Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Last Message

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Title: Last Message.

Writer: --Crystal-Pinkie-- |#Cryst|

Beta-er: Soliteria_Slytherin |#Dật|

Main Characters: No name.

Cagetory: One shot, non-cp,...

Fandom: None.

.

.

.

Lạc lõng trong không gian mịt mù khói bụi, một bóng người mặc hoodie màu xanh lá mạ sờn cũ thẫn thờ nhìn lên trần nhà không còn nguyên vẹn.

Đứng dưới nó không an toàn chút nào.

Nhưng người đó vẫn đứng im, nhìn chằm chằm về hướng bầu trời mang màu tím ảo mị như đang tìm kiếm gì đó.

Beep! Beep!

Một con robot nhỏ đang lăn bánh xe của nó tông nhẹ vào phía con người đối diện. Người đó nhìn nó, khẽ gật đầu và bắt đầu đi ra khỏi đống kiến trúc hoang tàn đổ nát.

Đây là thành phố? Thị trấn? À không, đây là một ngôi làng cổ.

Nó còn quan trọng không khi mọi thứ đều vô hồn.

Chẳng còn gì quan trọng cả.

Beep! Bo! Beep!

Trên con đường mòn, bánh xe nho nhỏ bụi bặm lăn đều, nó chở theo tiếng bí bo của một cỗ máy.

Bước ngay đằng sau là từng nhịp đều đều của một bóng hình cao hơn nó gấp chục lần.

Chiếc áo hoodie xanh lá cũ kỹ đung đưa theo từng tiếng rột roạt của đế giày va chạm với nền đất.

Nơi này rất thân quen, con người đã từng tới nơi này, nhưng có vẻ robot thì chưa.

Nó háo hức chạy vòng quanh khắp chốn, người đó khẽ lắc đầu. Còn gì đâu để mà xem, ngôi làng nhỏ này vốn rất thơ nhưng...

Đúng vậy, còn gì đâu ngoài những mảnh vỡ còn sót lại.

Hai bóng hình đó lại đi tiếp, vô định chẳng biết đi về đâu.

Tối đến, mây trời trên cao rõ ràng một cách lạ kỳ.

Thật trớ trêu thay khi những ngôi sao trên cao lại trốn tránh loài người.

Khung cảnh trên trời cao, đống lửa bập bùng bên dưới, cùng với đó là bóng dáng lẻ loi đang nép mình lại gần nguồn ấm duy nhất.

Hình ảnh này, hành động này thật quen thuộc làm sao. Nhưng... không nhớ... vẫn là không nhớ...

- Đừng-beep-đừng buồn-beep.

Giọng nói chập chờn máy móc phát lên như muốn xé tan không gian tĩnh mịch.

Đôi má ươn ướt... A... khóc rồi...

Hic... hic... hic.

Tiếng thút thít vang khắp không gian mịt mù bay đi cùng tiếng gió.

Bóng người xanh lá mạ cuộn tròn người, úp mặt vào gối nức nở. Mặc kệ sự cố gắng an ủi của robot nhỏ.

Buổi sáng bầu trời mang màu đỏ của máu.

Chiếc áo hoodie cũ kĩ cùng bánh xe nhỏ có phần chai mòn vẫn tiếp tục bước đi.

Nhìn lên tấm biển quảng cáo đã bị rách một nửa. Người đàn ông bên trong đang bỏ thứ gì đó vào khoang miệng.

Đây là... hoạt động ăn sao? Còn cái thứ đang được cầm là... đồ ăn?

Bóng người nhìn con robot, nó chiếu từ phần đầu một ánh sáng màu xanh dương bao phủ tấm áp phích rồi lại quay qua người đó đưa ra màn hình cảm ứng bình thường hay hiện lên những biểu cảm thể hiện tâm trạng của nó.

Trên đó hiện lên hàng đống chữ nguệch ngoạc mà lạ thay... người đó hiểu.

Từ khi biết đến hoạt động ăn, bóng người cứ thi thoảng sẽ lại lấy một thứ bỏ vào mồm. Làm bánh xe nhỏ cuống quýt kêu bí bo inh ỏi.

Kỳ lạ thật... tiền đề của hoạt động ăn là cảm giác đói. Nhưng tại sao người đó không thể cảm thấy nó?

Người đó hỏi robot nhỏ nhưng có vẻ nó cũng không có câu trả lời.

Sau một hồi, áo hoodie cũng từ bỏ việc ăn.

Nó chả quan trọng.

Ba người, hai lớn một nhỏ đang cười đùa vui vẻ trước sân vườn lộng gió.

Đó là hình ảnh cuối cùng mà người đó thấy được trước khi giật mình tỉnh dậy.

Trên bầu trời, sao đêm cùng mặt trăng vẫn chưa biến mất.

Cảm giác ẩm ướt nơi khoé mắt quen thuộc lại xảy ra.

Cú chạm cùng tiếng bí bo vang lên, màn hình cảm ứng hiện lên biểu cảm của sự lo lắng.

Bóng người nhè nhẹ xoa đầu nó.

Robot xảy ra vấn đề rồi.

Nó cứ chập chờn miết, bánh xe cũng loạng choạng chả đi thẳng được như mọi lần. Bóng người ôm chặt robot nhỏ vào lòng, bối rối chạy đi rồi nhìn ngó xung quanh như đang muốn tìm một nơi nào đó.

Áo hoodie cũ không biết đích đến của mình là ở đâu, cơ thể chỉ biết làm theo bản năng mà thôi.

Đi tới một căn tiệm đầy vật có màu sắc cùng chất liệu na ná bánh xe nhỏ. Áo hoodie không chần chừ mà đặt robot lên chiếc bàn gần đó.

Động tác nhanh gọn, chuyên nghiệp. Kỹ năng này từ đâu ra thì người đó không nhớ, lúc này chỉ biết vừa sửa vừa chịu đựng cơn đau đớn phát ra từ đầu.

Robot nhỏ cuối cùng cũng không sao rồi.

Áo hoodie không biết mình có thể làm bao nhiêu thứ, biết bao nhiêu điều. Vì người đó có nhớ gì đâu.

Bóng người cũng không thèm quan tâm, bánh xe nhỏ không sao là tốt lắm rồi.

Robot mà đi thì ở đây... lạnh lẽo lắm.

Tầm nhìn mờ mịt, cảm giác đau đến chảy nước từ khóe mắt này, bóng người đã gặp rồi, nhiều nữa là đằng khác.

Dù đau nhưng người đó vẫn đứng, chân không ngừng đạp lên bánh xe nhỏ. Miệng la hét, phun ra những câu từ với nội dung chả đâu vào đâu. Nhưng chúng đều có cùng một chủ đề.

Dừng lại đi... làm ơn...

Màn hình chiếu lên hàng đống con chữ, nội dung vừa lạ vừa quen. Áo hoodie chẳng muốn xem nó tí nào, ngồi nhìn những con chữ đau lắm. Đau từ đầu, từ tim và thứ nước ẩm ướt cứ chảy miết.

Khó chịu chết đi được.

Bánh xe nhỏ cũng không còn chạy vòng quanh nữa. Nó nằm đó, màn hình cảm ứng cứ chiếu lên những thông tin ấy.

Nhìn nó thảm lắm. Méo mó, gỉ sét, bẩn thỉu và... yếu ớt.

Không quan trọng...

Bóng người cứ lẩm bẩm ba chữ đó, robot vẫn cứ thế dùng hết sức lực của mình chiếu lên những dòng chữ chi chít cùng các lời nhắn, dặn dò.

Đây là sứ mệnh của nó.

Hình ảnh cùng dòng chữ dần ít đi.

Bóng người lúc này đờ đẫn quỳ xuống, đối diện là bánh xe nhỏ.

Ánh sáng xung quanh người nó đang yếu đi. Những thứ nó cố gắng chiếu lên cũng dần mờ nhạt hơn.

Nó sắp hoàn thành ủy thác rồi.

Định nghĩa của thiên tài là gì?

Là sự huỷ diệt.

Áo hoodie đã gỡ mũ trùm, lộ ra mái tóc nâu dài dính đầy bùn đất cùng bụi bặm.

Bánh xe nhỏ đang lim dim trong lòng người đó.

Biểu cảm trên màn hình của nó hiền dịu đến lạ.

Nó không giận.

Nó rất hạnh phúc.

Nó hoàn thành nhiệm vụ rồi.

Thank you
I'll say goodbye soon
Though is the end of the word
Don't blame yourself, now.

And if it's true
I will surround you
And give life to a world
That's our own.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top