Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Monster And Hunter (AU) Chapter 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Anh nói dối tôi đúng không?

Anh ta ngập ngừng, không thèm lắc đầu hay làm những trò trẻ con. Đôi mắt có sự e dè ngập ngùng. Anh ta nói dối, nhưng lại không thừa nhận.

Cảm giác khó chịu dấy lên, lan tỏa như mầm cây đang phát triển. Lòng tin của tôi dần lung lay chỉ với cử chỉ của anh. Không lẽ Wolfgang có quan hệ mờ ám với tụi quái vật này? Hay anh ta đã làm điều gì đó sau lưng tổ chức? Những hành động kì lạ của anh sau khi tiếp xúc với lũ quái vật rất đáng nghi. Không ai rõ được lòng người thế nào, xem ra tôi đã quá lơ là với những tên thợ săn.

Bằng ánh mắt có phần chán ghét, tôi nhìn thẳng vào mặt Wolfgang. Anh chớp mắt, im lặng, thở ra một hơi thật sâu. Cả người run rẩy, mồ hôi tứa ra đầm đìa.

- Anh nói dối tôi hơi nhiều rồi đấy, Wolfgang.

Gã đàn ông cao lớn mạnh khỏe, dễ dàng vác tôi như trở bàn tay mà lại đang ấp úng trước mắt, tay siết chặt không nói lời nào, tính tôi vốn muốn rõ ràng, nếu anh ta dứt khoát không muốn đối mặt tôi buộc phải dùng biện pháp mạnh.

- Xin lỗi...

Cuối cùng Wolfgang cũng trả lời với chất giọng khàn khàn, mặt có phần hơi tái. Anh tự chỉnh trang lại trang phục bản thân, rồi cầm lấy tay tôi.

- Để tôi giải thích cho cậu.

Wolfgang xuất thân từ thị trấn, có ba mẹ làm công nhân. Ban ngày họ buôn bán, làm việc ở các xưởng nhỏ, ban đêm làm việc tại nhà, sinh hoạt cá nhân. Ba Wolfgang giỏi võ nên đã huấn luyện cho anh một số ngón tự vệ, đồng thời rèn sức khỏe dẻo dai để sau này ra ngoài làm ăn dễ hơn. Năm anh 16 anh đã cùng ba mẹ đi phụ việc, từ đó mà cuộc sống cải thiện hơn, gia đình lại càng thêm đầm ấm.

Hồi đó có những tin đồn về những sinh vật kì lạ sống quanh quẩn ở những nơi vắng người, dân miền núi thường nghe tiếng xì xào, tiếng đổ vỡ, cùng với những tiếng rít khe khẽ ở phía xa. Không một ai dám đi kiểm tra, bởi thứ càng mờ ảo càng không thể nhìn rõ lại mang đến sự đáng sợ đến lạ thường. Càng sợ lại càng mê tín dị đoan, những ngôi đền thầy cúng bói toán cũng mọc lên như nấm.

Wolfgang không tin vào ma quỷ, nhưng ba mẹ anh vì lo cho anh nên đã mua một bàn thờ nhỏ về, dù cho nó mắc tiền và anh cũng ra sức phản đối kịch liệt. Nhìn những ngọn nến le lói ánh lửa tàn, những con hình nhân nhỏ méo mó mà lòng càng thêm cay đắng. Trách bọn người tham lam lừa gạt thiên hạ để kiếm sống.

Mặt trăng dần buông xuống, soi rọi màn đêm bằng ánh sáng yếu ớt phản chiếu từ quả cầu lửa cách rất xa hành tinh xanh của con người. Mọi thứ về đêm đều tĩnh lặng, khoác lên mình một màu đen bí ẩn. Những âm thanh kì lạ xuất hiện từ ngóc ngách nào đó, vang lên rồi lại biến mất. Một bản nhạc không lời từ thiên nhiên thời điểm cuối ngày mang lại hương vị bí ẩn và thư giãn.

Trời chẳng có gió, cũng chẳng có mưa giông, nhưng tiếng cửa lung lay dữ dội lại đánh thức cả giấc mộng dài của cậu thanh niên nhỏ. Anh thức dậy trong sự mơ màng, tự hỏi thứ gì đã gây tiếng động ấy. Ba mẹ anh đang say giấc nồng sau ngày làm việc vất vả, anh không muốn phiền họ. Áp tai nhẹ nhàng vào cửa, hương nến khô khốc xộc vào mũi khiến đôi lông mày nhíu lại một cách khó chịu. Thứ âm thanh ấy không còn nữa, sau khi nghe đi nghe lại để chắc chắn hơn, Wolfgang yên tâm quay lại chỗ ngủ.

Lại có tiếng động bên ngoài, tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức cả nhà. Ba Wolfgang dụi mắt, lên tiếng hỏi. Chỉ có tiếng thì thào "Xin vào", có lẽ là một người nào đó lạc đường. Họ mở cửa cho kẻ lạ mặt đi vào trong. Tên đó cao hơn cả Wolfgang, gầy gò, da xàm xịt, mắt xanh mờ mờ không rõ tròng. Nom như một tên người tiền sử, có điều hắn mặc đồ gọn gàng lịch sự. Tay hắn giữ một nắm màu xanh, có vẻ hơi nhàu. Khi được ba mẹ anh hỏi thăm, gã chỉ lắc đầu, tay vẫn giữ khư khư thứ màu xanh đó.

Mẹ anh đưa cho gã một cốc nước, gã nhìn chằm chằm, rồi nhận lấy cốc nước với ánh mắt trìu mến. Lúc này tay hắn thả lỏng, hắn ngắc với ba anh, đưa nắm màu xanh cho ông ấy, gật gù. Ông mân mê nó trong tay. Trông nhúm ấy như một đám cỏ bị giã nhuyễn, khô khốc. Có vài chấm lấp lánh tựa như kim tuyến. Gã vừa cười vừa lắc lư đầu. Wolfgang nghĩ đó có thể là một loại thuốc quý, hỏi thử hắn. Nhưng gã chỉ mỉm cười với hàm răng sắc, chớp đôi mắt xanh liên hồi trông đắc ý.

Gần 12 giờ đêm, gia đình đều cần phải nghỉ ngơi, ba anh xin phép được ngủ trước vì công việc ngày mai, mẹ anh cũng mỉm cười bảo gã cứ việc tạm trú qua đêm ở tấm chiếu bên góc phải ngôi nhà. Wolfgang cũng cảm thấy mệt mỏi, bèn nằm xuống cùng gia đình. Tiếng đồng hồ tích tắc trong tiếng cười hinh hích của tên người rừng. Sau một lát gã bỗng im lặng thin thít, nghiến kẽ răng ken két, tay cào xuống sàn, thở hồng hộc, người gã to ra, cao lớn hơn, bắt đầu gầm gừ quấy nhiễu. Wolfgang giật mình tỉnh dậy, chớp mắt đã thấy hắn đang gầm gừ trước mặt ba anh, một con quái vật xấu xí.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top