Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Giữa thinh không


Jinyoung mới chớm mười lăm, Woodam đã chẳng còn ở lại.

"Anh vẫn ở cái xóm này chứ có đâu xa." Anh nói, cười bâng quơ như chẳng có gì. Jinyoung tính mở miệng ừ thì em cũng đâu có nuối tiếc chi, bỗng bắt gặp ánh mắt Woodam đậu nhẹ nhàng trên cành lá nào ở phía sau vườn liền theo đó mà quay đi, vờ liếc ra luống rau muống cạn, "Thôi anh đi nhanh không nắng."

Rồi anh đi, xỏ cái bàn chân gầy trơ xương chằng chịt những gân xanh tím vào đôi tông lào đi miết từ năm Jinyoung mười ba, mười bốn. Anh đưa tay vẫy chào dưới gốc cây hoa gạo, Jinyoung ở trong nhà ngó ra, "Đi nhanh lên cha nội." Nắng nhảy trên bờ vai anh, ngày anh đi hay đến anh cũng mặc chiếc áo màu vàng chanh như thế. Mắt Jinyoung có chút kèm nhèm, phải dụi mấy lần rồi mới dám ngước lên nhìn anh lần nữa. "Nhớ chăm sóc má," anh nói, có chút bùi ngùi trong giọng.

Jinyoung nhìn Woodam mãi đến khi anh rẽ vào trong ngõ mới kéo cánh cửa gỗ nghe cái kẹt, chốt cửa, kéo rèm. Gió ở vườn thổi vào phất phơ, bóng nắng nào lọt qua cửa chiếu xuống chân giờ nghe cũng rát. Quần xắn ống thấp ổng cao, Jinyoung khấp khểnh bước vào nhà, bấm ngón chân xuống sàn như sợ ngã, lại ngước lên chỉ thấy bóng tối giăng từ phòng khách đến tận phòng má ngủ. Ngoài sân vườn đầy nắng - cái thứ nắng mà ngay cả giờ không hiểu sao Jinyoung cũng thấy như đương buồn.

Tóc nâu năm nào giờ đã không còn cháy nắng - thành quả suốt năm năm trời Woodam thay má chăm sóc Jinyoung. Miệt vườn xanh ngát, có mấy quả ổi găng chưa kịp chín đã bị cơn gió trời đánh rụng, rơi bộp xuống lớp lá khô làm đám chim ri đang bới rác gần đó giật mình mà cuống cuồng bay đi mất. Jinyoung cười nhàn nhạt, anh vừa ra đến đầu ngõ mà đã thấy có gì cô đơn.

Lời anh nói anh có đi đâu xa, vọng lại như đã xa xăm lắm rồi. Lớp tro bếp được nắng rọi xuống, bay trong không trung từng đám vẩn vơ. Jinyoung ngọ nguậy mấy ngón chân, rồi giật mình khi nghe nhà bên có ai hét thất thanh. Chói lói một câu "ông ơi đừng đánh con nó nữa" rồi tắt lịm. Roi mây vung lên, xé không khí ra làm hai mảnh, Wontak nhảy qua hàng rào giữa hai nhà í ới "em ơi cho anh nhờ tí", không quên quay lại ngó coi ông già đuổi đến nơi chưa rồi mới chui vào bếp nhà Jinyoung, rất tự nhiên rút một chiếc dép ra lót mông ngồi xuống, tiện tay xoa đầu Jinyoung một cái, nhỏ nhẹ "Woodam về nhà rồi hả em?"

Giọng Wontak như tiếng nước liu riu trên bếp, vừa ấm êm vừa cho Jinyoung cảm giác như được về nhà hay khi được gối đầu lên đùi má vào năm lên mười. Nhưng Wontak sẽ không bao giờ là nhà - Jinyoung biết. Liếc mắt về phía Wontak một cái rồi rời đi, em nói bằng giọng nghèn nghẹt khi hẵng gác cằm lên đầu gối, "Dạ, bà già của ảnh xuống lỗ rồi."

Wontak gật, cười cười nhìn Jinyoung, tay nghịch mấy que củi ướt. Rồi bỗng anh xoa đầu Jinyoung, "Lo gì, ổng biết xoay xở mà." Jinyoung cũng cười theo. Ở Wontak có cái gì tươi sáng quá, nhất là giờ đây khi ánh mắt anh bập bùng ánh lửa, khóe miệng nở nụ cười dịu dàng hướng về phía Jinyoung. Wontak khiến cậu nhớ về má, chỉ một thoáng thôi, rồi hình ảnh nụ cười của má năm nào tan đi rất vội. Cái đụng chạm của Wontak kéo Jinyoung về thực tế. "Còn anh đây mà."

Mười lăm, mười sáu, đã là hết tuổi mộng mơ. Giữa bát cơm đầy với cuốn truyện tranh, Jinyoung chẳng ngại gì giằng lấy bát cơm. Những ngón tay nhỏ nhắn, từng khớp xương nhô lên làn da thô ráp. Khi giãy tay mình ra khỏi tay Wontak, Jinyoung lướt qua những vết chai trên bàn tay anh. "Chỉ giỏi đùa", Jinyoung cười. Chắc tại lửa bé quá nên đợi mãi mà nước chẳng chịu sôi. Wontak thì thầm, "Anh nói thật", tay đưa ra níu tay Jinyoung lại. 

Không hiểu tại sao, điều đó làm Jinyoung nhớ tới Woodam và má. Lòng bàn tay Woodam nóng rực, còn tay má thì to và xương xẩu quá, nhưng dẫu má vụng bao nhiêu, mỗi khi vuốt tóc Jinyoung đều rất đỗi dịu dàng.

"Anh về nhà đi." Jinyoung nói, mắt bâng quơ nhìn mấy đốm lửa va vào nhau lộp bộp. "Đừng đòi bỏ học nữa."

Wontak lắc đầu, rồi anh cười chua chát. "Em thì hiểu chi đâu." Lòng bàn tay anh nóng rẫy, nhưng Jinyoung không giằng ra nữa. Rồi chẳng hiểu vì sao, bỗng anh quay sang nhìn Jinyoung, ánh mắt sáng bừng long lanh, "Này, có muốn đi trốn cùng anh không?"

Vớ va vớ vẩn, Jinyoung nghĩ, nhưng rồi cậu cũng gật đầu đại một cái, lặng người đi ngắm anh đang ríu rít về những mơ mộng trẻ con. Jinyoung ngoảnh đi khi thấy giọng anh nhẹ dần, tay bới đống tro tàn, "Giờ đời ô trọc lắm, anh." Wontak ngớ người ra không hiểu, mãi mới cạy miệng được một câu. "Vậy là nói giỡn à?"

"Đâu giỡn chi đâu." Jinyoung cười cười, gác ấm nước rồi đặt thế lên đó một nồi cám chó. "Ăn cơm không, em mời."

Lời giản dị thế, mà giữa những tiếng gà vịt quàng quạc, tiếng ông bà già kẻ khóc người mếu bên kia, Wontak bỗng thấy yên lành quá. Nắng đuổi theo con kiến bống, rồi vô tình đậu lên hàng mi Jinyoung đương rung rinh giữa thinh không. Anh gật, ngước nhìn Jinyoung rồi thở dài, "Có bỏ mẹ nhau không." Câu chửi bâng quơ trớt quớt, chẳng hiểu vì đâu mà bật ra như thế. Anh dựa người vào cột, ngắm nhìn Jinyoung bưng một rổ mùng tơi vô trong, ngồi banh háng ra mà nhặt rau, miệng ngân nga mấy câu lỗi nhịp. Bên kia, tiếng ông già chửi vắt vẻo qua lại giữa hai mái nhà, "Thằng Wontak không phải con tao!" Nhắm mắt, Wontak chỉ còn thấy được Jinyoung với mái đầu hoe hoe rung rinh trong nắng, và bỗng anh thấy lòng mình bình yên đến lạ.

Giữa thinh không,  Wontak nghe trái tim năm mười sáu tuổi của mình rơi rụng. Anh thả trái tim ở lại, mãi đến những ngày hăm mốt, hăm hai khi đang guồng chân trên những miền xa lạ, khi ngoảnh lại, anh chỉ thấy cảm giác trống rỗng nơi lồng ngực trái. Cái niềm tin mong manh rằng Jinyoung sẽ cùng anh đi một lối cũng đã rụng mất ở nơi nào, Wontak không tìm được nữa.

Vậy nên, anh đặt nó lại giữa thinh không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #woojinyoung