Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

và nếu điều mình ước trở thành sự thật (thì người đó đáng ra sẽ là cậu)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm 1945 đã trôi qua được gần một nửa nhưng có cảm tưởng quãng thời gian này dài lê thê, như cái hồi các thành viên lớn của Invaders đang dự họp còn Bucky và Toro thì chán chường vì bị bỏ lại trong lều uống soda kem, lật xem những tập truyện Marvel mà họ đã bỏ lỡ. Điều buồn cười là bây giờ họ cũng đang làm điều tương tự, dù rằng họ không còn phấn khích như hồi nhỏ nữa.

“Bây giờ bọn mình 20 rồi.” Bucky nói một điều rất-liên-quan, nằm úp sấp trên giường. Nó lật một trang rồi nhăn nhó. “Vậy mà họ vẫn vẽ bọn mình như mấy đứa 12 tuổi.”

“Truyện tranh mà.” Toro giải thích lần thứ n. Bucky chưa bao giờ ngừng phàn nàn về việc trông họ trẻ con như thế nào trong truyện, hay việc họ vẽ sai tóc nó, hay việc đôi lúc họ tô nhầm sắc xanh của mắt Toro. Với ngân sách hạn hẹp của họ thì cũng khó thật. “Bọn mình phải trông giống tranh biếm họa mà. Trẻ hơn nhiều là vì ngạc nhiên chưa, tụi trẻ con ngưỡng mộ bọn mình kể từ hồi bọn mình mới bằng tuổi chúng. Làm sao mà chúng biết được là bây giờ Bucky và Toro và hội Young Allies đã ở đầu hai rồi.”

Bucky khịt mũi trong khi Toro bò đến cạnh nó, tựa đầu lên khúc cong của lưng Bucky, cuốn truyện cậu đang đọc được đặt trên ngực. Bucky tỏa ra thứ mùi giống chocolate và dâu quyện với nhau này mà Toro rất thích. Cậu và Bucky đã ngủ chung giường từ hồi còn bé và mùi hương này khiến Toro an tâm vào đêm vì biết Bucky đang ở cạnh, và khiến cậu xao nhãng vào ban ngày cũng vì biết Bucky đang ở cạnh. Trong vài năm qua, có một điều gì đó ở Bucky luôn khiến lồng ngực Toro đau đớn theo một cách nào đó. Chắc rồi, họ trưởng thành bên nhau và Toro gần như biết tất mọi tật xấu của Bucky rồi. Nhưng gần đây, khi họ lẻn đến các hộp đêm vào ngày nghỉ và Bucky cười cái kiểu dành riêng cho các quý cô, cậu thấy đau. Khi Bucky huých cậu và giục cậu khiêu vũ với nàng tóc nâu xinh đẹp mang bộ váy hồng phía bên kia phòng, cậu thấy đau. Khi kẻ địch ăn may và vượt qua được ngọn lửa của cậu và thật sự khiến cậu bị thương, cách Bucky hô tên cậu khiến cậu đau. Cách Bucky tuyệt vọng chạy đến đỡ cậu cũng đau.

Tất nhiên, Toro không định nói với Bucky về vụ này trước lúc cậu xác định được vấn đề. Cậu nghĩ là cậu cần thêm thời gian và cậu ước có thêm thời gian, dù thời gian là thứ không ai bảo đảm được khi đang tại ngũ. Cậu chỉ đang cố tận hưởng cảm giác được ở cạnh Bucky như trước giờ.

“Má! Cái này chán òm.” Bucky cuối cùng cũng chịu hết nổi, lăn đi chỗ khác khiến Toro đập đầu xuống tấm nệm không mềm cho lắm. “Bọn mình là người lớn rồi mà. Đáng lẽ bọn mình cũng phải được dự mấy cuộc họp này chứ? Mình chán bị cho ra rìa lắm rồi. Bọn mình cũng là thành viên đội này mà, đúng không?”

“Mình biết cậu đang nghĩ gì và không có chuyện đi rình trộm đâu.” Toro gập mạnh quyển truyện tranh lại và ngồi dậy, xoay sang chỗ Bucky. Bucky dẩu môi nhiều quá mức cần thiết. Chàng tóc nâu gạt quyển truyện tranh đi rồi nhảy xuống giường và Toro đảo mắt. “Steve và Jim có thể tự giải quyết vấn đề mà, dù là vấn đề gì đi nữa. Cậu không bao giờ rút kinh nghiệm đúng không? Bọn mình bị túm cổ còn nhiều hơn cả số ngón tay mình có rồi đó, Buck. Dạo này cậu cứ cắn nhắn về việc làm người lớn, thế sao cậu không cư xử như người lớn đi?”

“Mỉa mai thay, cậu đúng là nhàm chán.” Bucky ngáp và vươn vai, rồi lại quay sang nhìn Toro. “Đi chỗ khác đi. Mình sẽ chết vì chán trước khi kịp chết vì bị một viên đạn găm vào tim mất. Ngày mai cậu rời đi đúng không?” Nó nhướn mày và nở một nụ cười quyến rũ đến phiền phức nhưng lúc nào cũng khiến Toro chao đảo. Phải thừa nhận là Toro quên béng chuyện các thành viên Invaders sẽ chia tay vào ngày mai do có lệnh và nhiệm vụ khác nhau, Toro đồng hành cùng Jim và dĩ nhiên là Bucky sẽ đi với Steve. Namor không có mặt và không may là Bucky chẳng còn ai khác để làm phiền ngoài Toro.

“Thôi được.” Toro thở dài và đứng dậy theo, vuốt phẳng quân phục và quần. “Mình nghĩ là mình có thấy một hàng kẹo dưới phố. Đi xem thử không?”

“Đù, đi liền.” Bucky cười và nắm tay lại đầy háo hức, vọt lẹ ra khỏi lều — nếu như không phải do Steve và Jim đang đứng ở ngoài.

“Em định đi đâu à?” Steve nhướn mày nhìn Bucky đang nuốt nước bọt.

“Tụi em vào thành phố,” Toro bước lên đáp thay. “Tụi em sẽ quay lại sớm mà, thề luôn.” Cậu nhìn Steve, rồi nhìn Jim đang mỉm cười với cậu thay lời cho phép.

“Thề luôn! Toro định dẫn em đến một hàng kẹo, Steve ạ. Em muốn thử xem chocolate ở London có ngon hơn không.” Bucky cười nhe răng trong khi Toro ủng hộ nó với một cái gật đầu. “Thôi nào, có phải lúc nào bọn em cũng được đến đây đâu.”

Steve thở hắt. “Thôi được rồi. Nhưng nhớ về sớm để thảo luận kế hoạch ngày mai.” Anh và Jim nhường đường cho hai đứa. “Về sớm đấy.”

“Vâng!” Bucky cười lớn và nhảy chân sáo ra khỏi lều, vẫy tay giục Toro bắt kịp. Toro thấy má mình nóng lên, một điều khá kỳ đối với một người miễn nhiễm với lửa. Cậu chạy theo Bucky và choàng tay quanh cổ nó.

Bằng một cách nào đó, ngày hôm nay có vẻ nhẹ nhàng.

Toro và Bucky nhanh chóng vào đến phố, Toro dáo dác kiếm hàng kẹo và cậu liếc thấy lúc cậu và Jim bay qua. Cậu không nhớ rõ là phố hay đại lộ nào nhưng dường như Bucky không thấy phiền, huýt sáo một điệu quen thuộc trong khi họ đi dọc phố xá London. Toro nhìn qua chỗ đống đổ nát của một tòa nhà phía bên trái, có lẽ là do vụ oanh kích Blitz. Ngoại trừ một vài người đang cố phục hồi thứ gì đó dưới những khối xi măng nọ, phía bên này của thành phố vẫn có vẻ tấp nập. Chiến tranh thật sự đã khiến người ta bớt nhạy cảm hơn với những cảnh tượng như thế này, kể cả Bucky hay chính cậu. Cậu nhìn những phi cơ đang bay trên cao, nhẩm đếm xem cậu đã đụng độ bao nhiêu chiếc của quân Quốc xã sau nhiều năm chiến đấu. Cuộc chiến này đã kéo dài bao nhiêu năm rồi? Cậu trở thành một người lính Mĩ khi chỉ còn là một đứa trẻ, và giờ cậu đã sắp 21. Mọi thứ đều có vẻ không thực theo một cách nào đó, ngay cả chuyện đến giờ cậu vẫn sát cánh bên Bucky cũng vậy.

Như thể đọc được suy nghĩ của Toro, Bucky lên tiếng. “Sinh nhật cậu muốn quà gì?”

Toro chớp mắt nhìn lại Bucky và tặc lưỡi. “Sao thế, cậu định mua gì cho mình à?”

Bucky ậm ừ. “Ừ, mình để dành được vài đô–”

“Này! Gớm, mình đùa thôi mà. Mình còn chưa tặng quà sinh nhật cho cậu tháng trước. Mình ổn mà.”

“Mình vẫn đang nợ cậu cái bánh sinh nhật hồi mình tròn 18.”

“Bucky, mình để lộ tên cậu cho một tên lính Quốc xã và làm hỏng vỏ bọc của chúng ta. Vì thế nên sinh nhật sau này của cậu cũng không có bánh nữa đề phòng mình lại làm vậy tiếp.”

“Đó vẫn là điều tử tế nhất mà một người bạn từng làm cho mình.” Bucky đứng lại và Toro cũng vậy sau khi bước thêm vài bước. Toro nhìn Bucky, nhìn một nụ cười dần xuất hiện trên mặt người kia với hai lúm đồng tiền. Người cậu như đông đá lại và chỉ tan ra khi Bucky quyết định bước lên bắt kịp cậu. “Toro mình muốn nói là–”

“Ô nhìn kìa, bọn mình đi qua đúng cửa hàng kia luôn! Vào nào.” Trước lúc đầu ngón tay Bucky kịp chạm vai Toro, cậu đã mím chặt môi và nhanh chóng sải bước qua chỗ Bucky để đến cửa hàng kẹo Hardy. Toro không rõ vì sao mình lại né tránh điều Bucky định nói, cậu còn không biết là nó định nói gì. Như kiểu là cậu chỉ nghe theo bản vậy, dạ dày cậu quặn thắt bởi những gì mà não bộ mách bảo cậu. Tuy nhiên khi cậu đẩy cửa, hương mâm xôi và bạc hà chocolate như chào đón cậu và Bucky đang đi đằng sau, lập tức khiến cả hai cùng mỉm cười và cảm giác gượng gạo lặng lẽ tan biến.

Bucky đã bắt đầu chạy từ xó này qua xỉnh khác, nhặt nhạnh đủ thứ kẹo mà nó thấy. Nếu có điều gì ở Bucky nhiều năm vẫn không thay đổi, thì đó là niềm yêu thích tuyệt đối của nó dành cho đồ ngọt. “Có cả Whoppers này! Toro, lại đây!” Nó nhiệt tình vẫy tay với Toro vẫn đang đứng cạnh cửa.

“Mình không biết là cậu thích Whoppers luôn?” Toro ghé sát kệ hàng chất đủ thứ kẹo thập cẩm trong khi Bucky sang chỗ kẹo cam thảo, lấy một túi giấy và nhét đầy những cái vị dâu. “Cậu muốn mình lấy mấy cái Hershey luôn không?”

“Có chứ,” Bucky nói vọng sang từ phía bên kia cửa hàng, đang đắn đo xem có nên lấy thêm kẹo bơ đậu phộng không. “Lấy mình mấy cái Krackel vị nguyên bản luôn với? À! Mấy cái Kisses nữa.”

“Được thôi.” Toro lấy khoảng hai cái giòn và ba cái vị gốc rồi qua chỗ Bucky tay đã đầy đồ. Bucky cười toe toét, và Toro nhận ra cậu thích cách cặp mắt của Bucky cũng biết cười. Cậu đứng đối diện Bucky và cảm giác cũng giống lúc trước, tim cậu cũng trễ một nhịp như vậy.

Hít sâu một hơi, Toro lại lần nữa quay đi và tiến lại quầy thanh toán. “Mình bao nên khỏi lo.” Toro nói, cố không nhìn Bucky trong khi lục lọi túi để kiếm ví. Có lẽ nếu cậu che mặt đi thì Bucky sẽ không để ý mặt cậu đỏ đến mức nào dù là vì lý do gì đi nữa, nếu người thu ngân có thấy thì cũng kệ. “Quà sinh nhật muộn nhé? Nên đừng có phàn nàn.”

“Òa,” Bucky ồ lên, thả đống kẹo lên quầy thanh toán. “Mình cũng có định phàn nàn đâu, kẹo miễn phí là nhất mà.”

Toro đảo mắt tiếp, lần này là theo kiểu yêu chiều. Cậu móc ra một đô có được do một anh chàng được cậu cứu cách đó ít lâu cứ khăng khăng đòi cậu nhận lấy. Ban đầu cậu định tiết kiệm để mua tất cả những quyển truyện tranh cậu chưa có, nhưng vì hôm qua Steve giúp họ lấy được truyện miễn phí nên giờ tiêu tiền cho bạn thân cậu thì cũng không phải là ý tồi.

Ôm hai túi kẹo đầy, Bucky và Toro rời cửa hàng và Toro gợi ý tìm chỗ nào đó để ăn. Họ quyết định đến chỗ đống đổ nát họ đi qua lúc trước, giờ đã vắng người. Bucky đá một viên đá cuội ra và bắt đầu leo lên đống gạch vụn, cố gắng đi qua phía bên kia.

“Này, bọn mình cứ ngồi phía trước cũng được mà?” Toro la lên, nhưng Bucky vẫn đi tiếp.

“Thế thì còn gì vui nữa? Đi nào!” Bucky tiếp tục leo và nhảy và nhón chân, và Toro không đứng nhìn không được. Cậu thở dài và đi theo Bucky bướng bỉnh, ước rằng cậu có thể đưa cả hai bay qua cho rồi thay vì chật vật.

Hai đứa đến chỗ bị chặn nhẹ bởi một tòa cao ốc khác đã thần kì vượt qua được vụ oanh tạc. Trông nó gần như vẫn y nguyên, dù có một lỗ hơi bự ở góc trên bên trái, vài viên gạch rơi xuống đống đất đá vụn chỗ họ đang đứng. Nhìn thì không đẹp, nhưng chỗ này yên tĩnh và cách đủ xa những con phố xô bồ của London. Bucky thở dài tìm chỗ — trên một chiếc giường phủ bụi chìa ra khỏi đống đổ nát. Nó đặt túi kẹo lên đùi và vỗ lên chỗ ngồi bên phải, ý nói Toro ngồi xuống bên cạnh, và Toro làm theo. Toro đoán rằng chỗ này từng là nhà nghỉ khi chưa bị dội bom.

“Nếu ngồi ở chỗ vừa nãy thì bọn mình xem người đi đường qua lại được.” Toro nhúc nhích và lấy ra một thanh chocolate sữa mới mua. “Thế này chán òm.”

“À, thế ra giờ cậu cũng biết chán à.” Bucky chọc cậu và lấy mấy thanh cam thảo ra ăn như đang ăn mì Ý.

Toro ra vẻ chán ghét. “Nhai cho tử tế! Sao cậu ăn cả đống kẹo thế mà không bị sâu răng?”

Bucky nhún vai. “Cậu biết mình uống cả đống sữa mà. Với lại, đời ngắn lắm, nhất là khi ở trên chiến trường. Chắc là mình lo về mấy quả bom hơn là mấy cái răng sâu."

Toro đồng ý, nên cậu giữ im lặng. Bucky là một chiến binh khá xuất sắc dù không có sức mạnh. Khác với cậu và Jim, nó không phát ra lửa được. Khác với Steve, nó không có khiên hay siêu sức mạnh. Khác với Namor, nó không thể thở dưới nước. Bucky vẫn chống chọi được dù không có tất cả những điều trên, và nếu phải thành thật thì có lẽ đó là một trong những lý do cậu ngưỡng mộ nó nhiều đến thế. Trong khi Toro phải đợi chiến tranh kết thúc trước khi thực hiện những gì cậu muốn làm thì Bucky đã xong từ trước rồi, đôi khi khá liều lĩnh, nhưng vẫn là xong. Toro ngưỡng mộ điều đó. Cho dù Bucky cũng có đam mê riêng, nó không cần phải chờ thời điểm đúng bởi vì thời gian không chờ đợi ai cả. Cũng buồn cười là bây giờ Toro đang nghĩ về điều này, nhìn bạn thân cậu xơi sạch thanh chocolate thứ ba trong vòng năm phút. Cậu nghĩ về việc có đủ thời gian để xem xét lại cảm xúc thật sự của mình đối với Bucky và liệu nó có đúng đắn không — nhưng nếu như cậu không có đủ thời gian thì sao? Toro lặng lẽ ngắm Bucky, nghĩ về việc cặp mắt nó sáng hơn lúc không đeo mặt nạ domino, và cách đường quai hàm sắc cạnh của nó cắt đứt từng sợi mô tim của Toro, và về việc cậu thích lọn tóc xoăn trước trán Bucky như thế nào. Toro ngậm thanh kẹo rồi nuốt xuống.

"Này, cậu muốn một cái hôn* không?" Giọng Toro hờ hững, mắt không rời Bucky, người còn không màng nhìn lại.

(*Từ gốc là kiss, Bucky tưởng Toro đang nói đến kẹo Hershey's Kisses.)

"Có chứ, đưa mình nào." Bucky ngửa tay ra, tay còn lại lục qua túi kẹo để xem có mấy cái bạc hà mà Steve thích không. Nó nhớ là nó có cầm nguyên một hộp để làm quà an ủi mà.

Toro nhẩm đếm đến ba trước khi nắm lấy tay Bucky và hôn lên má nó. Cả hai đều sững sờ; Bucky nhanh chóng quay sang nhìn Toro, mắt trợn tròn trong khi Toro ngồi đờ ra, tay vẫn đang đặt trên tay Bucky. Tay cậu nắm chặt lại nhưng rồi lỏng ra, run rẩy. Cậu vừa làm gì thế này?

"Mình nghĩ là bọn mình cần đồ uống. Mình quay lại ngay." Toro quyết định và đứng dậy, nhưng Bucky nắm tay cậu chặt hơn và kéo, lần này môi họ chạm nhau.

Cảm giác khá thô bạo và gượng gạo lúc đầu. Toro cứng cả người, nhưng khi Bucky dịch lại gần hơn và nghiêng đầu nó, bỗng mọi chuyện có vẻ đúng. Mọi chuyện có vẻ đúng. Nếu nghĩ thử thì Toro có thể nếm được vì dâu và chocolate từ Bucky, cũng giống mùi nó tỏa ra. Toro, suốt cuộc đời mình, chỉ mới hôn một hay hai cô nàng gì đấy. Cậu từng thấy Bucky hôn nhiều rồi và từng nghĩ xem cảm giác sẽ như thế nào, và giờ chuyện đó đang xảy ra thật.

Khoan, chuyện đó đang xảy ra.

Toro dứt ra, cắn môi dưới. Trông Bucky không ngạc nhiên như lúc trước nữa nhưng nó có vẻ bối rối về việc Toro bỏ ngang nụ hôn.

"Sao cậu lại hôn mình?" Toro hỏi trước, khiến Bucky nhăn mày.

"Sa– cậu hôn mình trước mà!" Bucky bực bội vung hai tay lên.

"Mình biết nhưng mà– cậu– đáng ra cậu không được làm thế" Toro đáp, bây giờ có vẻ hoảng loạn và né tránh ánh mắt nó. Cậu cứ ngỡ là Bucky sẽ quay đi, bị ghê tởm, hoặc chạy về chỗ lều và không bao giờ nói chuyện với cậu nữa. Cậu đã lường trước tất cả mọi chuyện trừ điều này.

"Thế đáng ra mình phải làm gì?" Bucky cãi lại, vuốt tóc lên vì căng thẳng. "Chạy cụp đuôi như con gà à? Mình không làm vậy được, Toro ạ, nhất là vì mình đã trốn chạy quá lâu rồi."

Khi Toro nhìn lại Bucky, Bucky lại là người né tránh cậu. Họ giữ im lặng, cả hai đều cố gắng nói gì đó thành lời. Toro vô thức bóp túi kẹo trên đùi trong khi quan sát biểu cảm của Bucky. Trông nó như sắp khóc và ngực Toro quặn đau. Cậu muốn xin lỗi nhưng vì điều gì? Vì đã hôn nó sao? Hay vì cho rằng đáng ra cậu không nên làm thế?

"Mình định… nói với cậu rằng mình thích cậu. Giống như đám con trai thích con gái ấy nhưng mà là mình với cậu, Toro ạ. Mình biết là nghe kì quặc và trước khi cậu đẩy mình ra thì cậu nghe mình nói đã được không?" Bucky cắn chặt răng. "Hình như cậu đang tránh mình. Lúc trước ấy. Mình cứ tưởng là cậu biết rồi và không muốn nghe mình nói ra… Mình tôn trọng điều đó. Cho đến khi– đến khi cậu hôn má mình, có lẽ do mình hiểu sai. Có lẽ đó chỉ là một trò đùa ngớ ngẩn và–"

“Bucky," Toro ngắt lời Bucky, vươn tay để nâng cằm Bucky lên đối mặt cậu và hôn nó, lần này lâu hơn. "Mình nghĩ là… Mình nghĩ mình cũng thích cậu."

Cuối cùng cậu cũng hiểu ra.

"Mình xin lỗi, do mình… ngạc nhiên quá. Mình không nghĩ là cậu sẽ hôn trả mình." Toro nói, vuốt khóe mắt Bucky trước khi giọt nước mắt kịp rơi xuống. "Mình thích cậu nhiều lắm, đồ ngốc ạ. Quá nhiều luôn. Mà nếu cậu thấy thế này là kì quặc thì cậu nghĩ gì về một cây đuốc hình người vậy hả?"

Bucky cười và chạm cổ Toro, kéo cậu vào một nụ hôn khác. Làm thế này giữa London không ổn cho lắm và dù họ có thú nhận hay không thì Bucky và Toro vẫn mừng là họ bị che khuất bởi đống đổ nát, cách xa những người khác. Ngày hôm đó, họ chỉ cần biết người còn lại nghĩ đúng sai như thế nào, và theo như cảm xúc của họ lúc bấy giờ thì không có lựa chọn nào là sáng suốt hơn nữa.

Bucky và Toro về trại để thảo luận qua. Rạng sáng ngày tiếp theo, Jim và Toro cần về Hoa Kì để chỉ huy cuộc tổng tiến công cuối cùng đến Hitler ở Đức. Steve và Bucky được chỉ đạo ở lại London để xử lý kế hoạch phá hoại đồ tiếp tế của Anh của Zemo. Trong khi cuộc họp diễn ra, Bucky và Toro nắm tay nhau dưới bàn lần đầu tiên, tia lửa trong tim họ vẫn như khi họ chia nhau nụ hôn đầu, không hay biết rằng đây cũng là lần cuối. Đúng 5 giờ 23 phút sáng ngày 18 tháng Tư, Toro và Bucky trán chạm trán ở trong lều trong khi thầm cầu nguyện cho người còn lại được an toàn. Họ hứa rằng sẽ quay trở lại trong vòng tay của nhau, và hứa rằng sẽ sống sót quay về như mọi khi, sau khi tất cả mọi chuyện đã ổn thỏa.

Tuy vậy, lời hứa sinh ra đúng là để bị phá vỡ.

12 ngày sau, Toro và các thành viên Invader hay tin Captain America và Bucky không quay trở về từ nhiệm vụ. Hai ngày sau đó, Toro bắt đầu tìm kiếm các thành viên mất tích của họ khắp các kênh liên lạc của người Anh. Hai ngày sau đó nữa, quân đội Hoa Kì phải ngăn cậu lại vì họ đã tìm được người thay thế cho Steve Rogers và Bucky Barnes. Sau đó một tuần nữa, dù rằng chiến tranh đã chấm dứt và có cả ngàn thứ để ăn mừng, Toro lại than khóc.

10 năm sau đó, khi ngắm nhìn chính mình trong gương để chuẩn bị cho hôn lễ, rạng ngời trong bộ lễ phục và cà vạt, sống thêm được khoảng thời gian mà ngày đó anh từng ước có được — Toro nhận ra rằng lẽ ra anh không nên ước điều ước đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top