Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1


Jungwoo trở về căn nhà chung khi trăng đã treo cao; cậu đã không nghĩ là mọi người còn thức, nhưng đèn phòng khách vẫn bật sáng trưng và họ thì có vẻ đang bàn luận sôi nổi một chuyện gì đó.

"Hyung anh chắc chắn đã bị lừa rồi! Sao anh dám bỏ tiền ra mua cái này trong khi bao em ăn thì anh chưa bao giờ chứ?"

"Đảm bảo ông sẽ bị ngộ độc thực phẩm hay nhẹ lắm là tiêu chảy cho coi!"

Jungwoo đứng ngây người ở cửa một chút vì cảm thấy hoang mang, nhưng cuối cùng cũng tiến vào và lên tiếng.

"Ừm... có chuyện gì vậy?"

Tất cả đều quay ra sau hoặc ngước mặt lên để nhìn cậu, riêng Yuta là phản ứng nhanh nhất:

"Tụi này đang "bắt nạt" Taeil vì mua nước của Sicheng," mặt anh ấy tỏ cái vẻ nghiêm túc mà ai cũng biết là không nghiêm túc, "nhưng không phải nước bình thường... mà là dung dịch tình yêu đó."

"Chú nói cái từ đó ra mà không thấy nó sai hả!" Taeil ngồi bên cạnh vỗ chát vào tay Yuta, "Gọi là tình dược, được chưa?"

"Không thể gọi là dược được nếu nó chỉ là sinh tố," Doyoung khịt mũi, tay giơ lên một chai thủy tinh có chứa một chất lỏng màu đỏ hơi sệt, nom không khác nước ép dưa hấu thông thường là mấy, "anh í đã mua thứ này từ Sicheng với giá 60,000 won. 60,000 won đó Jungwoo!"

"Là Dong Sicheng!" Donghyuck chêm vào, như thể Jungwoo còn biết một Sicheng nào khác.

Jungwoo không biết nên phản ứng thế nào khi mà sự tình nghe có vẻ vô lý, thậm chí chẳng rõ có phải mấy tên ngốc này đang dựng kịch để trêu cậu hay không. Vậy nên cậu lặng lẽ ngồi xuống, chen vào giữa Johnny và Jaehyun, rồi nhìn thật kĩ cái chai vẫn được Doyoung giơ lủng lẳng như thể cậu có khả năng đoán chính xác thành phần của nó vậy.

"Rốt cuộc thì cái tình dược này có thể làm được gì?" Cậu kết luận bằng một câu hỏi.

Có vẻ như chưa từng ai nghĩ đến vấn đề đó vì bỗng dưng chẳng có ai trả lời, và Taeil đã nhân cơ hội ấy để bảo vệ thanh danh:

"Người ta sẽ rơi vào lưới tình nếu uống tình dược này," anh giải thích, "chẳng phải hay ho lắm sao? Như kiểu, nó tác động đến kích thích tố của con người ấy! Sicheng bảo là tình dược này đã được pha chế theo một công thức Trung Hoa cổ đại-"

"Rơi vào lưới tình với ai chứ? Anh sẽ là người uống cái nước này à? Mà sao tự dưng anh lại hứng thú với pheromone vậy?" Mark chen vào với một mớ câu hỏi.

"Chắc là rơi vào lưới tình với người pha chế ra nó nhỉ?" Jaehyun bâng quơ đoán.

"Chẳng phải Sicheng là người pha chế ra cái này sao? Nói vậy thì... nếu Taeil uống chai nước này thì anh ấy sẽ yêu Sicheng?" Taeyong giả thuyết, và cả Jungwoo lẫn Taeil đều quay sang trân mắt nhìn Taeyong.

"Nhưng anh ấy vốn chẳng yêu Sicheng sẵn còn gì," Johnny đùa lớn.

Tiếp đến là cả một tràng cười từ mọi người trong phòng, tất nhiên là ngoại trừ Taeil, và cả Jungwoo nữa. Cậu trai tóc vàng cảm thấy như nghẹn ở cổ họng; cậu hướng mắt về sàn nhà chỉ để nhìn vào khoảng không, sau đó mới từ từ ngước lên để dò xét nét mặt của Taeil. Anh cũng đang nhìn vào mắt cậu.

"G-giữa tụi anh chẳng có gì hết!" Taeil nói.

"Thì bởi chưa có chi nên anh mới cần đến cái dung dịch tình yêu còn gì? Anh sẽ uống cái này rồi thừa nhận là mình thích thằng bé đúng không?" Yuta đáp trả, "Thôi nào, đừng làm như anh chỉ mua thứ này cho vui. Anh giả vờ bị lừa vì đó là Sicheng thôi!"

Vì đó là Sicheng, Jungwoo để những từ đó lặp lại trong đầu mình.

"Mấy đứa chưa hiểu cách thức của cái dược này," Taeil lẩm bẩm, "Nó không giúp anh yêu Sicheng được đâu."

Cả Yuta và Donghyuck đều đang mở miệng như thể họ đang sắp đáp trả gì đó, nhưng trước khi bất cứ lời nào được cất ra thì Jungwoo đã đứng phắt dậy, giật cái chai thủy tinh từ tay Doyoung và dồn sự chú ý của mọi người về phía cậu.

"Em sẽ uống cái này!"

Doyoung là người ngạc nhiên nhất và cũng là người phản ứng đầu tiên; anh ấy đứng dậy và giơ tay cố giành cái chai về lại mình. Đáng tiếc là Doyoung thất bại, vì Jungwoo đã nhanh trí kẹp nó vào tay mình và xoay người về hướng khác.

"Không, kể cả em cũng giở chứng vào giờ này luôn sao!" Doyoung kêu trời, "Tại vì em đang đói hả? Tụi mình còn sữa trong tủ lạnh đó, còn không thì anh sẽ lấy dưa hấu của Mark và làm nước ép cho em nếu em đang thèm."

"Lỡ em ấy không đói mà chỉ là muốn thử yêu Sicheng thì sao?" Taeyong chêm vào không-giúp-ích-chút-nào.

"Em muốn vậy thật à?" Taeil chớp mắt ngạc nhiên.

"Không, em..." Jungwoo nghẹn lời, "em nghĩ là em muốn tự khám phá xem có đúng là nó có tác dụng như vậy không hơn là muốn yêu cậu ấy?" Không một ai trông có vẻ là hài lòng với câu trả lời đó, nên cậu phải nói tiếp, "nhưng dù sao thì theo mọi người nó cũng sẽ không hiệu dụng mà, nên thôi hãy để hệ tiêu hóa bất bại của em chịu trận cho và như vậy 60.000 won của Taeil sẽ coi như không bị bỏ ra vô ích!"

"—không cho phép em đó!" Taeil cũng đứng dậy và lao về Jungwoo, cố hết nấc để giành cái chai từ cậu, "Anh phải là người uống trước!"

Dùng hết sức bình sinh giữ chai, mặt Jungwoo đỏ lự, "Tại sao anh lại nhất định phải uống tình dược của Sicheng chứ!"

"Tại sao cả hai người lại muốn uống cái thứ đó là điều mà tui muốn biết đấy!" Doyoung cảm thán trong kinh ngạc khi những người còn lại thì đang cười ngất, "chẳng có tình dược gì ở đây hết, chất trong chai đó chỉ là một thứ nước đáng ngờ và dám chừng nó sẽ khiến một trong hai phải qua đêm trong toilet đấy thưa hai ông."

"Đúng là không phải nước ép nào cũng là dược, nhưng làm sao ta biết dược không phải là nước ép? Chẳng phải phù thủy cũng giã rồi ép mới pha chế được dược sao?"

Trong khi Mark lại bắt đầu đặt ra những câu hỏi mà chỉ cậu ấy mới có thể nghĩ ra và tò mò, Jungwoo bây giờ mới thật sự tự vấn động cơ của bản thân. Cậu chẳng rõ tại sao mình lại đang hành xử thế này; nếu Taeil thật sự thích Sicheng theo kiểu ấy, việc anh có uống cái nước này hay không cũng chẳng có hệ quả gì. Nếu bây giờ Taeil không thích Sicheng— như Yuta ám chỉ, Taeil đã chẳng mua cái nước này làm chi. Vậy tại sao Jungwoo lại quan tâm đến thế?

Chắc là mình điên rồi, Jungwoo nghĩ, chỉ cần tên của Sicheng được nhắc thôi đã đủ khiến mình phát điên.

"Đừng có lo nữa mấy anh giai, em đã nghĩ ra cách giải quyết rồi đây!" Donghyuck tiến ra từ phía căn bếp (Jungwoo chả biết khi nãy em ấy rời sofa từ lúc nào) với hai chiếc tách trên tay, cùng một nụ cười ranh mãnh, "Hai anh uống chung đi, uống cùng một lúc luôn cũng được!"

Jungwoo nghe Jaehyun và Johnny hết à rồi lại ồ bên cạnh và cậu nghĩ, Chết rồi, họ thật sự sẽ ép cậu và anh uống cái nước này. Tất nhiên là Doyoung vẫn luyên thuyên nói rằng sẽ không để cho cậu và anh yên nếu lát nữa phải tranh với Yuta phòng vệ sinh thứ ba cũng như cuối cùng trong nhà, nhưng ngoài anh ấy ra, cả bọn đều có vẻ ủng hộ ý tưởng của Donghyuck. Khi cậu nhìn sang Taeil, trông anh cũng không có chút gì là muốn phản đối.

Vậy ra anh thật sự muốn uống nó à?

"Đưa em cái chai nhanh lên," Donghyuck hào hứng nói và chộp lấy cái chai từ bàn tay đã lỏng lẻo từ lúc nào của Jungwoo.

"Bộ anh không thể trả lại và đòi tiền từ Sicheng được sao? Kể cả khi nó chỉ là nước ép dưa hấu vô hại, một khi đã uống thì anh sẽ mất luôn 60.000 won đó?" Doyoung cố thuyết phục một lần cuối, và Jungwoo gần như cảm thấy tội nghiệp cho ông anh vì cậu biết, ngoài việc Doyoung lo lắng cho sự tiêu tiền vô tội vạ của Taeil, anh ấy cố gắng đến vậy cũng vì bản thân đã bị Sicheng lừa mua bánh trung thu vị malatang trước đây, chỉ để cái bánh ấy mắc hơn giá thị trường cộng không-đảm-bảo-vệ-sinh một chút. (VÀ không có vị malatang, Doyoung từng bức xúc.)

Taeil không đáp lại Doyoung vì đôi mắt của anh bấy giờ đang dán chặt vào thứ nước đang được rót ra từ chai, đổ vào hai chiếc tách của họ. Cả hai đều có lượng nước bằng nhau và sẵn sàng được uống. Taeil ngay lập tức cầm lấy tách nước màu đen thay vì cái tách có in hình cún con, cái tách mà Jungwoo rõ Taeil biết cậu luôn thích dùng.

Jungwoo chần chừ nhận lấy; sự chần chừ này chắc chỉ có mình bản thân Jungwoo là để ý, vì đó giờ trong mắt người khác hẳn cậu phải là một đứa trẻ to xác vừa liều mình vừa kỳ quặc. Jungwoo mặt đối mặt với bản thân khi nhìn vào tách, đưa lên gần mũi (kì diệu thay nó chẳng có mùi gì), và đang chuẩn bị uống một lèo cho xong chuyện thì Donghyuck bỗng lên tiếng:

"Giao bôi! Uống giao bôi đi!"

Ngay lập tức mọi người lại đồng tình với thằng bé và Jungwoo thì hừ một cái - cậu thật sự vừa sắp sửa uống mà - rồi trong lòng mong rằng ngày mai nhóc ấy sẽ dẫm vào đống phân. Dù rằng đối với Jungwoo chuyện đó cũng không có gì to tát; chỉ là uống giao bôi thôi, cậu cũng từng đùa và ép Mark làm thế với cậu hoài.

Vậy nên cậu giơ tách ra, đã sẵn sàng để bắt chéo tay với Taeil rồi, nhưng khi chạm mắt với anh thì trông anh lại thật lúng túng. Gì chứ? Jungwoo muốn lên tiếng hỏi, nhưng biểu cảm Taeil nhanh chóng trở nên trung lập và anh chủ động bắt chéo tay cậu, mắt nhìn đi đâu đâu. Tay chạm tay khiến Jungwoo hơi run lên một chút.

Taeil bất ngờ đưa tách về phía môi làm Jungwoo cũng hành động luống cuống theo. Cậu đã chín phần nghĩ chuyện tình dược chỉ là vô bổ thôi, nhưng khi thứ nước ấy vừa chạm nơi đầu lưỡi, Jungwoo không thể phủ nhận rằng tim mình đang đập như phát điên. Thứ nước ngòn ngọt và hơi chua, và dù Jungwoo luôn tự tin rằng mình có vị giác xuất thần, do căng thẳng nên cậu chỉ nhận biết được vị cà chua khi đã cạn ly.

Chà, vậy Taeil đã bị lừa thật rồi. Jungwoo thầm thấy có lỗi vì lòng bỗng nhẹ tâng.

"Vậy, em thấy thế nào?"

Jungwoo bất ngờ khi nhận ra Taeil là người đặt ra câu hỏi đó.

"Ưm..." Cậu chần chừ, "Ngon ạ?"

"Gì vậy anh giai?" Donghyuck nhăn nhó, "Ai quan tâm chứ? Cái được hỏi ở đây là, tình dược có làm anh cảm thấy khác đi không?"

Cảm thấy cái gì khác đi chứ? Jungwoo suýt là thắc mắc nhưng thay vào đó chỉ nuốt khan. Cậu có thoáng nghĩ đến Sicheng; Jungwoo chắc chắn là không thấy khác đi chút nào về Sicheng, ngược lại, cậu vẫn thấy lòng mình đau quặn với ý nghĩ về một Sicheng bên cạnh Taeil. A, và cậu càng không rõ liệu cảm nhận của mình về Taeil có thay đổi chưa. Cậu chẳng bao giờ rõ thật ra mớ cảm xúc đó là gì; lúc nào cũng rối tung, lúc nào cũng khiến cậu quá tải với những suy nghĩ về Taeil. Cậu thậm chí tự hỏi liệu có tính là cảm thấy khác đi không, khi mỗi giây trôi qua là mỗi giây thích Taeil nhiều hơn một chút, nghĩ về anh nhiều hơn—nhưng như vậy thì tình dược, nó có hiệu quả gì đâu?

"Tào lao gần chết," Doyoung ề à, "Tui gần như thấy cả mấy cái bánh răng trong đầu Jungwoo ấy chứ, thằng bé đang thiệt sự động não để trả lời mấy người kia kìa," Jungwoo đúng là có đang động não thật, nhưng mà là có lý do chứ chẳng phải tốt lành ngây ngô như Doyoung nghĩ đâu, "Cứ nói đi Jungwoo, chỉ là nước ép thôi mà đúng chứ?"

"À-à vâng," Jungwoo lấp vấp, "Em nghĩ nó chỉ là nước ép cà chua."

Doyoung quăng cho mấy tên kia cái nhìn như kiểu Thấy chưa? trong khi Donghyuck bĩu môi và Taeyong thì phì cười. Riêng Jaehyun vẫn còn chút hứng thú:

"Vậy Taeil hyung thì sao?"

"Hở? Anh ấy à? Anh cũng thấy nó có vị cà chua..."

"Không không không, ý Jaehyunie đâu phải vậy," Yuta cười khẩy, "anh đã có dũng khí để thổ lộ với Sicheng chưa?"

Jungwoo hơi giật mình, và khi cậu thử nhìn về phía Taeil thì anh đã không còn bắt ánh mắt cậu nữa rồi. Chỉ là một tiểu tiết nhỏ, nhưng nó cũng đủ khiến Jungwoo cảm thấy bấp bênh.

"Đừng đùa vậy nữa. Chắc là không có tác dụng rồi! Mấy đứa vui chưa?"

Phản ứng gắt gỏng của Taeil làm cả bọn bất ngờ và Jungwoo cũng chớp mắt trong ngạc nhiên. Taeil thở dài, lẩm bẩm gì đó với nền nhà, rồi lại nhìn lên. Anh vẫn chưa hề nhìn vào mắt Jungwoo.

"Anh xin lỗi, là lỗi của anh đem chai nước ấy về rồi khiến mấy đứa cũng dính vào chuyện của anh."

"Không, anh đừng nói vậy, là tụi em hỏi về nó trước, nên là..." Taeyong nói, "nhưng mà chuyện đâu có gì lớn ha? Tụi em chỉ đang ngớ ngẩn như mọi khi, tất nhiên chuyện anh mua gì không phải việc của bất kì ai nên tụi em xin lỗi nếu đã đi qua giới hạn. Nhất... nhất là về chuyện Sicheng."

Taeil im lặng một chút, và trong khi Jungwoo đang tự hỏi liệu Taeyong có vừa làm tình hình tốt hơn hay xấu đi, anh gật đầu một cái.

"Vậy tụi mình cũng giải tán đi nhỉ," Taeyong nói, rõ ràng nhẹ nhõm hơn nhiều, "Đi ngủ thôi mọi người ơi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top