Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

năm mới rồi anh à.

11:20 PM 26 Th12

winter_minjeong
Anh ơi
Hôm nay anh có đi tập không ạ
Anh có mệt không TvT
Về đây bé ôm anh


12:45AM 27Th12

winter_minjeong
Anh ơi
Hôm nay ba mẹ em mới về nè
Mua nhiều đồ lắm
Mua cho cả anh nữa
Mà bao giờ anh mới về ...

01:20 AM 28Th12


winter_minjeong
Anh ơi hôm nay em bị mất ngủ
Bị cả nhớ anh...




10h49 PM 28Th12

winter_minjeong
Anh ơi, năm mới anh có về không ạ ?



Anh ơi,

Sắp đến năm mới rồi và em nhớ anh lắm.

Dòng tin nhắn một chiều bao giờ mới được hồi đáp đây anh?

Năm mới thiếu anh em thực sự không làm được.

Em muốn gặp anh, muốn ôm anh một chút.

Em không mạnh mẽ đến vậy đâu. Em ích kỉ lắm anh à.

Điều ước năm mới này em dành cho anh.



03h10 AM 30Th12

heeseung.lee
Anh đang về rồi
Chờ anh chút nhé?


_

Tuyết rơi rồi.

Ngó ra ngoài cửa sổ, em lặng nhìn những bông tuyết rơi nhẹ nhàng phủ đầy khoảng sân trắng. Hôm nay là ngày 31, là ngày cuối cùng của năm 2021 rồi. Ngày cuối cùng của năm nên đâu đâu cũng nhộn nhịp, tươm tất. Nhanh chóng xếp quần áo vào trong vali, em mang xuống dưới nhà để không bị trễ giờ.

" Minjeong à xong chưa con? Nhanh không muộn giờ mất. "

" Con xong rồi ạ. À mà mẹ bảo với bác tài dọc đường đi đỗ lại một chút được không ạ? Con cần mua điện thoại, hôm trước nó vỡ mất rồi. "

" Được rồi được rồi. "

Gia đình em hôm nay cùng về quê. Vì chị Jimin ở bên Mỹ, nhà còn mỗi ba người nên quyết định về quê thăm ông bà một chuyến tiện thể đón năm mới cùng mọi người. Gia đình em chuyển từ Busan lên Seoul khi em mới có 15 tuổi, sống một thời gian rồi cũng đã thích nghi được. Nhìn qua ô cửa sổ dọc đường đi, hoa tuyết trắng cứ rơi mãi khiến em không kìm được lòng đưa bàn tay bé nhỏ chạm vào. " Lạnh quá, mình còn chưa cả đeo găng tay mà." Rụt tay lại, em thổi hơi ấm vào để sưởi ấm bàn tay đang lạnh cóng.

" Heeseung năm nay không về hả con? " Mẹ em hỏi khi bà đang lục chiếc túi đựng quần áo để tìm ra đôi găng tay cho con gái mình.

" Không mẹ ạ, có thể anh ấy hơi bận. " Em vẫn cứ nhìn mãi ra ô cửa sổ, có lẽ em không dám nhìn thẳng vào mắt bà.

" Khi nào nó về nhớ mời cả gia đình sang nhà mình một chuyến, lâu lắm rồi chưa gặp, mẹ nhớ con rể lắm. " Bà dúi vào tay em chiếc găng tay.

" Con nhớ rồi. " 

Minjeong đeo găng tay vào rồi thở dài. 

Con cũng nhớ Heeseung lắm mẹ à. 

Mẹ ơi, con gái của mẹ phải làm sao đây? Từ khi nào cái tên " Heeseung " đã trở thành điểm yếu của con rồi, mỗi lần nhắc đến tên anh ấy là con muốn bật khóc mất mẹ à. Con muốn gặp anh ấy ngay lúc này, muốn anh ôm vào lòng, muốn anh nhắc mặc áo ấm, tất cả chỉ còn lại là kỉ niệm hạnh phúc khi nó trùng hợp. Chúng con đã hạnh phúc đến như thế, mà sao giờ con thấy cô đơn thế này. 

 Bà lẳng lặng nhìn em, Minjeong dạo này thật sự rất tệ. Con bé đang yếu dần đi, cơm bỏ bữa, đêm thức muộn, hôm trước chiếc điện thoại cũng là nó ném xuống đất khi đang điên cuồng khóc lóc trên giường. Bà có thể làm gì để giúp con gái mình đây? Ngoài những lời khuyên bảo bậc làm cha làm mẹ dành cho con, bà chỉ có thể bất lực nhìn con gái mình dần tiều tụy.

Thấy được dáng vẻ lo lắng của bà, ba em cũng quay xuống nhìn như sự an ủi. Ba hiểu được tâm trạng của mẹ, vì em mà dạo này mẹ cũng mất ngủ rất nhiều. 

" Có chuyện gì sao con à? Mẹ có thể giúp gì cho con không?" Bà ân cần hỏi em.

" Không mẹ ạ, con không sao." Minjeong cố để chẳng chảy nước mắt. Em cầm lấy bàn tay của mẹ. Bà đã vất vả nhiều vì em rồi, em không muốn mẹ phải lo lắng nhiều về mình nữa.

_

" Con chào ông bà. " Minjeong đặt chiếc vali xuống nhà rồi chạy ra ôm lấy ông bà. 

" Ôi Minjeong, lâu ngày không gặp. Nhớ cháu gái của ta quá " Bà từ trong nhà thấy em liền chạy nhanh ra ôm chầm vào lòng.

" Minjeong của ông đã cao đến thế này rồi cơ à? " 

" Cháu nó năm nay cũng sắp 20 cái xuân xanh rồi đó chứ" Mẹ em từ bên ngoài đi đến.

" Cả nhà ta vào ăn cơm đi, trời tối hết rồi. Đi đường xa cũng mệt nữa. "

Mọi người quây quần bên bàn ăn gia đình trò chuyện thật vui vẻ. Mọi người hỏi chuyện rất nhiều, về chuyện hôn nhân của chị Jimin và anh rể, chuyện ba mẹ em sang Mỹ chơi du lịch, rồi lại nói chuyện mấy em nhỏ nhà các cô bác sắp lên lớp một.

" Năm nay có chị Minjeong lì xì cho mấy đứa rồi nha, phải học thật giỏi đấy. " Minjeong cười hì hì nói với mấy nhóc.

" Vâng ạ. "

Ăn cơm xong xuôi, Minjeong muốn xuống phụ mọi người dọn dẹp mà các bác cứ bắt em lên phòng nghỉ ngơi để tẹo còn có sức đón giao thừa. Dù hơi áy náy một chút nhưng em vẫn quyết định lên phòng nằm nghỉ vì cả ngày đi đường đã rất nản rồi. Em nhớ đến chiếc điện thoại mới mua, khởi động máy rồi lật đật lắp sim. Trong lòng em có chút hi vọng, liệu Heeseung có rep tin nhắn không nhỉ? Nhanh nhảu đăng nhập rồi vào kiểm tra hộp thư. Em ngỡ ngàng khi có hơn 20 tin nhắn của anh từ hôm hai ba mươi đến giờ mà em chưa rep.

03h10 AM 30Th12

heeseung.lee

Anh đang về rồi

Em chờ anh chút nhé?



20h32 PM 30Th12

heeseung.lee

sao em không rep tin nhắn của anh?

gọi điện cũng chẳng thèm nghe máy

em giận anh à?

anh xin lỗi

mình gặp nhau được không

ở quán caffe cũ nhé






23h40 PM 30Th12

heeseung.lee

quán đóng cửa rồi mà em vẫn chưa đến

mình gặp nhau một chút thôi

anh nhớ em lắm

ngày mồng 1 anh phải đi rồi 

có lẽ phải lâu lắm mới được về nhà nữa






13h34 PM 31Th12

heeseung.lee

giao thừa năm nay chúng ta chẳng bên cạnh nhau được rồi

năm mới hạnh phúc, Minjeong

( × ) bạn đã bỏ lỡ 20 cuộc gọi từ heeseung.lee


Bản thân em suýt chút nữa thì ngã bịch xuống,cái quái gì đang diễn ra thế này? Hoảng hồn cầm điện thoại lên, em nhấn ngay vào quay số. Anh phải nghe máy, nhất định phải nghe máy, nếu không cả đời này em sẽ không nhìn mặt anh một lần nào nữa.

Lee Heeseung anh phải nghe máy, anh không được bỏ em .

Tiếng kêu tút tút của cuộc gọi nhỡ vang lên. Nước mắt em từ bao giờ đã tràn đầy khóe mi cay. Làm sao bây giờ khi lí trí em như cuồng điên lên ngay lúc này, em sợ lỡ mất anh.

" Minjeong..."

" Heeseung, là Heeseung đúng không? Anh có nghe em nói chứ?"

" Anh có nghe em à. "

"..."

" Em khóc sao Minjeong? Có chuyện sao? "

" Không anh à... thực sự không có.."

".."

" Là anh không tốt. Ngoan, Minjeong không khóc."

" Em không chịu nổi nữa rồi anh à. Em nhớ anh đến phát điên mất. Làm ơn ... hức ..."

" Em đang ở đâu? Anh sẽ đến gặp em ngay. Ngoan, em đừng khóc. Anh ở đây rồi. "

" Làm sao đây Heeseung? Giao thừa năm nay chúng mình không thể gặp nhau rồi. "

" Được rồi được rồi, không gặp cũng không sao. Nín không được khóc. Nói cho anh nghe giao thừa năm nay em muốn gì, anh chắc chắn sẽ thỏa mãn."

" Em muốn anh. "

"..."

" Sau giao thừa mình gặp nhau có được không anh? "

" Có lẽ anh.. "

" Anh nói sẽ đáp ứng tất cả. "

" Được được, sau giao thừa ta sẽ gặp nhau. "

" Nếu ai không giữ đúng lời hứa, người đó sẽ phải nói chia tay. "

"... Anh nhớ. "

" Em nhớ anh. "

" Anh cũng nhớ em, Minjeong. "

" Anh nhớ mặc áo ấm, nhớ ăn đủ bữa, đừng nằm sàn lạnh. "

" Anh biết rồi. Minjeong của anh cũng phải giữ sức khỏe, nếu gặp em anh thấy gầy hơn lập tức sẽ tức giận. "

" Em biết. "

" ... "

" Giao thừa vui vẻ, Minjeong. "

" Anh cũng thế, Heeseung. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top