Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương I: Peryton

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quý ngài Joseph Peryton là một người đàn ông kì lạ sống trong thị trấn Brocker yên bình. Nhưng hãy yên tâm đi, ông ấy kì lạ chứ không đến nổi dị hợm, mà thành thật thì ông ấy vẫn quá điển trai cho việc sắm vai lão già gàn dở. Thay vào đấy, ông là một ví dụ hoàn hảo cho đầu óc những cô gái non nớt thích những người đàn ông có chút lớn tuổi hơn mình. Chỉ tầm ba mươi mấy, thường xuất hiện khi đang diện trên người bộ suit may đo đảm bảo đắt đỏ, phong thái đĩnh đạc, ôn nhu trong từng cử chỉ khi mới vừa chuyển vào căn hộ ở Brocker. Một người ít nói, cũng dường như cố tình tránh những giao tiếp xã hội không cần thiết nhưng những lời lẽ đều có sức quyễn rũ không ngờ mỗi khi có dịp.

Lịch lãm là thế, những ông Peryton vẫn rất chi khác người trong đôi mắt thọc mạch cũng như gây nhiều điều tiếng xôn xao đối với các vị hàng xóm. Chuyện là ông có vẻ rất giàu có nhưng lại người ta chưa bao giờ thấy ông bước ra khỏi nhà vào buổi sáng để đi làm hay ít nhất là làm ông trông giống đang đi làm, thậm chí ông Peryton còn chẳng có lấy xe hơi.

Vài bà vợ cá với chồng mình có thể ông Peryton là siêu tội phạm đang lẩn trốn, một kẻ mọi rợ ăn thịt người. Ít lâu sau mọi người trong Brocker đinh ninh chuyện Peryton khả năng cao là kẻ nấu ma túy đá vì cứ mỗi buổi sáng tại nhà Peryton ống khói của họ lại nhả ra một luồng khói ám màu xanh lục sẫm và không mất bao lâu để các vị hàng xóm hiếu kì tìm ra quy luật của đám khói đó:

Mỗi khi nó xuất hiện, gõ cửa nhà Peryton thì người ra tiếp bạn duy nhất chỉ có bà vú em kiêm giúp việc ra mở cửa vui vẻ thông báo rằng ông Peryton đã đi làm từ rất lâu, rằng họ chắc bị nhầm lẫn với làn sương dày đặc của nước Anh. Hoặc nếu may mắn hơn thì bạn sẽ được gặp một cô bé xinh xắn với mái tóc vàng, với gương mặt hơi chút tàn nhang tiếp đón, Claudette, đó là tên của cô bé. Claudette Peryton, con gái duy nhất của ngài Peryton sẽ ra mở cửa nhìn bạn bằng đôi mắt xám tuyệt đẹp rồi trả lời giống y như có sự luyện tập trước với bà vú dễ mến của mình.

Chỉ khi thời gian thấm thoát cứng rắn uống nắn các vị hàng xóm quen với nếp sống của gia đình Peryton, các câu hỏi nghi vấn mới dần biến mất. Hoặc đúng hơn thì không ai trong số những người từng đặt nghi vấn về chuyện nhà Peryton còn nhớ nổi họ đã nghi ngờ điều gì về hai bố con ấy nữa. Mọi tiếng xào xáo cứ thế biến mất khỏi Brocker mà không bao giờ trở lại.

Nhưng như ta đều đoán ra được, Peryton không phải cái tên sống trong một thế giới, vẫn còn phần còn lại, giới phù thủy, nơi Peryton thật sự thuộc về. Nếu ở Brocker đầy muggle xa lạ, "Peryton" trong cộng đồng pháp thuật Anh Quốc lại là cụm từ không ai cần phải giới thiệu, một dòng họ thuần chủng, giàu có, tài giỏi, quyền năng.

Chí ít thì đã từng.

Không ít người nhà Peryton đã chấp nhận phe bóng tối, trở thành Tử Thần Thực Tử, cực kì trung thành với chúa tể Voldemort trong cả hai lần đại chiến phù thủy. Kết quả không khó đoán, hầu hết đều chiến đấu đến chết, số còn lại bị bắt vào Azkaban rồi chết. Joseph nhận mình là kẻ may mắn hơn tất thảy, ông bị nhốt trong nhà ngục Hogwarts cùng với nhiều học sinh nhà Slytherin lúc trận chiến cuối cùng nổ ra ngay trên đầu mình.

Sau khi mọi thứ qua đi, Joseph Peryton hoàn thành năm học cuối cùng trong tình trạng kì lạ khôn cùng của toàn thể trường Hogwarts nói chung và bản thân mình nói riêng. Bảy năm học, ông chưa từng nghĩ những ngày cuối cùng mình phải ngồi tại một Hogwarts tạm bợ, đổ nát; thần sáng khắp nơi được phái tới để trông chừng nhất cử nhất động; còn bạn bè đồng trang lứa ở ba nhà còn lại thì chẳng thiết tha nói lời nào với những học sinh nhà Slytherin, sự khó xử khét lẹt như thùng thuốc nổ chờ được khai hỏa. Joseph hiểu, nhiều Tử Thần Thực Tử tấn công Hogwarts là người nhà của một học sinh nào đó tại nhà Slytherin, mà lực lượng đối chọi lại chính là phần nhiều học sinh năm cuối thuộc Griffindor, Hufflepuff, Ravenclaw. Máu đã chảy nhiều lắm, thật khó để xác nhận xem đôi tay nào đã dính máu những ai để định tội. Thế nên, cách tốt nhất là chỉ để yên những thùng thuốc nổ chứ đầy nỗi khó chịu kia treo lủng lẳng, bằng không e Hogwarts khó tránh cuộc nội chiến nhỏ.

Joseph có khoảng thời gian bị nhấn chìm trong sự đau khổ sau khi chấm dứt mọi liên quan đến học viện. Chàng phù thủy mười tám tuổi, vô hồn thèm khát sự ngốc nghếch của bọn cá vàng để anh có thể quên cho bằng sạch bị kịch vĩ đại đổ ập xuống gia đình mình. Họ ra đi hết rồi, đổi lại được gì cơ chứ? Một lời hứa hẹn chăng? Một lời hứa từ Voldemort rằng hắn sẽ đưa phù thủy trở thành giống loài thống trị? Rằng hắn sẽ có thể tận diệt được những muggle-born, thứ họ luôn khinh rẻ sao?

Anh nguyền rủa cái ý nghĩ thượng đẳng vượt trội của những kẻ phù phiếm tội nghiệp, những kẻ thật ra lại là thứ ngốc nghếch tin vào cái lý tưởng tâm thần mà tên ác quỷ họa ra bằng máu. Những con người đó có thể trở thành tất cả, là những phù thủy vĩ đại, những nhân tố cho một gia đình hạnh phúc. Còn quy hàng Chúa tể bóng tối, thì chẳng gì hơn tốt thí, miếng gạch lót đường đưa Voldermort thống trị cả phù thủy lẫn muggle.

"Có lẽ cái chết thật xứng đáng với họ. Phải! Thật xứng đáng." Joseph tự nhủ, tự nhắc nhở mình điều này mỗi khi phải thức dậy vào buổi sáng sau ngày chôn cất toàn bộ gia tộc mình. Điều tiếp theo chàng trai Peryton còn nhớ là anh đã chuẩn bị hành lí rời khỏi nước Anh, trốn bỏ mất mát và tái thực hiện nhiệm vụ vĩ đại hàng đời Peryton đã bị đổ đốn trong đại chiến phù thủy. Tìm kiếm tri thức để đưa chúng ra ánh sáng; Peryton là những học giả, nhà phát minh bùa chú vĩ đại nhất lịch sử thế giới pháp thuật. Tiếp tục nó sẽ là lý do anh sẽ sống cùng từ khoảnh khắc đó.

Rồi Joseph đi thật, đi thật xa, vòng quanh thế giới vô tận này để nghiên cứu pháp thuật cổ thất lạc. Ở quê nhà, nhiều người đồn đoán tộc Peryton có thể đã tuyệt diệt thật sự khi "the last one" (biệt danh họ gọi Joseph) biến mất, câu chuyện nổi tới độ nhiều tờ báo lớn nhỏ còn làm cả mục kí sự tìm hiểu sự tình. Bộ pháp thuật còn làm quá lên hơn khi đăng thông cáo gửi tất cả các bộ đồng cấp toàn cầu với lời mời Joseph trở về để làm việc, ở phòng ban mà mọi Peryton khác luôn luôn được một vị trí trang trọng, thanh tra giám định Văn phòng đăng kiểm bùa chú, độc dược¹ (tất nhiên là kèm một dòng nhỏ dành cho ai có thông tin về Joseph vì biết anh sẽ chẳng để tâm mấy tới cái thông cáo).

(1) văn phòng đăng kiểm bùa chú, độc dược (mình chế ra): là nơi có công dụng tương đương với cục sở hữu trí tuệ muggle. Phù Thủy khi sáng tạo ra một loại bùa chú hay độc dược mới có thể đến đây để đăng kí quyền tác giả cho chúng. Sự thật là có đến hơn 70% số bùa phép, độc dược có mặt trên trái đất chưa bao giờ tới được tay của các văn phòng đăng kiểm nhưng nếu đó là một phép được giảng dạy trong các học viện hay quá thông dụng thì chắc chắn là có. Mục tiêu chính của văn phòng đăng kiểm và xác định xem loại bùa chú, độc dược có quá hắc ám để cập nhật phổ thông hay không. Nếu có, họ sẽ tìm cách loại bỏ nó.

Bẵng đi vài năm, mọi chuyện tưởng có vẻ đã nguôi ngoai trong giới pháp thuật Anh, vị trí ở văn phòng đăng kiểm thì phải luôn luôn có người để cổ máy có thể hoạt động trơn tru, người ta dần cũng không còn gọi vui là "văn phòng Peryton" như hồi nào nữa (biệt danh này sinh ra vì có quá nhiều người nhà Peryton làm ở đây trong suốt lịch sử).

Thì đùng một cái, quả tít chấn động nhất từ thời bộ ba vĩ đại rời Hogwarts nổ ra trên tờ Nhật Báo Tiên Tri khi họ chụp được hình Joseph Peryton trở lại dinh thự nhà mình, và đoán xem cú twist nhà báo viết bài (tất nhiên không ai ngoài nhà báo kì cựu Skeeter) muốn xoáy sâu là gì?

Một đứa trẻ.

Bức ảnh chụp rõ ràng ông Peryton đang bế một đứa bé đi từ tốn vào sân dinh thự, một tấm ảnh chụp sau từ xa, phía sau lưng mà khi Joseph có dịp đọc xong cũng phải trợn mắt ngó nghiêng xung quanh tự hỏi thế quái nào phó nháy của Skeeter có khả năng phục sẵn ngay thời điểm mình bí mật về Anh Quốc, thậm chí còn sử dụng phương tiện vận chuyển muggle chứ không phải một cái khóa cảng.

Còn trong lời bình thì Skeeter viết:

"...Tôi cảm thấy thật bất ngờ khi quý ngài Peryton quay trở lại Anh Quốc sau một thời gian lâu như thế. Sau nhiều sự kiện không hay trong quá khứ, điều duy nhất tôi có thể nghĩ được lý do ngài ấy rời khỏi là do quá xấu hổ với những gì gia đình mình đã gây ra. Nhưng xem ra là không phải khi cuối cùng ngài ấy đã trở về, chưa kể cùng với đứa con gái của mình. Tôi nghĩ chúng ta nên cảm ơn Nhật Báo Tiên Tri đã bắt đầu in ảnh màu để ta có thể nhận ra mái tóc vàng sậm không sai đi đâu được của hai cha con.

Nhưng trước khi chúc mừng ngài Peryton trở về thì câu hỏi được đặt ra là phu nhân ngài thì vẫn chưa có một chút thông tin nào. Liệu rằng cuộc sống nước ngoài của ngài ấy không được êm thấm hay một lý do tế nhị nào khác cần tôi phải làm một chuyến phỏng vấn.

Hơn cả, theo nguồn tin đáng quý tôi có được, ngài Peryton rất có khả năng trở thành vị đại gia kếch xù nhất giới pháp thuật Anh khi ngài về vào đúng thời điểm hiệu lực của quyền thừa kế tài sản của không chỉ một mà tận chín cố thành viên dòng tộc Peryton sắp hết hạn vào tháng tới. Thứ mà ngài Peryton đã quên không kí nhận khi bỏ đi vào mấy năm trước..."

Thế là xong, vài dòng ngắn ngủi qua ngòi cây bút xanh chết dẫm, Rita Skeeter đã không cho Joseph bất kì lựa chọn nào khác ngoài độn thổ ngay tới ngân hàng Gringotts đổi lấy tiền muggle và đi tìm mua nhà ở khu định cư muggle.

Ông trở về vì có việc phải làm và không thứ xàm xí gì nên phân tâm ông ra khỏi việc này.

Từ đó về sau, Joseph chỉ tập trí não được vào hai chuyện, nghiên cứu và chăm sóc cho Claudette, ánh sáng mới của đời ông.

Chuyện thứ nhất không thành vấn đề mấy, ông sống ở Brocker rồi biến dinh thự nhà Peryton thành một phòng thí nghiệm hoành tráng. Tất nhiên bởi kín tiếng nên không ai biết có phải phòng thí nghiệm thật hay không, nhưng nghe phong phanh từ mấy cửa tiệm chuyên bán dụng cụ nghiên cứu, có vẻ như ông Joseph không những đặt rất nhiều dụng cụ thí nghiệm thông dụng với phù thủy mà còn chi không tiếc tay cho việc đặt mua các loại máy móc muggle hiện đại nhất.

Đồng thời, Joseph xin vào làm tại văn phòng đăng kiểm, sẵn sàng đề nghị làm không công khi đã kín người. Đề nghị này khiến hai người phỏng vấn tuyển dụng rớt mất hàm tầm nửa phút, dù họ đã cố thuyết phục rằng với tài năng như vậy, Joseph có thể vào được mọi vị trí còn trống kể cả thần sáng. Sau một hồi bị lấn áp bởi độ kiên quyết vào văn phòng đăng kiểm, họ quyết định bổ nhiệm anh vào vị trí làm bán thời gian kiêm cố vấn với nửa mức lương bình thường.

Còn chuyện thứ hai, khó hơn cả với Joseph Peryton. Gà trống nuôi con, chưa bao giờ là dễ mặc dù Claudette là đứa trẻ ngoan và thông minh, không có một người mẹ đúng nghĩa vẫn là vấn đề lớn.

Claudette bộc lộ bản năng phép thuật khi còn rất nhỏ thế nên cùng với sự dạy dỗ của bố, Claudette còn được tôi luyện qua bảy bảy bốn chín kiểu vú em khác nhau, hầu hết không ai ở được quá hai tháng với hai cha con. Lý do đơn giản, những người ấy đều là phù thủy và ông Peryton cảm thấy sự hiếu kì dành cho những thứ trong căn nhà mà ông không muốn bị chạm vào. Dù cho chỉ là ánh mắt.

Rốt cuộc, người hợp nhất cho vị trí vú em cho một đứa trẻ phép thuật lại là một muggle bình thường, không hơn không kém. Vú Ernie, bà vú nuôi chuyên nghiệp có tiếng trị đẹp mấy đám nhóc tì khó ưa người thường. Một trăm phần trăm bà là muggle, nhưng bởi bà có một đứa con phù thủy nên từ lâu bà đã biết đến thế giới nơi gia đình Peryton sống trong đó. Ernie không đủ khả năng để có thể hiểu được hết mọi thứ có hoặc có khả năng sẽ xuất hiện trong ngôi nhà dù bà có cố tọc mạch nhưng cũng không rớt tim ra ngoài lồng ngực khi có điều đó xảy đến. Thành thử ra bà vô tình quá thích hợp với tiêu chí, bà có thể không cần dạy Claudette phép thuật, chỉ cần chăm con bé cho thật tốt giống mấy đứa muggle bình thường khác và thi thoảng thì làm thêm việc nhà (Ông Peryton đã trả khá hậu cho chuyện làm thêm đó).

Riêng về phần Claudette, hồi ấy là quá nhỏ để cô có có thể nghĩ về tác động của việc mình không có mẹ. Cô còn không nhớ gương mặt của mẹ mình ra làm sao; bố cô, người mà cô tin chắc vẫn luôn yêu bà dù cho có gì đã xảy ra trong quá khứ lạ kì thay không có đến một tấm ảnh chụp chung cùng mẹ. Ông cũng không bao giờ có thể chia sẻ chi tiết trừ những câu lặp đi lặp lại khi cô gặng hỏi, như cuốn băng cát sét bị tua hàng trăm lần "Bà ấy và con là thứ tuyệt vời nhất đời ta".

Sau đôi lần cố gắng, Claudette đã thấy không còn hi vọng nào với độ cứng miệng của bố đành chấp nhận sống với những gì mình có, cái gia đình phù thủy nhỏ giữa rất nhiều muggle. Và thật sự lúc đó cô thấy thật hài lòng. Không giống nhiều phù thủy đồng trang lứa, Claudette được bố dạy cho cầm đũa phép từ rất sớm (và cho phép sở hữu luôn cây đũa), Joseph tin điều này sẽ giúp được cho con gái mình, đứa mà từ năm một tuổi rưỡi đã làm đồ đạc trong nhà bay loạn cả lên. Ông dạy cô bùa phép, độc dược, hơn tất cả là cách kiểm soát phép thuật của mình hiệu quả nhất.

Vú Ernie chăm sóc cô bằng điều tốt nhất một người mẹ có thể làm được. Bà quý hai cha con và Claudette lẫn Joseph cũng vậy; thông qua bà, cô bé Claudette biết được nhiều hơn về thế giới muggle rồi cũng từ lúc nào không hay, cô đã yêu thích chúng nhiều như thế giới của mình. Bởi muggle cũng có những phép màu riêng, những phép màu hoạt động bằng điện, nhiên liệu và... định luật khoa học. Có nhiều phù thủy học về muggle, hầu hết là để cho vui, đối lập Claudette hoàn toàn rất tập trung vào chuyện nghiên cứu muggle. Không nói quá khi thế giới muggle cứu cô khỏi một tuổi thơ bị nhàm chán, Claudette sống giữa một xã hội Brocker đầy người thường, bố cô có thể thoát được những vị hàng xóm hiếu kì bằng việc đi làm từ sáng đến đêm muộn (cả bùa quên lãng nếu cần) còn cô thì không.

Mọi thứ cứ như vậy trôi qua, Joseph bận rộn với công trình vĩ đại bí mật ông làm và đứa con gái Claudette càng ngày càng lớn hơn. Chẳng mấy chốc ông Peryton lại đứng tại ga 9-3/4, đưa con gái vào năm học đầu tiên của Hogwarts. Và cũng nhanh tựa cái chớp mắt, Claudette thấy mình đã thành cô thiếu nữ mười bảy tuổi vào ngày hè trước năm học cuối. Chắc cũng nhanh thôi, thêm một năm bình thường trôi qua nữa, cô sẽ chẳng còn được mặc đồng phục của Hogwarts.

Chắc sẽ nhanh thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top