Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần đầu Victor Grantz có một giấc ngủ trọn vẹn, không lo âu hay căng thẳng tột độ vì dõi sát theo. Cậu rời giường từ sớm, thường thì đúng giờ cai ngục sẽ gọi dậy, bản thân muốn tìm hiểu rõ pháo đài Meropide hơn. Dẫu sao cậu tá túc lại nơi đây lâu dài về sau. Đồng tử vàng Citrine liếc nhìn dò tìm liệu có cai ngục nào giám sát cậu không. Biết là họ chỉ là đang làm công việc của mình, thế nhưng nỗi ám ảnh từ quá khứ đã khiến Victor khó vượt qua.

Họ dường như không dõi theo nhất cử nhất động của cậu.

"Có lẽ mình thoát khỏi viện tình nghi rồi nhỉ...?"

Victor nghĩ thầm trong bụng, cớ sao lòng vẫn cảm thấy bất an. Định bụng hôm nay tìm hiểu pháo đài Meropide, nắm rõ quy tắc nơi đây để tránh phạm phải. Lại nghĩ đến thời gian qua cậu có vi phạm quy tắc ngầm nào đó không.

Trong đầu bỗng loé lên hình ảnh của vị công tước, điềm đạm và kiên nhẫn trò chuyện với cậu, dù bản thân cậu mở lời chỉ vỏn vẹn vài chữ. Victor ngẩn người, cảm thấy nhẹ lòng hẳn khi nhớ đến Wriothesley. Chẳng nhẽ hắn có ma thuật khiến con người ta thoải mái khi nghĩ đến sao? Teyvat có quy luật như vậy à?

Có động lực trở lại Victor đi lon ton khám phá mọi ngóc ngách. Cậu vào thử thang máy đi xuống tầng sinh hoạt, ở đây có nhà ăn cung cấp bữa ăn phúc lợi miễn phí, vì miễn phí nên đôi khi sẽ có vài rủi ro... Chú robot Gran phát bữa ăn phúc lợi mỗi người rút thăm một lần, cậu nhân viên này vô cùng đáng tin cậy. Một lát nữa cậu sẽ rút thăm thử coi trúng món gì nhỉ.

Victor đi xuống tầng sản xuất robot, quy mô khiến cậu trầm trồ. Pháo đài Meropide không chỉ là nhà ngục còn là nơi sản xuất robot lớn ở Fontaine. Những con robot này sẽ được đưa lên mặt đất làm việc cùng hiến binh. Cậu chăm chú vào khung cảnh hoành tráng trước mắt, chẳng để ý ánh mắt của ai đang dán lên người cậu. Trong đáy mắt tràn đầy vẻ bất ngờ với sự hiện diện của cậu tại pháo đài. Ngỡ là cậu cũng trở thành phạm nhân giống như mình.

Không khí lạnh từ đâu chạy dọc sống lưng làm cậu run rẩy, một trận rùng mình ập đến bất ngờ khiến đôi vai giật nảy một cái. Đầu hơi cứng nhắc nhìn về nơi đang hướng cái nhìn chằm chặp đáng sợ lên người cậu.

"L-Là người trong đám buôn người..."

Tên đó tiến đến gần Victor định nhiệt liệt "chào hỏi", tuy nhiên, có người đã đáp lại gã ta vô cùng "hăng hái". Trên gương mặt vẽ lên một nụ cười hòa nhã, phong thái ung dung dễ dàng chèn ép cái vẻ ngạo mạn của tên kia. Mặt gã hết tím rồi lại xanh, quay ngoắt đi cong chân chạy mất vút. Để lại Victor ngẩn tò te chẳng hiểu cái gì vừa xảy ra. Trông tên đó như vừa thấy ma sợ chạy bằng cả tính mạng.

"Hm... Ưm-"

Victor vừa quay đầu đã đâm sầm vào vật gì đó khá mềm, cũng khá rắn chắc và đàn hồi khiến cậu bị dội ra. Wriothesley túm kịp tay cậu kéo vào trong lòng, và Victor úp mặt vô ngực hắn lần nữa. Cơ địa của cậu rất dễ ửng đỏ, nhận ra vật mềm mà cậu vùi vào, cả mặt liền đỏ bừng như cà chua. Cậu lúng túng thoát khỏi vòng tay của Wriothesley.

"Xin lỗi ngài!"

"Có gì đâu mà xin lỗi. Mà... cảm thấy thế nào? Mềm không?"

Mặt đối phương đang đỏ còn bị hắn trêu thêm. Dường như đỏ đến mức cậu sắp xì khói tới nơi rồi

"M-Mềm?!... Ngài nói gì vậy?"

Victor mất một lúc mới dịu đi sắc đỏ ngượng ngùng trên khuôn mặt xinh đẹp, rồi nở nụ cười bối rối chào hỏi công tước. Wriothesley nghe thanh âm dịu nhẹ đó cũng không còn ngạc nhiên, chuyển sang mừng thầm đối phương đã mở lòng với hắn. Nghe báo cáo về việc cậu chịu rời phòng nên hắn tự mình đi trông coi cậu. Mấy tên đã bắt Victor cũng đang chấp hành bản án, nếu bọn chúng thấy cậu không biết có yên phận chịu nhắm mắt làm ngơ. Nội tình chuyện cậu tá túc lại ở pháo đài Meropide chỉ có hắn nằm lòng rõ thôi. Người của Wriothesley thì cũng chỉ nghĩ cậu là người vô tội, không liên quan chút gì đến bọn buôn người.

"Tôi lo mấy tên phạm nhân đó "chào hỏi" cậu quá mức thôi. Và thực sự đúng như dự đoán."

Đôi mắt hắn săm soi kẻ kia không rời rồi nhìn cậu, đáy mắt ấy trấn tĩnh cậu an tâm phần nào.

"Chuyến tham quan thế nào?"

"Vâng, tôi cảm thấy nơi này rất tốt."

Cậu mỉm cười vô cùng thích bầu không khí của pháo đài Meropide. Mỗi phạm nhân ở đây đều cố gắng chuộc tội và tiến đến một tương lai tốt hơn. Bản thân cậu cũng chuộc tội nhiều hơn nữa, dù chẳng thể bù đắp được cho ai. Bởi ông trời cho cậu một cuộc sống thứ hai để tiếp tục chuộc lại lỗi lầm.

Một phản hồi tích cực giúp hắn an tâm. Wriothesley cởi mở ngỏ lời có muốn hắn làm hướng dẫn viên không, hẳn là còn nhiều điều Victor chưa biết.

"Không phiền ngài làm việc chứ?"

"Tôi cũng đang rảnh rỗi rồi lát nữa cậu uống trà cùng tôi luôn."

Nhắc đến trà có thể thấy được sự hào hứng trên khuôn mặt Wriothesley.

"Uống trà?... Ngài ấy có vẻ thích uống trà thật."

"Vậy làm phiền ngài rồi."

Bàn tay to lớn chìa ra trước Victor, đồng tử vàng chớp mắt khó hiểu, dáng vẻ ngây ngô thật khiến người ta muốn bật cười. Rồi Wriothesley bất chợt thu tay lại, đúng thời điểm cậu nghi hoặc vươn tay tới. Bàn tay nhỏ khựng lại giữa khoảng không.

"Xin lỗi, tôi tưởng cậu cần nắm tay dắt như y tá trưởng. À mà Sigewinne đã qua cái thời gian đó rồi nhỉ."

Cái điệu bộ bình thản của công tước vô ý xem cậu là trẻ lên ba, cần người giám hộ bên cạnh tay trong tay dẫn đi. Victor giận run người lên, bầu má lại ửng đỏ lan đến cả tai. Trông như loài cá nóc trái đào nhưng lại chẳng có gai, cũng chẳng phản kháng trước kẻ địch. Ở ngoài tự nhiên thì khó mà sinh tồn sống sót. Dẫu trước đó Victor đã mắc kẹt trong một trò chơi sinh tồn.

Wriothesley suy tư, nét mặt theo đó trầm trọng hơn. Đúng là vẫn chưa thấy an tâm hoàn toàn với người trước mặt.

"Công tước? Ngài ổn chứ?"

Victor lo lắng hỏi han hắn, sợ bản thân không giúp được công tước, để hắn sớm có thời gian nghỉ ngơi.

"Khoẻ hơn cậu là đằng khác."

Cậu công nhận chuyện này, vẻ mặt chấp nhận câu nói ấy rõ mồn một. Xong bản thân cam đoan nhất định sẽ khỏe mạnh hơn có thể giúp ích cho hắn. Wriothesley nhoẻn miệng cười háo hức chờ cậu, xong việc sớm sẽ có nhiều thời gian uống trà.

Hắn làm hướng dẫn viên dẫn cậu tham quan khu sản xuất, rồi đấu trường sức mạnh, cả hai đứng ngoài vì bên trong không hợp với tinh thần Victor. Khó lắm cậu mới chịu mở miệng sợ là vào đó cậu càng thu mình lại. Wriothesley vẫn ngỏ ý nếu muốn giải tỏa căng thẳng thì hắn sẵn lòng làm đối thủ. Cậu ngớ người, thế ai nấy đều sẽ kiểu cậu đánh có sát thương nhưng không đáng kể, như con hamster cố đánh con sói to lớn ấy.

"Có căng thẳng thì tôi sẽ giải tỏa nó vào những lá thư."

"Cậu thích viết thư lắm nhỉ?"

"Ừm, những lá thư luôn có phần chân thành ẩn trong mỗi con chữ."

Nói đến đây giọng cậu phấn chấn hẳn bình thường, khoé miệng không ngừng được nụ cười. Wriothesley chăm chú ngắm nhìn gương mặt vui vẻ hiếm có, trong lòng cảm thấy phấn khởi lây.

Đi dạo một hồi cũng tới giờ ăn trưa, cả hai cùng đến nhà ăn đặc cách. Victor theo sát sau lưng vị công tước, tấm lưng vững chãi của người đứng đầu pháo đài Meropide, khiến cậu vô cùng yên tâm cất bước theo hắn. Chẳng hề để tâm từ lúc gặp Wriothesley thì các cai ngục làm việc hết công suất. Thấy ai xì xầm tò mò là họ chặn họng ngay lập tức. Công tước đã kiên nhẫn làm quen Victor, nếu công sức phải quay ngược lại điểm xuất phát...

"Cậu rút được phần ăn nào?"

Victor mở lá quẻ may mắn ra đọc, nội dung bên trong khiến mặt cậu méo mó. Cảm xúc hỗn độn không biết phải bày ra vẻ mặt gì.

"Quẻ may mắn này..."

"Người viết quẻ này vô cùng lạc quan đấy nhỉ."

Tuy không phải là phần ăn may mắn nhất nhưng món ăn vô cùng vừa miệng cậu. Đồ ăn được dồn vào bên má khiến nó phồng lên trông đáng yêu vô cùng. Làm người ta muốn đưa tay ra chọt chọt vào bầu má đang căng phồng ấy. Wriothesley thì muốn bẹo má cậu thử, tự hỏi cảm giác có mềm mại không. Ấy là vì hắn chưa từng, hoặc có thể đã quá lâu chưa chạm vào thứ gì đó mềm mại.

"Ngài không đói sao?"

Wriothesley hoàn hồn bắt đầu thưởng thức bữa trưa, hắn không quá để tâm bữa ăn bản thân thế nào, nếu chúng đủ dinh dưỡng cung cấp năng lượng là quá đủ. Đối với trà thì hắn sẽ nhâm nhi kỹ lưỡng hương vị hơn. Hương trà giúp hắn tỉnh táo tập trung làm việc, hoặc đơn giản là hắn thích trà thôi.

"Bình thường ngài ấy không dùng bữa trưa cùng ai sao? Mà cũng phải... Ngài ấy uy nghiêm như thế mọi người cũng không dám làm phiền."

Victor vừa chớp mắt cái Wriothesley đã dùng bữa xong, khiến cậu giật nảy người một cái suýt làm cậu nghẹn. Hắn vỗ về cậu cứ từ từ ăn, không cần nhét thức ăn vào hết hai bên má thế đâu.

"Ngày mai lại cùng ăn nữa chứ Victor?"

Hắn ân cần hỏi cậu, câu hỏi khiến đôi mắt tròn xoe ngạc nhiên.

"Tôi không phiền nhưng... sao ngài lại hỏi thế?"

"Cậu thấy ổn là được."

Đáy mắt loé lên cảm giác khó tả, lồng ngực phập phồng dấy lên cảm giác yên lòng. Nỗi sợ giày vò khiến cậu choáng váng, giằng xé linh hồn cậu chẳng còn vẹn nguyên. Cửa tử cậu cũng đã trải qua một lần, thêm một lần nữa cậu không để tâm. Hi vọng dường như chẳng còn dẫu cuộc sống thứ hai gõ cửa. Cậu buông tay mặc kệ mọi thứ, từ bỏ mong muốn sống trên cõi đời. Thế nhưng, người đối diện với Victor từng bước chậm rãi tiến đến gần cậu. Không nhanh không chậm nói chuyện xoa dịu cậu, bằng phong thái ung dung tự tại ấy và cũng vô cùng tự tin vút trời. Wriothesley đã thực sự đánh thức cậu trở lại cuộc sống tại một nơi xa lạ. Cậu không hiểu gì về thế giới này cả.

Thật không ngờ, xa lạ đến thế lại có thể cảm nhận được ấm áp ở cõi lòng.

"Vậy ngày nào tôi cũng dùng bữa cùng ngài, được không?"

"Tất nhiên là được."

Tựa như một trong ba mươi quẻ may mắn có một điều rằng "Có vài lúc, hạnh phúc giống như Lumitoile, chỉ nhìn thấy rõ trong bóng tối". Trong màn đêm tâm tối vây kín tầm nhìn, có thể sẽ hoảng sợ cũng vô cùng mất bình tĩnh, nhưng chỉ một tia sáng nhỏ loé lên lại dễ dàng lọt vào mắt mình.

Hai người vui vẻ trò chuyện, chủ đề về những thứ Victor chưa biết, có rất nhiều nên hắn từ từ giải đáp hết. Bầu không khí vui vẻ càng khiến người ta tò mò. Đôi mắt muốn nhìn nhưng thâm tâm lại run sợ, rồi làm việc một cách gượng gạo ngó qua là biết liền. May là Victor chú tâm vào mỗi Wriothesley nên không giật mình khi có ai nhìn chăm chăm vào. Có tò mò đến mấy cũng kìm nén lại, thời gian còn dài họ vẫn có cơ hội tìm hiểu.

Victor đến tấm kính trong suốt ngắm nhìn thế giới bên ngoài. Những sinh vật biển ngoài kia bơi lượn tự do, có những loài giống ở thế giới của cậu.

"Lấp lánh thật đó."

"Chúng là sinh vật dị sắc, chúng có nhiều năng lực khá là hay ho đó."

"Cơ mà chắc tôi không dùng được đâu."

Cậu biết rõ nếu không có Vision thì chẳng thể dùng năng lực nào cả. Việc đứng ở đây ngắm nhìn chúng toả sáng là đủ rồi.

"Thịt của chúng cũng ngon lắm."

"Hả? Thật sao??"

Victor giật bắn người, hết nhìn Wriothesley lại nhìn sinh vật lấp lánh xinh đẹp ngoài kia. Thật không nỡ làm tổn thương chúng.

"Đùa thôi. Ai lại đi ăn chúng chứ?"

Nhưng cái kiểu hắn nói thản nhiên đến mức ai cũng phải tin sái cổ. Trông thấy biểu cảm phức tạp của đối phương hắn cười xuề xòa. Victor lại bán tín bán nghi những gì được hắn chỉ tới giờ có bao nhiêu phần là thật.

"Ngài đùa nhưng tôi tin là thật đó."

"Cậu dễ tin người quá nhỉ Victor."

"Không, ở thế giới này tôi chỉ tin vào mỗi ngài công tước thôi."

Đôi con ngươi màu xanh co lại, bất ngờ trước câu trả lời nhận được từ Victor. Chà, hắn phải làm thật tốt để đáp lại sự kì vọng của cậu nhỉ.

Chap 4 lên trễ vì toy bận quẩy otp week sỏ ri mọi người =)))) sỏ ri thuyền trưởng chờ hàng mòn dép

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top