Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Messages (2)

Ding dong.

Hyungseob đang nằm dài trên ghế sofa ăn kem nhằm tránh nắng thì chuông cửa chợt reo vang. Dùng đầu gối để nghĩ cũng biết là kẻ nào ở ngoài đấy. Ờ hớ hớ, up ảnh dìm nhau cho đã rồi giờ chạy sang định xin lỗi hay gì? Còn lâu đây mới xiêu lòng nhé.

Ding dong. Ding dong. Ding dong.

Nhấn chuông mãi vẫn không thể kéo con thỏ đáng ghét kia ra ngoài, Woojin hét lên:

"Ahn Hyungseob, đừng để anh đây trèo rào!"

Anh thường ngày có chất giọng trầm ấm nhưng một khi phóng đại lên là chẳng khác gì hổ gầm, vang dội khắp cả khu nhà gần đấy.

Hyungseob nghe xong giật cả mình, suýt nữa làm rơi luôn cây kem Melona vị dưa gang trên tay. Ló đầu ra cửa sổ để nhìn thử, thấy kẻ nào đó đang hì hục xắn quần lên chuẩn bị chiến đấu một mất một còn với cổng nhà, cậu sợ tái cả mặt.

"Dừng dừng dừng, chờ một chút!"

Trời ơi chẳng may trèo lên rồi té bầm mắt bầm mũi thì còn gì là khuôn mặt đẹp trai nữa chứ?

Ahn thỏ con mặc quần lửng với áo thun trắng chạy vù ra, cù nhây không chịu mở cửa, qua một song sắt nói chuyện với Woojin:

"Anh hết chuyện để làm rồi hử?"

"Thế có mở cửa không?"

"Không mở." Hyungseob kiên quyết.

Woojin từ trước tới giờ gan lì, nói là làm, anh bu lên cửa sắt, bắt đầu trèo. Vừa hít thở sâu lấy sức vừa nói:

"Em cũng biết tuổi thơ của anh dữ dội rồi đấy."

Quác. Làm thật đấy hả? Khuôn mặt nhỏ nhắn của Seobie vì hành động này mà nhăn nhúm cả lại, cậu mất bình tĩnh, tay đưa ra chụp đúng ngay quần của Woojin rồi dùng sức kéo.

"Xuống mau cái tên này!"

"Thỏ con, đừng kéo! Đừng kéo nữa!"

"Anh có xuống ngay không?"

"Từ từ đã..."

Roẹt.

Woojin: "..."

Hyungseob: "ㅇㅅㅇ"

Hình như... hình như có gì đó không đúng!

"Giờ em có chịu mở cửa chưa?"

"Anh xuống mau, người ta nhìn kìa."

Hyungseo thu tay lại, ngoan ngoãn mở cửa rồi chạy biến vào trong nhà, cậu cầm kim chỉ, khuôn mặt hối lỗi ngồi trên sofa, hai mắt long lanh:

"Cởi ra đi em vá cho."

Woojin: "..."

"Nếu ngại thì không cần cởi, đưa mông qua đây em vá trực tiếp. Hết giận rồi, không chia tay nữa đâu."

Ừ đấy. Cứ thích giận lẫy để anh chạy sang tận nhà, rồi làm mấy trò con bò gì đâu. Woojin thở dài, dù vậy vẫn ngoan ngoãn quay lưng về phía Hyungseob.

"May cẩn thận đấy."

Woojin thật sự thấy vô cùng bất an, bởi vì Hyungseob rất là vụng về, nhưng bảo cởi quần đưa cho thỏ con vá thì không dám, anh tình nguyện bị đâm vài mũi còn hơn.

Và Pặc Uchin đúng là bị đâm hết mấy phát vào mông vì tay nghề của Ahn thỏ trắng quá đỉnh.

Thây kệ, miễn em ấy không giận nữa thì tốt rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top