Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 11: Saesang fan

Bộ phim ngôn tình của Bright cũng đã được bấm máy gần hai tháng trời. Thời gian sau tai nạn cũng qua đi.

Tai nạn ở phim trường của anh cũng được các nhà báo đăng tin, cho nên tên tuổi của anh lại trở nên phổ biến.

Bộ phim hành động trước đó anh đóng vì vụ tai nạn mà cũng đột nhiên trở nên nổi tiếng theo. Rating của từng tập phim ngày một cao lên.

Bright sau một đêm trở thành nam chính được săn đón nhất màn ảnh Thái.

Lượng fan girl của Bright hùng hậu không thể tả. Lượt người theo dõi mới của anh đã thêm một triệu người. Chính thức đẩy nền tảng mạng xã hội của anh đạt 2,5 triệu follower.

Lần này, không chỉ là các nhãn hàng hàng thời trang mà các hãng mỹ phẩm, trang sức cũng bắt đầu ngỏ ý mời anh về làm đại diện.

Các đạo diễn rục rịch chuẩn bị kịch bản để mời anh về đóng rồi.

Thời kỳ hoàng kim của Bright đến rồi sao?

Win trong khoảng thời gian nghỉ ngơi đầy đủ, cánh tay đã ổn hơn rất nhiều. Thi thoảng cậu sẽ cùng anh đi làm thay cho P'Boy.

Vì độ nhận diện của Bright ngày càng trở nên rộng nên việc tan làm đi ăn ở ngoài là một điều khó khăn. Đã nhiều lần Bright bị fan cuồng của mình quấy rối các tiệm ăn chỉ để vào gặp anh. Điều này khiến anh cảm thấy rất khó xử với những vị khách xung quanh.

"Bây giờ đã là 2 giờ sáng rồi."

Win nhìn đồng hồ trên điện thoại, quay qua nhắc anh. Bright vừa mới hoàn thành cảnh quay của ngày hôm nay. Công việc của anh kết thúc càng ngày càng muộn.

"Ban nãy anh còn chưa ăn tối. Giờ đã qua ngày mới rồi, anh có muốn đi ăn không?"

Cậu ấy nhìn anh gầy đi mà gợi ý.

"Liệu sẽ như lần trước không?"

Win chỉ đành nhún vai.

"Nếu anh sợ, chúng ta có thể đặt về nhà ăn."

Bright mệt mỏi lắc đầu, nếu trở về nhà anh sẽ không còn muốn ăn nữa mà sẽ lao vào phòng đi ngủ luôn quá.

Nhưng hiện tại đói đến chân run rồi.

Cuối cùng sau một hồi đắn đo, bọn họ quyết định dừng chân tại một cửa tiệm ramen kín đáo. Quán bày trí theo phong cách Nhật, ánh sáng không quá thu hút. Đa phần chỉ phục vụ khách quen.

"Mệt quá đi."

Bright trong lúc đợi đồ ăn lên, anh ngửa người thả lỏng ra nghỉ ngơi. Win chống cằm nhìn anh thầm cảm thán.

"Làm người nổi tiếng cũng đâu có sung sướng gì."

"Nhưng dù vậy tôi vẫn được làm những gì tôi thích. Cho nên mệt, nhưng cũng thấy vui."

Anh vậy mà nghe thấy, khẽ cười đáp lời cậu. Mấy phút sau đã có mỳ lên rồi. Bright từ ngoài nhà vệ sinh đi vào, vẻ mặt nhìn hoảng hốt vào phát sợ.

"Rời...rời khỏi đây thôi."

"Sao vậy? Mỳ vừa mới lên thôi mà."

Bright nhanh tay thu dọn đồ của bọn họ, kéo cổ tay cậu muốn rời đi. Vẻ mặt của anh khiến cậu ấy rất bức bối.

Win giữ tay anh lại, trấn an anh, bình tĩnh hỏi.

"Có chuyện gì vậy?"

"Có người chụp lén tôi trong nhà vệ sinh."

"Chụp lén anh?"

"Có phải có hiểu lầm gì không? Tôi ra gặp họ."

Win cau mày, vén tay áo lên muốn chạy ra tính sổ. Anh kịp ngăn cản cậu.

Ban nãy bọn họ có đôi co trong nhà vệ sinh rồi. Bright cũng ngăn hắn phát tán ảnh riêng tư của anh. Thật may là chưa có tấm hình nào đi quá xa.

"Không sao! May mắn là tôi phát hiện kịp, nên chưa có chụp được hình gì nhạy cảm."

"Thật là!"

Bọn họ đành thanh toán rồi mang về. Bright vừa mới ra khỏi cửa quán đã choáng ngợp. Toàn người là người. Bởi vì lần trước anh đã phàn nàn về việc họ làm phiền khách trong quán ăn, cho nên lần này bọn họ đợi anh ở ngoài thay vì vào trong.

Vì không ai nhận ra Win nên cậu ấy dễ dàng lách qua đám đông. Bright lúc này cũng đã cải trang thật cẩn thận, còn được cậu kéo đi nên có thể dễ dàng lách qua đám người đông đúc.

Vì tình huống lúc nãy bên trong nhà hàng đã làm anh hoảng sợ, tâm trạng anh không được ổn định lắm.

Hương nước hoa nam tính thoảng qua nhẹ nhàng. Vậy mà lại bị đám người bám đuôi kia phát giác.

Thật không hiểu mấy cô gái nhỏ đã nhìn thấy tia hào quang nào của anh. Bao nhiêu ánh mắt đều đổ dồn về phía bọn họ.

"P'Bright!"

Một cô gái gọi to tên anh lên như để xác nhận. Lẽ ra Bright nên giả vở không nghe thấy thì có lẽ bọn họ sẽ cho qua.

Với sự nhanh nhẹn của Win, cậu ở phía trước quay lại kéo tay anh, còn chủ động đan tay mình vào tay anh. Diễn cho người ta thấy bọn họ chỉ là một đôi tình nhân bình thường đi ăn đêm.

"Anh yêu à, chúng ta đi về thôi."

"Là P'Bright đúng không?"

Cô gái vừa hô tên anh chỉ lên tấm biển anh chụp quảng cáo trang sức đang sáng đèn. Khẳng định sự so sánh của mình là chính xác, hô to lên cho đám người quanh đó nghe thấy. Mọi người xung quanh bắt đầu dồn sự chú ý về phía bọn họ.

Lúc này lẽ ra Bright nên làm ngơ và đóng kịch theo cậu. Nhưng anh đã chọn cách ngược lại.

Tên ngốc kia thế nào lại chột dạ, theo thói quen nghe tên mình liền quay đầu lại. Kết quả mấy cô gái nhỏ trước tiện nhỏ phấn khích thế nào lại đuổi theo bọn họ.

Win chán chường nhìn anh chịu thua. Bọn họ đang thi chạy hay sao? Cậu trợ lý nhỏ vẫn còn sức để mắng anh.

"Đã giả vờ như vậy rồi anh còn quay đầu lại làm gì? Rồi ngày mai cả nước đều biết anh vừa đi ăn đêm, lại vừa hẹn hò đồng giới. Tôi thật hết lời nói với anh."

Bright kéo tay cậu chạy nhanh cắt đuôi bọn họ.

"Tôi đâu biết bọn họ lại đông như vậy."

"Mấy người chân dài thì tự chạy một mình đi. Còn lôi theo tôi vào."

"Cậu định bỏ mặc tôi như nai bị sói săn vậy à?"

"Tôi mặc kệ anh, rẽ vào con ngõ trên kia đi."

Cậu nhăn nhó gợi ý. Bright nắm chặt tay cậu kéo đi.
Fan của anh cũng thật quá kiên trì, đã chạy hơn một km rồi mà bọn họ vẫn chưa chịu bỏ cuộc.

Hai người đành phải nấp vào con ngõ nhỏ tối tăm trước mắt. Bàn tay vẫn chưa chịu buông ra.

Sau một hồi trốn chạy, chân của Win đã sưng lên vì muỗi đốt. Hơn nữa vì lâu ngày không chạy nên bàn chân đã cước lên ửng đỏ, ngứa ngáy.

"Để tôi ra xem bọn họ đi chưa."

Thấy Win sốt ruột, Bright vội vàng kéo tay cậu lại, cả mặt đối phương dựa vào anh. Bao nhiêu hơi ấm Win đều được nhận đủ cả.

"Cậu mà ra bây giờ là ta bị phát hiện đó."

"Nếu không phải tại anh, tôi cũng không chạy xa đến vậy. Bao nhiêu đồ ăn chưa kịp nạp vào người đều tiêu hết rồi."

Win tách ra, đứng trước anh, dựa vào tường nghe ngóng bên ngoài. Bàn tay của cậu truyền hơi ấm sang anh, Bright thêm phần vui vẻ, cúi thấp đầu cười thầm.

Trái tim lại rộn ràng cả lên, Bright tựa đầu vào tường. Biểu cảm vô cùng thoả mãn.

Sau đó không nghe thấy tiếng gì nữa, đoán được là đám người kia đã bỏ đi rồi.

"Còn chưa được ăn gì, đã bán mạng chạy theo anh."

Bright phía trước bật cười.

Bọn họ chậm rãi đi bộ đến trước sảnh chung cư. Trong thời gian đi bộ này, tâm trí Bright đã ổn hơn nhiều. Anh không còn hoảng sợ vì những việc bị tấn công hay chụp lén nữa.

Win hiểu cảm giác của anh, cảm giác bị người ta soi mói đến từng đầu ngón tay để bới móc. Thật chẳng khác nào cậu của quá khứ. Mang cái danh "sao chổi" đi khắp trường học.

Có lẽ Bright ngược lại với cậu, anh là "sao băng". Ngôi sao băng rực rỡ nhất.

"Anh..."

"Hả?"

Bright nhẹ nhàng quay đầu lại.

"Anh đừng để bị bệnh, cũng đừng vì những chuyện vừa rồi mà suy nghĩ tiêu cực nhé."

"Cậu đang lo lắng cho tôi à?"

"Ừ!"

Bright khựng lại. Chỉ vì một chữ "ừ" của cậu mà càng khiến anh muốn có cậu bên cạnh.

"Sếp mà bị bệnh thì ai sẽ trả công cho tôi!"

"Cậu không thể tử tế quá ba câu hả?"

Win nhún vai đi trước. Lại bị anh kéo tay giật lại. Bright nhìn thẳng vào mắt cậu, nghiêm túc hỏi.

"Nếu như cậu là tôi, thì cậu có chấp nhận yêu người nổi tiếng không?"

Gió đêm thổi nhẹ qua mái tóc, Win khẽ ngước nhìn bầu trời u ám, thi thoảng lấp ló sao. Cậu không chần chừ, mỉm cười nói.

"Sẽ không."

Vẻ mong chờ trong ánh mắt Bright dập tắt, anh cứng đờ người. Cậu ấy là đang nói chính mình, hay là đang đặt mình trong hoàn cảnh của anh đây?

"Nhưng vì tôi đang là anh, cho nên tôi cũng sẽ cho phép mình thích người nổi tiếng. Bởi vì bọn họ xinh đẹp, lại còn vô cùng tài năng."

Win ôm má, mơ mộng nói.

"Tôi có gì không tốt à?"

"Bụt chùa nhà không thiêng."

"Cậu..."

Nói rồi Win chạy trước, anh xì khói chạy theo sau.
Cảnh tượng này của bọn họ đã lén lút được ai đó trốn phía xa kín đáo chụp lại.

Đây mới chỉ là một trong những số ít lần mà các fan quá khích bám theo anh. Và mức độ nghiêm trọng vẫn chưa phải là cao nhất. 

Lần nghiêm trọng nhất chính là vụ việc Saesang fan tìm đến tận nhà anh để thăm dò.

Chuyện là, ngày hôm đó Bright đi dự sự kiện cùng với P'Boy. Cho nên, vì đã có Boy đi cùng nên dĩ nhiên Win được nghỉ là dễ đoán. Cậu đã theo anh đi đóng phim cả tuần rồi.

Trước khi rời khỏi nhà, Bright đã dặn cậu trước rằng trong buổi sáng sẽ có người tới để sửa đường ống nước trong bếp.

Win cũng chỉ biết như vậy. Tầm khoảng mười giờ hơn đã có người nhấn chuông tới cửa.

"Tôi đến sửa đường ống bếp đây ạ."

Cậu ấy niềm nở mở cửa cho đối phương.

Mọi chuyện đều ổn cho đến khi thợ sửa ống nước ra về. Cậu giúp người thợ ấn thang máy xuống thang máy chung cư. Vì đây là thang máy của cư dân nên muốn sử dụng phải có thẻ mới ấn xuống tầng được.

Từ nhà bọn họ đến thang máy cách không xa, chỉ có mấy bước chân. Cho nên Win sẽ không vội khoá cửa mà chạy ra bấm thang trước.

Kết quả khi trở vào.

"Cô là ai vậy?"

Người phụ nữ lạ mặt xuất hiện trong căn nhà của bọn họ. Cô ta tầm khoảng 25-29 tuổi, trang phục một thân đen mờ ảo. Trên mặt đeo khẩu trang, đội mũ nên Win cũng không nhìn rõ mặt. Cô ta đã nhân lúc cậu mở cửa để lẻn vào.

Hình như là cô ta muốn tìm kiếm gì đó. Đồ đặc trong phòng khách đều bị đảo lộn. Cửa phòng ngủ ban nãy còn đóng nay đã mở toang.

Win có chút hoảng sợ.

Đôi mắt của cô ta được trang điểm qua loa, quầng mắt thâm xì hiện lên rõ vẻ gian sảo. Sau lưng cậu ấy nổi lên một trận lạnh lẽo. Vốn chỉ là một người phụ nữ bình thường, Win hoàn toàn có thể khống chế được. Nhưng đằng này cô ta đã tiến về phía bếp, nhìn tới con dao đặt trên kệ mà nắm lấy. Ánh mắt vô cùng liều lĩnh.

Khoảng cách bọn họ không gần. Khi cậu ấy, lao tới cô ta đã chộp được con dao.

"Nếu cậu không để tôi đi thì một trong hai chúng ta phải chết."

Win cả khinh, cô ta không cần làm đến mức như vậy chứ. Nhưng mà làm việc xấu lại không muốn bị bắt. Nực cười thật!

Cậu ấy bối rối, suy nghĩ làm sao cho không để người này chạy thoát cũng không để ai bị thương.

"Cô bình tĩnh, chúng ta thương lượng."

"Thương lượng? Định giao tôi cho cảnh sát chứ cậu mà thương lượng cái gì?"

Win giơ tay hoà hoãn, bước chân cũng tiến đến gần hơn. Cô ta phát giác được liền vung dao loạn xạ cảnh cáo, hét lớn lên. Tâm trạng cô ta rơi vào hoảng loạn.

"Tránh ra, tránh xa tôi ra."

Với tay không chiến đấu, việc Win bị thương là không tránh khỏi. Hơn nữa đối phương còn điên cuồng khua tay.

"Alo?"

"Cậu là Bright Vachirawit, địa chỉ ở số nhà 61xx toà Nakamahon đúng không?"

"Tôi là cảnh sát khu vực. Tôi nhận được tin báo nhà cậu có kẻ đột nhập và có người bị thương. Cậu có thể giành chút thời gian đến đồn để chúng tôi hợp tác điều tra không?"

Bright tiếp nhận thông tin một cách không lưu loát. Trong đầu anh hiện tại chỉ nhớ mỗi việc Win đang ở nhà một mình, và anh nhận được cuộc gọi này. Bright dập máy, nhanh chóng chuyển số sang người đang ở nhà kia.

Win lại không bắt máy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top