Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4

"Tại sao em lại tự nguyện tham gia chương trình nghiên cứu này?"

Người đàn ông nhìn cô bé con trước mặt đang cúi đầu, đôi bàn tay đặt ngay ngắn trên đùi. Từ góc độ này, ông ta chỉ nhìn thấy được vầng trán rộng của em cùng chóp mũi hơi ửng đỏ.

"Có phải vì em đã từng học qua hoặc từng nghe nói về bộ môn này?"

"Không ạ."

"Vậy thì vì em thích nó hoặc cảm thấy hứng thú?"

"Không ạ."

Cô bé mạch lạc trả lời, khuôn mặt nhỏ lúc này đã ngẩng lên, đôi mắt linh hoạt dưới cặp kính cận đảo quanh. Ông ta hỏi thêm vài câu, em vẫn chỉ đáp hai chữ rất ngắn gọn, đều đặn như được lập trình.

"Cuối cùng thì vì sao?"

"Đây là nơi nhận được tiền trợ cấp nhiều nhất?"

"Phải." Nghĩ một chút, ông ta hỏi thêm. "Có phải em gặp khó khăn gì không? Thầy và mọi người có thể giúp..."

Em cắt ngang.

"Kiếm thật nhiều tiền. Em muốn tự tìm người."

Ông ta không bao giờ quên cảm giác khi bị một cô nhóc mười bốn tuổi chiếu tướng vào giây phút đó. Ánh mắt kiên nghị nhìn thẳng nhưng ông ta lại cảm thấy sự sợ hãi bị em che giấu, tựa như một thành trì vững chắc được đắp bởi bàn tay run rẩy non nớt.

4.

Tây Phụng cảm thấy khoảng thời gian này Đăng Anh lơ đễnh hơn bình thường, hay ngồi ngẩn người, suy nghĩ miên man rồi bất chợt bật ra câu nói nào đó khó hiểu. Với cô, Đăng Anh là con người của quá khứ, luôn hoài niệm, luôn khát vọng những hạnh phúc đã qua. Kỉ niệm, ai cũng có, nhưng bản thân Phụng cho rằng nó cũng chỉ là những lưu trữ. Quá khứ dù sao cũng là chết. Hiện tại mới là sống. Hai người họ từng tranh luận nhiều lần về vấn đề này. Cô luôn thắng, bởi hùng biện là thế mạnh của cô. Hơn nữa, lý luận của cô logic và thực tế hơn sự mơ mộng của Đăng Anh rất nhiều. Cả hai đều ngầm hiểm điều đó. Chỉ có điều, cô chấp nhận sự thật này, còn Đăng Anh trốn tránh.

"Quá khứ là vật chết, nhưng nó là khởi nguồn cho hiện tại, tức vật sống. Con người không thực sự sống mà không biết quá khứ của mình là gì."

Đăng Anh đã từng mạnh mẽ lên tiếng như vậy. Thế mà lúc này chính cô đang phải sống với một kí ức không trọn vẹn. Phụng nhìn Đăng Anh đang thu mình trong ghế nệm, không biết hồn đã dạt đến nơi nào.

– Trà của chị này. – Cô đặt vào trong lòng bàn tay Đăng Anh một tách trà ấm, hương nhạt thoảng qua. – Em còn làm cả chút điểm tâm.

Cái đĩa sứ trắng đặt trên bàn uống nước cách xa vị trí đang ngồi khiến Đăng Anh trừng mắt nhìn Tây Phụng.

– Em cố ý. Làm cho chị sao đặt xa vậy chứ! – Cô lười nhác cựa mình, ngồi thằng dậy.

– Đâu nói là làm cho chị. – Đôi môi đỏ cong lên cười giễu cợt.

– Ai, không nói với cô nữa. Tôi biết là cô thích chọc tức tôi rồi. – Đăng Anh nhăn nhó đứng dậy khỏi ghế, tìm một vị trí thoải mái khác gần đĩa điểm tâm hơn. – Nếu không phải tôi cãi không lại cô, nấu ăn không lại cô,... – Cô vừa lầm bầm vừa hừ mấy tiếng mới thỏa lòng nếm thử một miếng bánh ngọt.

Tây Phụng thấy vẻ mặt trẻ con kia chỉ có thể bật cười. Ai mới là chị, ai mới là em? Rõ ràng là họ xác định mối quan hệ này nhầm rồi. Cô còn đang tự cười với nhận định của mình thì Đăng Anh thình lình hỏi.

– Phần kí ức mất đi đối với chị rất quan trọng phải không?

– Sao tự nhiên lại hỏi vậy?

– Lúc đầu cũng không quá để ý đâu. Em cũng biết tính chị vốn không thích những chuyện nặng nề. Nếu có thể cứ vui vẻ mà sống là tốt nhất. Trí nhớ lúc cần quay trở lại sẽ quay trở lại thôi, cũng không nên lo lắng quá nhiều về nó. Nhưng mà...

Đăng Anh chậm rãi nói ra những khúc mắc trong lòng. Kể từ lúc cái tên của Tiến sĩ Clown lần nữa xuất hiện, cô bắt đầu nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề. Khi ngẫm lại, có rất nhiều chuyện xảy ra vào khoảng thời gian đó mập mờ. Các đoạn kí ức liền mạch nhưng không ăn nhập với nhau. Càng cố suy nghĩ chỉ càng vướng trong mớ bòng bong đó. Cô giải thích cảm nhận của mình với Tây Phụng, rồi căng thẳng chờ lời khuyên.

– Quá mơ hồ, em cũng không biết phải nói sao. Hơn nữa, tiến sĩ Clown gì đó em cũng chưa từng nghe chị nhắc qua, không biết đầu đuôi thì chưa thể đưa ra lời khuyên gì.

Nghe tới đây Đăng Anh mới giật mình nhớ ra. Trong số bọn họ, Phụng là người ra nhập vào nhóm muộn nhất, trong khi cô và ba người còn lại đều dính dáng tới dự án năm đó. Vậy mà cô lại quên mất, cứ mặc định cho rằng Phụng cũng nằm trong vòng tròn đó.

– Chị chưa kể thật sao? – Đăng Anh không quá tin tưởng trí nhớ của mình. – Nhưng mà lúc này cũng không biết phải kể cái đống lộn xộn này thế nào.

– Vậy em hỏi Sa sau. Chí ít, có một điều chị có thể nói cho em. Vì sao hồi đấy chị lại vướng vào cái nhóm nghiên cứu đó?

"Hồi đó..." Không hỏi đến thì không sao, nhưng nhắc tới rồi mới giật mình. Nét mặt ngưng trọng. Lòng hốt hoảng. Đăng Anh hoang mang nhìn về phía Tây Phụng.

– Chị... không biết.

Trong khi hai cô gái còn đang rối rắm chuyện của năm xưa, Đông Sa và Khôi Phong lại đang dành hết tâm trí cho vụ án trước mắt. Vụ án này không hóc búa, điểm đau đầu chính là nó quá đơn giản, đơn giản tới mức tính nghiêm trọng của vấn đề bị xem nhẹ. Giống như đứa trẻ ăn vụng nhận tội, nhưng đây là giết người. Phát hiện của Đăng Anh là bước đột phá mới trong quá trình điều tra. Hai bản báo cáo đầu tiên được gửi về bao gồm lịch trình và những người gặp mặt Thư Linh thời gian gần đây ở chỗ ở và nơi làm việc. Ban đầu, đọc riêng từng bản thì không thấy có gì bất thường, chỉ nhận ra cô ta là người rất có kế hoạch, thời gian đi lại và làm việc luôn chính xác, ít khi có sự thay đổi. Tuy nhiên, khi viết thông tin dưới dạng chuỗi mốc thời gian rồi song song xem xét hai bản báo cáo với nhau thì phát hiện một số điểm nghi vấn. Cùng một khoảng thời gian, ở cả hai vị trí đều có người khẳng định nhìn thấy Thư Linh. Nghi vấn này khiến họ yêu cầu thêm bản báo cáo về thời gian và tần suất xuất hiện của cô ta ở những khu vực khác mà cô ta thường tới vào ngày nghỉ. So sánh với các bản báo cáo mới được chuyển tới, sự nghi ngờ của họ càng lớn. Vì muốn chắc chắn suy đoán của họ là chính xác, Đông Sa đã chạy một vòng quanh đảo đi lấy băng thu hình tại những nơi có lắp đặt camera về kiểm chứng. Lúc này, tới lượt cậu và Khôi Phong ngồi xem lại các đoạn video thu thập được.

– Có Bắc Trí ở đây thì tốt rồi. Phần mềm của anh ấy có thể nhận dạng khuôn mặt từ đống video này. Chúng ta cũng không cần phải ngồi xem tỉ mỉ đến vậy. Thật mất thời gian. – Đông Sa chau mày, ngón cái và ngón trỏ day nhẹ mi tâm làm cái kính cận bị trễ xuống.

Hành động này làm Khôi Phong có chút ngẩn người.

– Sao vậy? – Đông Sa phát hiện ra ánh mắt kì lạ của anh.

– Không có gì. Cậu và Đăng Anh... có vài thói quen giống nhau.

Anh nhàn nhạt nói, chất giọng basso đáng lí phải trầm ấm, nay chỉ nghe ra sự lạnh lùng.

– Hai người cũng kì lạ thật. Chị ấy nói tôi ngày càng giống anh, mà anh cũng nói điều tương tự. Không bằng nói cả hai giống nhau đi, còn thông qua tôi làm gì. – Đông Sa cười lớn. Cậu ít khi cười thành tiếng như vậy nên cùng bị giật mình bởi chính hành động này. Cậu đang cười sao.

Khôi Phong im lặng, một lúc sau mới mở miệng nói sang chuyện khác.

– Cậu nói Bắc Trí có phần mềm nhận dạng khuôn mặt?

– Phải, tốt hơn đồ của cảnh sát nhiều. Là nhận dạng theo cấu tạo khung xương giả định được thiết lập theo ảnh gốc, từ đó truy tìm những khuôn mặt có cùng kết cấu như vậy. Với cách này, mục tiêu có hóa trang cũng có thể tìm ra. Chỉ là bây giờ anh ấy đang đi làm nhiệm vụ, tạm thời không liên lạc được. Nếu không chúng ta cũng không phải khổ thế này. – Cậu không nén tiếng thở dài. – Cô ta cũng xuất hiện ở quá nhiều địa điểm rồi.

Theo như thống kê Tây Phụng làm thì Thư Linh có mặt ở gần hết những địa điểm quan trọng trên đảo. Gần như ở vị trí nào cũng có một hai người có ấn tượng đặc biệt sâu với cô ta nên khi dò hỏi rất dễ tra ra kết quả.

– Là cô ta cố tình.

– Ý anh là gì? – Đông Sa ngồi thẳng dậy.

– Giả sử là một người bình thường, theo hướng điều tra này chúng ta sẽ không thu được kết quả. Đi đâu cũng để lại nhiều dấu vết như vậy, giống như đã chuẩn bị sẵn đường lui cho mình. Thư Linh biết chúng ta sẽ truy ngược dấu vết của cô ta. Một khi tra ra sẽ càng chứng minh cho khả năng xuất hiện cùng một lúc ở hai nơi. Cô ta đã vạch ra một kế hoạch rõ ràng, cũng đã điều tra trước về chúng ta.

– Nói như vậy, là chúng ta tự làm khó mình rồi? – Cậu miệng hỏi mà lòng đã khẳng định, nhìn đống đĩa xếp chồng trên mặt bàn lại càng thấy nản lòng. – Tôi ra ngoài hít thở chút.

Khôi Phong cũng không có ý kiến gì, chỉ khẽ gật đầu, hai mắt vẫn chăm chú nhìn vào màn hình. Vẫn có vài điểm khiến anh phải suy nghĩ. Cũng không biết đã qua bao lâu, Đông Sa có quay trở lại không, quay trở lại vào lúc nào, anh đều không rõ. Tới khi cảm thấy phần đệm sa lông có chút biến dạng Phong mới giật mình quay qua. Đăng Anh đã lặng lẽ ngồi xuống đầu bên kia của chiếc ghế dài.

– Anh làm gì tới mất hồn như vậy? Không phải giác quan của anh sắc bén lắm sao, tôi vào lúc nào cũng không biết? Sao lại chả có chút đề phòng nào thế?

– Với em không cần đề phòng.

– Câu trả lời gượng ép quá rồi. Vậy mà cũng nói ra được. Anh bị đập đầu vào đâu mà lại có suy nghĩ quá không bình thường như vậy? Chẳng giống anh chút nào.

– Bình thường anh thế nào?

– Bình thường anh sẽ không có bộ dạng ngẩn ngơ đó, chắc chắn tinh thần cảnh giác luôn cao. Dù sao, dù có thân thiết mấy anh cũng đâu có đặt toàn bộ niềm tin vào họ. Lúc nào cũng đề phòng, cảnh giác, đề phòng...

– Em biết rõ vậy?

– Đương nhiên, tôi phải biết... – Nói tới đây Đăng Anh mới ngớ ra. Tại sao cô lại biết rõ về người này như vậy? Cô quen anh ta mới có mấy ngày, cũng không trò chuyện nhiều. Nhưng mà chuyện này không quan trọng bằng việc anh ta vừa chuyển chủ đề thành công, cô lại còn bị dắt mũi. Nghĩ đến mà tức. Mặt cô đỏ bừng. – Không nói với anh nữa. Quay về chủ đề chính. Vừa nãy anh đang nghĩ gì mà chăm chú thế?

Thấy cô nổi giận, anh cũng không muốn đùa thêm để cô phát hỏa nên nghiêm túc trở lại, nói ra băn khoăn của mình.

– Chỉ là hai hình ảnh này, – Anh chỉ vào hai đoạn băng đang ngừng chạy. – có điểm không hợp lí nhưng chưa nhìn ra được là điểm nào.

Theo hướng chỉ của Khôi Phong, Đăng Anh cũng nhìn theo. Trên cả hai màn hình là một khuôn mặt cô rất quen thuộc. Thật sự y hệt khuôn mặt cô, từ lông mày rậm tới nốt ruồi nhỏ nơi thái dương. Điểm khác duy nhất có lẽ là mái tóc dài. Bình thường Đăng Anh luôn để tóc ngắn, chỉ có khoảng thời gian này vì mới từ bệnh viện ra, chưa có kịp cắt tóc. Nhìn lại thì cô với hai hình ảnh kia là như đúc khuôn.

Cũng chỉ là "như".

Đăng Anh đột ngột nhảy dựng lên, chồm về phía màn hình, hết nhìn cái bên phải lại nhìn cái bên trái, rồi hứng khởi quay lại giải thích với Khôi Phong, cử chỉ vui mừng như đứa trẻ giải được câu đố khó.

– Ở đây, anh nhìn thấy không. – Cô chỉ vào phía hình bên trái, nơi mái tóc được buộc cao, để lộ ra vành tai nhỏ. – Và điểm này. – Cô gái ở bên phải, vành tai khi ẩn khi hiện dưới mái tóc xõa dài.

– Nhìn xem những hình khác thế nào.

Không bỏ lỡ một giây, họ vùi đầu vào tìm kiếm. Khi Đông Sa và Tây Phụng cùng quay lại phòng thì thấy Đăng Anh và Phong bận rộn vừa nhìn màn hình, vừa ghi ghi chép chép gì đó. Biết được có tiến triển mới, cả hai vui mừng cùng nhập cuộc. Bọn họ tra tìm, thảo luận tới xế chiều vẫn chưa xong. Mấu chốt của vấn đề đã được tra ra rõ ràng, chỉ cần Thư Linh chịu thừa nhận là có thể khép lại vụ án. Đương nhiên, có thể khiến cô ta mở miệng không đơn giản như vậy. Họ cần lập một kế hoạch tỉ mỉ. Đăng Anh rất hào hứng xung phong ra trận. Dù sao cũng đã lâu rồi cô chưa đi làm nhiệm vụ, có chút ngứa ngáy chân tay. Nghe cô nói muốn làm mồi nhử thì Khôi Phong lập tức phản đối, gạt ý kiến của cô ra một bên. Tính cách Đăng Anh vốn không thích tranh chấp, nhưng từ khi gặp anh thì luôn đối đầu. Lúc này, hiếu thắng không muốn chịu thua, liền một lời tranh luận với anh.

– Em nói này, hai người tranh luận không thấy mệt sao? – Ngồi một bên coi kịch vui với Đông Sa, Tây Phụng lên tiếng. Nếu không phải vì thấy sắc trời đã tối, cô cũng không ngại xem thêm một lúc. – Chị nói hoài mà không thấy đói sao?

Vừa nhắc tới, Đăng Anh liền thấy đói, lập tức ngừng cuộc tranh luận mà bày ra bản mặt làm nũng, cười ngọt ngào với Phụng.

– Không cãi nữa, ăn tối trước. Hôm nay có món gì vậy?

– Chị thích món gì? Vào bếp chuẩn bị với em. – Tây Phụng đứng dậy kéo Đăng Anh ra ngoài, đi tới cửa thì quay lại nhìn Đông Sa cười.

Căn phòng một lần nữa chỉ còn hai người đàn ông. Không ai nói gì. Họ đang lặng lẽ quan sát người còn lại, thầm phán đoán suy nghĩ và ý định của đối phương. Khôi Phong đang một mực bảo vệ cho sự an toàn của Đăng Anh. Đông Sa hiểu. Bản thân cậu cũng không bao giờ muốn đẩy cô ra tiền tuyến. Nhưng đôi khi, còn có những việc còn quan trọng hơn cần phải nghĩ tới. Hơn mười năm cậu luôn ở sát bên cô, cùng cô từng bước trưởng thành. Còn anh, dù giữ vị trí thế nào trong lòng Đăng Anh, cũng đã chỉ là người của quá khứ, nay đột ngột xuất hiện ở hiện tại. Khoảng thời gian chơi vơi ở giữa, người ở cạnh cô không phải anh.

– Tôi biết anh muốn nói gì. – Đông Sa lên tiếng trước. – Nhưng tôi muốn anh suy nghĩ lại. Đã bao nhiêu năm anh rời xa Đăng Anh rồi nhỉ? Xa như vậy, lâu như vậy, anh biết chị ấy đã trải qua những gì không? Tôi không phủ nhận, với chúng ta chị ấy luôn cần được bảo vệ, nhưng mà Đăng Anh cũng đã không còn là Đăng Anh vô dụng của quá khứ nữa. Chính anh cũng đã thấy thế lực của chị ấy ở trên đảo này. Cũng chính mắt anh thấy chị ấy thi hành nhiệm vụ, đả thương đối thủ trên chiến trường, sống sót trở về. Chị ấy đã mạnh mẽ hơn rất nhiều rồi. Không còn bị nhốt trong lồng kính nữa. Giờ, chị ấy có niềm tự hào vào năng lực của mình. Thế nên, sự lo lắng quan tâm của anh, hãy cứ giữ lại, nhưng cũng mong anh tôn trọng ý kiến và tin tưởng vào khả năng của chị ấy. Đăng Anh của anh đã chết trong kí ức từ mười năm trước. Đăng Anh của tôi ngày hôm nay, còn sống.

Lời bình thản càng nói càng gay gắt. Cậu thiếu chút nữa đã mất khống chế. Cảm xúc cứ từng đợt đánh sập bức tường lí trí. Cậu kìm nén, hít một hơi thần dài rồi mới nói nốt.

– Đừng giết chết chị ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top