Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 1: SEHNSUCHT ALISDEUS

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bốn dãy bàn được bố trí dưới cái trần nhà bị phù phép, treo tòng teng hàng trăm cây nến sáng lung linh. Cảnh tượng hoành tráng biết bao nhưng Harry nào có tâm trạng thưởng thức cái chi.
 
Nó nhìn mụ Umbridge đang ngồi trên bàn dài giáo sư. Nhìn mụ ta không khác gì bà cô già: lùn bè bè, tóc ngắn màu lông chuột, và trên mớ tóc đó mụ đeo dải ruy băng màu hồng kiểu Alice thiệt là khủng khiếp, dải băng đó hết sức ăn khớp với cái áo len xù lông tơ màu hồng mụ mặc bên ngoài cái áo chùng.
 
- Đó là mụ Umbridge!
 
Hermione hỏi lại:
 
- Ai?
 
- Mụ tham gia phiên tòa xử mình, mụ là phe cánh của ông Fudge.
 
Ron cười ngốc nghếch:
 
- Cái áo len đẹp dữ à.
 
Hermione sửng sốt lập lại:
 
- Mụ là phe cánh của ông Fudge à? Vậy thì mụ làm cái khỉ gì ở đây chứ?
 
- Ai biết được…
 
Hermione chăm chú dò xét bàn giáo dư, mắt cô bé nheo lại. Cô bé lẩm bẩm:
 
- Không, không…chắc chắn không…
 
Harry không hiểu Hermione đang nói về chuyện gì nhưng cũng không hỏi. Nó đang chú ý đến giáo sư Grubbly-Plank, bà vừa xuất hiện đằng sau dãy bàn của giáo sư. Bà tự lách mình đi dọc đến tận cuối bàn và ngồi xuống cái ghế lẽ ra dành cho lão Hagrid. Như vậy nghĩa là học sinh năm thứ nhất đã vượt qua hồ và đã đến lâu đài. Đúng ngay chóc, chỉ vài giây sau, cánh cửa từ tiền sảnh được mở ra. Một hàng dài những học sinh năm thứ nhất có vẻ sợ sệt được giáo sư McGonagall hướng dẫn bước vào. Giáo sư McGonagall cầm theo một cái ghế đẩu trên đó có một cái nón phù thủy cũ rích vá chùm vá đụp với một cái mép sờn được may lại gần cái vành mũ te tua.
 
Tiếng ồn ào trong Đại sảnh đường lắng xuống dần chỉ trong vài giây, sau đó lại xì xầm khi thấy học sinh năm thứ nhất cuối cùng bước qua cánh cửa khổng lồ.
 
Ron rướn người ra trước để có thể nhìn rõ hơn, tò mò hỏi:
 
- Năm nhất gì mà cao dữ?
 
Học sinh năm thứ nhất đi cuối cao gấp đôi mấy đứa nhóc đi trước. Toàn thân trùm áo choàng đen kín mít không rõ nam hay nữ. Cái đầu bí ẩn núp sau mũ áo nhìn ngó khắp nơi chứ không rụt rè, chỉ dám nhìn chằm chằm hành động của giáo sư McGonagall.
 
Cô cẩn thận đặt cái ghế đẩu trước mặt đám học sinh năm nhất, lùi lại.
 
Mặt mũi tụi nó tái mét trong ánh nến. Một thằng bé đứng ngay hàng giữa có vẻ đang run. Trong chớp mắt, Harry nhớ lại ngày xưa nó đã cảm thấy kinh khủng thế nào khi phải đứng đó, chờ đợi cuộc sát hạch mà nó không được biết trước sẽ quyết định về nhà nào.
 
Cả trường cũng thôi bàn tán, thay vào đó là nín thở chờ đợi. Bỗng nhiên cái mép gần vành nón há rộng như một cái miệng và Nón Phân Loại rống lên bài ca của nó.
 
Vào thuở xưa khi ta còn mới
 
Và Hogwarts chỉ mới bắt đầu
 
Những người sáng lập ngôi trường cao quí
 
Tưởng rằng chẳng bao giờ họ bị cắt chia:
 
Hợp nhất vì một mục tiêu chung
 
Họ đều có mơ ước giống nhau
 
Tạo lập một ngôi trường pháp thuật tốt nhất thế giới
 
Và truyền bá kiến thức của mình
 
“Chúng ta sẽ cùng nhau dựng xây và dạy dỗ!”
 
Bốn người bạn thân quyết định
 
Và họ chẳng hề ngờ rằng họ
 
Sẽ bị chia rẽ sau này
 
Bởi vì đâu có được những người bạn
 
Như Slytherin và Gryffindor?
 
Trừ khi kể đến cặp thứ hai
 
Là Hufflepuff và Ravenclaw
 
Vậy thì làm sao họ có thể sai lầm?
 
Làm sao có thể vỡ tan?
 
Làm sao ư? Tôi đã ở đó và tôi có thể kể
 
Cả một câu chuyện buồn đáng tiếc
 
Slytherin nói: Chúng ta sẻ chỉ dạy dỗ những người
 
Mà tổ tiên thuần chủng nhất”
 
Ravenclaw nói: Chúng ta sẽ dạy dổ những người
 
Mà trí thông minh chắc chắn nhất”
 
Gryffindor nói: Chúng ta sẽ dạy tất cả những ai
 
Coi hành động dũng cảm là danh dự”
 
Hufflepuff thì nói: “Tôi sẽ dạy hết cả lũ
 
Và đối xử chúng như nhau.”
 
Những khác biệt này gây ra những xung đột nho nhỏ
 
Khi mới hình thành
 
Vì mỗi người trong bốn nhà sáng lập
 
Có riêng một Nhà để họ nhận
 
Những đệ tử họ muốn dạy mà thôi
 
Thí dụ Slytherin
 
Chỉ nhận phù thủy thuần chủng
 
Cực kỳ khôn khéo như chính ông ta
 
Và chỉ những người có đầu óc sắc xảo nhất
 
Mới được Ravenclaw dạy dỗ
 
Trong khi những người dũng cảm nhất can trường nhất
 
Được Gryffindor gai góc thu nhận
 
Những kẽ còn lại đều được Hufflepuff tốt bụng nhận hết
 
Và truyền dạy hết những gì bà hiểu biết
 
Như thế bốn nhà và những người sáng lập
 
Giữ được tình bạn vững vàng và chân chính
 
Trường Hogwarts hoạt động hài hòa như thế
 
Trong nhiều năm vui vẻ
 
Nhưng rồi mối bất hòa lên lỏi vào giữa họ
 
Được nuôi dưỡng bằng sai lầm và nỗi sợ của chúng ta
 
Bốn Nhà, giống như bốn cột trụ
 
Từng chống đỡ ngôi trường của chúng ta
 
Giờ đây quay ra chống cự lẫn nhau và
 
Chia rẽ, tranh giành quyền thống trị
 
Và có một lúc dường như ngôi trường
 
Phải sớm dẹp tiệm thôi
 
Nào là đấu tay đôi với đánh loạn xạ
 
Nào là xung đột chan chát giữa bạn với bè
 
Và cuối cùng vào một buổi sáng
 
Slytherin già nua ra đi
 
Và mặc dù hết đánh nhau nữa
 
Chúng ta vẫn nản lòng vì sự ra đi của cụ
 
Và từ đó những người sáng lập không còn đủ bốn
 
Mà giảm xuống còn ba
 
Đã đoàn kết các Nhà lại
 
Như ý đồ ban đầu khi lập chúng ra
 
Và bây giờ cái Nón Phân Loại ở đây
 
Và tất cả các trò đều biết lý do:
 
Ta phân loại các trò vô các Nhà
 
Bởi vì đó là nhiệm vụ của ta
 
Nhưng niên học này ta sẽ làm nhiều hơn thế
 
Hãy lắng nghe kỹ bài ca của ta
 
Mặc dù chẳng muốn tí nào nhưng ta vẫn phải phân chia các trò
 
Nhưng ta vẫn lo thế là sai
 
Mặc dù ta phải làm tròn nhiệm vụ
 
Và phải phân chia tư các trò mỗi năm
 
Ta vẫn tự hỏi liệu việc phân chia
 
Có đưa tới một kết cục mà ta lo sợ
 
Ôi, biết được sự hiểm nguy, đọc được một dấu hiệu
 
Bài học lịch sử cho thấy
 
Đối với Hogwarts của chúng ta khi cơn nguy biến
 
Đến từ những kẻ tử thù bên ngoài
 
Chúng ta phải đoàn kết từ bên trong trường
 
Nếu không chúng ta sẽ ngã quỵ từ trong ra
 
Ta đã bảo các trò, đã cảnh cáo trước
 
Bây giờ hãy để việc phân loại bắt đầu.
 
Cái nón lại nằm im, tiếng vỗ tay nổ ra, mặc dù hơi bị lỏi chỏi với những tiếng xì xầm và rù rì (chuyện mất trật tự này mới xảy ra lần đầu tiên theo trí nhớ của Harry). Nổi bật hơn tất cả là tiếng vỗ tay đến từ nhóc học sinh năm nhất cao ngồng ở cuối hàng. Nó vỗ tay mạnh và nhiệt tình đến mức tụt cả tay áo choàng xuống, để cho bọn họ thấy chiếc vòng tay được đan từ mấy sợi dây xanh và trắng xen kẻ. Thấp thoáng trong đại sảnh có tiếng leng keng của chuông, nhỏ thôi, nhanh chóng bị chìm đi trong tiếng xì xầm.
 
Ron nhướn chân mày lên nhận xét:
 
- Năm nay cái nón hơi rườm rà hén?
 
Nó nói thêm:
 
- Mà nhóc ở cuối hàng nhiệt tình ghê.
 
Harry nói:
 
- Cái nón nói đúng quá.
 
Cái nón Phân Loại thường tự giới hạn trong sự miêu tả những phẩm chất khác nhau mà mỗi Nhà của trường Hogwarts nhắm tới cũng như vai trò của cái nón trong việc phân loại học trò; Harry nhớ là trước đây cái nón chưa từng đưa ra những lời khuyên răn kiểu nhà trường thế này.
 
Hermione nói, nghe có vẻ hơi căng thẳng:
 
- Mình thắc mắc là trước đây cái nón có khi nào khuyên răn cảnh cáo không?
 
- Thực ra thì có đấy.
 
Con ma Nick Suýt Mất Đầu nói với vẻ hiểu biết. Lão chồm qua người Neville để nói với Hermione (Neville nhăn nhó mặt mày, bị một con ma chồm qua người thì đương nhiên không thoải mái chút nào.)
 
- Cái nón tự thấy có nghĩa vụ danh dự phải đưa ra lời cảnh cáo thích đáng khi nào nó cảm thấy…
 
Nhưng giáo sư McGonagall, đang chờ đọc danh sách học sinh năm thứ nhất, đã nhìn bọn học sinh xì xầm trò chuyện bằng ánh mắt bốc lửa. Nick Suýt Mất Đầu đặt một ngón tay trong suốt lên môi và ngồi thẳng lưng nghiêm túc trở lại cùng tiếng trò chuyện rì rào đột ngột nín khe. Sau khi ánh mắt nghiêm khắc quét qua khắp bốn Nhà, khi bọn phù thủy tưởng giáo sư chuẩn bị điểm danh phân nhà, thì cụ Dumbledore đứng dậy, nở nụ cười tủm tỉm.
 
- Ta biết các trò đều đang rất háo hức trước lễ phân loại, hoặc cũng có thể là háo hức chờ khoảng khắc bàn dài được lấp đầy bằng đồ ăn ngon tuyệt cú mèo để vỗ về cái bụng đói. Nhưng ta có vài chuyện cần thông tin với các trò ngay sau đây.
 
Harry, Ron và Hermione vô cùng bất ngờ khi thầy thông báo những nội quy này trước khi lễ phân loại bắt đầu. Lại một sự lạ thường nữa, bình thường thầy luôn thông báo sau khi kết thúc Lễ Phân loại cơ mà.
 
Nội dung không có gì mới mẻ và tụi nó cũng đoán được kha khá. Không được vào Rừng Cấm, thầy Filch mới viết một danh sách cấm đoán mới dán trước cửa phòng, giáo sư Grubbly-Plank thay thế lão Hagrid dạy môn Chăm sóc Sinh vật Huyền Bí, giáo sư Umbridge dạy môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám.
 
Nhưng câu cuối cùng của thầy mới khiến bọn học sinh bất ngờ:
 
- Hẳn các trò đã nhìn thấy người bạn mới sỡ hữu chiều cao vượt trội hơn những năm nhất khác. Năm nay chúng ta sẽ chào đón một phù thủy năm 5 chuyển từ Durmstrang đến do ba mẹ trò ấy đột ngột bị thuyên chuyển công tác về Anh. Nào, chúng ta hãy chào đón trò Sehnsucht Alisdeus, trò hãy đến bàn dài của Nhà Hufflepuff,…
 
Chưa kịp nói nốt câu cuối, mụ Umbridge tằng hắng chen ngang:
 
- Theo truyền thống của Hogwarts, tôi nghĩ dù là học sinh chuyển trường thì cũng nên cho trò ấy tham dự Lễ Phân loại.
 
Não bộ là một thứ rất thần kỳ, xung quanh nó luôn có một tấm khiên vững vàng bảo vệ. Khi các phù thủy còn nhỏ, Nón Phân Loại có thể dễ dàng len lỏi vào những kẻ hở để đọc được một ít tính cách của phù thủy đó. Nhưng càng lớn, tấm khiên trở nên kín mít và không thể chui vào.
 
Từ khi thành lập tới giờ, năm nào cũng có độ một hai học sinh chuyển trường, giống như năm trước là một cô bé xinh đẹp của Beauxbatons. Harry vẫn còn nhớ như in suối tóc vàng óng của cô bé đó, giờ cô bé đang là phù thủy năm thứ ba của Nhà Ravenclaw.
 
Vì Nón Phân Loại không thể len lỏi qua tấm khiên đó, cho nên công việc phân loại sẽ chuyển giao sang tay của hiệu trưởng và các thầy cô khác. Theo như cô bé kể, học sinh chuyển trường sẽ phải tham dự một buổi phỏng vấn trực tiếp với Hiệu trưởng và tất cả thầy cô để chọn ra một ngôi Nhà phù hợp nhất cho những năm tiếp theo ở Hogwarts.
 
Đám học sinh nhìn mụ bằng ánh mắt kỳ dị. Harry liếc qua con bé chuyển trường bên Ravenclaw, hình như nó đang liếng thoắng kể lại quá trình phỏng vấn của nó một lần nữa với vẻ đầy kinh nghiệm.
 
- Thưa cô Umbridge, mọi chuyện là thế này, trò Alisdeus đã trải qua buổi phỏng vấn với tất cả giáo sư để chọn cho trò ấy Nhà phù hợp nhất. Tôi nghĩ không cần thiết cho trò ấy tham gia Lễ Phân loại. Hơn nữa tôi nghĩ cô cũng biết rằng phù thủy lớn không thể tham gia Lễ Phân loại một cách bình thường.
 
Mụ Umbridge nhíu mày với vẻ không vừa lòng. Đúng lúc này, giọng nói có phần trong trẻo phát ra từ phía Sehnsucht:
 
- Không sao đâu thưa thầy. Em nghĩ là mọi thứ sẽ ổn thỏa thôi.
 
Mụ Umbridge nhướn mày, nhìn thầy Dumbledore với vẻ khoái chí. Thầy vẫn cười tủm tỉm, ra dấu với giáo sư McGonagall:
 
- Cô Minerva bắt đầu đi.
 
Giáo sư McGonagall hạ cái nhìn xuống tấm giấy da dài thoòng và bắt đầu điểm danh:
 
- Abercrombie, Euan.
 
Thằng bé có vẻ khiếp sợ mà Harry đã chú ý lúc trước đi lụp chụp tới và đặt cái nón lên đầu; may nhờ có đôi vành tai rất ư nổi bật của thằng bé mà cái nón không bị rớt tuột xuống vai nó. Cái nón cân nhắc một lúc, rồi cái mép gần vành nón lại mở ra và la lớn:
 
- GRYFFINDOR!
 
Cùng với cả nhà Gryffindor, Harry vỗ tay thiệt to khi Euan Abercrombie loạng choạng đi về bàn của tụi nó và ngồi xuống, trông có vẻ như thằng bé muốn độn thổ cho rồi để không bao giờ bị nhìn ngó tới nữa.
 
Cậu bạn Sehnsucht trên kia cũng vậy, vỗ tay rất nhiệt tình như cách cậu ta vỗ tay cho cái nón.  
 
Cái hàng dài những học sinh năm thứ nhất từ từ thưa dần, trong khoảng lặng giữa chừng, những cái tên được xướng lên và quyết định của cá Nón Phân loại, Harry nghe rõ tiếng bao tử của Ron sôi lên ùng ục. Cuối cùng “Zeller, Rose” được phân loại vô nhà Hufflepuff.
 
Giáo sư McGonagall cuộn tờ giấy, đọc cái tên cuối cùng, cũng là cái tên có lẽ là được mong chờ nhất buổi tối nay:
 
- Trò Sehnsucht Alisdeus.
 
Harry có thể nhìn thấy rất nhiều ánh mắt tò mò phóng thẳng về cái người đang trùm kín mít ở chính giữa đại sảnh. Thế mà cậu ta có thể thong dong bước đến trước mặt cô McGonagall như đang đi dạo trong vườn hoa sau nhà. Đến cả Harry vẫn chưa thật sự quen đi thẳng tắp trong nhiều ánh nhìn chòng chọc như vậy.
 
Ron huých vai Harry, nói:
 
- Mình cá chắc tên này là rắn.
 
Harry hỏi lại:
 
- Sao bồ biết.
 
- Nhìn cái tướng đi của cậu ta là biết.
 
Đến trước ghế, Sehnsucht cầm cái nón bằng hai tay, leo lên ghế, giơ nón chuẩn bị đội vào. Cô McGonagall nhắc nhở:
 
- Trò Alisdeus, nón áo choàng của trò.
 
- A! - Sehnsucht giật mình – Em quên mất.
 
Harry muốn ngã ngửa, cứ nghĩ cậu ta muốn tạo điểm nhấn, ai có mà dè là do đoản trí quên mất.
 
Khi cái nón áo choàng được kéo xuống, cả đại sảnh đã phải hít vào một hơi. Đập vào mắt bọn học sinh đầu tiên là mái tóc nâu hạt dẻ gọn gàng, sau đó là đôi mắt đang cong thành hai vầng trăng khuyết. Bên tai phải cậu ta đeo một chiếc hoa tai lông vũ, tai trái đeo thêm hai chiếc khoen vàng trên rái tai.
 
Là một thằng con trai, đây là lần đầu Harry khen một thằng con trai khác đẹp. Ở Sehnsucht có một vẻ đẹp không thằng con trai nào có, không nam tính cũng không nữ tính, vô cùng thu hút ánh nhìn của người khác. Không dễ mà thấy được vẻ dịu dàng, trưởng thành như thế trên người một thằng con trai trong độ tuổi ngỗ nghịch.
 
- Em xin lỗi cô ạ.
 
Sehnsucht nói trước khi đặt chiếc nón lên đầu.
 
Cái miệng nón toác ra ngay khi chạm phải tóc cậu ta:
 
- Chà, thật đặc biệt. Khi nhìn thấy cậu, ta đã tự hỏi tại sao hiệu trưởng lại cho cậu vào Hufflepuff, nhưng giờ thì ta đã hiểu. Can đảm có thừa, trí tuệ cũng không kém, uyển chuyển thêm một chút mưu mô. Cậu làm ta nhớ tới Harry Potter, người ngồi lên cũng chiếc ghế này năm năm về trước.
 
Sehnsucht cười tủm tỉm, đáp lại bâng quơ:
 
- Thế à?
 
Đại sảnh đường đổ dồn ánh mắt vào Harry. Ron lại huých vai, hất đầu về phía Sehnsucht:
 
- Kia kìa. Nón Phân loại bảo cậu ta giống bồ. Có khi nào cũng Gryffindor không?
 
- Mình không biết.
 
Harry lắc đầu, mắt vẫn dán vào Sehnsucht.
 
Hermione đánh khẽ lên vai Ron, nói nhỏ:
 
- Bồ im đi, giáo sư McGonagall lườm bồ kia kìa!
 
Ron ngậm họng, ngồi ngoan lại ngay.
 
Buổi lễ vẫn tiếp tục.
 
- À không không không. Ca của cậu khác với Harry Potter một chút. Khó đây, khó đây, hóc búa hơn cả Potter. Ít nhất cậu ta còn có khát khao mãnh liệt về nơi muốn thuộc về.
 
Sehnsucht vẫn đáp với nụ cười tủm tỉm:
 
- Thế à.
 
Sau gần một phút, có vẻ cái nón đã bó tay. Chóp nón hơi rủ xuống, nó hỏi:
 
- Cậu muốn vào nhà nào?
 
Ron chen miệng:
 
- Có ai thấy cái nón nói chuyện lễ phép ghê gớm không?

Hermione rít khẽ:
 
- Im đi Ron!
 
Harry không còn quan tâm hai người bạn nói gì nữa. Nó dồn mắt vào người ngồi trên ghế chính giữa đại sảnh, hồi hộp còn hơn hồi nó ngồi trên đó.
 
- Nhà nào đông vui nhất vậy? Tôi thích những nơi xôm tụ.
 
Cái nón bèn trả lời:
 
- Cả Hufflepuff và Gryffindor đều rất phù hợp với sở thích của cậu.
 
Lúc này Sehnsucht quay đầu về phía bàn dài Gryffindor và Hufflepuff. Mắt của nó và cậu ta cạm nhau trong vài giây rồi dời đi. Cậu ta nói với cái nón:
 
- Harry Potter theo lời bạn nói vào nhà nào?
 
- Gryffindor.
 
- Vậy thì Gryffindor đi. Có duyên đến thế mà lị.
 
Có nét tinh nghịch thoáng qua nụ cười tủm tỉm của Sehnsucht. Cái nón tuyên bố ngay:
 
- SEHNSUCHT ALISDEUS! GRYFFINDOR!
 
Bàn dài Gryffindor khựng lại trong vài giây, sau đó bùng nổ tiếng vỗ tay. Cặp sinh đôi Weasley còn đứng lên cả ghế, khoác vai nhau huýt sáo muốn hất văng cái trần nhà.
 
Sehnsucht Alisdeus đặt cái nón xuống ghế, gật đầu thầm thì một câu cảm ơn, sau đó đi về phía bàn dài Gryffindor.
 
Sehnsucht ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Harry, dù sao cũng chỉ còn vị trí này còn trống. Cậu ta từ tốn cởi chiếc áo choàng, xòe tay với Harry:
 
- Xin chào, mình là Sehnsucht Alisdeus.
 
Harry bất ngờ khi nhìn thấy năm ngón tay của cậu ta được sơn đen thui. Nó chăm chú đến nỗi Sehnsucht phải gọi lại một lần nữa:
 
- Xin chào?
 
Nó giật mình, vội vàng nắm lấy bàn tay đó:
 
- Harry Potter.
 
Sehnsucht nhướn mày:
 
- Thì ra bạn là Harry Potter.
 
Harry nở nụ cười ngượng ngùng, rút tay về xoa ót. Bàn tay của Sehnsucht không mềm mịn giống như cái vẻ thiếu gia của cậu ta, nó chai sần, đầy sẹo. Nó lẳng lặng quan sát Sehnsucht. Sau lớp áo choàng, cậu ta chỉ mặc độc mỗi bộ đồng phục trường mà không có thêm áo chùng. Áo sơ mi trắng không cà vạt sơ vin gọn gàng. Trên bắp tay phải là chiếc khăn trắng được buộc thành chiếc nơ con thỏ dễ thương.
 
Gu thời trang…thật độc lạ. Bên Đức đang thịnh hành kiểu này hả?
 
Thầy Dumbledore đứng dậy, dặn dò thêm một số điều về Quidditch mà khi nãy thầy quên. Đang nói hăng say, cụ đột nhiên ngừng  nói, nhìn giáo sư Umbridge với vẻ dò hỏi. Do cái thân lùn tịt của bà khi đứng không khác khi ngồi là mấy nên trong phút chốc, cả đại sảnh không hiểu tại sao cụ lại dừng.
 
- Cô Umbridge muốn phát biểu.
 
Alismodeus nói nhỏ bên cạnh Harry. Cậu ta vừa nói xong, mụ đã “E hèm! E hèm!” cho người ta nhìn thấy mụ.
 
Cụ Dumbledore khựng lại, ngồi xuống một cách thanh nhã và chăm chú nhìn giáo sư Umbridge như thể rất trông mong vào bài phát biểu tuyệt cả là vời tiếp theo của mụ. Các giáo viên khác vẫn chưa sành sỏi lắm cách khống chế biểu cảm gương mặt. Giáo sư Sprout nhướn mày đến mức nó biến mất sau mớ tóc lòa xòa, môi giáo sư McGonagall mím mỏng như đường chỉ. Tình huống ai đó ngắt lời cụ Dumbledore chưa từng diễn ra trước đây, hoặc ít nhất là Harry chưa thấy bao giờ. Nó lo lắng đánh mắt sang Sehnsucht, lo sợ cậu ta đột ngột hỏi “Ở Anh các bạn, giáo sư có quyền ngắt lời hiệu trưởng thế này hả?”
 
May mà không có câu hỏi nào chui tọt khỏi đôi môi kia. Sehnsucht hướng đôi mắt nâu về phía bàn giáo sư, tay phải vô thức vuốt ve chiếc nhẫn vàng trên ngón giữa tay trái.
 
Giáo sư Umbridge mỉm cười màu mè:
 
- Cảm ơn ông, thưa ông Hiệu trưởng vì đã có những lời chào đón tử tế.
 
Giọng của bà ta the thé, õng ẹo và rõ cả tiếng thở. Một lần nữa, Harry cảm thấy một luồng chán ghét mạnh mẽ tràn qua mà nó không thể nào tự giải thích nổi. Nó chỉ biết là nó ghê tởm mọi thứ về bà ta, từ giọng nói ngu si đến cái áo len xù lông mịn màng màu hồng của bà. Bà ta tằng hắng một lần nữa rồi nói tiếp:
 
- Vâng, tôi phải nói là được trở về trường Hogwarts thì thiệt là dễ thương. Và được nhìn thấy những gương mặt vui bé bỏng, vui tươi ngước nhìn lại tôi.
 
Harry liếc nhìn chung quanh. Nó chẳng thấy có gương mặt nào vui tươi cả, ngược lại, tất cả đều trông có vẻ khó chịu khi bị nói tới như thể họ là trẻ con lên tám. Tuy nhiên, Sehnsucht thì không. Nó tự hỏi có phải Dumstrang có một môn đặc biệt để ứng phó với những trường hợp thế này hay không, kiểu che giấu cảm xúc thật, hoặc cậu ta có thể tự ếm cho mình cái bùa bịt tai luôn rồi. Ai đó có thể cười mỉm nghe mụ nói mấy câu nói sến sẩm kia với cái giọng mắc ói của mụ là chuyện không thể.
 
***
 
Trong phòng sinh hoạt chung ấm cúng nhà Gryffindor, Harry và Ron ngã phịch lên cái ghế sofa thoải mái trước lò sưởi, Hermione đã về phòng nghỉ ngơi trước. Ferd và George đang dán cái gì lên bảng thông báo ở đầu bên kia căn phòng. Bọn nó không quan tâm lắm, Ron trượt dài trên ghế, thở than:
 
- Mình không thể tin được mình đã dành năm phút cuộc đời để nghe bà ta lảm nhảm về Bộ Phép thuật. Bà ta nói cứ như thể ngày mai bà ta sẽ đá văng thầy Dumbledore khỏi chức Hiệu trưởng và giành lấy nó vậy.
 
Ferd chạy ra sau lưng Ron, xoa mạnh đầu nó:
 
- Chỉ có Ron mới ngồi ngoan nghe bả nói mà thôi.
 
Ron bật dậy, chí chóe:
 
- Đừng có xoa đầu em!
 
Bức tranh Bà Béo mở ra, Sehnsucht vắt áo chùng trên tay lững thững bước vào. Ron như vớ được vàng, nói:
 
- Không chỉ có mình em, Sehnsucht cũng nghe mà.
 
Sehnsucht có vẻ giật mình. Cậu ta sững lại tại chỗ, do dự một chút rồi tiến lại chỗ cái sofa bọn họ đang tập trung, hỏi:
 
- Các bạn tìm mình?
 
Geogre khoác vai Sehnsucht như quen biết từ lâu, nhe răng nói trong điệu bộ quá là phởn:
 
- Ron đang cố chứng minh không chỉ một mình nó lắng nghe giáo sư Phòng chống nghệ thuật hắc ám mới phát biểu. Nhân tiện thì đây là George Weasley, kia là Ferd Weasley, còn thằng này là Ron Weasley. Em có thể gọi tụi này bằng tên.
 
Geogre giới thiệu. Sehnsucht gật đầu, cũng giới thiệu lại:
 
- Em là Sehnsucht Alisdeus.
 
Tụi Harry gật đầu chào lại. Hermione giới
 
Ferd khoác vai Sehnsucht, hỏi:
 
- Tụi này khoái gu thời trang của bồ đấy! Trông rất phá cách, bồ có thích quậy không?
 
Sehnsucht nghi ngờ nhìn bản thân, gương mặt thể hiện rõ không hiểu sự phá cách trong lời Ferd và Geogre ở đâu, nhưng cậu ta vẫn lịch sự đáp lời cả hai:
 
- Quậy kiểu gì?
 
- Thì là mấy trò đùa như Kính Viễn Vọng Chóng Mặt này, Đũa Phép Giả, Kẹo Ói hoặc Kẹo Sốt…
 
Sehnsucht phì cười, đáp:
 
- Nếu vậy thì cũng có.
 
Ferd và George đồng thanh:
 
- Tuyệt! Vậy là tụi này có thêm một đồng minh.
 
Sau đó cả hai chạy biến về phòng ký túc xá. Sehnsucht cũng chào tạm biệt Harry và Ron rồi nối gót theo cả hai. Ron ngồi trên ghế, nhìn theo bóng lưng Sehnsucht, hỏi bâng quơ:
 
- Tại sao cậu ta lại vào Gryffindor nhỉ? Nhìn có khác gì tụi Slytherin không?
 
Harry đứng dậy, đáp:
 
- Ít nhất mình chưa gặp Slytherin nào lịch sự như Alisdeus. Giờ thì chúng ta nên đi ngủ thôi, trễ rồi.
 
Hai người rời khỏi phòng sinh hoạt chung, căn phòng tự động tắt đèn.
 
--
 
Các chi tiết được trích trong chương 11 cuốn Harry Potter và Hội Phượng Hoàng.
 
 
 
 
 
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top