Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

My beloved summer (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dạo này những cuộc gọi cứ đến liên tục, những hai ba cuộc một ngày, đặc biệt là vào đêm muộn. Tôi nằm trên giường, nhìn cái đèn bóng lắc lư qua lại vì gió, bên tai loáng thoáng tiếng em nói chuyện ở nhà dưới, giọng em gay gắt và cố kiềm lại để chính em không hét lớn lên. Tôi không biết là ai gọi đến, và cũng không biết những cuộc gọi đó sẽ dẫn tương lai phía trước đi đến đâu, nhưng mọi thứ đang tệ dần, tôi nghĩ vậy.

"Chị chưa ngủ sao?".

Em đẩy cửa bước vào, cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của tôi. Tôi ngồi dậy, lắc đầu rồi vỗ vào phần đệm giường bên cạnh.

"Tôi chờ em".

Minjeong khẽ cong môi, một nụ cười mệt mỏi, em tiến đến ngồi xuống cạnh tôi, thở dài. Tôi tự hỏi chính mình rất nhiều, song cuối cùng lại chẳng có cách gì để giúp tôi và em thoát ra những sự bức bối hiện tại.

"Cũng đã khuya rồi... Nếu em mệt thì chúng ta cùng đi ngủ nhé".

Tôi nhìn em, khó khăn lắm mới có thể nhìn thẳng vào đôi mắt mờ mịt kia, lòng chợt đau thắt. Em nằm gác đầu lên cánh tay tôi, tôi mỉm cười xoa mái tóc em.

"Ngủ đi, ngày mai thôi, khi em thức dậy, mọi chuyện sẽ ổn". Tôi thì thầm, chẳng tin nổi chính bản thân mình.

"Em xin lỗi".

Tôi chẳng đáp lời, chỉ nhắm mắt lại và cố ru bản thân vào giấc ngủ thật mau. Mà phải thừa nhận một cách đau đớn rằng, dù em có đối xử với tôi như thế nào đi nữa, tôi vẫn sẽ yêu em, mãi mãi.

Giấc ngủ chập chờn kéo dài đến năm giờ sáng, em cũng vừa vặn tỉnh giấc, đôi mắt trong veo phản chiếu màu xanh nhạt của bầu trời nhìn tôi chăm chú.

"Chào em buổi sáng".

"Chào chị".

Em mỉm cười, chẳng hề giống nụ cười mỏi mệt trước đó, làm tôi ngỡ như tối qua chỉ là ảo giác do tôi tự tạo ra, và rằng mọi chuyện vẫn ổn...

"Jimin".

"Ừm?".

"Nếu như có ai đó hỏi về mối quan hệ của chúng ta, chị có nói sự thật không?".

"...Tôi sẽ nói".

"Em sẽ không".

"Tại sao?".

Minjeong vân vê cổ áo tôi, mỗi lần tay em lướt qua lòng tôi sẽ căng thẳng thêm một chút.

"Vì người thân của chúng ta sẽ buồn". Em nói. "Họ chắc chắn sẽ buồn... Vậy nên, chúng ta dừng lại thôi".

"Không". Hốt hoảng nắm lấy tay em, tôi lắc đầu. "Không nhất thiết phải nói ra mối quan hệ này, nếu em muốn, tôi có thể ở dưới một danh nghĩa khác để ở bên cạnh em, không phải người tình".

"Không Jimin à... Một mình em hèn nhát trốn tránh là đủ rồi".

Em vùng dậy rồi chạy ra khỏi phòng, nhanh đến nổi tôi chẳng kịp với tay đến để giữ em lại. Từng câu từng chữ em nói vẫn còn ong ong trong đầu, tôi ngồi sụp xuống đất, không còn sức đuổi theo em.

Cả ngày hôm đó em không trở về.

Trời nhá nhem tối, khi đôi chân đã tê rần vì đứng ngóng hờ quá lâu, tôi mới thấy em lững thững từ đằng xa, gương mặt ráo hoảnh. Tôi loạng choạng đứng dậy, nhìn em.

"...Minjeong".

"Em thấy đằng kia mới có một máy bán hàng tự động, chị có muốn mua gì đó không?".

Một lon café lạnh, chúng tôi ngồi trên băng ghế đá, nhìn ra ngoài biển lớn. Bãi cát vẫn vắng người như mọi khi, tôi chợt nhận ra chúng tôi đã cô đơn đến nhường nào, dẫu cho đang ở bênh cạnh nhau, chúng tôi thật ra cũng chỉ là hai cá thể riêng biệt, và đơn độc đến cùng cực.

Em đứng dậy, mắt nhìn mặt biển đang dập dờn muôn ngàn con sóng, khẽ khàng trút một tiếng thở dài, tôi hi vọng cơn gió vô tình nào đó thổi ngang sẽ cuốn chút muộn phiền của em đi. Lon café trong tay đã tan hơi lạnh tự bao giờ, tôi vẫn ngồi yên trên băng ghế và ngẩng lên nhìn em, chờ đợi em nói gì đó.

"Chị này".

"Hửm?".

Em quay đầu nhìn tôi, rồi nhanh như cắt, bàn tay em che mắt tôi lại, xung quanh thoáng chốc tối hù, và tôi nghe thoang thoảng hương thơm ngọt lịm của em, sát gần bên.

"Quên em đi thôi".

Em nói.

Và tôi tự tưởng tượng trong đầu. Có lẽ em đã khom người xuống một chút, vừa vặn cho đôi môi lạnh hôn nhẹ lên trán tôi, vương vấn tại nơi đó một lúc rồi rời đi, để lại dấu son đỏ nhạt nhòa.

Tôi sẽ quên em, không phải ngay bây giờ, mà có thể là ngày mai, hoặc tuần kia, tháng sau, vài năm nữa.

Nhưng tôi sẽ không bao giờ quên mùa hạ yêu dấu của tôi. Mùa hạ tôi có em.

Tôi thừ người, ngơ ngẩn nhìn chút café còn sót lại dưới đáy, cái chua xót trong lòng làm tôi bật cười, chẳng hiểu chính bản thân mình nữa, dù sao em cũng đã rời đi rồi, em sẽ không thấy dáng vẻ chật vật này của tôi. Em luôn hời hợt như thế, hệt như lần đầu tiên tôi gặp em, nhưng cũng mang theo dịu dàng xen lẫn, in ấn nụ hôn ban nãy vào cõi lòng đã chết từ khoảnh khắc tất cả mọi thứ sụp đổ.

Quên đi một người dễ dàng như vậy sao? Tôi tự hỏi, nhớ lại đôi mắt ngỡ đã chứa hình bóng tôi trong đó nhưng thật ra hoàn toàn xa lạ, nước mắt không nhịn được lại trào ra. Kim Minjeong, tôi chưa bao giờ hiểu được em, chưa bao giờ.




Tôi mua một chiếc vé trở về Seoul, âm thầm dọn đồ và rời đi khi em đang loay hoay dưới phòng bếp, tôi thầm nghĩ em sẽ chuẩn bị hai phần ăn hay chỉ một phần cho em, nhưng hi vọng là chỉ một, tôi không nỡ để em ngồi một mình với một phần ăn nguội lạnh ở phía đối diện. Hai chúng tôi đều hèn nhát như nhau. Tôi đi nhanh dưới ánh đèn đường, không một lần quay đầu lại.

Chuyến tàu khởi hành vào đêm muộn. Tôi đứng ở sân ga, nghe tiếng sóng vỗ rì rào, cõi lòng trống rỗng. Em từng nói mỗi khi buồn em sẽ ra biển ngồi, chờ những cơn sóng xô vào bờ rồi cuốn ưu phiền của em đi. Tôi đã từng nhói đau mỗi khi nghĩ đến bóng lưng em cô độc giữa biển đại ngàn, và hi vọng có thể bên em ở khoảnh khắc ấy. Nhưng giờ không cần nữa rồi, tôi gửi chút tình vào những cơn sóng, nhờ chúng an ủi em suốt quãng đời còn lại.

Tạm biệt em nhé, Minjeong.






...






Triển lãm tranh của nhiếp ảnh gia Karina thu hút rất nhiều người đến xem vì những bức ảnh chụp phong cảnh rất có hồn. Buổi triển lãm mang tên "My beloved summer" và được mở cửa miễn phí, ai yêu thích nghệ thuật đều có thể vào.

Một cô gái trẻ dẫn theo một đứa nhóc bước vào trong căn phòng lớn đầy ảnh. Lấy màu chủ đạo là vàng và hồng nhạt, căn phòng tạo cảm giác ấm cúng cho mọi người. Sau khi dặn dò đứa nhỏ không được chạy nhảy làm ồn ảnh hưởng đến người khác, nàng một mình lặng ngắm từng khung ảnh.

Mùa hè năm ấy như một cuốn phim cũ, dường như được người tỉ mỉ chụp lại từng khoảnh khắc một, tuy không thấy ai trong ảnh nhưng nàng có thể nhớ được người chụp những tấm ảnh ấy khi nào. Bãi cát vàng, bờ biển in những dấu chân, tán dù che nắng cho cả hai và những con sóng dập dềnh nâng đỡ cơ thể người trôi nổi, tất cả lần lượt hiện rõ hơn bao giờ hết trong tâm trí.

Mong ước của em trở thành sự thật rồi, ước mơ lớn nhất đời người cũng đã trở thành hiện thực, dẫu cho mùa hè của đôi ta chỉ còn là một giấc mộng.

Nàng xem hết những bức ảnh dọc các bức tường, quyết định xem nốt bức ảnh cuối được đặt ở trung tâm căn phòng rồi về, đứa bé con cũng đã quay lại tìm mẹ, nó đi ngay sau nàng.

"Em là người duy nhất tôi muốn thu vào khung ảnh của mình".

Ngay khi nhìn thấy tấm ảnh, lời người nói rất lâu về trước chợt ùa về, như người đang đứng trước mặt nàng, mỉm cười và thì thầm câu ấy. Đôi mắt nàng dừng lại lâu thật lâu trên gương mặt thơ trẻ của cô thiếu nữ trong ảnh, móng tay đâm vào lòng bàn tay để ngăn chính bản thân xúc động.

Ở bên dưới góc phải, một dòng chữ viết tay được ghi nắn nót.

"You're just too good to be true". (*)

"Oa, là mẹ đúng không mẹ?". Đứa bé reo lên, nàng cũng không còn tâm trí nhắc nó giữ im lặng.

Người đã giấu bức ảnh này quá lâu, chính nàng còn không biết đến sự tồn tại của nó. Để rồi giờ đây, người thiếu nữ trong bức ảnh ấy trở thành bức ảnh nghệ thuật của riêng Karina, chỉ của riêng một mình người.

"Ai chụp mẹ thế hả mẹ?". Cô nhóc nắm lấy vạt áo người lớn, thắc mắc.

Nàng nhìn sững đến ngẩn ngơ, đôi mắt chưa rời tấm ảnh lớn dù chỉ một giây, mãi một lúc sau mới đáp lại con, giọng hình như nghẹn đi.

"Người mẹ thương cả cuộc đời".

end.

===

(*) Lời bài hát 'Can't take my eyes off you'.

Vậy là kết thúc chíc shot nhỏ này rồi, hi vọng mọi người thích chiếc shot này nhé, à và câu nói 'người thân chúng ta sẽ buồn' thì ai xem 'dear ex' chắc sẽ nhớ câu nói này nhỉ T-T mình đã mượn câu nói ấy để bao biện cho một Kim Minjeong hèn nhát, cũng giống như Yu Jimin không dám nói ra lòng mình ở 'Mười hai vạn năm', cái giá phải trả luôn là quá đắt, hi vọng ai trong chúng ta cũng có thể dũng cảm một lần, vì chính mình.

Và kết thúc my beloved summer mình sẽ dừng series cho đến đầu tháng 7 như đã nói lúc trước T-T gửi một lời chúc đến mấy bạn 2k5 cũng chuẩn bị bước vào kì thi như mình nhé, tụi mình sẽ gặp lại nhau vào tháng 7, sau khi đã chiến đầu hết sức mình, mình sẽ quay trở lại với một em shot he (?) có lẽ là z =))) hi vọng mọi người chờ mình đến lúc ấy, và ngủ ngon nhóe, mình còn phải trắng mắt với đống toán lý hụ hụ, vậy thôi đó, thân ái và quyết thắnggg.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top