Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10

- Anh _ Leo chạy tới cùng tới Rey, Key, Jey

- Ủa? Mấy thằng kia, anh gọi có mình thằng Leo chứ có gọi ba đứa đâu _ Dunk chỉ tay về phía Jey, Rey, Key

- Anh thiên vị nhé. Sao anh chỉ gọi cho mình Leo mà không gọi cho chúng em, may lúc anh gọi là tụi em đang ở cùng với tên Leo à _ Rey nhăn mặt

- Chậc, được rồi. Vậy nếu ba đứa đã ham hố giữ vậy thì đây, cô bé này nhờ ba đứa chăm sóc giúp anh nhé, ok _ Dunk đẩy Lin sang phía Rey

- Aow, thứ gì đây? _ Rey nhăn mặt nhìn nhỏ Lin giờ trông không những nhếch nhác mà vì bị đánh nên còn rất bẩn nữa

- "Bốp" Thứ gì mà thứ, muốn ăn đánh hả thằng ngốc này _ Dunk cốc cho Rey một cái thằng tay

- Nhưng mà tại vì.... _ Rey nhăn nhó

- Dạ thôi anh Dunk ơi em tự về cũng được không cần phiền mấy bạn đấy đâu... _ Lin cười buồn

- Không được. Chẳng phải muốn giúp anh mày sao? Đó, đưa cô bé này đi thay đồ, khám bệnh coi có sao không, tắm rửa nữa rồi đưa em ấy về nhà. Mày mà động tay chân vào em ấy thì đừng có trách anh ác, mau làm đi, cấm cãi _ Dunk đe dọa

- Cố gắng nha Rey, tôi về nhà ngủ đây _ Jey ngáp dài

- Sướng nhá _ Leo cười

- Cố gắng nha mày _ Key vỗ vai thằng bạn

- Tụi mày nói cứ như việc của mình tao ấy. Tao giết giờ _ Rey túm cổ ba thằng bạn

- Ăn đập giờ bốn thằng kia. Anh phải vào lớp bây giờ này _ Dunk quát

- Dạ _ Bốn thằng "dạ" một tiếng dài thườn thượt
...

- Mấy cậu kia, đứng lại xem nào _ Một bà giáo mặc áo sơ mi trắng cùng với quần tây, đeo kính, tóc búi, mặt nhọn, gò má cao nhìn cũng đủ biết là thuộc loại đanh đá

- Ớ, bà nào đây? _ Dunk đần mặt, chỉ tay về phía bà giáo

- Im giùm cái coi, cô giáo đó _ Phuwin bịt mồm Dunk

- Cậu được lắm, hôm qua thì đánh nhau giờ lại bắt nạt các em lớp dưới, thêm tội vô lễ với giáo viên nữa. Để tôi xem cậu còn lộng hành được tới bao giờ... _ Bà giáo đẩy gọng kính cổ lỗ sĩ của mình lên cao

- Hở, bắt nạt học sinh trong trường, ai vậy cô? _ Dunk trố mắt nhìn bà giáo

- Thế nếu không sao các cậu vây quanh em học sinh này làm gì? Quần áo em ấy rách hết rồi kìa, đừng tưởng các cậu có bố mẹ giàu có chút mà hống hách ở trường này nhé. _ Bà giáo quát lớn, chỉ tay vào Lin

- Đấy là... _ Dunk đang định cãi lại thì bà ta cắt lời

- Không cần nói gì nữa, các cậu theo tôi lên phòng giáo viên ngay _ Bà giáo quát lớn

Tụi nó biết là giờ cãi bà cũng chả được cái gì nên đành lên phòng giáo viên còn cô bé Lin thì được Tứ Quỷ hộ tống về. Họ bước đi nhưng phía sau Dunk lại có một nụ cười man rợ, mang đầy mưu mô khiến cậu hơi rùng mình lạnh gáy.

- Đói quá, không được ăn thì chớ lại còn phải ngồi đần mặt ra đây cả buổi _ Dunk nhăn mặt, xoa xoa cái bụng rỗng đang kêu gào đình công vì đói

- Này, tại sao tụi này cũng phải lên theo là sao? _ Joong hỏi

- Ai biết _ Pond thở dài

- Bực quá, chưa bao giờ phải bước chân vào cái phòng này luôn đó. Tôi muốn ra khỏi cái chỗ này càng nhanh càng tốt, Pond gọi đi _ Phuwin tỏ ra khó chịu

- Gọi gì thế? _ Dunk hỏi

- Gọi ba, nhờ ba giải quyết dùm _ Pond cười

- Chắc tôi cũng phải gọi quá _ Fourth lôi điện thoại ra

- Thôi thôi, khỏi đi. Để đó để Dunk xử cho, hehe _ Dunk cười toe toét

- Mấy cậu muốn gọi ai hả? Đưa tất cả điện thoại đây _ Bà giáo ngồi đó nghe tụi nó thao thao bất tuyệt nãy giờ, đập bàn cái "rầm" nói

- Ô hổ..._ Dunk cảm thán

- Cô đâu có quyền làm vậy? _ Joong bắt đầu cáu

- Cô làm hơi quá rồi đó. _ Gemini nãy giờ ngồi im, bây giờ mới lên tiếng

- Sao? Tôi là cô giáo còn mấy cậu chỉ là học sinh thôi hiểu chưa? Có nghe không? Để tất cả điện thoại ra đây! _ Bà giáo nói mà cứ như hét lên

- Sợ thế?! Thôi thì để vậy... _ Dunk đặt điện thoại lên bàn

- Để thì để xem cô làm gì tụi em _ Fourth cũng đặt điện thoại lên bàn, vênh mặt lên nhìn bà giáo đầy thách thức

Rồi cả lũ mấy đứa lần lượt để điện thoại lên bàn, Dunk hỏi:

- Thưa cô, vậy cô tính làm gì tụi em đây? Kêu tụi em lên đây mà cứ ngồi đần mặt ra uống nước chè chán quá cô ơi.

- Tôi đã bảo từ nãy là mấy cậu ngồi viết bản kiểm điểm để tôi nộp cho hiệu trưởng cơ mà _ Bà giáo gõ xuống bàn

- Cô đùa tụi em hả? Bao tuổi rồi mà còn viết bản kiểm điểm? _ Joong cáu điên người

- Thưa cô, em thấy hay như thế này đi, thay vì mấy cái bàn kiểm điểm vớ vẩn này thì cô đưa tụi em lên gặp thẳng thầy hiệu trưởng có phải nhanh hơn không ạ? _ Dunk cười tươi

- Hả? Dunk cậu hâm hả? Biết hiệu trưởng trường này nổi tiếng là nghiêm khắc không hả? _ Pond nhăn mặt

- Lo gì chứ, cứ để Dunk nói chuyện với thầy xem sao

- Được! Tốt nhất lên gặp thầy để xem thầy xử các cậu như thế nào. Là mấy cậu muốn vậy nhé _ Bà giáo nở nụ cười đầy mãn nguyện

- Dunk ơi _ Pond mặt ngắn tũn

Thế là cả lũ cùng bà giáo kéo nhau lên phòng thầy hiệu trưởng. Mấy đứa bạn thì toát mồ hôi hột trong khi Dunk thì cứ cười toe toét mãi không thôi còn Joong thì chẳng có phản ứng gì cả, mặt lạnh tanh.

Cô giáo bước tới gõ cửa phòng thầy hiệu trưởng:

- Mời vào _ Một giọng nam hơi khàn khàn nhưng lạnh lùng vang lên

Cô giáo đẩy cửa bước vào, lũ tụi nó bước theo sau. Cô giáo với khuôn mặt hết sức nghiêm nghị và đầy kính trọng cúi chào thầy hiệu trưởng đang dán mắt vào cái màn hình vi tính chẳng thèm ngẩng lên ngó ngàng xem có chuyện gì.

- Chào thầy ạ! _ Cô giáo khúm núm

- Ừm, có chuyện gì không cô giáo? _ Thầy hỏi nhưng cũng chẳng ngẩng lên

- Dạ thưa thầy, tôi muốn nhờ thầy dạy bảo sáu học sinh này hộ tôi ạ. Là học sinh của trường K.W mà tụi nó cậy nhà mình có quyền lực, giàu có nên hết đánh nhau trong trường tới bắt nạt bạn bè, lại còn vô lễ với thầy cô giáo nữa ạ! _ Bà giáo nói một chàng không nghỉ

- Là ai vậy? _ Thầy hiệu trưởng bỏ cái kính xuống bàn, ngẩng lên, hướng mắt về phía tụi nó

- Thưa ba là con ạ _ Nó đứng ngay trước bàn thầy hiệu trưởng, nhoẻn miệng nở một nụ cười rõ là tươi

Khuôn mặt thầy từ lạnh lùng chuyển sang bất ngờ, ngạc nhiên rồi rạng rỡ, vui mừng khi nhìn thấy Dunk. Thầy ôm Dunk vào lòng, khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc và nói với Dunk bằng một giọng cực kì ấm áp:

- Con yêu của ba

- Ba đau con rồi _ Dunk giả vờ nhăn mặt đùa hiệu trưởng

- Ba xin lỗi, tại ba nhớ con quá đó mà. Con yêu của ba càng lớn càng đẹp _ Ông xoa đầu Dunk

- Con ba mà lại _ Dunk cười tít mắt

- Dạ, thưa thầy... _ Bà giáo chen vào

- Sao thế? _ Thầy nghiêng mặt nhìn

- Chuyện mấy em học sinh này... thầy... thầy định xử lý như thế nào ạ? _ Bà giáo chỉ vào tụi nó, giọng hơi run vì chứng kiến cảnh vừa rồi nhưng đâm lao phải theo lao nên bà cũng cố cho bằng được.

- Dunk, chuyện đó là sao? _ Ông hỏi Dunk

- Chú à! Tại tụi con, bọn đó hiểu lầm nên mới tới trường ta định đánh ba cậu ấy ạ _ Joong lên tiếng

- Ồ! Joong, cháu cũng ở đây hả? _ Thầy nhìn Joong cười hiền

- Dạ, con chào chú _ Joong lễ phép cúi chào thầy hiệu trưởng cũng là chú ruột của mình

- Được rồi, tôi đã hiểu sơ qua vấn đề rồi. Cô giáo cứ ra ngoài đi, việc còn lại cứ để tôi giải quyết, giờ tôi muốn nói chuyện với mầy đứa nhỏ này đã _ Thầy ra hiệu cho cô giáo ra ngoài

- Nhưng thưa thầy, chuyện này... _ Cô giáo ú ớ không hiểu chuyện gì đang diễn ra

- Cô giáo này, tôi thấy không nhất thiết phải nghiêm khắc quá với bọn trẻ thế đâu. _ Thầy từ tốn nói nhưng mà những lời nói lại cực kì đanh thép

- Sao... sao lại thế ạ? Thầy.... _ Giọng bà giáo run run, không nói nên mới

- Tôi đã nhắc cô rồi, đừng để ý tới hành động của bọn học sinh nhóm 1, cấp King làm gì. Gia đình chúng rất đặc biệt, nhất là sáu đứa này dù là ở cấp King cũng chẳng đủ nói hết thân phận của bọn nó đâu. _ Thầy lắc đầu, nhìn bà giáo đang ra sức biện hộ cho mình _ Chúng còn có cả một thế lực mạnh hơn gia đình mình ở phía sau cơ. Joong, Dunk, Gemini, Fourth, Pond, Phuwin từ khi sinh ra các con đã được ấn định sẽ là người thay đổi thế giới. _ Thầy nói tiếp, nhìn tụi nó bằng ánh mắt trừu mến nhưng tràn đầy niềm tin

- Dạ, vậy tôi xin lui ạ. _ Bà giáo đã biết mình động phải ổ kiến lửa nên lễ phép rút lui

- Ba có khoa trương tụi con quá không? Tụi con có làm gì được đâu à _ Dunk nhìn ba nó nói

- Hì, con trai cưng của ba, giờ con đang ở đâu vậy? Hay quá nhà ba sống đi _ Ông nhìn Dunk cười hiền, đánh trống lảng

- Thôi ba à, con đang ở ngôi nhà ngoại ô ba con xây cho rồi. Con còn ở với Leo nữa mà ba cứ yên tâm đi ạ _ Nó cười tươi

- Ừm, thế thì được. Cái thằng Leo ta kêu nó về nhà ta ở lúc con không có ở Bangkok mà nó có chịu nghe đâu, cứ lang thang bên ngoài suốt. Ta cũng kêu nó đi Mĩ với thằng con ta để học hỏi thêm mà nó nhất quyết sống chết cũng không chịu đi nốt. Nó cứ kêu là đợi con trở lại, nó đi nhỡ con trở lại mà nó không ở đấy thì con biết làm thế nào. Thật là ngang hết biết _ Ông nói thở dài cái thượt

- Kệ nó đi ba, tính Leo trước giờ vẫn thích sống tự do, có chịu nghe người nào đâu. _ Dunk cười

- Ừm, Dunk này... đây là....? _ Phuwin lên tiếng hỏi

- À! Hehe, nói chuyện với ba mà quên không giới thiệu với mọi người. Đây là 1 trong 10 người ba nuôi của tôi đó. Ba là người đỡ đầu, giúp đỡ và dạy bảo cho tôi rất nhiều khi tôi ở Bangkok _ Dunk nói mà cười cực kì hạnh phúc luôn

- Dạ, tụi con chào thầy ạ _ Mấy đứa cúi chào thầy lễ phép

Ông nhìn sáu đứa trẻ ông nở nụ cười hiền từ:

- Được rồi, các con không cần phải câu nệ lễ phép quá vậy đâu. Gemini, Fourth, Pond, Phuwin ...ta mong các con hãy giúp đỡ Joong và Dunk nhé, hai đứa nó quậy lắm đấy

- Dạ, tụi con biết ạ _ Gemini cười

- Thôi ba làm việc đi nha, tụi con ra ngoài đây, không làm phiền ba nữa _ Dunk chào thầy

- Ừ, rảnh thì dẫn các bạn qua nhà ba chơi luôn nha _ Ông cười

- Dạ, con chào ba

- Con chào chú

- Tụi con chào thầy ạ

Sáu đứa chúng nó kéo nhau ra khỏi phòng hiệu trưởng mặt cười toe toét chứ chẳng hề méo xệch như những đứa khác. Dunk vươn vai, hít một hơi thật dài đầy thoải mái kéo cả lũ xuống căng-tin măm măm một bữa no nê

Còn thầy, tuy cả lũ đã đi từ lâu, dù cánh cửa phòng hiệu trưởng đã đóng nhưng thầy vẫn cứ nhìn về hướng đó mãi; nơi sáu đứa nhóc đã được ấn định sẽ là những người thay đổi cái chiến trường khắc nghiệt để thế giới có thể được sống yên bình hơn một chút. Thầy đan hai tay vào nhau, ánh mắt xa xăm, thầy khẽ nói:

- Joong, Dunk ...thằng nhóc đó có bước qua được khỏi cánh cửa đó không là nhờ cả vào hai con đó.
________

- Nhìn mặt bà giáo méo xệch khi không làm gì được bọn mình mà buồn cười quá, tôi phải nhịn để không phá lên cười đó _ Fourth cười toe toét

- Ai kêu đụng vào tôi làm chi _ Sandy đắc ý

- Nhưng mà tụi này cũng bất ngờ thật đấy. Không ngờ hiệu trưởng là ba nuôi của Dunk và lại còn là chú của Joong nữa chứ
_ Gemini cười

- Thế nên tôi mới bảo mọi người đừng có lo mà _ Dunk cười

- Haizzz, không dưng lại vướng vào cái vụ này, thôi về đi, nản quá _ Phuwin thở dài

- Aow! Thế còn học? _ Pond hỏi

- Học hành gì nữa, sắp tan rồi còn đâu. Vào lớp giờ chẳng bõ, về thôi _ Phuwin bước đi

- Phải đó! Mấy người về trước đi, tôi xuống căng-tin xem có cái gì bỏ bụng đã, đói quá _ Dunk xoa xoa cái bụng rỗng đang biểu tình vì đói

- Tôi đi với _ Fourth lon ton theo Dunk

- Ok, vậy tôi với Fourth đi ăn, mấy người về trước đi nhé, bye _ Dunk và Fourth chào tạm biệt

- Nè, ăn xong nhớ đưa Fourth về nhà tử tế đó, rõ chưa? _ Phuwin nói theo

- Rồi, tuân lệnh thưa sếp _ Dunk cười toe toét

Tụi nó đi về hai hướng khác nhau

- Pond, cô bé Lin hôm nay Dunk cứu ấy, tôi thấy quen quá, có nhớ đó là ai không? _ Phuwin hỏi

- Không, chắc là gặp ở trường rồi. Cô bé đó cùng trường mình mà _ Pond lắc đầu

- Không phải, tôi thấy khuôn mặt đó ở đâu ấy, lâu rồi nhưng tuyệt đối không phải ở trường mình _ Phuwin quả quyết

- Tiểu thiếu gia, cậu có lo lắng quá không vậy? _ Pond đưa tay kéo cái cặp sách nặng trịch cầm hộ Phuwin

- Kệ tôi, đừng có gọi tiểu thiếu gia này nọ chứ, nghe khó chịu quá _ Phuwin nhăn mặt

- Rồi rồi đừng cáu _ Pond cười toe toét

- Cứ thử điều tra về lí lịch của cô bé tên Xia Lin này đi, nhanh nhé _ Phuwin nói

- Tuân lệnh _ Pond cười, tay để trên chán đứng nghiêm như kiểu trong quân đội

- Nè, hai người đi lẹ lên qua phòng nghỉ đi, còn đứng đó nói chuyện gì vậy? _ Joong gọi với lại

- Rồi đây _ Pond kéo Phuwin bước tới
_______

- Ăn no rồi, hạnh phúc ghê _ Dunk xoa xoa cái bụng tròn xoe của mình cười hạnh phúc

- Đúng là ỉn mà... bồ ăn lắm tới mức mấy người phục vụ cùng cả lũ sinh viên ở căng-tin cứ nhìn bồ chằm chằm. Thật không thể ngờ được rằng Dunk Natachai nổi tiếng, body xịn mà lại ăn như con heo thế. _ Fourth vừa nói vừa lắc đầu bó tay với thằng bạn

- Haha, ai bắt họ nhìn đâu, mà tôi cũng có bảo là tôi ăn ít bao giờ đâu. Bồ chưa nghe câu: "Có thực mới vực được đạo à?" _ Dunk cười toe toét

- Ăn như heo vậy còn đâu mà thực với chả đạo nữa _ Fourth trề môi

- Vậy đã nhằm nhò gì, đấy mới chỉ là bữa ăn lót dạ của tôi thôi đó. _ Dunk nói đầy tự hào

- Bồ ăn lắm vậy mà không sợ mập sao? _ Fourth cũng nản luôn

- Không biết à? Dunk Natachai này từ bé sinh ra đã được trời phú cho cái sở trường ăn hoài không béo rồi. _ Dunk chỉ vào mình nói với vẻ cực kỳ tự tin

Dunk với Fourth đang nói chuyện vui vẻ thì bất chợt ở đâu ra một lũ tầm gần 20 tên mặc đồ đen kịt từ đầu đến chân, che luôn cả mặt mũi chạy ra tấn công cả hai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top