Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Thái tể Đại Đường, Tự Viên Hữu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiện tại,

Sứ đoàn của Khúc Thuận Ánh đã đi ròng rã hai ngày đêm không nghỉ. Cảnh sắc hai bên đường cũng dần thay đổi. Không còn những đụn cát, những khối đá với những hình thù dị quái, đặc trưng của vùng sa mạc Tây Vực nữa. Thay vào đó, màu xanh lục mát mắt từ những rừng cây nơi lãnh thổ Đại Đường đang dần thế chỗ.

Chuyến đi cống lần này, sứ đoàn Cao Xương được chia làm hai. Một đoàn chở cống vật, từ dê bò đến lạc đà, đông đúc và nhiều người hơn vẫn đang chậm rì vượt sa mạc. Đoàn còn lại chở công chúa hoà thân và tuỳ tùng, cùng một vài rương châu báu, cống vật quý hiếm, tức là đoàn của Thuận Ánh bây giờ thì di chuyển nhanh hơn, không mấy chốc nữa sẽ đến được thành Trường An, kinh đô của Đại Đường.

Hai ngày đi đường, Khúc Thuận Ánh diễn trọn vai nàng công chúa đau buồn, hận kiếp hận duyên không chịu gặp mặt ai. Đến cả tâm phúc của Mân Cảnh, A Thiết muốn đến chăm sóc, rửa mặt trang điểm, Thuận Ánh cũng nhất quyết đuổi đi. Nhưng khổ nỗi, Khúc Thuận Ánh sinh ra đã là một người thích bay nhảy, yêu trời đất, yêu tự do, vậy nên bị nhốt trong xe ngựa chật hẹp hai ngày không khác gì cực hình đối với cậu. Chỉ cần nghĩ đến cảnh được tung tăng chạy nhảy qua mấy con phố hay phiên chợ ở kinh đô Trường An, Thuận Ánh không nhịn được mà thấy râm ran cả người, chỉ mong mau chóng được tiến vào đô thành tấp nập.

Xe ngựa cùng đoàn người đi sứ nhanh chóng được binh lính trấn giữ cửa thành Trường An cho qua. Khúc Thuận Ánh lúc này không nén nổi tò mò, liền vén rèm, ngắm nhìn phố xá Trường An qua ô cửa nhỏ nơi xe ngựa.

Vốn dĩ người Cao Xương gốc gác cũng là người Hán. Trăm năm nay tuy trải qua bao nhiêu biến cố bị đoạt quốc, phải lưu vong đến những dị quốc nơi Tây Vực với những phong tục, văn hoá khác thường, người Cao Xương vẫn bám lấy cái gốc của mình. Tổ tiên, vua cha Khúc gia còn tích cực thực hiện Hán hoá cho dân, truyền Nho học, cái chữ cái nghĩa của người Hán. Vậy nên vào đến Trường An đối với đám người Cao Xương này mà nói không khác gì về lại cố hương, lại được trầm mình vào nguồn cội.

Nhưng Trường An vẫn rất mới lạ đối với người Cao Xương như Khúc Thuận Ánh. Nói đi nói lại, Cao Xương vẫn chỉ là một tiểu quốc, sống nương tựa giới thương lữ tứ phương, sự phồn vinh tấp nập và giàu có nào có thể so được với một nước lớn như Trung Hoa Đại Đường. Huống chi, bọn họ đây đang bước đi trên đất Trường An, là Kinh đô hoa lệ của vương quốc lớn mạnh này.

Thuận Ánh đầy vui vẻ ngắm nhìn từng sạp bán vui mắt bên đường, mấy vị tiểu thư công tử nhà quan lớn tíu tít đi mua sắm với gia nhân, cả mấy toà tửu lầu cao ngất với kiến trúc có chút khoa trương, treo vô vàn đèn lồng lớn từ cửa chính vào đến tiền sảnh.

Đoàn đi sứ chọn một lữ quán lớn ngay gần trung tâm Tràng An, chỉ cách Hoàng Cung ít hơn một canh giờ đi bộ. Xe ngựa vừa dừng lại, A Thiết liền nhanh nhẹn mở cửa xe, vào dìu công chúa xuống, không để Thuận Ánh bên trong kịp trở tay, mạng che mặt vẫn đang vứt long lóc bên trường kỷ. Thuận Ánh tặc lưỡi, thầm chửi thề một tiếng

"Tứ Hoàng tử! Sao ngài lại ở đây?! Công chúa đâu mất rồi?!"

A Thiết thất thanh, khuôn mặt lộ rõ sự hoảng sợ kinh hoàng, đến mức đánh rơi cả nải đồ trên tay.

Khúc Thuận Ánh thầm mắng mình ngu ngốc, ham mê cảnh sắc vui vẻ ở ngoài đến quên cả đeo lại mạng che mặt, bây giờ nhìn chẳng khác gì ăn trộm bị bắt quả tang, không biết phải giải thích với nha đầu trước mặt như thế nào.

A Thiết nhìn y phục mà mình chuẩn bị cho công chúa đang nằm trên người hoàng tử, dần dần hiểu ra mọi cơ sự, nét mặt theo đó mà xám ngoét lại, chân tay run rẩy không chống đỡ được mà phải bám lấy khung xe ngựa.

"Tứ Hoàng tử, ng-ngài... ngài tráo người!"

Đám tuỳ tùng bên ngoài cũng được một phen nháo nhào cả lên. Bọn họ không nhịn được mà tưởng tượng đến cái cảnh bị xử trảm khi quay về lại Hoàng Cung hay tệ hơn là Đại Đường nổi cơn thịnh nộ đem quân đi đánh Cao Xương.

Chuyến đi nộp cống, hoà thân bỗng dưng biến thành chuyến đi dấy binh lúc nào không hay.

Khúc Thuận Ánh thấy tình hình vượt ngoài dự tính của mình, có chút bối rối không biết xử trí thế nào.

Chớp thấy bóng Chu công công sắp xuất hiện, đám tuỳ tùng bỗng dưng tự động im bặt, nhìn đông nhìn tây rồi nhìn A Thiết cầu cứu. Thuận Ánh thấy cơ hội liền nhanh chóng lách qua A Thiết, chạy trốn khỏi xe ngựa, rồi vụt mất tăm vào dòng người trên đường.

May mắn là đám tuỳ tùng của công chúa cùng với A Thiết tạm thời sẽ không dám thưa lại chuyện này với Chu công công, mua được cho Thuận Ánh một chút thời gian để xử lý hoạ hại này theo hướng khác. Khúc Thuận Ánh tự tin với phán đoán của mình như vậy, một là vì bọn họ trung thành với Mân Cảnh, chắc rằng nếu Chu công công biết chuyện này sẽ bẩm báo lên phụ vương trách phạt công chúa nên tuyệt đối sẽ tìm đối sách trước khi bất quá phải đi tỏ rõ cho Chu công công. Hai là, bọn họ đơn giản sợ cái rìu sẽ chém xuống cổ mình nếu chuyện này vỡ lở.

Khúc Thuận Ánh nhanh chóng tìm đến tửu quán của Tịnh Hàn. Cậu phải lấy được vật này từ tay gã Tịnh Hàn kia thì mới có thể mơ được toàn thây trở về, không để Cao Xương lâm vào hiềm khích với Hoàng đế Đại Đường và giải thoát Mân Cảnh khỏi cảnh bị gả đi.

Thuận Ánh có chút ảo não.

Nếu không bị phát giác sớm thế này, Thuận Ánh đã có thể thoải mái tung tăng khắp thành Trường An thăm thú cả chiều nay, đêm xuống mới tìm đến Tịnh Hàn lấy đồ cần lấy theo như đã hẹn trước.

Vừa rảo bước chạy, Thuận Ánh vừa thở dài cảm thán.

Đúng là sự đời vô thường, khó nói. Một bước sai nhỏ hoá thành một bồn đoạ đày.














Tửu quán của Tịnh Hàn là Thuỷ Tạ Lâu. Đúng như tên gọi của nó, quán rượu này cao bệ vệ, mọc thẳng đứng giữa mặt hồ xanh ngọc. Chung quanh hồ còn được bao bọc bởi thảm cỏ, rừng hoa đầy sắc màu.

Khúc Thuận Ánh xưa nay sống ở Tây Vực, chỉ biết màu cát đỏ và những toà tháp chống nóng thô kệch, nhìn cảnh vật sông nước hữu tình trước mắt có chút ngây ngẩn.

Thuỷ Tạ Lâu là chốn ăn chơi xa hoa bậc nhất của quý tộc Đại Đường. Nơi này vừa đắt đỏ lại vừa kín kẽ, rất thích hợp cho các quan nhân quý tộc ngồi bàn bạc những việc cơ mật, không muốn ai biết. Doãn Tịnh Hàn mà Thuận Ánh hẹn gặp ngày hôm nay có xuất thân Cao Ly, là ông chủ của nơi đây. Tịnh Hàn quen biết rất nhiều thương lữ, học giả, hoạ nô và giới tăng lữ, tất cả đều là nhờ tửu quán đặc biệt diễm lệ, hoành tráng này. Những mối quan hệ trù phú của Tịnh Hàn giúp y có vô vàn bảo vật hiếm hoi, tỉ như thứ đồ quyết định đến sự sống còn của Cao Xương mà Thuận Ánh nhất quyết phải lấy bằng được trong hôm nay.

Thuận Anh phăm phăm đi vào tửu quán, quên mất bây giờ mình đang trong bộ dạng gì, khiến đám thực khách trong quán không khỏi xôn xao. Cậu giật mình, còn tưởng mọi người đã nhìn ra cậu là Hoàng tử ngoại quốc nhưng xem xét lại ánh mắt hiếu kì và mấy tiếng cười khúc khích giấu như không giấu kia của mấy vị cô nương, Thuận Ánh liền đen mặt hiểu ra.

Bọn họ là đang bàn tán chuyện Thuận Ánh cậu là nam nhân nhưng lại mặc y phục của nữ nhân. Thuận Anh buồn bực nhìn xuống y phục rườm rà khoa trương của mình, thay ra không được mà bỏ đi cũng chẳng xong, không khỏi sinh cảm giác chán ghét.

Đến cả tên nhóc tiểu nhị còn lúng búng không biết xưng hô với Thuận Ánh như thế nào.

"Vị công tử, hừm, cô nương này? À, công tử? Ách, Đại nhân có gì giao phó cho tiểu mỗ ạ?"

Thuận Ánh quắc mắt nhìn tên tiểu nhị mồm miệng không khéo kia, gằn giọng

"Hôm nay bổn công tử ta có hẹn với ông chủ nhà người, đi thưa với Doãn Tịnh Hàn là có quý nhân họ Khúc từ Tây Vực muốn gặp"

Tên tiểu nhị biết mình lỡ đắc tội, liền co rúm ró, cúi đầu nhận lệnh rồi bay biến đi mất.















Tự Viên Hữu lười nhác nhìn một bàn đồ ăn thịnh soạn trải dài từ đầu phòng đến cuối phòng, thầm cảm thán sự tuỳ ý của người nọ.

Nha hoàn đứng bên cạnh, chắp tay cung kính thưa

"Thái tể đại nhân, điện hạ có lẽ một lúc sau nữa mới đến, có dặn dò nô tài chuẩn bị bàn yến thật thịnh soạn cho ngài"

"Thôi được rồi, ngươi lui ra đi"

Nha hoàn kia bái lễ rồi lùi đi, để lại mình Tự Viên Hữu với bàn tiệc đủ thứ sơn hào hải vị.

Hắn chỉ vừa mới ở trường săn về, còn chưa kịp thay qua thường phục đã bị người của Nhị Thái tử gọi giật lại, đôn thúc hắn khẩn trương qua Thuỷ Tạ Lâu bàn việc đại sự, còn bảo Nhị Thái tử đã ngồi chờ rất lâu rồi. Cuối cùng đến nơi chỉ có hắn một mình với bàn tiệc cho hơn hai mươi miệng ăn

Tự Viên Hữu trước khi đi săn cũng đã lót dạ bằng cả lồng màn thầu, lúc này nhìn đồ ăn trước mắt có chút nôn nao. Vậy nên hắn không động đũa mà chỉ an nhàn ngồi lau bộ cung bằng ngà voi khảm xà cừ mà hắn vô cùng yêu quý, miệng không ngừng rủa xả vị điện hạ cao cao tại thượng kia.

Bỗng từ bên phía mành trướng khâu châu ngọc, ngăn cách tư phòng của hắn với hành lang, vang lên giọng nói của một thanh niên ngoại quốc, là kiểu tiếng Hán có pha đặc ngữ nghe có chút lạ tai

"Vị công tử này, ta quan sát huynh từ lúc mới vào cũng đã gần hơn một khắc nhưng vẫn chưa có ai bầu bạn,..."

Tấm mành nặng nề được vén qua một bên, thiếu niên trắng trẻo, tóc dài để thả không đội khăn vấn hay phù đầu, mắt phượng hẹp dài đang híp lại cong cong như vầng bán nguyệt, vui vẻ hé đầu vào. Cận vệ của Tự Viên Hữu định chĩa giáo vào người lạ kia liền bị hắn khua tay lệnh dừng

Tự Viên Hữu nhướng mày, có chút hứng thú, khẽ quan sát một lượt người nọ từ đầu đến chân. Không có tia sát ý, chắc hẳn không phải đến gây chuyện. Chỉ là, người này có chút cổ quái. Tên này rõ ràng là nam nhân nhưng lại mặc y phục của nữ tử, còn là loại y phục có chút cầu kỳ, chỉ được sử dụng cho dịp long trọng. Y phục này, hắn cũng không thể đoán nổi là kiểu y phục của ngoại quốc nào. Không những chẳng giống mấy nước ở phía Tây mà còn có chút giống của người Hán. Điểm khác biệt duy nhất là, áo trên và áo dưới của người trước mặt tất thảy đều rất kín kẽ, khác với xu hướng áo quây lộ vai đôn ngực khoác mảnh lụa nửa che nửa hờ hững bây giờ của các khuê nữ quý tộc ở Trường An

Quan sát xong, Tự Viên Hữu cụp mắt, không trả lời thêm, cũng không gọi tuỳ tùng đến đuổi đi, vẫn tiếp tục nhàn nhã ngồi lau cán cung bằng ngà nhẵn thín của hắn.

Vị thiếu niên kia thấy Tự Viên Hữu cũng không có ý đuổi, liền rất dạn dĩ bước vào tư phòng. Người kia đến ngồi đối diện hắn, lúng túng một hồi rồi nói tiếp

"Ta là H Uy*, quý tộc từ vùng Tây Vực, mấy ngày nay có nhã hứng đến Trường An Đại Đường thăm thú"

Ra là người Tây Vực.

Hổ. Uy. Ánh mắt uy quyền như loài hổ.

Tự Viên Hữu liếc nhìn y phục mềm mại màu tía lam cùng gương mặt có chút ngô nghê, vô tư của người nọ. Hắn thật sự không thể nào đón nhận cái tên "Hổ Uy" này một cách nghiêm túc được.

Tự Viên Hữu nén ý cười, nhàn nhã tiếp chuyện,

"Không quen không biết, công tử Hổ Uy tìm ta có việc gì?"

Thiếu niên nọ thấy Tự Viên Hữu đón tiếp hơn liền vui vẻ, hào sảng nói tiếp,

"Chuyện là ta hai ngày nay vượt sa mạc, vì vài lý do bất đắc dĩ vẫn chưa có gì bỏ bụng, lúc nãy chạy ra ngoài lại rủi thế nào quên mang theo ngân lượng, haha, nên là,"

Hổ Uy vén tóc, ra chiều ngại ngùng, nhưng ánh mắt long lanh xin xỏ lại hướng thẳng vào giữa mi tâm của Tự Viên Hữu

"Công tử có thể rủ lòng thương cho ta vay mượn một ít ngân lượng mua đồ ăn lót bụng được không?"

Tự Viên Hữu có chút không nói nên lời. Vị công tử ngoại quốc này không biết nên khen là độc đáo, thú vị hay nên chê trách là vô tư, không có lễ tiết nữa.

Hổ Uy ngồi trước mặt Tự Viên Hữu, tay bây giờ đang xoa cái bụng nhỏ, môi hơi bĩu, vẻ mặt ra chiều khổ đau, bất đắc dĩ lắm.

Thấy Tự Viên Hữu có chút ngần ngừ, Hổ Uy liền nhanh chóng đế thêm,

"Vị huynh đệ này, ta đảm bảo sẽ không ăn quỵt của huynh, ta là quý tộc ở Tây Vực, tuy không giàu có bằng quý tộc ở Đại Đường huynh nhưng nợ chắc chắn sẽ trả đủ không thiếu một đồng nào"

Thật ra từ lúc thiếu niên ngoại quốc này bước vào, Tự Viên Hữu đã không hề có ác cảm hay sinh nghi gì, không những vậy lại còn có chút hứng thú. Hổ Uy cũng ra dáng quý tộc mặt trắng quen được chăm bẵm. Ở Tây Vực khắc nghiệt nhưng da dẻ cậu ta vẫn trắng trẻo láng mịn, tóc dài mượt mà, ngũ quan lại hiền hoà nhu thuận, không giống một tên lừa đảo cho lắm. Chưa kể loại vải gấm màu tía lam dùng trên y phục của Hổ Uy đáng giá ngàn vàng, là thứ mà vương giả Đại Đường mỏi mắt kiếm tìm mãi không có.

Áng chừng phải nửa canh nữa vị Nhị Thái tử điện hạ kia mới chịu ló mặt xuất hiện, Tự Viên Hữu đặt cung tên trên tay mình xuống, rồi nói

"Ta không có ngân lượng cho công tử mượn nhưng có bàn yến đây ta không ăn hết được, công tử có thể tự nhiên mà dùng"

Hổ Uy nghe vậy, hai mắt rực sáng. Chắp tay trước mặt, hướng Tự Viên Hữu, hồ hởi nói

"Đa ta công tử!"

Hổ Uy không khách khí nữa, liền lao vào đánh chén ngay tắp lự. Nhìn thiếu niên trắng trẻo ngồi đối diện như một trận cuồng phong, càn quét hết đống sơn hào hải vị trên bàn, Tự thiếu gia có chút lo lắng. Người này quả thật đúng là bị bỏ đói hai ngày, ăn uống không thèm giữ lại một chút phong thái nào, hai mắt nhỏ xếch nay nhắm tịt lại vì vui vẻ.

Tự Viên Hữu nhìn hai má Hổ Uy phồng lên như hai màn thầu trắng bỗng thấy có chút ngứa ngáy trong lòng, nhìn có khác gì mấy con chuột lang mà các biểu muội nhà họ Tự nuôi ở gia trang không chứ.

Đánh chén no say một hồi, vị thiếu gia mặt trắng mới nhớ đến lễ tiết tròn méo như thế nào, có chút ngại ngùng hướng đến Tự Viên Hữu nay đã thôi lau cung chuyển sang đọc sách, mà hỏi,

"Công tử vẫn chưa cho ta biết tên"

Tự Viên Hữu ngẩng đầu nhìn Hổ Uy, ngẫm nghĩ một chút rồi nói

"Lc Đài**"

"Ách, công tử cũng dùng biệt danh để xưng sao"

Cũng? Tự Viên Hữu khẽ nhướn mày. Hắn ngẫm một hồi liền hiểu ra, cái tên 'Hổ Uy' cũng chỉ là nguỵ danh. Thiếu niên trước mặt này đang giấu diếm thân phận của mình.

Hổ Uy biết mình bị hớ, liền đảo mắt cố tìm chủ đề khác. Chớp thấy cây cung bằng ngà lộng lẫy đang để dựa vào một góc, Hổ Uy nhanh chóng hỏi

"Lộc công tử cũng yêu thích săn bắn sao? Ta thấy cây cung của công tử chắc hẳn phải là hàng cực phẩm!"

Tự Viên Hữu híp mắt nhìn thái độ lấp liếm của thiếu niên nọ nhưng nghĩ lại bản thân cũng chẳng thiệt thòi nguy hại gì nên cũng nhắm mắt cho qua. Thấy Hổ Uy tuy tìm chủ đề khác lảng tránh nhưng nhìn cái cách mắt cậu ta sáng rực lên, nếu không phải là diễn tuồng quá giỏi thì thực tâm cũng là chủ đề cậu ta hứng thú. Vậy nên Tự Viên Hữu sai người đem bộ cung đến, cho Hổ Uy xem một vòng

Bộ trường cung dài gần một sải tay người trưởng thành với thân cung bằng ngà được chạm khắc và khảm xà cừ, nhìn qua cũng biết đáng giá bằng cả một gia tài. Hổ Uy hai mắt lấp lánh, lướt nhẹ từng đầu ngón tay trên mấy đường chạm khắc nơi thân cung.

"Hổ Uy ta cũng có một bộ trường cung rất đẹp ở phủ, làm bằng gỗ dâu cứ ngỡ là quý báu lắm rồi, nhưng đây lần đầu tiên ta được nhìn thấy một cây trường cung bằng ngà tinh xảo như thế này"

Tự Viên Hữu không đáp lời, chỉ nhẹ mỉm cười đầy thỏa mãn nhìn người nọ đang không ngừng trầm trồ thưởng thức vẻ đẹp của cây cung mà hắn luôn tự hào.

"Hổ Uy công tử ở Tây Vực thường đi săn gì?"

"Tây Vực ta không có rừng rậm sâu thẳm bạt ngàn như vùng Trung Nguyên của công tử, những con thú to nhất cũng chỉ dừng lại ở lợn rừng, chủ yếu ta bắn chim, vui thú đặc biệt hơn thì có những con cự đà lớn"

Tự Viên Hữu nhếch môi, có ý cười hỏi,

"Hổ Uy công tử có muốn đi săn hổ không?"

Đúng như Tự Viên Hữu dự đoán trong lòng, Hổ Uy mắt sáng rỡ, cả người run lên không khỏi phấn khích. Từ cái tên giả tự đặt của vị công tử Tây Vực này, Tự Viên Hữu có chút nhận ra niềm yêu thích đặc biệt của cậu dành cho loài mãnh thú này. Không hiểu vì sao, nhìn người trước mắt đầy vui vẻ và hồ hởi như thế, Tự Viên Hữu có chút cảm giác thành tựu, giống như kiểu, thu phục được một con thú hoang chăng?

"Quý tộc Đại Đường còn có thú săn hổ ư!"

"Người nhà ta đặc biệt thích săn các loại mãnh thú lớn, hổ cũng nằm trong số đó"

Nói rồi, Tự Viên Hữu lục lấy bên thắt lưng mình một mặt dây chuyền. Là nanh hổ to dài màu ngà ngà được bọc một đầu bằng đế bạc đính ngọc.

"Thiên địa ơi!"

Hổ Uy không thể nào ngồi yên được nữa mà nhào đến ngay bên cạnh Tự Viên Hữu, ngắm nhìn cho thật rõ chiếc nanh hổ. Đối với thiếu niên vô tư không biết xấu hổ này, Tự Viên Hữu có chút đờ người với tiếp xúc thân mật đột ngột. Chỉ biết người nọ đang nắm lấy cổ tay hắn, mặt cúi sát, chăm chú nhìn miếng răng hổ mà hắn đang cầm trên tay. Tự Viên Hữu cảm nhận được hơi thở nóng hổi của Hổ Uy trên từng đầu ngón tay đang cầm chiếc nanh và cả cảm giác như lửa đốt nơi cổ tay bị cậu ta nắm. Cả người cậu ta, cái gì cũng hừng hực, nóng bỏng như cát sa mạc, bỗng chốc làm hắn quên cả thở.

Tiếng mành trướng bỗng sột soạt kêu lên, viên cận vệ bước vào tâu

"Chủ tử, Doãn Lâu chủ xin được diện kiến, bảo cần tìm một quý nhân họ Khúc và khẳng định người này đang ở trong tư phòng của chúng ta"

Sự xuất hiện của cận vệ làm Tự Viên Hữu nhớ ra mình phải thở như thế nào. Nhưng Hổ Uy bên cạnh hắn nghe xong lại đột nhiên cứng đờ như bị điểm huyệt rồi khẩn trương tách hắn ra, dợm bước đứng lên

"Có vẻ Lộc công tử có khách, ta cũng không làm phiền công tử nữa, bữa ăn này Hổ Uy ta chắc chắn sẽ báo đáp, mong sẽ sớm gặp lại"

Hổ Uy nhanh chóng chắp tay cúi chào rồi vén mành ra khỏi tư phòng đi mất. Mọi thứ diễn ra quá chớp nhoáng khiến Tự Viên Hữu đâm ra có chút mất mát, còn không nhịn được thấy vị Lâu chủ kia đúng là kẻ phá đám.

Tự Viên Hữu có chút ảo não. Hổ Uy không cho hắn biết thân phận thật, nay vội vã bỏ đi như thế không biết lúc nào mới có thể gặp lại. Không có tên, giữa Tây Vực rộng lớn hiểm trở không biết đến khi nào mới có thể tìm ra người. Lúc Hổ Uy chuẩn bị bước ra, Tự Viên Hữu còn định hỏi tên thật của cậu nhưng nhớ ra mình cũng giấu diếm, không có tư cách hỏi cung người ta, mà bản thân Hổ Uy cũng đã quyết tâm muốn giấu đi, hỏi cũng vô ích.

Tự Viên Hữu không nhịn được hừ một cái đầy bực bội, lệnh cận vệ cho tên Lâu chủ kia vào.

"Thần bái kiến Tự Thái tể"

Doãn Tịnh Hàn thanh tú như lá liễu, trên người vận lam y nhàn nhạt, tóc búi cao cài trâm không vấn khăn hay dùng phù đầu. Da của y trắng đến trong suốt, trên mặt còn lộ rõ mao mạch xanh tím, nhìn là biết kiểu người không bao giờ ở ngoài ánh nắng quá nửa canh giờ.

Tự Viên Hữu rất hay đến Thuỷ Tạ Lâu gặp Nhị Thái tử nhưng chưa bao giờ được thấy mặt vị lâu chủ này. Nhìn dáng vẻ kiều diễm mà khác lạ của y, hắn cũng phần nào đoán ra y không phải là người Hán.

"Miễn lễ"

Tịnh Hàn thôi hành lễ, nhưng vẫn cung kính cúi thấp đầu, thưa

"Thần đã làm phiền đến Thái tể dùng bữa rồi. Thần chỉ đang gấp gáp muốn tìm vị Khúc gia kia"

Tự Viên Hữu âm lãnh hỏi lại,

"Vậy, đã tìm thấy người ngươi cần tìm ở tư phòng của ta chưa?"

Tịnh Hàn nhìn ra được sự không mấy vui vẻ của vị đại thần trẻ trước sự xuất hiện của mình. Y cũng không tốn nhiều thời gian, ngước mắt lên quét qua tư phòng một lượt rồi lại tiếp tục cúi đầu, tâu

"Thần đã thất lễ, quấy rầy Thái tể rồi, đề bù đắp thần sẽ bảo người đem lên cho Thái tể một chai Hoàng tửu, mong được sự lượng thứ"

Tự Viên Hữu không làm khó Doãn Tịnh Hàn nữa, có trút giận lên y cũng không thay đổi được kết cục. Hắn liền phất tay lệnh cho y ra ngoài.

Tịnh Hàn vừa đi, Tự Viên Hữu liền quay qua tên cận vệ, hỏi

"Khúc gia kia là người ở đâu, vì sao tên Lâu chủ kia lại trông gấp gáp như vậy? Cả gan đòi vào lục soát phòng của ta?"

"Tâu chủ tử, lúc thần tra hỏi hắn ở ngoài, hắn chỉ bảo đây là một vị vương gia đến từ Tây Vực, thân phận cao quý, nếu có mệnh hệ gì, hắn không giữ nổi mạng sống nên mới liều mình xin vào"

Tự Viên Hữu nghe vậy có chút trầm ngâm. Hắn hơi nhếch một bên mày, vương tộc của một nước Tây Vực, họ Khúc, Khúc Trí Thịnh. Vậy chỉ có thể là Cao Xương. Có nghe chuyện Cao Xương gửi công chúa đến hoà thân với Đại Đường, Tự Viên Hữu không ngờ còn có một vị hoàng tử Cao Xương đi cùng.

Rồi hắn chợt nhớ đến thứ gấm vải trên người Hổ Uy và cả kiểu trang phục rất Hán của thiếu niên nọ. Trên cả Tây Vực rộng lớn, quốc gia duy nhất theo Nho học, nói tiếng Hán, theo văn hoá Hán duy chỉ có Cao Xương. Tên Doãn Tịnh Hàn lúc vào đây cũng không còn vẻ khẩn trương như khi ở ngoài cửa, cứ như đã tìm thấy người rồi vậy. Từng mảnh ghép rời rạc cứ như vậy mà khớp vào nhau, đánh một tiếng kịch trong đại não của Tự Viên Hựu.

Hổ Uy chính là vị hoàng tử Cao Xương kia!











"Ngươi suýt nữa làm lộ thân phận của ta!"

Sau khi vật đã trao tay người, Khúc Thuận Ánh mới tức giận lườm nguýt vị Lâu chủ trước mặt. Doãn Tịnh Hàn không phản ứng, chỉ tiếp tục châm trà, trông vô cùng thư thái nhàn nhã. Nhìn cái vẻ tự tại không màng thế sự của y, Khúc Thuận Ánh càng thêm bừng bừng lửa giận.

Doãn Tịnh Hàn để một cốc cho y, một cốc còn lại đến trước mặt Thuận Ánh, mặc kệ sự giận dỗi của vị hoàng tự nọ, nhẹ nhàng hỏi

"Tứ hoàng tử có biết bản thân ngài vừa đi vào tư phòng của ai không?"

Thuận Ánh nhìn y một chốc rồi thổi phù phù vào cốc trà, im lặng hớp một ngụm trà đắng.

"Đó là tư phòng của Nhị Thái tử Lý Chí Huân, phu quân hụt của tỷ tỷ ngài đấy"

"Khụ!"

Khúc Thuận Ánh sặc trà, theo đó là một cơn ớn lạnh chạy dọc xương sống. Bây giờ thì Thuận Ánh mới hiểu vì sao vị công tử kia lại giấu đi danh tính. Thuận Ánh còn tưởng vì hắn phát giác được cậu nói dối về thân phận, cuối cùng sự thật là vì hắn xuất thân quá cao quý nên mới không tiện tiết lộ.

Nghĩ đến việc bản thân đã lỡ chén hết một nửa bàn tiệc toàn sơn hào hải vị, không chút lễ tiết mà hỏi hắn đủ cái này cái kia, Khúc Thuận Ánh chỉ muốn tự đào hố chôn mình.

Ngày kia Khúc Thuận Ánh lại phải lên diện kiến Thánh thượng, thương lượng chuyện hoà thân. Liệu vị Nhị Thái tử kia đối với kẻ không một chút xấu hổ và nghị lực tự thân, bị cơn đói làm ngu muội, đánh chén hết nửa bàn tiệc cho hai mươi người, có còn xem trọng lời đàm phán nữa không?

Thuận Ánh tối sầm mặt, trong lòng không khỏi dâng lên nỗi lo sợ diệt quốc, mà nguyên do lại chính vì cái bụng đói của chính cậu. Lãng xẹt muốn chết!

"Trọng trách của thần là bảo đảm sự an nguy của Tứ hoàng tử ở Đại Đường xa xôi này, thần đã hứa với Thôi Đại Tướng quân sẽ giúp đỡ ngài thực hiện kế hoạch trót lọt"

Thấy sự lo sợ bao trùm lấy thần sắc của Khúc Thuận Ánh, Doãn Tịnh Hàn thôi vẻ nhàn hạ gợi đòn, nghiêm túc hướng đến vị hoàng tử Tây Vực khuyên giải

"Vậy nên thần cần ngài kể lại ngài đã làm gì trong tư phòng đấy, thần nhất định sẽ tìm cách hoá giải"

"Ta ăn"

"... Thần nghe có chút không rõ"

Khúc Thuận Ánh yếu ớt lặp lại,

"Ta ăn hết một nửa bàn sơn hào hải vị của Nhị Thái tử Lý Chí Huân"

Doãn Tịnh Hàn có chút không nói nên lời. Lúc đó Tự Viên Hữu nổi giận như vậy vì bị ăn mất hết phần sao? Cơn giận vẫn còn ở đó khi Tịnh Hàn bước vào nên vị Thái tể kia mới thừa dịp trút giận lên y?

"Vậy thái độ của ngài ấy suốt gần nửa canh giờ đấy như thế nào?"

Khúc Thuận Ánh vẫn ỉu xìu

"Nhị Thái tử mời ta ăn mà? Còn cho ta xem bộ trường cung bằng ngà của hắn và còn có ý mời ta đi săn hổ cùng. Hắn còn cho ta xem miếng trang sức bằng nanh hổ rất độc đáo của hắn. Ta còn tưởng mình vừa kết được một huynh đệ tốt ở đây"

Doãn Tịnh Hàn càng thêm ngây ngốc trước câu trả lời của Tứ hoàng tử.

Thứ nhất là tư phòng do Nhị Thái tử đứng tên đặt nhưng người trong tư phòng là Tự Thái tể chứ không vị thái tử kia.

Thứ hai là Tự Thái tể có vẻ vô cùng yêu thích sự bầu bạn của Khúc hoàng tử, vậy cơn tức giận sùng sục mà y phải đối mặt lúc đó từ đâu mà ra?

Trầm ngâm một hồi, Doãn Tịnh Hàn liền ngộ ra, mà cái vỡ lẽ tỉnh ngộ này còn làm y thêm lạnh buốt người hơn. Doãn Tịnh Hàn đây là lo lắng thừa thải cho tiểu quân chủ đây rồi, người y nên lo là cái thân còi cọc của mình mới đúng.

Doãn Lâu chủ tự nhiên thấy như vừa vác thêm trăm bệnh, mệt muốn chết liền mặc kệ vị hoàng tử ủ rũ kia, bỏ đi kiểm lại sổ sách.

Vật đã trao chủ như thoả thuận, chủ nay lại còn được một cái ô mới không ai nơi Đại Đường này bì lại che chở, Doãn Tịnh Hàn thấy mình đến đây cũng hết việc rồi.

Trước khi cáo từ Khúc Thuận Ánh, Doãn Tịnh Hàn phân vân không biết có nên cho Tứ hoàng tử biết vị công tử trong tư phòng khi ấy không phải là Nhị Thái tử hay không. Nhưng rồi y mặc kệ, phất lam y ung dung bước đi. Cho Khúc hoàng tử lo sợ thêm mấy ngày cũng chẳng tổn hại gì.










Cùng lúc đó,

Doãn Tịnh Hàn cùng Hổ Uy vừa rời đi chưa lâu thì vị Nhị Thái tử kia cùng đám tuỳ tùng cũng đến.

Lý Chí Huân nhìn một bàn tiệc dài gần nửa phòng ngập tràn đồ ăn nay chỉ còn một nửa, nhất thời bất động không biết cảm thán như thế nào.

Tự Viên Hữu cũng chẳng buồn đếm xỉa đến Lý Chí Huân, tiếp tục ngồi đọc sách.

"Ngươi bị bỏ đói hai ngày hả Tự khanh?"

"Không phải thần ăn"

"Ngươi không ăn thì ai ăn?"

"Một con chuột lang lông trắng thích làm mãnh hổ"

"..."

(tbc)

Chú thích:

(*) H Uy được ly t ngh danh Hoshi. Mình da vào gii thích ca Soonyoung là "ánh mt ca h" đ dch ra cái tên này

(**) Lc Đài, Lc là tài lc, may mn và Đài là cái túi. Tên được ly t bit danh Jeon Phát Lc mà theo sub Tiếng Anh là Jeon Bag of Luck trong OFD mùa 1 ca Wonwoo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top