Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Toji nhìn chằm chằm vào cơn mưa đang rơi trên cánh cửa đóng chặt.

Hơi lạnh từ từ thấm vào kẽ tay khi hắn đặt chúng lên tấm kính trong suốt, nhiều giọt nước đang tạo ra cú va chạm nhẹ khi chúng rơi tự do mà không cần thận trọng. Tự do và không bị ràng buộc, hoàn toàn tin tưởng vào gió sẽ đưa họ về nhà, về nơi họ đã từng ở.

Hắn ước mình có thể ngửi thấy mùi đất ẩm ướt, ngửi mùi hương tươi mát của sự tự do, của sự phóng khoáng.

Những kỷ niệm đẹp như chạy trong mưa, nhảy múa và hôn nhau khi họ tìm đường đến nơi trú ẩn an toàn.

Vẫn cùng nơi trú ẩn đó, nhưng nó đã biến thành cơn ác mộng của riêng hắn.

Mọi ngóc ngách, hắn luôn nhớ đến nàng. Hắn thậm chí không cần phải nhắm mắt để tưởng tượng người đang ở đây. Gấp quần áo, nấu ăn, chải lại mái tóc ngắn thất thường của nàng. Vuốt ve chiếc bụng to, âu yếm con trai họ ngủ, chiều chuộng hắn, ngăn chặn con quỷ trong hắn bằng bài hát ru nhẹ nhàng nhưng không có giai điệu. Mùi hương nhẹ nhàng của nàng sẽ thoang thoảng quanh căn hộ nhỏ bé này. Nó không phải là tốt nhất, nhưng nó đã tốt nhất khi nàng ở đây.

Nàng, người đã bỏ hắn lại một mình trong thế giới đáng nguyền rủa này.

Hắn sẽ ra sao nếu không có ánh sáng dẫn đường? Hắn, một con thuyền nhỏ, hư hỏng trước những cơn sóng dữ dội của vùng biển bất tận khắc nghiệt. Lạc mãi không có ngọn hải đăng, không thể cập bến.

Hắn đã bỏ mọi thứ, dâng hiến cả cuộc đời, từng tấc máu của mình, nhưng dù vậy hắn vẫn không thể giữ người bên mình. Nàng đã rời xa hắn, rời khỏi gia đình hạnh phúc mà hắn nghĩ rằng cuối cùng hắn đã có được.

Chỉ còn con trai của họ để lấp đầy khoảng trống.

Một con người nhỏ bé như vậy, chỉ vừa mới đi qua hai mùa hè.

Lời chúc phúc của họ.

Một sinh vật thuần khiết. Liệu hắn có thể chăm sóc cho đứa trẻ này không?

Toji nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay to, thô ráp và chai sạn của mình. Một sự tương phản với bàn tay của nàng, với bàn tay của Megumi. Thật hài hước khi so sánh bàn tay hắn với con trai mình.

Nó giống như một con kiến ​​với một con thú.

Một con thú đã giết nhiều người, đẫm máu và tàn dư của những lời nguyền độc hại.

Ai sẽ chăm sóc Megumi khi hắn đi? Khi nào hắn cần phải làm một số công việc?

Hắn có thể dễ dàng đáp ứng nhu cầu vật chất của Megumi. Những thứ có thể mua được bằng tiền. Những đồng tiền dơ bẩn mà hắn kiếm được từ công việc của mình.

Còn tình cảm và tình yêu?

Hắn thậm chí vừa mới biết đến chúng từ nàng.

Toji muốn nguyền rủa thế giới, nguyền rủa tất cả mọi người, nguyền rủa Zenin, nguyền rủa Chúa, người đã mang nàng đi khỏi hắn.

Tại sao hắn phải chịu đựng điều này?

Cứ như thể hắn phải chịu đựng thế giới này như một bánh răng cưa cho người khác, một bước đệm.

Hắn đã làm gì ở kiếp trước, làm gì mà khiến hắn có một cuộc sống đau đớn, gần như không thể chịu nổi như vậy?

Một tiếng động mạnh và hắn quay đầu sang trái. Cuối cùng thì Megumi cũng tỉnh lại. 

Với vẻ mặt lơ mơ, con trai hắn lặng lẽ bò về phía hắn. Ngay cả trong căn phòng thiếu ánh sáng, Megumi vẫn luôn có thể tìm thấy hắn.

Hắn, người không đáng để được hiện diện.

"Da ..." Megumi rên rỉ khi cậu bé ngồi xuống bên cạnh hắn.

"Này, nhóc." Toji cố gắng nói với một khối u trên cổ họng của mình.

Ngay cả khi Megumi trông giống như bản sao của hắn, mũi, miệng giống nhau và đôi mắt màu ngọc bích, cậu vẫn luôn thành công làm hắn nhớ về nàng qua mái tóc sao chép y hệt.

Hồi đó, nàng thường nói đùa rằng Megumi trông rất giống hắn vì nàng là người rơi vào lưới tình trước. Nàng cũng yêu hắn rất rất nhiều, yêu hắn sâu đậm, ngay cả khi cơn mang thai của nàng trở nên nặng nề, ngay cả với tính khí thất thường của hắn.

Và Megumi có mái tóc của nàng bởi vì cậu bé cũng yêu nàng hết mình.

Yêu nàng. . .

Nàng, ân huệ duy nhất, thứ duy nhất cùng với sự sống nhỏ bé này đã cứu rỗi hắn, người đáng giá tất cả những gì tạo nên Toji. Cuộc sống của hắn, tên của hắn.

Megumi chỉ ngoan ngoãn nép vào cánh tay hắn, tìm kiếm sự ấm áp, thoải mái và an toàn. Theo bản năng, hắn nhấc cậu lên và đặt cậu ngồi xuống đùi mình. Vị trí mới này làm Megumi cười khúc khích và hoàn toàn nép mình vào hắn ta.

Toji nhìn xuống búi tóc đen và tự hỏi một lần nữa, làm thế nào mà hắn có thể chăm sóc một thứ nhỏ bé mong manh như này? Hắn gần như không thể ngừng nhăn mặt khi có thể dễ dàng quấn tay mình gần một nửa nếu không muốn nói là quấn quanh người Megumi. Hắn mơ hồ cảm nhận được khung xương nhỏ của cậu bên dưới lớp quần áo mỏng mềm.

Đúng vậy, Megumi chắc hẳn đã thức giấc vì nhiệt độ thấp.

Thấy chưa, làm sao hắn có thể chăm sóc cho đứa con trai bé bỏng của mình được?

Khi Megumi không cử động gì, hắn nghĩ con trai mình lại ngủ say giữa sức nóng cơ thể. Nhưng ngay sau đó, hắn có thể thấy Megumi tò mò nhấc tay sang phía bên kia căn phòng.

"Da?" Megumi tò mò nhấc người khỏi hắn và hoàn toàn tập trung vào những chiếc túi nhựa đầy màu sắc.

Siwoo đã đến thăm hắn trước đó, với những túi đồ chơi trẻ em và thật bất ngờ.

Có đồ chơi trong các túi màu giống nhau.

"Con có muốn xem không?" hắn bán tín bán nghi hỏi con trai mình.

Megumi quay đầu lại và gật đầu.

Toji chớp mắt.

Khi thấy hắn không có dấu hiệu di chuyển, Megumi quay đầu lại nơi những chiếc túi nằm và tự mình bò đến chúng.

Một đứa trẻ chỉ mới hai tuổi không thể hiểu được bất cứ điều gì, phải không?

Nhưng một lần nữa, hắn chớp mắt khi thấy bóng mờ của Megumi dao động và run rẩy. Không phải vì cử động của cậu, không. Ngay cả khi hắn dụi mắt, khi Megumi đã dừng lại trước những chiếc túi màu mè, bóng của cậu bé vẫn đang rung chuyển và dao động.

Trò đùa gì thế này?

Nó có thể là...

Dòng suy nghĩ của hắn bị phá vỡ khi Megumi bật ra tiếng kêu đầy thất vọng vì đôi bàn tay nhỏ bé của cậu không thể làm gì khác ngoài việc vỗ vào những chiếc túi ni lông vẫn còn niêm phong. Toji lắc đầu và ghi lại sự khám phá mới vào trong tâm trí. Hắn đứng dậy bế Megumi và đặt đứa trẻ trở lại chỗ hắn ngồi trước đó, nơi sáng nhất trong căn phòng này, rồi mang những chiếc túi đó và ngồi xuống trước mặt con trai mình.

Hắn cũng chưa xem thứ bên trong, vì vậy hắn khá ngạc nhiên khi thấy người bạn cũ của mình đã mua cho Megumi một số đồ chơi tử tế.

Hắn đặt chúng thành một hàng dọc ngăn nắp. Hắn thích thú quan sát cách Megumi mở to mắt đầy vẻ tò mò và thắc mắc với từng món đồ hắn đặt xuống. Một con vịt đồ chơi, đoàn tàu kêu cót két, các khối gỗ nhiều màu sắc, một con chó bông, một loại đồ chơi nhảy múa và... một con dao. Thực sự buồn cười, hắn khịt mũi và đặt con búp bê ở cuối hàng.

"Đồ chơi mới, nhóc. Tốt hơn hết hãy đảm bảo rằng những thứ này tồn tại càng lâu càng tốt." Hắn nói khi đặt chiếc túi nhựa sang một bên. "Bây giờ hãy chọn một món trước khi bố giữ phần còn lại cho sau này."

Megumi nhìn hắn đầy thắc mắc và hắn thở dài. "Chọn một." Hắn ta đưa ngón tay trỏ lên.

Megumi ngay lập tức cau mày, như thể cậu bé đang suy nghĩ rất nhiều. Điều đó thậm chí còn nghe rất ngớ ngẩn trong đầu hắn. Làm sao một đứa trẻ hai tuổi có thể hiểu được ngôn ngữ của người lớn? Tuy nhiên, hắn vẫn kiên nhẫn chờ đợi khi con trai mình đang lặng lẽ nhìn chằm chằm vào dãy đồ chơi.

Toji thành thật với Chúa hoặc bất cứ thứ chết tiệt gì ở trên đó, nghĩ rằng Megumi sẽ chỉ lấy một trong những món đồ chơi như hắn đã nói với cậu.

Điều hắn ta không mong đợi là Megumi đẩy các khối gỗ và con chó bông về mỗi phía mà không chút do dự. Có một chút khó khăn với đôi bàn tay nhỏ bé và sức lực thậm chí còn nhỏ hơn của cậu bé, nhưng cậu sớm tìm được đường đi của mình. Hắn gần như mở miệng để mắng mỏ, nhưng đứa trẻ sau đó tiếp tục bò về phía hắn, khiến hắn kinh ngạc với hành động bất ngờ của cậu.

Toji tự động nín thở khi Megumi đến gần hắn hơn.

Với sự hồn nhiên của một đứa trẻ chưa bị vấy bẩn, vẫn trong sáng như vậy, không hề có cảm giác sợ hãi đối với hắn ta, cố gắng với đôi chân gấp khúc và hơi chao đảo, nhưng cậu đã đứng lên bằng hai chân của mình.

Tay hắn tự động với lấy Megumi, sợ rằng cậu sẽ ngã xuống. Megumi cười khúc khích, cậu cũng đặt đôi bàn tay nhỏ bé của mình lên người hắn để giữ thăng bằng khi cậu cố gắng bước đi ngay trên đôi chân gấp của hắn.

"Da!" Megumi cười toe toét với những chiếc răng sữa có thể đếm được của mình.

Con trai hắn có chọn hắn không?

"Bố nói đồ chơi, Megumi." Toji dập tắt ý nghĩ nực cười và quay ngược cơ thể Megumi về phía những món đồ chơi bị vứt bỏ trước mặt họ.

"Chọn một" hắn ta lặp lại mệnh lệnh của mình, nhưng con trai hắn chỉ sốt ruột vặn vẹo trước cái nắm của hắn và cố gắng quay ngược trở lại . "Da!"

"Megumi đã chọn bố?" Toji hỏi một cách không chắc chắn khi đặt con trai mình quay mặt đối mặt với hắn ta.

Con trai hắn chỉ cười khúc khích và vỗ tay vào hai bên má hắn. "Da..."

Megumi hầu như không nặng cân, hắn chỉ có thể cảm thấy đôi chân nhỏ bé đang tạo áp lực lên cặp đùi vạm vỡ của mình. Nhưng sự nặng nề trong trái tim hắn, khi Megumi vòng tay qua vai hắn với một tiếng gọi vui vẻ khác "Da", nó đủ để phá hủy hắn.

Trái ngược.

Những giọt nước bên ngoài lạnh lẽo rơi, nhưng những giọt nước đang rơi trên má hắn lại ấm áp đến lạ kì.

Thật ấm áp...

Chưa bao giờ trong đời, hắn là sự lựa chọn đầu tiên. Hoặc thậm chí là một sự lựa chọn.

Chỉ mình nàng ấy.

Và bây giờ, Megumi.

Con trai của hắn.

Lời chúc phúc của hắn.

Những gì còn sót lại của nàng, những gì mà nàng đã để lại cho hắn.

Con trai hắn đã chọn hắn

Đêm đó, khi nhìn ngực Megumi lên xuống đều đặn, Toji thề.

Hắn sẽ giữ đứa trẻ này an toàn. Sinh vật thuần khiết này dường như nắm giữ một mảnh trái tim khác của hắn mà hắn nghĩ rằng nàng đã lấy đi hoàn toàn.

Ngay cả khi nó có nghĩa là giữ Megumi tránh xa chính bản thân hắn, khỏi bị tổn thương.

Tránh xa khỏi vết nhơ của một người như hắn ta.

Ai mà biết được chuyện gì sẽ xảy ra với Megumi nếu cậu ở gần hắn.

Hắn, người không biết yêu thương, không biết cách làm một người cha tốt, một gia đình.

Hắn là hiện thân của hỗn loạn, máu và sự ác ý. Người được tạo ra để giết và kết liễu cuộc sống.

Một người nào đó có khả năng, một người có thể chăm sóc cậu, dạy cậu, nếu con trai hắn thực sự kế thừa kỹ thuật.

Hắn chỉ cần tin tưởng và giao vai trò đó cho người khác.

Sớm thôi, trong tương lai.

"Tạm biệt, con trai của bố. Bố ước con sẽ có một cuộc sống tốt đẹp hơn bố. Megumi của bố mẹ. Lời chúc phúc của bố mẹ." Toji thì thầm, để lộ khía cạnh dễ bị tổn thương nhất của mình lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng trước mặt con trai.

Người con trai sẽ không bao giờ biết đến lời cầu nguyện thầm kín của bố mình, cho đến mười tám năm sau. . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top