Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 123: Ngoài ý muốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 123: Ngoài ý muốn

Editor: Ken Le

Beta: Rosaline

Triệu Trinh vừa nói xong "Đội Thần Lương Mĩ Cảnh", Thẩm Nguyên Thần vui đến nỗi nhảy cẫng lên.

Mọi người trò chuyện hoa mai cúc, vừa nói vừa cười đi vào Thủy Nguyệt Cung.

Thủy Nguyệt Cung quy mô khổng lồ, cơ bản chiếm cứ cả đảo, cung điện dựa theo địa thế của đảo mà xây lên, chính cung ở chỗ cao nhất trên đảo nhỏ, ngước mắt nhìn lên tương đối hùng vĩ.

"Ở bên kia." Thẩm Nguyên Thần chỉ vào cách đó không xa.

Mọi người mới nhìn liền hiểu được, thì ra phía Tây còn có một tòa tiểu đảo, có cây cầu gỗ bắc qua chỗ này.

Trên đảo nhỏ hoa cỏ tươi tốt, có một khối đất trống rất lớn nằm giữa hoa cỏ.

Lúc này chỗ đất trống có khoảng trăm người đang tụ tập, vô cùng náo nhiệt, chính giữa có đài cao, một vị phụ nhân đang kéo một tiểu nữ hài mặc trang phục đáng yêu đi lên thang gỗ, chậm rãi lên đài.

"Vừa lúc bắt đầu." Thẩm Nguyên Thần kéo Phương Tĩnh Tiếu chạy vào đám người, Nam Cung che chở Triệu Trinh đi theo, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi phía sau, quan sát người ở bốn phía.

Triệu Trinh còn rất hiếu kì, hỏi bọn Triển Chiêu: "Người nào là cung chủ của Thủy Nguyệt Cung a?"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng là lần đầu tới tham gia loại lễ mừng này, cảm giác giống như bang phái đang tuyển chưởng môn vậy, chỉ có lôi đài không giống, chủ nhân ở đây đang ngồi ở đâu a?

"Ngay bên kia! Phía Đông của lôi đài..." Thẩm Nguyên Thần chỉ hướng cho mọi người.

Nhìn theo hướng được chỉ, chỉ thấy ở bốn góc xung quanh lôi đài còn có chỗ ngồi khác.

Phía Đông là lớn nhất, ở giữa có một cái ghế sang trọng, một vị mỹ nhân mặc quần lụa mỏng màu đen đang tựa vào ghế mà ngáp.

Dựa theo tuổi thực tế, Thẩm Linh Nguyệt hẳn là so với Hồng Cửu Nương lớn hơn vài tuổi, nhưng nhìn trạng thái của bày ấy vẫn là mạo mĩ thanh xuân, có thể thấy nội lực rất thâm hậu.

"Có phải là Thẩm Linh Nguyệt không?" Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường.

Ngũ Gia gật gật đầu, hắn vài năm trước đã gặp qua Thẩm Linh Nguyệt trong một lễ mừng của người giang hồ, mấy năm nay so với quá khứ vị này cũng không có gì thay đổi.

Giang hồ đồn đãi Thẩm Linh Nguyệt tính cách quái dị, nhưng nhìn dáng bà ấy ngồi cùng thần thái mà nói, hẳn là người không câu nệ tiểu tiết.

Triển Chiêu nhỏ giọng hỏi: "Ngươi cảm thấy bà ấy cùng Cửu Nương ai lợi hại hơn?"

Ngũ Gia thật ra cũng không biết, nhưng đều không dễ chọc vào.

Triệu Trinh đối với cao thủ nhìn không ra tuổi sớm đã thành thói quen, quạt cây quạt xem náo nhiệt.

Nam Cung thì gật đầu, cung chủ Thủy Nguyệt Cung võ công không thấp, hắn chắc chắn là đánh không lại, lát nữa Hoàng Thượng nếu gặp rắc rối thì nên làm cái gì bây giờ?

Ba chỗ ngồi quanh đài khác thì có hai nam một nữ ngồi, đều là lão nhân cả, hình như cũng có chút thân phận.

Triển Chiêu vươn tay chọt Phương Tĩnh Tiếu đứng phía trước —— mấy người đó là ai a?

Phương Tĩnh Tiếu giới thiệu đơn giản một chút với mọi người: "Phía Tây là lão thái thái Thẩm Vân, phía Nam cùng phía Bắc là hai lão nhân, một người là Thẩm Không một người là Thẩm Bân, đều là nguyên lão của Thủy Nguyệt Cung, trưởng bối của Linh Tộc. Mấy người trẻ tuổi bên người bọn họ đều là môn hạ cùng đệ tử, là thế hệ trẻ của Thủy Nguyệt Cung. Thẩm Vân cùng Thẩm Không cùng Thẩm Linh Nguyệt là cùng bối phận, Thẩm Bân so với bọn hắn lớn hơn, là vị trưởng lão lớn nhất của bản tộc."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều khẽ nhíu mày —— nghe nói như vậy, Thủy Nguyệt Cung này quan hệ còn có chút phức tạp a.

Hai người đang cân nhắc, bỗng nhiên nhìn thấy Thẩm Nguyệt Linh nhìn phía bọn họ đang đứng.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường rõ ràng cảm nhận được ánh mắt của Thẩm Linh Nguyệt... Hai người vừa rồi còn nghiên cứu Thẩm Linh Nguyệt cùng Hồng Cửu Nương ai có nội lực cao hơn, lúc này trong lòng hiểu rõ, là cao thủ có cấp bậc không khác nhau lắm.

Ngũ Gia nhìn Triển Chiêu rồi ra dấu chỉ vào Triệu Trinh, vạn nhất đánh nhau thì làm sao bây giờ?

Triển Chiêu nhìn trời —— đến lúc đó chỉ có thể đem ngoại công ra thôi ! Hy vọng hữu dụng.

Thấy Thẩm Nguyệt Linh nhìn lại đây, Trần Nguyên Thần vẫy tay với bà.

Thẩm Linh Nguyệt ngước cằm vẫy tay với ngoại tôn, lại nhìn Phương Tĩnh Tiếu một cái.

Phương tĩnh tiếu hơi hơi khom người hành lễ với bà, Thẩm Linh Nguyệt nheo lại mắt như đang tính toán gì đó...

Ba vị trưởng lão còn lại cũng không chú ý trên đài nữa mà quay lại nhìn về phía Phương Tĩnh Tiếu.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vi diệu nhìn ra ánh mắt của ba vị này mang theo địch ý.

Triệu Trinh quạt cây quạt, miệng nhẹ nhàng mà "Nga?" một tiếng.

Phương Tĩnh Tiếu nhìn nhìn hắn, lại nhìn nhìn Nam Cung Kỉ đang quá căng thẳng, có chút bất đắc dĩ vỗ vai Nam Cung ý bảo hắn —— thả lỏng chút.

Triệu Trinh cũng cười ha hả nhìn Nam Cung —— ngươi xem ngươi! Vẻ mặt căng thẳng này rất quen thuộc a! Học Trẫm đây, bình tĩnh chút nào!

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn bóng dáng của Nam Cung, đều cảm thấy vị này thật sự rất giỏi, nhiều năm như vậy, thế nhưng có thể nhịn được mà không đánh Triệu Trinh một cái...

Thẩm Linh Nguyệt dựa vào tay vịn của ghế nằm, chuyên chú nhìn qua bên này, ánh mắt từ Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đảo đến Triệu Trinh cùng Nam Cung Kỉ, nhìn mọi người thật kĩ, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Lúc này, tiếng vang của chiếng đem ánh mắt của Thẩm Linh Nguyệt quay lại trên đài cao.

Lúc này, tiểu nữ hài đã đứng giữa đài, hai tay nắm chặt góc áo mình, có thể thấy là đang vô cùng khẩn trương, quay lại nhìn vị phụ nhân đã lui xuống đứng một bên.

Phụ nhân kia chắc là mẫu thân của tiểu nữ hài, nhẹ nhàng gật đầu với nàng, để náng đừng khẩn trương.

Sau vài tiếng chiêng, có tiếng người hô lớn: "Thả bướm."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường không hiểu sao lại thả bướm, Triệu Trinh cũng thò người ra phía trước xem.

Chỉ thấy một loạt người hầu ôm hộp giấy đi lên đài cao, đứng thành hình tứ giác, mở hộp giấy ra... Cả trăm con bướm bay từ trong hộp ra.

Những con bướm đó hình dáng nào cũng có, bay đến giữa không trung.

Tiểu nữ hài ngước mặt nhìn mấy con bướm rồi vươn tay.

Nguyên bản đám bướn đang bay bỗng nhiên đứng im, mọi người im lặng nhìn, ánh mắt đầy chờ mong.

Nhưng mà... Đợi một hồi sau, các con bướm đều bay đi.

Tiểu nữ hài thu tay lại, vị phụ nhân kia đi qua kéo tay khuê nữ, chậm rãi xuống đài.

Nhóm người hầu thả bướm cũng thu lại hộp rồi đi xuống đài.

Trong đám người truyền ra tiếng thở dài, cảm giác phần lớn đều rất thất vọng.

Thẩm Linh Nguyệt cũng không tỏ vẻ gì, khoát tay áo với người ngồi bên cạnh, giống như ra lệnh —— đều tan đi.

Vị người hầu vừa rồi gõ chiêng liền cao giọng tuyên bố điển lễ chấm dứt.

"Cung chủ."

Không đợi đám người giải tán, Thẩm Không xem lễ trên đài đột nhiên mở miệng nói chuyện: "Sắp tới cũng không có nữ nhi nào sinh ra, nói cách khác, để tiến hành lễ ít nhất cũng phải chờ ba năm, cho dù lần sau điển lễ có thể xuất hiện người mang linh lực trong truyền thuyết, nhưng chờ đứa nhỏ lớn lên kế thừ vị trí cung chủ, ít nhất cũng phải chờ thêm hai mươi năm."

"Hơn nữa ba năm sau có thể xuất hiện đứa trẻ có linh lực hay không cũng không biết, dù sao cũng đã hai mươi năm, ra trước hay ra sau cũng chừng mười mấy đứa nhỏ, một đứa mang linh lực cũng không có!" Thẩm Vân cũng phụ họa: "Nếu cứ như vậy, Thủy Nguyệt Cung nhất định sẽ không có người nối nghiệp, trong cung có nhiều người mới trẻ tuổi như vậy, không bằng dùng phương pháp khác định ra cung chủ tiếp theo, không cần phải mong chờ thêm nữa!"

Cung chúng vây xem cũng thảo luận, bọn Triển Chiêu nghe mấy người bên cạnh bàn luận, phần lớn đều cảm thấy vị này nói rất đúng, rất nhiều người căn bản không tin sau này linh cung sẽ có người có linh lực xuất hiện.

Thẩm Linh Nguyệt như không có gì trả lời một câu: "Di huấn tổ tông chính là như vậy, Linh Cung phải được truyền cho đứa nhỏ nào có linh lực, quy củ cũng không phải do ta định ra."

"Thật sự là di huấn của tổ tông, hay do cung chủ muốn chờ Nguyên Thần lớn lên để kế thừa Thủy Nguyệt Cung?" Trưởng giả có bối phận cao nhất là Thẩm Bân cũng đã mở miệng: "Trên đời có linh lực thật sự hay không? Có nội lực khống chế côn trùng bay cùng thú nhỏ cũng không ít, bất quá là chút mánh khoé lừa người mà thôi. Cái này có khác gì bàng môn tả đạo, còn không bằng dựa theo quy củ của mấy môn phái bình thường khác, tỷ thí võ công cùng năng lực để tuyển ra cung chủ đáng tin cậy mới, giống với lão cung chủ năm đó vậy. Cho dù truyền cho Nguyên Thần thì cũng có thể, từ bây giờ nên bồi dưỡng cho tốt, đừng để hắn suốt ngày chỉ biết chơi, không làm việc đàng hoàng."

Tất cả mọi người trong cung cũng tỏ vẻ đồng ý với ý kiến này, dù sao nếu như vậy thì tất cả mọi người đều có thể tranh đoạt chức vị cung chủ.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều cảm thấy không khí không ổn —— quả nhên, chỉ cần là môn phái giang hồ, sẽ luôn mơ tưởng đến vị trí nào đó.

"Hơn nữa..."

Thẩm Bân đột nhiên cúi đầu, nhìn chằm chằm phương hướng của bọn Triển Chiêu hỏi: "Hôm nay là lễ mừng của Thủy Nguyệt Cung ta, sao lại có người ngoài ở đây?"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường có chút xấu hổ, nhìn người khởi xướng là Triệu Trinh ở phía trước đang quạt cây quạt trong tay, vẻ mặt vẫn vô cùng tự tại, Nam Cung Kỉ bên cạnh lại có chút bất an, tận lực kéo Triệu Trinh ra sau hắn.

Nhưng Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường phát hiện, câu nói "người ngoài" của Trần Bân không phải dùng để chỉ bọn họ, bởi vì lúc này ai cũng đang nhìn về phía Phương Tĩnh Tiếu đang đứng cạnh Thẩm Nguyên Thần.

"Nguyên Thần." Thẩm Vân ngữ khí bất mãn hỏi Thẩm Nguyên Thần: "Ngươi cũng không còn nhỏ nữa, sao lại mang người ngoài vào mà không nói trước một chút..."

"Ca ta cũng không phải là người ngoài..." Thẩm Nguyên Thần muốn phản bác lịa hai câu, nhưng mới nói ra miệng đã bị Phương Tĩnh Tiếu đè lại vai.

Thẩm Nguyên Thần bĩu môi, quay đầu lại kéo Phương Tĩnh Tiếu đi: "Dù sao lễ mừng cũng đã xong, đi thôi, chúng ta tìm Cẩn Nhi ăn cơm đi!"

"Nói đến linh lực..."

Vị Thẩm Vân kia hình như không có ý thả người đi: "Mời không bằng ngẫu nhiên, ta đã sống đến cái tuổi này, chỉ nghe qua truyền thuyết chưa chứ chưa thấy qua, không bằng hôm nay, để ta đại khai nhãn giới đi."

Thủy Nguyệt Cung không hề thiếu những thiếu niên cùng tuổi với Phương Tĩnh Tiếu, một đám nhìn ra là cũng không phục, đều tỏ vẻ muốn kiến thức một chút về linh lực trong truyền thuyết.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lén nhìn lên đài, để xem thái độ của Thẩm Linh Nguyệt về chuyện này.

Biểu hiện của Thẩm Linh Nguyệt không có biến hóa gì, vô luận là lúc trưởng bối khiêu khích hay là lúc các đệ tử tranh chấp, bà hình như cũng không quan tâm.

Nghe mộ hạ ồn ào, Thẩm Linh Nguyệt mỉm cười nói: "Như vậy được sao? Vạn nhất dùng được, vậy cung chủ tiếp theo có thể là hắn a."

Thẩm Linh Nguyệt nói một câu, môn hạ liền ầm ĩ lên, đệ tử của Thủy Nguyệt Cung bất mãn mà nhìn Phương Tĩnh Tiếu.

Triệu Trinh cảm thấy hôm nay đến đây là quá đúng rồi, náo nhiệt thật!

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhìn Thẩm Nguyệt Linh, vị này... Tính cách hình như rất ác liệt.

"Không ngại thử một chút đí."

"Để bọn ta mở mang tầm mắt."

"Thật sự là có linh lực, hay là năng lực thuần dưỡng động vật a."

"Đương nhiên có thể thuần dưỡng động vật cũng rất giỏi nha..."

Đám đệ tử trẻ tuổi của Thủy Nguyệt Cung tử đều khiêu khích Phương Tĩnh Tiếu.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường rốt cuộc cũng hiểu tại sao Phương Tĩnh Tiếu không đến Thủy Nguyệt Cung.

Nam Cung thấy Tĩnh Tiếu vô tội bị vây công, cảm thấy rất tội lỗi, đành phải nhìn Triệu Trinh —— Hoàng Thượng cũng nên tự kiểm điểm lại một chút!

Triệu Trinh đúng lý hợp tình hất mặt —— Trẫm luôn đúng, không có gì kiểm điểm!

.........

Không khí đột nhiên trở nên thực vi diệu, ngoại trừ cung chủ Thủy Nguyệt Cung thờ ơ cùng Thẩm Nguyên Thần luôn che chở Phương Tĩnh Tiếu ra, tất cả mọi người trong Thủy Nguyệt Cung đều rất bất mãn với Phương Tĩnh Tiếu.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường quan sát đến Thẩm Nguyên Thần, tiểu hài nhi này cũng có chút thú vị, lúc trước ở nhà Công Tôn, cảm thấy nhóc đặc biệt trưởng thành còn có chút phúc hắc, nhưng trước mặt Phương Tĩnh Tiếu luôn lộ dáng vẻ trẻ con còn có thể làm nũng, vừa rồi lúc nói chuyện phiếm với Phương Tĩnh Tiếu thì rõ vui vẻ, hiện tại có người khi dễ Phương Tĩnh Tiếu, nhóc rất tức giận, nhảy dựng lên muốn cãi nhau với người khác.

Phương Tĩnh Tiếu thì túm lấy nhóc, để nhóc không quýnh nhau với người ta.

Ngay lúc không khí khẩn trương cùng xấu hổ, Triệu Trinh bỗng giơ tay lên...

Trên tay hắn, có một con bướm hạ xuống.

Con bướm có ánh vàng rực rỡ, có cái đuôi rất dài, đặc biệt đẹp, đậu trên ngón tay Triệu Trinh, không nhanh không chậm quạt cánh.

Triệu Trinh nhìn chằm chằm con bướm kia, bỗng nhiên chợt nghe tiếng đám người xôn xao, vừa ngước đầu...

Thì thấy trên không chỗ lễ đài xuất hiện rất nhiều bướm.

Những con bướm đủ màu sắc đang bay lượn tạo thành mảng lớn trên đầu đám người, Triệu Trinh nâng tay lên, con bướm đang đậu trên tay hắn cũng bay lên hòa vào mảng bướm phía trên.

Tất cả mọi người của Thủy Nguyệt Cung đều ngước đầu ngây ngô nhìn mảng bướm.

Phương Tĩnh Tiếu đi ra khỏi đám người, đến đài cao chính giữa, thuận tiện vươn tay bế nữ hài nhi dưới đài lên.

Nữ hài kia nguyên bản đang cúi đầu, tuy rằng nó còn nhỏ không hiểu lễ mừng hôm nay có mục đích gì, nhưng vừa rồi nhóm đại nhân thất vọng vẫn ảnh hưởng tới nó, lúc này nhìn Tiểu cô nương giống như đã làm sai chuyện gì, cũng rất mất mác.

Sau khi bị Phương Tĩnh Tiếu bế lên, tiểu nữ hài cũng ngước đầu lên, thì thấy có mấy con bướm xinh đẹp đang bay múa quanh nó, có một con còn đậu lên mũi nó.

Lúc tiểu nữ hài thấy con bướm kia, trên gương mặt đáng yêu liền lộ ra tươi cười.

Rất nhiều tiểu hài nhi của Thủy Nguyệt Cung cũng chạy ra, lên đài cao lại gần Phương Tĩnh Tiếu, mấy con bướm cũng bay xung quanh chúng nó.

Thẩm Nguyệt Linh nhìn Phương Tĩnh Tiếu trên đài, cũng nhớ cảnh tượng này trước đây... Bà cùng muội muội cùng nhau chơi ở hoa viên, đám bướm đều đi theo muội muội, cho dù bà có gọi thế nào, đám bướm cũng không để ý tới bà...

Phương Tĩnh Tiếu đứng trên đài cao nhìn thoáng qua chúng đệ tử của Thủy Nguyệt Cung đang ngước mặt lên nhìn hắn...

Lúc này, biểu tình trên mặt của chúng đệ tử vô cùng phức tạp, các loại cảm xúc đan xen, liếc mắt nhìn chỗ khác, có chút buồn cười.

Phương Tĩnh Tiếu đứng trên đài cao, nhìn chúng đệ tử bên dưới, đột nhiên buông tay xuống, chậm rãi nói một câu: "Hâm mộ sao? Đây là thiên phú a..."

"Phốc..." Nam Cung không nhịn được cười một tiếng, nhanh chóng đưa tay che miệng lại.

Triệu Trinh thì cười "Hắc hắc".

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường không nói gì —— còn tưởng hắn là người thành thật...

Phương Tĩnh Tiếu biểu diễn xong liền vung tay lên, mảng bướm tức thì tách ra bốn phía, chậm rãi từ từ bay đi.

Trên khán đài, ba vị trưởng lão kia sắc mặt xanh mét, cảm thấy Phương Tĩnh Tiếu không thể tưởng tượng nổi.

Thẩm Linh Nguyệt vẫn như cũ không nói gì, vừa thưởng thức hoa văn đa dạng trên ngón tay bà, vừa hỏi Phương Tĩnh Tiếu: "Có muốn kế thừa Thủy Nguyệt Cung không?"

Đám người lập tức lại xôn xao...

Phương Tĩnh Tiếu khoát tay: "Không có hứng thú."

Đám người lại một trận xôn xao.

"Vậy thật sự không có người nối nghiệp thì làm sao bây giờ?" Thẩm Linh Nguyệt buông tay, hỏi Phương Tĩnh Tiếu.

"Ấn theo lời bọn họ nói, luận võ tìm người cũng không sai." Phương Tĩnh Tiếu đi xuống đài cao: "Hình như có không ít người có hứng thú."

"Nga?" Thẩm Linh Nguyệt có chút hưng trí nâng cằm hỏi hắn: "Không đợi Thần Nhi lớn lên sao?"

Phương Tĩnh Tiếu lúc này đã trở về vị trí vừa rồi, tay đặt lên vai Nguyên Thần đang mang vẻ mặt sùng bái, nói với Thẩm Nguyệt Linh một câu: "Thần Nhi sẽ có một ngày bay lượn phía chân trời, sao có thể bị vây dưới giếng cạn như vậy."

"Ha ha!" Triệu Trinh quạt cây quạt gật đầu.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cảm nhận được đệ tử của Thủy Nguyệt Cung đang tức giận —— tiểu tử này thật sự dám nói ra a...

"Phương Tĩnh Tiếu..." Khuôn mặt Thẩm Vân giận dữ chất vấn: "Ngươi dám nói Thủy Nguyệt Cung bọn ta là cái giếng sao?"

Vẻ mặt Phương Tĩnh Tiếu hiền lành nhưng giọng thì không hòa nhã nói: "Nuôi nhiều con ếch ngồi đáy giếng như vậy, đương nhiên là cái giếng rồi."

Nam Cung yên lặng kéo Triệu Trinh ra sau, hắn cảm thấy bọn họ có nguy cơ ẩu đả nhau —— diện mạo của Phương Tĩnh Tiếu như nước nguội hiền lành, không nghĩ tới thì ra là loại tính cách này... Vị này là đen giả trắng a! Rất đen rất đen!

Không khí đang lúc dị thường khẩn trương, Thẩm Linh Nguyệt đứng lên, khoát tay chặn lại: "Tan họp đi."

Nói xong, vẫy tay với Phương Tĩnh Tiếu để hắn đi theo bà.

Thẩm Nguyên Thần liền kéo tay Phương Tĩnh Tiếu cùng đi qua.

Nam Cung thấy cuối cùng không đánh nhau, nhẹ nhàng thở ra.

Triệu Trinh vừa đi theo Phương Tĩnh Tiếu vừa hỏi hắn: "Ngươi hỏi cái gì a? Có quan hệ đến án tử sao?"

Phương Tĩnh Tiếu cũng không giấu diếm, gật gật đầu: "Muốn hỏi một chút về chuyện Thiên nữ chi sức cùng tử ngọc."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi phía sau, hai người vẫn chú ý thấy ba vị trưởng lão kia vẫn luôn theo dõi nhất cử nhất động của Phương Tĩnh Tiếu.

Không biết có phải là Phương Tĩnh Tiếu cố ý hay không, nhưng khi nói đến "Thiên nữ chi sức" thì thanh âm có cao hơn chút.

Thẩm Vân cùng Thẩm Không có thể nghe rõ ràng, đều nhíu mày, Thẩm Bân vẻ mặt nghiêm túc không có biểu tình gì, mang theo đệ tử rời đi.

Rời khỏi đào nhỏ đến đảo lớn, mọi người đi lên hành lang.

Phương Tĩnh Tiếu hỏi Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường: "Người nào có phản ứng người nào không có phản ứng?"

Hai người nói Thẩm Vân cùng Thẩm Không có phản ứng, Thẩm Bân không biểu tình.

Phương Tĩnh Tiếu gật gật đầu, cũng không nói thêm cái gì, mang theo mọi người lên lầu.

Thủy Nguyệt Cung địa thế rất phức tạp, mọi người đi qua tận mấy con đường, Triển Chiêu là lộ si nên đã sớm rối loạn, liền nhìn xuống dưới chân núi, cả tiểu đảo đều ở trong mắt, cảnh trí vỗ cùng đẹp.

Đi vào đại điện, mọi người ngồi trong phòng khách, có nha hoàn đến dâng trà.

Chỉ chốc lát sau, Thẩm Linh Nguyệt sau khi thay đổi một thân quần áo thì đi ra.

Thẩm Linh Nguyệt ngồi xuống bên cạnh Thẩm Nguyên Thần, Thẩm Nguyên Thần liền giới thiệu mọi người với bà, nói họ đều là bằng hữu của Công Tôn tiên sinh.

"Nga?" Thẩm Linh Nguyệt nhìn Bạch Ngọc Đường: "Các hạ chính là Bạch Ngọc Đường a..."

Ngũ Gia nghe ngữ khí của Thẩm Linh Nguyệt hình như là có ý khác.

"Vừa rồi ta đã cảm thấy là có điểm giống, ngay cả nội công cũng giống nhau, có cảm giác lạnh như băng." Nói xong, Thẩm Linh Nguyệt lại nhìn Triển Chiêu, ánh mắt rõ ràng hiền lành hơn rất nhiều: "Ân! Ân Hậu gần đây có khỏe không?"

Triển Chiêu vội vàng gật đầu, nói tốt lắm.

Ngũ Gia cảm nhận được thái độ khác nhau của Thẩm Linh Nguyệt, nghĩ không ra —— bộ dạng sư phụ hắn như thiên tiên, vì sao nhân duyên lại không tốt a?

"Vị Hoàng công tử này khí độ bất phàm a, làm nghề gì a?" Thẩm Linh Nguyệt lại hỏi Triệu Trinh.

Triệu Trinh mỉm cười: "Ở hoàng thành làm một chức quan nhỏ."

Nam Cung bất đắc dĩ nhìn Triệu Trinh —— quan nhỏ?

"Nga..." Thẩm Linh Nguyệt gật đầu, lại quay qua liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Đường.

Triển Chiêu vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy có người nhìn Chuột nhà mình bằng ánh mắt ghét bỏ a.

Bạch Ngọc Đường lúc này cũng thanh tỉnh lại, không lẽ còn ghi hận chuyện hắn không đến lễ mừng trước đó.

Triển Chiêu cũng nhìn Thẩm Nguyên Thần —— ngươi có nói với bà ngoại của ngươi chưa a?

Thẩm Nguyên Thần gãi gãi đầu —— ai nha! Quên mất!

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều không biết nói gì —— đứa nhỏ này chỉ biết đá cầu... Chuyện quan trọng vậy mà cũng quên.

"Bạch Ngũ Gia, quý nhân nhiều việc a!" Thẩm Linh Nguyệt cầm chén trà lên, không nhanh không chậm nói: "Thủy Nguyệt Cung ta nhiều lần phái người truyền tin đến Khai Phong Phủ cho ngươi, kết quả một bức thư hồi âm cũng không có, ta còn tưởng rằng ngươi có gì bất mãn với Thủy Nguyệt Cung của ta chứ."

Ngũ Gia hơi sửng sốt —— nhiều lần?

Triển Chiêu cũng nghiêng đầu —— không phải chỉ có một phong thư sao?

"Lễ mừng trăm năm không đến, muốn cùng phái Thiên Sơn lập đội thiếu niên cũng không để ý, ta Thủy Nguyệt cung chuẩn bị gia nhập Thủy Minh, thỉnh đảo chủ Hãm Không Đảo giúp tiến cử vẫn như cũ không trả lời..." Thẩm Linh Nguyệt đếm ngón tay: "Trước sau cũng ba năm cái phong thư đâu... Ngũ Gia chớ không phải là chỉ đọc mà không trả lời a?"

Bạch Ngọc Đường há miệng thở dốc —— ba năm phong?

Triệu Trinh quạt cây quạt, cùng Nam Cung nhìn Bạch Ngọc Đường —— người ta tốt xấu cũng là tiền bối, thất lễ như vậy sao Tiểu Bạch Đường?

Triển Chiêu cũng nhìn Chuột nhà mình —— một phong thư cũng chưa từng trả lời sao? Không thể như vậy nhaa Tiểu Bạch Đường!

Ngũ Gia càng mộng —— mấu chốt là hắn một phong thư cũng không nhận được a! Trừ khi sư phụ hắn quên luôn mấy cái kia...

Nghĩ đến đây, trong đầu Ngũ Gia lộp bộp —— không lẽ... Sư phụ hắn quên không chỉ một phong thư?

"Tiền bối nói là thư đã đưa đến đâu?" Ngũ Gia hỏi.

"Có đưa đến phái Thiên Sơn cùng Hãm Không Đảo, họ nói ngươi không ở đó, nên đã phái người đem thư đến Khai Phong Phủ cho ngươi."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nghe đến đó, không hẹn mà cùng nghĩ đến một chuyện —— Khai Phong Phủ, lúc Thần Tinh Nhi cùng Nguyệt Nha Nhi phơi quần áo của Thiên Tôn, hai nha đầu có nói: "Lão gia tử cất cái gì a, đều bị nát hết."

Ngũ Gia đỡ trán —— sư phụ hắn thay hắn giữ bao nhiêu thư a? Với lại đám người truyền tin kia đều thiếu tâm nhãn sao, vì sao cứ đưa thư cho sư phụ hắn chứ?

"Hiểu lầm, hiểu lầm!" Triển Chiêu vội giúp giải thích: "Người nhận thư quên đưa thư cho hắn a..."

Triển Chiêu nói xong cũng cảm thấy đây là chuyện khó tin.

"Quên sao?" Vẻ mặt Thẩm Linh Nguyệt không tin: "Một phong thư thì có thể quên, nhưng nhiều như vậy sao quên được?"

Nói đến đây, Thẩm Linh Nguyệt giống như bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, hỏi Bạch Ngọc Đường: "Người thu thư là ai?"

Ngũ Gia có chút xấu hổ: "Hẳn là sư phụ ta, ông ấy..."

Ngũ Gia vốn muốn giải thích một chút, nói sư phụ hắn trí nhớ không tốt lắm.

Nhưng Thẩm Nguyệt Linh vừa nghe, vẻ mặt hiểu rõ "Thì ra là thế", tay vịn ghế dựa bị cào nghe loạt xoạt: "Lại là tên bạch mao kia!"

Triển Chiêu nhìn Ngọc Đường —— lại là Thiên Tôn là sao?

Ngũ Gia thở dài —— quen là tốt rồi...

"Đúng rồi cung chủ, ta có chuyện muốn hỏi."

Cũng may, Phương Tĩnh Tiếu kịp thời đúng lúc dời qua chuyện khác: "Ngài biết Thiên nữ chi sức không?"

Thẩm Linh Nguyệt sửng sốt một chút, nhíu mày: "Thiên nữ chi sức? Thiệt hay giả?"

"Hôm nay Tầm Vật Viên bán, là giả, nghe nói cái thật bị người tráo rồi." Phương Tĩnh Tiếu nói xong, lấy ra sợi lông chim của Hoàng Ban Cưu để lại sau khi gây án, đưa cho Thẩm Linh Nguyệt xem: "Gần đây có người tự xưng là Hoàng Ban Cưu, chỉ trộm những bảo vật của Linh Điệp Cung năm đó bị trôi ra."

Thẩm Linh Nguyệt cầm sợi lông chim nhìn, nhíu mày: "Ta hình như đã thấy qua cái này ở đâu rồi..."

Mắt mọi người sáng lên —— có manh mối?

Đang chờ Thẩm Linh Nguyệt nhớ lại xem đã thấy ở đâu, đột nhiên bên ngoài có một trận tiếng bước chân vang lên.

"Cung chủ! Cung chủ!"

Đệ tử của Thủy Nguyệt Cung xông vào: "Đã xảy ra chuyện!"

"Hoảng cái gì?" Thẩm Linh Nguyệt bất mãn: "Xảy ra chuyện gì?"

"Thẩm Bân trưởng lão... Trưởng lão chết rồi a!"

Tất cả mọi người ngây dại.

"Cái gì?" Thẩm Linh Nguyệt cũng choáng váng.

Thẩm Nguyên Thần nhảy dựng lên: "Vừa rồi không phải còn khỏe sao?"

"Sao lại như vậy?" Thẩm Linh Nguyệt hỏi.

"Trưởng lão vừa rồi về phòng nghỉ ngơi, lúc thay quần áo, bị con nhện trong tủ quần áo cắn, bị độc phát mà chết!"

"Nhện?" Thẩm Linh Nguyệt đứng lên: "Tại sao có thể như vậy..."

Bà bảo đệ tử dẫn đường, mọi người cũng đứng dậy đi theo.

Triệu Trinh cùng Nam Cung cũng đi theo, ăn ý quay đầu lại nhìn nhìn Triển Chiêu —— này... Tính là 'nồi' của ngươi sao?

Triển Chiêu thở dài xoa ngực... Nên đến thì sẽ đến.

Ngũ Gia xoa đầu hắn —— quen là được rồi.

Triển Chiêu cảm thấy còn có thể cứu vãn —— nhện a! Có thể khi nào là ngoài ý muốn không?

Ngũ Gia nhìn hắn một hồi, tiếp tục xoa đầu hắn —— đừng khiêm tốn, Miêu nhi!

Triệu Trinh cùng Nam Cung cũng gật đầu —— đụng tới ngươi thì lúc nào là ngoài ý muốn a?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top