Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

II

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày 12 tháng 5 năm 2022

"Winter."

"..."

"Này công chúa Winter lung linh, lấp lánh mà lố lăng, lồng lộn?"

"..."

"Bitch! Con khùng này, mày gọi bọn tao ra chỉ để bắt tao ngắm cái mặt đần thối của mày thế hả?" Ningning cáu kỉnh cầm cuốn tạp chí thời trang của mình, cuộn tròn lại và đánh vào đầu của bạn thân một cái, song liền khoanh tay quắc mắt.

"Á!" Winter ấm ức xoa xoa mái đầu của mình và ném ánh mắt cầu cứu đến người chị ngồi bên cạnh Ningning.

"Thôi thôi thôi, mày khỏi nhìn." Giselle hất tóc một cách kiêu kì rồi bảo: "Là chị, chị còn đánh mày mạnh hơn."

Việc con bé bị bạn thân và chị họ hùa nhau bắt nạt đã chẳng còn xa lạ gì nữa. Winter đã quen, nhưng phản ứng sau khi bị trêu chọc của con bé hôm nay không giống bình thường cho lắm. Điều ấy làm Ningning và Giselle tụt hứng, đồng thời cũng cảm thấy lo lắng cho con bé.

Cô nhóc Ningning tò mò hỏi: "Mày làm sao í?"

"Sao hôm nay mày không 'á hu hu tôi về tôi mách chị yêu của tôi' nữa hả em? Có chuyện gì à?"

Giselle chu chu môi và nghịch ngợm lọn tóc xoăn của mình trong tâm thế chờ đợi. Chị ta đã nghĩ rằng bản thân chỉ hỏi một câu mang tính chất vu vơ thôi, nhưng ai mà ngờ được đã làm đôi mắt của con bé nào đó đỏ hoe đâu.

Winter dùng tay quẹt ngang mặt một cái làm hai má con bé lem nhem nước mắt: "Hai người biết Robert không?"

"À.. Này này, đừng có đè mặt chị như thế chứ!" Giselle vừa mở miệng đã bị bàn tay của cô nhóc Ningning bịt lại.

Cô nhóc cười hì hì rồi quay lại chủ đề chính, hăng hái trả lời: "Tao biết tao biết này. Là thằng cha bóng bẩy học lớp 12-D ở trường mình đúng không?"

Cô gái lớn nhất nhướng mày giống như đang thích thú, nhanh nhảu mở lời nhưng rồi lại bị Ningning dùng tay bấu chặt hai cánh môi với nhau một cách xấu tính: "Cha bồ cũ của chị Karina ấy hả?"

Con bé chán chường gật đầu.

Giselle uống một hớp bia, nuốt ực thành tiếng nghe rất sảng khoái, rồi tiện tay rót thêm bia vào cốc của Winter: "Làm sao? Bộ nó bị viêm cánh hả?"

"Không có phải mà!" Con bé giận dỗi bĩu môi: "Hôm qua chị ấy về nhà muộn, em đã nhìn thấy chị ấy đi chơi với Robert. Có lẽ vì hôm qua là ngày sinh nhật của Robert."

"Hai người xem đi." Winter khổ sở nuốt một ngụm bia và đưa chiếc điện thoại đến trước mặt hai người còn lại.

Giselle cùng Ningning cặm cụi lướt lướt gì đó trong điện thoại một hồi thì hiểu ra vấn đề. Nhưng chị lại chép miệng ngán ngẩm: "Mày rảnh đến nỗi cap lại gần 200 lần dòng tin nhắn này của Karina gửi cho Robert mỗi tối đấy à?"

'Robert, ngủ ngon nhé anh yêu.'

Winter lắc đầu, con bé cười nhạt, một nụ cười khó hiểu. Điều ấy làm Giselle bất giác xem lại từng bức ảnh một cách kĩ càng hơn. Và chị ta cùng Ningning đã phát hiện ra một điểm đặc biệt nằm ở thời điểm Karina nhắn câu chúc cho Robert trong bức ảnh gần nhất:

23:15 ngày 25 tháng 7 năm 2021

Nhìn ánh mắt bất ngờ của cả hai, dường như Winter có thể biết được bọn họ đang lưỡng lự về điều gì. 

Con bé nhỏ giọng: "Đó là kỉ niệm 2 tháng quen nhau của em và Karina.." Winter ngưng lại một chút, hàm răng của con bé nghiến chặt, hai cánh môi run rẩy bộc lộ nỗi đau đớn và sợ hãi con bé đang cố gắng chôn giấu sâu trong đáy lòng: "Vẫn chưa hết đâu."

Con bé loay hoay với chiếc điện thoại vài ba giây rồi lại đưa nó cho Giselle và Ningning. 

0:00 ngày 11 tháng 5 năm 2022

'Sinh nhật vui vẻ nhé, Robert.'

'Ồ cảm ơn em'

'À..'

'Em có thể đến gặp anh vào một vài tiếng nữa coi như là món quà sinh nhật không? Anh sẽ rất biết ơn nếu em đồng ý.'

'Ok. Dĩ nhiên rồi.'

Và đó là cách Karina đã phá vỡ lời hứa với Winter, rằng cô nàng sẽ không bao giờ nói dối và để con bé phải chịu bất kì tổn thương nào do mình gây nên. Đây là lời nói dối duy nhất mà con bé vẫn luôn cố chấp tin tưởng cho đến tận bây giờ. Nhưng biết sao được, con bé bị phản bội mất rồi.

Nghe thật hài hước biết bao?

Tâm trạng Ningning bắt đầu chùng xuống theo bầu không khí nặng trịch đang bao trùm cả ba. Cô nhóc đưa mắt nhìn xung quanh như một thói quen, và cô nhóc đã trông thấy một việc chẳng nên thấy. Và thật trùng hợp rằng, Winter cũng tương tự.

Karina và Robert đang cùng nhau đi dạo ở vỉa hè bên kia đường. 

Giselle trông thấy răng cửa của Winter cắn chặt vào môi dưới và giữ nguyên hành động đó thật lâu cho đến khi nó bắt đầu rỉ một chút máu tanh ngòm. Con bé cúi đầu rất thấp khiến cả hai chẳng thể nhìn được biểu cảm trên gương mặt của mình lúc này. Tuy vậy, bọn họ đoán rằng con bé đang tuyệt vọng lắm!

Nhưng vượt ngoài dự đoán, Winter đã đáp lại sự lo lắng của họ bằng một nụ cười trong trẻo và tươi tắn. Một nụ cười rạng rỡ có thể che đi nỗi uất nghẹn dường như muốn vỡ òa ngay tại khoảnh khắc cùng với sự nặng nề đè nén trong từng hơi thở một cách vô cùng hoàn hảo. Trông con bé tội quá, ấy là ý nghĩ duy nhất nảy ra trong đầu của Giselle lúc này.

"Muộn rồi, chúng ta nên về thôi."

Ningning ậm ừ, ánh mắt cô nhóc lay động đôi chút rồi gật đầu đồng ý với bạn thân: "Ừ, hay để bọn tao về cùng mày."

Con bé cười xòa rồi quay người đi, vừa xua tay vừa nói: "Thôi không cần đâu. Tạm biệt, mai gặp sau."

Nhìn theo bước chân của con bé xa dần trong màn đêm heo hút, sao bỗng dưng hôm nay, Ningning lại cảm thấy bóng lưng của bạn mình cô độc đến lạ. Cô nhóc nhìn về phía đường bên kia một lần nữa thì thở dài, nhưng rồi cũng thôi, cô nhóc cùng người chị lớn hơn rảo bước trở về nhà.

.

"Karina, em sao vậy?"

"..."

"Karina à!"

"Vâng?" Cô nàng ngơ ngác nhìn chàng trai bên cạnh.

"Từ nãy đến giờ đi dạo mà trông em cứ thất thần mãi. Em có chuyện gì à?"

Karina mím môi rồi cũng im lặng lắc đầu. Cô nàng chợt nhớ ra việc gì đó, ngước lên hỏi Robert: "Không phải khi nãy ăn tối, anh bảo có chuyện cần nói với em ư?"

Bước chân của cả hai bất chợt khựng lại, thái độ của Robet cũng dần thay đổi. Có lẽ anh ta trở nên ngại ngùng hơn, hai bàn tay cứ xoắn xuýt vào nhau thế kia mà?

"Anh..." 

Với giọng điệu ngập ngừng của anh, Karina càng chắc chắn hơn về điều mà anh ta sắp nói. Lý do để một chàng trai hẹn gặp người yêu cũ của mình cũng đâu có gì nhiều.

Rồi một đôi bàn tay to lớn, mang theo hơi ấm quen thuộc đã nhẹ nhàng nâng bàn tay bé nhỏ của cô nàng lên. Điều này khiến cho nhịp tim của cô nàng bỗng đập nhanh hơn bình thường, và hành động sai trái của trái tim đã đẩy cảm giác tội lỗi đang nhen nhóm trong lòng cô nàng lên cao hơn bao giờ hết.

"Chúng ta quay lại đi, được không em?"

.

.

23:58

"Chị rất ghét ai xoa vào đầu của mình, nhưng nếu người đó là em, chị sẽ rất thích hành động ấy."

"Vậy ạ?" 

Winter đứng ngoài ban công từ khi về nhà giống như cách con bé vẫn hay mong ngóng Karina trở về căn hộ ấm áp của cả hai mỗi lần cô nàng có việc bận phải về muộn. Gió ngoài này lúc bấy giờ lạnh lắm, cứ thổi lồng lộng làm rối cả mái tóc mềm của con bé. Nhưng con bé vẫn đứng ở đó chờ đợi, dù cho những hình ảnh vừa rồi đang thi nhau tua đi tua lại trước mắt con bé, nhồi nhét vào đầu óc con bé cảm xúc tuyệt vọng cùng cực.

"Vậy tại sao khi Robert đưa tay xoa đầu chị, chị lại không gạt ra?"

Nắm tay trắng trẻo của con bé dần dần chuyển sang màu đỏ hồng. Winter cúi đầu, tấm lưng gầy gò run rẩy vì lạnh, con bé vẫn bất lực gồng mình chống chọi lại bàn tay khổng lồ vô hình mà bản thân tự tạo dựng nên bằng tâm trạng tồi tệ của mình. Vật hữu hình đáng sợ mà con bé cho rằng nó đang cố bóp nghẹt lấy hơi thở yếu ớt của bản thân và cướp đi cô gái trẻ con bé yêu thương nhất.

Winter cắn răng, dường như con bé muốn gào thét thật lớn nhưng chẳng thể. Cổ họng con bé nghẹn ứ cay đắng, con bé muốn hét lên rằng con bé đau lòng lắm, tổn thương và sợ hãi lắm nhưng lại không được. Con bé chỉ có thể bấu chặt vạt áo của mình và siết lấy, thắc mắc với chính bản thân rằng: "Tại sao cho đến hiện giờ em vẫn còn cố gắng tin tưởng chị cơ chứ!?"

Cạch

"Bé yêu, chị đã về với em rồi đây!"

Karina mở cửa phòng ra và cố gắng ngó lơ hình ảnh buồn bã ở đằng xa. Đến mãi sau này khi nhớ lại, cô nàng cũng chẳng hiểu nổi lý do vì sao bản thân lại làm như thế.

Cô nàng tiến đến chiếc giường ngủ và nằm xuống, nhắm nghiền mắt theo thói quen thì đột nhiên cảm nhận được một vòng tay lặng lẽ ôm lấy eo mình vào lòng. Chúa ơi, cái ôm này là điều ấm áp nhất mà cô nàng từng nhận được. Winter trao cho người yêu một cái ôm trìu mến chất chứa đầy nỗi nhớ nhung, mái đầu của con bé dúi vào lồng ngực của cô nàng nhưng lại im lặng không nói gì.

Có lẽ con bé chỉ đang muốn tìm lại một chút yên bình cho tâm hồn vỡ nát của mình thôi.

"Em sao thế? Sao lại khóc rồi?"

"Em nhớ chị quá, honey. Chị đừng đi đâu nữa nhé, em muốn ôm chị mãi thôi."

Karina nghe con bé nói vậy thì ánh mắt sốt sắng liền thay đổi, trở nên dịu dàng và âu yếm hơn. Cô nàng vuốt lưng của con bé như một hành động dỗ dành và cưng chiều, thủ thỉ: "Bé yêu, em đừng lo. Chị ở đây, bên cạnh em và không đi đâu hết. Chị sẽ bảo vệ em."

Winter gật đầu lia lịa và lập tức nở một nụ cười. Nhưng rồi nước mắt của con bé lại rơi lã chã, bởi vì, con bé biết rằng người yêu của mình chỉ đang nói dối mà thôi. 

Chị xin lỗi, Winter.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top