Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 5: Kỳ mẫn cảm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.
.
.

Tôi không dám động đậy, nhắm chặt hai mắt chờ đợi sự phán quyết.

Hơi thở nóng ấm của Winny không ngừng phả vào gáy, tôi cảm nhận rõ ràng sức lực cả người mình đang dần bị rút sạch, đầu tiên là từ hai tay, sau đó là phần lưng, cuối cùng đầu óc cũng bắt đầu trống rỗng, tôi cố dùng chút ý thức cuối cùng để chống đỡ cơ thể như cái vỏ rỗng của mình.

Tôi không nhớ đã giữ tư thế này bao lâu, có lẽ chỉ là vài giây, nhưng với tôi giống như đã trải qua cả một đêm dài trong im lặng.

Winny là người đầu tiên phản ứng lại, vội vàng nhảy xuống giường. Tôi lấy lại tỉnh táo, chút sức lực cuối cùng cũng theo hương hoa trong không khí bay sạch.

Tôi dùng hai tay chống người mình để tránh ngã, quay lưng về phía Winny thở dốc, tiếp đó vội quay đầu nhìn anh.

Winny đang ngồi trên sàn nhà, thấy tôi quay đầu thì vội vàng kéo chăn qua người, cả mặt và cổ anh đều ửng hồng lên dưới ánh đèn vàng ấm.

"Cũng... cũng không còn sớm nữa rồi, không còn gì để nói thì đi ngủ sớm thôi, ngủ ngon nhé."

Không đợi tôi trả lời, Winny đã nằm xuống, quay lưng về phía tôi.

Tôi im lặng nhìn bóng lưng anh, nhỏ giọng nói "Chúc ngủ ngon", không biết anh có nghe được không nữa.

Vừa rồi rõ ràng anh... rất muốn nói chuyện cùng tôi, khi nhắc tới pheromone của tôi còn đầy hứng thú nữa.

Có phải tôi lại nói sai gì rồi không?

Tôi buồn bã suy nghĩ một hồi lâu, Winny chỉ nói pheromone của tôi tựa sương sớm trên cánh hoa, cũng không nói thích hay không, nhưng tôi vẫn nghĩ anh không ghét bỏ vị nước sôi như sáp trắng này đâu.

Có khi nào... anh cũng không ghét bỏ tôi?

Thôi, không suy nghĩ linh tinh nữa, nhanh ngủ thôi.

.

Tại sao đêm nay tôi thấy rất bình yên nhưng vẫn mất ngủ nhỉ?

Tôi sợ sẽ quấy rầy Winny, đến quay người cũng không dám, chỉ đành ngước mắt lên đếm hạt châu nhỏ ở đèn thủy tinh trên trần nhà.

"Satang, cậu ngủ chưa?"

Khi tôi đang đếm tới hạt châu thứ 56 thì Winny đột nhiên lên tiếng, dù giọng anh rất nhỏ nhưng vì bất thình lình xuất hiện nên vẫn dọa tôi giật mình.

Tôi cứ tưởng anh đã ngủ say rồi.

"Không, em chưa ngủ."

Winny im lặng mất mấy giây.

"Cậu có thấy lạnh không?"

"Em, em không lạnh đâu."

Mặc dù đã cuối tháng chín nhưng ở thành phố Z vẫn chưa có dấu hiệu bớt nóng, tôi còn định sẽ chuẩn bị ít nguyên liệu để nấu trà lạnh đấy.

Dù buổi tối có mát mẻ hơn, nhưng cũng đâu đến mức thấy lạnh đâu.

Winny cười gượng nói.

"Vậy được rồi, được rồi, mau ngủ đi."

Tôi lặng lẽ nhích gần về phía Winny, muốn thử xem có ngửi được chút pheromone nào của anh không.

Nhưng vừa mới ngọ nguậy, Winny đã lên tiếng.

"Satang, tôi... tôi hơi lạnh."

"Trong tủ quần áo còn chăn, em vẫn chưa động vào, để em lấy cho anh."

Tôi như nhận lệnh, nhanh chóng tới tủ quần áo lật đồ tìm chăn.

Trong căn phòng này, ngoại trừ chiếc giường ra thì tôi chưa động tới thứ gì, tôi hiểu rõ,
Winny chỉ là tốt tính cho tôi mượn chỗ ở, tôi nào phải chủ nhân nơi này.

Tôi đắp chăn cho Winny, cẩn thận dém chăn* cho anh.

(Dém chăn là kiểu giắt mép chăn xuống dưới người để giữ ấm ấy.)

Đang yên đang lành, sao Winny lại thấy lạnh nhỉ. Tôi lo anh bị ốm, còn chưa kịp suy nghĩ, tay đã đặt lên trán anh thử nhiệt độ, thật may là nhiệt độ của anh vẫn bình thường.

"Anh...anh không sao chứ ạ?"

Hơi thở của Winny chọt nhanh hơn, cổ họng cũng phát ra tiếng nhỏ vụn, tôi rất lo lắng.

"Tôi... tôi không sao, có lẽ do sàn nhà quá lạnh thôi."

Winny nhìn tôi, quay đầu lại nói thêm.

"Còn cứng nữa, vậy nên tôi thấy không thoải mái lắm."

Tôi đã hơi nóng nảy, vội bảo Winny lên giường ngủ. Anh còn chưa tin, liên tục hỏi đi hỏi lại tôi xác nhận rồi mới cứng nhắc ôm chăn lên giường nằm.

Tôi không có kinh nghiệm chăm sóc ai, đắp chăn cẩn thận cho Winny xong thì không biết phải làm gì, nhớ tới ông quản gia từng nói khi Alpha bị bệnh cũng cần Omega dùng pheromone an ủi, dù cho pheromone của tôi chỉ là mùi hương tầm thường, nhưng ít ra vẫn có chỗ hữu dụng.

Tôi thả một ít pheromone, nói với Winny.

"Không sao đâu, chờ lát nữa là hết lạnh thôi."

Thật ra tôi còn muốn ủ ấm tay cho anh nữa, khi mùa đông tới ông quản gia cũng thường giúp tôi làm ấm tay, ông một bên hà hơi ấm một bên xoa tay, đôi tay lạnh cóng của tôi cuối cùng cũng có ít cảm giác.

Nhưng mà tôi không dám.

"Tôi không sao đâu, cậu nhanh đi ngủ đi."

Winny lên tiếng, tôi tất nhiên sẽ nghe lời, vội vàng ôm theo chăn xuống sàn nhà nằm xuống, sau đó nói ngủ ngon với Winny.

Winny lại đột nhiên ngồi dậy, tôi theo bản năng mà sợ hãi, nửa quỳ bên mép giường.

"Sao thế ạ? Anh thấy khó chịu sao?"

"Tôi... tôi vẫn thấy lạnh."

Khóe miệng Winny hơi cứng nhắc, tôi không hiểu sao vẻ mặt anh lại chọt khó coi như vậy, chắc hẳn là anh rất lạnh rồi.

"Để em bật điều hòa cho anh. Có phải anh bị cảm rồi không? Em đi lấy thuốc cho anh nhé, à không được, ông quản gia nói thuốc không được tự tiện uống, vậy để em đi nấu canh gừng. Sáng mai anh đi khám bác sĩ đi ạ."

Tôi không có kinh nghiệm chăm sóc ai, càng chẳng biết phải làm sao để quan tâm một Alpha bị ốm, trong lòng như lửa đốt, tôi đi đi lại lại một chỗ, cả người run rẩy, nghẹn ngào lên tiếng.

"Satang, tôi không sao đâu, cậu đừng lo
lắng."

Winny nắm lấy cổ tay kéo tôi lại gần, giọng nói nhẹ nhàng như đang dỗ dành.

Nhưng tôi sợ lắm.

Ông quản gia từng nói ba tôi vì có vấn đề sức khỏe nên mới qua đời, sợ rằng người duy nhất trên thế giới này đối tốt với tôi rồi cũng như ba, chợt một ngày qua đời không cần tôi nữa.

Nếu cơ thể Winny có vấn đề gì thì phải đi bệnh viện ngay, anh không thể có chuyện được.

Lỡ đâu Winny cũng như ba thì tôi biết phải làm sao đây, tôi chưa được gặp ba, nếu giờ đến cả Winny cũng biến mất thì sao đây?

Tôi không muốn, không muốn Winny xảy ra chuyện gì đâu.

"Satang, Satang à, tôi thật sự không sao đâu, xin lỗi cậu, tôi không nghĩ cậu lại căng thẳng tới vậy, đều là do tôi, cậu đừng lo, tôi thật sự không sao đâu."

Tôi không thể khóc vì đang được Winny ôm lấy.

Anh ôm tôi vào lòng, vừa vỗ lưng vừa an ủi tôi, giọng nói của anh thật dịu dàng, dịu dàng tới mức tôi muốn ôm anh khóc một trận thật to, tới mức tôi có suy nghĩ muốn kể hết những đau khổ bao năm qua phải chịu, dịu dàng làm tôi thấy anh chính là chỗ dựa của tôi.

Chờ tỉnh táo lại đôi chút, tôi lặng lẽ lẻn vào ngực anh.

Trong phòng ngủ tối om, hẳn là anh không nhận ra đâu.

"Satang."

Winny gọi, tôi nhẹ nhàng "dạ" một tiếng, sau đó vội vàng im lặng.

Chỉ cần tôi làm bộ vô hình, Winny sẽ không đẩy tôi ra đâu.

"Gần đây tôi mệt mỏi quá, cần pheromone an ủi."

"Em thả pheromone cho anh ngay, anh muốn bao nhiêu cũng được hết."

Thật tốt quá, Winny vẫn cần pheromone của tôi, tôi vẫn còn có ích với anh.

"Pheromone của cậu nhạt quá, cậu tới gần tôi thêm một chút đi."

Winny đẩy nhẹ tôi ra, không còn được hơi ấm bao bọc, linh hồn tôi như bị móc món đồ quan trọng ra, thứ còn lại chỉ là một lỗ hồng gớm ghiếc.

Nhưng ngay giây sau, cái lỗ hổng ấy đã nhanh chóng được lấp đầy.

Winny hỏi tôi.

"Cậu... cậu ngủ cùng tôi được không?"

.
.

Winny ở ngay cạnh bên, cùng tôi nằm trên một chiếc giường, tôi nên đối mặt với anh thế nào, tay nên đặt ở đâu đây, liệu tiếng thở của tôi có gây phiền tới giấc ngủ của anh không nhỉ.

Tôi thấy lo quá.

"Tôi không cảm nhận được hương pheromone của cậu, có thể nằm gần hơn một chút không?"

Winny chợt lên tiếng, tôi giật mình tới quên thở, cố nén không phát ra tiếng ho khan.

"Vâng, để em gần thêm chút."

Tôi nhẹ nhàng lùi gần về phía Winny.

"Bây giờ được chưa ạ?"

Winny thở hắt một hơi, thanh âm như tiếng em cá nóc nhỏ đang tức giận mà tôi từng gặp trên TV.

Anh đẩy chăn ra, lật người tới gần tôi, giường đệm kêu cót két, vang bên tai tôi như tiếng đất rung núi chuyển, khe hở giữa hai người được tôi gắng giữ đã không cánh mà bay tự bao giờ.

Thật gần quá, tới mức chỉ cần dùng đầu ngón tay tôi cũng có thể cảm nhận hơi ấm của anh.

"Được rồi, mau ngủ sớm đi, ngủ ngon nhé."

Giọng nói của Winny hơi cao, như mang theo cả niềm vui.

Hoặc chỉ là do ảo giác của tôi thôi.

Lại thêm một lần tôi chúc Winny ngủ ngon.

Tôi tiếp tục thả pheromone ra, mặc dù hương rất nhạt, nhưng hẳn vẫn có thể giúp Winny thoải mái trong giây lát, giúp anh nhẹ đi vào giấc ngủ hơn.

Khoảng năm phút sau, tôi đang phân vân không biết có nên tiếp tục đếm hạt châu không, Winny lại ho nhẹ một tiếng, tôi theo phản xạ mà giật mình, xoay người nhìn về phía anh.

Khoảnh khắc tôi quay người, đêm đen yên lặng như bị một lưỡi đao rạch làm đôi.

Tôi nhìn thấy đôi mắt của Winny, là ánh sáng duy nhất trong đêm đen vô tận ấy.

"Anh có ổn không ạ?"

"Cậu thấy lạnh sao?"

Tôi như một con thiêu thân, tham lam chạy về phía ánh lửa nơi mắt anh, lại chỉ có thể
đắm chìm trong giây lát.

Cả hai chúng tôi đều vội rời tầm mắt, tôi nắm chặt chăn, cẩn thận nói.

"Không lạnh mà, có phải anh thấy khó chịu ở đâu không? Không thì để em đi nấu canh gừng nhé."

"Không cần đâu."

Winny kiên quyết từ chối khiến tôi hơi hụt hẫng.

"Tôi chỉ định nói là nếu cậu thấy lạnh, tôi sẽ..."

"Em không lạnh đâu! Thật đó. Em...sức khỏe của em rất tốt, ít khi bị bệnh lắm."

Lần này, người trả lời dứt khoát hơn lại đổi thành tôi.

Thì ra Winny đang quan tâm tôi, anh đã đối xử với tôi tốt như vậy, sao tôi dám làm anh phải lo lắng thêm nữa.

Tôi nóng lòng muốn chứng minh với Winny mình không lạnh, lại sợ anh không tin nên giải thích thêm mấy câu.

"Vậy...vậy mau đi ngủ đi, ngủ ngon."

Giọng Winny trầm hơn, tôi như nghe được cả sự thất vọng lẫn ủ rũ của anh.

Không đâu, Winny sẽ không ủ rũ, lại càng không thất vọng đâu.

Là tôi nghĩ nhiều rồi.

Dù Winny không nói chuyện nữa, nhưng anh vẫn thả pheromone cho tôi, tôi không biết hành động của anh là vô tình hay cố ý, nhưng chìm trong hương hoa sơn trà ngọt ngào, không lâu sau tôi đã mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Trước khi ngủ say khóe miêng tôi vẫn nhếch lên, đêm nay hẳn sẽ có một giấc mơ đẹp rồi.

...

Cảm giác nghẹt thở tới tuyệt vọng khiến tôi bừng tỉnh dậy, trên người như bị tảng đá ngàn cân đè lên.

Trong không khí tràn ngập mùi hương hoa sơn trà ngọt ngấy khiến cả người tôi mềm oặt, phải mất một lúc tôi mới tỉnh khi cơn buồn ngủ, tình cảnh lúc bấy giờ khiến tôi không nhịn được mà sợ hãi la lớn...

Winny đang đè lên người tôi, miệng phát ra những tiếng rên rỉ đầy đau khổ.

Tôi liên tục gọi tên anh, anh lại như đã ngắt
kết nối với các giác quan, hoàn toàn lờ đi tiếng gọi của tôi, tiếp tục rầm rì nói những câu không rõ lời.

Kỳ mẫn cảm của Winny tới rồi.

Trước đây anh đã từng nhắc qua, tủ nhỏ ở mép giường có thuốc ức chế dành cho Alpha.

"Winny, anh cố gắng một chút, em đi lấy thuốc ức chế cho anh ngay."

Tôi an ủi Winny, dùng toàn lực đẩy anh ra, nhưng thể hình của tôi và anh vốn đã khác biệt, giờ lại thêm kỳ mẫn cảm, dù tôi có nói thế nào anh cũng chẳng nghe lọt.

Sắc mặt Winny tái nhợt, trên môi cũng mất đi sắc hồng, không ngừng run rẩy.

Anh giữ chặt hai tay, cắn mạnh lên môi tôi, tôi chẳng dám giãy giụa.

Tôi rất sợ.

Quần áo của tôi đã mặc mấy năm, kéo bừa một cái là chia năm xẻ bảy, thân thể gầy gò tới khó tin của tôi lộ ra trước mặt Winny, tôi xấu hổ tuyệt vọng mà giãy giụa.

Nhưng Winny không cho tôi bất cứ cơ
hội nào, cả người anh đang run rẩy, ôm chặt lấy tôi vào lòng, không nặng không nhẹ mà cắn lên tuyến thể của tôi.

Tôi đã đau tới rơi nước mắt, nắm chặt lấy cánh tay anh.

"Winny, thả em ra đi, em lấy thuốc ức chế cho anh mà."

Ông quản gia từng nói, trong kỳ mẫn cảm
Alpha sẽ mất sạch ý thức, chỉ dựa theo bản năng mà tìm kiếm pheromone của Omega, nếu không có thuốc ức chế, với họ sẽ vô cùng đau đớn.

Trừ khi có Omega giúp họ vượt qua kỳ mẫn cảm.

Nhưng tôi chẳng phải Omega anh yêu, so với tôi, anh càng cần thuốc ức chế hơn.

Khi Winny kéo quần lót trên người tôi xuống, cuối cùng tôi cũng không nhịn được mà khóc lớn, như một tên vô lại đầu đường xó chợ la lối om sòm, dùng cả cánh tay để ngăn Winny tiến tới.

"Winny! Em không phải Sogun đâu, anh tỉnh táo lại đi."

"Anh sẽ hối hận đó. Winny ! Cầu xin anh mà..."

"Khi tỉnh táo lại anh sẽ ghét em mất, em không muốn như vậy đâu..."

"Xin anh, thả tay em ra đi..."

Tôi kêu tới khàn giọng, tuyệt vọng mà nghĩ, tôi là Sogun thì tốt biết mấy.

Tôi sẽ nguyện ý dâng thân mình cho Winny, nhưng người anh mong ước lại chẳng phải tôi mà.

Satang, đừng làm mấy trò tự cho mình là đúng nữa.

Tôi không muốn lại bị ghét bỏ đâu.

Động tác của Winny chợt nhẹ nhàng hơn, anh không còn gấp gáp nữa, mọi động tác đều mang ý cẩn thận kiên nhẫn.

Anh vẫn không thả tay tôi, lại chậm rãi tiến tới gần, dùng đầu lưỡi nhẹ lau đi nước mắt nơi gò má tôi, giọng nói run run khàn khàn gọi.

"Sa... Satang..."

"Anh muốn...Satang."

"Satang ơi..."

Trốn không thoát được.

Tôi không muốn bỏ chạy nữa, thôi xem như thứ niềm vui vốn không thuộc về mình này được tôi trộm cho cuộc đời tôi đi.

Sao anh ấy có thể... gọi tên tôi được chứ.

.
.

Kỳ mẫn cảm của Winny kéo dài ba ngày.

Winny lâm vào trạng thái vô thức, trừ lúc kêu tên ra thì chỉ nói vài từ đơn giản, anh như động vật nhỏ thiếu cảm giác an toàn, thấy tôi rời đi khỏi tầm mắt vài giây đã kêu to nhào tới, vừa khóc vừa gọi tôi.

Mỗi giây mỗi khắc đều ôm tôi, tôi không cách nào đi nấu cơm được, mà trên thực tế tôi cũng chẳng còn sức lực đâu để nấu cơm nữa.

Trong ba ngày, đồ dùng ba bữa của chúng tôi đều do thư kí của anh đưa tới. Có lẽ do trong kỳ mẫn cảm Alpha có tính công kích rất lớn, anh không cho phép bất cứ ai tới gần tôi.

Vừa thấy thư ký tới Winny liền đẩy tôi ra
sau lưng, cả người tỏa ra pheromone đe dọa,
thư ký mỗi lần ôm đồ tới đều vội vàng đặt xuống rồi chạy biến khỏi biệt thự, chỉ lo Winny sẽ biến nơi này thành hiện trường án mạng.

Tôi không biết có phải Alpha nào cũng sẽ bám người và đáng yêu hơn trong kỳ mẫn cảm hay không, chỉ thấy Winny như một em bé hay làm nũng, mỗi ngày đều kéo tôi lên giường từ sáng sớm tới tối muộn.

Có đôi khi dùng lực hơi mạnh khiến tôi đau mà bật khóc, anh sẽ khóc to hơn cả tôi, cuối cùng tôi lại phải nhẹ xoa tuyến thể dỗ dành cho anh.

Tôi có ba bộ quần áo, đều bị Winny dựt đứt sạch, đành mượn quần áo của anh để mặc tạm.

.
.

Winny kết thúc kỳ mẫn cảm vào tối ngày
thứ ba.

Đêm đó tôi theo thói quen vùi vào lồng ngực
Winny, vừa xoa tuyến thể vừa kể chuyện trước khi đi ngủ cho anh.

Winny đang nhẹ ôm lấy tôi thì chợt dùng sức, rồi trong chớp mắt đã đẩy tôi ra, thay đổi nhanh tới mức tôi còn chưa kịp phản ứng.

Tôi chỉ thấy được ánh mắt hoảng sợ lúng túng của Winny.

"Thật xin lỗi, Satang, anh... anh không nghĩ kỳ mẫn cảm sẽ tới sớm vậy."

___________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top