Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[X] Kính.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Tiêu đề X vì có đoạn bạo lực*

Tháng 3 năm 2009

"Con yêu, mặt con bị sao vậy?"

Mẹ của Jimin chạy đến chỗ cô ngay lập tức khi nhìn thấy cô đang đứng ở ngưỡng cửa với khuôn mặt lấm máu và đôi mắt sưng tấy, đẫm nước.

Quỳ xuống một cách điên cuồng và tìm kiếm trên khuôn mặt đứa con 11 tuổi của mình xem có dấu hiệu của vết thương nào không nhưng không tìm thấy gì ngoại trừ những vết máu khô.

Mắt bà Yu lướt xuống thấp hơn để quan sát con mình rõ hơn và cuối cùng cũng phát hiện ra cái nắm tay run rẩy ẩn dưới ống tay áo đồng phục dài. Những đốt ngón tay không hề hấn gì của Jimin có màu đỏ thẫm hẳn đã cho thấy rõ rằng máu đó không phải của Jimin.

Đó là của người khác.

"Jimin," bà Yu cẩn thận nói ánh mắt cảnh giác.

"Máu trên tay con là của ai?"

Jimin lặng lẽ lắc đầu nước mắt tuôn rơi khi nhìn xuống đôi giày của mình và nghẹn ngào giữa những lời nói.

"Con...con không biết mẹ...Bọn trẻ lại trêu chọc con và con...con bảo chúng dừng lại nhưng chúng không dừng nên...con không biết chuyện gì đang xảy ra và đột nhiên con đi đến chỗ họ và _"

Đường thở của Jimin bị hạn chế đến mức cô thực sự phải vật lộn để nói ra lời trước khi ôm mẹ mình. Mọi thứ trong lồng ngực Jimin đều co thắt đau đớn và cô sợ rằng mình sẽ tắt thở mất.

"Jimin, không sao đâu." Bà Yu chậm rãi nói và xoa lưng Jimin.

"Không sao đâu, con đừng trách bản thân mình. Con đã cố ngăn họ lại phải không? Họ chỉ không nghe lời con mà thôi. Không sao đâu...con đã cố gắng lắm rồi."

Cô bé vẫn nức nở, giãy giụa trong vòng tay mẹ, khiến bà ôm chặt hơn.

"Chúng ta vào trong trước nhé? Mẹ sẽ lau người cho con. Đi thôi." Bà Yu dỗ dành.

Jimin được bà Yu dẫn qua phòng khách rộng lớn và được dẫn tới phòng ngủ của Jimin trên tầng hai. Khi bà Yu quỳ xuống trước mặt với một cái chậu và một chiếc khăn ướt trong phòng tắm tiếng khóc của cô cuối cùng cũng đã lắng xuống.

"Vậy tại sao lũ nhóc hôi hám đó lại bắt nạt cô con gái xinh đẹp của mẹ nữa, hm?" Bà Yu nhẹ nhàng hỏi dùng khăn ướt lau mặt cho Jimin.

"Có phải lũ nhóc đó hành động nhỏ mọn vì con đã được ghi điểm nữa à?"

"Không," Jimin cau mày, sụt sịt khi bà Yu bóp chiếc mũi nhỏ xíu của cô bằng miếng vải.

"Giáo viên chọn con làm lớp trưởng nhưng các bạn ấy tức giận và nói rằng con không phù hợp."

Jimin ụt sịt nhìn xuống sàn phòng ngủ.

"Các bạn nói con quá trầm lặng để có thể chỉ huy cả lớp và nói không muốn một kẻ lập dị như con làm lãnh đạo của các bạn ấy."

Bà Yu thở hắt ra và lau máu trên những đốt ngón tay với vẻ mặt buồn rầu.

Vấn đề tương tự này đã làm phiền Jimin kể từ khi cô bắt đầu học lớp một cách đây nhiều năm và có vẻ như nó sẽ không biến mất.

Jimin luôn quá im lặng so với những đứa trẻ ở độ tuổi của cô, điều đó thường khiến cô trở thành kẻ bị ruồng bỏ. Cô bé ấy quá thu mình và quá dè dặt để tham gia cùng các bạn và chạy xung quanh và la hét.

Tất cả những gì Jimin thích làm là đọc sách một mình trong thư viện đến mức không còn cuốn sách nào để đọc và Jimin cũng thường tự mua chúng.

Tuy nhiên, đó không chỉ là sự đơn độc kỳ quặc hay số lượng sách khiến mọi người hoang mang. Đó còn là chất lượng của sách. Jimin có thể tiếp thu những tài liệu đủ phức tạp đối với một sinh viên đại học khi cô mới học lớp sáu.

Điều đó càng làm tăng thêm sự đố kỵ ghen ghéc của các bạn cùng lứa tuổi vì mọi người dường như đều nghĩ rằng một đứa trẻ 11 tuổi ít nói với đôi mắt nheo nheo quá trưởng thành so với tuổi của mình thì có chút đáng sợ. Điều đó thật kỳ lạ và khó chịu đối với hầu hết những đứa trẻ không thể hiểu được.

Điều đó cũng chẳng có ích gì khi Jimin thích quan sát mọi thứ một cách lặng lẽ với độ chính xác đáng sợ về mặt tinh thần mà đôi khi khiến ngay cả người lớn cũng phải ngạc nhiên. Cô không cố ý làm vậy nhưng đó là điều cô đương nhiên phải có.

"Mẹ ơi, mẹ có thể hát cho con nghe được không?" Jimin chậm rãi hỏi lúc này cô đang được mẹ ôm vào lòng.

"Con nghĩ nó sẽ làm con cảm thấy tốt hơn."

Bà Yu cười khúc khích. "Được rồi, con yêu."

Bà Yu bắt đầu ngân nga một giai điệu chậm rãi, lấp lánh và vỗ nhẹ vào lưng Jimin, đung đưa nhẹ nhàng.

Jimin chưa bao giờ thực sự biết bài hát đó là gì nhưng giai điệu luôn giống nhau và nó khiến cô nở một nụ cười vì nó xoa dịu tâm hồn cô.

"Mẹ ơi, lỡ lần sau con lại làm các bạn bị thương thì sao ạ?" Jimin lặng lẽ hỏi, nắm chặt vạt áo trước của mẹ.

"Điều gì sẽ xảy ra nếu con...mất kiểm soát một lần nữa? Con...Gần đây con cảm thấy thực sự kỳ lạ. Con cứ nổi điên lên với mọi thứ...Con cũng rất dễ tức giận lên. Con không có ý định tấn công các bạn trước đó khi bị chế nhạo. Nhưng...con đột nhiên nhìn thấy một màu đỏ và đột nhiên có cảm giác gì đó rất muốn làm tổn thương họ-"

Bà Yu ngừng hát. Một khoảng im lặng kéo dài giữa họ trước khi bà lên tiếng.

"Con thực sự không muốn làm tổn thương họ đâu, con yêu. Đó chỉ là do máu chảy trong đầu con thôi. Con sẽ kiểm soát nó tốt hơn khi con lớn lên. Mẹ chắc chắn đấy."

Jimin nghĩ những lời đó thiếu sức thuyết phục nhưng cô vẫn cố gắng giữ nó lại vì bản thân muốn nó là sự thật.

Jimin không muốn tin rằng mình sẽ trở thành một loại quái vật độc hại và đáng ghét.

"Mẹ ơi, con mong khi lớn lên con sẽ ngoan như mẹ." Jimin chậm rãi lẩm bẩm và cơn buồn ngủ bắt đầu xâm chiếm tâm trí.

Bà Yu mỉm cười trìu mến và vỗ nhẹ.

"Con đã là một cô gái ngoan rồi, Jimin. Hãy giữ thật chặt và đừng bao giờ buông nó ra. Hãy luôn nhắc nhở bản thân điều đó khi con cảm thấy muốn làm điều khác."

____________

Hiện tại

"Anh đang làm gì ở đây?"

Minjeong trừng mắt đôi mắt lạnh lùng khi trừng mắt nhìn chàng trai đang nhếch mép cười trước mặt.

Heeseung cười nhạo cô và tiến lại gần để đi vòng quanh cô như một kẻ săn mồi đang vây quanh con mồi.

"Ôi, Minjeong. Em đừng có gay gắt như vậy nữa. Sẽ không có chàng trai nào thích em nếu em đáng sợ như vậy đâu."

Heeseung dừng lại nhìn chằm chằm vào một bên mặt Minjeong khi nghiêng người tới với nụ cười chế nhạo.

"Nhưng anh đoán em cũng không quan tâm đến điều đó phải không? Dù sao thì em cũng không thích con trai."

Minjeong gầm gừ. "Anh muốn gì, Heeseung? Anh không có gì hay hơn để làm à?"

"Ôi, em đừng có ác ý thế." Heeseung ôm lấy ngực và giả vờ bị thương bằng một cái bĩu môi giả tạo.

"Đã lâu không gặp em. Em hãy thân thiện hơn với người yêu cũ này một chút nhé?"

Minjeong ném cho anh ta một cái nhìn trừng trừng khác. "Tôi không có thời gian cho những điều vớ vẩn của anh, Heeseung. Nếu anh không có gì hay hơn để nói, anh có thể rời đi."

Minjeong quay gót và bước đi cho đến khi Heeseung gọi cô lần nữa từ phía sau.

"Em không tò mò làm sao anh có thể tìm được em ở đây sao?"

Minjeong khựng lại và xoay lại. Heeseung cười nhếch mép.

"Bố em đối xử với anh tốt hơn em rất nhiều, Minjeong. Nhưng ôi, ông ấy luôn tử tế với anh kể từ nhiều năm trước. Còn em thì chưa bao giờ như vậy."

Giọng điệu của Heeseung trở nên hằn học và ánh mắt trêu chọc và ánh mắt anh cuối cùng cũng chuyển thành ánh mắt nguy hiểm.

"Có lẽ em nên học từ ông ấy và tử tế hơn một chút với chàng trai vì em mà trái tim đã tan vỡ từ nhiều năm trước."

"Đã bảy năm rồi, Heeseung." Minjeong nhìn vào mắt anh và bực tức. "Anh vẫn còn ác cảm về chuyện đó à?"

"Không, tất nhiên là không. Tại sao em lại nghĩ như vậy?" Ánh sáng đen tối trong mắt Heeseung hòa quyện trở lại với nụ cười chế nhạo khó hiểu mà anh thể hiện trước đó.

"Anh chỉ nhớ em, thế thôi."

Minjeong ném cho Heeseung một cái nhìn không tin tưởng và gần như nao núng khi anh đột nhiên cúi xuống gần hơn để nói vào tai cô.

"Suy cho cùng, anh có thể không phải là mối tình đầu của em nhưng em là mối tình đầu của anh, nhớ không? Thật không dễ dàng để bước tiếp từ một mối tình đầu đâu."

Heeseung lùi lại một chút và nhếch mép cười, giọng nói trở nên nguy hiểm một cách trắng trợn. "Vì vậy, lần sau anh đến gặp em, hãy nhớ cư xử tử tế hơn một chút nhé..."

Heeseung chậm rãi bước đi, chớp mắt.

"Anh không có ý gì xấu nhưng nếu anh có thể bị tổn thương lần nữa thì em biết anh sẽ làm gì khi bị tổn thương nhỉ."

_________

"Minjeong! Minjeong! Xin hãy nghe bố nói! Bố chỉ muốn-"

Minjeong đóng sầm cửa và khóa nó lại, phớt lờ bố Kim đang đập cửa rầm rầm bên ngoài.

"Minjeong, con yêu . Bố chỉ đang cố giúp-"

"Bố nghĩ bố đang giúp ích gì khi nói cho Heeseung biết con đang ở đâu?" Minjeong hét lên, sôi sục.

"Bố nghĩ anh ta sẽ giúp ích gì cho cuộc đời con? Bố đã quên những gì anh ta đã làm với con ở trường trung học à?"

"Bố không có!" Bố Kim hét lại và hụt hơi khi cố gắng bình tĩnh lại.

"Minjeong, hồi đó Heeseung rất thích con và con đã làm tan nát trái tim cậu ấy. Heeseung còn trẻ tất nhiên sẽ tức giận. Ngay cả bố cũng rất tức giận khi mẹ con bỏ bố để đi theo người phụ nữ khác." Lời nói của bố Kim thật đau đớn và chúng đâm thẳng vào ngực Minjeong.

"Đã bảy năm rồi Minjeong, và cậu ấy vẫn quay lại vì con và nói rằng vẫn thích con. Hãy cho Heeseung một cơ hội. Sẽ không có chàng trai nào khác quay lại với con sau khi biết rằng con thích-"

"Cái gì, bố? Bố nói cái gì?!" Minjeong đột ngột hét vào mặt bố Kim và kìm lại những giọt nước mắt sắp trào ra khỏi mắt.

"Một người phụ nữ? Một người cùng giới khiến bố phát ốm?"

Bố Kim ở phía bên kia im lặng và Minjeong thở mạnh vào lòng bàn tay.

"Xin hãy để con yên, bố. Con muốn ở một mình. Làm ơn."

Nghe thấy bố Kim lê bước một cách miễn cưỡng rời khỏi. Minjeong ném mình nằm bẹp xuống nệm. Úp mặt vào gối, cô để những giọt nước mắt kìm nén tự do chảy xuống mà không nói một lời.

Điện thoại reo lên vào thời điểm tồi tệ nhất và Minjeong ném nó đi mà không thèm liếc nhìn.

Điện thoại nảy lên vài lần trên giường trước khi rơi xuống sàn.

"Ừm...à? Đây là cái gì vậy?"

Một giọng nói quen thuộc phát ra từ đó. Một giọng nói mềm mại, mượt mà mà Minjeong đã không được nghe nhiều trong vài ngày qua.

"Có phải là đang ghi hình không?"

Giọng nói bối rối tiếp tục vang lên và một lúc sau bắt đầu cười khúc khích.

"À, đúng là đang ghi hình mà. Wow, buồn cười quá. Tôi có thể nhìn thấy mặt mình rồi."

Minjeong cựa mình trên giường và vật lộn với điện thoại trên sàn với khuôn mặt bối rối, đẫm nước mắt.

Cô biết đó là giọng nói của ai, cô đã quá quen với nó trong vài tháng qua. Tuy nhiên, tim Minjeong đập nhanh hơn khi cô bắt gặp cảnh Karina đang tò mò nhìn chằm chằm vào màn hình.

"Xin chào! Minjeong có ở đó không? Chị không biết liệu em có thấy cái này không, uh-"

Cô gái lớn hơn lóng ngóng với chiếc điện thoại trước khi nở một nụ cười ngượng nghịu.

"Chị không biết trước đó mình đã nhấn nút nào nhưng giờ chị không thể rời khỏi máy ảnh được. Trời ơi, việc này khó quá. Tất cả những gì chị muốn làm là đang chơi một trò chơi."

Karina cau mày và Minjeong bật ra một tiếng cười nhẹ nhàng, trìu mến, đôi mắt vẫn đẫm lệ nhưng nụ cười lại kéo trên môi.

"Đồ ngốc." Minjeong lặng lẽ lẩm bẩm trước hình dáng đau khổ của Karina trên màn hình.

Chắc là từ hôm nọ khi Minjeong cho Karina mượn điện thoại.

"Vậy hả, Minjeong? Nếu em từng thấy cái này à -" Chị hy vọng em ổn? Chị không biết tại sao lại nói điều này qua điện thoại"

Karina dừng lại, cười toe toét. "Chị hy vọng em đang làm rất tốt. Hãy luôn vui vẻ. Và ồ! Đây là nút thoát. Tạm biệt Minj-!"

Video tắt ngấm trước khi Karina kịp nói hết câu.

Minjeong mỉm cười và lắc đầu.

Đặt điện thoại xuống giường, cô nhìn lên trần nhà và bắt đầu băn khoăn.

Karina dạo này ổn không?

Chị ấy đã ăn tối chưa nhỉ?

Chị ấy có đóng cửa sổ trước khi đi ngủ không?

Minjeong thở dài rồi quay mặt vào gối, suy nghĩ của cô chỉ còn lại những cảm xúc đơn giản nhất.

Cô nhớ Karina.

Minjeong nhớ Karina nhiều hơn tưởng tượng.

Bỏ lỡ những lời nhận xét ngớ ngẩn và những câu hỏi ngớ ngẩn của Karina. Nhớ những lời cằn nhằn trẻ con và nụ cười toe toét mỗi khi điều ước của Karina được chấp nhận.

Bỏ lỡ mùi hương vani phảng phất xâm chiếm giác quan của Minjeong khi đôi bàn tay bám chặt quanh cánh tay và áp sát vào thật sự mềm mại.

Bỏ lỡ mọi thứ và mọi thứ cho đến khi Minjeong không còn chắc chắn liệu cô có nhớ về tất cả Yu Karina hay không nữa.

Trong tâm trí mệt mỏi, cô độc và cam chịu, cô tự hỏi liệu Ningning có phải chỉ đang nói những điều vô nghĩa hay không.

Có lẽ, Minjeong thực sự thích Karina và cô chỉ phớt lờ nó một cách bất cẩn vì cô sợ cuối cùng sẽ có cảm giác đó lần nữa.

________

"Jimin!"

"Jimin! Nói mẹ con ra đây!"

Jimin nghe thấy tiếng bố hét từ phòng khách và ngay lập tức chạy ra khỏi phòng ngủ.

Đi xuống cầu thang với nhịp tim đập nhanh, cô biết rằng có điều gì đó tồi tệ sắp xảy ra.

Chuyện này luôn xảy ra khi bố cô về nhà trong tình trạng say khướt và tức giận.

"Vâng, bố?" Jimin đã chứng minh đúng khi xuống đến tầng dưới và nhìn thấy bố cô lắc lư yếu ớt trong phòng khách cùng với một người phụ nữ khác đang đỡ ông.

Đó chính là người phụ nữ gần đây thường xuyên xuất hiện ở nhà họ.

"Jimin, con về phòng đi." bà Yu không biết từ đâu xuất hiện và nhanh chóng ra hiệu cho cô quay trở lại tầng trên.

Jimin lần lượt nhìn mẹ và người phụ nữ kia cuối cùng người phụ nữ kia cũng khẽ gật đầu và bước ra khỏi nhà.

Jimin bị mẹ đẩy lên lầu và nhốt trong phòng ngủ.

"Anh lại về nhà muộn nữa." Jimin nghe mẹ nói một cách bình tĩnh với bố nhưng bà Yu biết rằng bản thân đang cố gắng không run rẩy vì cơn thịnh nộ sắp xảy ra của chồng mình.

"Anh không nên uống quá nhiều."

"Câm miệng!" Ông Yu rít lên.

"Tôi không gọi cô đến đây để cô giảng đạo cho tôi về những gì tôi không nên làm!"

Một khoảng im lặng kéo dài, và sau đó Jimin nghe thấy tiếng mẹ cô rên rỉ.

"Anh muốn em làm gì?"

Có tiếng sách - giấy tờ? bị ném xuống sàn và sau đó bố cô nói một cách hoàn toàn bất cẩn.

"Tôi muốn cô ký vào giấy ly hôn."

Những lời nói vang vọng bên tai Jimin đang nao núng sau cánh cửa, thở hổn hển.

"Đã kết thúc rồi. Cô biết chúng ta đã không còn gì mà."

"Anh yêu, chúng ta sẽ nói về chuyện này khi anh tỉnh táo-"

"Việc tôi say rượu không liên quan gì đến việc đó cả!" Ông Yu hét lên. "Cô ngốc à? Bộ lúc tôi lúc tỉnh táo tôi vẫn muốn ở bên cô sao?"

Lần này ông Yu gầm gừ, rõ ràng và to hơn. "Tôi không muốn sống với cô nữa. Cô hãy ký vào giấy và biến khỏi ngôi nhà này càng sớm càng tốt."

"Anh yêu-"

"Đừng gọi tôi như vậy nữa!" Ông Yu hét lên nghe như thể ông đã hết kiên nhẫn.

"Quyết định là cuối cùng và tôi không muốn nghe bất cứ điều gì từ cô. Bây giờ hãy lấy giấy tờ và quay về phòng của cô!"

Bà Yu có vẻ đau đớn khi nói lại.

"Nhưng hãy nghĩ về Jimin-"

Và Jimin đã đúng khi cho rằng người bố quái dị của cô không có chút kiên nhẫn nào vì cô nghe thấy một tiếng tát lớn vang khắp nhà và mẹ cô bật khóc nức nở.

Các giác quan của Jimin trở nên hoảng loạn và cô bắt đầu đập cửa điên cuồng.

"Mẹ!" Jimin khóc, la hét và lắc lắc tay nắm cửa không chịu nhúc nhích. Một cái tát khác giáng xuống khắp nhà

"Tôi bảo cô về phòng đi!"

"Mẹ!!!" Jimin hét lên, đấm vào cửa và ném mình vào đó một cách thô bạo để thoát ra ngoài.

Các khớp ngón tay của cô bé 11 tuổi đỏ bừng và bờ vai hiện tại rất đau nhưng khi lại nghe thấy một cái tát khác vang lên khắp phòng cùng với tiếng đổ vỡ Jimin mất trí và đập mạnh vào cửa cho đến khi xương như gãy ra.

Cánh cửa bật mở và Jimin điên cuồng chạy xuống cầu thang mà không nghĩ gì khác ngoài sự an toàn của mẹ. Thân thể đau nhức và xương như đã gãy thật đáng nguyền rủa.

Tuy nhiên, khi Jimin nhìn thấy mẹ khóc trên sàn với những vết thương đẫm máu và khuôn mặt bầm tím trong khi bố cô đứng đó nhìn không thương tiếc nỗi lo lắng trong đầu Jimin ngay lập tức bị thay thế bởi một thứ khác.

Cơn thịnh nộ.

Máu phun ra trước mắt và Jimin gầm gừ với người bố kinh tởm.

Trước khi kịp nhận ra Jimin đã nhặt một mảnh thủy tinh trên sàn và lao về phía bố mình với một tiếng hét chói tai.

Giết Giết Giết Giết Giết Giết Giết! Đó là tất cả những gì Jimin có thể nghe được bên tai mình.

___________

Karina thở hổn hển.

Cô bật dậy khỏi giường với đôi mắt mở to và mồ hôi lạnh chảy trên mặt.

Hơi thở nóng và tim đang đập thình thịch trong lồng ngực.

Cô nhắm mắt lại và thở ra để bình tĩnh lại đưa tay lên xoa mặt rồi dừng lại ở trán để tự nhủ rằng đó chỉ là một giấc mơ.

Một giấc mơ chính xác đến đáng sợ về quá khứ mà đã lâu rồi cô không có.

Cô liếc nhìn đồng hồ trên bàn cạnh giường ngủ và đã 6 giờ 05 cùng với những tia nắng đang nhìn chằm chằm vào cô.

Karina thở dài và chậm rãi bước ra khỏi giường bản thân cô sẽ không thể quay lại giấc ngủ sau cơn ác mộng đó.

Vì vậy cô tắm rửa thay quần áo mới và bước ra khỏi phòng để hít thở không khí trong lành. Cô rất cần không khí trong lành.

Buổi sáng cùng với cảm giác lạnh trên da và Karina ôm lấy mình vừa đi vừa nghĩ về việc trời sẽ càng lạnh hơn mỗi ngày vì mùa đông đang đến rất nhanh.

Suy nghĩ của Karina bỗng trượt ra khỏi tâm trí và trong giây lát cô ước gì Minjeong ở đây. Và cho cô mượn cánh tay hoặc bờ vai để sưởi ấm.

Karina dừng lại ở suy nghĩ đó và cười cay đắng.

Minjeong sẽ không bao giờ làm điều đó. Cô ấy sẽ không bao giờ ôm cô trước.

Người luôn bám lấy Minjeong là cô.

Tuy nhiên, Karina buồn bã nghĩ, cô sẽ không bận tâm đến điều đó vào lúc này.

Có Minjeong vô cảm vào thời điểm như thế này sẽ tốt hơn nhiều so với việc không có.

"Tìm ai đó?"

Một giọng nói quen thuộc làm Karina giật mình từ phía sau và nhảy dựng lên vì ngạc nhiên.

"C-chào." Karina lắp bắp, nhìn Minjeong với khuôn mặt đỏ bừng.

"E-em đang làm gì ở đây vậy?"

Minjeong nhướng mày nhìn Karina và cười nhẹ.

"Từ khi nào mà em phải xin phép để đến đây vậy?" Minjeong ngồi xuống chiếc ghế dài. Karina ngạc nhiên rằng bản thân thực sự đã đi đến địa điểm quen thuộc của cả hai mà cô không hề hay biết.

Đôi chân của cô có suy nghĩ riêng không?

"Muốn ăn chút gì không?" Minjeong hỏi và đưa hộp cơm của mình ra.

"Hôm nay em mang bánh gạo cay tới."

Karina đứng yên một lúc, không biết phải làm gì. Lông mày của Minjeong nhướng cao hơn.

"Bây giờ chị có sẵn sàng từ chối ngay cả những tương tác cơ bản với em không?"

"K-không, không phải thế." Karina vội vàng lắp bắp.

"Chị sẽ ăn, cảm ơn."

Minjeong cười rạng rỡ và đặt hộp cơm vào giữa họ khi Karina ngồi xuống.

Toàn bộ cuộc gặp trở nên im lặng khủng khiếp nhưng Minjeong nghĩ rằng như vậy sẽ tốt hơn bởi vì, ít nhất, Karina đã không chạy trốn khỏi cô nữa.

"Vậy, chị thế nào?" Minjeong bắt đầu, nhét chiếc bánh gạo vào miệng nhưng vẫn cẩn thận nhìn Karina.

"Chị đã ổn hơn rồi phải không?"

Karina chọn cách lắc đầu, thành thật nói. "Không hẳn. Chị đã gặp ác mộng."

Sức nặng từ cái nhìn chằm chằm của Minjeong ngày càng nặng nề hơn khi Karina thành thật.

"Nhưng đừng lo lắng. Nó sẽ biến mất sau vài ngày nữa."

Một lúc sau Minjeong gật đầu và cả hai lại rơi vào im lặng.

"Còn em thì sao?" Karina hỏi, cảm giác tội lỗi và lúng túng đang gặm nhấm cô.

"Có vẻ như em cũng khó ngủ nhỉ."

"Có thể nhìn thấy quầng thâm không?"

Minjeong có vẻ lo lắng về vẻ bề ngoài của mình và Karina cười khúc khích nhẹ nhàng.

"Đúng vậy, quầng thâm khiến em trông giống một con gấu trúc. Bây giờ em đã không còn là một chú cún con dễ thương nữa mà là một chú gấu trúc."

"Suỵt." Minjeong cau màynhưng ti ếng cười khúc khích của Karina chỉ trở nên to hơn.

"Chị không giận em nữa à?"

Tiếng cười của Karina dần dần ngừng lại và cô hướng khuôn mặt đỏ bừng của mình ra khỏi cái nhìn chăm chú của Minjeong.

"Chị không có giận em, Minjeong. Chị chưa bao giờ giận em cả. Chị đã nói với em rồi mà chị chỉ cần một chút thời gian ở một mình. Chị cần phải giữ khoảng cách..."

"Tại sao chị cần phải giữ khoảng cách nếu chị không giận em?"

"Bởi vì..." Karina kéo dài, nhìn cô gái bối rối bên cạnh mình với nhiều khó khăn và không biết phải nói gì.

"C... Chị là gì đối với em, Minjeong?"

Minjeong có vẻ ngạc nhiên trước câu hỏi của Karina và tái mặt.

Câu hỏi dường như đang làm cô bối rối vì nhiều lý do hơn Karina có thể nghĩ ra.

Lông mày Karina nhướn lên.

"Chị là gì đối với em, Minjeong?" Karina vẫn lặp lại. Tuy nhiên, Minjeong vẫn há hốc mồm không nói nên lời, và Karina lại cảm thấy trái tim mình như thắt lại.

"Thấy chưa? Đó là lý do." Karina nhìn đi chỗ khác, chớp mắt liên tục vì cảm thấy có nước trong đó. "Chị không muốn ở hai trang khác nhau với em, Minjeong. Chị không muốn trở thành người tự mình đưa mọi thứ đi quá xa."

Karina nhìn Minjeong với những cảm xúc rối bời. "Chị quá bám víu. Chị quá thiếu thốn. Chị biết em không thích chị nhiều như chị thích em nên em có thể thấy đó là gánh nặng. Đó là lý do tại sao chị cần phải tránh xa em."

Karina đứng dậy khỏi băng ghế và cố gắng hết sức để giữ cho giọng mình không bị khàn khi nói. "Vậy nên làm ơn, từ giờ trở đi hãy chỉ là một bệnh nhân và bác sĩ bình thường thôi nhé?"

_____________

Đầu Minjeong choáng váng.

Tâm trí cô hỗn loạn và trái tim cô chẳng là gì ngoài một mạng lưới phức tạp của những cảm xúc lộn xộn rối tung lên như những cuộn dây xoắn.

Lời thú nhận của Karina - những lời nói mơ hồ, cay đắng và biểu hiện không rõ ràng của từ 'thích' có thể được tính là - khiến bản thân đau đầu và Minjeong không có tâm trạng cho chuyện ​​​​khác khi nhìn thấy Heeseung ranh mãnh tiếp cận cô từ xa.

Mẹ kiếp. Làm sao anh ta có thể vào đây được với thời điểm này?

"Anh tưởng anh đã bảo em hãy cư xử tử tế hơn một chút vào lần tới khi gặp nhau."

"Và tôi tưởng tôi đã bảo anh đừng quay lại." Minjeong nhổ nước bọt.

"Làm sao mà anh vào được?"

Heeseung cười và đút tay vào túi.

"Anh đã nói với họ rằng anh là anh trai của em. Tất nhiên là họ sẽ cho anh vào."

Minjeong không nghĩ mình có khả năng trừng mắt mạnh hơn nữa, nhưng thiếu nữ ơi cô đã nhầm rồi. Đôi mắt của cô gần như lòi ra khỏi hốc mắt rồi.

"Tôi sẽ đến gặp người canh cửa và nói rằng anh là một kẻ điên cuồng bị ám ảnh và cần bị tống vào một trong các phòng giam."

Minjeong cảm thấy một bàn tay nắm lấy cổ tay mình khi cô cố gắng bước đi. Heeseung kéo cô lại với anh.

"Nếu em đến gần để nói với họ rằng anh không phải là anh trai em" Heeseung nói đầy đe dọa

"Anh sẽ không ngần ngại thông báo với mọi người rằng em là một kẻ kỳ quặc chết tiệt và phải là bệnh nhân cần được nhận vào cơ sở này."

"Thực ra, anh đã gặp một số người bạn của em khi trên đường đi đến đây. Họ dường như không biết rằng em là một trong những kẻ lập dị bệnh hoạn mà họ đọc trong sách, phải không?"

Minjeong giật cổ tay ra khỏi tay Heeseung và trừng mắt nhìn.

"Anh đã nói gì với họ vậy? Tôi thề có Chúa Heeseung, nếu anh-"

"Thư giãn đi em yêu. Anh vẫn chưa nói với họ điều gì cả." Heeseung cười toe toét.

Minjeong trở nên vô cùng mệt mỏi với trò chơi của mình và nản lòng thất vọng.

"Anh muốn gì ở tôi, Heeseung? Anh muốn điều gì mới để tôi yên?"

Heeseung liếm môi và nở một nụ cười nham hiểm, rồi Minjeong nghe thấy những lời tương tự ở hành lang trường học khiến cô kinh hoàng vào nhiều năm trước.

"Hẹn hò với anh đi, Minjeong."

Heeseung tặc lưỡi.

"Hãy hẹn hò với anh và làm cho anh hạnh phúc. Có lẽ, cuối cùng anh cũng có thể tha thứ cho em."

Heeseung hoanh tay trước ngực và mỉm cười.

"Anh cho em hai ngày để xem xét lời đề nghị của anh. Hãy quyết định đi, em yêu."

____________

"Unnie, trông chị thật kinh khủng."

Eunchae châm biếm khi Minjeong ngồi một mình trên ghế trông như một người vừa từ địa ngục trở về vậy.

Minjeong thậm chí còn không có đủ sức để chớp mắt. Ningning thay Minjeong trả lời.

"Ý là hôm trước chị ấy trông không có gì ghê gớm à?"

Eunchae đẩy Ningning ra và nghiêm túc "Suỵt" khi Minjeong thở dài trước trò hề của cả hai.

"Chị không thể ngủ ngon được."

"Tại sao vậy? Có phải vì chuyện cậuđã dừng việc đến thăm cô Yu hàng ngày không?" Jeno tự nhiên nhảy vào cuộc trò chuyện của họ và cười khúc khích.

"Hai người có chuyện cãi nhau hay gì à?"

"Jeno!" Eunchae hét lên bỏ đi sự kính trọng .

"Đừng đùa như thế. Anh thì biết gì về Minjeong unnie?"

Minjeong cảm thấy má mình nóng bừng và cô nhìn xuống để che giấu ánh mắt của mình khỏi Eunchae.

Bên cạnh Minjeong Ningning đang cựa quậy không thoải mái và phát ra một tiếng cười khúc khích khó xử.

"Tại sao đến giờ về nhà mọi người lại còn ở đây?"

Minjeong ngạc nhiên nhìn lên trước sự nỗ lực của Ningning khi giúp cô thoát khỏi tình huống này? - và Minjeong thấy Ningning nhún vai coi như không có chuyện gì. Tuy nhiên, có lẽ Minjeong đã cảm thấy nhẹ nhõm quá sớm, bởi vì một giọng nói chết tiệt mà cô ghét phát ra từ cửa.

"Chà, Em đây rồi, em gái. Anh đã đi tìm em khắp nơi đấy!"

Minjeong nhắm mắt lại và nghiến răng.

"Heeseung."

Minjeong càu nhàu.

"Chị có một người anh trai à, unnie?"

Eunchae hỏi, Heeseung mỉm cười và coi như lời mời tiến lại gần.

"Ừ, đúng vậy. Mặc dù em ấy ghét gọi anh là oppa vì nó khiến em ấy nhìn như một đứa bé, phải không Minjeong?"

Minjeong cảm thấy ánh mắt của bạn bè đổ dồn vào mình và cô ném ánh mắt sang một bên.

"Điều gì đưa anh đến đây vậy, Heeseung?"

"À, anh tưởng anh đã nói với em hai ngày trước rằng hôm nay chúng ta sẽ đi đâu đó sau giờ làm của em." Giọng Heeseung vang lên đầy cảnh báo và Minjeong siết chặt nắm tay dưới bàn để lấy hết can đảm.

"Hôm nay em sẽ không đi với anh Heeseung. Em phải làm ca đêm."

"A...tệ quá." Heeseung giả vờ thất vọng.

"Được rồi, có lẽ để lần sau vậy. Và có lẽ em có thể dẫn bạn bè đi cùng để anh có thể kể cho họ nghe những câu chuyện ngớ ngẩn thời đi học của em."

Đôi mắt Heeseung tối sầm lại và cổ họng Minjeong nghẹn lại.

"Ồ, chuyện gì vậy? Hồi nhỏ Minjeong có chuyện gì à?"

Mọi người trêu chọc và Minjeong tưởng như tim mình như ngừng đập khi Heeseung mỉm cười.

"Đúng vậy. Em ấy đã có một thành tích khó quên ở trường trung học vì là một cô gái cứng đầu-"

"Đủ rồi!" Minjeong bật dậy khỏi ghế và cắt ngang đột ngột mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cô. Nụ cười nhếch mép của Heeseung ngày càng rộng hơn cho đến khi nó có thể chia khuôn mặt anh ta ra làm đôi.

"Sao thế, em gái? Có lẽ em đã đổi ý rồi phải không?"

_________

"Anh nghĩ anh đang làm cái quái gì thế hả?!"

Minjeong gầm gừ khi kéo Heeseung lao ra khỏi lớp học dừng lại ở một trong những hành lang tối tăm nơi không có tai hay mắt có thể theo dõi họ.

"Anh có nghĩ điều này buồn cười không? Anh có nghĩ đây là một trò đùa nào đó không? Anh có thấy vui khi cố gắng hủy hoại cuộc đời tôi một lần nữa không?" Minjeong nhổ nước bọt một cách giận dữ.

Heeseung nhắm mắt trước cơn bộc phát và giả vờ bịt tai lại.

"Im lặng đi, Minjeong. Em không sợ mọi người sẽ nghe thấy rằng em là đồng tính nữ à?"

"Chết tiệt!" Minjeong hét lên. "Anh biết không, tôi đã chán những chuyện nhảm nhí của anh rồi. Anh có thể đi và làm bất cứ điều gì anh muốn. Không đời nào tôi lại đi hẹn hò với anh hay bất cứ điều gì khác."

Minjeong đẩy Heeseung sang một bên và lao đi cho đến khi một bàn tay tóm lấy cổ tay cô và kéo cô lại rồi đẩy cô vào tường.

"Cẩn thận cái miệng cưng của em đấy, con khốn." Heeseung rít vào mặt Minjeong đôi mắt cuối cùng cũng rực sáng như một kẻ điên. Vẻ ngoài vui tươi của anh ta đã biến mất.

"Em nghĩ mình đang chơi trò khó để có được ai? Em nên biết ơn vì đã có người đàn ông nào đó vẫn muốn có em!"

Khuôn mặt anh ta nhăn lại với thái độ khinh bỉ mãnh liệt và anh ta nhổ nước bọt.

"Đã từng là một con khốn ngu ngốc thì mãi mãi là một con khốn ngu ngốc."

Và chỉ bấy nhiêu đó Minjeong đã hoàn toàn mất bình tĩnh và giơ tay tát thật mạnh vào mặt anh.

Heeseung bật cười đen tối khi phun máu ra khỏi miệng. Ánh mắt anh lại hướng về phía Minjeong, giờ đây hoàn toàn không còn lý trí nữa khi lòng căm thù bùng cháy trong đó.

"Con khốn. Nhiều năm trước tao không nên nghe lời mày cầu xin tao tha cho con nhỏ đó, đồ vô ơn." Heeseung đẩy mạnh Minjeong vào tường và lao về phía trước để áp môi mình vào môi cô.

Mất cảnh giác Minjeong cố gắng đẩy anh ta ra ngay lập tức nhưng nhận ra mình bị sức mạnh của anh ta áp đảo một cách đáng sợ.

Khi môi Heeseung ấn vào môi cô và Minjeong nghĩ rằng cô sẽ phải chịu số phận này vĩnh viễn thì một âm thanh mãnh liệt của thủy tinh vỡ tan sau lưng họ và Heeseung ngừng áp môi với đôi mắt mở to như người chết.

Anh ta loạng choạng lùi về phía sau yếu ớt như thể vừa mất mạng rồi ngã xuống sàn và máu chảy ra từ đầu.

Minjeong kinh hoàng nhìn và ngước mắt lên và thấy Karina đang đứng trước mặt cô với đôi mắt mở to với một chai thủy tinh vỡ nắm chặt trong tay.

Lòng bàn tay Karina đẫm máu với cơ thể run rẩy.

Chuyện quái gì vừa xảy ra vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top