Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tình cuối


***
Mùa đông tháng 10, 20 năm sau...

24 tuổi có phải đã quá già để bắt đầu yêu không? Không biết các bạn thì thế nào, còn tôi thì chắc "quá lứa lỡ thì" rồi đấy.

- Cái con này, đến bao giờ mày mới có nổi một mảnh tình vắt vai vậy, thành bà già đến nơi rồi kìa. Cứ như bọn tao có phải là sướng không? - Hạnh, bà mẹ một con một chồng gia đình hạnh phúc, 24 cái xuân xanh.

- Đúng đấy, mày có phải dạng xấu ma chê quỷ hờn đâu thì tao thương, còn xinh xắn thế này mà sao không ai yêu nhở? Có cần tao mai mối cho vài anh không, bạn chồng tao đấy nhá! - bà cô Thuý toàn bày trò nghịch ngợm hồi đại học, là đàn chị hơn tôi một tuổi nhưng học cùng khoá, nói thật so với tôi bà cô này còn ngu ngơ hơn nhiều, thế mà giờ cũng bụng mang dạ chửa lớn tướng rồi, ông chồng đẹp mã lắm cơ, suốt ngày tự hào khoe.

- Thôi bọn mày, cứ động vào nỗi đau của nó, Độc thân kệ nó chứ, về nhà là có chồng yêu chồng chiều mà còn càm ràm, nhăn nhó thành bà cụ đừng kêu tao nha, haha - và tất nhiên là nó, người có anh bạn trai gần năm rồi.

Chuyện 20 năm trước đã là của quá khứ, tôi với nó vẫn tiếp tục là chị em thân thiết với nhau, càng lớn càng thân hơn bao giờ hết: tốt nghiệp cấp hai, vào cùng trường cấp ba, tốt nghiệp cấp ba, cùng trường đại học và nay đã ra trường được ba năm. Tôi chọn ngành kế toán, ra trường liền được nhận vào làm nhân viên của một hãng sữa nhỏ, lương ăn ổn định thêm công việc nhẹ nhàng là lý do tôi chọn ngành này. Ngoài ra, có chút chút ảnh hưởng từ bố tôi nữa, nên đương nhiên so với những người khác, tôi có nhiều kinh nghiệm vặt và thạo nghề hơn chút đỉnh, thăng chức chỉ là vấn đề thời gian. Tôi gặp Hạnh ở nơi làm việc, nhanh chóng thân nhau thì con đó cũng nhập hội chúng tôi luôn, gồm tôi, nó, Hạnh và Thuý. Về phần nó, là ngành mĩ thuật, chuyên thiết kế lễ phục, đặc biệt nó thích váy cưới nhất. Ra trường, với khả năng của bản thân, nó chiếm lĩnh ngay chức trưởng bộ phận thiết kế của tạp chí thời trang xxx. Với ngoại hình và tính cách tươi tắn dễ thương, nó nhiều giai theo lắm, mà toàn mấy chàng người mẫu nổi tiếng không, chả hiểu sao nó lại chọn anh chàng nhân viên công sở mọt sách Huy chỗ tôi làm mới sợ.

"Bao nhiêu giai đẹp theo thế, người người ghen tị mày còn chưa đủ, sao lại chọn hắn???"
"Haizzz mày định hỏi cái câu này tới bao giờ hả? Khi nào yêu mày sẽ hiểu, còn cứ trẻ con lười yêu,...thì còn lâu mày mới có quyền tránh móc tao, NHÁ!" nó nói thế đấy.

- Alo? Chồng yêu à, gọi em chi đấy? Đến giờ đón con hả? Em đi ngay đây, bye bye anh yêu - tiếng chuông reo hằng ngày cắt đứt mạch suy nghĩ của tôi. Là Hạnh.

- Ơi, em nghe. Chồng nhớ vợ quá hả? Về liền về liền - chất giọng chanh chua gặp chồng cái là ngọt sớt của bà cô Thuý chưa bao giờ làm tôi hết ngạc nhiên, khi yêu con người thay đổi nhiều thật.

Nghe thế là đủ để đoán bọn nó có việc gì rồi đấy, cứ bảo tôi ế đi, tôi cô đơn đi, từ khi chúng lập gia đình đến giờ, có cuộc gặp tám chuyện con gái nào kéo dài được lâu đâu. Có gia đình rồi, bao nhiêu thói quen sở thích phải dẹp hết cho con cái, hạnh phúc vợ chồng cả, người không hay lo âu cũng phải biết lo âu, đứa suốt ngày son phấn cũng phải hi sinh nhan sắc của mình. Đấy, thanh xuân tuổi trẻ đang rực rỡ mà chúng dám bỏ đi để gánh vác bao nhiêu trách nhiệm, nhọc nhằn khi làm một người vợ, người mẹ gương mẫu. Tôi với nó nhìn cảnh đấy chỉ biết cười, thanh toán tiền nước và rời đi cùng nhau trong một buổi tối lạnh giá gió bay.

- Hạnh với Thuý thay đổi nhiều quá, chúng nó nhìn gầy hẳn đi nhỉ

- Gia đình mà, mày thì biết cái gì, tao có người yêu bao lần bỏ rơi mày, nhanh kiếm người yêu đi còn hẹn hò cặp với tao và Huy

- Mày đừng có giả ngơ, mày hiểu tao hơn bọn nó nhiều mà, đâu phải tao không muốn yêu....

Nó im lặng. Đã 20 năm rồi, tình cảm thời học sinh ấy liệu tôi đã quên được chưa, cậu đã tan biến trong tâm trí tôi chưa? Cậu trả lời chắc là chưa. Cậu bây giờ hẳn đang định cư ở Đức, trở thành một nhạc sĩ thực thụ, tạo ra bao bản hit hay - đúng như những gì cậu mơ ước. Và tôi tin chắc cậu sẽ thành công, cái linh cảm con gái trong tôi tin chắc là như vậy.

Không hẳn là tôi chưa có mảnh tình nào ngoài cậu ở cái tuổi hai mươi tư này, đã có vài người lướt qua tôi, như một cơn gió một đi không trở lại, chẳng kéo dài đến nổi một tháng ngắn ngủi. Nó tinh ý nhận ra, mỗi người ấy, đều có một nét giống cậu. Cậu thành một nỗi ám ảnh nhỏ trong tôi, tạo cho tôi một thói quen cô đơn, đúng hơn là ngại yêu, ngại khổ vì yêu một lần nữa.

- Mày này...Minh ý, mày đã quên cậu ấy chưa? - một câu hỏi lạ lùng, câu trả lời chẳng phải nó đã quá rõ rồi sao?

- Tao không biết...

- Đừng cố chấp như thế nữa, điều tao làm với mày năm xưa không chấp nhặt thì thôi, quên nhau đi mà sống. Minh cậu ấy có nhớ mày không? Mà mày phải bi luỵ ???

- Tao...tao không muốn quên đi!!! Tao muốn nhớ hết tất cả về con người ấy, để hiểu tình yêu là thứ vô nghĩa như thế nào. Tao ghét tình yêu, tao sẽ không bao giờ yêu, sẽ không đau thêm lần nào nữa!!! - tôi giận dữ vô cớ với nó.

Nó im lặng nhìn tôi. Tôi biết mình làm tổn thương nó, thấy bạn thân tự dày vò bản thân như vậy, nó cũng đã cố gắng nhiều vì tôi rồi. Thế mà tôi còn tự nguyện gạt đi, giẫm đạp lên thứ nó trân trọng - tình yêu.

- Chi à...tao xin lỗi, xin lỗi mày. Chỉ là...tao sợ lắm mày à...sợ yêu lắm... - cảm xúc dâng trào, giọt lệ nhoà xua tan lý trí, tôi khóc huhu ngay giữa đường.

- Tao không sao mà...mày không có tội gì đâu. Nín đi nào...mày..làm tao khóc theo giờ - đồng cảm xúc, tôi thấy khoé mắt nó dần dần nhoè đi, ý chí kiên cường gắng sức ngăn cản lại mà không nổi.

Cố gắng lưu giữ một hình bóng...trong tuyệt vọng...

***
Tối hôm ấy. Tại khu căn hộ.

Bao công sức nó đổ ra an ủi tôi, nào là hứa hẹn bao ăn, mang trang sức của tôi ra đeo vào, tặng tôi một cái váy màu tím...đã có tác dụng. Một hồi hết khóc, chợt nó nhìn buồn buồn, tâm sự trong lòng như không thể nói ra. Tôi tự hỏi mình đã làm chuyện gì hay sao.

- Chi!! Mày có chuyện gì à? Sao như người mất hồn vậy?

- À...tao...tao, có chuyện muốn thông báo...

Huy đã cầu hôn nó. Nó đồng ý ngay lập tức, mới ngày hôm qua thôi.

- Anh ấy nói, trước khi đính hôn, muốn tao....chuyển đến ở chung..

- Mày sẽ chuyển đi đúng không? - tôi hiểu ra

- Tao...tao có thể từ chối mà, bỏ lại mày một mình....tao lo lắm..tao...

Là một người bạn tốt, tôi hiểu điều gì là tốt nhất cho nó. Sớm biết ngày này sẽ tới, mà sớm đến thế này ư? Nếu không vì tôi, nó đã lựa chọn chuyển đi rồi. Nếu tôi mà có người yêu....

- Mày muốn đi mà Chi, tao đâu thể làm vật cản đường mày mãi được, đó là lẽ tự nhiên...

- Nhưng còn lời hứa của chúng mình thì sao? Hẹn hò đôi? Cùng chọn nhẫn cưới? Tao nhất định sẽ mở một hiệu áo cưới, tao sẽ may cho mày chiếc váy cưới hoàn hảo nhất trên trần gian cơ mà? Thái?

- Tao xin lỗi...không có chiếc váy cưới nào cho tao đâu...Đi đi, Chi à, tao chúc phúc cho hạnh phúc gia đình mày, tao phải là phù dâu đấy, haha.. - một nụ cười gượng chua xót.

- Ừ, thế tao đi nhé, Thái... - nó đành rút lui thôi, cái đầu tôi so với cái đầu nó, tôi cứng hơn nhiều.

Căn hộ hai người, từ nay là một người rồi. Trống trải ghê người. Chiếc giường chúng tôi cùng nằm chung hai năm qua, tấm ga trải giường hay được giặt giũ sạch sẽ bởi nó rách rưới quá rồi, vài vết hoen ố - dấu hiệu của thời gian đã xuất hiện, thay mới được rồi. Bàn ăn hai ghế, đôi cốc uống nước chúng tôi trúng được một lần quay may mắn, hai ngăn bàn làm việc: một ngăn nắp, một bừa bộn. Bao kỉ niệm xẻ làm đôi, giờ khuyết thiếu đi một mảnh, trông chẳng ra hình thù gì cả.

Lười biếng nằm bộp xuống giường, suy nghĩ miên man một điều không tên. Chợt bật dậy, ngồi ngay ngắn vào bàn làm việc, hí hoáy một hồi, lại chìm vào trong vùng tâm tưởng, rồi nổi lên ngay, hí hoáy thêm thật nhiều.

Tôi đang viết truyện, một cách đơn giản để gặm nhấm một mình mớ cảm xúc hỗn độn bây giờ. Là một câu truyện ngắn, hai nhân vật nữ chính còn đang học cấp ba, câu chuyện này viết về tình yêu - theo ý tưởng mỗi người sinh ra đều có một bạn đời hoàn hảo cho riêng mình do tôi tưởng tượng ra. Những tác phẩm của tôi, đa phần xuất hiện ngẫu nhiên, chẳng có điều kiện nhất định nào cho một câu truyện hay. Một vài trong số chúng đã được xuất bản, chỉ trong một tờ báo nhỏ thôi, đem lại cho tôi một khoản chi tiêu không kém. Biết rõ khả năng của mình, tôi lại không chọn theo nghề viết lách, chỉ đơn thuần là sở thích riêng. Bút danh của tôi được giữ kín, ngoài nhóm con gái ra không ai biết tôi viết truyện cả.

Chi nó đi nốt rồi, nhóm bốn người còn một người độc thân, kể nghe cũng buồn nhỉ? Buồn ngủ quá, lo nghĩ nhiều chỉ tổ mệt đầu, đi ngủ cho yên giấc thôi. Tôi chìm vào trong giấc ngủ sâu.

Một bóng hình...cứ mờ dần, mờ dần đi. Một kẻ đi, người ở lại.
Một bóng hình nữa...giống quá...có phải là cậu không?

***
Mùa đông tháng 12. Tôi 25 tuổi thì anh tới.

- Hôm nay là ngày gặp mặt hai gia đình rồi, tao lo lắm, dù biết hai bác nhà Huy hiền lành nhưng tao muốn ấn tượng đầu tiên phải tốt nhất có thể. Mày xem tóc tao thế này được chưa, có hở hang quá khi mặc cái váy này không, nhìn kĩ xem mắt tao có bị nhem ra không nhá!!!

- Bình tĩnh nào cái con này, mày đi lấy chồng chứ có phải vào tù đâu, thay vào cái váy nào thoải mái hơn đi, tóc thì đẹp, eyeline chuẩn rồi, khỏi lo - cái con người ít khi lo lắng là nó, một khi đã lo thì hiện nguyên hình một con trốn trại.

- Ừ, ừ...cả mày nữa, trang điểm cho xinh vào chứ, đưa tao - nhìn chằm chằm cái bản mặt tôi, nó lườm quýt một cái.

- Gớm, tao cần gì phải cầu kì, đi theo cho đông vui thôi mà

- Tao cần, để im cho tao sửa, động đậy chết với bà!

Cuối cùng sau vài tiếng vật vã, hai đứa cũng lôi được nhau xuống dưới, để chồng-tương-lai của nó đợi cả tiếng đồng hồ. Nhà bố mẹ Huy không xa căn hộ tôi cho lắm, đường đi lại tiện, thoáng cái đã cập bến. Không hề ngạc nhiên bởi sự tối giản trong cách trang trí căn nhà nhỏ trong hẻm ngõ, nó hiểu tính Huy hay chắt chiu, tiết kiệm đều là từ gen cha mẹ anh mà ra.

Lễ ra mắt diễn ra trôi chảy, gia đình hai bên cùng ngồi với nhau đàm thoại chuyện đám cưới, hỏi han nó đủ kiểu từ sở thích đến nghề nghiệp, cả tương lai cho hai đứa. Chuyện liên quan đến nó dĩ nhiên tôi quan tâm, nhưng cuộc nói chuyện này đối với tôi vẫn thật nhàm chán. Khẽ khàng xin phép mọi người, tôi ra ban công hưởng gió một mình, bầu trời hoàng hôn buồn thật.

Cậu tới. Thật ngỡ ngàng.

- Minh! Minh!! Là cậu thật ư? Cậu sao lại ở đây, tớ là Thái đây, Thái năm xưa đây mà - giây phút ngỡ ngàng ấy, tôi lao vào cậu với hàng ngàn câu hỏi trực tuôn ra hết, đã bao năm rồi.

Cậu giương đôi mắt ngỡ ngàng nhìn tôi như kẻ lạ. Cậu quên thật rồi sao? Khoan đã, cậu nhìn khang khác?

- Chắc...em nhầm anh với ai khác rồi, tên anh là Tuấn, không phải Minh... - người đàn ông nước da trắng ngần, đôi mắt to suy tư cảm xúc, thân hình cao dong dỏng gầy gầy hệt như cậu năm xưa mà hoá không phải.

Nhờ tiếng la thất thanh của tôi, đoàn gia đình hai bên nhanh chóng sum họp về cái ban công nhỏ. Nó lao ra đầu tiên, vừa thấy anh, nó la tiếp. Huy là người đã xông ra ngăn cản nó tiếp tục dò hỏi anh, cái người vẫn đang không hiểu môte chuyện này là sao.

- Ô, thằng em trai yêu quý của tôi đã tới rồi đấy à, đến muộn hẹn chầu bia nhá - trái ngược với hai cô gái đang đồng loạt ngáo, Huy thản nhiên tay bắt mặt mừng cùng anh.

- Hẹn hôm nào đi, trước tiên anh làm on giải thích cho chị nhà về cái anh Minh gì gì đấy đã, họ cứ một mực bảo em là Minh... - anh bối rối, nó nhìn anh sát đến hãi hùng, lần mò từng chi tiết.

- Anh! Ra đây cho em! Chúng ta cần nói chuyện! - nhìn đủ rồi, nó nắm lấy tay Huy "dịu hiền" mà lôi đi xềnh xệch.

Tôi đoán tên Huy mà cưới nó về, thể nào cũng được liệt vào danh sách các ông chồng sợ vợ kinh điển. Chậc chậc, chưa cưới đã bị hành hạ thế này. Nó lôi Huy đi xong, mọi người dần dà đi theo, cái ban công tầng hai bé nhỏ trở về không khí tĩnh lặng như thủa ban sơ nó sinh ra. Nhận thấy ánh mắt anh nhìn tôi, à phải rồi, tôi là người sai khi nhầm anh trước mà.

- Em xin lỗi anh..vụ vừa nãy chỉ là hiểu nhầm thôi, anh là Tuấn đúng không, em là Thái...bạn của cô dâu... - ánh mắt kia không thôi hướng về phía tôi, làm giọng điệu tôi có chút ngượng ngùng

- A, em là Thái mà anh Huy hay nhắc đến ở chỗ làm đúng không, chả giống như anh tưởng tượng gì cả...anh nhận không ra, haha...anh tưởng em là con trai...

- À, chuyện ấy em quen rồi, còn có đứa con gái nào tên Thái ngoài em chứ.

- Anh thấy cũng hay mà, em là một cô gái đặc biệt.

Và cứ thế, cứ thế, khoảng cách giữa chúng tôi rút ngắn lại, thành hai chữ "bạn bè". Nói chuyện với anh rất hợp, ngày hôm ấy, tôi bảo cách chúng tôi gặp nhau sẽ là một kiểu kết bạn mới, anh phì cười. Anh tuy là em họ của Huy nhưng hơn tôi hai tuổi, là một chàng trai tương lai sáng lạng với tầm bằng loạt giỏi ngành kiến trúc sau ba năm ròng rã nơi xứ người xa xôi - nước Pháp. Anh tốt nghiệp vừa lúc Huy báo tin vui, ngay lập tức hộc tốc về Việt Nam cho kịp đám hỏi. Hai anh em họ kể xa nhau đã lâu, về đây đã ngay lập tức tay bắt mặt mừng được thế, quả thật rất thân thiết.

- Tuấn, bọn anh vừa bàn bạc lại với nhau rồi, sau đám hỏi ngày hôm nay vợ anh - tức Chi, muốn chuyển đến sống cùng gia đình một thời gian cho quen nhà quen cửa, cho nên...hết phòng trống rồi! - không rõ nó lôi chồng tương lai đi đâu và nói những gì trong khoảng thời gian vừa rồi, Huy trở lại với một tin bất ngờ.

- Nhưng...chị nhà chẳng phải còn ở cùng anh sao? Sao lại đột ngột... - sững sờ, anh không tin được vào tai mình.

- Kế hoạch có chút...thay đổi, anh quên không báo em... Thôi em đành gắng thuê phòng trong khách sạn ít lâu...

- Dạ...chuyện đã thế thì đành vậy...có cái em mới về chưa lâu, kinh tế chưa ổn định, sợ không chi trả nổi tiền nhà lại phiền đến hai bác...

- Tuấn à, chị bảo, hay em chuyển tới sống chung với cái Thái, căn hộ nó còn chỗ trống mà. Đúng không Thái? - nó vội ngắt lời anh.

- Ừ thì...đúng là còn - ô hay, câu chuyện sao lại liên quan đến tôi??

Lạ lùng, cảm thấy ánh mắt anh mừng rỡ, như chết đuối vớ phải cọc, tôi giờ thành cái cọc của anh mất rồi. Không hiểu sao nhìn vào đôi mắt ấy, tôi chẳng thể từ chối nổi điều gì.

- Nếu em ấy thấy không có vấn đề gì...

- Em thì...có thêm bạn cùng phòng cũng vui mà...

- Được rồi, thế tạm thời em cứ qua sống cùng Thái ít lâu đi, không phải lo đâu. Mà nhé, ở bên đấy nhớ cư xử cho phải phép, chăm sóc nó cẩn thận, không là qua nói chuyện với chị đấy - hình tượng dâu hiền dâu thảo nó gây dựng trước mặt bố mẹ chồng từ bấy đến giờ hoàn toàn được lột bỏ, ít ai biết danh hiệu thời áo dài của nó là bà la sát đấy, động tí là gây gổ lên phòng hiệu trưởng.

***
Chiều hôm ấy. Tôi có bạn cùng phòng mới.

Đồ anh mang được chuyển hết về căn hộ của tôi. Sống ba năm bên Pháp, vật dụng anh mang toàn là đồ Việt Nam, tưởng nhiều, hoá chỉ là vài đồ dùng cá nhân, dăm ba bộ quần áo còn mới. Anh em có khác, hay do gen nhà Huy ai cũng có tinh thần tiết kiệm là quốc sách không biết nữa.

Chúng tôi nhìn nhau, ngượng ngùng. Vừa gặp nhau ít lâu, tôi còn chưa hiểu hết về anh, anh còn chưa biết hết về tôi, nay lại sống chung một nhà.

Người ta nói vạn sự khởi đầu nan, việc sống chung với anh hoá lại chẳng gian nan như tôi nghĩ. Anh hay cười, chăm chỉ làm việc nhà hơn cả tôi, tính sạch sẽ hệt nó, may là có tôi bày bừa ra cho anh dọn dẹp. Từ khi chuyển tới, anh chưa gặp rắc rối gì với nó cả, mấy hôm đầu cẩn thận nó còn qua ngó nghiêng, hai hôm sau đã yên tâm đi chơi ngay rồi.

Có lẽ là do anh quá giống cậu, tôi không khỏi có cảm giác thân thương an toàn. Anh không phải cậu, tôi biết. Anh là kiểu người logic, cậu thiên về nội tâm nhiều hơn. Anh là một kĩ sư, cậu là một nhạc sĩ, đấy là tôi nghĩ thế. Hai con người giống nhau mà khác nhau hoàn toàn, thiết nghĩ nhân sinh cũng thật kì diệu, cho tôi gặp được cả hai. Với tôi, cậu là người từng yêu, còn anh tôi không biết, là một cảm giác mơ hồ nửa hư nửa thực.

- Sao lại chọn kiến trúc trong khi anh yêu ca hát đến vậy?

- Sao lại chọn kế toán trong khi em yêu những câu chuyện của mình?

Tôi hỏi anh, anh hỏi lại tôi. Quen biết một tháng, tôi với anh như đã thành tri kỉ. Niềm đam mê thực sự của anh là ca hát, tôi yêu cái giọng hoạ mi ấy như cách anh yêu truyện tôi viết vậy. Tôi giống anh, có đam mê nhiệt huyết mà nào dám thể hiện, chỉ biết giấu lẹm nó đi mà sống một cuộc đời bình thường không sóng gió.

Chợt nhận ra, anh có thêm một điểm giống cậu. Tôi thao thức một thứ cảm giác không tên.

Cảm xúc mới....được nén chặt...
Chỉ một lần....nhớ cả đời....yêu cả đời...

***
Mùa xuân tháng 2. Thêm một Tết độc thân.

Năm nay Tết nó không về cùng tôi. Lễ đính hôn đã qua, nó đang tất bận chuẩn bị cho lễ cưới sẽ diễn ra vào tháng 11 năm nay. Tôi có nài nỉ thế nào nó cũng không chịu, còn bảo tôi dắt anh về thay, ừ thì tôi "dắt" thật.

Mọi năm về quê, một câu hỏi thường niên là "Bao giờ lấy chồng?" - y hệt bài hát của Bích Phương. Cha mẹ tôi vừa gặp anh, phấn khởi khoe làng xóm, đã bị tôi dội cho một gáo nước lạnh. Mẹ tôi quý anh hơn hẳn con gái ruột của bà, suốt ngày tíu tít khen lấy khen để, rồi tiều môi chê con gái mình ế. Anh con một, tôi con út trong nhà ba chị em. Nhà tôi tính sởi lởi thành truyền thống, sinh ra tôi kiệm lời nhất xóm kể cũng lạ, nên cha mẹ lo cho tương lai của tôi ít nhiều cũng hơn hai chị.

- Ai đời con gái mà 25 tuổi chưa nổi mụn con, kiếm thằng nào được như thằng Tuấn đi rồi về cưới nhanh cho khỏi xấu mặt mẹ mày.

- Mẹ này, con là con gái mẹ mà, có chồng rồi lấy ai phụng dưỡng mẹ già đây?

- Chị mà nuôi tôi được một ngày đã sướng, chỉ giỏi kiếm cớ cãi, lo cho thân chị đi.

Bao kỉ niệm...niềm vui chan nỗi buồn...
Con là đứa bất hiếu...mẹ à...

***
Đêm giao thừa. Bắt đầu một mối quan hệ.

Anh muốn tôi dắt đi xem pháo hoa thay vì ở nhà. Tất nhiên tôi đồng ý.

Đến lúc để đếm ngược rồi.

- Thái, em có biết mai là ngày gì không?

- Là ngày mùng một chứ còn gì

- Là ngày Valentine đấy, ngốc! - thoáng bực bội, anh cốc yêu vào cái đầu non nớt của tôi

- Ừ nhỉ...mấy ngày này với kẻ cô đơn như em chỉ bình thường như bao ngày trong năm thôi mà, em quên...

Đùng đoàng...một quả pháo, hai quả pháo rồi ba quả liên tiếp toả sáng trên bầu trời. Tôi và anh cùng nhau ngước lên bầu trời đen kịt, nay đã lan toả màu cầu vồng lấp lánh, trông đến là vui mắt.

- Năm nào chúng cũng đẹp vậy sao... - anh mơ màng nhìn ngắm chúng, sung sướng như đứa trẻ được kẹo.

- Vâng

Anh thôi ngắm nhìn chúng, mà ngắm nhìn tôi, ánh mắt suy tư, kiên định đến lạ kì. Một nhịp, hai nhịp, ba nhịp...vậy mà tôi tưởng con tim này nguội lạnh. Nó đập từng nhịp chầm chậm, vững chãi, như thể đợi chờ đã lâu, đợi chờ anh đánh thức khỏi giấc ngủ mùa đông - nơi nó tự chôn vùi.

- Thái này, Valentine ngày mai em có muốn thành người đồng hành của anh không?

- Sao ạ? Ý anh là...

- Và không chỉ ngày mai, mỗi ngày, em hãy là bạn gái, người đồng hành cùng anh được không?

Có phải...tôi đang rung động? Vì lời thổ lộ thật ngọt ngào, hay vì người nói là anh? Hay vì cậu....

- Vâng - âm thanh nhỏ bé yếu ớt thốt lên

Một thân hình cao lớn ôm lấy tôi. Là ngẫu nhiên ư? Khi tôi tỏ tình, cậu cũng ôm tôi, nhưng nhạt nhẽo và yếu đuối. Khi anh tỏ tình, anh ôm lấy tôi, khẽ siết lấy bờ vai không chịu buông. Vóc dáng tôi quá nhỏ bé khiến người khác muốn ôm lấy chăng? Trống ngực anh đập dồn dập, mãnh mẽ truyền từng nhịp đến tim tôi. Tâm trí tôi tràn ngập hình ảnh cậu, cơ thể được sưởi ấm bằng anh. Khuôn mặt của cậu nhưng hành động của anh.

Trái tim đang đập này, rốt cuộc là vì ai?

Một người có thể yêu hai người không?
Tôi có sai không khi chọn anh?

***
Tháng 3, tháng 4...tháng 10. Tháng ngày bên anh.

Tình cảm của chúng tôi diễn ra trầm lặng, không khoe khoang, quà cáp bất ngờ như những cặp đang yêu. Anh quan tâm tôi nhiều hơn, tôi cũng vậy, thế là đủ. Mỗi sáng thức giấc anh sẽ nói "Anh yêu em" và tôi trả lời "Vâng", thế là đủ. Anh muốn chạm vào tôi, hôn tôi...tôi từ chối hết. Nhiều lúc tự hỏi anh có chán mà rời bỏ tôi không, anh giận dỗi phụng phịu, đáng yêu lắm.

Tình cảm tôi dành cho anh nhẹ nhàng, không dữ dội nồng nàn như năm xưa yêu cậu - cuồng si ám ảnh. Tình cảm dành cho anh được xây dựng bởi từng lớp kỉ niệm vững chắc, tình cảm dành cho cậu là những lần mơ mộng không thành, những gì ảo mộng trong giấc mơ.

Tôi không nói yêu anh, không dám khẳng định. Anh và cậu là hai người khác nhau, tôi biết chứ. Nên tôi không nói yêu anh. Nhỡ may tôi nhầm, tôi ngộ nhận, chắc anh sẽ bớt đau lòng mà rời bỏ. Có chăng tôi không yêu anh, anh vẫn quan trọng đối với tôi.

Tôi sợ mất anh.

- Mày có yêu người ta không? Nếu có thì tiếp tục, không thì dứt khoát chia tay đi.

- Tao không biết...

- Mày biết, mày không chịu thừa nhận thôi! Tuấn yêu mày nhiều lắm mày có hiểu không? Hai người hợp nhau đến thế, sao cứ phải nhớ nhung người không giữ mày lại?

- Tao không thể quên được, mỗi khi nhìn anh ấy, tao lại nhớ Minh...những gì cậu ấy làm...

- Tuấn khác, em ấy không đời nào buông tay mày đâu. Tao tin tưởng giao mày cho em ấy chăm lo cũng vì vậy, em ấy đã thích mày từ lần đầu gặp rồi Thái à, tao nhìn người không bao giờ sai.

- Tao...phải suy nghĩ một lúc...mày đi ra đi..

- Có những vết thương muôn đời không lành lại, mày muốn tiếp tục nhìn nó đến cuối đời sao? Mở lòng mình ra, nhìn lên bầu trời và hỏi mày muốn gì ấy! Hừ, tao về đây!

Can đảm yêu là can đảm tổn thương.
Không phải lựa chọn nào cũng đúng...nhưng chọn nghe theo con tim mình luôn đúng...

***
Mùa đông tháng 11. Lựa chọn cuối cùng.

Ngày cưới của nó. Bất chấp ngân sách chi tiêu eo hẹp ngày thường, vì nó, Huy thuê riêng bãi biển để tổ chức đám cưới. Danh sách mời cưới của nó dài dằng dặc, dân số chủ yếu là mấy anh bạn trai cũ và các vệ tinh đã vỡ mộng, bên nhà Huy toàn anh em họ hàng thân thiết.

Sắp đến giờ rước dâu rồi, nó chắc đã chuẩn bị xong.

- Chi, mày mặc xong váy chưa, nhà tra...

Đứng trước tôi, không còn là nó, mà là một cô dâu xinh đẹp hơn bất cứ ai, hạnh phúc hơn mọi sinh linh trên trần thế này. Khoác lên bộ váy cưới tự tay may, vẻ mặt tiên nữ ấy mãn nguyện nhìn tôi - người đang xúc động đến không thốt nên lời.

- Tao chưa từng thấy mày nhìn tao như vậy bao giờ đâu đấy, tao có đẹp không?

- Mày...là cô dâu đẹp nhất tao từng gặp...

- Cái con mít ướt này, hai tiếng tao trang điểm thành công cốc bây giờ...

Hôm nay, nó có cái gì đấy thật khác. Nó sắp có chồng, thành một người vợ, làm mẹ, sinh đứa con đầu lòng. Nó là một người phụ nữ trưởng thành, xinh đẹp và kiên cường trước sóng gió. Khó mà tin được con bạn từ thủa non dại, nay đã thành người lớn.

- Chi nè, trước khi mày bước đi, tao muốn hỏi

- Chuyện gì?

- Mày có hối hận không? - đó là điều duy nhất khiến tôi day dứt bây giờ: thanh xuân, những việc chưa làm, những lời hứa năm xưa, nó có hối hận không

Nó mỉm cười, nắm lấy tay tôi, khẳng định.

- Tao không hối hận việc yêu anh ấy!

Ngày hôm nay, nó bình thản bước từng bậc về phía trước, tấm voan trắng mỏng manh tung bay trong làn gió, đôi tay trắng ngần nâng niu bó hoa tươi thắm. Chiếc nhẫn cưới lồng vào ngón tay, niềm hạnh phúc vỡ oà. Đâu đây tiếng cười nói, tràng pháo tay không ngớt, tiếng khóc thút thít cảm động cho ngày vui của đôi trẻ.

Chiều về, là thời điểm thích hợp cho một buổi khiêu vũ. Nền nhạc nhẹ, tay trong tay thả hồn mình theo điệp khúc du dương.

- Thái, chắc em khát rồi, anh mang cho em nước cam nà... - anh bước đến cùng hai ly nước cam trong vắt

- Thái! Là tớ, Minh đây! - cậu lao ra từ đám đông, ôm chầm lấy tôi.

Ánh mắt nhìn nhau, anh sững sờ nhìn cậu, nhìn tôi. Tôi biết anh nghĩ gì khi bóng hình ấy quay lưng đi, đôi mắt thiểu não. Anh hiểu ra mọi chuyện rồi, tôi nào có quyền giữ anh lại.

- Thái, gặp lại tớ cậu không vui à?

- Từ từ đã, trước hết sao cậu lại ở đây hả Minh?

- Là Chi mời tớ. Biết tin Chi sắp làm đám cưới, tớ đã lên thẳng máy bay từ Đức về Việt Nam nhưng vẫn không kịp... Thực ra, tớ muốn gặp lại cậu...

- Hả? Vì sao?

- Thái à, tớ nhớ cậu, chưa bao giờ tớ quên được cậu kể từ hồi ấy. Cách mà chúng ta chia tay...tớ không cam tâm, chúng ta làm lại từ đầu được không?

Tai tôi như ù đi. Câu nói tôi ngàn lần mong ước nghe được từ cậu, tôi đã được nghe. Cậu chính là người tôi hằng mong nhớ, vậy còn chờ gì nữa? Còn anh?

Bàn tay nhỏ nhắn sờ nơi trái tim mình, nó lạnh ngắt. Thì ra, cậu vốn đã là quá khứ. Thì ra, từ lâu cậu đã là cái bóng, trong ánh hào quang của anh. Bấy lâu nay tôi yêu anh mà không dám nói, nay tôi đã hiểu vì sao. Tâm trí tôi, chỉ tồn tại một bóng hình là anh mà thôi.

- Năm xưa khi tạm biệt cậu, mình đã nói "Tạm biệt cậu, tình đầu của mình. Mình sẽ không bao giờ quên"

- Đúng vậy, Minh à, cậu là tình đầu của tớ, nhưng không phải là tình cuối. Những kỉ niệm của chúng mình tớ không bao giờ quên, nhưng tớ sẽ quên đi tình cảm này. Xin lỗi cậu, tớ không thể.

Cậu trầm ngâm, cặp lông mày nhíu lại, nặng nhọc kìm nén cảm xúc.

- Là anh ta phải không Thái? - gượng cười, cậu hỏi tôi

- Ừ

- Cậu có yêu anh ta không?

- Tớ yêu anh ấy hơn bất cứ ai

- Vậy tớ tôn trọng quyết định của cậu. Đi đi Thái, tìm anh ấy và yêu anh ấy thật nhiều đi!

Trên đường đi, tôi gặp nó.

- Thái, tao thấy hết chuyện vừa xảy ra rồi. Tao xin lỗi, là tao đã mời Minh tới...tao không biết

- Con điên, tao phải cảm ơn mày!!

- Ơ...chẳng phải vì tao mà mày với Tuấn tan vỡ...

- Mày toàn nói gở, chúc tao tỏ tình thành công đi chứ!

- Thế có nghĩa là...được được, tao ủng hộ mày nhiệt liệt! Chắc chắn sẽ thành công!

- Haha, tao đi đây!

Hôm nay thật là một ngày kì lạ, có hạnh phúc, có buồn tủi, có sự thật được phơi bày, có một câu từ chối từ quá khứ. Và tôi muốn ngày hôm nay phải hoàn thiện, bằng lời thổ lộ tôi gửi đến anh - người tôi yêu.

Bóng dáng tôi kiếm tìm trong khu vườn hoa hồng, anh đây rồi.

- Tuấn, là em đây

- Chẳng phải Minh đang ở đây sao, em quan tâm tới kẻ thế thân này làm gì chứ? - anh quay lưng lại với tôi, âm giọng nặng trĩu, thoáng chút gầm gừ

- Anh Tuấn, anh làm ơn quay lưng lại đi, em có điều muốn nói!

Bờ vai gầy của anh khẽ run lên, những ngón tay thon dài nắm chặt lại đến ứa cả máu, đôi môi anh run rẩy. Anh quay lưng lại, chưa bao giờ tôi thấy anh thật yếu đuối.

- Em chỉ trả lời anh một câu, chỉ cần một câu này thôi Thái! Em có yêu anh không?

- Tuấn, em muốn là bạn gái anh, người đồng hành cùng anh mỗi ngày, muốn mỗi sáng thức giấc có anh bên cạnh. Em yêu anh! Làm người yêu em nhé?

- Em chỉ được phép yêu một mình anh thôi, suốt cả cuộc đời này, nhớ chưa con ngốc này?

- Vâng

Ở một nơi nào đó trên trái đất này, một chàng trai và một cô gái đang trao nhau nụ hôn đầu tiên. Thay cho bất cứ ngôn từ nào, thay cho mọi xúc cảm, đọng lại một tình yêu thuần khiết.

Tình yêu là gì? Là khi có một người nguyện ở bên ta, người đó sẽ không vì mặc cảm hay cám đỗ gì mà rời bỏ ta. Là người làm cho ta tổn thương nhưng không bao giờ ngừng chiến đấu để giành lấy ta. Là người mà ta tin sẽ làm được tất cả những điều trên, chỉ vì hạnh phúc của ta. Và khi ta đã tìm được người đó, là ta đã tìm thấy hạnh phúc thực sự!

Những bóng hồng xung quanh...làm nền cho bông hồng sáng nhất ở giữa...
Lừa dối...thứ tha...tổn thương...chẳng là gì cả...

***
Mùa xuân tháng 2, 4 năm sau...

29 tuổi có phải đã quá già để kết hôn không? Không biết các bạn thế nào, còn tôi, thời gian chẳng còn quan trọng.

- Chào em, cô dâu của anh

- Chào anh, chú rể của em

"A girl becomes a bride when she meets her groom"

-base on my imagination-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top