Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 7: Sickness

Chap 7: Ốm nặng

JaeBum đã quảng bá xong "A". Trong suốt thời gian đó, anh gặp không ít chấn thương, cũng may do sức khoẻ tốt nên hồi phục khá nhanh. Đó là suy nghĩ của anh thôi, còn sự thật là YoungJae luôn phải cất tiếng hát của mình để chữa thương cho anh. Vì vậy mà cậu lúc nào cũng trong tình trạng mệt mỏi. Dù đã luyện tập nhiều nhưng khi đưa vào thực tế, sức mạnh của cậu tốn hơn rất nhiều. JaeBum cứ liên tục gặp phải những vết thương, mà nó lại càng ngày càng nặng hơn nên bắt buộc câu dùng phép chữa lành của mình. Cậu là thiên thần hộ mệnh, nhiệm vụ không còn gì khác ngoài bảo vệ Im JaeBum, cậu cũng chỉ muốn làm tròn sứ mệnh và hơn nữa, nhìn thấy người cậu yêu phải chịu những cơn đau dày vò cậu không nhịn được đau đớn mà đành phải chữa trị cho người kia. Nhưng con người kia đâu có để cậu vào mắt đâu, anh không hề để ý mỗi lần anh kêu đau thì luôn có một con người đến tận chỗ anh xoa bóp chỗ đau, hát cho anh nghe cho anh được thoải mái. Anh chỉ biết đến cô bạn gái xinh hớp hồn kia thôi.

Mấy ngày nay, JaeBum mắc phải chứng đau lưng, anh chưa có đi khám nhưng YoungJae thấy anh rất hay ôm cái lưng của mình vặn vẹo, đấm đấm cho đỡ đau. Cậu thở dài, cái con người này chẳng bao giờ chịu giữ sức khoẻ của bản thân gì cả, cứ để cậu phải lo lắng. JaeBum cứng đầu vẫn chẳng bao giờ đến bệnh viện, cứ mua cao dán về tích trữ đầy nhà, rồi cuối cùng vẫn để cậu phải ra tay. Cậu mệt nhưng cũng không hề biểu hiện ra ngoài, có lẽ cậu đã quá quen với những vết thương, con người kia vẫn cứ làm cậu khổ nhưng cậu vẫn yêu anh. YoungJae cười khổ, nếu trước đây mà cậu yêu một ai đó rồi biết tình yêu là gì thì sẽ không như thế này. Đúng vậy đấy, JaeBum là người đầu tiên cho cậu biết đến tình yêu, là mối tình đầu của cậu, dù cố gắng thế nào nhưng mà cậu cũng không thể vứt bỏ được cái tình cảm sâu đậm ấy, đành phải ở bên cạnh, dùng hành động để làm người kia vui vẻ.

Hôm nay JaeBum đi hẹn hò với người yêu rồi, mỗi lần như vậy cậu luôn tự nhốt mình trong phòng, cắm tai nghe vào rồi chọn một số bản ballad và cứ thể để tâm trạng tuột dốc xuống. Có những ngày cậu đau khổ quá mà khóc thật lâu, ngủ thiếp đi lúc nào không biết, chỉ thấy lúc dậy mắt sưng vù thế là lại dùng phép để đôi mắt kia bình thường trở lại. Nhưng hôm nay cậu không khóc, cũng chẳng nhốt mình trong phòng, chỉ ngồi ngoài phòng khách đợi JaeBum về. Cái lưng của anh không ổn, cậu bảo anh đi khám, anh chỉ nhanh nhanh chóng chóng lấy cao dán dán đầy lưng rồi thoăn thoắt bước chân xuống gara lấy xe đi đón người yêu. Cậu lo, cậu lo rất nhiều, những vết thương của anh gần đây cứ nặng hơn mà anh coi như không, chỉ có suốt ngày đi hẹn hò làm người ở nhà như cậu đứng ngồi không yên. Đang ngồi nhìn ti vi với tâm trạng ở nơi khác thì nghe thấy tiếng mở cửa, chắc JaeBum về. Không ngoài dự đoán, vừa hướng mắt ra cửa, cậu thấy anh đi vào với cái dáng gù gù, khuôn mặt nhăn nhó ôm lưng. "Cao dán hết tác dụng rồi", điều này cậu vô cùng chắc chắn. Bộ dạng của anh nói lên tất cả, cậu kéo tay anh lại trước khi để anh về phòng:"Tháo hết đống cao dán ra, nó hết tác dụng rồi, vào phòng hyung nằm nghỉ chút đi, em đi lấy hộp thuốc". Anh không nói gì, chỉ cười một cái coi như lời cảm ơn dành cho cậu, mí mắt anh đang đấu tranh để có thể được nằm ngủ. Hôm nay anh uống chút rượu, giờ đầu óc muốn quay cuồng, chắc tí nữa có bàn tay xoa bóp của YoungJae thì anh sẽ ngủ sâu luôn.

Thay quần áo xong, trải mình trên chiếc giường thân yêu, đôi mắt hờ hờ mở nhìn thấy bóng hình của một người đi vào. Không suy nghĩ anh cũng biết là YoungJae, miệng mấp máy vài từ:"Cảm ơn em" rồi chìm sâu vào giấc ngủ. Cậu chẳng để ý anh nữa, từ lúc ngửi thấy mùi rượu trên người anh lúc anh về là cậu biết anh sẽ thế này mà. Thở dài một tiếng rồi cũng ngồi xuống giường anh, lấy lọ thuốc xoa bóp ra, đổ lên tay rồi chạm vào cái lưng anh. Cậu biết làm thế này chẳng có tác dụng gì với cái chấn thương to đùng kia của anh đâu. Chỉ là vì sợ anh biết cậu dùng cách khác để chữa thương cho anh thì sẽ bị lộ nên phải lấy cái này làm lá chắn. Xong xuôi việc tạo lá chắn, cậu cất tiếng hát, nhỏ thôi, đủ để phép chữa lành có thể lan toả đến anh.

"Somebody said you got a new friend
Does she love you better than I can?
There's a big black sky over my town
I know where you're at, I bet she's around

Yeah, I know it's stupid
I just gotta see it for myself

I'm just gonna dance all night
I'm all messed up, I'm so out of line
Stilettos and broken bottles
I'm spinning around in circles

I'm in the corner, watching you kiss her, ohh
I'm right over here, why can't you see me, ohh
I'm giving it my all, but I'm not the guy you're taking home
I keep dancing on my own
I keep dancing on my own

So far away but still so near
The lights go on, the music dies
But you don't see me standing here
I just came to say goodbye"
                                                  (Dancing on my own - Calum Scott)

YoungJae hát suốt một tiếng bên cạnh JaeBum, cậu biết vết thương lần này nặng, cậu phải hát lâu hơn bình thường, đến khi nào cậu không còn cảm nhận thấy vết thương của người kia nữa mới rời phòng. Vừa mới đóng cửa, cậu gặp Mark đứng ngoài hỏi han: "Em lại xoa thuốc cho JaeBum hả? Thằng bé này nói mãi không chịu đến gặp bác sĩ, để em phải khổ thế này. Muộn rồi em về phòng nghỉ đi." YoungJae không nói gì, tiếp theo đó là ngất lịm trong vòng tay của Mark... Khi tỉnh lại, cậu chỉ thấy mình nằm trên giường với chiếc khăn lạnh trên đầu, cậu hẳn là đã ngất đi, nhìn xung quanh không thấy ai, cậu với tay lấy cốc nước nhưng với mãi không có được. Mark vừa đi nấu cháo xong, vào phòng cậu đã bắt gặp cảnh cậu thò tay lấy nước, nhanh chân chạy tới đưa nước cho cậu. YoungJae có chút ngạc nhiên rồi cũng cầm cốc nước uống lấy uống để vì cái cổ họng khô khốc của cậu. Mark nhìn thằng bé trước mặt mà lắc đầu, nói:

- Em có cần phải lo cho JaeBum đến mức suy nhược thế này không? Vừa rồi anh gọi bác sĩ đến truyền nước kịp không thì em sốt cao quá mà vào viện lâu rồi đó.
- .... - YoungJae mở miệng ra cất tiếng, nhưng chẳng có âm thanh nào cả
- Em bị mất tiếng rồi, tối qua em hát cho JaeBum lâu quá nên giờ này không còn tiếng để nói đâu. Em nhất thiết cứ phải chữa trị cho nó như thế hả?
- ... - YoungJae nhìn Mark với ánh mắt ngạc nhiên.
- Ừ, anh biết, anh mới biết cách đây không lâu, hôm đó thấy em lẻn vào phòng JaeBum, anh tò mò đến xem thì nghe em hát, em hát xong thì cái vết đứt tay hôm trước của anh biến mất. Anh hỏi thử bạn anh thì cậu ấy giải thích cho anh luôn.
- ... - YoungJae với tay lấy tờ giấy với cái bút trong tủ gần đầu giường, viết viết cái gì đó rồi đưa cho anh:"Vậy là anh biết em là thiên thần hộ mệnh?"
- Anh biết em là thiên thần hộ mệnh, biết luôn cả chuyện em yêu JaeBum.
- ... - YoungJae lấy lại tờ giấy, lại viết viết cái gì đó:"Em không có thích anh ấy"
- Em không thích JaeBum á, thôi đi đừng cố qua mắt anh đây. Nếu không yêu JaeBum sao phải lo lắng cho nó đến mức thế này. Nếu không yêu JaeBum sao phải chăm sóc chữa trị cho nó thế. Đừng nói là nhiệm vụ của một thiên thần, em chỉ có bảo vệ thôi, sao còn chăm lo cho nó đến từng chân tơ kẽ tóc thế. Nhưng mà bạn anh không có cái chữa trị đó, phải chăng nó là sức mạnh đặc biệt của em à?
- ... - YoungJae gật đầu, nhìn anh kiểu ngượng ngùng với một chút lo lắng
- Em yên tâm, chuyện này có anh với bạn anh biết thôi. Mới cả, người đó sắp đến đây rồi, anh gọi đến để xem có giúp gì được cho em không. Quên, sửa lại chút, là người yêu, người yêu nhé. Em biết không, cậu ấy cũng là thiên thần đó.

YoungJae không ngờ bản thân mình có ngày bị phát hiện như thế. Nhưng cũng may là người đó còn giúp cậu nữa, không những thế, cậu còn sắp quen với một người ở cùng thế giới của mình nữa. Suy cho cùng, trận ốm này cũng không tệ, chỉ có điều, cậu không tự chữa cho bản thân mình được vì mất giọng rồi. Ăn xong bát cháo của Mark thì cũng là lúc người yêu anh đến. Ngẩng đầu nhìn cậu thấy đây là một người con trai thanh lịch, điềm tĩnh và cũng đẹp nữa, quan trọng hơn là người đó có đôi cánh trắng sau lưng như cậu. Người đó tặng cậu một nụ cười thân thiện khiến người ta nhìn vào cũng có thể bị mê hoặc, cậu hiểu vì sao Mark yêu người này rồi.

- Chào em, anh là JinYoung, là bạn của Mark.
- ... - YoungJae vẫy tay chào lại.
- À, ừ, em đang mất tiếng. Anh nghĩ chúng ta có thể thành bạn thân đó. - JinYoung cười tươi trước người nhỏ hơn mình. YoungJae cũng thật xinh đẹp, đáng yêu. Mark nói JinYoung giống như một thiên thần trưởng thành mang vẻ quyến rũ của một thanh niên lãng tử. Còn vẻ đẹp của cậu đúng như một thiên thần trong sáng vậy, rất ngây ngô, dễ thương, làm động lòng người
- Vì mai JaeBum có lịch quay Running Man nên phải đi cả ngày, không có ai ở nhà chăm sóc em nên anh đành gọi cậu ấy đến. - Mark nói

YoungJae đương nhiên vui, rất vui là đằng khác. Cậu cứ thui thủi một mình, giữ bí mật trong lòng cũng mệt mỏi nhiều, cậu cũng không có bạn, chỉ quen biết với mỗi Mark và JaeBum. Nay có người tâm sự lại còn chăm sóc cậu lúc ốm nữa thì còn gì bằng. Người bạn đầu tiên của Choi YoungJae đã xuất hiện như thế đó. Từ giờ chắc cậu sẽ không cô đơn lắm đâu.... Ở nơi xa xa nào đó, một con quỷ đang dự tính kế hoạch, mọi việc đều trong tầm kiểm soát của cô ta, tính đến thời điểm này thì chẳng bao lâu nữa cô ta sẽ chiếm được linh hồn anh chàng ca sĩ thần tượng kia, giết luôn thiên thần của anh ta. Những ngày bão tố sắp ập đến, có vẻ nó sẽ rất lớn, quá lớn đối với một thiên thần,...

-------------------------------------------------------------------------------------------------------
Bài hát mà mình đưa vào fic có trong video ở trên, mọi người nghe thử nhé, thực sự là nó khá buồn và hợp với những người có tâm trạng thất tình :)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #2jae#got7