Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 154: Bắt đầu mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên Weibo của Nhã tỷ: Hôm nay là ngày cuối cùng năm 2020, đi qua một năm gian nan, ngày mai sẽ là một bắt đầu mới [2021][ôm một cái][ yêu ngươi] án thứ tư thủy nguyệt linh điệp kết thúc, còn có một phiên ngoại nguyên đán, 2021 mở quyển mới ~~[thật là vui] nguyên đán vui vẻ ~~

Ros: Nhã tỷ vui nhưng tui hông a~~~ Ra liên tục chương mới làm tui chạy theo muốn chết lun á~~

Chương 154: Bắt đầu mới

Editor: Rosaline

Beta: Ken Le


Thẩm Linh Nguyệt tiếp nhận trà Thẩm Vân đưa cho nàng, cầm trong tay, vẫn như cũ bị vây trong một loại trạng thái đờ ra.

Lúc này, chợt nghe ngoài cửa sổ đến một trận gió tiếng.

"Hô" Một cái, một thứ gì đó bay tới, làm bể cái ly trong tay Thẩm Linh Nguyệt.

Thẩm Linh Nguyệt giơ tay lên, trước khi vật kia đập trúng một cái ly khác trong tay đã bắt được —— là một quả cúc cầu bằng da, chính là cầu bọn nhỏ dùng thi đấu đá hoa mai.

Cầm banh, Thẩm Linh Nguyệt nhìn phía ngoài cửa sổ, chỉ thấy Thẩm Nguyên Thần đang ở bên cạnh Triển Bạch bay tới.

Thẩm Linh Nguyệt thở dài, hài tử gần đây luôn đi cùng người của Khai Phong phủ lăn lộn thi đấu hoa mai, khinh công Tiểu Thần Tử cũng tăng lên.

Thẩm Nguyên Thần đến bên thuyền, đưa tay kéo lan can thuyền một cái, xoay người một cái liền từ phía bên ngoài cửa sổ chạy vào.

Hô lớn, "Ngoại bà đừng uống trà!"

Khóe miệng Thẩm Linh Nguyệt hơi giật giật, nhìn ngoại tôn phi thân vào, che trước người mình, căm tức nhìn Thẩm Vân.

Thẩm Vân nhìn vẻ mặt cảnh giác Thẩm Nguyên Thần, lại theo bản năng nhìn thoáng qua chén trà trong tay Thẩm Linh Nguyệt.

"Nguyên Thần.."

Thẩm Vân cười hỏi Thẩm Nguyên Thần, "Làm sao vậy?"

Ánh mắt của Thẩm Nguyên Thần nhìn nàng tràn đầy phòng bị, lui về sau một bước, muốn cùng Thẩm Linh Nguyệt nói hắn ở trong Linh Điệp cung thấy chuyện đáng sợ gì.

Còn chưa mở miệng, Thẩm Linh Nguyệt liền đưa tay, sờ sờ đầu hắn.

Còn chưa mở miệng, thuyền của nha môn đã tới gần.

Phương Tĩnh Tiếu cầm hai cái hộp đi lên trên thuyền, rồi đi vào buồng nhỏ trên tàu.

Để hai hộp lên trên bàn.

Thẩm Linh Nguyệt nhìn chằm chằm hai cái hộp kia ngây ngốc, một lúc lâu sau, chợt nghe nàng lầm bầm nói, "Chỉ có hai cái sao?"

Phương Tĩnh Tiếu gật đầu, "Là hài cốt của cha nương ta."

Thẩm Linh Nguyệt hơi thở dài hỏi "Lấy ở đâu vậy?"

Phương Tĩnh Tiếu đoán được, Thẩm Linh Nguyệt chắc là đang hỏi ngoại bà của hắn, Thẩm Linh Điệp... Thế nhưng trong Linh Điệp cung hắn đều đã tìm, tuy rằng hài cốt rất nhiều, nhưng cũng không có phát hiện hài cốt của Thẩm Linh Điệp.

Thẩm Linh Nguyệt quay sang nhìn Thẩm Vân, hỏi nàng, "Ngươi năm đó tại sao lại làm như vậy? "

Lúc này, Triển Chiêu bọn họ cũng từ trong Linh Điệp cung đi ra, theo chân Lô Nguyệt Lam bọn họ nói lại một lần chuyện phát hiện kiếm tuệ của Thẩm Vân, tất cả mọi người cảm thấy khả năng Thẩm Vân chính là người năm đó nội ứng ngoại hợp, liền cũng đều chạy tới trên thuyền của Thủy Nguyệt cung.

Thẩm Vân nghe được Thẩm Linh Nguyệt nói, lắc đầu, "Cung chủ, ngươi đây là ý gì a?"

Thẩm Linh Nguyệt khẽ mỉm cười một cái, tay cầm lên chén trà kia, đưa cho nàng, "Nếu như muốn chứng minh thanh bạch của ngươi, rất đơn giản, đem chén trà này uống."

Lúc này sắc mặt của Thẩm Vân cũng thay đổi, xoay người muốn chạy, nhưng ngoài cửa Triển Chiêu bọn họ vừa lúc tiến đến .

Thẩm Linh Nguyệt nhìn trà trong tay, nói, "Từ một khắc Linh Điệp cung trồi lên mặt nước kia, ta đang đợi. Bởi vì hung thủ nếu như muốn thoát tội, biện pháp tốt nhất chính là đem tất cả hành vi phạm tội đều giá họa lên người ta. Chỉ cần ta vừa chết là có thể vu oan ta là sợ tội tự sát. Trong Thủy Nguyệt cung, bằng bản lĩnh có thể giết ta cũng không có mấy người, chỉ có thể thông qua ám toán. Hạ độc là phương pháp tốt nhất. Vì vậy, chỉ cần ta chờ, người thứ nhất vội tới đưa đồ uống cho ta, chính là hung phạm."

Mọi người vừa nghe, đều âm thầm gật đầu, Thẩm Linh Nguyệt cũng không hồ đồ, đích xác chính là như thế.

Thẩm Vân đương nhiên là không thừa nhận, nói chỉ dựa vào suy đoán không thể đem tội danh chụp đến lên đầu nàng, phải có chứng cứ rõ ràng a.

Phương Tĩnh Tiếu đem miếng kiếm tuệ kia lấy ra hỏi nàng, "Đây là nương ta trước khi chết nắm chặt trong tay, có tính là chứng cứ không?"

Thẩm Vân vừa nhìn không ổn, quyết định từ cửa sổ bỏ chạy.

Chỉ là nàng mới vừa thoát ra ngoài cửa sổ chạy đến trên boong thuyền, đã bị đàn chim bao vây....

Cách đó không xa, trên thuyền của Bạch gia trang Triệu Phổ cùng Triệu Trinh còn không biết rốt cuộc phát sinh chuyện gì, chỉ thấy bên này đang có động tĩnh gì đó? Mấy con chim này thế nào lại vây công một lão thái thái?

Thẩm Vân bị bầy chim ép quay về trong khoang thuyền, chỉ có thể quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.

Hai chú cháu Triệu Phổ cùng Triệu Trinh rốt cục cũng lên thuyền của Thủy Nguyệt cung, mọi người cùng nhau nghe Thẩm Vân khai báo vụ án năm đó.

Cái này cùng án diệt môn, xét đến cùng, cũng chỉ là do nguyên nhân một chữ "đổ"* gây ra.

*đánh bài, đánh cược

Thẩm Vân cũng là trưởng lão của Thẩm gia, chồng của nàng mất sớm, ngoài mặt là một người độc thân, nhưng trên thực tế có một tiểu tình nhân gọi là Từ mỗ. Từ mỗ là một người làm ngọc khí mua bán, bình thường rất nghe lời Thẩm Vân, nhưng có một thói quen, mê cờ bạc.

Hai mươi năm trước, Từ mỗ bài bạc thiếu khoản lớn, bị sòng bạc đòi nợ thiếu chút nữa đã mất mạng. Để tự bảo vệ mình, hắn cùng người sòng bạc nói trong Linh Điệp cung giấu bảo tàng lớn, chỉ cần thư thả hắn mấy ngày, có thể trả hết nợ khoản lớn. Mà người cho hắn mượn tiền chính là Dương Đại Long, cùng với một số người thương hội bản địa.

Từ mỗ hướng về phía Thẩm Vân cầu cứu, nhưng kim ngạch thực sự rất lớn, Thẩm Vân cũng không dám đi cầu Thẩm Linh Nguyệt, sợ bị trục xuất khỏi Thủy Nguyệt cung, không thể làm gì khác hơn là đi cầu Thẩm Linh Điệp.

Thẩm Vân là trưởng bối Thẩm Linh Điệp cùng Thẩm Linh Nguyệt, tình cảm cùng Thẩm Linh Điệp tương đối vững chắc, Thẩm Linh Điệp tương đối đơn thuần, vừa nghe Thẩm Vân khó khăn, liền để nàng lấy đi một chút bảo tàng đi trả nợ.

Thẩm Vân lấy đi, chính là khối hương chi bạch ngọc kia.

Nhưng mà, sau khi Từ mỗ nhìn thấy khối hương chi kia liền nổi lên lòng tham tài suốt đêm cuốn khối ngọc kia bỏ chạy.

Người sòng bạc tìm không được Từ mỗ, nên đem khoản nợ đều tính trên đầu của Thẩm Vân, còn nói muốn đến Thủy Nguyệt cung tìm Thẩm Linh Nguyệt đòi tiền.

Thẩm Vân không thể làm gì khác hơn là lại đi cầu Thẩm Linh Điệp, Thẩm Linh Điệp vẫn như cũ để cho nàng lấy chút tài bảo đi, hi vọng trải qua lần này, nàng sẽ có mắt nhìn người hơn.

Mọi người nghe đến đó liền có chút hiểu, rốt cuộc minh bạch vì sao Thẩm Linh năm đó phải hủy đi Linh Điệp cung, để cho Thẩm Linh Nguyệt không có "linh lực" để kế thừa Thủy Nguyệt cung.

Thẩm Linh Điệp này cũng quá không đáng tin cậy, thật không biết nên nói nàng ngây thơ hay là ngu xuẩn, làm người tốt cũng xem mức độ, hơn nữa chuyện này dù sao cũng phải cùng Thẩm Linh Nguyệt thương lượng một chút mới quyết định chứ...

Chính như mọi người suy đoán, sự lương thiện của Thẩm Linh Điệp dẫn tới là ngập đầu tai ương.

Thẩm Vân lấy đi khối biến thạch kia gán nợ cho Dương Đại Long.

Dương Đại Long lúc đó sau khi có được bảo bối liền mừng rỡ, tìm công tượng dùng khối biến thạch này điêu khắc lại thành "Thiên nữ chi sức" trong truyền thuyết, đưa đến hoàng thành tặng cho Tào đại nhân chúc thọ. Đây cũng là Triển Chiêu thông qua đống "Thi thể" của Dương Đại Long tìm thấy.

Kết quả đưa tới nghi vấn, Tào gia hỏi hắn là từ chỗ nào tìm được một trân bảo hiếm thấy như vậy, Dương Đại Long đem chuyện Linh Điệp cung giấu số lượng lớn trân bảo của Tây Vực nói ra.

Lúc đó Tào gia ở các nơi xây sòng bạc, cần số lượng tiền tài lớn, liền ra lệnh cho Dương Đại Long cùng một ít thân tín bản địa, nghĩ biện pháp đem bảo tàng của Linh Điệp cung thu vào tay.

Dương Đại Long cùng thương hội người nghĩ tới nghĩ lui, liền quyết định tìm Thẩm Vân.

Dương Đại Long lấy chuyện Thẩm Vân thiếu nợ nói cho Thẩm Linh Nguyệt để uy hiếp, lừa gạt nàng hợp tác.

Lúc đó bọn họ thiết kế là, Thẩm Vân đến Linh Điệp cung hạ mê dược, làm mọi người trong cung ngất đi, bọn họ giả thành cướp đến cướp đồ, sẽ không gây thương vong gì.

Vì Thẩm Vân muốn tự bảo vệ mình, nên cũng đáp ứng, nhưng ai biết người trong thương hội sợ bị truy ra, nên căn bản không phải đưa mê dược mà là độc dược.

Bọn họ dự định sau khi độc chết mọi người ở Linh Điệp cung, rồi giết luôn Thẩm Vân, sau đó đem tất cả tội trạng đổ lên người Thẩm Vân cùng tình nhân đã chạy mất của nàng.

Nhưng ai biết kế hoạch lại có biến hóa, nhà bếp của Linh Điệp cung thêm cơm cho bọn thị vệ, Thẩm Vân hạ độc thực ra chỉ là cho bọn thị vệ ăn, những người khác đều không ăn, kết quả chờ tới khi sát thủ của thương hội thuê lên đảo thì thị vệ trong cung đều chết hết, những người khác đều không sao.

Cuối cùng liền phát triển thành một trận diệt môn đầy mưa máu gió tanh.

Thẩm Vân lúc bị thương chạy trốn thì đụng phải Thẩm Thiến, kết quả bị Thẩm Thiến đoán được chuyện này có liên quan đến nàng, trong hoảng loạn, Thẩm Vân đâm Thẩm Thiến một kiếm, Thẩm Thiến liều mạng kéo xuống kiếm tuệ của nàng, cùng chồng chạy đến phòng dục anh cứu con trai Phương Tĩnh Tiếu.

Linh Điệp cung chìm xuống, sát thủ thương hội phái đi tất cả đều chết trong phòng bảo vật, mà Thẩm Vân đã kịp trốn ra trước khi Linh Điệp cung chìm xuống.

Người thương hội bởi vì còn chưa lấy được tài phú của Linh Điệp cung, nên cũng không giết Thẩm Vân, bọn họ một mực nghiên cứu phương pháp đem tài bảo trong Linh Điệp cung lấy ra.

Tào gia mấy năm nay tuy rằng làm rất lớn, nhưng bởi vì Khai Phong có Bao Chửng trấn giữ, các phương diện các vùng đều quản nghiêm. Đừng thấy sòng bạc Tào gia ngoài mặt đại nghiệp lớn, nhưng trên thực tế thiếu hụt rất lợi hại, cần gấp mấy món tài bảo này.

Dương Đại Long trải qua nhiều mặt hỏi thăm, biết thông qua "Linh điệp" có thể mở Linh Điệp cung, mấy năm nay bọn họ một mực tìm kiếm "Linh điệp" .

Nhưng bọn họ tìm được đủ loại đủ thức có liên quan đến "Linh điệp", thì cũng sẽ bị một đạo tặc thần bí gọi là "Hoàng ban cưu" trộm đi.

Thẩm Vân là trưởng lão Linh Điệp cung gần với Thẩm Bân, chỉ cần Thẩm Bân cùng Thẩm Linh Nguyệt vừa chết, vị trí cung chủ Thủy Nguyệt cung chính là của nàng. Nàng một ngày trông coi Thủy Nguyệt cung, là có thể càng dễ xử lý vụ án của Linh Điệp cung... Cũng là bởi vì làm kẻ trộm, Thẩm Vân những năm gần đây vẫn rất phòng bị Phương Tĩnh Tiếu, coi hắn là cái đinh trong mắt.

Ân phu tử vốn là sát thủ thương hội thuê, mục đích chính là sát hại Thẩm Bân cùng Thẩm Linh Nguyệt. Nhưng hắn lợi dụng tiểu đồ đệ của Thẩm Bân rồi sát hại Thẩm Bân, ai ngờ mình đột nhiên chết.

Thẩm Vân không thể làm gì khác hơn là tự mình động thủ, ở sau cửa ngầm thư phòng Thẩm Linh Nguyệt bỏ nhện độc, kết quả cũng bởi vì Yêu Vương bọn họ đến mà không thành công.

Căn cứ Thẩm Vân khai báo, Thẩm Bân phát hiện bí mật của nàng, mấy năm nay vẫn lợi dụng nàng, ở Thủy Nguyệt cung bồi dưỡng thế lực của mình, muốn tranh đoạt vị trí cung chủ Thủy Nguyệt cung.

Thương hội bày mưu tính kế thi đấu biểu diễn trên nước, cũng là muốn mượn thời cơ, thần không biết quỷ không hay phái người tới gần Linh Điệp cung, mạnh mẽ xông vào lấy trộm tài bảo. Bình thường Linh Điệp cung được người của Thủy Nguyệt cung giám thị chặt chẽ, rất khó tới gần, chỉ cần dựng khán đài cùng thời điểm tranh tài, là có thể nhân cơ hội hạ thủ.

Nhưng người nào cũng không ngờ tới Thiên Tôn trực tiếp liền đem Linh Điệp cung nổi lên.

Một ngày Linh Điệp cung bị mở ra, chân tướng năm đó của án tử này sẽ rõ ràng, Thẩm Vân là người thứ nhất chạy không thoát. Thẩm Vân mấy năm nay kỳ thực cũng sớm chuẩn bị, theo kế hoạch của nàng, chỉ cần Linh Điệp cung lại thấy ánh mặt trời vào ngày nào đó, nàng liền xuống tay trước độc chết Thẩm Linh Nguyệt, đem tất cả tội trạng đổ lên người nàng, dù sao cũng đã nhiều năm như vậy, người vẫn luôn bị hoài nghi, chính là Thẩm Linh Nguyệt.

Căn cứ Thẩm Vân khai báo, Lô Nguyệt Lam phái nha dịch, đem mọi người thương hội năm đó tham dự án tử dẫn đi.

Bao đại nhân cùng thái sư bên kia cũng lập ra kế hoạch đem một bọn lão Tào nhổ tận gốc, Triệu Trinh viết thánh chỉ, phái người đưa đi Khai Phong cho Bát vương gia, để lệnh cho hắn đến Đại Lý tự chấp hành, Tào gia cùng những người có liên quan ở Khai Phong phủ hay là địa phương khác, toàn bộ đều tróc nã quy án.

Từ mặt ngoài của án tử đến xem, căn bản là kết thúc, nhưng mà... Còn có mấy điểm đáng ngờ.

Thứ nhất, hài cốt của Thẩm Linh Điệp chưa tìm được.

Công Tôn mang theo nha dịch, đem hài cốt người chết của Linh Điệp cung đều sửa sang lại. Dù sao cũng là xảy ra hai mươi năm, năm đó người Linh Điệp cung đa phần đều là người địa phương, mọi người đều đến nhận thi hài.

Nhưng cuối cùng, duy nhất chỉ có thiếu một thi thể của Thẩm Linh Điệp! Như vậy năm đó chủ nhân của Linh Điệp cung Thẩm Linh Điệp, đến tột cùng là đã chết hay chưa?

Thứ hai, căn cứ khai báo của cấp dưới thương hội Tào gia bị bắt tới, Ân phu tử là sát thủ hoàng thành phái tới.

Nhưng tên sát thủ này tại sao lại bị ám khí [Trích Diệp Phi Hoa] giết chết?

Hơn nữa Ân phu tử tại sao phải đưa cho Thiên Tôn một mảnh hương?

Khối hương bạch ngọc kia không phải là năm đó bị tình nhân của Thẩm Vân Từ mỗ trộm đi rồi sao?

Hơn nữa người trong đội Thanh Long bị bắt tới có thể sử dụng [Trích Diệp Phi Hoa], nhưng không ai thừa nhận là mình giết Ân phu tử.

Ngay cả Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều nói, nội lực của người giết Ân phu tử so với mấy tiểu thí hài đội Thanh Long này cao hơn.

Phải biết rằng, một mảnh hương ngọc này cùng một mảnh lá liễu, là đầu mối quan trọng đem người liên quan đến bản án này lôi ra, mọi người coi như là dựa vào hai thứ đồ này phá án.

Đến tột cùng là người nào giết Ân phu tử chứ?

Ban đầu, còn có nghi điểm thứ ba là trọng tài giả chết ở bãi cỏ lau.

Nhưng cái này sau khi điều tra đám người của đội Thanh Long, người chết này là sát thủ của đội Thanh Long, kế hoạch ban đầu vốn là giết chết một trọng tài tướng mạo gần giống để hắn thay thế khống chế trận đấu, nhưng sau khi ra ngoài liền không có tin tức, lại không có cùng đội Thanh Long liên lạc. Hắn chết ở trong bãi cỏ lau, chắc là trước khi tên này giết trọng tài đã bị người khác giết.

Ân phu tử, trọng tài giả, lá liễu, hương ngọc.....

Bốn đầu mối quan trọng nhất của án, nhìn như lơ đãng, nhưng đều được xảo diệu đưa đến trước mắt mọi người.

Vụ án này được phá, nhưng mọi người cũng hoài nghi, có phải còn có người phía sau màn hay không, người đó đã đem những đầu mối này đến cho bọn họ.

Mà người này, rất khả năng chính là "Hoàng ban cưu" thần bí kia.

Vậy Hoàng ban cưu là ai chứ?

Triệu Trinh cho ra một suy luận đơn giản —— không phải lông vũ của Hoàng ban là "Hầu mặt ưng" sao, lúc đó hiềm nghi lớn nhất cũng là Phương Tĩnh Tiếu.

Khả năng lông chim này đích xác chính là của "Hầu mặt ưng", như vậy ngoại trừ Phương Tĩnh Tiếu ra, còn có người nào có "linh lực" sao? Loại người có thể khống chế hầu ưng, nhện độc chảng hạn...

Mọi người nhìn một chút, đều có một ý nghĩ to gan —— có phải là Thẩm Linh Điệp hay không?

"Ngoại bà của Tĩnh Tiếu còn sống sao?" Lô Nguyệt Lam hỏi.

"Thẩm Thiến không có năng lực mở ra cơ quan của Linh Điệp cung đi." Triển Chiêu cũng thấy rất có khả năng, "Có thể là năm đó Thẩm Linh Điệp thấy nữ nhi cùng nữ tế cùng toàn bộ cung nhân đều chết hết, còn có kẻ cắp muốn lấy tài bảo, nên đã mở ra cơ quan của Linh Điệp cung? Nhưng chính nàng cũng không cùng Linh Điệp cung chìm xuống, nàng có khả năng lúc đó cũng không biết thủ phạm thật sự đứng phía sau là ai, mấy năm nay một mực điều tra? Gom đầu mối giao cho chúng ta..."

"Khả năng duy nhất có thể tránh được bầy chim giám thị, chính là đồng dạng có thể khống chế bầy chim." Bạch Ngọc Đường cũng thấy suy luận này tương đối hợp lý, "Mà Ân phu tử kia... Tuy rằng nuôi nhện độc, nhưng chưa hẳn có thể khống chế nhện độc..... Thẩm Linh Điệp có thể sử dụng nhện độc để kiểm soát hắn?"

Lô Nguyệt Lam cau mày —— Thẩm Linh Điệp nếu như còn sống, vì sao nhiều năm như vậy cũng không lộ diện chứ? Cũng nên đến xem Phương Tĩnh Tiếu nha...

Nhưng nghĩ lại bi kịch của Linh Điệp cung, ngoại trừ Thẩm Vân cùng đám người thương hội tham lam cùng tà ác ra, Thẩm Linh Điệp cũng có một phần trách nhiệm, tuy nói nàng bị gạt, nhưng khi quyết định sai lầm mấy năm này, gián tiếp đưa tới tai ương ngập đầu. Nhiều năm như vậy, nàng nhất định là sống trong hối hận cùng tự trách. Mà rất châm chọc là, thân là Linh Điệp cung cung chủ, lại đi đóng cơ quan....

"Ta có một ý nghĩ!" Công Tôn đột nhiên nghĩ đến cái gì, đề nghị, để cho Thẩm Vân đi nhận thức thi thể Ân phu tử một chút.

Thẩm Vân bị mang đi nhận thi, khởi điểm nàng còn không nhận ra, nhưng trải qua cẩn thận quan sát, phát hiện vị "Ân phu tử" này lại chính là tiểu tình nhân năm đó phản bội nàng, lấy đi Hương chi bạch ngọc — Từ mỗ.

Từ mỗ mấy năm nay cũng không biết đã trải qua cái gì, một con mắt còn lại vừa già lại phế... Hơn nữa xét thấy thân phận thương nhân ngọc khí của hắn, cũng có thể làm giả Thiên nữ chi sức đi.

Triệu Trinh gật đầu, "Tề hoạt!" (齐活)

........

Ba ngày sau, cử hành một hồi tang lễ, người bị hại ở Linh Điệp cung đều được hoả táng, ban đêm, trên Kính hồ thả hơn vạn ngọn hà đăng cầu phúc, người thân của người bị hại ngồi thuyền nhỏ, đem tro cốt đều rải vào hồ.

Cao tăng của chùa miếu phụ cận đều đến bên hồ vì người chết tụng kinh siêu độ.

.........

Trong Thủy Nguyệt cung, Thẩm Linh Nguyệt đang cầm hai vò tro cốt, một mình đi tới bên tiểu đảo, ngồi cầu phúc trên Hoa đài.

Trong bụi hoa bên bờ, mở ra bàn đá.

Thẩm Linh Nguyệt đem hai vò tro cốt của chất nữ cùng chất tế đặt lên bàn đá, đốt một ngọn chúc đăng, đứng ở dưới ánh trăng, nhìn phía xa trên mặt hồ, lấm tấm hà đăng nổi lơ lửng, liền ngây ngốc.

Buổi chiều tiến hành xong tang lễ, hai vò tro cốt này vốn nên giao cho Phương Tĩnh Tiếu. Nhưng Phương Tĩnh Tiếu giao cho Thẩm Linh Nguyệt, nói chờ, chờ người kia một chút...

Thẩm Linh Nguyệt đang nhìn phía xa thất thần, chỉ thấy trước mắt, một con bướm màu vàng nhẹ nhàng bay qua, đáp xuống trên vò tro cốt của chất nữ nhi nàng.

Con bướm dừng lại một hồi, lại bay lên đầu vai nàng, tựa hồ có chút lưu luyến, cuối cùng vẫn là nhẹ nhàng mà bay đi...

Thẩm Linh Nguyệt nhìn Linh Điệp cung xa xa dưới ánh trăng, hơi cười cười, "Chìa khóa để mở cửa, căn bản cũng không ở chỗ bọn ta...."

..............................

Cùng ngày ban đêm, Thẩm Linh Nguyệt đến Bạch gia trang, tìm được Thiên Tôn, nói muốn thỉnh hắn giúp một chuyện.

Không bao lâu sau, trên Kính hồ lại một lần nữa truyền đến một tiếng vang thật lớn...

Mọi người tất cả đều chạy tới bên bờ kính hồ, chỉ thấy Linh Điệp cung lại một lần nữa chìm đến đáy hồ.

Ở trong nháy mắt đóng cơ quan, Linh Điệp cung ầm ầm chim xuống đáy hồ.

Nhìn Thiên Tôn ngồi trên Yêu Yêu, cầm viên cầu đồng kia trở lại trên bờ.

Ngũ Gia không biết làm sao lạ đỡ trán —— quả nhiên sư phụ hắn hủy hoại mới là tình trạng bình thường...

Thiên Tôn từ trên lưng Yêu Yêu đi xuống, thấy mọi người đều nhìn hắn, chỉ một ngón tay phía sau, "Hai người bọn họ để ta làm a!

Mọi người hướng phía sau Yêu Yêu nhìn, chỉ thấy thuyền Thủy Nguyệt cung cặp bờ, Thẩm Linh Nguyệt cùng Phương Tĩnh Tiếu cùng đi xuống.

Trước đó, Thẩm Linh Nguyệt cùng Phương Tĩnh Tiếu thương lượng một chút, Phương Tĩnh Tiếu nói tài bảo của Linh Điệp cung nhiều lắm, hắn không có khả năng giống cha nương trông coi tòa cung điện này cùng những thứ tài bảo này, hơn nữa, đó là đồ của Thiên Vũ Tộc, thứ của thần tộc căn bản không thuộc về nhân gian.

Thẩm Linh Nguyệt hỏi Thiên Tôn có muốn lấy không, Thiên Tôn nói hắn chỉ muốn con linh điệp kia.

Thẩm Linh Nguyệt lại hỏi Triệu Trinh, hoàng thượng cũng nói, "Trẫm thiếu người không thiếu tiền, không bằng lưu cho hậu thế đi."

Vì vậy Thẩm Linh Nguyệt thỉnh Thiên Tôn thu hồi "chìa khóa", để cho Linh Điệp cung vĩnh viễn chìm xuống đáy hồ.

Thiên Tôn vô cùng hài lòng đem viên cầu đồng kia mở, chuẩn bị đem con bướm kia thả ra.

Cầu Đồng mở ra, quả nhiên, trong cầu một con bướm bay ra...

Dưới ánh trăng, con bướm kia mang theo bảy màu rực rỡ bay lên giữa không trung, rực rỡ càng lúc càng mờ nhạt, sau đó một chút liền biến mất ở tại trong gió đêm.

Tất cả mọi người theo bản năng nhìn Tiểu Tứ Tử một chút...

Tiểu Tứ Tử ngày đó nói thấy được con bướm bảy màu... Quả nhiên đoàn tử không đoán sai chỉ là thời điểm không chính xác.

Thiên Tôn còn rất đau lòng mới vừa ấp ra được có một ngày một đêm giờ lại không còn...

Ân Hậu còn an ủi hắn, nói Phương Tĩnh Tiếu không phải là nuôi rất nhiều chim sao, chỉ cần đòi hắn trứng chim về giấu trong chăn ấp, kén trùng ngươi cũng có thể ấp ra bướm bảy màu, không chừng trứng chim có thể ấp ra phượng hoàng.

Thiên Tôn gấp gấp tay áo, chuẩn bị cùng Ân Hậu đánh một trận, Ân Hậu cùng Yêu Vương cùng nhau chạy, nói đi tìm trứng chim cho hắn.

.............

Cuối cùng, Thẩm Linh Nguyệt đem Thẩm Nguyên Thần giao cho Phương Tĩnh Tiếu, nói, "Đứa nhỏ này cho ngươi."

Thẩm Nguyên Thần sửng sốt, quay đầu lại nhìn ngoại bà hắn.

Phương Tĩnh Tiếu đè đầu của Tiểu Nguyên Thần xuống, hỏi, "Cho ta?"

Thẩm Linh Nguyệt mỉm cười, nhéo nhéo ngoại tôn nói, "Đừng giống bọn ta, cả đời vây trong thủy đàm. Bên ngoài trời đất bao la, thủy nguyệt linh điệp vốn là hư huyễn, hai huynh đệ các ngươi, có thể có một tương lai tốt hơn."

Nói xong, lão thái thái tiêu sái vung tay lên rời đi.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: hôm nay là ngày cuối cùng năm 2020, một năm chật vật đi qua, ngày mai là bắt đầu mới, ngày mai sẽ tốt hơn ~


→Chương sau: Chương 155:→

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top