Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

23. KHỔ NHỤC KẾ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yizhuo mở tung chiếc cửa chạy vào nhà, cũng may mọi thứ vẫn ở ngay đó không hề thay đổi chút nào. Jimin đang nấu cháo dưới bếp nghe tiếng đập cửa còn tưởng cảnh sát nhân dân vào đây truy nã tội phạm, nhìn lại chỉ thấy mỗi mình Yizhuo  phì phò thở hơi nhẹ nhỏm.

Dù biết là Minjeong sai nhưng Jimin cũng không nhịn được đứa nhỏ này làm cho người bạn thân nhau bảy năm trời của mình đau khổ liền có chút ý bất mãn nói với Yizhuo.

_ Chịu về nhà rồi sao? Nhóc con em nhìn em xem, hại Kim đại nhân của em bị bệnh nằm như vua pharaon trong lặng mộ kìa,  thê thảm..vô cùng thê thảm, còn báo hại hôm nay tôi không thể đến bệnh viện... Sẽ bị trừ lương đó tiểu tổ tông a...

Yizhuo vừa nghe Minjeong bị bệnh tâm tình đã xấu nay còn xấu hơn liền chạy vào trong phòng xem xét tình hình.

Minjeong quả nhiên thật sự có bệnh, gương mặt tái nhợt, đến đôi môi đỏ mộng kiêu xa hằng ngày bây giờ cũng cực kì tiều tụy đáng thương Yizhuo rưng rưng lại muốn khóc lần nữa, chậm chạp đi đến bên giường kéo chăn nằm vào trong lòng Minjeong ngoan ngoãn không giận nữa.

Có lẽ từ sau lần trước ở bệnh viện phục hồi tuổi mười lăm thì kí ức của Yizhuo chỉ gói gọn một cái tên Kim Minjeong, chính vì thế mới sinh ra lo sợ, sinh ra đề phòng, sinh ra cảnh giác, nhưng chung quy lại vẫn là sợ Minjeong bỏ rơi mình, phải nói mọi thứ của Ning Yizhuo chỉ phụ thuộc vào Kim Minjeong mà sống.

Minjeong cảm giác được hơi ấm quen thuộc của Yizhuo nhưng hai mắt cứ khép chặt cả người nặng trĩu, thật muốn dang tay ôm Yizhuo vào lòng lại chỉ có thể lực bất tồng tâm.

Yizhuo thấy Minjeong cứ liên tục nhíu mày liền ngẫn đầu dậy hôn lên đôi mày kia khiến chúng giảng ra. Yizhuo ngoan ngoãn xoa xoa gương mặt nóng hổi của Minjeong, nước mắt có giọt còn không thương tiếc chảy xuống mặt Minjeong.

_ Minjeong ngoan ngoãn hết bệnh đi, Yizhuo sẽ không giận chị nữa.

Một lúc sau cháo nóng nấu xong Jimin liền mang ngay vào phòng cho Minjeong, lúc mở cửa ra lại thấy thêm một con sâu nữa nằm trong lòng Minjeong.

Người ta nói bác sĩ quả thật không thể ăn chay nha. Jimin đi đến đầu giường đặt tô cháu xuống sau đó tung cái chăn ra nhìn Yizhuo đang phì phò thổi vào cổ Minjeong gây sự.

_ Ning Yizhuo, bệnh này có thể lây đó, em nằm ở đây làm gì? Tôi không muốn ăn ở không đi làm bác sĩ riêng cho gia đình em đâu, tôi còn cần phải kím tiền lo cho tương lai gia đình với một anh lực điền cùng hai đứa con của tôi nữa đó.

Không chỉ riêng Yizhuo bị Jimin làm phiền mà đến Minjeong cũng bị dọa cho mở mắt ngước nhìn.

Jimin bó tay đi lấy nhiệt kế lần nữa đo lại lượng nhiệt trên cơ thể Minjeong, cái này đúng là tức sôi máu. Nhịn không được Jimin lại cất cái lương tâm hành y của mình ra mắng người tiếp:

_ Ning Yizhuo ơi là Ning Yizhuo, lúc nãy tôi đo Kim tổng đại nhân đây cũng chỉ có ba mươi tám độ tám, em vào trong đây nằm chưa được mười phút đã lên ba mươi chính độ rưỡi, nếu tôi không đi vào có phải Minjeong đã lên đến bốn mươi độ sau đó mua luôn cái quan tài bỏ vào trong rồi không?

Minjeong cảnh cáo trợn mắt nhìn Jimin, lại muốn dọa cho đứa nhỏ nhà mình sợ. Mà Yizhuo nghe như vậy quả thật rất sợ lập tức từ trên người Minjeong chạy ra trước cửa phòng đứng. Thân nhiệt của Yizhuo thường ngày rất nóng lại nằm cạnh người bệnh chỉ có lây qua chứ không có hút về.

Jimin nhúng vai thản nhiên bưng tô cháo đến trước mặt Minjeong, nói với giọng tiểu nhân phục tùng chủ tử.

_ Kim đại nhân, mời ăn cháo sau đó ngoan ngoãn uống thuốc để tiểu nhân đây còn trở về bệnh viện nữa.

Minjeong hơi gắng gượng người ngồi dậy dựa vào thành giường nhìn muỗng cháo đang được Jimin đưa ra trước mặt sau đó lại nhìn về phía Yizhuo đang ở nơi cánh cửa nhìn mình.

Jimin nhìn lại Yizhuo, chỉ cần liếc mắt một cái liền biết Kim tổng có ý đồ gì, chỉ là tiểu nhân đây không rảnh xem hai người này đóng phim phu thê tương phùng, bản thân còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy giọng nói lanh lãnh từ Minjeong phát ra:

_ Cẩu nô tài, ngươi có thể lui ra ngoài, cháo cứ để lại đây, bản đại nhân tự có thê thiếp hầu hạ.

Jimin phát hỏa nhìn Minjeong.

_ Cái gì mà ' cẩu nô tài ' , mình là tuổi chuột chứ không phải tuổi chó... Biết vậy không thèm nấu cháo cho cậu để mặt cậu chết cho rồi

Yizhuo ở phía sau rõ ràng cười khúc khích nhưng vẫn giả bộ ngây ngơ coi như chưa nghe thấy gì. Minjeong thấy Yizhuo vui vẻ trong lòng càng thêm nhẹ nhỏm.

_ Được được, cậu tuổi chuột ... Vậy tiểu hamster bây giờ cậu có thể lui xuống rồi.

Jimin càng nghe càng chán ghét Minjeong, nếu không phải người này đang bệnh chắc chắn mình sẽ dần cho một trận. Hôm qua còn như ai ăn hết cả gia tài mới đó đã như bông hoa phơi phới giữa ngày hè nắng gắt.

Jimin đi rồi Yizhuo liền tiếng lại đút cháo cho Minjeong, cả hai tuy là không nói lời nào nhưng Minjeong vẫn vui vẻ ngoan ngoãn ăn hết số cháo Yizhuo đút. Tự nhiên cảm thấy giống như mình và Yizhuo đang đổi vị trí cho nhau, đáng ra người làm mặt lạnh phải là Minjeong mới đúng a.

Ăn cháo xong công đoạn cuối cùng chính là uống thuốc. Đến lúc này Minjeong lại tính bài ra khổ nhục kế để Yizhuo thương xót cho mình, chưa đầy ba giây Minjeong đã bắt đầu trưng ra bộ dạng mà trước nay Yizhuo chưa từng nhìn thấy.

_ Hừm!!! Lão công, Minjeong hổng muốn uống thuốc đâu, thuốc đắng lắm ~~~

Yizhuo tự nhiên nghe Minjeong nói với mình cái giọng đó lập tức nổi da gà, cái này còn nhảo hơn bột làm bánh nửa, đáng tiếc Yizhuo đâu phải là loại người dễ dãi.

_ Bình thường không phải chị vẫn hay uống thuốc sao, bây giờ còn làm mặt quỷ chê bai.

_ Cái gì mà mặt quỷ, mặt người ta dễ thương như vầy nè, nhìn một cái là muốn hun ~~ lão công a ~~ lão công, phải là thuốc do chính miệng em đút cho nó mới không có đắng.

_ Đúng rồi, sao mà đắng được nửa, thuốc ở trong miệng người ta chất đắng đã tan hết đi qua miệng của chị tức nhiên là không còn đắng rồi.

Cái giọng cộc lốc đó hình như là của mình mà -_-"".

_ Lão công~~~ Minjeong biết sai rồi sau này sẽ không hư nữa mà. Lão công đút người ta uống thuốc đi. Nha~~~~

Chảy một thau nước !'''

Yizhuo bất lực nhìn Kim bệnh hoạn trước mặt sau đó cũng cho mấy viên thuốc vào miệng rồi y lời Minjeong thực hành.

Thuốc đúng là đắng không thể tưởng tượng , đã vậy gặp ngay Kim đáng ghét, thuốc đưa tới miệng rồi cũng không nhã cái lưỡi người ta ra, cứ ở đó dây dưa một hồi thành cưỡng đoạt hơi thở trẻ nhỏ.

Yizhuo vừa tách được Minjeong liền chạy đi uống mấy ngụm nước thanh lọc cái lưỡi, mình không bệnh mà nếm qua cái thuốc kia cũng thật là muốn phát bệnh !!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top