Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3. Sự thật thử thách

"Thật tình, sao mà cậu ấy làm huynh trưởng được hay vậy?" James tiếp tục lảm nhảm khi ba cậu bé luồn lách qua đám đông và hướng đến phòng sinh hoạt chung Gryffindor – lúc này, Sirius và Peter đã dần quen với điều đó, và không chừng lát nữa hai thằng sẽ còn cá xem James sẽ giữ giọng điệu đó bao lâu.

"Tớ không biết luôn." Sirius thấy giọng mình hơi lớn tiếng và lố quá, nhưng câu trả lời của nó lại khá đơn giản và thành thật khác thường, "Chắc cậu ấy lừa mọi người rồi, đúng thế - cậu ấy tự cho mình là một cậu bé giỏi giang, vô tội, và—"

"Chà, cậu ấy không nhỉ?" James không kìm được cái cười khẩy, "Cậu mới là cậu bé ở đây mà, phải không, Sirius?" James lại gần cái người thấp hơn và khịt mũi, "Em bé Sirius nhỏ xinh—"

"Cậu cút mẹ đi được rồi đó." Sirius đẩy nhẹ nó, đoạn quàng tay qua vai Peter và cho James thấy cậu ta còn thấp hơn nó, "Peter mới là em bé nhỏ xinh này."

"Không, Peter tốt với tớ nên được miễn, nhưng mà, cậu, nết như cứt." James cảm thấy vô cùng vui vẻ với biểu cảm xám xịt trên mặt Sirius, và quả thật, cái bĩu môi, rồi cứ thế nó nắm cánh tay Peter và xoay cậu ta một vòng trên hành lang, đó là một ý tưởng không hay ho gì mấy vì kết cục là nó trượt chân và ngã trúng giáo sư McGonagall.

Người mà không vui lắm khi gặp nó.

"Potter..." Cô thở ra một hơi, dường như lấy một phút tịnh tâm trước khi thực sự đối mặt với cậu bé. Peter nhân cơ hội chuồn đi và giả vờ như nó đang đứng cạnh Sirius, thoát khỏi rắc rối nãy giờ; Sirius không khỏi thấy thích thú với sự gian nan này. "Trò có thể nào nhìn đường đi được không? Và hãy nói tôi nghe tác dụng của hành lang là để làm gì, bởi vì theo tôi biết là nó không dành để nhảy múa."

Song Sirius phải thừa nhận rằng giáo sư Minerva McGonagall có hơi đáng sợ, cũng giống Lily Evans, điểm chung là hai người luôn thấy khó chịu với James Potter và hầu như cái gì cũng biết. Có điều Lily chỉ là xinh hơn McGonagall một chút, và Lily không ngẫu hứng biến thành con mèo trong các tiết Biến hình, nên là cũng giống mà cũng khác.

"Xin lỗi giáo sư, em chỉ—" James ấp úng, quay lại nhìn Sirius như thể thằng bạn mình có xăm sẵn một lời lấp liếm trên trán hay gì ấy.

"Chỉ đang hành xử khờ dại. Nghĩ đi, Potter, bởi vì mặc số đông tin tưởng gì thì trò thực ra có một cái não cơ mà." McGonagall nhìn đằng sau James về phía Sirius và Peter, hai thân hình đang đứng chết lặng giữa hành lang, "Trò Black, trò Pettigrew, các trò có thể giúp tôi một việc là đi lên phòng sinh hoạt chung của mình và không đứng giữa đường được không," cô quay qua James, nó đứng đó, biểu cảm càng tăng thêm nét tội lỗi, "Và trò Potter," tông giọng cô có vẻ thoáng dịu lại với ba cậu bé vì sao đấy không biết, "hãy đến văn phòng cô một chút."

James phóng cho Sirius và Peter ánh mắt 'cứu tớ' khi giáo sư McGonagall bắt đầu dẫn nó đến văn phòng, thậm chí còn nhép miêng trăn trối 'nói Lily tớ yêu cậu ấy nha' nữa, Sirius đảo mắt và quyết định có lẽ chuyển lời nhắn sẽ không phải là ý hay.

"Tớ có mùi như lông thú thật hở?" Peter quay qua Sirius với sự bối rối hiện rõ trên mặt vì hiểu sai khẩu hình miệng của James.

"Chắc vậy đó, chắc vậy." Sirius biết chính xác ý của James là gì, nhưng chỉ mỉm cười và đi về hướng phòng sinh hoạt chung.

Sirius và Peter vào phòng sinh hoạt chung thì thấy một nhóm năm nhất trông khó xử đứng ngay góc, cùng với một nhóm con trai năm thứ ba có lẽ đang thảo luận về các câu thần chú nom phấn khích lắm, và rồi thấy Remus Lupin đang chiếm hết chiếc sô pha với đôi chân dài khó tin; cậu ta đang nói chuyện với Lily Evans và Marlene McKinnon, ngồi trên chiếc sô pha đối diện.

Khi nhìn thấy Remus, rồi đôi chân dài của Remus và ôi trời, mái tóc của Remus, và— thì, Sirius có chút hào hứng thái quá và xông qua phòng sinh hoạt chung, nhảy vọt lên một đầu của chiếc sô pha mà bạn mình đang nằm, nhưng tất nhiên Sirius bị vấp mắt cá chân của Remus và khiến nó buộc miệng kêu lên một tiếng vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nó theo bản năng lắc cái vật đó khỏi người mình, có điều, Sirius có ngã, nhưng không ngã khỏi Remus Lupin.

Nhanh như cắt, một Sirius Black bối rối đang nằm đè lên một Remus Lupin cũng bối rối y hệt, trong khi Peter thì nhàn nhã đi qua và ngượng nghịu ngồi xuống khoảng trống cạnh Lily.

"Sirius, cậu làm gì thế?" Remus hỏi một cách khó nhằn, khi hai đứa cố ngồi dậy cùng một lúc.

Sirius càng đỏ mặt hơn rồi sau đó cũng tìm được khoảng trống duy nhất trên chiếc sô pha, đó là giữa hai chân của Remus, cũng không phải là tư thế dễ chịu gì lắm cho hai đứa, vì vậy Remus tự ngồi dậy tựa lưng vào thành sô pha nơi nó vừa gối đầu, và giờ đây Sirius ngồi giữa hai chân nó với đủ điều kiện để di chuyển đến nửa trống còn lại của chiếc sô pha, tuy nhiên thay vào đó, Sirius chỉ dựa lưng vào ngực Remus, và Remus quá mệt để giả vờ mình bận tâm.

"Giờ tụi mình ổn chưa vậy?" Remus hỏi khi Sirius ấn đằng sau đầu mình vào áo len của Remus.

"Ờ... ừ tớ—" Sirius không có thì giờ để trả lời đàng hoàng trước khi lỗ chân dung mở toang ra và một tiếng hét phản đối từ Bà Béo vang lên, theo sau là James Potter bước vào với cái nhếch mép khó ưa trên mặt.

"Tới rồi đấy..." Remus không thể không nhẹ thở dài khi nó nhìn James đảm bảo rằng mình có hết sự chú ý của mọi người bằng cách nhảy lên một cái bàn, cái mà đám con trai năm ba đang ngồi vào, và tụi nó có vẻ không thích sự chen chân đột ngột của một James Potter trông tự mãn này vào cuộc nói chuyện của chúng.

"Chú ý này!" James hô lớn, giọng nó đã mất điệu nói xấu, tuy nhiên, chỉ có mình Sirius là thấy hơi ngạc nhiên một chút. "Xin chào, nhà Gryffindor, tôi, phù thủy đặc biệt tuyệt vời, James Potter, cần phải thông báo một điều."

"Nếu nó có liên quan đến tôi, thì tôi sẽ—" Lily nhìn thẳng James, lên giọng để cả phòng sinh hoạt chung cũng nghe thấy con bé.

"Có, nhưng mà nó liên quan đến mọi người luôn." James bắt gặp ánh mắt của Sirius và cười toe toét, "Chà, tôi không còn chỉ là, James Potter, phùy thủy đặc biệt tuyệt vời, mà còn là, James Potter, phù thủy đặc biệt tuyệt vời, ..." Nó nhìn quanh khắp căn phòng một cách đầy mong đợi, trước khi chỉ vào một nhóm năm nhất, những người đã có một buổi tối đầy sự kiện, "Vui lòng cho trống," nó ngoắc tay dữ dội và tiếp tục cười toe toét khi mấy đứa năm nhất bắt đầu tiếng trống chán nhất trên đời.

Song, Sirius ngóc dậy, vẫn ngồi giữa hai chân Remus và lố bịch chỉ vào đám năm nhất, "Tụi bây đâu phải Hufflepuff, làm cho ra trò xem!" Đáp lại là tiếng xì xầm khe khẽ trong căn phòng, nhưng chất lượng tiếng trống có tăng lên.

"Sirius, đừng có bắt nạt tụi năm nhất nữa," Remus bình thản yêu cầu và nhẹ nhàng kéo cánh tay nó ngồi xuống lại giữa hai chân mình, việc khiến James chú ý lần đầu tiên kể từ khi vào phòng sinh hoạt chung và làm nó phải nhìn một lát, đến mức quên mất thông báo của mình.

"Dừng trống!" James hô, chỉ vào đám năm nhất, tụi nhỏ không chắc mình phải tận hưởng trải nghiệm này hay hoảng sợ với đời mình nữa, tự dưng khi không lại có một thằng cao một mét tám với cái đầu như ổ quạ và cặp kính to đùng la chúng nó từ trên bàn. Tuy nhiên chúng cũng thôi đánh trống và thả lỏng một chút, "Tôi nói đến đâu rồi ạ?" James hỏi lớn, nhận thêm vài tiếng khịt mũi của vài học sinh lớn hơn, và cụ thể là Remus Lupin.

"Aaaa..." James rên rỉ chốc lát đoạn gạt đi và tiếp tục vô tư, "Chà, không quan trọng, nói chung là, các bạn, những con người đáng yêu, đang nhìn vào không chỉ là James Potter, mà còn là James Potter, đội trưởng đội Quidditch Gryffindor!" Và như thế, James gào lên một tiếng xong nhảy xuống sàn nhà lót thảm.

"Làm sao? Làm thế quái nào được?" Lily bật lại, lắc đầu nghi hoặc khi phần đông học sinh bắt đầu vỗ tay, Sirius là người điên cuồng nhất và nhóm con gái năm bảy trong góc là ít hào hứng với vấn đề nhất. Vài đứa năm nhất còn không biết Quidditch là cái quỷ gì nữa, vậy mà vẫn vỗ tay đã cuộc đời, hoặc có lẽ chúng chỉ vỗ tay vì cú nhảy thành công từ bàn xuống thôi – ai mà biết?

Khi tiếng vỗ tay ngớt đi, Jame cúi người, đoạn ngồi xuống khoảng trống không-tồn-tại giữa Peter và Lily, khiến con bé phải nhích rất, rất gần Marlene, còn Peter thì phải ngồi ngay thành sô pha.

"Thật tình, tớ tưởng McGonagall định xé xác tớ hay gì cơ, nhưng mà cổ chỉ kêu tớ ngồi xuống rồi thở dài trong bốn lăm giây và rồi kiểu," James ngưng lại, thẳng lưng trước khi diễn lại giáo sư McGonagall một cách tệ nhất trên đời, "Potter, có thể trò biết rồi, đội Quidditch Gryffindor năm nay không có đội trưởng, ngoài việc khó chịu và xấc xược, thì em còn là một người chơi Quidditch tài năng, là người chơi Quidditch giỏi nhất từ trước đến giờ, trong lịch sử thế giới—"

"Tớ nghĩ chắc chắn cô không nói vậy đâu." Remus lên tiếng với vẻ nghi hoặc trên mặt; Sirius vẫn gối đầu lên ngực nó, không biết sao không ai thấy thực sự cần hỏi tới.

"Không, tớ đảm bảo cậu cô có," James bày ra bộ mặt nghiêm túc chết người, đoạn ngoác mồm cười trông khó ưa cực kì. "Còn mấy thứ trách nhiệm gì đó nữa, nhưng mà, xì, ai quan tâm?"

"Nhưng mà cậu phải có trật tự chứ James, còn không tụi mình sẽ không thắng được cúp đâu, cậu biết mà, mọi người sẽ đuổi theo cậu với hàng loạt câu thần chú nếu tụi mình không thắng đấy," Marlene nhắc nhở James, vì nhà Gryffindor quả thực có thói cạnh tranh thái quá, đặc biệt khi nhắc đến cúp Quidditch.

"Dĩ nhiên. Tôi có trật tự đến mức chúng ta sẽ tổ chức buổi chơi thử vào thứ Bảy này!" James cười rạng rỡ, nhìn giữa Marlene và Lily trong lúc quá đỗi kiêu hãnh về bản thân. Mặc dù nhìn khờ khờ nhưng James thực ra rất đam mê Quidditch, và nếu ai đó có khao khát được làm đội trưởng của đội, thì chính là nó.

"Chúng ta?" Peter hỏi, không chắc 'chúng ta' là nói đến ai bởi vì nó không thích việc rời giường nếu không cần thiết.

"Tớ và Sirius," James giải thích, ra hiệu đến Sirius mà không hỏi nó trước; nhưng Sirius còn hơn cả hài lòng để giúp, nó cũng có chung đam mê về Quidditch với James. "Vì Sirius được đậu thẳng vào đội Quidditch."

"Tại sao?" Lily hỏi, mắt nheo lại lườm nó.

"Tại vì cậu ấy thực tuyệt con mẹ nó vời, và là bạn thân tôi, và tôi không muốn làm một mình."

Sirius cười tươi như hoa, thậm chí còn trao Lily một cái nhếch mép nhỏ, "Thực tuyệt con mẹ nó vời," nó nhắc lại, dường như quá kiêu hãnh với lời khen đơn giản và gấp rút nhất.

"Nghi quá nha." Lily trống rỗng nhìn nó.

"Không hề nha." Sirius khẳng định, hất tóc ra khỏi mặt, nhẹ bĩu môi và kéo cổ áo để hở đầu ức xương quai xanh, mà nó còn chẳng nhận ra mình đang làm vậy.

Và Remus khịt mũi, vì Sirius không phải là thực tuyệt con mẹ nó vời mà là thực ngu con mẹ nó đần.



"Remus Lupin, cậu nghĩ cậu đang làm gì đấy?" Giọng James Potter như vang dội qua phòng ký túc xá nam, mang theo cái điệu ra oai rởm và phẩm giá còn rởm hơn, như đã nói ở trên, cả hai rõ ràng là hai tính cách James Potter thiếu.

"Đi ngủ chứ sao..." Remus bật ra một tiếng vừa thở dài vừa càu nhàu khi nó nhẹ ngoảnh đầu để thấy cậu bé tóc xoăn diễu hành qua căn phòng ký túc xá Gryffindor để đến chỗ mình: cạnh chiếc giường, đang kéo chăn mền.

"Mới giữa đêm mà!" James nói, làm rõ rằng nó hoàn toàn khiếp đảm khi Remus chọn việc ngủ chứ không chịu thức và nghe thằng bạn đần độn của mình rên rỉ các thứ vô nghĩa và Lily Evans, và ờm, hầu hết là Lily Evans.

"Chính xác!" Remus kêu lên, đứng dậy hoàn toàn để lợi dụng vài xăng ti giữa nó và James. "Là ban đêm, và tớ đi ngủ." Giọng nó nghiêm khắc, Remus rất tự tin và rất chắc chắn rằng nó mệt, nhưng có lẽ nó chắc chắn hơn rằng James là người không ai ở chung phòng nổi, song, Remus đã sống sót được bốn năm qua, và James cũng thế.

James trông như thể nó sẵn sàng cãi thêm một trận thứ hai trong ngày, lên án Remus là một kẻ phản bội vì lý do thứ ba, và cả cái phán quyết xàm xí nữa. Bởi vì chuyện là, James có một ý tưởng tồi tệ này mà trong mắt nó tất nhiên là cực kỳ xuất sắc, và Sirius, là Sirius, đã đồng lòng và giúp đảm bảo ý tưởng được thực thi, trong khi Peter thì khá tự mãn vì ban đầu nó là người đề xuất, mặc dù không được ai công nhận, nhưng sau khi làm bạn với James bốn năm trời, bị lu mờ là thứ gì đó nó đã quen.

Tuy nhiên, ngay khi James chuẩn bị lên án Remus là một kẻ phản bội, cánh cửa phòng bật mở, hiện ra một Sirius Black đang cười khẩy: mái tóc dài phấp phới sau lưng khi nó chạy lên cầu thang với hai bậc một bước, và phía sau có thể nghe được tiếng Peter đang gấp gáp bắt kịp. Remus biết ngay rằng đây là một tin cực kỳ xấu, và nó chắc chắn mình không muốn dây vào, đặc biệt bản thân đang là một huynh trưởng có trách nhiệm, nhưng không biết sao nó thấy có tránh cũng không được, cũng như khả năng bằng không rằng James sẽ thả cho nó đi ngủ, vì vậy nó đánh một tiếng thở dài và lặng lẽ làm theo kế hoạch tồi tệ nào đó James đã âm mưu.

Sự đồng ý đột ngột, đương nhiên, hoàn toàn là đánh giá tình hình thực tiễn chứ chắc chắn không phải là do Sirius bước vào với khuôn mặt xinh đẹp cùng mái tóc dài, mặc chiếc quần bò, cái mà từng là của Remus vào năm thứ hai vì nhà Black sẽ không bao giờ cho phép nó sở hữu đồ muggle, và một chiếc áo phông xám đen: cũng hơi bự với nó, và đã từng không phải của James, nhưng bây giờ của James, người có vẻ không để tâm bằng Remus khi nó không còn đồ để mặc.

James và Sirius trước giờ cứ như anh em, từ hồi mới vào trường đã thế; chúng là bản sao của nhau, nhưng James tự cao hơn một tí, và Sirius hơi kiêu căng hơn, nhưng hai thằng lại hợp nhau cái một. Trái lại, Remus, mặc dù cũng thân với Sirius như James, nhưng nó thấy bọn chúng lại có mối quan hệ khác, tuy nhiên hình như điều đó tồn tại theo kiểu mà không ai trong chúng có thể giải thích được, bởi vì quả thực chúng là bạn thân, rất thân, nhưng không có anh anh em em tự nhiên như giữa James và Sirius.

Remus từng tự hỏi liệu có phải là lỗi tại nó không, nhưng nó quyết định tốt hơn là không nghĩ gì nhiều, vì chuyện đó không động chạm gì đến tình bạn của chúng một cách tiêu cực, thật ra, chuyện đó không hề động chạm gì cả; Remus chỉ ảo tưởng thôi, và suy nghĩ nhiều nữa, như Lily sẽ nói.

Giờ đây chuyện đó không còn là vấn đề đáng nói nữa, khi Remus mười lăm tuổi và có mối đe dọa cận kề cái chết để mong chờ mỗi tháng rồi, nhưng chả hiểu có thứ gì đó cứ kẹt trong đầu của nó, lâu lâu lại thích phóng đại và phá hoại mọi thứ; cái thứ này, là sự cảm nắng nhỏ nhắn nó vun đắp đối với Sirius Black vào năm thứ ba.

Thứ mà đã là tất cả và kết thúc cả thế giới của nó tại tuổi mười ba, lúc bấy giờ Remus rất vụng về khi nhắc đến xu hướng tính dục và con người nó có thể trở thành, và cái việc mà nó thấy dạ dày mình lộn nhào lại mỗi khi nó nhìn một trong những người bạn thân của mình chẳng khác nào là châm dầu vào lửa, nhưng thời gian thấm thoát thoi đưa, và với nhiều cuộc nói chuyện với Lily, người mà giỏi đến bất ngờ với các vấn đề liên quan đến mối quan hệ và xu hướng tính dục, nó đã chấp nhận bản thân mình và sự thật rằng nó là người song tính, việc đó đã mang ý nghĩa bằng cả thế giới khi nó mười ba tuổi, nhưng giờ đây chỉ là thứ nó phủi đi.

Và thứ từng là sự phải lòng người bạn thân hủy-hoại-cả-thế-giới này đã teo tóp theo dòng thời gian và phai mờ thành lời nhắc thỉnh thoảng rằng Sirius quả thực rất cuốn hút mỗi khi cậu mười lăm tuổi ấy vô tình bĩu môi, hay mỉm cười, hay tồn tại, nhưng điều đó không hại gì ai, chẳng là gì cả, vì cả trường ai cũng đồng tình rằng Sirius Black đẹp thật; Lily còn tiến hành một cuộc phỏng vấn ẩn danh với nhiều đứa con gái Gryffindor để chứng minh cho Remus thấy, nó đã rất biết ơn, nhưng cũng thấy hơi ghen tị, đó có lẽ là thứ nực cười nhất trong chuyện này, vì Remus không sở hữu Sirius – Sirius có thể hẹn hò và làm bất cứ thứ gì (hay bất cứ ai) cậu ta muốn, và có vẻ cậu ta chỉ thích làm những việc như vậy với con gái thôi, việc mà đã là rào cản cảm xúc từ đầu, nhưng giờ thì hoàn toàn ổn rồi.

Remus thi thoảng thích nhìn mông Sirius Black hay dựa vào cậu ta trên chiếc sô pha, hoặc chọc ghẹo cậu ta đến mức rõ ràng là đang tán tỉnh, nhưng nó chấp nhận rằng sẽ không có gì hơn thế, vì đó là vấn đề - đã gần hai năm biết bản thân mình là ai nhưng Remus chưa bao giờ có thể nói với ai ngoài Lily, con bé chủ yếu tự phát hiện ra, bởi vì con bé là Lily Evans mà, và Lily có vẻ sở hữu khả năng không công bằng là đọc vị người khác như những cuốn sách.

Không phải là Remus giữ bí mật gì với tụi bạn, hoặc chí ít là không cố tình, nó thực sự không thích những khía cạnh trái chiều về việc come out, và Remus Lupin không phải như một màn James Potter rùm beng mà nhảy lên bàn ở giữa phòng sinh hoạt chung gân cổ thông báo điều đó, bởi vậy nó tự nhủ với bản thân rằng bằng cách nào đó thế nào nó cũng sẽ trót lọt nói chuyện được với bạn mình, nhưng không biết sao cơ hội chưa bao giờ phát sinh, vì không giống như đồng tính, nó vẫn có thể nói về con gái, và quả thực Remus Lupin rất thích con gái, nhưng nó cũng thích con trai nữa.

Nó tự hỏi liệu có sao không nếu nó cứ chộp lấy một thằng với một con rồi hôn cả hai trước mặt đám bạn nó, nhưng nó nghi là làm vậy sẽ bắt đầu mấy định kiến tiêu cực về song tính. Và cũng không phải là chúng kỳ thị hay gì; chúng chỉ không nhắc đến chủ đề đồng tính luyến ái nhiều, và nếu có thì chúng chỉ gạt qua một bên, chuyện đó giải quyết khá đơn giản và tình cờ, và nó biết chắc rằng James sẽ hoàn toàn ổn với việc nó hẹn hò với bất cứ ai miễn là người đó không phải là Slytherin, và Peter sẽ đồng tình với James vì Peter có thói như thế, và Sirius... nó không biết Sirius sao, nhưng nó chắc rằng Sirius đánh giá tình bạn này quan trọng hơn cái người nó có lẽ sẽ hôn.

Hoặc ít nhất nó mong là thế.

"Họ có đồng ý không?" Giọng nói của James kéo Remus ra khỏi dòng suy nghĩ của chính mình: những suy nghĩ cụ thể có thể hoặc không hút nó về phía trái cổ của Sirius, đôi mắt của cậu ta, và— Remus gượng ho nhẹ và nhìn đi khỏi Sirius, định thần bản thân vào lại trạng thái trai thẳng miễn cưỡng lúc Peter leo lên được cầu thang.

"Chà, Evans nghi ngờ đây là mưu đồ to lớn gì đó để lừa cậu ấy hôn cậu, mà tớ thừa nhận là, nghĩ lại thì cậu ấy cũng đúng, nhưng mà tớ không phán xét cậu đâu vì dù gì thì nó cũng là một âm mưu tương đối tốt, họ vẫn đồng ý chơi." Sirius trao cho James một cái nháy mắt đầy ẩn ý, làm Remus bối rối hơn bao giờ hết, James thì có thể lập kế gì liên quan đến bản thân và một cơ hội hôn Lily Evans chứ.

"Cậu phải thừa nhận đây là một ý tưởng tuyệt vời," James cười tươi như hoa, nhìn vào hình phản chiếu của mình trong gương, và nháy mắt, làm ba thằng kia co rúm khủng khiếp, James Potter thiệt tệ nhất trên đời.

"Tớ vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhé," Remus nhắc chúng nó, khoanh tay tựa lưng vào cột giường và lướt mắt qua ba thằng kia, ước mình sở hữu kỹ năng đọc vị người khác của Lily để trích xuất câu trả lời từ mặt Peter hay gì đó, tuy nhiên nó không có, và tất cả nó biết được từ mặt Peter là cậu ta quá hào hứng về chuyện sắp tới.

"Mình sẽ chơi sự thật thử thách, với đám con gái, trong phòng sinh hoạt chung," Peter lên tiếng, mặt nở một nụ cười, "Là ý của tớ đấy. Đó là trò muggle, cậu chơi bao giờ chưa?"

Remus biết ngay đây là một ý tồi, nhưng cũng có khả năng sẽ rất vui và rất xấu hổ cho nó và người khác, và thật ra, cân đong điều tiêu cực và tích cực cũng không để làm gì vì nó chắc cú sẽ bị kéo vào bất kể nó có muốn hay không. "Đương nhiên tớ chơi rồi." Remus nhớ lại hè năm ngoái ở nhà anh chị họ nó và trò chơi đã kéo dài trong nhiều ngày chịu trách nhiệm cho cái chết của bồn rửa chén và phẩm giá của hầu hết người chơi. "Nhưng cho tớ hỏi là tại sao chúng ta lại chơi làm gì?"

"Vì James muốn một trong số tụi mình thách cậu ấy hôn Lily." Sirius rất hờ hững vô cùng, có vẻ không lo lắng rằng Lily Evans sẽ thà làm bất cứ cái gì còn hơn là hôn James Potter, và do đó sẽ nảy ra những cuộc cãi vả và mọi chuyện có thể kết thúc ở đó, nhưng rồi nghĩ lại thì, Sirius chưa bao giờ nghĩ về mọi thứ một cách logic hay cụ thể là nghĩ về những hậu quả tiêu cực của chúng, mặc dù phiền thật nhưng đó là thành phần thiết yếu làm nên Sirius Black, và Remus không bàn cãi được gì.

"James, cậu có bao giờ thực sự chơi chưa thế?" Remus hỏi, không biết làm sao ý tưởng như thế lại chui vào đầu James––ừ thì Peter, dĩ nhiên rồi, nhưng làm sao ý tưởng như thế lại thoát khỏi môi Peter thành thứ gì đó James xem là một ý tưởng xuất sắc được chứ.

"Rồi, tớ chơi lúc ở nhà Peter lúc hè ấy – có mấy thứ muggle khá ngầu đấy, biết không?" James dường như cực kỳ tự hào về bản thân và nhìn quanh khắp như thể nó xứng đáng một phần thưởng vì từng chơi sự thật thử thách một lần trong đời. "Sirius." Nó làm căng, bắt gặp ánh mắt của cậu bé thấp hơn và cười khẩy.

"Nhà tớ mới ghét muggle, không phải tớ." Sirius phóng cho nó một cái lườm khó xử khá nửa vời: như thể không chắc liệu có nên cảm thấy bị xúc phạm hay nên làm bộ như nó thực sự bị xúc phạm, nhưng tất cả đều thất bại khi nó cố hướng về James Potter, thật ra, Remus nghi rằng Sirius và James chưa bao giờ cãi nhau nghiêm túc lần nào. Ngẫm lại mới thấy, nó nghi rằng không ai trong chúng cãi nhau nghiêm túc bao giờ. "Và tớ rất sẵn lòng chơi sự thật thử thách," Sirius nói thêm, mắt nó lườm James như thể để làm rõ quan điểm của mình, mà có vẻ đó là ý định duy nhất của nó, vì nó là Sirius Black và 'drama queen nhỏ mọn' là tên lót của nó, "Cho cậu biết."

"Còn cậu, Remus?" James quay sự chú ý trở lại Remus với một nụ cười toe toét đần độn rất điển hình, có vẻ là do niềm hy vọng sớm sẽ bị nghiền nát và ăn tươi nuốt sống cũng như giấc mộng được hôn Lily Evans vào lúc nào đó trong một giờ tiếp theo. "Hay cậu thà đi ngủ còn hơn?"

"Ý tớ là..." Remus nhỏ giọng, một nụ cười kéo lên ở khóe môi như một đứa trẻ háo hức, "Tớ khá mệt, nhưng mà... có khả năng là sẽ được xem cậu bị nhục nhã, thế nên là khỏi ngủ luôn."

"Hết sức hùng hổ, nhỉ, Moony?" Sirius cười khẩy với nó khi James và Peter ra khỏi phòng và hướng đến phòng sinh hoạt chung, còn nó đứng nán lại ngay cửa nhìn Remus chộp lấy một trong hàng trăm chiếc áo len của mình tròng vào đầu rồi xắn ống tay áo lên để giữ lại tác dụng của đôi tay, đoạn đi theo sau Peter và James.

"Dĩ nhiên, dĩ nhiên." Remus trao nó một nụ cười khi bước qua cánh cửa, khiến trái tim Sirius lộn ngược vì lý do nào đó nó không giãi mã được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top