiền với cơ thể mịn màng, nóng bỏng ấn xuống mạnh hơn.

"Đ- đưa em lên giường...."

Giọng nói khàn khàn của Minjeong nghe có vẻ tuyệt vọng ngay cả với chính bản thân gần như cầu xin Karina đặt bản thân xuống vì cô cảm thấy như không thể giữ mình đứng vững được nữa.

Karina đứng dậy khỏi đường cong ở cổ và nhìn chằm chằm vào mắt Minjeong với ánh mắt khép hờ.

"Được rồi."

Karina chậm rãi hôn lên miệng Minjeong lùi về phía sau cho đến khi chạm vào mép chiếc giường nhàu nát và ngã nhào xuống đó.

Karina tắm rửa cơ thể bằng tình yêu và sự quan tâm mà Minjeong chưa từng nhận được trước đây. Đôi môi và bàn tay của Karina tôn thờ từng inch trên cơ thể Minjeong cho đến khi Minjeong không còn gì ngoài một mớ hỗn độn quằn quại.

"Karina..."

Minjeong gọi khi Karina lần mò xuống thấp hơn nhiều so với bụng mình và tay nắm chặt tóc Karina .

Không gian khiến Minjeong thở hổn hển khi chiếc lưỡi nóng bỏng cuối cùng cũng trượt vào sâu trong nơi đau nhức của bản thân.

Thăm dò và vuốt ve nơi tư mật Karina muốn cho Minjeong thấy là cô có ý nghĩa khi nói rằng cô yêu Minjeong như thế nào.

Cơ thể của Minjeong cong lên như con tôm luộc đỏ au cho đến khi tất cả các cơ bắp đều đã quá căng để có thể đi xa hơn. Karina hoàn thành việc liếm phần tư mật bằng một cái cắn nhẹ khiến Minjeong bật ra một tiếng rên rỉ không thể kiềm chế  được kèm theo cơn run rẩy.

Minjeong hoàn toàn bất động và thở hổn hển Karina vẫn nhìn chằm chằm lên nơi cô vẫn đang hôn một cách chậm rãi và lại trườn lên hết chỗ này đến chỗ khác rồi đưa môi cả hai lại với nhau bằng một nụ hôn khác.
Mượt mà và ướt át Minjeong quấn lấy lưỡi Karina trong khi cả hai quấn lấy thân thể nhau.

Minjeong muốn cho Karina thấy rằng bản thân  cũng yêu Karina đến nhường nào. Và bây giờ Minjeong trượt xuống tấm trải giường và ngậm một bên ngực mềm mại của Karina vào miệng.

"Ưm.."

Karina nhắm mắt lại và hít một hơi thở bình tĩnh hai tay cào vào tấm ga trải giường ở hai bên đầu Minjeong.

"Minjeong.."

Móng vuốt của Karina biến thành nắm đấm trắng bệch vặn mạnh ga trải giường khi khoái cảm lan khắp cơ thể. Khi không thể chịu đựng được nữa Karina kéo Minjeong lại để cắn môi còn hông thì ấn mạnh hơn vào đùi đã nâng lên của Minjeong.

Khi khoái cảm tiếp tục dâng cao cho đến khi vượt quá giới hạn Karina hét lên và đổ gục vào hõm cổ Minjeong.

Minjeong tóm lấy và ôm Karina vào lòng khi hôn nhẹ lên đầu và rúc vào một bên cho đến khi hoàn thành.

Lúc đó trọng lượng của Karina hoàn toàn đè lên và cơ thể hoàn toàn mềm mại trên người Minjeong.

"Chị yêu em."

Minjeong nghe thấy Karina thì thầm yếu ớt
giọng nhỏ nhỏ và run rẩy khi nước mắt từ từ thấm xuống vai Minjeong.

"Em cũng yêu chị."

Minjeong giữ tiếng khóc của mình nghẹn lại trong cổ họng hít một hơi khi ôm Karina chặt hơn trong vòng tay và hôn lên mặt.

"Em yêu chị nhất."

***

Thật không thể tin được, Karina nghĩ, biết bao nhiêu tuần đã trôi qua như vậy.

Cảm giác giống như tuần trước khi cô và Minjeong vừa xách ba lô từ Seoul lên chuyến tàu đầu tiên đến Yeosu. Trái tim nhỏ bé háo hức đang sôi sục với sự mong chờ về chuyến đi nghỉ đầu tiên.

Giờ đây, Karina nhìn chằm chằm vào căn phòng nhỏ mà cả hau đã cùng nhau tạo hình và trang trí vào ngày đầu tiên khi đến đây như một nỗi mất mát đau đớn.

Karina chớp mắt ngăn nước mắt và xoa mũi cố gắng dọn dẹp đồ đạc.

Nơi này nên được lưu giữ mãi trong ký ức của Karina như một bức tranh hạnh phúc và không nên bị vấy bẩn bởi bất kỳ suy nghĩ chán nản nào.

“Đây là tất cả những gì cậu có à?”

Shuhua xuất hiện ở ngưỡng cửa lén nhìn vào trong.

Cô gái tóc đỏ đã đến Yeosu để giúp Karina chuyển đi.

Shuhua cũng đến theo yêu cầu của Karina vì Karina không muốn Minjeong là người đưa cô trở lại bệnh viện.

Minjeong đã gặp đủ rắc rối với các bác sĩ cấp cao rồi. Nếu Minjeong bước vào cùng với một kẻ bị truy nã một bệnh nhân mà lẽ ra ngay từ đầu không nên dính líu đến - sau tất cả những ồn ào của công chúng Karina không chắc Minjeong có thể tiếp tục thực tập sau khi kết thúc kỳ nghỉ học này hay không.

"Đó là tất cả."

Karina trả lời lấy chiếc túi của mình trên kệ bếp và nhìn nơi đó lần cuối.

Khi Karina tự nhủ rằng thế là đủ dù sẽ không bao giờ là đủ đành nhắm mắt lại và quay người bước ra ngoài.

"Xe taxi đã ở tầng dưới rồi."

Shuhua lẩm bẩm dịu đi một cách khác thường do bóng tối hiển hiện bao trùm xung quanh Karina.

“Chúng ta nên đi xuống ngay bây giờ.”

Karina gật đầu theo cô gái tóc đỏ đi xuống cầu thang.

Karina thấy bà Jeong đang đứng trước hiên nhà nói chuyện gì đó với Minjeong.

"Chào bà Jeong!"

Shuhua chào lớn tiếng khiến bà Jeong quay lại nhìn với ánh mắt không hài lòng. Karina biết rằng điều đó hoàn toàn là trò đùa vì ngay khi Shuhua ôm bà lần thứ hai, bà vẫn cười và ôm lại.

"Được rồi, lễ hội ôm thế là đủ rồi."

Bà Jeong lùi ra nhăn mũi trước nụ cười rạng rỡ của Shuhua.

"Ngực của cháu làm bà nghẹt thở đấy. Và trời ơi tóc cháu trông còn điên hơn trước."

“Đó là vì bà đã già rồi nên mới nhìn thấy như thế.”

Bà Jeong đập vào đầu Shuhua, khiến cô vui vẻ

"Oww!"

Khi đó bà Jeong quay lại nhìn và Karina cố nở một nụ cười bớt buồn hơn bất chấp nỗi u sầu bên trong.

"Còn cháu. Lại đây."

Bà Jeong khom lưng lạch cạch đi tới kéo Karina xuống ôm và vỗ nhẹ vào lưng.

Đôi mắt của Karina gần như rưng rưng.

"Cháu đã lấy hết mọi thứ cháu cần chưa? Sổ và bút bà đưa cho cháu chưa?"

“Vâng, cháu đã mang theo chúng.”

Karina chỉ vào túi của mình và lau khóe mắt.

"Cảm ơn bà vì tất cả mọi thứ, bà ạ."

Bà Jeong lại đưa tay lên vỗ vai Karina rồi mỉm cười.

"Cháu hãy luôn giữ chúng bên mình, được chứ? Hãy nhớ rằng, khi cháu thất vọng cháu luôn có thể lật cuốn sổ ra để nói tất cả những suy nghĩ của mình vào đấy."

Karina gật đầu và ôm bà Jeong lần nữa, cuối cùng sụt sịt.

"Cháu sẽ luôn ghi nhớ điều đó."

"Hãy đối xử tốt với cô bạn gái gầy gò của cháu nhé, được chứ?"

Bà Jeong buông Karina ra vỗ vai về phía Minjeong người đang đứng cạnh chiếc taxi với nụ cười cay đắng trên môi.

"Vâng ạ."

Karina nhìn bà Jeong tốt bụng lần cuối trước khi quay đi về phía chiếc taxi.

"Karina..."

Minjeong chậm rãi nói, rõ ràng là đang cố ép mình mỉm cười.

"Chị có chắc là không muốn em đi cùng không? Ít nhất em có thể cùng chị quay lại trên tàu và sau đó để Shuhua đưa chị đến bệnh viện khi chúng ta xuống ga."

“Điều đó không cần thiết đâu.”

Karina cũng cố gắng mỉm cười không muốn Minjeong lo lắng quá nhiều

"Có cảnh sát đang rình mò xung quanh. Chị sẽ không mạo hiểm để họ nhìn thấy em đi cùng chị được."

Minjeong nhìn xuống đôi giày của mình, gật đầu buồn bã.

“Tôi sẽ để mắt tới cô ấy.”

Shuhua với giọng nói huyên náo thường ngày  lại trầm xuống.

Karina đoán cả Shuhua và Minjeong chắc hẳn trông rất chán nản.

"Tôi khá chắc chắn rằng dù sao thì cũng sẽ không có ai vây lấy chúng ta. Hôm nay tôi đặc biệt ăn mặc như một cô gái trong rạp xiếc để dọa tất cả bọn họ."

Minjeong lặng lẽ cười bất chấp tình thế khó khăn và gật đầu tỏ vẻ biết ơn.

"Cảm ơn Shuhua. Thật đấy. Hãy mắng nhân viên bệnh viện và cảnh sát nếu họ làm điều gì kỳ quặc nhé."

"Tất nhiên. La hét cuồng loạn là nhiệm vụ của tôi."

Minjeong lại lặng lẽ gật đầu vì không biết mình có thể làm gì khác.

"Minjeong. Hẹn gặp lại em sớm thôi."

Karina ghi nhớ lời nhắc nhở đó vào tâm trí, dùng ngón tay cái sượt qua má Minjeong.

"Chỉ trong vài ngày - hoặc vài tuần - cho đến khi cả hai giải quyết được vấn đề."

“Đó là một vài ngày hoặc một vài tuần quá dài. Điều gì sẽ xảy ra nếu chị-“

“Một mình chị sẽ ổn thôi.”

Karina ổn định giọng nói cố gắng thuyết phục cô bạn gái ngày càng lo lắng của mình.

"Em có tin chị không? Chin hứa với em lần này chị sẽ không làm điều gì liều lĩnh. Chị sẽ tuân theo mọi lời khuyên y tế mà họ đưa ra, tham gia trị liệu tâm lý và uống thuốc đúng giờ."

Minjeong hít một hơi rồi cuối cùng cũng ngước lên.

"Và khi chị cảm thấy cô đơn vào ban đêm, hãy lấy chú mèo nhồi bông ra và nghĩ về khoảng thời gian chúng ta bên nhau, được chứ?"

"Tất nhiên rồi nhóc con."

Karina mỉm cười nghiêng người về phía trước để đặt một nụ hôn dịu dàng lên môi Minjeong.

"Tạm biệt, Mindongie. Hẹn gặp lại em sau."

***

Thật kỳ lạ khi đi lại trên cùng một con đường trong hành lang bệnh viện nơi bố và mẹ kế đã từng dẫn cô đi tới đây nhiều năm trước.

Karina nhớ đó là một nơi đầy ám ảnh và chán nản. Một cái hố dành cho những linh hồn không mong muốn đã bị gia đình bỏ rơi và những người bị bỏ lại để sống phần lớn cuộc đời - hoặc cả cuộc đời - bị mắc kẹt sau những bức tường.

Lần này, Karina bước đi trên con đường cùng với một người bạn bên cạnh và một người yêu cầu mong cho cô được an lành ở bên ngoài.

Đúng là nơi này thật kinh khủng nhưng đó cũng là nơi Karina đã gặp được tình yêu của đời mình và có được một số người bạn thực sự tốt. Đó là sự pha trộn giữa cảm xúc tích cực và tiêu cực đối với cô.

"Shuhua. Không sao đâu."

Karina đã cố gắng xoa dịu cô gái tóc đỏ đang lo lắng khi các y tá đưa và dẫn cô trở lại căn phòng vô trùng quen thuộc.

"Có điều gì thì hơi gọi cho tôi cậu có hiểu không?"

Shuhua hét lên với khuôn mặt vẫn tỏ ra lo lắng.

“Cảm ơn"

Là điều cuối cùng Karina có thể nói với Shuhua ước gì có những từ ngữ mạnh mẽ hơn nhiều có thể diễn tả cô thực sự cảm thấy biết ơn như thế nào đối với Shuhua.

"Thật sự cảm ơn cậu vì mọi thứ. Tôi nợ cậu."

Shuhua gật đầu với nụ cười thông cảm.

Trong vài ngày đầu tiên các bác sĩ vây quanh như thể Karina là một quả bom hẹn giờ cần được theo dõi liên tục. Có lẽ họ cũng sẽ ném cô vào phòng giam để đảm bảo an toàn nếu không có Giselle người hiện là người giám hộ hợp pháp yêu cầu họ ít nhất phải để cô ở trong phòng bệnh và khóa lại.

Karina không trách họ dựa vào mọi chuyện đã xảy ra vài tháng trước. Chắc hẳn đó là một sự bôi nhọ lớn đối với danh tiếng và uy tín của bệnh viện.

Bây giờ Karina đã tự nguyện uống thuốc đúng giờ một cách hoàn hảo cố gắng hết sức trong tất cả các buổi trị liệu tâm lý vì cô đã tự hứa với bản thân - và Minjeong- sẽ làm như vậy.

Bên cạnh việc giảm đáng kể tần suất ảo giác thính giác nếu có thể thuyết phục những người này nhanh hơn rằng Karina có thể quản lý bản thân tốt thì sẽ được phép đi ra ngoài và sớm tiếp đón những vị khách không phải gia đình.

Chúa ơi trái tim Karina đau nhói khi nhìn thấy Minjeong.

Thật là tàn nhẫn khi tước đoạt Minjeong khỏi vòng tay sau khi để cô nếm trải cảm giác được gần gũi với Minjeong - thân mật - với cô nhiều đêm trước.

"Thật sự phải cảm ơn Aeri vì đã để lại một chiếc điện thoại."

Karina cười nhẹ và ôm chú mèo con vào ngực. Điện thoại thì được giấu an toàn bên trong.

"Em ấy đến đây hai ngày một lần. Chị nghĩ em ấy lo lắng rằng chị có thể cô đơn. Chị nghĩ Ningning đã cố vào đây bằng cách hối lộ bà Lee bằng thứ gì đó nhưng không thành công."

Giọng Minjeong nghe có vẻ u ám.

"Nhân viên bệnh viện đối xử với chị thế nào? Họ-"

"Phải thừa nhận là họ thận trọng hơn trước rất nhiều. Họ canh chừng chị nghiêm ngặt, điều mà chị hiểu nhưng."

Karina lăn người và nhìn chằm chằm lên trần nhà tối tăm, thở dài.

"Chị đang cố gắng cho họ thấy rằng chị có thể tự mình làm tốt. Rằng chị nghiêm túc về việc trở nên tốt hơn."

“Nhưng giọng nói đó vẫn làm phiền chị à?”

"Đôi khi. Nhưng nó hầu như không còn kiểm soát được chị nữa. Chị có thể...vượt qua nó."

"Giỏi. Điều đó thực sự tốt... Chị nên rất tự hào về bản thân mình."

"Chị chỉ là." Karina lơ đãng nói trong lòng khao khát.

"Và chị nhớ em. Chị nhớ nơi nhỏ bé của chúng ta rất nhiều. Chị nhớ bữa tối với em. Chị nhớ...khi được chạm vào em."

"Em cũng vậy."

Karina nghe thấy nụ cười trong giọng nói của Minjeong mặc dù nó nghe có vẻ buồn.

"Thực ra là hơn bất cứ điều gì. Chúa ơi, giá như em biết bây giờ chị muốn làm gì với em."

"Là điều gì?"

"Haiz, chị không nghĩ nó có thể diễn tả bằng lời. Nói cách khác, chị phải diễn tả đủ bằng ba từ 'Chị yêu em'. Đó là tất cả những lời tuyên bố bao hàm nhưng đồng thời, thật sự...thiếu sót để diễn tả những gì chị thực sự muốn em biết. Ở bên em như đêm đó, ôm em và yêu em như đêm đó, vượt qua bất kỳ câu 'Chị yêu em nào'.

Karina mỉm cười vào điện thoại khi trái tim tràn ngập sự ấm áp và hạnh phúc.

"Chị sẽ là dấu chấm hết cho em."

***

Vài tuần sau, Karina được thông báo rằng cô có khách.

Karina nhướng mày không nhớ Giselle đã nói với rằng hôm nay sẽ đến thăm.

Trên thực tế, Karina đã biết từ Minjeong rằng cả hai sẽ cùng Ningning và Shuhua đi hát karaoke vào cuối tuần này.

Vậy thì chính xác thì ai đã đến chứ?

Bà Lee đưa Karina đến phòng thăm và ở đó cô gặp câu trả lời của mình trong hình dạng một người phụ nữ gầy hơn rất nhiều đang ngồi trên xe lăn.

"Irene."

Karina chớp mắt hoài nghi.

"Sao chị lại ở đây?"

Irene giơ lòng bàn tay về phía bà Lee ra hiệu rằng hãy để họ yên.

Biết được lịch sử giữa cả hai bà Lee do dự nhưng Irene gật đầu và thuyết phục bà rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi. Rằng Karina sẽ không làm tổn thương cô nữa.

Cuối cùng bà Lee cũng làm theo và bước ra khỏi phòng.

"Chị ở đây vì họ cho chị vào."

Irene trả lời Karina ngay khi cả hai ở một mình và Karina nhận thấy giọng Irene khá...khàn và chật vật. Có lẽ là do chấn thương sọ não mà cô đã gây ra trong vụ tai nạn. Cảm giác tội lỗi dần dần len lỏi.

"Bác sĩ tâm lý trưởng mới là cấp dưới của chị. Chắc cậu ấy sẽ cảm thấy khó chịu khi từ chối yêu cầu của chị."

Karina nuốt cục nghẹn trong cổ họng và cuối cùng cũng ngồi xuống ngang tầm mắt với Irene. Karina cố tìm điều gì đó để nói trong vài giây trước khi cuối cùng chọn chủ đề trung lập.

“Vậy, một ngày nào đó chị sẽ quay lại đây hay-”

"Không, chị đã nghỉ vĩnh viễn rồi."

Irene nói dường như không bị ảnh hưởng bởi sự thật nhỏ nhặt đó.

“Dù sao thì nó cũng chưa bao giờ dành cho chị.”

Karina liếc nhìn Irene rồi nhìn chằm chằm.

"Đó là vì mẹ kế của em. Bà ấy đã cho chị tiền chữa bệnh cho chị gái. Bà ấy đã nói chuyện với những người trong ban quản lý để thăng chức cho chị sau khi chị hoàn thành mọi thứ. Chị..thật sự không nên nhận bất cứ thứ gì từ bà ấy. "

Bụng Karina quặn lên với cảm xúc tức giận quen thuộc - dâng lên muốn thoát ra.

Karina nhắm mắt lại và cố gắng giữ bình tĩnh.

Nắm tay Karina siết chặt rồi thả ra dưới gầm bàn cố gắng xua đuổi những âm thanh không mệt mỏi đang dần trườn quanh tai cô lần nữa.

Karina mở mắt và chớp mắt cố gắng tưởng tượng khuôn mặt của những người cô yêu thương - Minjeong, Giselle và những người bạn tốt của cô - rồi thở ra một hơi dài.

Giọng nói đang cố gắng phá hủy tất cả những điều đó một lần nữa, Karina có thể phớt lờ.

“Và bây giờ chị muốn gì?”

Irene ngạc nhiên nhìn Karina chằm chằm có lẽ đang mong đợi một tiếng gầm giận dữ ném vào mặt thay vì câu hỏi bình tĩnh, chắc chắn. Irene chớp mắt chậm rãi.

"Chị muốn xin lỗi. Mặc dù bây giờ điều đó có lẽ chẳng có ý nghĩa gì với em. Chị vẫn muốn xin lỗi...Chị thực sự quan tâm đến em, Karina. Chị đã bắt đầu quá sai lầm nhưng chị chưa bao giờ cần phải giả vờ làm bạn của em. Tất cả đều là...sự thật."

Karina gật đầu nhìn xuống chiếc bàn giữa họ.

"Lời xin lỗi của chị em sẽ nhận. Chị không cần phải lo lắng về điều đó nữa."

Irene trông còn bối rối hơn nữa.

"E...em có thể tha thứ cho chị  được không?"

"Không phải vì lợi ích của chị, mà là vì lợi ích của em."

Karina ngước mắt lên nhìn Irene, thở dài mệt mỏi.

"Em đã làm những điều khủng khiếp. Chị cũng vậy. Em đang cố gắng tha thứ cho bản thân và người khác. Em nói cho chị biết, điều đó không hề dễ dàng chút nào. Nhưng em cần phải làm điều đó để có thể tiếp tục với cuộc sống này. Ghét chị và mẹ kế của em đã làm hỏng rất nhiều điều tốt đẹp. Nó làm xáo trộn đầu em. Nó chiếm không gian cho những cảm xúc tốt đẹp để sống và em tha thứ cho chị để em có thể sống tiếp."

Khi đó Karina đứng dậy khỏi ghế trông hơi bối rối.

"Thành thật mà nói, em vẫn rất khó để nói chuyện với chị. Vì vậy, em nghĩ tốt hơn là nên quay về phòng ngay bây giờ. Nhưng chỉ cần biết rằng em không còn dành toàn bộ thời gian để ghét chị nữa và ít nhất một phần tình bạn của chúng ta là có thật có lẽ một ngày nào đó chúng ta có thể ngồi lại bên nhau và nói chuyện như trước”.

Karina quay người định đi nhưng Irene đã ngăn lại.

"Karina!"

Karina quay lại nhìn người bạn tốt của mình một lần nữa.

Irene trông như thể sẽ bước ra khỏi xe lăn nếu có thể làm vậy.

“Cám ơn em”

Đó là tất cả những gì Irena có thể nói và mắt ngấn nước.

"Đối với chị thế là đủ rồi. Cảm ơn em."

Karina chậm rãi gật đầu, đôi mắt nóng bừng.

"Hãy chăm sóc bản thân, Irene. Em thực sự hy vọng chị sẽ sớm khỏe lại. Em cũng xin lỗi vì mọi chuyện."

Irene mỉm cười một dòng nước mắt rơi xuống trên khuôn mặt.

"Mọi chuyện đều sẽ ổn thôi. Chị hy vọng từ giờ trở đi em chỉ sống trong hạnh phúc."

***

"Người thua sẽ mua đồ uống ở lượt tiếp theo!"

Ningning hét lên và chạy lên vỉa hè Shuhua say khướt bám theo sau với bước đi loạng choạng và những tiếng la hét không mạch lạc.

Minjeong cười và đút tay vào túi áo nhìn hai người đi lên những con đường dốc với những cuộc cãi vã không ngừng nghỉ bắt đầu từ suốt chặng đường.

Họ vừa mới hát hết hơi ở một quán karaoke ít nhất Aeri đã hát đàng hoàng và cũng đã ăn tối tại một nhà hàng nướng thịt nướng ngon tuyệt ở trung tâm thành phố.

"Bạn bè của cậu thật...buồn cười."

Aeri nói bên cạnh khiến Minjeong bật cười.

"Cậu chỉ có thể nói họ điên rồ. Họ sẽ không phản đố đâui."

Aeri huých khuỷu tay và cười khúc khích. Rượu khiến đầu óc cả đám nhẹ nhõm hơn bình thường rất nhiều.

"Này, chúng ta chơi thêm một vòng nữa được không? Hãy nhìn Shuhua đang loạng choạng theo em này!" Ningning lại hét lên từ đầu đường.

"Không uống nữa đâu!"

Minjeong hét lên với họ ngay khi Shuhua đuổi kịp Ningning.

"Nhóc ăn nhiều quá rồi, về nhà ngủ đi!"

"Để tôi đưa cô ấy về nhà!"

Shuhua ôm lấy cánh tay Ningning trong khi thở hổn hển rõ ràng là không ở trạng thái tốt.

“Hai người có thể về nhà một mình được không?”

"Hai người?"

Minjeong chớp mắt cười khúc khích trước sự ngu ngốc đó.

"Hai người hãy lo lắng cho nhau đi. Bọn tôi chỉ uống một nửa số của mấy người thôi mad khả năng cao là hai người sẽ tỉnh dậy trên giường của nhau!"

"Làm ơn, em thẳng-"

"Làm ơn, tôi có gu nhé-"

Cả hai đều đồng thanh nói và nhìn nhau với ánh mắt khinh bỉ trước khi đập vào tay nhau.

Ngay cả Aeri cũng không khỏi bật cười.

Cặp đôi ồn ào cuối cùng cũng lên được taxi và vẫy tay chào tạm biệt Minjeong và Aeri đang đứng trên vỉa hè.

Khi mọi thứ đã yên tĩnh trở lại, Minjeong nhìn lên trời và mỉm cười.

“Chúng ta cũng nên về nhà à?”

“Không, tớ thực sự chưa muốn về nhà.”

"Ý cậu là cậu không muốn quay trở lại biệt thự to lớn của mình phải không?"

Aeri nhăn mũi.

"Thật cô đơn. Hơn nữa, tớ có chuyện muốn nói với cậu."

"Hả? Nói gì cơ?"

Minjeong hy vọng rằng đó không phải là điều đáng lo ngại.

Gần đây mọi thứ đã diễn ra rất suôn sẻ ngoại trừ sự thật là Minjeong vẫn không thể gặp Karina sau gần một tháng.

Nó làm Minjeong đau đớn về thể xác.

"Đó là về Jimin unnie. Tớ định đưa chị ấy ra khỏi bệnh viện khi mọi chuyện lắng xuống. Tuy nhiên, có lẽ phải mất vài tháng nữa thì sự chú ý của công chúng mới thực sự lắng xuống. Tớ sẽ cố gắng nói chuyện với bệnh viện sau đó."

Minjeong nhìn chằm chằm vào Aeri.

"Gì vậy nhìn cái gì?" Aeri cười, nhướn mày.

"Cậu là thần thánh, cậu có biết điều đó không?."

Aeri tinh nghịch đẩy Minjeong ra.

"Tớ sẽ đưa chị ấy đến một trong những căn hộ còn trống của tớ, vì không đời nào tớ lại đưa chị ấy về chung một mái nhà với mẹ tớ được."

"Phải đó phải đó."

Minjeong làm mặt khó chịu, thở dài.

"Chà, trở thành tỷ phú chắc hẳn là điều tuyệt vời lắm. Nhân tiện, đây không phải là lời mỉa mai. Tớ thực sự ước mình có thể nói những câu như 'một trong những căn hộ còn trống của tớ' trước khi chết."

"Ừ haha," Aeri cười.

"Thành thật mà nói, Jimin unnie tài sản đứng tên chị ấy có thừa đủ để mua cho cậu một căn hộ penthouse đấy."

"Hả?" Minjeong chớp mắt.

"Hả cái gì. Cậu có nhớ khi tớ kể cho cậu nghe về tài sản mà mẹ chị ấy để lại không? Có vẻ như hồi đó mẹ Jimin unnie đã thực hiện một số khoản đầu tư.Chúng lãi kép qua nhiều năm, nhân lên rất nhiều.Có lẽ bà ấy đang chuẩn bị cho tương lai của unnie."

Minjeong dịu lại và nhìn xuống.

"Tớ ước gì bà ấy vẫn còn ở đây để xem Karina dạo này thế nào."

"Này, cậu thực sự có thể bắt đầu cuộc sống mới ở đâu đó với unnie với số tiền đó."

Minjeong nhìn Aeri chăm chú.

"Ý cậu là một nơi khác?"

"Điều đó cũng có thể, nhưng tớ đang nghĩ đến một nơi nào đó xa hơn một chút. Nơi nào đó...đẹp hơn ở đây."

Minjeong cố gắng giải mã vẻ mặt tươi cười yếu ớt trên khuôn mặt người bạn thân nhất nhưng cô đã thất bại.

"Ý tớ là ở một đất nước khác mà cậu có thể bước vào lối đi với chị ấy một cách hợp pháp ấy. Chúa ơi, cậu chậm hiểu thế. unnie đối xử với cậu thế nào?"

Minjeong cười và ánh mắt dịu lại.

"Ý tớ là, Canada chẳng hạn, Minjeong. Tớ đã sống ở đó vài năm với bố mẹ khi tớ còn nhỏ và tớ có thể giúp cậu về nơi thường trú và tất cả mọi thứ nếu đó là nơi cậu muốn đến. Và đó là một nơi khá tốt để ở."

Minjeong cố gắng ngậm cái miệng đang há hốc của mình lại vì khả năng mới này thật quá sức tưởng tượng.

“Hmm tớ phải hỏi Karina trước nếu chị ấy muốn-“

"Tớ chắc chắn là như vậy. Nhưng này, lời đề nghị đó sẽ không đi đến đâu cả. Có thể là năm sau, có thể là ba năm nữa, điều đó thực sự tùy thuộc vào hai người. Hơn nữa, cậu phải thực sự nghiền ngẫm vì có nghĩa là cậu phải thi lại một số bài kiểm tra y khoa ở đó. Cậu vẫn sẽ trở thành bác sĩ phải không?”

"Ừ, à, một bác sĩ khoa tâm thần..."

"Tớ sẽ nghĩ về nó." Minjeong mỉm cười.

"Cảm ơn, Aeri."

"Không có gì đâu, nhưng đó chưa phải là tin tức ghê nhất đâu."

Aeri cười toe toét tinh nghịch và Minjeong chuẩn bị tinh thần cho bất cứ điều gì bất ngờ sắp xảy đến.

"Cậu có thể bắt đầu đến thăm unnie vào tuần tới."

***

“Em có chắc là em vẫn không được phép vào thăm chị không?”

Karina gần như rên rỉ vào điện thoại nhảy tới nhảy lui trước phòng ngủ của mình.

"Nhưng sáng nay họ đã thả chị ra. Họ không nhốt chị trong phòng nữa. Chị nghĩ điều đó chắc hẳn có ý nghĩa gì đó."

Karina nghe thấy tiếng thở dài của Minjeong từ đầu dây bên kia.

"Em đã cố vào, Karina, nhưng họ chặn em ở cổng. Em rất xin lỗi."

"Chuyện này thật vớ vẩn."

Karina càu nhàu, khoanh tay trước ngực.

"Chị đã cư xử rất tốt. Chị thực sự là hình mẫu cho mọi người trong cái trại tâm thần này."

Minjeong cười nhẹ.

"Em chắc chắn là vậy. Có thể một ngày nào đó họ sẽ lại cho phép chị có khách đến thăm."

Karina dậm chân xuống sàn.

"À mà dù sao thì chị cũng đã được ra khỏi phòng rồi sao không đi dạo một lát? Bị nhốt mấy ngày nay chắc chán lắm. Ra vườn hay lên sân thượng cũng được nhỉ?"

Karina nhướng mày và thở dài.

"Không có tâm trạng."

"Tại sao không? Em chắc chắn một chút không khí trong lành sẽ khiến chị bớt gắt gỏng hơn. Thực tế, chin có thể ngồi trên sân thượng và hồi tưởng lại những ngày xưa tốt đẹp khi em rất thô lỗ với chị."

"Mà hồi đó em thô lỗ thật. Chin chỉ định yêu cầu em hát cho chị một bài trong khi em chơi guitar nhưng em lại trở nên cáu kỉnh với chị."

Karina có thể nghe thấy tiếng Minjeong cười.

"Em đã thấy những sai sót trong cách làm của mình. Nhưng nghiêm túc mà nói, hãy lên đó hít thở không khí trong lành đi. Chỉ cần ngồi trên một trong những chiếc ghế dài đó và ngắm nhìn khung cảnh. Hãy tưởng tượng rằng em đang ngồi ngay đó với chị, chơi guitar và hát cho chị nghe. "

Karina cuối cùng cũng mủi lòng và thở dài.

"Được rồi. Chị sẽ đi lên."

Karina miễn cưỡng lê đôi chân của mình leo lên cầu thang mà đã lâu rồi cô không leo lên.

Một nụ cười hoài niệm nở trên môi bất chấp vẻ gắt gỏng.

"Quay trở lại rồi đây"

Karina mở tung cánh cửa tầng thượng, nhìn chằm chằm vào bầu trời rộng mở.

Có lẽ Minjeong đã đúng. Có lẽ đi lên đây là một ý kiến ​​hay. Bầu trời trong xanh và đẹp đẽ, khiến đôi vai căng thẳng của Karina thư giãn.

"Trông nó vẫn giống hệt khi xưa."

Karina mỉm cười với bầu trời, nheo mắt trước ánh nắng đưa tay lên để sưởi ấm.

Karina hít thở không khí trong lành một cách trọn vẹn và cảm thấy như được giải phóng. Nụ cười trên khuôn mặt ngày càng rộng hơn.

Đột nhiên, một giai điệu guitar ngọt ngào vang lên từ... đâu đó xung quanh.

Karina xoay người lại ôm chặt lấy ngực mình với vẻ mặt giật mình.

Karina không tìm thấy gì cả.

"Minjeong?"

Karina hỏi vào điện thoại nhưng không nhận được câu trả lời và trong giây lát Karina tự hỏi liệu giai điệu mình nghe có phải đến từ điện thoại của mình hay không.

Nhưng không, có vẻ như nó... ở ngay cạnh.

Karina đi vòng qua bức tường và cuối cùng đôi mắt mở to khi nhìn thấy bên trái cầu thang.

Minjeong đang ngồi trên một chiếc ghế dài với cây đàn guitar. Một nụ cười hiện rõ trên khuôn mặt Karina.

"Em thật là một người bạn gái tồi tệ đó và em sẽ phải trả giá đắt cho việc này."

Karina đặt điện thoại xuống khỏi tai và cười ngay lập tức chạy về phía cô bạn gái tinh nghịch với vẻ phấn khích như ăn mừng bất chấp lời đe dọa ban đầu.

Minjeong đặt cây đàn guitar của mình xuống và đứng dậy ôm Karina vào lòngcười thích thú.

Cả hai ôm nhau tưởng chừng như là mãi mãi.

"Ôi chúa ơi." Karina thở ra vui sướng, gần như toàn bộ cơ thể cô bám vào cổ Minjeong. Nỗi khao khát mà cô cảm thấy trong nhiều tuần nay thật quá sức chịu đựng.

Cánh tay của Minjeong cũng vòng qua eo Karina chặt hơn, thậm chí còn nhẹ nhàng nhấc lên khỏi với niềm hạnh phúc không thể kìm nén.

Karina hơi lùi lại chỉ để tặng Minjeong những nụ hôn.

"Chị nhớ em rất nhiều."

Minjeong mỉm cười trên môi hôn đáp lại Karina một cách hạnh phúc.

"Chị cũng không biết em nhớ chị đến mức nào đâu."

"Hmm...chị khá chắc là chị hiểu ý em."

Karina lẩm bẩm trong miệng, mỉm cười trong nụ hôn không thể phá vỡ khi cả hai hôn sâu hơn một lần nữa.

Cả hai lắc lư trong vòng tay nhau một lúc.

Minjeong hơi lùi lại, thốt lên một tiếng "Phew" và cười.

"Có lẽ em nên xa chị vài tuần thường xuyên hơn để chị có thể hôn em như thế này lần nữa."

"Chị thách em đấy."

Karina lại hôn lên môi Minjeongmột cái nhẹ trước khi rút lui với nụ cười.

“Ở đây trông vẫn như vậy phải không?”

Minjeong nhìn quanh khuôn mặt rạng rỡ và hạnh phúc.

"Đúng vậy. Rất nhiều chuyện đã xảy ra bên ngoài nhưng nơi này trông như bị mắc kẹt trong vòng lặp thời gian."

Đôi mắt Minjeong tìm kiếm ánh mắt trìu mến của Karina.

"Còn nhớ lúc em đuổi chị ra khỏi đây nhưng chị lại nhìn em ngủ và trùm ga trải giường lên đầu em không?"

Karina dường như không thể ngăn mình mỉm cười.

"Uh huh, những khoảng thời gian vui vẻ. Chị chắc chắn biết cách tán tỉnh một cô gái, phải không? Một kẻ thuần phục cáu kỉnh. Một kẻ hay thì thầm cáu kỉnh. Nhìn em lúc này đang hướng về phía chị và cười như một đứa ngốc vậy."

"Và em đã chơi guitar cho chị nghe mà chị chưa kịp hỏi. Ôi, đúng là một vòng lặp hoàn chỉnh."

Nụ cười vui tươi của Minjeong dần dịu đi và ánh mắt nhìn Karina đầy trìu mến.

"Chị biết đấy, em sẽ hoàn toàn không gặp vấn đề gì khi hát cho chị nghe trong suốt quãng đời còn lại nếu chị cho phép."

Karina chớp mắt một tiếng cười nhẹ lướt qua.

"Ồ em đang cầu hôn chị hay gì-"

"Có lẽ là vậy."

Minjeong nheo mắt lại khuôn mặt đáng yêu giữ tay Karina rồi từ từ hạ một đầu gối xuống.

Karina khó có thể tin được những gì bản thân đang nhìn thấy.

"À thì hãy coi đây là lời đề nghị trước nếu có chuyện như vậy xảy ra."

Minjeong siết chặt tay Karina hơn và mỉm cười.

"Yu Karina, liệu chị có muốn cưới em không vào một thời điểm nào đó trong tương lai không xác định và cùng em đến sống ở một vùng đất xa lạ nơi chúng ta có thể có nhà riêng nắm tay nhau dạo phố cho đến khi chúng ta già và nghĩ về những đứa trẻ quậy phá chạy quanh khu phố và gây ra đủ loại rắc rối?"

Karina bối rối nhìn Minjeong chằm chằm và giọng Minjeong trở nên nghiêm túc hơn nhiều khi vẻ mặt đầy hy vọng.

"Chị có muốn cùng em chuyển đến Canada vào một ngày nào đó không? Có thể sẽ mất vài năm, nhưng em sẽ hoàn thành việc học ở đây tham gia kỳ thi ở đó."

Đôi mắt của Karina vẫn mở to và trong một khoảnh khắc một nỗi sợ hãi phi lý nhỏ bé xâm chiếm Minjeong khiến cô nghĩ rằng mình đã làm điều gì đó ngu ngốc quá sớm.

Minjeong lặng lẽ hắng giọng và giọng trở nên ngượng ngùng.

"Nhưng mà nếu chị không muốn thì cũng không sao-"

"Minjeong, không."

Karina ngay lập tức cúi xuống ngang tầm với Minjeong, khiến trái tim càng quặn thắt hơn trước câu "Không" rõ ràng.

"Tất nhiên là chị sẽ đi cùng em. Chị yêu em, nhưng đôi khi em thực sự ngốc đấy. Chị đã nói với em ước mơ của chị là gì. Chị đã nói với em rằng chị muốn có một gia đình nhỏ với em."

Đột nhiên trái tim Minjeong nhảy lên và ăn mừng không hề quan tâm một chút nào rằng cô là một kẻ ngốc vừa rồi.

“Vậy là chị đồng ý ?” Minjeong  không thể ngừng.

"Rõ ràng rồi, đồ ngốc. Bây giờ lại đây và hôn chị đi."

Karina kéo áo khoác của Minjeong môi cả hau  chạm vào nhau trong một tiếng cười vui vẻ.

"Vâng." Minjeong ngân nga chìm sâu hơn vào nụ hôn và ôm lấy mặt Karina.

“Có lẽ chúng ta nên xuống phòng chị trước khi em làm gì đó với chị ngay trên này.”

Karina đẩy Minjeong ra và cười.

"Ngốc này. Dù sao thì chị cũng yêu em. Bây giờ hãy hôn chị lần nữa đi."

Minjeong cười toe toét rồi lao về phía trước, trao cho Karina nụ hôn như yêu cầu.

"Em cũng yêu chị"

Minjeong thì thầm vào môi và kéo Karina đứng dậy với tay trong tay.

“Bây giờ hay đi xuống và em sẽ cho chị thấy nhiều cái bất ngờ hơn.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top