Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

III

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bầu trời xám xịt vắt kiệt nước mắt của những áng mây đen nặng trĩu, đổ xuống mặt đất một trận mưa ào ạt, kéo dài dăng dẳng gần một tuần liền. Và với tình hình hiện tại thì không có dấu hiệu nào như trời sẽ tạnh mưa cả. 

Winter chúa ghét việc phải đi ra ngoài vào thời tiết ẩm ướt như thế này. Nhưng lạ thay, vào những ngày gần đây, mỗi sáng Karina thức dậy đều không thấy bé yêu của mình đâu nữa. Cô nàng biết con bé đang trốn tránh mình nên đã cố gắng bỏ qua. Dù vậy, khi nghĩ lại thì hành động của con bé thật sự đã khiến cô nàng tức giận. Winter biết rõ cô nàng ghét sự im lặng mà?

Giselle đang trông coi thư viện nhỏ của mình cùng với Ningning và vị khách không mời. Chị ta nhấp môi uống một ngụm cà phê nóng hổi và tận hưởng bản nhạc jazz êm tai phát ra đều đều từ chiếc đĩa than đã cũ mèm. Màn mưa trắng xóa như sương mù dày đặc làm mờ mọi cảnh vật xung quanh thư viện, khiến cả ba chẳng nhận ra được bóng hình nhỏ bé đang đứng trân trân bên ngoài.

Karina cầm chiếc dù che mưa cho bản thân, cô nàng dời tầm nhìn của mình đến chiếc bảng hiệu chứa vài con chữ nguệch ngoạc bị cây cỏ um tùm che khuất mất một nửa. Nhưng điều đó không làm cô nàng cảm thấy khó khăn để có thể đọc được dòng chữ viết trên nó, bởi đây là nơi mà mình và Winter gặp nhau lần đầu tiên.

Weird Library

.

"Mày cứ định lảng tránh Karina thế này suốt hả em? Phải nói chuyện rõ ràng với nhau đi chứ!" Giselle chau mày, tìm cách khuyên nhủ đứa em họ bướng bỉnh sau hơn chục lần thất bại.

"Không đâu. Nếu mọi chuyện rõ ràng, em sợ.."

"Winter."

Có giọng nói lạ thốt lên từ phía cánh cửa ra vào thu hút ánh nhìn của ba người còn lại. Winter ngước lên, và em đã vụng về để Karina có thể trông thấy đôi mắt buồn bã của mình. Con bé bỗng nhiên tự đặt cho mình một câu hỏi nghe rất ngốc nghếch rằng: Chà! Liệu chị ấy có lo lắng cho mình nữa không?

Cô nàng không nói gì thêm, đi đến bên Winter và dứt khoát nắm lấy cổ tay con bé rồi lôi đi: "Về nhà với chị."

Winter không biết vì lý do gì khi ngay tại khoảnh khắc ấy, cái xoa đầu âu yếm của Robert dành tặng cho Karina đã hiện lên mồn một trong đầu em. Con bé bắt đầu ghen tuông và cáu kỉnh, thậm chí còn muốn vùng tay của cô nàng ra. Nhưng có thứ gì đó sâu thẳm trong thâm tâm của con bé không dám làm như vậy. Hay nói một cách chính xác hơn là, con bé yêu cô nàng đến mức dù bản thân bị phản bội cũng không dám tổn thương người tình của mình.

Chúa ạ, con bé chưa từng nghĩ bản thân sẽ mù quáng như thế!

.

.

Cạch 

Cả hai trở về nhà đã là mười giờ khuya. Karina vừa chốt cửa phòng xong thì đã không kiềm chế nổi cảm xúc của mình. Cô nàng bặm chặt môi và dùng hết sức đẩy ngã Winter ra giường, sau đó liền nhào tới trao cho con bé một cơn mưa hôn dồn dập. Con bé có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của cô nàng rất nóng, nóng hơn bình thường rất nhiều. Chắc mẩm cô nàng đã bị sốt do đứng ngoài trời mưa quá lâu rồi.

Winter khẽ nhíu mày về thái độ của người yêu, nhưng con bé vẫn cho qua và chấp nhận chiều chuộng ý muốn của cô nàng. Karina có vẻ nôn nóng lắm, cô nàng ngồi trên đùi của con bé, vội vã đến nỗi giựt tung hàng cúc áo sơ mi và khuy áo ngực ra, song liền quăng chúng vào một xó xỉnh nào đó trong phòng. 

Cô nàng di chuyển nụ hôn từ đôi môi mỏng của Winter, xuống dần đến cằm và chiếc cổ trắng trẻo, thơm tho để mút cắn. Nhưng hình như con bé không muốn, nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay của cô nàng như ra hiệu ngừng lại.

Karina khó chịu, đồng thời cũng khó hiểu: "Bé yêu, em sao vậy? Em có bao giờ từ chối được cơ thể của chị đâu?"

Con bé cúi đầu, nhếch mép cười nhạt rồi mạnh bạo tát vào bầu ngực cao vút của cô nàng một cái: "Nếu chị đang muốn dùng cách này để dỗ ngọt em thì chị nên dừng lại đi."

Cô nàng bĩu môi tỏ vẻ không hài lòng, dang tay ôm đầu của con bé sát vào ngực mình, nũng nịu rằng: "Bé yêu chán chị rồi ư?"

"Honey, chị đang làm em khó thở."

Karina tạm thời rời ra và cởi quần của mình xuống, gật gật đầu: "Được rồi, được rồi." Cô nàng vừa nói vừa thay đổi tư thế, ngồi dựa lưng vào người của Winter, tiện thể đặt bàn tay của em lên bộ phận nhạy cảm phía dưới của mình: "Chị lạnh, ủ ấm cho chị đi."

"Honey, sao chị lại biết em ở đó?"

Cô nàng chép miệng: "Đơn giản vì chị là người yêu của em. Còn em thì sao, bé yêu? Em có thể trả lời thật lòng cho chị biết, tại sao mấy ngày qua lại tránh mặt chị không?"

Con bé trông thấy ánh mắt long lanh của người yêu thì trở nên do dự, sau cùng vẫn chọn cách nói dối để trả lời: "Không có lý do gì đặc biệt đ.."

"Bé yêu!" Karina ngoảnh đầu và dùng đôi bàn tay áp vào hai má phúng phính của con bé, giọng nói của cô nàng da diết hơn hẳn: "Đừng nói dối chị. Em biết câu trả lời như vậy sẽ không thỏa đáng với chị mà. Em cũng rất ghét người nói dối, không phải ư?"

Winter lắc đầu, con bé cười khành khạch: "Ồ, hóa ra là có người biết điều đó, nhưng vẫn lừa dối em hả chị?"

Sau tiếng cười giòn tan của con bé phát ra, nơi khóe mi của con bé liền ươn ướt. Không gian trong phòng đột nhiên trở nên im ắng, điều ấy làm cho Karina suy nghĩ nhiều hơn, xót xa về nụ cười đắng lòng của con bé nhiều hơn, và cảm thấy áy náy nhiều hơn.

Cô nàng đã luôn cho rằng, tình đầu là một điều gì đó rất tuyệt vời mà bản thân sẽ khắc ghi suốt đời. Ấy có lẽ là một tư tưởng trong sáng và đẹp đẽ, nhưng nó sẽ thật tệ khi cô nàng đã bắt đầu một mối quan hệ tình cảm với Winter trong khi vẫn chưa chấm dứt hoàn toàn với chàng trai của cuộc tình đã cũ.

"Bé yêu, em.. em biết rồi à?" Cô nàng lẳng lặng chôn mặt vào hõm cổ của con bé và tựa đầu ở đó thật lâu.

"Vâng." Winter cẩn thận chỉnh lại tư thế ngồi của Karina để cô nàng thoải mái, rồi ôm lấy cô nàng vào lòng, nói như thì thầm cho bản thân nghe: "Em đã đọc tin nhắn của hai người từ trước cho đến nay."

Việc này không chứng minh rằng Winter không tin tưởng vào người yêu của mình. Mà chỉ đơn giản là vì con bé có tính tò mò khó bỏ, và lý do con bé táy máy nghịch ngợm messenger của cô nàng cũng chỉ dừng lại ở tò mò mà thôi.

Ấy nhưng, người ta nói sự tò mò có thể giết chết một con mèo. Con bé nghĩ rằng bản thân hoàn toàn thấm thía câu nói đó.

Karina bắt đầu cảm nhận được cơ thể bé nhỏ của Winter đang run lên từng đợt rất rõ rệt, và cái ôm của bé đang được siết chặt hơn bao giờ hết. Cái ôm của con bé yên bình, nhưng sao cô nàng vẫn tìm thấy được điểm gì đó khác lạ ở nó. Nó khiến cô nàng cảm thấy sốt sắng về tâm trạng của người yêu lúc này, con bé đang sợ hãi và muốn co rúm người lại bất cứ lúc nào.

"Honey, tại sao chị làm thế với em?" Con bé không trách móc mà chỉ thắc mắc mãi một câu như thế.

"Tại sao thế ạ? Tại chị không thể quên được tình đầu, tại em không tốt, hay chỉ đơn giản là tại từ trước đến giờ chị không thèm coi em là cái đinh gì!? Em không phải người yêu của chị, em không phải!"

Winter khóc òa và gào lên, mặt mày con bé đỏ bừng và cứ lắc đầu nguầy nguậy. Ý nghĩ ấy đã đeo bám con bé suốt tuần qua và hiện tại thì chẳng khác nào như một quái vật khổng lồ đang chực chờ để nuốt trọn con bé.

Não bộ của Winter bị kích động mạnh mẽ, con bé nhanh chóng rơi vào trạng thái hoảng loạn và mất kiểm soát về hành động của mình.

Lồng ngực của Karina như đang đảo lộn và thắt chặt lại khi trông thấy hình ảnh của con bé lúc này. Điên cuồng giãy giụa, vùng vẫy như thể sẵn sàng trút giận lên bất cứ thứ gì ngay cả bản thân, nhưng lại nức nở vì nỗi day dứt và dằn vặt đang cấu xé trái tim của chính mình.

Chúa ơi! Karina thề rằng cô nàng chưa bao giờ cảm thấy đau đớn cùng xót thương đến vậy.

Trong đôi mắt lấp lánh của cô nàng lúc này chỉ còn có mình con bé. Cô nàng chỉ muốn buông bỏ tất cả để thật nhẹ nhàng ôm con bé vào lòng, bằng tất cả sự yêu thương của mình, âu yếm và vỗ về Winter.

Và có lẽ Karina đã đủ can đảm để làm được điều đó. Phản ứng gay gắt của Winter ngay sau khi cảm nhận được chiếc ôm của cô nàng thì liền dịu lại. Nhưng những giọt buồn long lanh vẫn chưa ngừng được, giọng của con bé cũng lạc đi mất rồi.

Con bé nấc cụt liên tục và sụt sùi không thôi, ngoan ngoãn giống như một đứa trẻ, co người lại rồi vùi mình thật sâu vào lòng của Karina, con bé sợ hãi thì thào: "Hon.. honey, chị có thể nào.. đừng biến em trở thành kẻ thứ ba trong cuộc tình của chính mình không? Em rất sợ mất chị."

"Em sẽ không bao giờ mất chị. Vì chị sẽ luôn ở cạnh em, không đi đâu cả. Chỉ cần, em đồng ý tha thứ cho lỗi lầm của chị thôi."

Cô nàng nói nghe tha thiết lắm! Tuy vậy, Winter đã luôn cho rằng: Sẽ không có sự tha thứ nào cho một kẻ phản bội. Nhưng con bé yêu cô nàng quá, yêu rất nhiều, yêu hơn chính bản thân của con bé thì thử hỏi làm sao để con bé dám buông bỏ cuộc tình này bây giờ?

Dường như có gì đó trong trái tim chứa đựng thứ tình yêu nồng nhiệt này đang thôi thúc con bé đưa ra câu trả lời. Winter mím môi và trăn trở một hồi lâu.

"Honey, chị là ngoại lệ duy nhất của em."

Con bé đã luôn nói với Karina như thế. Rồi con bé nhận ra rằng, ồ, đây sẽ là một cái cớ hoàn hảo để bao biện cho sự mù quáng và bất chấp của mình.

Cô nàng thấp thỏm chờ đợi câu trả lời từ con bé một hồi lâu. Nỗi lo sợ càng dâng lên cao, khiến cô nàng càng muốn ôm đứa trẻ trong lòng mình chặt hơn. Và bỗng, cô nàng cảm nhận được hơi thở nóng rực của Winter phả vào tai mình, với chất giọng khản đặc nghe sao thật quyến rũ: "Em yêu chị."

Karina mỉm cười trong hạnh phúc và nhẹ nhõm. Song, căn phòng rộng lớn lại vang vọng những âm thanh xấu hổ một lần nữa. Một đêm dài cứ thế trôi qua.

Có điều, kẻ thứ ba thì chỉ mãi là kẻ thứ ba mà thôi.

===

Các cậu hãy vote nhiệt tình vì sự chăm chỉ của bạn au nheeee 💪💪💪

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top